Chương 16: Pha xử lý đi vào lòng người của Luật sư Trần
Một nam thanh niên mặc sơ mi trắng mở cửa bước ra từ chiếc ô tô cách chỗ Lam mười mét. Đèn đường chiếu xuống, cô không nhìn rõ là ai, hình như chàng trai đang đi về phía cô ấy. Đến một khoảng cách nhất định, cuối cùng cô cũng nhìn thấy gương mặt người đó… Thật không muốn mong chờ tí nào.
Một giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên: “Kiểm sát viên Tống đúng không?”
Khi chắc chắn đó là Lam, Quang bước nhanh đến hỏi thăm tình hình xem anh có giúp gì được không, đương nhiên bình thường cô ấy cũng sẽ từ chối huống hồ là ở cái hoàn cảnh khó xử thế này. Quang bị từ chối lạnh nhạt vẫn chưa chịu bỏ đi vì anh thấy trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, môi còn nhợt hẳn đi trông còn có vẻ hơi khô.
“Nói ra nghe thử xem tôi có giúp được gì không, tôi hứa nếu giúp được tôi sẽ giúp.”
Lam chợt hỏi cắc cớ: “Còn không giúp được thì sao?”
Quang nghiêm túc nói sẽ nhờ người khác giúp. Lam phải bật cười vì sự thẳng thắn của chàng Luật sư, nhưng cô vẫn giữ nguyên ý định ban đầu. Chọn cắn răng chịu đựng cũng không cần tới sự trợ giúp, đến khi cảm thấy khá hơn sẽ tự mình vào trong mua thứ mình cần.
Quang nhướng mày đồng ý với cô ấy rồi quay lưng rời đi, khi ấy Lam đã nhìn theo. Lòng cô nảy ra hai loại cảm giác đặc biệt, vừa muốn giữ anh ấy lại vừa sợ làm phiền, một phần nữa vì ngại dẫu sao đây cũng là chuyện thầm kín.
Quang như nghe được tiếng lòng của Lam, đi được một đoạn anh dừng bước, trông về phía cô ấy. Cảm giác thôi thúc khiến anh vô cùng khó chịu, dù bị cự tuyệt hai lần đôi chân không chịu nghe lời vẫn lựa chọn quay lại.
“Con người của cô đúng là kỳ lạ, đứng còn không nỗi mà cứ giả vờ như mình tốt lắm. Cơ hội cuối dành cho cô đấy, đừng ngoan cố nữa!”
“Tôi…”
Sau một lúc do dự, cô miễn cưỡng bảo anh đến gần, Quang cũng rất nhiệt tình phối hợp tiến lên vài bước, Lam vẫn chưa hài lòng, quắt tay ra hiệu thêm lần nữa. Cô gái này úp mở không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà tuyệt mật như thế, anh không một lời phàn nàn bước đến. Lam đưa tay kéo cà vạt anh, Quang theo đó cũng khom người theo, cô thì thầm khe khẽ vào tai anh ấy một cách xấu hổ.
“Tôi cần băng vệ sinh!”
Không hiểu anh biết cái thứ đó là gì không, nhưng khi vừa nghe được câu trả lời từ Lam, anh tròn xoe mắt đứng phắt dậy nhìn cô ấy kiểu như bị shock. Lam ngại ngùng lảng tránh không dám nhìn thẳng vào anh, được mấy giây im lặng Quang chợt nói to một cách chấn động:
“Băng vệ sinh?
Lam nghe mà muốn té ngửa, nội tâm cô hét lên: “Ôi mẹ ơi, cái tên khốn này.”
Mọi người xung quanh đều hướng mắt nhìn Quang, thật sự nếu bây giờ Lam có sức mạnh cô sẽ vung chân một phát, cho anh bay thẳng về mặt trăng, anh ta không thuộc về trái đất nữa rồi.
_______
Bởi vì quan tâm nên tàn nhẫn.
Lam vội đưa tay ra che miệng Quang, đó là lần đầu anh nhìn thấy cô ấy lộ ra biểu cảm xấu hổ còn xen lẫn sự tức giận nên anh rất thích thú.
“Suỵt, nhỏ thôi!”
Quang lại khom người ngồi xuống nhìn Lam, khoảng cách giữa hai người có thể gọi là gần, anh nhẹ gỡ tay cô ra hỏi lại:
“Cô cần bằng vệ sinh thật hả?”
Nín thở thật rồi, cô ấy chỉ muốn mình không còn tồn tại nữa mà thôi.
Lam gật đầu thay cho câu trả lời, Quang chống hai tay xuống đầu gối vui vẻ tận hưởng nét mặt ngại ngùng hiếm có của cô ấy.
“Băng vệ sinh là cái gì vậy?”
Không thể tin được, thật là khổ sở. Lam còn tưởng anh ấy biết…
“Bỏ đi, tôi tự xử lý được!”
Cuối cùng sau từng ấy chịu đựng cô đã mất kiên nhẫn.
Anh đứng thẳng người dậy nhìn cô khẳng định một cách chắc nịch rằng anh thấy bây giờ cô rất cần thứ đó hơn bao giờ hết. Lam âm thầm thừa nhận đúng là mình cần mà, nhưng anh có hiểu đâu?
Quang lại như đọc được suy nghĩ của Lam, chỉ tay về phía cô bảo cô ngồi yên ở đây, anh sẽ mua giúp cô ngay bây giờ. Lam có thể tin tưởng anh ấy chứ?
Vừa dứt câu anh đã quay người bỏ đi, còn vứt lại cho cô một cùng đống suy nghĩ hỗn độn:
“Hãy tin tưởng tôi!”
Quang bắt gặp một người đàn ông vừa rời khỏi bách hóa, không hiểu anh nghĩ gì trong đầu lập tức chặn người đàn ông đó lại và hỏi anh ta băng vệ sinh là gì.
Oh, my God… Điều đó có thể sao? Cô ấy quá thảm hại mà. Câu nói không lớn cũng không nhỏ nhưng lại đủ để Lam nghe.
Người đàn ông may mắn kia trố mắt kinh ngạc nhìn Quang, anh ấy không những không biết xấu hổ mà còn kéo Lam vào chung bằng cách chỉ tay về phía cô ấy, anh bày tỏ với người đàn ông kia rằng cô đang rất cần băng vệ sinh và anh nên mua thứ đó ở đâu.
Ôi thật sự… cô rất muốn giết anh ngay lập tức. Thật sự là thất bại khi quyết định hợp tác với anh ta… Cô ấy điên mất.
Người đàn ông đó nhìn Lam với ánh mắt kỳ dị, Lam vội quay mặt úp mặt xuống cánh tay giấu đi khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ. Cuối cùng người đàn ông cũng chỉ thẳng vào bách hóa xanh nói thứ anh cần đang ở trong này, Quang cảm ơn rồi vào trong.
Mẹ ơi... có thằng điên mới biết anh vào đó sẽ nói những gì nữa, hành trình mua băng vệ sinh của chàng Luật sư trẻ tuổi thật lắm gian nan.
Điều đó thực sự làm tổn thương Lam, cô sẽ không quan tâm đến kết quả ra sao nữa, miễn có dùng là được và đây lần đầu cũng như lần cuối. Sau này sẽ không nhờ bất cứ người đàn ông nào đi mua thứ đó cho mình nữa, sau này dù đi bất cứ đâu cũng sẽ đem theo thứ đó bên người như bùa hộ mệnh vậy.
___________
Không khí buổi tối thật êm ả, dễ chịu và mát mẻ. Cơn đau trong cô dần dịu đi, Lam cố nhìn vào bên trong xem tình hình của Quang, lúc sau anh đi ra. Lam rất bất ngờ khi anh cầm trên tay món hàng mà thiên hạ cho là nhạy cảm này đi thong thả trên đường.
Quang khoe đã mua cho cô 4 loại rồi hỏi cô thích dùng loại nào, vì anh thấy trên kệ trưng bày nhiều nên chỉ tập trung chọn lọc những sản phẩm có nhiều công dụng, cuối cùng anh ấy ngây ngô hỏi đây là cái gì, Lam thẹn thùng nói khi anh có người yêu thì sẽ biết, nhưng rõ ràng anh đã từng có người yêu nhưng vẫn chưa biết đấy thôi.
Cô nhét hết băng vào cốp xe, bối rối hỏi nhân viên bán hàng không cho anh túi nilon hay sao thì anh nói như vậy được rồi, cũng không có gì quá cồng kềnh nên không cần dùng túi. Lam lúc đó kiểu ba chấm, cô không biết nói gì hơn. Quang cũng thắc mắc vì sao người ta mua cái này đều bỏ trong túi nilon màu đen cả. Sau một hồi bị "tẩm ướp" bởi cô, anh mới hiểu ra.
“Ồ, hóa ra là vậy.”
Lam vẫn chưa hết ngại ngùng, cô vừa nói vừa cúi đầu nhưng giọng nói truyền đến tai anh lại vô cùng rõ ràng.
“Cảm ơn anh nhiều.”
Dứt câu cô định cứ thế mà đi không ngờ bị Quang giữ lại, anh nói đừng cảm ơn đơn thuần như vậy, Lam quay lại hỏi anh muốn gì thì Quang giả vờ đưa tay vuốt cằm suy nghĩ nhưng thực chất đã ngầm nghĩ ra điều kiện trao đổi.
“Có thể nể tình tôi giúp cô trong lúc cấp bách mà đồng ý giúp tôi một chuyện không?”
Lam tò mò hỏi anh chuyện gì, Quang nói chiều mai có hẹn ông Quốc đi ăn và muốn cô cùng đi, anh sẽ đến đón ngay khi cô xong việc nhưng Lam đã từ chối. Bất luận Quang có mục đích gì cô cũng sẽ không đến gặp bố thêm lần nào nữa, sau chuyện ở phiên tòa.
Quang nhiều lần hạ giọng, xuống nước xin cô ấy đến buổi hẹn vì anh đã sắp phát điên với hàng nghìn con chữ, khối lượng công việc mỗi ngày anh phải giải quyết đang tăng lên đáng kể, và đó đều vì quyết định sai lầm của anh gây ra. Anh nói đỡ ông Quốc trước mặt Lam rất nhiều nhưng cô không lọt tai, thẳng thắn khuyên nhủ lại mắc phải sự hiểu lầm cô, cho rằng hai người họ cùng một giuộc với nhau.
“Kiểm sát viên Tống, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, xem như tôi xin cô đấy! Nếu cô không đến gặp ông ấy thì tôi sẽ rất khổ, cô không biết những gì ông ấy đã làm với tôi mấy tuần qua đâu.”
Quang bày tỏ muốn cô và bố có thể ngồi xuống một lần nói cho rõ, nhưng cô đã nói chuyện giữa họ không đơn giản như anh đã nghĩ, những gì đã xảy ra mười mấy năm đó không thể nói hết trong một lúc được, vậy nên cô không muốn anh can thiệp.
Cô hiểu anh chỉ đang muốn chuộc lại lỗi lầm của mình đã gây ra nhưng Lam chẳng tìm được sự đồng cảm trong câu chuyện anh vừa kể, cô lạnh nhạt nói đó là chuyện của anh và ông Quốc nên không liên quan gì đến cô ấy, bên cạnh đó cho rằng anh là người mưu mô và hy vọng anh sẽ không lợi dụng cô để đạt được mục đích của riêng mình.
Thấy Lam quá cứng rắn, anh sợ sẽ thất bại lỡ mất cơ hội tốt nên chuyển sang khiêu khích, Quang nói với cô thay vì trốn tránh thì nên can đảm đối diện! Dù cô có hận bác ấy đến đâu, bác ấy vẫn là bố của cô. Hai người đều có chính kiến của mình, nhưng nếu không chịu mở lòng lắng nghe đối phương, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của nhau.
“Đến gặp ông ấy một lần không được sao? Cô lúc nào cũng bị ám ảnh bởi những tổn thương cũ, nhưng cô không thể sống chung với nỗi ám ảnh này mãi được.”
Sau một hồi nghe anh thao thao bất tuyệt, Lam cũng chịu đến gặp ông. Quang vui mừng khôn xiết, xin số cô để mai tiện liên lạc sắp xếp thời gian đến đón.
“Như vậy mới đúng, cái gì nên đối diện thì đối diện, trốn tránh chỉ là cách tạm thời chứ không thể dứt điểm.”
Lam cất điện thoại vào túi, gương mặt Quang sáng bừng, vui vẻ đặt tay lên vai Lam một cách tự nhiên.
“Tôi tin cô biết mình phải làm gì, đừng để bản thân phải hối hận!”
Lam không nói gì thêm, liếc nhìn bàn tay anh trên vai mình, anh biết mình quá khích rồi nên tự động bỏ tay xuống. Thấy Lam định về, anh chạy đến dắt xe ra giúp cô, Lam nặng nhọc suy nghĩ, khởi động xe rời đi.
Quang trông theo một lúc rồi lấy điện thoại từ trong túi ra nhắn cho ông Quốc biết việc mình đã hẹn được con gái ông và thông báo địa điểm. Ngay khi nhận được tin nhắn ban đầu ông có vẻ không để ý, nhưng nội dung tin nhắn thoáng qua khiến ông tò mò nhấp vào xem, kết quả nhận được khiến ông vô cùng vui mừng. Không ngờ Lam có thể dễ dàng đồng ý nhận lời đến gặp.
Ông vui từ buổi tối đến tận buổi sáng hôm sau, cả người ông cứ có cảm giác nôn nao hồi hộp. Ông cố tình đến quán ăn sớm hơn mười lăm để đợi con gái, lát sau Quang và Lam cùng đến, anh ngồi xuống bên cạnh ông Quốc, Lam ngồi đối diện, phục vụ ra đưa menu ba người cùng chọn món.
Ông đưa con gái một chiếc túi giấy thương hiệu Prada, ông nói mùa đông trời lạnh nên mua cho cô chiếc áo khoác lông để cô giữ ấm tốt hơn, Lam đưa tay ra định từ chối nhưng Quang bên cạnh đã nhanh chóng nói giúp ông Quốc cứu vãn tình thế.
“Bác Quốc đích thân chọn mua cho cô đấy, đừng phụ lòng bác ấy.”
Nói xong anh đứng lên cầm chiếc túi đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh Lam, khiến cô không có lý do để tiếp tục từ chối.
“Ông hẹn tôi đến đây, chỉ có vậy ư?”
Không gian trầm xuống, vốn dĩ đã gượng gạo giờ nhờ có câu nói của Lam đã khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Tất nhiên không phải vậy rồi, con chịu đến đây, bố rất vui.”
Nhìn con gái vất vả sống một mình bên ngoài, ông sợ điều kiện vật chất của cô không tốt, ăn không đủ mặc không ấm, công việc lại vất vả, thương con gái ông nói muốn cô về nhà sống cùng ông và gia đình.
“Con bên ngoài như vậy đủ lâu rồi, về nhà đi con, về nhà để bố chăm sóc!”
Lam không suy nghĩ trực tiếp trả lời ông:
“Bản thân sống như vậy quen rồi. Tự do tự tại, không có ông bên cạnh tôi vẫn có niềm vui của riêng mình, ít nhất không đến nỗi phải thê thảm. Chỉ sợ sau khi về nhà sẽ khiến những thành viên khác không thoải mái, nhất là dì Lam Yên.”
Ông Quốc không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ấy, tại sao con gái cho rằng như vậy?
“Con chẳng cần lo xa! Dì Yên rất thương con làm sao mà không vui được chứ?”
Ông Quốc vẫn không tin cô ấy, điều này cho thấy chỉ khi hai người cùng quan điểm mới có thể chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.
Một giọng nói nửa quen nửa lạ vang lên: “Kiểm sát viên Tống đúng không?”
Khi chắc chắn đó là Lam, Quang bước nhanh đến hỏi thăm tình hình xem anh có giúp gì được không, đương nhiên bình thường cô ấy cũng sẽ từ chối huống hồ là ở cái hoàn cảnh khó xử thế này. Quang bị từ chối lạnh nhạt vẫn chưa chịu bỏ đi vì anh thấy trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, môi còn nhợt hẳn đi trông còn có vẻ hơi khô.
“Nói ra nghe thử xem tôi có giúp được gì không, tôi hứa nếu giúp được tôi sẽ giúp.”
Lam chợt hỏi cắc cớ: “Còn không giúp được thì sao?”
Quang nghiêm túc nói sẽ nhờ người khác giúp. Lam phải bật cười vì sự thẳng thắn của chàng Luật sư, nhưng cô vẫn giữ nguyên ý định ban đầu. Chọn cắn răng chịu đựng cũng không cần tới sự trợ giúp, đến khi cảm thấy khá hơn sẽ tự mình vào trong mua thứ mình cần.
Quang nhướng mày đồng ý với cô ấy rồi quay lưng rời đi, khi ấy Lam đã nhìn theo. Lòng cô nảy ra hai loại cảm giác đặc biệt, vừa muốn giữ anh ấy lại vừa sợ làm phiền, một phần nữa vì ngại dẫu sao đây cũng là chuyện thầm kín.
Quang như nghe được tiếng lòng của Lam, đi được một đoạn anh dừng bước, trông về phía cô ấy. Cảm giác thôi thúc khiến anh vô cùng khó chịu, dù bị cự tuyệt hai lần đôi chân không chịu nghe lời vẫn lựa chọn quay lại.
“Con người của cô đúng là kỳ lạ, đứng còn không nỗi mà cứ giả vờ như mình tốt lắm. Cơ hội cuối dành cho cô đấy, đừng ngoan cố nữa!”
“Tôi…”
Sau một lúc do dự, cô miễn cưỡng bảo anh đến gần, Quang cũng rất nhiệt tình phối hợp tiến lên vài bước, Lam vẫn chưa hài lòng, quắt tay ra hiệu thêm lần nữa. Cô gái này úp mở không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà tuyệt mật như thế, anh không một lời phàn nàn bước đến. Lam đưa tay kéo cà vạt anh, Quang theo đó cũng khom người theo, cô thì thầm khe khẽ vào tai anh ấy một cách xấu hổ.
“Tôi cần băng vệ sinh!”
Không hiểu anh biết cái thứ đó là gì không, nhưng khi vừa nghe được câu trả lời từ Lam, anh tròn xoe mắt đứng phắt dậy nhìn cô ấy kiểu như bị shock. Lam ngại ngùng lảng tránh không dám nhìn thẳng vào anh, được mấy giây im lặng Quang chợt nói to một cách chấn động:
“Băng vệ sinh?
Lam nghe mà muốn té ngửa, nội tâm cô hét lên: “Ôi mẹ ơi, cái tên khốn này.”
Mọi người xung quanh đều hướng mắt nhìn Quang, thật sự nếu bây giờ Lam có sức mạnh cô sẽ vung chân một phát, cho anh bay thẳng về mặt trăng, anh ta không thuộc về trái đất nữa rồi.
_______
Bởi vì quan tâm nên tàn nhẫn.
Lam vội đưa tay ra che miệng Quang, đó là lần đầu anh nhìn thấy cô ấy lộ ra biểu cảm xấu hổ còn xen lẫn sự tức giận nên anh rất thích thú.
“Suỵt, nhỏ thôi!”
Quang lại khom người ngồi xuống nhìn Lam, khoảng cách giữa hai người có thể gọi là gần, anh nhẹ gỡ tay cô ra hỏi lại:
“Cô cần bằng vệ sinh thật hả?”
Nín thở thật rồi, cô ấy chỉ muốn mình không còn tồn tại nữa mà thôi.
Lam gật đầu thay cho câu trả lời, Quang chống hai tay xuống đầu gối vui vẻ tận hưởng nét mặt ngại ngùng hiếm có của cô ấy.
“Băng vệ sinh là cái gì vậy?”
Không thể tin được, thật là khổ sở. Lam còn tưởng anh ấy biết…
“Bỏ đi, tôi tự xử lý được!”
Cuối cùng sau từng ấy chịu đựng cô đã mất kiên nhẫn.
Anh đứng thẳng người dậy nhìn cô khẳng định một cách chắc nịch rằng anh thấy bây giờ cô rất cần thứ đó hơn bao giờ hết. Lam âm thầm thừa nhận đúng là mình cần mà, nhưng anh có hiểu đâu?
Quang lại như đọc được suy nghĩ của Lam, chỉ tay về phía cô bảo cô ngồi yên ở đây, anh sẽ mua giúp cô ngay bây giờ. Lam có thể tin tưởng anh ấy chứ?
Vừa dứt câu anh đã quay người bỏ đi, còn vứt lại cho cô một cùng đống suy nghĩ hỗn độn:
“Hãy tin tưởng tôi!”
Quang bắt gặp một người đàn ông vừa rời khỏi bách hóa, không hiểu anh nghĩ gì trong đầu lập tức chặn người đàn ông đó lại và hỏi anh ta băng vệ sinh là gì.
Oh, my God… Điều đó có thể sao? Cô ấy quá thảm hại mà. Câu nói không lớn cũng không nhỏ nhưng lại đủ để Lam nghe.
Người đàn ông may mắn kia trố mắt kinh ngạc nhìn Quang, anh ấy không những không biết xấu hổ mà còn kéo Lam vào chung bằng cách chỉ tay về phía cô ấy, anh bày tỏ với người đàn ông kia rằng cô đang rất cần băng vệ sinh và anh nên mua thứ đó ở đâu.
Ôi thật sự… cô rất muốn giết anh ngay lập tức. Thật sự là thất bại khi quyết định hợp tác với anh ta… Cô ấy điên mất.
Người đàn ông đó nhìn Lam với ánh mắt kỳ dị, Lam vội quay mặt úp mặt xuống cánh tay giấu đi khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ. Cuối cùng người đàn ông cũng chỉ thẳng vào bách hóa xanh nói thứ anh cần đang ở trong này, Quang cảm ơn rồi vào trong.
Mẹ ơi... có thằng điên mới biết anh vào đó sẽ nói những gì nữa, hành trình mua băng vệ sinh của chàng Luật sư trẻ tuổi thật lắm gian nan.
Điều đó thực sự làm tổn thương Lam, cô sẽ không quan tâm đến kết quả ra sao nữa, miễn có dùng là được và đây lần đầu cũng như lần cuối. Sau này sẽ không nhờ bất cứ người đàn ông nào đi mua thứ đó cho mình nữa, sau này dù đi bất cứ đâu cũng sẽ đem theo thứ đó bên người như bùa hộ mệnh vậy.
___________
Không khí buổi tối thật êm ả, dễ chịu và mát mẻ. Cơn đau trong cô dần dịu đi, Lam cố nhìn vào bên trong xem tình hình của Quang, lúc sau anh đi ra. Lam rất bất ngờ khi anh cầm trên tay món hàng mà thiên hạ cho là nhạy cảm này đi thong thả trên đường.
Quang khoe đã mua cho cô 4 loại rồi hỏi cô thích dùng loại nào, vì anh thấy trên kệ trưng bày nhiều nên chỉ tập trung chọn lọc những sản phẩm có nhiều công dụng, cuối cùng anh ấy ngây ngô hỏi đây là cái gì, Lam thẹn thùng nói khi anh có người yêu thì sẽ biết, nhưng rõ ràng anh đã từng có người yêu nhưng vẫn chưa biết đấy thôi.
Cô nhét hết băng vào cốp xe, bối rối hỏi nhân viên bán hàng không cho anh túi nilon hay sao thì anh nói như vậy được rồi, cũng không có gì quá cồng kềnh nên không cần dùng túi. Lam lúc đó kiểu ba chấm, cô không biết nói gì hơn. Quang cũng thắc mắc vì sao người ta mua cái này đều bỏ trong túi nilon màu đen cả. Sau một hồi bị "tẩm ướp" bởi cô, anh mới hiểu ra.
“Ồ, hóa ra là vậy.”
Lam vẫn chưa hết ngại ngùng, cô vừa nói vừa cúi đầu nhưng giọng nói truyền đến tai anh lại vô cùng rõ ràng.
“Cảm ơn anh nhiều.”
Dứt câu cô định cứ thế mà đi không ngờ bị Quang giữ lại, anh nói đừng cảm ơn đơn thuần như vậy, Lam quay lại hỏi anh muốn gì thì Quang giả vờ đưa tay vuốt cằm suy nghĩ nhưng thực chất đã ngầm nghĩ ra điều kiện trao đổi.
“Có thể nể tình tôi giúp cô trong lúc cấp bách mà đồng ý giúp tôi một chuyện không?”
Lam tò mò hỏi anh chuyện gì, Quang nói chiều mai có hẹn ông Quốc đi ăn và muốn cô cùng đi, anh sẽ đến đón ngay khi cô xong việc nhưng Lam đã từ chối. Bất luận Quang có mục đích gì cô cũng sẽ không đến gặp bố thêm lần nào nữa, sau chuyện ở phiên tòa.
Quang nhiều lần hạ giọng, xuống nước xin cô ấy đến buổi hẹn vì anh đã sắp phát điên với hàng nghìn con chữ, khối lượng công việc mỗi ngày anh phải giải quyết đang tăng lên đáng kể, và đó đều vì quyết định sai lầm của anh gây ra. Anh nói đỡ ông Quốc trước mặt Lam rất nhiều nhưng cô không lọt tai, thẳng thắn khuyên nhủ lại mắc phải sự hiểu lầm cô, cho rằng hai người họ cùng một giuộc với nhau.
“Kiểm sát viên Tống, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, xem như tôi xin cô đấy! Nếu cô không đến gặp ông ấy thì tôi sẽ rất khổ, cô không biết những gì ông ấy đã làm với tôi mấy tuần qua đâu.”
Quang bày tỏ muốn cô và bố có thể ngồi xuống một lần nói cho rõ, nhưng cô đã nói chuyện giữa họ không đơn giản như anh đã nghĩ, những gì đã xảy ra mười mấy năm đó không thể nói hết trong một lúc được, vậy nên cô không muốn anh can thiệp.
Cô hiểu anh chỉ đang muốn chuộc lại lỗi lầm của mình đã gây ra nhưng Lam chẳng tìm được sự đồng cảm trong câu chuyện anh vừa kể, cô lạnh nhạt nói đó là chuyện của anh và ông Quốc nên không liên quan gì đến cô ấy, bên cạnh đó cho rằng anh là người mưu mô và hy vọng anh sẽ không lợi dụng cô để đạt được mục đích của riêng mình.
Thấy Lam quá cứng rắn, anh sợ sẽ thất bại lỡ mất cơ hội tốt nên chuyển sang khiêu khích, Quang nói với cô thay vì trốn tránh thì nên can đảm đối diện! Dù cô có hận bác ấy đến đâu, bác ấy vẫn là bố của cô. Hai người đều có chính kiến của mình, nhưng nếu không chịu mở lòng lắng nghe đối phương, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của nhau.
“Đến gặp ông ấy một lần không được sao? Cô lúc nào cũng bị ám ảnh bởi những tổn thương cũ, nhưng cô không thể sống chung với nỗi ám ảnh này mãi được.”
Sau một hồi nghe anh thao thao bất tuyệt, Lam cũng chịu đến gặp ông. Quang vui mừng khôn xiết, xin số cô để mai tiện liên lạc sắp xếp thời gian đến đón.
“Như vậy mới đúng, cái gì nên đối diện thì đối diện, trốn tránh chỉ là cách tạm thời chứ không thể dứt điểm.”
Lam cất điện thoại vào túi, gương mặt Quang sáng bừng, vui vẻ đặt tay lên vai Lam một cách tự nhiên.
“Tôi tin cô biết mình phải làm gì, đừng để bản thân phải hối hận!”
Lam không nói gì thêm, liếc nhìn bàn tay anh trên vai mình, anh biết mình quá khích rồi nên tự động bỏ tay xuống. Thấy Lam định về, anh chạy đến dắt xe ra giúp cô, Lam nặng nhọc suy nghĩ, khởi động xe rời đi.
Quang trông theo một lúc rồi lấy điện thoại từ trong túi ra nhắn cho ông Quốc biết việc mình đã hẹn được con gái ông và thông báo địa điểm. Ngay khi nhận được tin nhắn ban đầu ông có vẻ không để ý, nhưng nội dung tin nhắn thoáng qua khiến ông tò mò nhấp vào xem, kết quả nhận được khiến ông vô cùng vui mừng. Không ngờ Lam có thể dễ dàng đồng ý nhận lời đến gặp.
Ông vui từ buổi tối đến tận buổi sáng hôm sau, cả người ông cứ có cảm giác nôn nao hồi hộp. Ông cố tình đến quán ăn sớm hơn mười lăm để đợi con gái, lát sau Quang và Lam cùng đến, anh ngồi xuống bên cạnh ông Quốc, Lam ngồi đối diện, phục vụ ra đưa menu ba người cùng chọn món.
Ông đưa con gái một chiếc túi giấy thương hiệu Prada, ông nói mùa đông trời lạnh nên mua cho cô chiếc áo khoác lông để cô giữ ấm tốt hơn, Lam đưa tay ra định từ chối nhưng Quang bên cạnh đã nhanh chóng nói giúp ông Quốc cứu vãn tình thế.
“Bác Quốc đích thân chọn mua cho cô đấy, đừng phụ lòng bác ấy.”
Nói xong anh đứng lên cầm chiếc túi đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh Lam, khiến cô không có lý do để tiếp tục từ chối.
“Ông hẹn tôi đến đây, chỉ có vậy ư?”
Không gian trầm xuống, vốn dĩ đã gượng gạo giờ nhờ có câu nói của Lam đã khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Tất nhiên không phải vậy rồi, con chịu đến đây, bố rất vui.”
Nhìn con gái vất vả sống một mình bên ngoài, ông sợ điều kiện vật chất của cô không tốt, ăn không đủ mặc không ấm, công việc lại vất vả, thương con gái ông nói muốn cô về nhà sống cùng ông và gia đình.
“Con bên ngoài như vậy đủ lâu rồi, về nhà đi con, về nhà để bố chăm sóc!”
Lam không suy nghĩ trực tiếp trả lời ông:
“Bản thân sống như vậy quen rồi. Tự do tự tại, không có ông bên cạnh tôi vẫn có niềm vui của riêng mình, ít nhất không đến nỗi phải thê thảm. Chỉ sợ sau khi về nhà sẽ khiến những thành viên khác không thoải mái, nhất là dì Lam Yên.”
Ông Quốc không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ấy, tại sao con gái cho rằng như vậy?
“Con chẳng cần lo xa! Dì Yên rất thương con làm sao mà không vui được chứ?”
Ông Quốc vẫn không tin cô ấy, điều này cho thấy chỉ khi hai người cùng quan điểm mới có thể chung sống hòa thuận dưới một mái nhà.