Chương 38: Luật sư Trần tỏ tình thất bại
Anh thầm trách tại sao cô ấy nhất định phải đợi đến khi điều kiện rất tốt mới yêu đương, anh rõ ràng không quan tâm tới vật chất, huống chi cô ấy chỉ là 1 cô gái, điều đó không cần thiết.
Lam nói với anh: “Đừng thích em nữa! Em lo lắng phải chịu trách nhiệm với tình cảm này…”
“Ừ, anh hiểu, hiểu em muốn dành nhiều thời gian cho công việc, em muốn đạt được nhiều thành tựu hơn có phải không? Anh hiểu em nghĩ gì, nhưng tình cảm anh dành cho em là tự nguyện, anh không cần em phải làm gì nhiều cho anh, chỉ cần em cũng quan tâm đến anh là đủ rồi mà?- Quang nghẹn ngào: “Sau này anh về Hà Nội, cơ hội gặp lại cũng không có… Em có chắc sẽ không hối hận không?”
Lam thấy lồng ngực nặng trĩu, cũng tự hỏi chính mình, liệu cô có hối hận không?
Cảm xúc của cô ấy là thứ gì đó mà chính cô cũng không hiểu được. Khi tiếp xúc với Quang một thời gian, nói cô ấy không rung động là giả, nó kiểu như tình yêu đầy đến mức muốn trào ra nhưng tất cả đều giấu trong đáy lòng. Cô giữ khoảng cách với Quang không phải vì không quan tâm, mà biết anh không thuộc về mình, cũng không biết sự bị động này của Lam liệu có bỏ lỡ Quang không. Cô chưa bao giờ dám chắc mình có đang đi đúng hướng không.
“Anh chỉ muốn em biết, em thực sự rất đặc biệt với anh. Anh muốn nhìn thấy em, muốn em luôn vui vẻ, muốn em đừng ốm, muốn em đừng bận rộn, đi làm sớm về nhà muộn, muốn em dành thời gian chăm sóc bản thân mình.”
“Anh Quang à… Ba tháng nữa em sẽ chuyển công tác.”
Trước khi rời đi còn tiện tay dập tắt hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại, Lam bỏ lại câu nói lững rồi nhẹ nhàng đứng dậy về trước, đại ý trong câu nói của cô ấy là muốn anh từ bỏ, khi chuyển công tác rồi anh muốn gặp lại cô ấy cũng không được nữa. Bởi theo tính cách của cô chắc chắn sẽ không tiết lộ nơi ở mới.
Được… hai tháng nữa cô ấy sẽ chuyển công tác, còn anh thì về Hà Nội, khi ấy nhất định anh sẽ nói: “Đồ khùng kia, rõ ràng em biết anh thích em mà, bây giờ phải chia tay nhau rồi, cũng không còn cơ hội gặp lại nữa. Dù sau này em có hối hận cũng không tìm được anh đâu.”
Lam đứng dựa người vào bức tường trong toilet, mệt nhọc thở ra một hơi, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Cô một lần nữa lại đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại suy nghĩ. Cô không thấy buồn vì vừa từ chối một lời tỏ tình chân thành, nhưng cô thấy lòng mình chênh vênh quá. Cô đã từ chối anh nhưng cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó. Có lẽ tình yêu đều như vậy, làm cho người ta phải chịu tra tấn.
____________________________
Dùng xong bữa tối anh đưa cô ấy về chung cư, hai người vẫy tay tạm biệt nhau ở thang máy rồi ai về nhà nấy. Quang vừa về đến nhà như “được bật công tắc”, anh vội cầm chổi bắt tay vào lau dọn ngay lập tức, anh thích nhìn ngôi nhà lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ dù chẳng phải dịp đặc biệt nào. Sau khi dọn dẹp nhà xong mới vào phòng tắm rữa.
Lúc ngồi kiểm tra, đánh giá chứng cứ, tài liệu, đồ vật liên quan để tìm bằng chứng ngoại phạm của khách hàng, facebook gửi thông báo đến, anh nhìn thoáng qua định không đọc nhưng ngay khi thấy nó liên quan đến Lam đã nhấp vào ngay lập tức. Hiếm khi cô ấy cập nhật trang cá nhân, anh sẽ không dễ dàng bỏ lỡ, nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy.
Lam không phải là một người hay share nhạc, đây là bài đầu tiên anh thấy cô share với nội dung “Thời thanh xuân ai cũng gặp một người làm bản thân hồi hộp nôn nao, thắp lên lửa lòng với bao yêu thương”, nhưng trớ trêu bài hát cô không gửi đến anh, là cho một ai đó mà anh không biết mặt.
Nhưng không sao, anh có thể tự lừa dối mình để tìm niềm vui, anh có thể ảo tưởng rằng cô gửi bài đó cho mình…
Vào cái thời điểm ấy, Quang đã biến thành một chàng trai mộng mơ, mơ về thế giới màu hồng và nơi đó có cô. Mơ về một ngày nắng đẹp, ngày chụp ảnh cưới, anh diện một bộ vest bảnh trai, cô thì khoác trên mình bộ váy trắng muốt, có với nhau những bức ảnh kỉ niệm thật đẹp. Và ngày ấy, vẫn hai con người ấy, họ có những bức ảnh thật đẹp, dù trước đó cô đã phũ phàng từ chối Quang mà không cần suy nghĩ.
____________________________
Một tuần nữa trôi qua, Quang vừa đi công việc về đến chung cư đã là 7 giờ tối. Khi lái xe vào gara chung cư, anh thấy Thịnh đang cố cởi mũ bảo hiểm cho Lam, cô nói tự làm được mà Thịnh lại muốn chứng tỏ đàn ông nên cứ tranh cho bằng được. Hai người giành qua giành lại kết quả Thịnh vô tình nắm tay Lam. Quang nhìn thấy thì không vui chút nào, anh trút giận lên còi xe kêu inh ỏi, nháy đèn pha liên tục về phía bọn họ. Do không biết người trong xe là Quang, nghĩ đó là tính hiệu yêu cầu nhường đường, nên đã tránh sang một bên để chiếc ô tô di chuyển vào.
Sau khi xe đi qua, họ vẫn nói chuyện bình thường, dường như không phải nói chuyện công việc.
“Kiểm sát viên Tống!”
Quang vừa cất giọng Lam đã nhận ra đó là anh. Cô tạm dừng câu chuyện của mình và Thịnh để quay lại nhìn, thấy anh cầm cặp da bước ra từ chiếc ô tô ban nãy vừa chạy ngang.
“Cậu về trước đi, tôi lên chung cư đây.”
Khi thấy Quang, Lam vội vã muốn rời đi, nhưng bị Quang giữ tay lại. Sau khi cô từ chối, hai người vẫn chưa thể nói chuyện với nhau, thái độ của cô cũng rất lạnh lùng, thậm chí không còn liên lạc nữa, hai người lại như chưa từng quen biết.
Lí do dẫn đến việc này, chính là do sự bối rối. Lam cảm thấy bối rối khi từ chối tình cảm của Quang. Dường như những gì cô ấy nói và những gì cô ấy làm không còn giống như trước nữa.
Anh quan sát hai người giây lát nhưng không nói, Thịnh vừa nhìn thấy đã tỏ ra bất ngờ: “Chào Luật sư Trần, anh cũng sống ở Phủ Lý nữa sao?”
Đức Thịnh lễ phép gật đầu cúi người xuống chào, nhưng anh chẳng đếm xỉa đến, rõ ràng là biểu hiện ghen mất đi lý trí.
“Dạo này hai người cũng thân nhau quá chứ, cứ như hình với bóng đi đâu cũng có cặp có đôi. Nguyễn Đức Thịnh cậu không còn việc gì làm nữa sao, tại sao cả ngày đi theo bên cạnh cô ấy vậy?”
Thịnh vẫn cứ thản nhiên trả lời: “Tôi theo chị ấy để học việc thôi mà?”
Anh không cho rằng như vậy: “Chứ chẳng phải nịnh nọt sao?”
Đột nhiên Quang hỏi một câu lạ lùng khiến cả hai đều bối rối.
“Nịnh nọt cái gì? Nói cho tôi biết tại sao tôi lại nịnh nọt chị ấy, tôi chỉ học hỏi thêm kinh nghiệm thôi, anh tin hay không mặc anh.”
“Học hỏi à, ngày nào cũng học hỏi sao? Thích học hỏi vậy dọn qua nhà cô ấy ở cho tiện, ngày nào cũng có thể học hỏi.”
Thấy thái độ của Quang vượt quá giới hạn, Lam chen ngang, cô giải thích cậu ấy là thực tập sinh, cô đưa cậu ấy đến tòa án tham gia phiên tòa để trải nghiệm thực tế, sau này kết thúc thực tập sẽ không bỡ ngỡ thôi.
“Kiểm sát viên Tống, đương nhiên anh biết cậu ta là thực tập sinh, trong công việc thì không nói, nhưng ngay cả ngoài giờ hành chính hai người vẫn gặp riêng với nhau thì giải thích thế nào đây?”
Đức Thịnh khó xử, thái độ gay gắt này của Quang khiến Thịnh bất an, cậu ta hướng tay về phía Lam, trong mắt như có điều khó nói.
“Tôi và chị Lam đang thảo luận về vụ kiện của…”
Thịnh đang nói nửa chừng thì Lam đột nhiên đưa tay ngăn cản, cô kiên quyết đáp: “Không cần giải thích!”
Trong lòng nhiều cảm xúc nhưng Lam không bộc lộ ra ngoài, nên dù khó chịu khi bị kiểm soát một cách vô lý thì giọng cô vẫn rất điềm đạm.
“Nếu thật sự có gì với nhau thì đã làm sao? Cả hai chúng tôi đều độc thân nên nếu có như anh nói thì cũng không có gì sai cả. Luật sư Trần, em thấy gần đây anh có vẻ quan tâm đến đời tư của em thì phải, đây không phải là chuyện của anh.”
Trước đây Quang rất kiêu ngạo và tự tin, dường như chưa từng trải qua cảm giác bị tổn thương, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình thắt lại, mềm yếu đến đáng thương. Chỉ một câu nói vô tình của cô cũng khiến tâm trạng anh trở nên sụp đổ, giống như bầu trời quang đãng bỗng chốc mây đen kéo đến ùn ùn.
Quang bao biện cho sự ghen tuông của mình bằng lý do: “Anh không muốn em gặp rắc rối không cần thiết.”
Lam lạnh nhạt đáp lại: “Em biết cách tự bảo vệ mình, không cần anh phải bận tâm, em có đi đâu, đi với ai cũng chẳng phải việc của anh. Mối quan hệ của hai chúng ta đâu phải là bạn trai, bạn gái đâu? Tại sao anh lại làm như vậy?”
Quang đối xử như một anh bạn trai, bày tỏ sự quan tâm, ghen tị, giận dỗi, khiến Lam cảm thấy áp lực, rằng anh đang buộc cô trở thành bạn gái mình nên cô muốn xa lánh anh.
Anh lại không muốn Lam có bất kỳ liên hệ thân thiết hay mập mờ với người khác giới, mà quên mất bản thân chẳng là gì của cô ấy, tất cả chỉ là ảo tưởng của anh về vị trí của mình trong lòng cô. Tính chiếm hữu này của Quang vô tình gây căng thẳng cho mối quan hệ vốn trên đà phát triển.
“Ờm… Anh chị đừng vì em mà cãi nhau nữa! Thật ra em và chị Lam không có gì đáng lo ngại đâu, giờ cũng trễ rồi em về trước nhé.”
Thịnh nhanh chóng lên xe, trước khi đi vẫn vương vấn, vẫy chào Lam làm Quang nóng mặt, cũng may cô ấy không phản ứng nếu không anh lại thêm giận. Thịnh vặn chìa khóa rồ ga chạy đi, ngay lập tức anh chuyển ánh nhìn sang cô.
“Còn Kiểm sát viên Tống, không định về nhà sao?”
Giọng anh dịu đi vài phần, ánh mắt trở nên ôn nhu khi chỉ có hai, “tốc độ” nguôi giận thật đáng kinh ngạc.
Lam liếc nhìn anh một cái, không nói không rằng xách cặp da đi trước, Quang đảo mắt một vòng thầm thở dài bất lực, đút tay vào túi theo sau.
Hai người đi qua đại sảnh, dừng bước trước cửa thang máy, lần quay trở lại này Quang không còn là hàng xóm của cô ấy nữa, căn hộ anh thuê cách cô ấy hai tầng.
Lam đưa tay lên định nhấn nút gọi thang máy, chợt bị Quang nắm tay khiến cô bất ngờ. Hơi ấm từ tay anh nhanh chóng truyền đến, cô thấy như có một thứ tình cảm âm thầm nhưng cháy bỏng, cồn cào đang lan tỏa khắp cơ thể.
Anh ta chỉ tay qua phía cầu thang bộ và nắm tay Lam đi đến đó.
“Mình dùng thang bộ đi!”
Lam mang ánh mắt tò mò nhìn theo hướng tay anh, đôi chân cũng ngoan ngoãn nối bước. Sao đi thang máy mà không đi thang bộ, không lẽ thang máy bị hư rồi?
“Tại sao không đi thang máy?”
“Như vậy anh mới có thể ở bên em lâu hơn một chút.”
Nếu cô gái bình thường sẽ hỏi lại tại sao phải ở bên cô ấy lâu hơn một chút, nhưng đây là Lam và cô ấy khác họ. Thật buồn cho Quang rằng Lam không phải tuýp người lãng mạn, nên nghe không hiểu những lời anh nói, cô chỉ thấy vớ vẩn và phí thời gian mà thôi.
“Từ đây đến tầng 7 ư?” - Cô thật không tin nổi. “Nếu thích thì anh đi một mình đi!”
Lam rút tay ra, vừa quay người đã bị Quang giữ lại.
“Lam…”
Cái tên vừa quen vừa xa lạ này… Lam chậm rãi nhìn Quang, anh vẫn không có ý định buông tay. Lần đầu cô nghe anh gọi mình thân mật như vậy, tự nhiên gợi lên cảm giác ấm lòng.
“Em giận anh à?”
“Em không có tư cách đó.”
“Nếu không tại sao lại hờ hững, lạnh lùng với anh như thế? Em không đáp lại tình cảm của anh cũng không sao, anh không ép, cũng không muốn em làm khó bản thân, nhưng chúng ta vẫn là bạn mà đúng chứ? Anh cảm giác như chúng ta chẳng còn thân thiết với nhau như trước được nữa…”
“Em xin lỗi, em không thể cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh như một người bạn.”
Nói xong cô phũ phàng quay lưng, bỏ lại mình Quang một mình ôm lấy giá lạnh của màng đêm. Nhìn theo bóng lưng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đang dần xa, Quang thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt mặt, dựa người vào tay vịn cầu thang thất chí.
Lam nói với anh: “Đừng thích em nữa! Em lo lắng phải chịu trách nhiệm với tình cảm này…”
“Ừ, anh hiểu, hiểu em muốn dành nhiều thời gian cho công việc, em muốn đạt được nhiều thành tựu hơn có phải không? Anh hiểu em nghĩ gì, nhưng tình cảm anh dành cho em là tự nguyện, anh không cần em phải làm gì nhiều cho anh, chỉ cần em cũng quan tâm đến anh là đủ rồi mà?- Quang nghẹn ngào: “Sau này anh về Hà Nội, cơ hội gặp lại cũng không có… Em có chắc sẽ không hối hận không?”
Lam thấy lồng ngực nặng trĩu, cũng tự hỏi chính mình, liệu cô có hối hận không?
Cảm xúc của cô ấy là thứ gì đó mà chính cô cũng không hiểu được. Khi tiếp xúc với Quang một thời gian, nói cô ấy không rung động là giả, nó kiểu như tình yêu đầy đến mức muốn trào ra nhưng tất cả đều giấu trong đáy lòng. Cô giữ khoảng cách với Quang không phải vì không quan tâm, mà biết anh không thuộc về mình, cũng không biết sự bị động này của Lam liệu có bỏ lỡ Quang không. Cô chưa bao giờ dám chắc mình có đang đi đúng hướng không.
“Anh chỉ muốn em biết, em thực sự rất đặc biệt với anh. Anh muốn nhìn thấy em, muốn em luôn vui vẻ, muốn em đừng ốm, muốn em đừng bận rộn, đi làm sớm về nhà muộn, muốn em dành thời gian chăm sóc bản thân mình.”
“Anh Quang à… Ba tháng nữa em sẽ chuyển công tác.”
Trước khi rời đi còn tiện tay dập tắt hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại, Lam bỏ lại câu nói lững rồi nhẹ nhàng đứng dậy về trước, đại ý trong câu nói của cô ấy là muốn anh từ bỏ, khi chuyển công tác rồi anh muốn gặp lại cô ấy cũng không được nữa. Bởi theo tính cách của cô chắc chắn sẽ không tiết lộ nơi ở mới.
Được… hai tháng nữa cô ấy sẽ chuyển công tác, còn anh thì về Hà Nội, khi ấy nhất định anh sẽ nói: “Đồ khùng kia, rõ ràng em biết anh thích em mà, bây giờ phải chia tay nhau rồi, cũng không còn cơ hội gặp lại nữa. Dù sau này em có hối hận cũng không tìm được anh đâu.”
Lam đứng dựa người vào bức tường trong toilet, mệt nhọc thở ra một hơi, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Cô một lần nữa lại đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại suy nghĩ. Cô không thấy buồn vì vừa từ chối một lời tỏ tình chân thành, nhưng cô thấy lòng mình chênh vênh quá. Cô đã từ chối anh nhưng cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó. Có lẽ tình yêu đều như vậy, làm cho người ta phải chịu tra tấn.
____________________________
Dùng xong bữa tối anh đưa cô ấy về chung cư, hai người vẫy tay tạm biệt nhau ở thang máy rồi ai về nhà nấy. Quang vừa về đến nhà như “được bật công tắc”, anh vội cầm chổi bắt tay vào lau dọn ngay lập tức, anh thích nhìn ngôi nhà lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ dù chẳng phải dịp đặc biệt nào. Sau khi dọn dẹp nhà xong mới vào phòng tắm rữa.
Lúc ngồi kiểm tra, đánh giá chứng cứ, tài liệu, đồ vật liên quan để tìm bằng chứng ngoại phạm của khách hàng, facebook gửi thông báo đến, anh nhìn thoáng qua định không đọc nhưng ngay khi thấy nó liên quan đến Lam đã nhấp vào ngay lập tức. Hiếm khi cô ấy cập nhật trang cá nhân, anh sẽ không dễ dàng bỏ lỡ, nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy.
Lam không phải là một người hay share nhạc, đây là bài đầu tiên anh thấy cô share với nội dung “Thời thanh xuân ai cũng gặp một người làm bản thân hồi hộp nôn nao, thắp lên lửa lòng với bao yêu thương”, nhưng trớ trêu bài hát cô không gửi đến anh, là cho một ai đó mà anh không biết mặt.
Nhưng không sao, anh có thể tự lừa dối mình để tìm niềm vui, anh có thể ảo tưởng rằng cô gửi bài đó cho mình…
Vào cái thời điểm ấy, Quang đã biến thành một chàng trai mộng mơ, mơ về thế giới màu hồng và nơi đó có cô. Mơ về một ngày nắng đẹp, ngày chụp ảnh cưới, anh diện một bộ vest bảnh trai, cô thì khoác trên mình bộ váy trắng muốt, có với nhau những bức ảnh kỉ niệm thật đẹp. Và ngày ấy, vẫn hai con người ấy, họ có những bức ảnh thật đẹp, dù trước đó cô đã phũ phàng từ chối Quang mà không cần suy nghĩ.
____________________________
Một tuần nữa trôi qua, Quang vừa đi công việc về đến chung cư đã là 7 giờ tối. Khi lái xe vào gara chung cư, anh thấy Thịnh đang cố cởi mũ bảo hiểm cho Lam, cô nói tự làm được mà Thịnh lại muốn chứng tỏ đàn ông nên cứ tranh cho bằng được. Hai người giành qua giành lại kết quả Thịnh vô tình nắm tay Lam. Quang nhìn thấy thì không vui chút nào, anh trút giận lên còi xe kêu inh ỏi, nháy đèn pha liên tục về phía bọn họ. Do không biết người trong xe là Quang, nghĩ đó là tính hiệu yêu cầu nhường đường, nên đã tránh sang một bên để chiếc ô tô di chuyển vào.
Sau khi xe đi qua, họ vẫn nói chuyện bình thường, dường như không phải nói chuyện công việc.
“Kiểm sát viên Tống!”
Quang vừa cất giọng Lam đã nhận ra đó là anh. Cô tạm dừng câu chuyện của mình và Thịnh để quay lại nhìn, thấy anh cầm cặp da bước ra từ chiếc ô tô ban nãy vừa chạy ngang.
“Cậu về trước đi, tôi lên chung cư đây.”
Khi thấy Quang, Lam vội vã muốn rời đi, nhưng bị Quang giữ tay lại. Sau khi cô từ chối, hai người vẫn chưa thể nói chuyện với nhau, thái độ của cô cũng rất lạnh lùng, thậm chí không còn liên lạc nữa, hai người lại như chưa từng quen biết.
Lí do dẫn đến việc này, chính là do sự bối rối. Lam cảm thấy bối rối khi từ chối tình cảm của Quang. Dường như những gì cô ấy nói và những gì cô ấy làm không còn giống như trước nữa.
Anh quan sát hai người giây lát nhưng không nói, Thịnh vừa nhìn thấy đã tỏ ra bất ngờ: “Chào Luật sư Trần, anh cũng sống ở Phủ Lý nữa sao?”
Đức Thịnh lễ phép gật đầu cúi người xuống chào, nhưng anh chẳng đếm xỉa đến, rõ ràng là biểu hiện ghen mất đi lý trí.
“Dạo này hai người cũng thân nhau quá chứ, cứ như hình với bóng đi đâu cũng có cặp có đôi. Nguyễn Đức Thịnh cậu không còn việc gì làm nữa sao, tại sao cả ngày đi theo bên cạnh cô ấy vậy?”
Thịnh vẫn cứ thản nhiên trả lời: “Tôi theo chị ấy để học việc thôi mà?”
Anh không cho rằng như vậy: “Chứ chẳng phải nịnh nọt sao?”
Đột nhiên Quang hỏi một câu lạ lùng khiến cả hai đều bối rối.
“Nịnh nọt cái gì? Nói cho tôi biết tại sao tôi lại nịnh nọt chị ấy, tôi chỉ học hỏi thêm kinh nghiệm thôi, anh tin hay không mặc anh.”
“Học hỏi à, ngày nào cũng học hỏi sao? Thích học hỏi vậy dọn qua nhà cô ấy ở cho tiện, ngày nào cũng có thể học hỏi.”
Thấy thái độ của Quang vượt quá giới hạn, Lam chen ngang, cô giải thích cậu ấy là thực tập sinh, cô đưa cậu ấy đến tòa án tham gia phiên tòa để trải nghiệm thực tế, sau này kết thúc thực tập sẽ không bỡ ngỡ thôi.
“Kiểm sát viên Tống, đương nhiên anh biết cậu ta là thực tập sinh, trong công việc thì không nói, nhưng ngay cả ngoài giờ hành chính hai người vẫn gặp riêng với nhau thì giải thích thế nào đây?”
Đức Thịnh khó xử, thái độ gay gắt này của Quang khiến Thịnh bất an, cậu ta hướng tay về phía Lam, trong mắt như có điều khó nói.
“Tôi và chị Lam đang thảo luận về vụ kiện của…”
Thịnh đang nói nửa chừng thì Lam đột nhiên đưa tay ngăn cản, cô kiên quyết đáp: “Không cần giải thích!”
Trong lòng nhiều cảm xúc nhưng Lam không bộc lộ ra ngoài, nên dù khó chịu khi bị kiểm soát một cách vô lý thì giọng cô vẫn rất điềm đạm.
“Nếu thật sự có gì với nhau thì đã làm sao? Cả hai chúng tôi đều độc thân nên nếu có như anh nói thì cũng không có gì sai cả. Luật sư Trần, em thấy gần đây anh có vẻ quan tâm đến đời tư của em thì phải, đây không phải là chuyện của anh.”
Trước đây Quang rất kiêu ngạo và tự tin, dường như chưa từng trải qua cảm giác bị tổn thương, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình thắt lại, mềm yếu đến đáng thương. Chỉ một câu nói vô tình của cô cũng khiến tâm trạng anh trở nên sụp đổ, giống như bầu trời quang đãng bỗng chốc mây đen kéo đến ùn ùn.
Quang bao biện cho sự ghen tuông của mình bằng lý do: “Anh không muốn em gặp rắc rối không cần thiết.”
Lam lạnh nhạt đáp lại: “Em biết cách tự bảo vệ mình, không cần anh phải bận tâm, em có đi đâu, đi với ai cũng chẳng phải việc của anh. Mối quan hệ của hai chúng ta đâu phải là bạn trai, bạn gái đâu? Tại sao anh lại làm như vậy?”
Quang đối xử như một anh bạn trai, bày tỏ sự quan tâm, ghen tị, giận dỗi, khiến Lam cảm thấy áp lực, rằng anh đang buộc cô trở thành bạn gái mình nên cô muốn xa lánh anh.
Anh lại không muốn Lam có bất kỳ liên hệ thân thiết hay mập mờ với người khác giới, mà quên mất bản thân chẳng là gì của cô ấy, tất cả chỉ là ảo tưởng của anh về vị trí của mình trong lòng cô. Tính chiếm hữu này của Quang vô tình gây căng thẳng cho mối quan hệ vốn trên đà phát triển.
“Ờm… Anh chị đừng vì em mà cãi nhau nữa! Thật ra em và chị Lam không có gì đáng lo ngại đâu, giờ cũng trễ rồi em về trước nhé.”
Thịnh nhanh chóng lên xe, trước khi đi vẫn vương vấn, vẫy chào Lam làm Quang nóng mặt, cũng may cô ấy không phản ứng nếu không anh lại thêm giận. Thịnh vặn chìa khóa rồ ga chạy đi, ngay lập tức anh chuyển ánh nhìn sang cô.
“Còn Kiểm sát viên Tống, không định về nhà sao?”
Giọng anh dịu đi vài phần, ánh mắt trở nên ôn nhu khi chỉ có hai, “tốc độ” nguôi giận thật đáng kinh ngạc.
Lam liếc nhìn anh một cái, không nói không rằng xách cặp da đi trước, Quang đảo mắt một vòng thầm thở dài bất lực, đút tay vào túi theo sau.
Hai người đi qua đại sảnh, dừng bước trước cửa thang máy, lần quay trở lại này Quang không còn là hàng xóm của cô ấy nữa, căn hộ anh thuê cách cô ấy hai tầng.
Lam đưa tay lên định nhấn nút gọi thang máy, chợt bị Quang nắm tay khiến cô bất ngờ. Hơi ấm từ tay anh nhanh chóng truyền đến, cô thấy như có một thứ tình cảm âm thầm nhưng cháy bỏng, cồn cào đang lan tỏa khắp cơ thể.
Anh ta chỉ tay qua phía cầu thang bộ và nắm tay Lam đi đến đó.
“Mình dùng thang bộ đi!”
Lam mang ánh mắt tò mò nhìn theo hướng tay anh, đôi chân cũng ngoan ngoãn nối bước. Sao đi thang máy mà không đi thang bộ, không lẽ thang máy bị hư rồi?
“Tại sao không đi thang máy?”
“Như vậy anh mới có thể ở bên em lâu hơn một chút.”
Nếu cô gái bình thường sẽ hỏi lại tại sao phải ở bên cô ấy lâu hơn một chút, nhưng đây là Lam và cô ấy khác họ. Thật buồn cho Quang rằng Lam không phải tuýp người lãng mạn, nên nghe không hiểu những lời anh nói, cô chỉ thấy vớ vẩn và phí thời gian mà thôi.
“Từ đây đến tầng 7 ư?” - Cô thật không tin nổi. “Nếu thích thì anh đi một mình đi!”
Lam rút tay ra, vừa quay người đã bị Quang giữ lại.
“Lam…”
Cái tên vừa quen vừa xa lạ này… Lam chậm rãi nhìn Quang, anh vẫn không có ý định buông tay. Lần đầu cô nghe anh gọi mình thân mật như vậy, tự nhiên gợi lên cảm giác ấm lòng.
“Em giận anh à?”
“Em không có tư cách đó.”
“Nếu không tại sao lại hờ hững, lạnh lùng với anh như thế? Em không đáp lại tình cảm của anh cũng không sao, anh không ép, cũng không muốn em làm khó bản thân, nhưng chúng ta vẫn là bạn mà đúng chứ? Anh cảm giác như chúng ta chẳng còn thân thiết với nhau như trước được nữa…”
“Em xin lỗi, em không thể cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh như một người bạn.”
Nói xong cô phũ phàng quay lưng, bỏ lại mình Quang một mình ôm lấy giá lạnh của màng đêm. Nhìn theo bóng lưng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đang dần xa, Quang thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt mặt, dựa người vào tay vịn cầu thang thất chí.