Chương 15: Giá phải trả
Sau khi dùng xong bữa sáng, Quang đứng lên chủ động dành rửa chén bảo cô về phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm, Lam nhìn đồng hồ trên tường thấy không còn sớm nữa nên đã miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi rời đi, cô bất an khi để anh một mình trong bếp, như thể có quái vật đang chờ cô đi để vồ lấy anh, nhưng thực tế còn đáng sợ hơn thế. Với một người ngay cả món ăn đơn giản cũng không biết làm, cô không tin anh ấy có thể rửa bát.
Lúc cô chuẩn bị xong định đến bếp lấy cơm hộp cho Quang kết quả đã bị anh lấy đi từ lâu rồi, cô ra phòng khách xách cặp thấy đóa hoa cưới hôm qua anh đón được trên bàn phòng khách nhà mình liền gọi anh lại.
Lam hỏi anh:
“Tại sao đóa hoa này lại xuất hiện ở đây?”
Quang nói là tặng cô, khi được hỏi lý do anh chỉ nói:
“Vì tôi là con trai nên không thích cắm hoa trong nhà, tặng lại đóa hoa để cô chăm sóc sẽ có ý nghĩa hơn là ở chỗ tôi.”
“Dựa vào đâu anh nghĩ tôi sẽ nhận?”
Quang cười mỉm, đáp nhanh: “Vì cô là người yêu hoa.”
Vừa bước vào nhà, dù không gian bừa bộn nhưng có điều gì đó để lại ấn tượng sâu sắc cho anh. Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào, nhà cô tràn ngập hoa, ban công trồng đủ loại hoa nên trong nhà luôn có một mùi hương nhẹ nhàng, có vẻ cô ấy rất thích trồng hoa.
____________________________
Hai người đi làm chung một con đường, lúc chờ đèn đỏ Lam vô tình thấy Bách Quang trên chiếc ô tô. Lam vốn dĩ không ưa gì anh chàng này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã có ấn tượng xấu về anh. Cũng chính vì để lòng ganh ghét anh ấy nên tâm không ngừng nghĩ về anh, mỗi hành động của anh đều bị săm soi và đánh giá, tốt hay xấu, đúng hay sai.
Cô thấy Quang ngồi làm việc phía sau còn chú Dĩ phía trước cầm lái, một tay di chuyển trên touchpad hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, giống như không cảm nhận được cảm giác lắc lư chao đảo khi ngồi trong xe.
Đến giờ tan làm anh còn chưa xong việc, về đến nhà đánh răng rửa mặt xong chưa xem được chương trình tivi yêu thích đã không chịu nổi, mệt mỏi vừa nằm xuống giường thì ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, anh lại quay về với cuộc sống bận rộn không kịp ăn bữa sáng chỉ có thể vội vàng một tay cầm bánh mì, tay cầm tài liệu di chuyển xuống chung cư. Lúc vượt mặt Lam vào thang máy, anh không để ý đến cô chỉ chăm chú nhìn hồ sơ vụ án trên tay, nhìn bóng lưng Quang cô cứ lo sợ anh mãi không nhìn đường sẽ bị té ngã.
Cô ấy cho rằng anh là một chàng trai đầy tham vọng, hầu như ngày nào cô cũng bắt gặp anh trong dáng vẻ bận rộn, nếu không dán mắt vào laptop thì thì cũng đang làm việc với những tài liệu dày như một cuốn từ điển.
Điều mà Quang luôn theo đuổi đó chính là tham vọng về tiền tài, anh sẵn sàng vì mục tiêu và lý tưởng của mình mà nỗ lực không ngừng. Lam rất ngưỡng mộ, ít nhất anh ấy có lý tưởng và mục tiêu phấn đấu, chí ít còn tìm được ý nghĩa của cuộc sống hơn là làm việc giết thời gian, cố khiến mình trở nên bận rộn để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực khỏi tâm trí như cô ấy.
____________________________
Bách Quang và chú Chí Dĩ cùng nhau vào sảnh công ty Luật, anh vừa dừng chân trước thiết bị chấm công bằng gương mặt để tiến hành chấm công chú Dĩ từ phía sau đã giục:
“Nhanh lên chút nữa, Trưởng phòng đang đợi!”
Quang thở dài vội nhấn nút thang máy, trong lúc chờ đợi anh đã than với chú: “Ông bác này của con đúng thật là thù dai, định không cho con thở hay sao vậy?”
Chú Dĩ chép miệng trách: “Thì cũng tại con, ai kêu đang yên đang lành kéo ông ấy vào trận đấu giữa con và cô Kiểm sát viên kia làm gì để quan hệ hai bố con người ta đã tồi tệ càng thêm tồi tệ, ổng không đuổi việc con là may rồi chứ ở đó trách.”
Quang đút một tay vào túi quần, dựa lưng vào thang máy hỏi chú giờ anh phải làm sao ông Quốc mới chịu bỏ qua, anh cầu xin ông ấy giúp anh nghĩ cách vì bây giờ đầu của anh đã sắp nổ tung. Hai vụ kiện sắp tới ngày ra tòa anh còn chưa được gặp mặt thân chủ, giờ lại bị giao thêm liên tiếp mấy vụ kiện tình tiết lờ mờ cùng một lúc, anh nói với chú giờ chỉ có thức xuyên đêm mấy tuần liên tục mới có thể giải quyết xong, cuối cùng nói ông Quốc ép người quá đáng.
Chú Dĩ cười khinh kêu anh tự nhìn lại chính mình.
“Câu này phải dành cho con mới đúng.”
Chú nói anh chỉ để ý đến việc ông Quốc thay đổi thái độ với anh, nhưng không nhìn lại bản thân từng tuyệt tình, tuyệt nghĩa với ông ấy như thế nào. Chú trách anh không tự nhìn lại bản thân đã làm gì khiến ông Quốc thay đổi thái độ như vậy. Cuối cùng ông không nhịn nổi nữa mà buộc miệng mắng:
“Chuyện này con rất nông nổi, chính con là người sai mà cứ nghĩ mình là nạn nhân là sao?”
Câu nói của Phong Chí Dĩ như thức tỉnh thần trí của Quang, kiếm tiền có nhiều cách, đâu nhất thiết phải hy sinh người quan trọng, người đã từng tin tưởng anh vô điều kiện để đạt được mục đích? Anh nói với chú chút nữa khi gặp mặt bác Quốc, sẽ thành tâm mà xin lỗi một cách chân thành và tận lực chuộc lỗi.
Nhưng đến khi gặp mặt rồi Tống Diệu Quốc không ngừng chỉ trích thành tích của anh trong tháng này, thậm chí còn nói rằng hiệu quả công việc của anh đã giảm đến mức đáng báo động. Quang trẻ tuổi tính tình nóng nảy, nghe mấy lời vu khống đó liền bật lại ngay, quên mất ý định ban đầu.
Anh nói ông Quốc đang lợi dụng công vụ để trả thù cá nhân. Sao có thể giao nhiều nhiệm vụ như vậy cùng một lúc và yêu cầu phải hoàn thành đúng hạn? Hơn nữa anh lý luận với ông ấy rằng bản thân là một Luật sư, chứ không phải một nhân viên làm việc phải chạy deadline đúng chỉ tiêu, hai công việc này hoàn toàn khác nhau.
Ông Quốc bị bắt bẽ nhưng không cọc, ông bình tĩnh đứng lên đối lý dù trong lòng vẫn cay cú chuyện nhờ hồng phúc của anh, mà quan hệ giữa ông và con gái đã mãi mãi không thể tốt hơn.
“Trần Bách Quang đầy nhiệt huyết mà tôi từng thấy ở đâu? So với những Luật sư không có tài năng, thiếu nỗ lực và không thể khẳng định được "thương hiệu" của mình, thì cậu giỏi hơn họ rất nhiều. Vì vậy, thay vì đứng ở đây và phàn nàn, tại sao cậu không ngồi vào bàn hoàn thành nhanh số công việc đó? Cậu đang lãng phí thời gian đấy!”
Thái độ của cấp trên khiến Quang khó chịu, anh bực vì ông không nghe ý kiến của mình nên đã thiếu kiểm soát đối với ông trong lời nói lẫn cử chỉ.
“Bác đừng có chăm chăm vào cái ý nghĩ con phá hoại gia đình bác!”
Vừa nói anh vừa bước đến bàn làm việc của ông, doãn hai tay chống lên bàn làm việc rướn người về phía trước nói:
“Nếu không nhờ phiên tòa đó bác có được nói ra những suy nghĩ của mình không? Trước giờ bác luôn muốn nói với Kiểm sát viên Tống những gì đã xảy ra với mình ở thời điểm không mong đợi đó, và chưa bao giờ tìm được cơ hội. Nhưng nhờ con mà bây giờ bác đã nói ra những lời sâu thẳm trong lòng mình vẫn luôn cất giấu… Như vậy không tốt hơn sao?”
Không gian như chùng xuống, có chút thổn thức trong đó, anh thấy mắt ông có sự dao động, bên trong lộ ra một tia nức nở, dường như đã thông suốt những lời anh nói, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Ông Quốc bỗng đập tay xuống bàn đứng lên dựng mắt nhìn Quang.
“Đủ rồi!” - Ông nghiến chặt răng, Quang chỉ nghe được những lời xì xào qua kẽ răng.
“Tôi dạy cậu cách hùng biện để bảo vệ thân chủ chứ không phải để tranh cãi với tôi. Đừng cố lái sang một vấn đề khác, tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra ai đúng ai sai trong chuyện này, giờ thì ra ngoài làm việc của cậu đi!”
Ông Quốc chỉ ra cửa bảo anh nhanh chóng đi ra ngoài, Quang điều chỉnh tâm tình rời đi. Chú Dĩ đứng ở bên ngoài nghe ngóng mọi chuyện, sau khi thấy Quang cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Lúc nãy con nói gì với chú nhớ không?”
Quang bước về phía trước, mắt vô hồn, bất mãn nói:
“Chú phải thấy thái độ của bác ấy! Rõ ràng là con đã giúp hai người họ giải quyết vấn đề mà?”
Ông chán nản liếc mắt nhanh về hướng khác chống nạnh đi theo sau Quang.
“Nhưng vấn đề ở đây là ông ấy không nghĩ như vậy. Sau tất cả những gì mà con gây ra cho gia đình họ, ông ấy không có quyền trách mắng con hay sao?”
Quang chợt dừng lại và chú cũng vậy.
“Đã là Luật sư thì cần có 3 cái túi: một cái túi đựng đầy giấy tờ; một đựng đầy tiền và cái túi thứ ba chứa sự nhẫn nại. Hôm nay đến đây con quên mang theo cái túi thứ ba rồi à? Con có biết Luật sư giỏi là người có thể kiềm chế tốt cảm xúc của mình không?”
Anh ngồi xuống hàng ghế trước văn phòng làm việc của ông Quốc, bình thản đón nhận những lời phê phán từ chú Dĩ.
“Có lẽ con không phải một Luật sư giỏi.”
Ông nhìn anh chép miệng nuối tiếc, con người lúc này của anh chú chưa từng nhìn thấy trước đây, chú rất không hài lòng về dáng vẻ buông bỏ bản thân của anh ấy. Bách Quang luôn có thái độ tích cực đã biến mất rồi.
“Tùy con, nhưng chú khuyên tốt nhất nên tìm cách hòa giải với trưởng phòng, nếu không thì con không thể mong có được cuộc sống ổn định ở công ty Luật này. Lúc trước con được ông ấy tín nhiệm, nên có được nhiều đặc quyền mà người khác không có, chú mong con đừng dễ dàng từ bỏ hay trao cho người khác.”
_______________
Sau khi tan làm Lam thường có thói quen đi dạo một vòng bách hóa xanh vào 3 ngày một lần, trong chuyến đi cô sẽ mua đủ đồ ăn để ba ngày sau không phải ra ngoài mà vẫn có thể nấu nướng.
Mùa đông lạnh giá nên chiếc áo khoác dạ luôn là người bạn tốt đồng hành cùng cô mỗi khi ra ngoài. Buổi tối đường phố khá là vắng vẻ, trong cửa hàng không còn náo nhiệt như buổi sáng.
Lúc đang lựa cá ở quầy tươi sống, Lam nhìn thấy đồng nghiệp của mình cùng bạn trai chọn tôm tươi phía đối diện, chị ấy sợ không dám đụng vào tôm sống nên nhờ người bạn trai, trong lúc đợi nhân viên sơ chế, anh bạn trai kia cẩn thận cầm con tôm lên hù cô bạn gái của mình, chị ấy sợ hãi nấp phía sau bạn trai của mình nhìn con tôm trên tay anh ấy cựa quậy. Lam bên đây chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào này bất chợt bật cười.
Cô ấy có thể một mình xách đồ rất nặng, có thể đi dạo phố xem phim một mình. Trong những ngày tháng một mình cô đã đi ra biển ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặng. Cảm giác ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt thật sự rất hạnh phúc, cô chụp rất nhiều bức ảnh đẹp, và thường đến phòng trà vào tối chủ nhật để nghe hòa nhạc, mỗi tháng cô đều sẽ mua những loại hoa đẹp để trang trí căn nhà thật ấm áp.
Thành thật mà nói, cô đôi khi cũng sẽ cảm thấy có những cô gái sau khi tan tầm có người đón, về nhà có người bên cạnh, ngày lễ kỷ niệm có niềm vui bất ngờ, lúc làm nũng có người cưng chiều vẫn khiến cô ấy hâm mộ. Có đôi khi cô muốn tìm người trò chuyện, có một số điện thoại có thể bấm gọi thì tốt biết bao…
Rõ ràng cô luôn cảm thấy rất thoải mái khi không thuộc về ai, nhưng đôi lúc lại thấy mình đáng thương đến ngay cả một người cũng không thể thuộc về.
Sau khi mua đủ những thứ cần thiết Lam ra khỏi bách hóa, đi bộ vài bước, cô cảm thấy mình quên mua một thứ gì đó nhưng lại không nhớ đó là gì. Thôi quên đi, Lam không muốn tự làm khó chính mình nữa, cô xách chỗ rau củ ra treo lên xe, khi vừa nổ máy thì đột nhiên ngừng lại. Lam đưa tay sờ bụng, cơn đau râm rang từ chiều đến giờ không biến mất mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Lam gục xuống xe, cô đang cố nhớ lại hôm nay mình đã ăn những gì, sức khỏe của cô vẫn luôn tốt, tại sao… Đột nhiên cô lại ngẩng đầu dậy, một suy nghĩ vừa lóe qua đầu cô như một tia lửa điện.
Lam vội lấy điện thoại từ túi áo ra xem, quả nhiên phán đoán của cô là chính xác, ngày quan trọng thế mà cô lại quên mất. Lam vỗ đầu cất điện thoại vào túi, khó trách có cảm giác như quên mua đồ, hóa ra là vì cái này.
Lam nhìn vào trong bách hóa, cô định bước xuống xe vào trong lần nữa nhưng những cơn đau quặn thắt ở bụng dưới cứ ập đến và cô không còn sức để bước ra khỏi xe.
Trước khi rời đi, cô bất an khi để anh một mình trong bếp, như thể có quái vật đang chờ cô đi để vồ lấy anh, nhưng thực tế còn đáng sợ hơn thế. Với một người ngay cả món ăn đơn giản cũng không biết làm, cô không tin anh ấy có thể rửa bát.
Lúc cô chuẩn bị xong định đến bếp lấy cơm hộp cho Quang kết quả đã bị anh lấy đi từ lâu rồi, cô ra phòng khách xách cặp thấy đóa hoa cưới hôm qua anh đón được trên bàn phòng khách nhà mình liền gọi anh lại.
Lam hỏi anh:
“Tại sao đóa hoa này lại xuất hiện ở đây?”
Quang nói là tặng cô, khi được hỏi lý do anh chỉ nói:
“Vì tôi là con trai nên không thích cắm hoa trong nhà, tặng lại đóa hoa để cô chăm sóc sẽ có ý nghĩa hơn là ở chỗ tôi.”
“Dựa vào đâu anh nghĩ tôi sẽ nhận?”
Quang cười mỉm, đáp nhanh: “Vì cô là người yêu hoa.”
Vừa bước vào nhà, dù không gian bừa bộn nhưng có điều gì đó để lại ấn tượng sâu sắc cho anh. Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào, nhà cô tràn ngập hoa, ban công trồng đủ loại hoa nên trong nhà luôn có một mùi hương nhẹ nhàng, có vẻ cô ấy rất thích trồng hoa.
____________________________
Hai người đi làm chung một con đường, lúc chờ đèn đỏ Lam vô tình thấy Bách Quang trên chiếc ô tô. Lam vốn dĩ không ưa gì anh chàng này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã có ấn tượng xấu về anh. Cũng chính vì để lòng ganh ghét anh ấy nên tâm không ngừng nghĩ về anh, mỗi hành động của anh đều bị săm soi và đánh giá, tốt hay xấu, đúng hay sai.
Cô thấy Quang ngồi làm việc phía sau còn chú Dĩ phía trước cầm lái, một tay di chuyển trên touchpad hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, giống như không cảm nhận được cảm giác lắc lư chao đảo khi ngồi trong xe.
Đến giờ tan làm anh còn chưa xong việc, về đến nhà đánh răng rửa mặt xong chưa xem được chương trình tivi yêu thích đã không chịu nổi, mệt mỏi vừa nằm xuống giường thì ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, anh lại quay về với cuộc sống bận rộn không kịp ăn bữa sáng chỉ có thể vội vàng một tay cầm bánh mì, tay cầm tài liệu di chuyển xuống chung cư. Lúc vượt mặt Lam vào thang máy, anh không để ý đến cô chỉ chăm chú nhìn hồ sơ vụ án trên tay, nhìn bóng lưng Quang cô cứ lo sợ anh mãi không nhìn đường sẽ bị té ngã.
Cô ấy cho rằng anh là một chàng trai đầy tham vọng, hầu như ngày nào cô cũng bắt gặp anh trong dáng vẻ bận rộn, nếu không dán mắt vào laptop thì thì cũng đang làm việc với những tài liệu dày như một cuốn từ điển.
Điều mà Quang luôn theo đuổi đó chính là tham vọng về tiền tài, anh sẵn sàng vì mục tiêu và lý tưởng của mình mà nỗ lực không ngừng. Lam rất ngưỡng mộ, ít nhất anh ấy có lý tưởng và mục tiêu phấn đấu, chí ít còn tìm được ý nghĩa của cuộc sống hơn là làm việc giết thời gian, cố khiến mình trở nên bận rộn để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực khỏi tâm trí như cô ấy.
____________________________
Bách Quang và chú Chí Dĩ cùng nhau vào sảnh công ty Luật, anh vừa dừng chân trước thiết bị chấm công bằng gương mặt để tiến hành chấm công chú Dĩ từ phía sau đã giục:
“Nhanh lên chút nữa, Trưởng phòng đang đợi!”
Quang thở dài vội nhấn nút thang máy, trong lúc chờ đợi anh đã than với chú: “Ông bác này của con đúng thật là thù dai, định không cho con thở hay sao vậy?”
Chú Dĩ chép miệng trách: “Thì cũng tại con, ai kêu đang yên đang lành kéo ông ấy vào trận đấu giữa con và cô Kiểm sát viên kia làm gì để quan hệ hai bố con người ta đã tồi tệ càng thêm tồi tệ, ổng không đuổi việc con là may rồi chứ ở đó trách.”
Quang đút một tay vào túi quần, dựa lưng vào thang máy hỏi chú giờ anh phải làm sao ông Quốc mới chịu bỏ qua, anh cầu xin ông ấy giúp anh nghĩ cách vì bây giờ đầu của anh đã sắp nổ tung. Hai vụ kiện sắp tới ngày ra tòa anh còn chưa được gặp mặt thân chủ, giờ lại bị giao thêm liên tiếp mấy vụ kiện tình tiết lờ mờ cùng một lúc, anh nói với chú giờ chỉ có thức xuyên đêm mấy tuần liên tục mới có thể giải quyết xong, cuối cùng nói ông Quốc ép người quá đáng.
Chú Dĩ cười khinh kêu anh tự nhìn lại chính mình.
“Câu này phải dành cho con mới đúng.”
Chú nói anh chỉ để ý đến việc ông Quốc thay đổi thái độ với anh, nhưng không nhìn lại bản thân từng tuyệt tình, tuyệt nghĩa với ông ấy như thế nào. Chú trách anh không tự nhìn lại bản thân đã làm gì khiến ông Quốc thay đổi thái độ như vậy. Cuối cùng ông không nhịn nổi nữa mà buộc miệng mắng:
“Chuyện này con rất nông nổi, chính con là người sai mà cứ nghĩ mình là nạn nhân là sao?”
Câu nói của Phong Chí Dĩ như thức tỉnh thần trí của Quang, kiếm tiền có nhiều cách, đâu nhất thiết phải hy sinh người quan trọng, người đã từng tin tưởng anh vô điều kiện để đạt được mục đích? Anh nói với chú chút nữa khi gặp mặt bác Quốc, sẽ thành tâm mà xin lỗi một cách chân thành và tận lực chuộc lỗi.
Nhưng đến khi gặp mặt rồi Tống Diệu Quốc không ngừng chỉ trích thành tích của anh trong tháng này, thậm chí còn nói rằng hiệu quả công việc của anh đã giảm đến mức đáng báo động. Quang trẻ tuổi tính tình nóng nảy, nghe mấy lời vu khống đó liền bật lại ngay, quên mất ý định ban đầu.
Anh nói ông Quốc đang lợi dụng công vụ để trả thù cá nhân. Sao có thể giao nhiều nhiệm vụ như vậy cùng một lúc và yêu cầu phải hoàn thành đúng hạn? Hơn nữa anh lý luận với ông ấy rằng bản thân là một Luật sư, chứ không phải một nhân viên làm việc phải chạy deadline đúng chỉ tiêu, hai công việc này hoàn toàn khác nhau.
Ông Quốc bị bắt bẽ nhưng không cọc, ông bình tĩnh đứng lên đối lý dù trong lòng vẫn cay cú chuyện nhờ hồng phúc của anh, mà quan hệ giữa ông và con gái đã mãi mãi không thể tốt hơn.
“Trần Bách Quang đầy nhiệt huyết mà tôi từng thấy ở đâu? So với những Luật sư không có tài năng, thiếu nỗ lực và không thể khẳng định được "thương hiệu" của mình, thì cậu giỏi hơn họ rất nhiều. Vì vậy, thay vì đứng ở đây và phàn nàn, tại sao cậu không ngồi vào bàn hoàn thành nhanh số công việc đó? Cậu đang lãng phí thời gian đấy!”
Thái độ của cấp trên khiến Quang khó chịu, anh bực vì ông không nghe ý kiến của mình nên đã thiếu kiểm soát đối với ông trong lời nói lẫn cử chỉ.
“Bác đừng có chăm chăm vào cái ý nghĩ con phá hoại gia đình bác!”
Vừa nói anh vừa bước đến bàn làm việc của ông, doãn hai tay chống lên bàn làm việc rướn người về phía trước nói:
“Nếu không nhờ phiên tòa đó bác có được nói ra những suy nghĩ của mình không? Trước giờ bác luôn muốn nói với Kiểm sát viên Tống những gì đã xảy ra với mình ở thời điểm không mong đợi đó, và chưa bao giờ tìm được cơ hội. Nhưng nhờ con mà bây giờ bác đã nói ra những lời sâu thẳm trong lòng mình vẫn luôn cất giấu… Như vậy không tốt hơn sao?”
Không gian như chùng xuống, có chút thổn thức trong đó, anh thấy mắt ông có sự dao động, bên trong lộ ra một tia nức nở, dường như đã thông suốt những lời anh nói, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất. Ông Quốc bỗng đập tay xuống bàn đứng lên dựng mắt nhìn Quang.
“Đủ rồi!” - Ông nghiến chặt răng, Quang chỉ nghe được những lời xì xào qua kẽ răng.
“Tôi dạy cậu cách hùng biện để bảo vệ thân chủ chứ không phải để tranh cãi với tôi. Đừng cố lái sang một vấn đề khác, tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra ai đúng ai sai trong chuyện này, giờ thì ra ngoài làm việc của cậu đi!”
Ông Quốc chỉ ra cửa bảo anh nhanh chóng đi ra ngoài, Quang điều chỉnh tâm tình rời đi. Chú Dĩ đứng ở bên ngoài nghe ngóng mọi chuyện, sau khi thấy Quang cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Lúc nãy con nói gì với chú nhớ không?”
Quang bước về phía trước, mắt vô hồn, bất mãn nói:
“Chú phải thấy thái độ của bác ấy! Rõ ràng là con đã giúp hai người họ giải quyết vấn đề mà?”
Ông chán nản liếc mắt nhanh về hướng khác chống nạnh đi theo sau Quang.
“Nhưng vấn đề ở đây là ông ấy không nghĩ như vậy. Sau tất cả những gì mà con gây ra cho gia đình họ, ông ấy không có quyền trách mắng con hay sao?”
Quang chợt dừng lại và chú cũng vậy.
“Đã là Luật sư thì cần có 3 cái túi: một cái túi đựng đầy giấy tờ; một đựng đầy tiền và cái túi thứ ba chứa sự nhẫn nại. Hôm nay đến đây con quên mang theo cái túi thứ ba rồi à? Con có biết Luật sư giỏi là người có thể kiềm chế tốt cảm xúc của mình không?”
Anh ngồi xuống hàng ghế trước văn phòng làm việc của ông Quốc, bình thản đón nhận những lời phê phán từ chú Dĩ.
“Có lẽ con không phải một Luật sư giỏi.”
Ông nhìn anh chép miệng nuối tiếc, con người lúc này của anh chú chưa từng nhìn thấy trước đây, chú rất không hài lòng về dáng vẻ buông bỏ bản thân của anh ấy. Bách Quang luôn có thái độ tích cực đã biến mất rồi.
“Tùy con, nhưng chú khuyên tốt nhất nên tìm cách hòa giải với trưởng phòng, nếu không thì con không thể mong có được cuộc sống ổn định ở công ty Luật này. Lúc trước con được ông ấy tín nhiệm, nên có được nhiều đặc quyền mà người khác không có, chú mong con đừng dễ dàng từ bỏ hay trao cho người khác.”
_______________
Sau khi tan làm Lam thường có thói quen đi dạo một vòng bách hóa xanh vào 3 ngày một lần, trong chuyến đi cô sẽ mua đủ đồ ăn để ba ngày sau không phải ra ngoài mà vẫn có thể nấu nướng.
Mùa đông lạnh giá nên chiếc áo khoác dạ luôn là người bạn tốt đồng hành cùng cô mỗi khi ra ngoài. Buổi tối đường phố khá là vắng vẻ, trong cửa hàng không còn náo nhiệt như buổi sáng.
Lúc đang lựa cá ở quầy tươi sống, Lam nhìn thấy đồng nghiệp của mình cùng bạn trai chọn tôm tươi phía đối diện, chị ấy sợ không dám đụng vào tôm sống nên nhờ người bạn trai, trong lúc đợi nhân viên sơ chế, anh bạn trai kia cẩn thận cầm con tôm lên hù cô bạn gái của mình, chị ấy sợ hãi nấp phía sau bạn trai của mình nhìn con tôm trên tay anh ấy cựa quậy. Lam bên đây chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào này bất chợt bật cười.
Cô ấy có thể một mình xách đồ rất nặng, có thể đi dạo phố xem phim một mình. Trong những ngày tháng một mình cô đã đi ra biển ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặng. Cảm giác ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt thật sự rất hạnh phúc, cô chụp rất nhiều bức ảnh đẹp, và thường đến phòng trà vào tối chủ nhật để nghe hòa nhạc, mỗi tháng cô đều sẽ mua những loại hoa đẹp để trang trí căn nhà thật ấm áp.
Thành thật mà nói, cô đôi khi cũng sẽ cảm thấy có những cô gái sau khi tan tầm có người đón, về nhà có người bên cạnh, ngày lễ kỷ niệm có niềm vui bất ngờ, lúc làm nũng có người cưng chiều vẫn khiến cô ấy hâm mộ. Có đôi khi cô muốn tìm người trò chuyện, có một số điện thoại có thể bấm gọi thì tốt biết bao…
Rõ ràng cô luôn cảm thấy rất thoải mái khi không thuộc về ai, nhưng đôi lúc lại thấy mình đáng thương đến ngay cả một người cũng không thể thuộc về.
Sau khi mua đủ những thứ cần thiết Lam ra khỏi bách hóa, đi bộ vài bước, cô cảm thấy mình quên mua một thứ gì đó nhưng lại không nhớ đó là gì. Thôi quên đi, Lam không muốn tự làm khó chính mình nữa, cô xách chỗ rau củ ra treo lên xe, khi vừa nổ máy thì đột nhiên ngừng lại. Lam đưa tay sờ bụng, cơn đau râm rang từ chiều đến giờ không biến mất mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Lam gục xuống xe, cô đang cố nhớ lại hôm nay mình đã ăn những gì, sức khỏe của cô vẫn luôn tốt, tại sao… Đột nhiên cô lại ngẩng đầu dậy, một suy nghĩ vừa lóe qua đầu cô như một tia lửa điện.
Lam vội lấy điện thoại từ túi áo ra xem, quả nhiên phán đoán của cô là chính xác, ngày quan trọng thế mà cô lại quên mất. Lam vỗ đầu cất điện thoại vào túi, khó trách có cảm giác như quên mua đồ, hóa ra là vì cái này.
Lam nhìn vào trong bách hóa, cô định bước xuống xe vào trong lần nữa nhưng những cơn đau quặn thắt ở bụng dưới cứ ập đến và cô không còn sức để bước ra khỏi xe.