Chương 46: May mắn mỉm cười
Buổi tối ông Quốc một mình ngồi trong ngắm nhìn chiếc hộp lụa đựng bộ trang sức trọn bộ ba món: dây chuyền, hoa tai và lắc tay. Lấy cảm hứng từ thiên nhiên là loài hoa hồng mềm mại mang thông điệp tốt đẹp, ẩn chứa nguyện ước ngọt ngào cùng lời chúc phúc vẹn tròn.
Bộ trang sức này do ông đặt thợ kim hoàn làm riêng để chuẩn bị cho ngày trọng đại của Lam trong tương lai. Ông hy vọng con gái sẽ thích món quà này. Ông đậy nắp chiếc hộp lại, đứng đi về hướng bàn làm việc, ngồi xuống ghế bọc da, kéo ngăn tủ ra cẩn thận cất giữ chiếc hộp bên trong.
Ông sờ cánh cửa tủ, nhẹ mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của con gái khi nhận được món quà. Ông Quốc mở chiếc laptop trên bàn làm việc lên, vào công cụ soạn thảo văn bản, hoàn thành nốt phần còn lại của di chúc.
Ông sợ vợ và Lam trước nay vẫn luôn cố diễn cảnh gia đình hòa thuận để ông vui, nên ông đã lập bản di chúc sẵn, phòng trường hợp chẳng may ông qua đời thì họ sẽ không vì tranh giành tài sản mà xâu xé lẫn nhau.
Về phần con gái thì ông yên tâm nhất, vì Lam bỏ đi 13 năm trước, khi đi không mang theo thứ gì, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng ông chuyển vào thẻ ngân hàng đều được cô tích góp lại đến cuối năm chuyển trả cho ông một lần.
Nên ông Quốc cho rằng lần quay về này không phải vì tài sản của ông mà vì quan tâm ông thật sự. Lúc trẻ ông chăm chỉ cày cấy, ngoài làm Luật sư ra còn đầu tư thêm bất động sản, tính đến nay nếu quy ra tiền thì gần đến 1 tỷ, tích lũy được hai lô đất 60.8 m2 và một căn nhà 2 tầng với diện tích 100m2.
Căn nhà gia đình ông sống bấy lâu nay trên diện tích đất rộng 1.200 m2 lại là tài sản mà ông trăn trở nhất. Ông muốn sau khi qua đời căn nhà này sẽ là nơi tập hợp con cháu, những ngày lễ tết và đặc biệt không được bán, sang nhượng.
Dù hiện nay ông có của ăn của để, nhưng “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, nên ông mong muốn căn nhà là nơi con cháu có thể tá túc nếu thất cơ lỡ vận.
Người được thừa kế căn nhà trong di chúc của ông là bà Lam Yên và Lam, nhưng bên dưới có mục chú thích ghi rõ chỉ được ở, trông coi, thu hoa lợi trên mảnh đất chứ không được bán. Đến các đời con cháu sau này cũng thế.
Hoàn thành xong ông gửi file qua cho Quang, để khi ông mất thì anh sẽ thay ông ấy công khai di chúc.
Hoàn thành xong hết rồi ông đứng dậy bước qua giường ngả lưng, tay gác lên trán nhìn lên trần nhà. Ông nhớ lại vợ cũ, nhớ những ngày không có Lam bên cạnh, nhớ tới ba mẹ con bà Lam Yên rồi nhớ đến căn bệnh quái ác của mình.
Hai chữ “ung thư” khiến ông luôn mặc định rằng chỉ có con đường chết, chỉ còn chờ ngày được khiêng vô hòm và đem đi chôn thôi. Chính việc coi cái chết “nhẹ tựa lông hồng” như vậy nên ông không ý thức được rằng căn bệnh ung thư này nó đáng sợ đến nhường nào, nó tàn phá cơ thể và hủy hoại cuộc sống của ông ra sao.
Ông chỉ thấp thoáng hiểu rằng nếu mắc bệnh này, rồi ông sẽ phải chết, nên ông bình tĩnh đón nhận. Tính ra ông vẫn còn may mắn hơn biết bao người khác vì vẫn còn tự ăn uống, đi lại chứ chưa đến nỗi mê man, nằm liệt giường. Vẫn còn những người thân yêu trong gia đình cùng các đồng nghiệp đang mong ngóng ngày ông quay về.
____________________________
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày mà ông Quốc đứng trước cửa sinh tử. Trước khi ông vào phòng phẫu thuật, cả gia đình đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nằm viện để theo dõi, lúc ly biệt ông mới biết trân trọng thời gian. Ông bình tâm để suy nghĩ một cách thấu đáo hơn về những gì mình đang trải qua và sắp phải đối diện. Ông không còn mơ đến những điều cao xa nữa, vì với ông, giờ đây là được sống bình thường thôi đã là một hạnh phúc.
Chứng kiến ông Quốc vật lộn với bệnh tật, Lam căng thẳng, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần, cô ấy vốn mắc chứng mất ngủ kinh niên, từ ngày bố nhập viện, khiến cô chẳng tài nào chợp mắt được.
Tối qua đến gần 1 giờ sáng, nhờ vào ít thuốc an thần mà Lam mới có thể thuận lợi vào giấc, đến gần 8 giờ sáng cô vẫn chưa dậy. Hôm nay lại là ngày bố cô phẫu thuật, bà Yên thần sắc cô nhợt nhạt, mệt mỏi nên không đánh thức, chỉ để lại bữa sáng đính kèm lời nhắn ở đầu giường rồi dẫn các con đến bệnh viện trước.
Lam thức dậy lúc 8.30 phút sáng, tắm rửa, súc miệng xong cô dùng bữa sáng, sau đó ngồi trước gương trang điểm lại biến bản thân trở nên rạng rỡ hơn. Hôm nay bố phẫu thuật, vì thế cô phải xuất hiện trước mặt bố một cách tích cực đầy năng lượng, không để bố bận tâm nữa.
Nhìn con gái tươi tắn, mặc trên mình bộ đồ mình chọn ông thấy tâm trạng được an ủi rất nhiều.
“Con gái bố là xinh đẹp nhất.”
Sợ lành ít dữ nhiều nên lúc ở phòng bệnh ông nhìn ba đứa con và bà Lam Yên rưng rưng nước mắt trăng trối mấy câu, xong nắm chặt tay Lam.
Ông nói đã soạn di chúc rồi, ông in ra để trong phòng. Ông kêu con gái phải sống tốt, ăn uống thật nhiều, đừng tiếc kiệm quá khiến bản thân chịu khổ. Ông không ngại công khai di chúc, ông nói căn nhà để lại cho bà Lam Yên và cô, hai lô đất ở Bắc Từ Liêm và 200 triệu tiền mặt, do bà đứng tên sau này làm vốn liếng để nuôi dạy ba đứa con ăn học tới nơi tới chốn.
Toàn bộ số tiền gần 500 triệu đồng trong thẻ ngân hàng và căn nhà ở quận Hoàng Mai giao cho Lam đứng tên. Ông hy vọng cô có thể sống chung với bà Lam Yên, nhưng nếu cô không muốn thì có thể chuyển đến căn nhà đó sống.
Ông mua sẵn nội thất và đồ gia dụng để trang hoàng cho ngôi nhà rồi, cô có thể dọn vào đó bất cứ khi nào, còn không muốn ở thì có thể bán đi gửi tiền ngân hàng hoặc mua sắm những gì mà cô thích.
Cả nhà nghe xong khóc nấc lên từng hồi, Lam quỳ rạp xuống sàn một tay nắm lấy tay ông Quốc, tay kia bịt miệng ông. Vừa nói cô vừa khóc lóc thảm thiết xin bố đừng nói nữa, trước phẫu thuật mà nói chuyện không may là xui lắm.
Vợ con ông gác lại hết việc học việc làm để ngồi bên ông động viên, nhưng ông vẫn không thể bình tĩnh, nếu lúc trước ông đơn giản coi cái chết “nhẹ tựa lông hồng” thì bây giờ đã nhận ra bản thân không hề can đảm đến thế, ông sợ hãi cái chết, sự chết ở đây là mãi mãi, chứ không phải một giấc ngủ thật dài rồi dậy.
Nghĩ tới việc sắp xa vợ xa con, người đàn ông từng cho là rắn rỏi này đã không kìm được những giọt nước mắt tiếc nuối, đau đớn. Lúc này ông bật khóc trong vòng tay vợ như một đứa trẻ.
“Con cứ để bố nói, nếu hôm nay bố không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc của bố có một hộp trang sức, đợi đến khi con lấy chồng thì lấy nó ra xem như hồi môn bố cho con. Còn nữa, đừng lấy chồng xa nhé, bố sợ con phải chịu khổ, không về nhà được.”
Bố cô đã lên kế hoạch cho những năm tới, cứ nghĩ đến câu nói ấy là lòng cô lại xót xa vô cùng. Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh, vì các y tá đẩy ông đi kiểm tra sức khỏe, ba đứa con của bà Lam Yên người níu tay, người ôm chầm lấy ông khóc ròng, tạo nên một khung cảnh thê lương.
____________________________
Kết quả điện tâm đồ của ông Quốc bình thường, nhưng triệu chứng đau rõ ràng đi kèm với men cơ tim cao. Ngay sau đó, bác sĩ đưa ra một bản cam kết dành cho người nhà ông. Bà Yên không ngần ngại ký tên. Ông uống xong thuốc cản quang và vào phòng CT lần thứ hai.
Khi cửa phòng mở ra một lần nữa, cả nhà không ai dám thở mạnh. Bác sĩ dặn ông Quốc không được cử động rồi đẩy ông vào phòng cấp cứu…
Cô và bà Yên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lờ mờ cảm thấy rằng vấn đề không hề đơn giản. Họ bước nhanh đến phòng cấp cứu với vẻ mặt bàng hoàng. Vừa bước vào cửa, bác sĩ đã đưa ra thông báo: Tình hình đang rất nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vỡ động mạch chủ.
Tiếp sau đó là một quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Ông Quốc trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và điều trị kéo dài hàng giờ đồng hồ. Bác sĩ dặn dò họ có thể về nghỉ ngơi và nhớ để ý điện thoại.
Kể từ khi ông vào phòng cấp cứu, cả gia đình đều mắc chứng sợ điện thoại. Sau 12 giờ trưa, điện thoại di động của bà Yên đột nhiên đổ chuông. Tim bà như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Tuy nhiên đây không phải cuộc gọi của bác sĩ…
Gia đình lớn nhỏ đã chờ đợi ở ngoài phòng mổ 4 tiếng. Mỗi lần các bác sĩ bước ra, họ gần như chết lặng. Vì nơm nớp lo sợ nên không ai có tâm trạng ăn uống, mãi đến khi đầu giờ chiều, khi Quang kết thúc công việc mới đến bệnh viện tìm họ. Bà có thể không ăn được, nhưng các con của bà thì phải ăn để có sức, nên bà đã nhờ Quang dẫn ba con của bà và Lam ra ngoài cổng mua gì đó ăn chống đói.
Các con của bà bụng đói cồn cào, nghe như vậy chúng mừng rỡ kéo tay Quang hối thúc. Gần cổng bệnh viện có tiệm bán phở, anh gọi năm bát phở đặc biệt và mua thêm năm lon nước ngọt.
Ba đứa bé đói bụng nên ăn trông rất ngon miệng, riêng Lam thấy nhạt miệng nên không ăn được bao nhiêu đã bỏ ngang. Sau khi phẫu thuật ông Quốc vẫn phải ở đây lâu dài để bình phục, Lam không ăn làm sao có sức chăm nên buộc Quang phải ép cô ăn, bón từng muỗng, cô thấy ở đây nhiều người nên ngại tự ăn.
May mắn thay, lúc họ quay lại bà Yên thông báo tin vui ông Quốc đã vượt qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm này. Họ có vui mừng nhưng vẫn chưa thể buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng, vì ông sắp đối mặt với giai đoạn rủi ro sau phẫu thuật.
Các bác sĩ dặn dò người nhà phải có mặt tại cửa phòng điều trị tích cực trong vòng 6 giờ sau ca mổ, để khi xảy ra tình huống ngoài dự liệu thì có thể gặp người nhà càng sớm càng tốt. May mắn thay, mọi thứ diễn ra tốt đẹp với ông ấy.
Ở đây mỗi ngày chỉ có khoảng 15 phút vào thăm, mỗi lần chỉ được một người. Ông Quốc tỉnh lại sau 12 tiếng, trí nhớ của ông hoàn toàn là con số không. Ông thậm chí không nhớ ai đã đến bệnh viện và những điều đã xảy ra trong thời gian qua.
Ông phải ở lại bệnh viện 1 tháng để đợi sức khỏe hồi phục, thời gian đầu ông phải đưa chất dinh dưỡng ở dạng lỏng vào một ống thông với dạ dày để nuôi dưỡng sức khỏe thay đường miệng. Một tuần gần ngày xuất viện ông mới có thể tự uống được nhiều nước mà không cảm thấy buồn nôn, không có vấn đề gì về nuốt. Y tá sẽ tháo các ống thông mũi dạ dày ra, dần dần ông có thể ăn được như bình thường trở lại.
Về tới nhà, dường như khung cảnh quen thuộc cùng sự kiên trì kể lại những chuyện xảy ra trong quá khứ của bà Yên mà trí nhớ ông dần hồi phục. Tình hình hiện tại của ông khá lạc quan, ông vẫn chưa thể đi đứng hay sinh hoạt bình thường được, bác sĩ nói ông cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục, trở về với cuộc sống trước kia.
Cả gia đình đều ở dưới phòng khách quay quanh ông Quốc kể những chuyện vui cho ông nghe giúp ông hồi phục trí nhớ. Chỉ riêng mình Lam là ngồi trên phòng, buổi chiều lúc đi dạo phố cô tình cờ thấy giang hàng bán hoa tươi, thấy đẹp nên cô mua về vài nhánh, sau đó một mình trong phòng tự cắt tỉa đẹp mắt để chưng vào bình trang trí phòng.
Thi thoảng dưới nhà lại vọng lên tiếng cười, Lam nghe vậy thấy trong lòng được an ủi, vô thức cười theo. Với cô, gia đình được đoàn tụ sau mọi biến cố là điều may mắn và hạnh phúc không gì đong đếm được.
Bộ trang sức này do ông đặt thợ kim hoàn làm riêng để chuẩn bị cho ngày trọng đại của Lam trong tương lai. Ông hy vọng con gái sẽ thích món quà này. Ông đậy nắp chiếc hộp lại, đứng đi về hướng bàn làm việc, ngồi xuống ghế bọc da, kéo ngăn tủ ra cẩn thận cất giữ chiếc hộp bên trong.
Ông sờ cánh cửa tủ, nhẹ mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của con gái khi nhận được món quà. Ông Quốc mở chiếc laptop trên bàn làm việc lên, vào công cụ soạn thảo văn bản, hoàn thành nốt phần còn lại của di chúc.
Ông sợ vợ và Lam trước nay vẫn luôn cố diễn cảnh gia đình hòa thuận để ông vui, nên ông đã lập bản di chúc sẵn, phòng trường hợp chẳng may ông qua đời thì họ sẽ không vì tranh giành tài sản mà xâu xé lẫn nhau.
Về phần con gái thì ông yên tâm nhất, vì Lam bỏ đi 13 năm trước, khi đi không mang theo thứ gì, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng ông chuyển vào thẻ ngân hàng đều được cô tích góp lại đến cuối năm chuyển trả cho ông một lần.
Nên ông Quốc cho rằng lần quay về này không phải vì tài sản của ông mà vì quan tâm ông thật sự. Lúc trẻ ông chăm chỉ cày cấy, ngoài làm Luật sư ra còn đầu tư thêm bất động sản, tính đến nay nếu quy ra tiền thì gần đến 1 tỷ, tích lũy được hai lô đất 60.8 m2 và một căn nhà 2 tầng với diện tích 100m2.
Căn nhà gia đình ông sống bấy lâu nay trên diện tích đất rộng 1.200 m2 lại là tài sản mà ông trăn trở nhất. Ông muốn sau khi qua đời căn nhà này sẽ là nơi tập hợp con cháu, những ngày lễ tết và đặc biệt không được bán, sang nhượng.
Dù hiện nay ông có của ăn của để, nhưng “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, nên ông mong muốn căn nhà là nơi con cháu có thể tá túc nếu thất cơ lỡ vận.
Người được thừa kế căn nhà trong di chúc của ông là bà Lam Yên và Lam, nhưng bên dưới có mục chú thích ghi rõ chỉ được ở, trông coi, thu hoa lợi trên mảnh đất chứ không được bán. Đến các đời con cháu sau này cũng thế.
Hoàn thành xong ông gửi file qua cho Quang, để khi ông mất thì anh sẽ thay ông ấy công khai di chúc.
Hoàn thành xong hết rồi ông đứng dậy bước qua giường ngả lưng, tay gác lên trán nhìn lên trần nhà. Ông nhớ lại vợ cũ, nhớ những ngày không có Lam bên cạnh, nhớ tới ba mẹ con bà Lam Yên rồi nhớ đến căn bệnh quái ác của mình.
Hai chữ “ung thư” khiến ông luôn mặc định rằng chỉ có con đường chết, chỉ còn chờ ngày được khiêng vô hòm và đem đi chôn thôi. Chính việc coi cái chết “nhẹ tựa lông hồng” như vậy nên ông không ý thức được rằng căn bệnh ung thư này nó đáng sợ đến nhường nào, nó tàn phá cơ thể và hủy hoại cuộc sống của ông ra sao.
Ông chỉ thấp thoáng hiểu rằng nếu mắc bệnh này, rồi ông sẽ phải chết, nên ông bình tĩnh đón nhận. Tính ra ông vẫn còn may mắn hơn biết bao người khác vì vẫn còn tự ăn uống, đi lại chứ chưa đến nỗi mê man, nằm liệt giường. Vẫn còn những người thân yêu trong gia đình cùng các đồng nghiệp đang mong ngóng ngày ông quay về.
____________________________
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày mà ông Quốc đứng trước cửa sinh tử. Trước khi ông vào phòng phẫu thuật, cả gia đình đứng ngồi không yên.
Mấy ngày nằm viện để theo dõi, lúc ly biệt ông mới biết trân trọng thời gian. Ông bình tâm để suy nghĩ một cách thấu đáo hơn về những gì mình đang trải qua và sắp phải đối diện. Ông không còn mơ đến những điều cao xa nữa, vì với ông, giờ đây là được sống bình thường thôi đã là một hạnh phúc.
Chứng kiến ông Quốc vật lộn với bệnh tật, Lam căng thẳng, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần, cô ấy vốn mắc chứng mất ngủ kinh niên, từ ngày bố nhập viện, khiến cô chẳng tài nào chợp mắt được.
Tối qua đến gần 1 giờ sáng, nhờ vào ít thuốc an thần mà Lam mới có thể thuận lợi vào giấc, đến gần 8 giờ sáng cô vẫn chưa dậy. Hôm nay lại là ngày bố cô phẫu thuật, bà Yên thần sắc cô nhợt nhạt, mệt mỏi nên không đánh thức, chỉ để lại bữa sáng đính kèm lời nhắn ở đầu giường rồi dẫn các con đến bệnh viện trước.
Lam thức dậy lúc 8.30 phút sáng, tắm rửa, súc miệng xong cô dùng bữa sáng, sau đó ngồi trước gương trang điểm lại biến bản thân trở nên rạng rỡ hơn. Hôm nay bố phẫu thuật, vì thế cô phải xuất hiện trước mặt bố một cách tích cực đầy năng lượng, không để bố bận tâm nữa.
Nhìn con gái tươi tắn, mặc trên mình bộ đồ mình chọn ông thấy tâm trạng được an ủi rất nhiều.
“Con gái bố là xinh đẹp nhất.”
Sợ lành ít dữ nhiều nên lúc ở phòng bệnh ông nhìn ba đứa con và bà Lam Yên rưng rưng nước mắt trăng trối mấy câu, xong nắm chặt tay Lam.
Ông nói đã soạn di chúc rồi, ông in ra để trong phòng. Ông kêu con gái phải sống tốt, ăn uống thật nhiều, đừng tiếc kiệm quá khiến bản thân chịu khổ. Ông không ngại công khai di chúc, ông nói căn nhà để lại cho bà Lam Yên và cô, hai lô đất ở Bắc Từ Liêm và 200 triệu tiền mặt, do bà đứng tên sau này làm vốn liếng để nuôi dạy ba đứa con ăn học tới nơi tới chốn.
Toàn bộ số tiền gần 500 triệu đồng trong thẻ ngân hàng và căn nhà ở quận Hoàng Mai giao cho Lam đứng tên. Ông hy vọng cô có thể sống chung với bà Lam Yên, nhưng nếu cô không muốn thì có thể chuyển đến căn nhà đó sống.
Ông mua sẵn nội thất và đồ gia dụng để trang hoàng cho ngôi nhà rồi, cô có thể dọn vào đó bất cứ khi nào, còn không muốn ở thì có thể bán đi gửi tiền ngân hàng hoặc mua sắm những gì mà cô thích.
Cả nhà nghe xong khóc nấc lên từng hồi, Lam quỳ rạp xuống sàn một tay nắm lấy tay ông Quốc, tay kia bịt miệng ông. Vừa nói cô vừa khóc lóc thảm thiết xin bố đừng nói nữa, trước phẫu thuật mà nói chuyện không may là xui lắm.
Vợ con ông gác lại hết việc học việc làm để ngồi bên ông động viên, nhưng ông vẫn không thể bình tĩnh, nếu lúc trước ông đơn giản coi cái chết “nhẹ tựa lông hồng” thì bây giờ đã nhận ra bản thân không hề can đảm đến thế, ông sợ hãi cái chết, sự chết ở đây là mãi mãi, chứ không phải một giấc ngủ thật dài rồi dậy.
Nghĩ tới việc sắp xa vợ xa con, người đàn ông từng cho là rắn rỏi này đã không kìm được những giọt nước mắt tiếc nuối, đau đớn. Lúc này ông bật khóc trong vòng tay vợ như một đứa trẻ.
“Con cứ để bố nói, nếu hôm nay bố không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc của bố có một hộp trang sức, đợi đến khi con lấy chồng thì lấy nó ra xem như hồi môn bố cho con. Còn nữa, đừng lấy chồng xa nhé, bố sợ con phải chịu khổ, không về nhà được.”
Bố cô đã lên kế hoạch cho những năm tới, cứ nghĩ đến câu nói ấy là lòng cô lại xót xa vô cùng. Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh, vì các y tá đẩy ông đi kiểm tra sức khỏe, ba đứa con của bà Lam Yên người níu tay, người ôm chầm lấy ông khóc ròng, tạo nên một khung cảnh thê lương.
____________________________
Kết quả điện tâm đồ của ông Quốc bình thường, nhưng triệu chứng đau rõ ràng đi kèm với men cơ tim cao. Ngay sau đó, bác sĩ đưa ra một bản cam kết dành cho người nhà ông. Bà Yên không ngần ngại ký tên. Ông uống xong thuốc cản quang và vào phòng CT lần thứ hai.
Khi cửa phòng mở ra một lần nữa, cả nhà không ai dám thở mạnh. Bác sĩ dặn ông Quốc không được cử động rồi đẩy ông vào phòng cấp cứu…
Cô và bà Yên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lờ mờ cảm thấy rằng vấn đề không hề đơn giản. Họ bước nhanh đến phòng cấp cứu với vẻ mặt bàng hoàng. Vừa bước vào cửa, bác sĩ đã đưa ra thông báo: Tình hình đang rất nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vỡ động mạch chủ.
Tiếp sau đó là một quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Ông Quốc trải qua nhiều cuộc phẫu thuật và điều trị kéo dài hàng giờ đồng hồ. Bác sĩ dặn dò họ có thể về nghỉ ngơi và nhớ để ý điện thoại.
Kể từ khi ông vào phòng cấp cứu, cả gia đình đều mắc chứng sợ điện thoại. Sau 12 giờ trưa, điện thoại di động của bà Yên đột nhiên đổ chuông. Tim bà như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Tuy nhiên đây không phải cuộc gọi của bác sĩ…
Gia đình lớn nhỏ đã chờ đợi ở ngoài phòng mổ 4 tiếng. Mỗi lần các bác sĩ bước ra, họ gần như chết lặng. Vì nơm nớp lo sợ nên không ai có tâm trạng ăn uống, mãi đến khi đầu giờ chiều, khi Quang kết thúc công việc mới đến bệnh viện tìm họ. Bà có thể không ăn được, nhưng các con của bà thì phải ăn để có sức, nên bà đã nhờ Quang dẫn ba con của bà và Lam ra ngoài cổng mua gì đó ăn chống đói.
Các con của bà bụng đói cồn cào, nghe như vậy chúng mừng rỡ kéo tay Quang hối thúc. Gần cổng bệnh viện có tiệm bán phở, anh gọi năm bát phở đặc biệt và mua thêm năm lon nước ngọt.
Ba đứa bé đói bụng nên ăn trông rất ngon miệng, riêng Lam thấy nhạt miệng nên không ăn được bao nhiêu đã bỏ ngang. Sau khi phẫu thuật ông Quốc vẫn phải ở đây lâu dài để bình phục, Lam không ăn làm sao có sức chăm nên buộc Quang phải ép cô ăn, bón từng muỗng, cô thấy ở đây nhiều người nên ngại tự ăn.
May mắn thay, lúc họ quay lại bà Yên thông báo tin vui ông Quốc đã vượt qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm này. Họ có vui mừng nhưng vẫn chưa thể buông xuống tảng đá đè nặng trong lòng, vì ông sắp đối mặt với giai đoạn rủi ro sau phẫu thuật.
Các bác sĩ dặn dò người nhà phải có mặt tại cửa phòng điều trị tích cực trong vòng 6 giờ sau ca mổ, để khi xảy ra tình huống ngoài dự liệu thì có thể gặp người nhà càng sớm càng tốt. May mắn thay, mọi thứ diễn ra tốt đẹp với ông ấy.
Ở đây mỗi ngày chỉ có khoảng 15 phút vào thăm, mỗi lần chỉ được một người. Ông Quốc tỉnh lại sau 12 tiếng, trí nhớ của ông hoàn toàn là con số không. Ông thậm chí không nhớ ai đã đến bệnh viện và những điều đã xảy ra trong thời gian qua.
Ông phải ở lại bệnh viện 1 tháng để đợi sức khỏe hồi phục, thời gian đầu ông phải đưa chất dinh dưỡng ở dạng lỏng vào một ống thông với dạ dày để nuôi dưỡng sức khỏe thay đường miệng. Một tuần gần ngày xuất viện ông mới có thể tự uống được nhiều nước mà không cảm thấy buồn nôn, không có vấn đề gì về nuốt. Y tá sẽ tháo các ống thông mũi dạ dày ra, dần dần ông có thể ăn được như bình thường trở lại.
Về tới nhà, dường như khung cảnh quen thuộc cùng sự kiên trì kể lại những chuyện xảy ra trong quá khứ của bà Yên mà trí nhớ ông dần hồi phục. Tình hình hiện tại của ông khá lạc quan, ông vẫn chưa thể đi đứng hay sinh hoạt bình thường được, bác sĩ nói ông cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục, trở về với cuộc sống trước kia.
Cả gia đình đều ở dưới phòng khách quay quanh ông Quốc kể những chuyện vui cho ông nghe giúp ông hồi phục trí nhớ. Chỉ riêng mình Lam là ngồi trên phòng, buổi chiều lúc đi dạo phố cô tình cờ thấy giang hàng bán hoa tươi, thấy đẹp nên cô mua về vài nhánh, sau đó một mình trong phòng tự cắt tỉa đẹp mắt để chưng vào bình trang trí phòng.
Thi thoảng dưới nhà lại vọng lên tiếng cười, Lam nghe vậy thấy trong lòng được an ủi, vô thức cười theo. Với cô, gia đình được đoàn tụ sau mọi biến cố là điều may mắn và hạnh phúc không gì đong đếm được.