Chương 37: Luật sư Trần tỏ tình
Cô phàn nàn với Quang về những vấn đề trong công việc và gia đình. Không hiểu vì sao ông Quốc ngừng liên lạc với cô sau khi vụ kiện kết thúc, nhưng tuần trước ông chủ động liên lạc với cô hơn, thậm chí còn gọi cô về nhà sống cùng. Cô không đồng ý, sau đó bà Lam Yên đã gọi điện, một mặt thuyết phục cô quay về, mặt khác lại nói rằng gần đây sức khỏe của bố cô không tốt và mong cô sẽ đến sống với ông một thời gian. Lam nhất thời không hiểu rốt cuộc bố mình bệnh gì, có nghiêm trọng như bà Lam Yên nói hay vì để cô ấy về mà cố tình sắp đặt nên một vở kịch.
Dù muốn cắt đứt quan hệ bố con với ông nhưng hai người vẫn là cùng huyết thống, cùng một dòng máu, cô không thể biết tin bố bệnh mà ngồi nhìn, nên muốn từ chỗ Quang hỏi thăm tin tức của ông, tiếc thay anh ấy đến đây công tác gần 1 tháng nay chưa liên lạc với ông Quốc nên không biết tình hình. Nhưng anh hứa tối nay sẽ gọi ông ấy dùng lý do công việc hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông giúp.
“Còn chuyện công việc, ở Viện kiểm sát có người ức hiếp em à?”
“Không phải, sáng nay cấp trên gửi công văn xuống chỉ thị chuyển công tác năm cán bộ Kiểm sát viên sang công tác tại một tỉnh khác, vì tỉnh đang thiếu Kiểm sát viên. Tôi… em và chị Vân làm cùng một đội, được coi là thân thiết. Ban đầu Phó viện trưởng mới đã chọn sẵn năm người ứng cử, trong đó có tên chị Vân, nhưng chị không muốn đi và tìm đến em, chị nói nhà chị đơn chiếc, có mẹ già hơn 80 tuổi nên không thể đi được, chị muốn em tìm nói chuyện với Phó viện trưởng để em thay chị đi.”
Quang khẩn trương hỏi: “Sau đó em đã đồng ý?”
Lam cúi đầu, mắt buồn như chiều biển lộng.
Cô thừa nhận đã tin lời chị Vân là thật nên đã đến gặp Phó viện trưởng mới để thương lượng. Vào thời điểm đó, cô chỉ đơn giản cho rằng bản thân không vướng bận gia đình, cũng đang độc thân nên đi đâu làm việc mà không được. Không ngờ lúc rời khỏi phòng đi ngang phòng họp nghe chị Vân gọi điện thoại với chồng nói đã không phải đi công tác nữa, vì đã có người thay thế. Trong lúc trò chuyện, chị ta liên tục gọi cô là đồ ngốc, chỉ nói mấy câu đã tin tưởng một cách vô điều kiện, sau đó hai vợ chồng cười nhạo cô ấy.
Cô không thể tin vào tai mình, hóa ra lý do mẹ già kia đều do chị ấy bịa ra chứ chẳng có thật, cô gặp chị Hân hỏi chuyện mới biết chị ấy có 2 người anh và 1 em gái đang ở chung nhà.
Quang ngồi suy tư, không có tâm trạng để ăn uống. Lam sắp chuyển công tác, anh lo lắng không biết mình sẽ sống như thế nào nếu không có cô.
Cô từng cho rằng chỉ cần mình đối tốt với người khác, người khác nhất định sẽ đối xử tốt với mình. Cô tự trách bản thân ngốc nghếch nghĩ người khác quá tốt, luôn nghĩ cho người khác nên không biết cách từ chối. Dù cho bản thân chịu thiệt đi nữa, cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của người khác.
Lam thở dài, uống một ngụm nước lọc, nói mỏng manh nhất chẳng qua là tình cảm, lạnh lẽo nhất không gì ngoài lòng người. Lòng người thất thường thế sự khó đoán, có quá nhiều tình cảm liên quan tới quan hệ lợi ích. Cô có tình nhưng người ta không có nghĩa, cô toàn tâm mà người ta không toàn ý.
Cô ấy hối hận vì muốn chu toàn mọi chuyện, liều mạng thỏa mãn yêu cầu của người khác mà ngốc nghếch mang thiệt thòi cho bản thân. Kết quả cô giúp người ta 10 phần nhưng người ta không nhớ tới lòng tốt của cô. Nhưng chỉ cần cô không giúp đỡ họ một lần, người ta liền quên ngay đi lòng tốt trước đó của cô.
Thật ra cô rất sợ hãi thế giới, những người đồng nghiệp mỗi ngày vẫn cười nói với cô ấy trước mặt, xong phía sau lại toan tính tìm cách hại cô ấy. Cô sợ đối mặt với mọi ánh mắt lạnh lẽo, sợ hãi lòng người thâm hiểm.
“Vậy em có muốn có một người có thể thay em chống đỡ, che mưa chắn gió, ngay cả chỉ là một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu được những suy tư trong lòng em, đọc hiểu hết mọi vết thương của em, đau lòng vì sự kiên cường của em, bằng lòng bảo vệ sự ngây thơ của em, bao dung nội tâm chứa đầy gai góc của em, nắm tay em đi qua bốn mùa trong năm. Dù cho chỉ là một nụ cười, cũng có thể xoa dịu tâm trạng, mang lại sự an ủi đầy ấp và yên lòng vô hạn cho em. Khi vui vẻ người đó sẽ cùng em cười to, khi em buồn có thể cho em mượn một cái ôm ấm áp.”
“Thật sự có người như vậy ư?”
“Chỉ cần em cho phép, người đó sẽ xuất hiện thay em đối mặt với tất cả mà không hề do dự.”
Không biết cô hiểu tình ý ẩn giấu trong câu nói vừa rồi của anh hay không, chỉ thấy Lam rơi vào trầm tư, ngẫm nghĩ gì đó một lúc song thoáng nở nụ cười đáp rằng:
“Thế nhưng em nào có cảm thấy cô đơn đến mức không chịu nổi, cuộc sống cũng đâu đến nỗi tệ? Em nghĩ sẽ chẳng ai chịu nổi tính khí thất thường này của em đâu, chẳng ai thích ở cạnh một đứa con gái phiền phức như em cả.”
Quang lấy làm ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại phiền phức? Em là cô gái hiểu chuyện nhất mà anh từng thấy, thật ra anh ngưỡng mộ em nhiều cái lắm, dù điều kiện em có kém thế nào đi nữa thì sẽ vẫn có người thích, đừng bi quan như vậy!”
Cô cười khổ nói với Quang mong rằng đừng ai thích cô ấy, bởi như vậy chỉ thêm khổ cho họ và cả cô ấy nữa. Thật không may cho cô rằng điều không mong muốn nhất đã xảy ra, đã có một chàng trai trót thương cô mất rồi.
“Tối qua anh có đọc trên mạng, nhiều người nói năm nay là một năm tốt để bắt đầu tình yêu, em có định mở lòng với ai đó không?”
Lam khoanh tay lại, quan sát anh qua tấm gương lớn trước mặt. Cô nói chưa nghĩ đến chuyện đó.
Đôi mắt đa tình nhìn Lam thăm dò, khi bản thân phát hiện mình mong muốn thứ gì đó nhưng không đạt được sẽ sinh lòng khao khát. Quang khuyên cô nên yêu một lần, khuyên cô cho bản thân một cơ hội hạnh phúc cũng chính là giúp anh có cơ hội bước vào cuộc sống của cô ấy.
Lam nhẹ cười, mang theo chút phiền muộn nhìn xuống đôi giày kiểu thuyền bằng da bò nguyên cật đang mang. Nếu không vì khổ tâm thì cô cũng muốn được yêu thương.
“Anh biết tình yêu là gì không?”
Cô ngây thơ nhìn anh chờ đợi câu trả lời, Quang bần thần một hồi mới ngộ ra người chưa yêu như cô ấy thắc mắc, tò mò cũng dễ hiểu thôi.
Anh nói có rất nhiều cách định nghĩa tình yêu khác nhau, nhưng với anh tình yêu thường là một loại cảm xúc có sức hấp dẫn và nhu cầu gắn bó mạnh mẽ, tình yêu sẽ mang lại điều bất ngờ và cảm động cho cuộc sống, là điều tốt đẹp nhất trên đời, ngoài ra còn là nguồn vui ngọt ngào nhất, là cái gì đó khó hiểu nhất và là… Anh cũng không hiểu biết quá nhiều về nó, vì anh ấy chỉ trải qua ba mối tình, cả ba đều là tình yêu thời niên thiếu nên không có quá nhiều cảm nhận sâu sắc.
Anh chợt hỏi một câu rất kỳ lạ:
“Lam nè… Mẫu đàn ông lý tưởng của em là người như thế nào?”
Sự ngạc nhiên biểu thoáng qua gương mặt cô chưa đến một giây, Lam ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, do dự hồi lâu cô đáp: “Giống như anh.”
Lời nói của Lam chạm vào trái tim bồn chồn của Quang, trong phút chốc anh như đang mơ, bầu không khí trở nên mềm mại lạ thường, đầy dịu dàng và ảo mộng. Đôi mắt Quang như đại dương dậy sóng, tâm trạng Quang là một mớ hỗn độn không thể diễn tả bằng lời.
“Sao em nói thế?” - Phải chăng cô ấy đã nhìn thấu tình yêu thầm kín của anh?
Lam nói: “Tuy anh không hoàn hảo, thậm chí có cả tá những khuyết điểm, nhưng lại là chàng trai mang đến cho em sự vui vẻ, hứng khởi. Anh là mẫu bạn trai thiện lương trong mắt em, khiến em thấy hạnh phúc khi được ở bên, truyền cho em những năng lượng tích cực. Anh khiến cho em cảm thấy mình được… bảo vệ, em không cần lúc nào cũng phải tỏ ra mình mạnh mẽ vì đã có anh thay em làm điều đó…”
Đúng lúc gặp gỡ Quang, anh mang lại cho cô cảm giác an toàn đến vậy. 26 năm kể từ khi bước vào thế giới này, anh là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác an tâm, an toàn và đáng tin.
Lam đã gặp được anh đúng lúc cô gặp phải vấp ngã của cuộc sống này. Có lẽ anh xuất hiện để nâng đỡ và giúp cô đứng lên. Chiều nào anh cũng đón cô đi làm về, đưa cô đi ăn để cô thấy vui. Anh huỷ cả lịch đi công tác miền Nam hai tuần để lo vụ kiện của cô, sợ cô không thể đối mặt với áp lực đang vướng phải. Cô ấy rất cảm kích, cho đến giờ anh luôn là tín ngưỡng đẹp nhất trong tim cô.
Chính vì cô nói thế nên anh mạnh dạn hỏi một câu:
“Vậy nghĩ sao nếu anh trở thành bạn trai em? Độc thân đã lâu rồi, giờ phải dành thời gian để tìm người giống anh nữa thì lâu lắm.”
Lam ngẩn người một lúc nhìn anh chăm chăm, bình thường anh ấy rất hay nói đùa với cô, nên những lời lúc nãy không biết là thật hay giả.
“Luật sư Trần đang đùa sao?”
“Thật đấy, anh thích vì tính cách trầm ổn phóng khoáng, chính trực thẳng thắn của em.”
Ánh mắt anh nhìn cô kiên định vô cùng, không giống như đùa chút nào, cô có chủ ngượng ngùng và khó xử. Ban đầu anh chỉ đơn giản là muốn dò hỏi xem ý cô thế nào, không ngờ càng nói càng cảm xúc, nên nói ra những lời ấp ủ trong lòng luôn. Một phần nữa cũng vì cô sắp chuyển công tác, không biết sẽ đi đến nơi nào, anh mong trước khi cô rời đi sẽ kịp bày tỏ với cô ấy.
“Anh chưa có bạn gái, em cũng chưa có bạn trai. Nếu sợ chọn nhầm người cũng không sao. Để anh nói cho biết, con người anh không có gì ngoài khuyết điểm…”
Nhìn gương mặt của Quang, cô không kìm được phì cười thành tiếng, ai lại đi nói về khuyết điểm của mình chứ?
“Nhưng cũng có một số ưu điểm rất đáng kể. Ví dụ như nhiệt huyết và kiên trì thì chưa bao giờ thiếu, hơn nữa còn rất chung tình. Lúc đi học cô giáo có dạy em là thà chọn sai đáp án chứ không được phép để trống không? Vậy nên miễn cưỡng đồng ý nhận lời làm bạn gái anh được không?”
Anh không muốn dài dòng để cả hai mất thời gian nên trực tiếp thừa nhận. Thấy Lam hoài lưỡng lự, cứ ậm ừ mãi không nói một câu, Quang lại bồi thêm: “Yêu ai cũng vậy thôi yêu anh đi, anh cảm ơn.”
Quang hồi hộp, trong lòng tràn ngập mong đợi, mong chờ phản ứng của cô ấy. Lam bảo Quang là kẻ ngọt ngào, anh cười một cái nhẹ trút đi được sự thấp thỏm trong lòng, cũng hy vọng cô ấy sẽ là con kiến luôn kiếm tìm anh.
Anh thật sự rất vui khi nghĩ đến việc cô sẽ đáp lại tình cảm này. Nhưng cô lại luôn như thế, lúc nóng lúc lạnh, làm anh không đoán được cô đối với anh ra sao. Lam cúi đầu vén tóc, nhìn anh với vẻ mặt miễn cưỡng.
“Cảm ơn anh đã yêu mến em…” - Lam đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim của mình. “Đó là cảm giác tuyệt nhất từ trước đến nay mà em có, cảm ơn vì đã gặp được anh, nhưng em thật sự xin lỗi vì không thể cùng anh bước tiếp…”
Quang tò mò, tha thiết nhìn Lam, anh thật muốn hỏi lý do tại sao, khi Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt anh đã ngầm đoán được.
“Em sẽ không bao giờ quên đi anh, anh đã đem đến tiếng cười ở thời điểm em tồi tệ nhất, anh xứng đáng được hạnh phúc.”
Bách Quang là một chàng trai mang trên mình ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ và nhiều kỳ vọng cho tương lai, anh không sợ khó khăn thất bại cũng không ngại mưa to gió lớn. Anh ngay thẳng không giả tạo, dứt khoát lại không nói nghĩa khí, trong mắt Lam anh chính là một người rất kiên cường, rất độc lập rất thoải mái, cô rất thích nhưng sao cô ấy có thể bó buộc, kéo anh vào cuộc đời tăm tối của mình kia chứ? Cô không muốn anh ấy tổn thương vì những tiêu cực của cô, một mình cô ấy chịu đựng đủ lắm rồi, cô muốn nhìn thấy nụ cười lạc quan trên môi anh ấy hơn là sự buồn bã.
Cô luôn muốn gặp được một người thật tốt để bắt đầu tình yêu trong đời, nhưng khi người đó xuất hiện trước mặt lại cảm thấy sợ. Không phải sợ anh đối xử không tốt, mà sợ cô chưa đủ tốt để đáp lại tình cảm của anh.
“Hiện tại em tạm thời không muốn yêu đương, đang muốn hết sức tập trung vào sự nghiệp của mình.”
Quang từ từ thở ra, liếm nhẹ làn môi khô khốc, chậm rãi cúi đầu. Cô ấy thật phũ phàng, tại sao ngay cả cơ hội thử một chút cũng không thể cho, chi phí cho tình yêu của người trưởng thành cao biết mấy. Sống một mình tự tại vui vẻ, tiếp nhận thêm một người mới vào vòng cuộc sống ổn định của mình từ đó trở thành cuộc sống hai người, nhất định phải rất yêu mới có thể.
Dù muốn cắt đứt quan hệ bố con với ông nhưng hai người vẫn là cùng huyết thống, cùng một dòng máu, cô không thể biết tin bố bệnh mà ngồi nhìn, nên muốn từ chỗ Quang hỏi thăm tin tức của ông, tiếc thay anh ấy đến đây công tác gần 1 tháng nay chưa liên lạc với ông Quốc nên không biết tình hình. Nhưng anh hứa tối nay sẽ gọi ông ấy dùng lý do công việc hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông giúp.
“Còn chuyện công việc, ở Viện kiểm sát có người ức hiếp em à?”
“Không phải, sáng nay cấp trên gửi công văn xuống chỉ thị chuyển công tác năm cán bộ Kiểm sát viên sang công tác tại một tỉnh khác, vì tỉnh đang thiếu Kiểm sát viên. Tôi… em và chị Vân làm cùng một đội, được coi là thân thiết. Ban đầu Phó viện trưởng mới đã chọn sẵn năm người ứng cử, trong đó có tên chị Vân, nhưng chị không muốn đi và tìm đến em, chị nói nhà chị đơn chiếc, có mẹ già hơn 80 tuổi nên không thể đi được, chị muốn em tìm nói chuyện với Phó viện trưởng để em thay chị đi.”
Quang khẩn trương hỏi: “Sau đó em đã đồng ý?”
Lam cúi đầu, mắt buồn như chiều biển lộng.
Cô thừa nhận đã tin lời chị Vân là thật nên đã đến gặp Phó viện trưởng mới để thương lượng. Vào thời điểm đó, cô chỉ đơn giản cho rằng bản thân không vướng bận gia đình, cũng đang độc thân nên đi đâu làm việc mà không được. Không ngờ lúc rời khỏi phòng đi ngang phòng họp nghe chị Vân gọi điện thoại với chồng nói đã không phải đi công tác nữa, vì đã có người thay thế. Trong lúc trò chuyện, chị ta liên tục gọi cô là đồ ngốc, chỉ nói mấy câu đã tin tưởng một cách vô điều kiện, sau đó hai vợ chồng cười nhạo cô ấy.
Cô không thể tin vào tai mình, hóa ra lý do mẹ già kia đều do chị ấy bịa ra chứ chẳng có thật, cô gặp chị Hân hỏi chuyện mới biết chị ấy có 2 người anh và 1 em gái đang ở chung nhà.
Quang ngồi suy tư, không có tâm trạng để ăn uống. Lam sắp chuyển công tác, anh lo lắng không biết mình sẽ sống như thế nào nếu không có cô.
Cô từng cho rằng chỉ cần mình đối tốt với người khác, người khác nhất định sẽ đối xử tốt với mình. Cô tự trách bản thân ngốc nghếch nghĩ người khác quá tốt, luôn nghĩ cho người khác nên không biết cách từ chối. Dù cho bản thân chịu thiệt đi nữa, cũng muốn thỏa mãn yêu cầu của người khác.
Lam thở dài, uống một ngụm nước lọc, nói mỏng manh nhất chẳng qua là tình cảm, lạnh lẽo nhất không gì ngoài lòng người. Lòng người thất thường thế sự khó đoán, có quá nhiều tình cảm liên quan tới quan hệ lợi ích. Cô có tình nhưng người ta không có nghĩa, cô toàn tâm mà người ta không toàn ý.
Cô ấy hối hận vì muốn chu toàn mọi chuyện, liều mạng thỏa mãn yêu cầu của người khác mà ngốc nghếch mang thiệt thòi cho bản thân. Kết quả cô giúp người ta 10 phần nhưng người ta không nhớ tới lòng tốt của cô. Nhưng chỉ cần cô không giúp đỡ họ một lần, người ta liền quên ngay đi lòng tốt trước đó của cô.
Thật ra cô rất sợ hãi thế giới, những người đồng nghiệp mỗi ngày vẫn cười nói với cô ấy trước mặt, xong phía sau lại toan tính tìm cách hại cô ấy. Cô sợ đối mặt với mọi ánh mắt lạnh lẽo, sợ hãi lòng người thâm hiểm.
“Vậy em có muốn có một người có thể thay em chống đỡ, che mưa chắn gió, ngay cả chỉ là một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu được những suy tư trong lòng em, đọc hiểu hết mọi vết thương của em, đau lòng vì sự kiên cường của em, bằng lòng bảo vệ sự ngây thơ của em, bao dung nội tâm chứa đầy gai góc của em, nắm tay em đi qua bốn mùa trong năm. Dù cho chỉ là một nụ cười, cũng có thể xoa dịu tâm trạng, mang lại sự an ủi đầy ấp và yên lòng vô hạn cho em. Khi vui vẻ người đó sẽ cùng em cười to, khi em buồn có thể cho em mượn một cái ôm ấm áp.”
“Thật sự có người như vậy ư?”
“Chỉ cần em cho phép, người đó sẽ xuất hiện thay em đối mặt với tất cả mà không hề do dự.”
Không biết cô hiểu tình ý ẩn giấu trong câu nói vừa rồi của anh hay không, chỉ thấy Lam rơi vào trầm tư, ngẫm nghĩ gì đó một lúc song thoáng nở nụ cười đáp rằng:
“Thế nhưng em nào có cảm thấy cô đơn đến mức không chịu nổi, cuộc sống cũng đâu đến nỗi tệ? Em nghĩ sẽ chẳng ai chịu nổi tính khí thất thường này của em đâu, chẳng ai thích ở cạnh một đứa con gái phiền phức như em cả.”
Quang lấy làm ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại phiền phức? Em là cô gái hiểu chuyện nhất mà anh từng thấy, thật ra anh ngưỡng mộ em nhiều cái lắm, dù điều kiện em có kém thế nào đi nữa thì sẽ vẫn có người thích, đừng bi quan như vậy!”
Cô cười khổ nói với Quang mong rằng đừng ai thích cô ấy, bởi như vậy chỉ thêm khổ cho họ và cả cô ấy nữa. Thật không may cho cô rằng điều không mong muốn nhất đã xảy ra, đã có một chàng trai trót thương cô mất rồi.
“Tối qua anh có đọc trên mạng, nhiều người nói năm nay là một năm tốt để bắt đầu tình yêu, em có định mở lòng với ai đó không?”
Lam khoanh tay lại, quan sát anh qua tấm gương lớn trước mặt. Cô nói chưa nghĩ đến chuyện đó.
Đôi mắt đa tình nhìn Lam thăm dò, khi bản thân phát hiện mình mong muốn thứ gì đó nhưng không đạt được sẽ sinh lòng khao khát. Quang khuyên cô nên yêu một lần, khuyên cô cho bản thân một cơ hội hạnh phúc cũng chính là giúp anh có cơ hội bước vào cuộc sống của cô ấy.
Lam nhẹ cười, mang theo chút phiền muộn nhìn xuống đôi giày kiểu thuyền bằng da bò nguyên cật đang mang. Nếu không vì khổ tâm thì cô cũng muốn được yêu thương.
“Anh biết tình yêu là gì không?”
Cô ngây thơ nhìn anh chờ đợi câu trả lời, Quang bần thần một hồi mới ngộ ra người chưa yêu như cô ấy thắc mắc, tò mò cũng dễ hiểu thôi.
Anh nói có rất nhiều cách định nghĩa tình yêu khác nhau, nhưng với anh tình yêu thường là một loại cảm xúc có sức hấp dẫn và nhu cầu gắn bó mạnh mẽ, tình yêu sẽ mang lại điều bất ngờ và cảm động cho cuộc sống, là điều tốt đẹp nhất trên đời, ngoài ra còn là nguồn vui ngọt ngào nhất, là cái gì đó khó hiểu nhất và là… Anh cũng không hiểu biết quá nhiều về nó, vì anh ấy chỉ trải qua ba mối tình, cả ba đều là tình yêu thời niên thiếu nên không có quá nhiều cảm nhận sâu sắc.
Anh chợt hỏi một câu rất kỳ lạ:
“Lam nè… Mẫu đàn ông lý tưởng của em là người như thế nào?”
Sự ngạc nhiên biểu thoáng qua gương mặt cô chưa đến một giây, Lam ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, do dự hồi lâu cô đáp: “Giống như anh.”
Lời nói của Lam chạm vào trái tim bồn chồn của Quang, trong phút chốc anh như đang mơ, bầu không khí trở nên mềm mại lạ thường, đầy dịu dàng và ảo mộng. Đôi mắt Quang như đại dương dậy sóng, tâm trạng Quang là một mớ hỗn độn không thể diễn tả bằng lời.
“Sao em nói thế?” - Phải chăng cô ấy đã nhìn thấu tình yêu thầm kín của anh?
Lam nói: “Tuy anh không hoàn hảo, thậm chí có cả tá những khuyết điểm, nhưng lại là chàng trai mang đến cho em sự vui vẻ, hứng khởi. Anh là mẫu bạn trai thiện lương trong mắt em, khiến em thấy hạnh phúc khi được ở bên, truyền cho em những năng lượng tích cực. Anh khiến cho em cảm thấy mình được… bảo vệ, em không cần lúc nào cũng phải tỏ ra mình mạnh mẽ vì đã có anh thay em làm điều đó…”
Đúng lúc gặp gỡ Quang, anh mang lại cho cô cảm giác an toàn đến vậy. 26 năm kể từ khi bước vào thế giới này, anh là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác an tâm, an toàn và đáng tin.
Lam đã gặp được anh đúng lúc cô gặp phải vấp ngã của cuộc sống này. Có lẽ anh xuất hiện để nâng đỡ và giúp cô đứng lên. Chiều nào anh cũng đón cô đi làm về, đưa cô đi ăn để cô thấy vui. Anh huỷ cả lịch đi công tác miền Nam hai tuần để lo vụ kiện của cô, sợ cô không thể đối mặt với áp lực đang vướng phải. Cô ấy rất cảm kích, cho đến giờ anh luôn là tín ngưỡng đẹp nhất trong tim cô.
Chính vì cô nói thế nên anh mạnh dạn hỏi một câu:
“Vậy nghĩ sao nếu anh trở thành bạn trai em? Độc thân đã lâu rồi, giờ phải dành thời gian để tìm người giống anh nữa thì lâu lắm.”
Lam ngẩn người một lúc nhìn anh chăm chăm, bình thường anh ấy rất hay nói đùa với cô, nên những lời lúc nãy không biết là thật hay giả.
“Luật sư Trần đang đùa sao?”
“Thật đấy, anh thích vì tính cách trầm ổn phóng khoáng, chính trực thẳng thắn của em.”
Ánh mắt anh nhìn cô kiên định vô cùng, không giống như đùa chút nào, cô có chủ ngượng ngùng và khó xử. Ban đầu anh chỉ đơn giản là muốn dò hỏi xem ý cô thế nào, không ngờ càng nói càng cảm xúc, nên nói ra những lời ấp ủ trong lòng luôn. Một phần nữa cũng vì cô sắp chuyển công tác, không biết sẽ đi đến nơi nào, anh mong trước khi cô rời đi sẽ kịp bày tỏ với cô ấy.
“Anh chưa có bạn gái, em cũng chưa có bạn trai. Nếu sợ chọn nhầm người cũng không sao. Để anh nói cho biết, con người anh không có gì ngoài khuyết điểm…”
Nhìn gương mặt của Quang, cô không kìm được phì cười thành tiếng, ai lại đi nói về khuyết điểm của mình chứ?
“Nhưng cũng có một số ưu điểm rất đáng kể. Ví dụ như nhiệt huyết và kiên trì thì chưa bao giờ thiếu, hơn nữa còn rất chung tình. Lúc đi học cô giáo có dạy em là thà chọn sai đáp án chứ không được phép để trống không? Vậy nên miễn cưỡng đồng ý nhận lời làm bạn gái anh được không?”
Anh không muốn dài dòng để cả hai mất thời gian nên trực tiếp thừa nhận. Thấy Lam hoài lưỡng lự, cứ ậm ừ mãi không nói một câu, Quang lại bồi thêm: “Yêu ai cũng vậy thôi yêu anh đi, anh cảm ơn.”
Quang hồi hộp, trong lòng tràn ngập mong đợi, mong chờ phản ứng của cô ấy. Lam bảo Quang là kẻ ngọt ngào, anh cười một cái nhẹ trút đi được sự thấp thỏm trong lòng, cũng hy vọng cô ấy sẽ là con kiến luôn kiếm tìm anh.
Anh thật sự rất vui khi nghĩ đến việc cô sẽ đáp lại tình cảm này. Nhưng cô lại luôn như thế, lúc nóng lúc lạnh, làm anh không đoán được cô đối với anh ra sao. Lam cúi đầu vén tóc, nhìn anh với vẻ mặt miễn cưỡng.
“Cảm ơn anh đã yêu mến em…” - Lam đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim của mình. “Đó là cảm giác tuyệt nhất từ trước đến nay mà em có, cảm ơn vì đã gặp được anh, nhưng em thật sự xin lỗi vì không thể cùng anh bước tiếp…”
Quang tò mò, tha thiết nhìn Lam, anh thật muốn hỏi lý do tại sao, khi Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt anh đã ngầm đoán được.
“Em sẽ không bao giờ quên đi anh, anh đã đem đến tiếng cười ở thời điểm em tồi tệ nhất, anh xứng đáng được hạnh phúc.”
Bách Quang là một chàng trai mang trên mình ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ và nhiều kỳ vọng cho tương lai, anh không sợ khó khăn thất bại cũng không ngại mưa to gió lớn. Anh ngay thẳng không giả tạo, dứt khoát lại không nói nghĩa khí, trong mắt Lam anh chính là một người rất kiên cường, rất độc lập rất thoải mái, cô rất thích nhưng sao cô ấy có thể bó buộc, kéo anh vào cuộc đời tăm tối của mình kia chứ? Cô không muốn anh ấy tổn thương vì những tiêu cực của cô, một mình cô ấy chịu đựng đủ lắm rồi, cô muốn nhìn thấy nụ cười lạc quan trên môi anh ấy hơn là sự buồn bã.
Cô luôn muốn gặp được một người thật tốt để bắt đầu tình yêu trong đời, nhưng khi người đó xuất hiện trước mặt lại cảm thấy sợ. Không phải sợ anh đối xử không tốt, mà sợ cô chưa đủ tốt để đáp lại tình cảm của anh.
“Hiện tại em tạm thời không muốn yêu đương, đang muốn hết sức tập trung vào sự nghiệp của mình.”
Quang từ từ thở ra, liếm nhẹ làn môi khô khốc, chậm rãi cúi đầu. Cô ấy thật phũ phàng, tại sao ngay cả cơ hội thử một chút cũng không thể cho, chi phí cho tình yêu của người trưởng thành cao biết mấy. Sống một mình tự tại vui vẻ, tiếp nhận thêm một người mới vào vòng cuộc sống ổn định của mình từ đó trở thành cuộc sống hai người, nhất định phải rất yêu mới có thể.