Chương 45: Chỉ hai mươi mấy tuổi đầu con lo lắng cái gì?
Bà Lam Yên đứng tưới hoa trước nhà thấy có chiếc ô tô dừng trước nhà, liền bỏ vòi nước xuống đến mở cổng. Lam rời đi khoảng 15 phút thì Quang đến. Xe hạ kính sao xuống, anh nghiêng đầu ra cửa hỏi ông Quốc có nhà không, nhận ra anh nên bà vui vẻ chỉ tay vào nhà nói ông đang xem tivi bên trong.
Xe dừng lại trong sân, chú Dĩ và Quang bước xuống trước, tay có cầm theo một số trái cây làm quà đến thăm.
Ông Quốc vừa định đứng lên đi lên lầu nghỉ ngơi thì thấy hai người họ đến, hai bên chào hỏi lẫn nhau sau đó ông mời hai người ngồi xuống ghế nói chuyện.
“Bác vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, khỏe, nào ngồi xuống đây nói chuyện! Hai người đến thăm là tôi vui rồi đâu cần mang theo quà chứ.”
Anh đặt trái cây lên bàn ngồi đối diện ông.
“Con nghe nói bác bị ung thư, sao bác không đi viện?”
Ông thoáng nở nụ cười, lấy ly ra, cầm ấm châm trà.
“Tuần sau bác đi rồi, hai người đi đường xa tới đây chỉ để thăm tôi thôi sao?”
Quang mãi nhìn xung quanh để tìm Lam, ngoài sân không thấy xe cô ấy, anh ngờ vực có khi nào bản thân đã đoán sai. Chú Dĩ thấy vậy nên trả lời thay:
“Chúng tôi nghe nói anh bệnh nên gác lại công việc đến đây xem sao. Giờ anh thấy trong người thế nào, có đau nhức gì không?”
Ông đặt cho mỗi người một ly trà, dựa lưng vào ghế thổi ly trà trong tay.
“Chỉ thi thoảng lại đau đầu thôi.”
Ông chuyển ánh nhìn sang anh, nhấp một ngụm trà căn dặn từng li từng tí:
“Quang à, nếu cuộc phẫu thuật sắp tới của bác thành công thì mình sẽ vẫn là bác cháu, còn nếu không có cơ hội nữa thì cháu nhất định phải phối hợp cùng cấp trên của mình. Bác không chắc sếp mới của cháu sẽ kiên nhẫn được như bác đâu, vậy nên từ bây giờ sửa lại tính nóng nảy của cháu đi thì vừa.”
Quang cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, trên mặt bất giác lộ vẻ xao xuyến, ngập ngừng một thoáng rồi thốt ra thành lời:
“Bác đừng nói thế! Tỷ lệ phẫu thuật bây giờ thành công ngày càng cao nhờ sự phát triển của công nghệ y học, ung thư không còn là bệnh hiểm nghèo đâu bác à. Tính cháu có lẽ chỉ bác mới chịu được.”
Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe, sẳn tâm trạng đang nôn nao chờ đợi, nên ngay khi vừa nghe anh liền quay ra nhìn.
Cô ấy đã đi chợ về, gương mặt anh sáng bừng như có một ngọn nến vừa thắp lên trong mắt. Quang đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của chú Dĩ và ông Quốc.
Thấy chiếc ô tô trước sân nhà cô nhận ra ngay đó là xe của Quang, nhìn vào nhà cô thảng thốt khi thấy anh đang đứng nhìn mình. Không biết tại sao, nhưng thấy Quang cô lại muốn trốn tránh, chưa kịp bỏ đồ ăn trên xe xuống cô đã vội quay xe.
Quang thấy Lam có ý định bỏ trốn liền chạy ra, không kịp mang giày tây, tùy tiện mang một đôi dép nhựa trước nhà. May thay khoảng sân rộng, nên cô xoay xe một cách thuận lợi, anh đuổi ra đến sân thì cô chạy ra tới cổng. Quang quay lại xe mở cửa xe, từ từ quay đầu xe đuổi theo phía sau Lam.
Hành động vội vàng gấp gáp của hai người khiến bà Lam Yên khó hiểu, bà đưa tay lên gãi đầu nhìn theo, sao cô mua đồ về rồi còn không đem vào nhà mà quay đầu xe bỏ đi? Còn Quang nữa, sao thấy cô ấy lại kích động như vậy?
Ông Quốc và chú Dĩ cũng hiếu kỳ chạy ra ngoài xem, bà Yên quay lại nhìn hai người họ.
“Thằng Quang nó làm sao vậy?”
Ông Quốc bối rối trước hành vi của Quang, bà Yên bỏ ống nước trong tay xuống, đi tắt van nước rồi cỡi dép ra vào nhà, mắt vẫn trông ra cổng.
“Hai đứa nó có quen biết nhau sao?
Chú Dĩ thở dài.
____________________________
Hai người rượt đuổi nhau giữa đường phố dưới ánh nắng trời gay gắt, vừa rời khỏi nhà không bao xa, Lam bỏ Quang lại phía xa một đoạn, cô vặn hết tay ga len lỏi qua những chiếc xe đang di chuyển trên đường phố để bỏ trốn.
Quang lái ô tô, vì xe lớn nên di chuyển chậm hơn, nhưng ra đến quốc lộ đã thoáng hơn nhiều, không mất bao lâu đã vượt lên xe cô ấy và thành công chặn đầu xe lại. Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí cô không kịp phản ứng, chỉ cách một gang tay đã đâm vào xe anh, cũng may rẽ tay lái sang hướng khác, mới tránh được thiệt hại.
Quang mở cửa mặt hầm hầm bước xuống xe đi về phía cô ấy. Lam vẫn chưa chịu thua, cô vẫn cố sức lùi xe lại định bỏ trốn lần hai nhưng đã bị Quang dùng tay kéo lại ngay.
Lông mày anh nhíu chặt, mắt nhìn cô gay gắt, gằn giọng kêu: “Em chạy nữa đi! Chạy nhanh vào, sao em trốn anh?”
Vẻ mặt Lam lúc này rất điềm tĩnh, nhưng không nhìn Quang mà chăm chăm vào chiếc xe của mình.
“Em không có trốn, chỉ đến thăm bố thôi.”
Quang bật cười, nụ cười của anh đầy vẻ chế nhạo. Hóa ra cô ấy cũng biết nói dối.
“Em nói mà không thấy xấu hổ hả? Anh đã xuống gặp lễ tân chung cư họ nói em đã trả phòng và không thuê nữa.”
Bị Quang vạch trần, cô tiếp tục bào chữa, giọng nói chẳng thay đổi: “Vậy thì sao? Em đi thăm bố cũng phải báo cho anh à? Anh là cái gì của em?”
Câu nói này của cô vô tình chạm vào trái tim của Quang, anh chơi vơi trong đau đớn.
“Anh không là gì của em hết, em biết quan tâm bác Quốc anh thấy rất vui. Nhưng em thừa biết anh quan tâm em nhiều thế nào mà, em cũng biết anh thích em, sự mất tích đột ngột của em làm sao mà anh không lo lắng? Em có thể nghĩ tới anh một chút, nghĩ tới dù sao trước đây cũng là bạn mà thông báo cho anh, như vậy sẽ khiến anh yên tâm hơn rất nhiều.”
Lam nhắm mắt giữ lại câu nói của Quang, cô chống khủy tay lên xe, đỡ lấy đầu mình, trông như mệt mỏi, Quang cũng biết điều mà tiết chế cơn giận.
“Tạm thời không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng tìm được em rồi. Em định sống ở đây cùng bố luôn sao?”
Lúc nãy vừa làm mặt lạnh lùng với Quang, ấy vậy mà chỉ một thoáng phôi pha vẻ mặt đó đã biến mất thay bằng khuôn mặt nặng trĩu lo âu.
“Phải, trải qua chuyện này em mới nhận ra tình bố con thiên liên đến nhường nào, giờ em chỉ mong bố phẫu thuật thành công để em trả hiếu cho ông ấy.”
Hóa ra bộ mặt điềm tĩnh trước sau như một của cô ấy đều là giả vờ cho bố xem, không phải cô ấy không biết lo lắng, chỉ là che giấu nó để tâm trạng ông Quốc bớt nặng nề hơn và trở thành động lực cho ông có thêm niềm tin.
Quang động lòng thương xót sâu xa trước tình cảnh của cô ấy, anh xoa vai cô ấy nhẹ nhàng khuyên cô đừng lo lắng, anh sẽ tận dụng quan hệ mời bác sĩ giỏi phẫu thuật cho bố cô. Lam đột nhiên bật khóc, than thở với anh cô thấy mình tệ quá, không nhìn ra khổ tâm của bố sớm hơn, để khi đứng trước cửa sinh tử mới biết trân trọng thì đã muộn rồi.
Quang đồng cảm sâu sắc trước những đau đớn của cô, cúi người xuống ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô mà trấn an, anh cố gắng nghĩ ra những lời an ủi sâu sắc nhất để tâm trạng cô thấy dễ chịu hơn.
Cô ấy khóc không phải vì cảm xúc nhất thời khi nhắc đến bệnh tình của bố, đó là giọt nước mắt mà cô cố kìm nén mấy ngày qua, hôm nay vì những lời nói của Quang khiến cô yếu lòng mà tuôn nước mắt.
Ông Quốc luôn sợ phải xa cô ấy, xa gia đình nên không muốn đi phẫu thuật, nhưng ông không biết cô ấy còn sợ hơn ông. Cô sợ phải mất bố vĩnh viễn, không còn người thân nào trên đời, thật sự biến thành trẻ mồ côi.
____________________________
Lúc sau Quang và Lam quay về, cô kêu chạy về trước mà anh cứ rà rà theo sát bên, đường phố ai nấy cũng chú ý đến hai người, Lam thấy không tự nhiên nên cố vặn hết ga chạy về trước. Vừa vào đến nhà thấy ông Quốc, bà Lam Yên và chú Dĩ đang ngồi trông. Lam ngại ngùng vì để mọi người phải đợi lâu, cô gãi đầu, ngượng ngập cất lời:
“Ờm, xin lỗi bố, lúc nãy con chợt nhớ ra quên mua đồ nên mới đi mua thêm, giờ con xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.”
Xong Lam cúi đầu cầm túi thực phẩm đi một mạch xuống bếp, Quang thiết tha nhìn theo cô một chút rồi ngồi xuống ghế, mắt vẫn hướng theo cô.
Ông Quốc quan sát Quang, nhưng anh không nhận ra. Môi ông mấp máy định kêu anh bỏ cuộc đi, vì không chỉ con gái ông không đồng ý chuyện tình này, mà ông cũng thế. Ông hiểu rõ tính anh nhất, tính nóng của anh rất khó sửa đổi. Ông sợ sẽ vì giận mà anh vô tình làm tổn thương đến Lam, khiến cô đau khổ.
Nhưng rồi cũng chỉ là suy nghĩ, chỉ là ý niệm chứ chẳng dám nói ra, ông nghĩ lại thấy không nên, không may vạ miệng nữa thì xích mích tình bác cháu.
Biết chuyện xảy ra giữa họ nhưng không vạch trần, cũng không nói gì với Quang. Người thiếu kiên nhẫn, nóng tính như anh sẽ không được bao lâu nữa đâu, ông tin rồi vài ngày nữa anh sẽ thấy chán và từ bỏ tình cảm không có kết quả này thôi.
Bà Lam Yên thì tâm lý hơn, bà kêu ba người họ ngồi chơi nói chuyện, bà cầm ấm trà xuống bếp thay trà mới cho họ, để hỏi thăm chuyện tình cảm của Lam.
Vừa soạn rau củ ra chuẩn bị đem rửa, nghe tiếng bước chân cô dừng lại hành động đang làm, xoay người lại xem ai. Bà Yên đi tới, vừa đi bà vừa nói:
“Lúc nãy anh Dĩ nói với dì chuyện của con với cậu Luật sư kia. Con sao lại từ chối cậu ấy?”
Lam im lặng nhìn bà, dường như đang do dự không biết nên nói với bà hay không. Bà Yên cười xòa một tiếng, nghĩ Lam chán ghét bà nên không muốn bà hỏi nữa.
“Dì không muốn can thiệp vào chuyện của con đâu, dì chỉ muốn góp ý với con thôi. Điều kiện của cậu ấy không tệ, dì thấy cậu ta là một chàng trai si tình chịu khó đó.”
Bà bị sự kiên trì nhẫn nại của Quang làm cho cảm động nên khuyên cô suy nghĩ kỹ đừng để bỏ lỡ rồi sau này nhận ra quay lại tìm, khi đó không chắc Quang vẫn sẽ đứng đó đợi.
Trung tá thành Nghị và bà Yên điều nói như vậy, nên làm cô phải cân nhắc. Lam bước tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống trầm ngâm chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Trong cô rất nhiều điều chưa nói, có những nỗi niềm muốn nói ra nhưng không có ai tình nguyện nghe. Lúc này cô chỉ muốn có một người nguyện nghe những lời tâm sự tận đáy lòng của cô ấy, và cho cô ấy biết cô phải làm gì tiếp theo.
Những ngày sống chung với bà khiến cô có cái nhìn mới về bà, thay đổi suy nghĩ theo hướng tích cực. Từ đó, xóa tan định kiến ‘mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’.
Cô ngước mặt nhìn bà, giọng mang nặng tâm tư. Ngồi tỉ tê với bà một lúc, cô nói:
“Hiện tại con đang rơi vào nỗi sợ hãi và do dự của sự lựa chọn, không biết chọn thế nào mới là đúng. Con sợ tương lai phải hối hận vì lựa chọn sai của bản thân hiện tại…”
Bà ngồi xuống cạnh Lam, mỉm cười chan hòa, dùng ánh mắt dịu dàng nhân từ khích lệ Lam.
“Dì hiểu lo lắng của con, dù sao vừa mới yêu, đối với tương lai ngập tràn những điều không biết, sợ mình đi sai đường cũng là điều bình thường. Nhưng con chỉ vừa 26 tuổi, dù cho chọn ai cũng rất nhanh có thể một lần nữa bắt đầu. Vì vậy con hãy làm những gì mình muốn làm, công việc cuộc sống hay những lựa chọn khác trong đời đều phải dựa vào lý trí mà suy xét, riêng tình cảm là việc của trái tim, phải nhắm mắt mà cảm nhận!”
Bà nắm lấy tay Lam xoa mấy cái, nói tiếp:
“Con còn trẻ, còn thời gian thử và sai, không có gì phải rối rắm. Bởi vì thử qua so với bỏ lỡ còn tốt hơn. Có hợp nhau hay không khi yêu mới biết được. Vấp ngã nhiều lần, đi thêm vài đường vòng mới có thể chân chính tìm được con đường phù hợp với mình. Có thể quá trình nếm thử sẽ vô cùng vất vả hoặc rất thảm hại, nhưng như vậy thì sao nào? Con vẫn còn trẻ, tuổi trẻ chính là “vốn liếng” tốt nhất của con!”
Đứng trước ngã ba đường đời, cô trở nên ngờ vực mông lung. Chứng kiến rất nhiều sự đổi thay trong cuộc sống này, nên rất sợ lòng trao nhầm người, nhân phẩm quan trọng hơn tướng mạo. Không phải mọi chân thành đều sẽ có được sự trân trọng.
“Dì Lam Yên, có lẽ bản chất của con vốn hèn nhát… Con sợ thực sự không dám quá yêu anh ấy, con sợ sau khi trao đi tấm chân tình mà không giữ lại gì cho mình xong bị anh ấy vô tình làm tổn thương, bị lừa dối vì anh ấy không còn biết trân trọng, sau đó đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi. Việc gắng sức mà yêu một người khiến con sợ hãi.”
Bà biết có nói gì đi chăng nữa, bản thân cô cảm thấy phía trước không an toàn nên không dám bước đi, bà cũng không biết cách để loại bỏ nỗi lo trong cô, thôi thì cứ để cô dụng tâm cảm nhận vậy, bà nói thêm hàng ngàn hàng vạn điều cũng vô ích, nên chỉ vắn tắt một câu nhưng chứa đầy nội hàm sâu sắc:
“Cả đời này có thể gặp được người hiểu con là một loại phúc khí, con phải biết cách trân trọng!”
Xe dừng lại trong sân, chú Dĩ và Quang bước xuống trước, tay có cầm theo một số trái cây làm quà đến thăm.
Ông Quốc vừa định đứng lên đi lên lầu nghỉ ngơi thì thấy hai người họ đến, hai bên chào hỏi lẫn nhau sau đó ông mời hai người ngồi xuống ghế nói chuyện.
“Bác vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, khỏe, nào ngồi xuống đây nói chuyện! Hai người đến thăm là tôi vui rồi đâu cần mang theo quà chứ.”
Anh đặt trái cây lên bàn ngồi đối diện ông.
“Con nghe nói bác bị ung thư, sao bác không đi viện?”
Ông thoáng nở nụ cười, lấy ly ra, cầm ấm châm trà.
“Tuần sau bác đi rồi, hai người đi đường xa tới đây chỉ để thăm tôi thôi sao?”
Quang mãi nhìn xung quanh để tìm Lam, ngoài sân không thấy xe cô ấy, anh ngờ vực có khi nào bản thân đã đoán sai. Chú Dĩ thấy vậy nên trả lời thay:
“Chúng tôi nghe nói anh bệnh nên gác lại công việc đến đây xem sao. Giờ anh thấy trong người thế nào, có đau nhức gì không?”
Ông đặt cho mỗi người một ly trà, dựa lưng vào ghế thổi ly trà trong tay.
“Chỉ thi thoảng lại đau đầu thôi.”
Ông chuyển ánh nhìn sang anh, nhấp một ngụm trà căn dặn từng li từng tí:
“Quang à, nếu cuộc phẫu thuật sắp tới của bác thành công thì mình sẽ vẫn là bác cháu, còn nếu không có cơ hội nữa thì cháu nhất định phải phối hợp cùng cấp trên của mình. Bác không chắc sếp mới của cháu sẽ kiên nhẫn được như bác đâu, vậy nên từ bây giờ sửa lại tính nóng nảy của cháu đi thì vừa.”
Quang cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, trên mặt bất giác lộ vẻ xao xuyến, ngập ngừng một thoáng rồi thốt ra thành lời:
“Bác đừng nói thế! Tỷ lệ phẫu thuật bây giờ thành công ngày càng cao nhờ sự phát triển của công nghệ y học, ung thư không còn là bệnh hiểm nghèo đâu bác à. Tính cháu có lẽ chỉ bác mới chịu được.”
Đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe, sẳn tâm trạng đang nôn nao chờ đợi, nên ngay khi vừa nghe anh liền quay ra nhìn.
Cô ấy đã đi chợ về, gương mặt anh sáng bừng như có một ngọn nến vừa thắp lên trong mắt. Quang đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của chú Dĩ và ông Quốc.
Thấy chiếc ô tô trước sân nhà cô nhận ra ngay đó là xe của Quang, nhìn vào nhà cô thảng thốt khi thấy anh đang đứng nhìn mình. Không biết tại sao, nhưng thấy Quang cô lại muốn trốn tránh, chưa kịp bỏ đồ ăn trên xe xuống cô đã vội quay xe.
Quang thấy Lam có ý định bỏ trốn liền chạy ra, không kịp mang giày tây, tùy tiện mang một đôi dép nhựa trước nhà. May thay khoảng sân rộng, nên cô xoay xe một cách thuận lợi, anh đuổi ra đến sân thì cô chạy ra tới cổng. Quang quay lại xe mở cửa xe, từ từ quay đầu xe đuổi theo phía sau Lam.
Hành động vội vàng gấp gáp của hai người khiến bà Lam Yên khó hiểu, bà đưa tay lên gãi đầu nhìn theo, sao cô mua đồ về rồi còn không đem vào nhà mà quay đầu xe bỏ đi? Còn Quang nữa, sao thấy cô ấy lại kích động như vậy?
Ông Quốc và chú Dĩ cũng hiếu kỳ chạy ra ngoài xem, bà Yên quay lại nhìn hai người họ.
“Thằng Quang nó làm sao vậy?”
Ông Quốc bối rối trước hành vi của Quang, bà Yên bỏ ống nước trong tay xuống, đi tắt van nước rồi cỡi dép ra vào nhà, mắt vẫn trông ra cổng.
“Hai đứa nó có quen biết nhau sao?
Chú Dĩ thở dài.
____________________________
Hai người rượt đuổi nhau giữa đường phố dưới ánh nắng trời gay gắt, vừa rời khỏi nhà không bao xa, Lam bỏ Quang lại phía xa một đoạn, cô vặn hết tay ga len lỏi qua những chiếc xe đang di chuyển trên đường phố để bỏ trốn.
Quang lái ô tô, vì xe lớn nên di chuyển chậm hơn, nhưng ra đến quốc lộ đã thoáng hơn nhiều, không mất bao lâu đã vượt lên xe cô ấy và thành công chặn đầu xe lại. Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí cô không kịp phản ứng, chỉ cách một gang tay đã đâm vào xe anh, cũng may rẽ tay lái sang hướng khác, mới tránh được thiệt hại.
Quang mở cửa mặt hầm hầm bước xuống xe đi về phía cô ấy. Lam vẫn chưa chịu thua, cô vẫn cố sức lùi xe lại định bỏ trốn lần hai nhưng đã bị Quang dùng tay kéo lại ngay.
Lông mày anh nhíu chặt, mắt nhìn cô gay gắt, gằn giọng kêu: “Em chạy nữa đi! Chạy nhanh vào, sao em trốn anh?”
Vẻ mặt Lam lúc này rất điềm tĩnh, nhưng không nhìn Quang mà chăm chăm vào chiếc xe của mình.
“Em không có trốn, chỉ đến thăm bố thôi.”
Quang bật cười, nụ cười của anh đầy vẻ chế nhạo. Hóa ra cô ấy cũng biết nói dối.
“Em nói mà không thấy xấu hổ hả? Anh đã xuống gặp lễ tân chung cư họ nói em đã trả phòng và không thuê nữa.”
Bị Quang vạch trần, cô tiếp tục bào chữa, giọng nói chẳng thay đổi: “Vậy thì sao? Em đi thăm bố cũng phải báo cho anh à? Anh là cái gì của em?”
Câu nói này của cô vô tình chạm vào trái tim của Quang, anh chơi vơi trong đau đớn.
“Anh không là gì của em hết, em biết quan tâm bác Quốc anh thấy rất vui. Nhưng em thừa biết anh quan tâm em nhiều thế nào mà, em cũng biết anh thích em, sự mất tích đột ngột của em làm sao mà anh không lo lắng? Em có thể nghĩ tới anh một chút, nghĩ tới dù sao trước đây cũng là bạn mà thông báo cho anh, như vậy sẽ khiến anh yên tâm hơn rất nhiều.”
Lam nhắm mắt giữ lại câu nói của Quang, cô chống khủy tay lên xe, đỡ lấy đầu mình, trông như mệt mỏi, Quang cũng biết điều mà tiết chế cơn giận.
“Tạm thời không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng tìm được em rồi. Em định sống ở đây cùng bố luôn sao?”
Lúc nãy vừa làm mặt lạnh lùng với Quang, ấy vậy mà chỉ một thoáng phôi pha vẻ mặt đó đã biến mất thay bằng khuôn mặt nặng trĩu lo âu.
“Phải, trải qua chuyện này em mới nhận ra tình bố con thiên liên đến nhường nào, giờ em chỉ mong bố phẫu thuật thành công để em trả hiếu cho ông ấy.”
Hóa ra bộ mặt điềm tĩnh trước sau như một của cô ấy đều là giả vờ cho bố xem, không phải cô ấy không biết lo lắng, chỉ là che giấu nó để tâm trạng ông Quốc bớt nặng nề hơn và trở thành động lực cho ông có thêm niềm tin.
Quang động lòng thương xót sâu xa trước tình cảnh của cô ấy, anh xoa vai cô ấy nhẹ nhàng khuyên cô đừng lo lắng, anh sẽ tận dụng quan hệ mời bác sĩ giỏi phẫu thuật cho bố cô. Lam đột nhiên bật khóc, than thở với anh cô thấy mình tệ quá, không nhìn ra khổ tâm của bố sớm hơn, để khi đứng trước cửa sinh tử mới biết trân trọng thì đã muộn rồi.
Quang đồng cảm sâu sắc trước những đau đớn của cô, cúi người xuống ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô mà trấn an, anh cố gắng nghĩ ra những lời an ủi sâu sắc nhất để tâm trạng cô thấy dễ chịu hơn.
Cô ấy khóc không phải vì cảm xúc nhất thời khi nhắc đến bệnh tình của bố, đó là giọt nước mắt mà cô cố kìm nén mấy ngày qua, hôm nay vì những lời nói của Quang khiến cô yếu lòng mà tuôn nước mắt.
Ông Quốc luôn sợ phải xa cô ấy, xa gia đình nên không muốn đi phẫu thuật, nhưng ông không biết cô ấy còn sợ hơn ông. Cô sợ phải mất bố vĩnh viễn, không còn người thân nào trên đời, thật sự biến thành trẻ mồ côi.
____________________________
Lúc sau Quang và Lam quay về, cô kêu chạy về trước mà anh cứ rà rà theo sát bên, đường phố ai nấy cũng chú ý đến hai người, Lam thấy không tự nhiên nên cố vặn hết ga chạy về trước. Vừa vào đến nhà thấy ông Quốc, bà Lam Yên và chú Dĩ đang ngồi trông. Lam ngại ngùng vì để mọi người phải đợi lâu, cô gãi đầu, ngượng ngập cất lời:
“Ờm, xin lỗi bố, lúc nãy con chợt nhớ ra quên mua đồ nên mới đi mua thêm, giờ con xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.”
Xong Lam cúi đầu cầm túi thực phẩm đi một mạch xuống bếp, Quang thiết tha nhìn theo cô một chút rồi ngồi xuống ghế, mắt vẫn hướng theo cô.
Ông Quốc quan sát Quang, nhưng anh không nhận ra. Môi ông mấp máy định kêu anh bỏ cuộc đi, vì không chỉ con gái ông không đồng ý chuyện tình này, mà ông cũng thế. Ông hiểu rõ tính anh nhất, tính nóng của anh rất khó sửa đổi. Ông sợ sẽ vì giận mà anh vô tình làm tổn thương đến Lam, khiến cô đau khổ.
Nhưng rồi cũng chỉ là suy nghĩ, chỉ là ý niệm chứ chẳng dám nói ra, ông nghĩ lại thấy không nên, không may vạ miệng nữa thì xích mích tình bác cháu.
Biết chuyện xảy ra giữa họ nhưng không vạch trần, cũng không nói gì với Quang. Người thiếu kiên nhẫn, nóng tính như anh sẽ không được bao lâu nữa đâu, ông tin rồi vài ngày nữa anh sẽ thấy chán và từ bỏ tình cảm không có kết quả này thôi.
Bà Lam Yên thì tâm lý hơn, bà kêu ba người họ ngồi chơi nói chuyện, bà cầm ấm trà xuống bếp thay trà mới cho họ, để hỏi thăm chuyện tình cảm của Lam.
Vừa soạn rau củ ra chuẩn bị đem rửa, nghe tiếng bước chân cô dừng lại hành động đang làm, xoay người lại xem ai. Bà Yên đi tới, vừa đi bà vừa nói:
“Lúc nãy anh Dĩ nói với dì chuyện của con với cậu Luật sư kia. Con sao lại từ chối cậu ấy?”
Lam im lặng nhìn bà, dường như đang do dự không biết nên nói với bà hay không. Bà Yên cười xòa một tiếng, nghĩ Lam chán ghét bà nên không muốn bà hỏi nữa.
“Dì không muốn can thiệp vào chuyện của con đâu, dì chỉ muốn góp ý với con thôi. Điều kiện của cậu ấy không tệ, dì thấy cậu ta là một chàng trai si tình chịu khó đó.”
Bà bị sự kiên trì nhẫn nại của Quang làm cho cảm động nên khuyên cô suy nghĩ kỹ đừng để bỏ lỡ rồi sau này nhận ra quay lại tìm, khi đó không chắc Quang vẫn sẽ đứng đó đợi.
Trung tá thành Nghị và bà Yên điều nói như vậy, nên làm cô phải cân nhắc. Lam bước tới bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống trầm ngâm chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Trong cô rất nhiều điều chưa nói, có những nỗi niềm muốn nói ra nhưng không có ai tình nguyện nghe. Lúc này cô chỉ muốn có một người nguyện nghe những lời tâm sự tận đáy lòng của cô ấy, và cho cô ấy biết cô phải làm gì tiếp theo.
Những ngày sống chung với bà khiến cô có cái nhìn mới về bà, thay đổi suy nghĩ theo hướng tích cực. Từ đó, xóa tan định kiến ‘mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’.
Cô ngước mặt nhìn bà, giọng mang nặng tâm tư. Ngồi tỉ tê với bà một lúc, cô nói:
“Hiện tại con đang rơi vào nỗi sợ hãi và do dự của sự lựa chọn, không biết chọn thế nào mới là đúng. Con sợ tương lai phải hối hận vì lựa chọn sai của bản thân hiện tại…”
Bà ngồi xuống cạnh Lam, mỉm cười chan hòa, dùng ánh mắt dịu dàng nhân từ khích lệ Lam.
“Dì hiểu lo lắng của con, dù sao vừa mới yêu, đối với tương lai ngập tràn những điều không biết, sợ mình đi sai đường cũng là điều bình thường. Nhưng con chỉ vừa 26 tuổi, dù cho chọn ai cũng rất nhanh có thể một lần nữa bắt đầu. Vì vậy con hãy làm những gì mình muốn làm, công việc cuộc sống hay những lựa chọn khác trong đời đều phải dựa vào lý trí mà suy xét, riêng tình cảm là việc của trái tim, phải nhắm mắt mà cảm nhận!”
Bà nắm lấy tay Lam xoa mấy cái, nói tiếp:
“Con còn trẻ, còn thời gian thử và sai, không có gì phải rối rắm. Bởi vì thử qua so với bỏ lỡ còn tốt hơn. Có hợp nhau hay không khi yêu mới biết được. Vấp ngã nhiều lần, đi thêm vài đường vòng mới có thể chân chính tìm được con đường phù hợp với mình. Có thể quá trình nếm thử sẽ vô cùng vất vả hoặc rất thảm hại, nhưng như vậy thì sao nào? Con vẫn còn trẻ, tuổi trẻ chính là “vốn liếng” tốt nhất của con!”
Đứng trước ngã ba đường đời, cô trở nên ngờ vực mông lung. Chứng kiến rất nhiều sự đổi thay trong cuộc sống này, nên rất sợ lòng trao nhầm người, nhân phẩm quan trọng hơn tướng mạo. Không phải mọi chân thành đều sẽ có được sự trân trọng.
“Dì Lam Yên, có lẽ bản chất của con vốn hèn nhát… Con sợ thực sự không dám quá yêu anh ấy, con sợ sau khi trao đi tấm chân tình mà không giữ lại gì cho mình xong bị anh ấy vô tình làm tổn thương, bị lừa dối vì anh ấy không còn biết trân trọng, sau đó đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi. Việc gắng sức mà yêu một người khiến con sợ hãi.”
Bà biết có nói gì đi chăng nữa, bản thân cô cảm thấy phía trước không an toàn nên không dám bước đi, bà cũng không biết cách để loại bỏ nỗi lo trong cô, thôi thì cứ để cô dụng tâm cảm nhận vậy, bà nói thêm hàng ngàn hàng vạn điều cũng vô ích, nên chỉ vắn tắt một câu nhưng chứa đầy nội hàm sâu sắc:
“Cả đời này có thể gặp được người hiểu con là một loại phúc khí, con phải biết cách trân trọng!”