Chương 22: Gặp qua Mẫn Nghi phu nhân
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Năm đó tiền triều lung lay sắp đổ, khắp nơi các thế lực liên tiếp mọc lên, Thánh Thượng hiện giờ chính là hoàng thân quốc thích ngụ ở một phương năm đó, cùng với Úc Thiệu là bạn bè tốt thâm giao. Úc Thiệu lúc đó vẫn còn là một vị thiếu niên tướng quân, đi theo hắn cùng nhau chinh chiến khắp thiên hạ, ra quân tất thắng, sau này trở thành đại công thần khai quốc nên rất có uy tín trong mắt bá tánh.
Mẫn Nghi phu nhân từ khi bắt đầu chinh chiến liền đi theo bên người Úc Thiệu, có gan dạ cũng có kiến thức, thân là nữ tử lại chưa từng làm vướng chân ngược lại rất có bản lĩnh, cùng với Úc Thiệu ăn ý vô cùng. Phu thê hai người đều có danh tiếng tốt, truyền ra một đoạn giai thoại khiến người ta hâm mộ.
Mẫn Nghi phu nhân cá tính cũng rất mạnh mẽ, khi Thánh Thượng ban phong hào, nhất quyết không được để người khác xem bà là người họ Úc cho nên mỗi một người khi gặp mặt cũng đều phải tôn xưng một tiếng Mẫn Nghi phu nhân. Úc Thiệu cũng là dạng anh hùng, tùy tiện lại tiêu sái nên không câu nệ tiểu tiết, nhiều năm qua vẫn là luôn cùng bà phu thê hòa thuận.
Chỉ là từ khi Úc Thiệu tử trận sa trường chưa tìm thấy thi cốt, bà liền thu lại tất cả mũi nhọn, từ đó về sau luôn ở tại trong phủ rất ít khi lộ diện.
Lại nói tiếp, Mẫn Nghi phu nhân này cũng là một kỳ tài nữ tử.
Thủ đoạn của bà từ khi Khương Nhu còn chưa gả qua đây đã được lĩnh giáo, phần sính lễ cùng danh mục quà tặng dài như sớ kia là do đối phương muốn cho nàng một đòn ra oai phủ đầu. Chỉ là nàng vốn nghĩ rằng sau khi gả vào phủ sẽ phải chịu sự khó dễ, thế nhưng ngày ấy khi đi kính trà đối phương cũng chưa từng trách móc nặng nề nàng, dựa theo tập tục bình thường dặn dò một vài câu, sau đó cũng chỉ đem một ít sự vật trong nhà phân đến cho nàng xong đã kêu nàng trở về, còn miễn cho Khương Nhu nghi thức thỉnh an mỗi ngày, khiến nàng nếu không có việc thì cũng đừng đến quấy rầy bà.
Hôm nay kêu nàng qua lại không biết là có chuyện gì.
Khương Nhu vừa vào phòng liền thấy Mẫn Nghi phu nhân đang ngồi trên trường kỷ. Thấy nàng tới bà liền chỉ vào ghế dựa ở một bên nói: - Ngồi đi.
Khương Nhu vừa ngồi xuống liền nghe Mẫn Nghi phu nhân mở miệng nói: - Ngươi cũng biết hôm nay ta kêu ngươi đến để làm gì?
- Mẫu thân là có chuyện muốn chỉ điểm cho Khương Nhu?
Mẫn Nghi phu nhân nhàn nhạt cười, ngữ khí không rõ nói: - Hôn chỉ của ngươi năm đó là do Úc Hầu cầu Thánh Thượng ban ngươi cũng biết rõ?
(Hôn chỉ: ý chỉ của Hoàng Thượng dùng để ban hôn)
- Khương Nhu biết ạ
- Danh mục quà tặng cùng sính lễ lúc trước đưa qua Khương gia ngươi cũng đã thấy qua đi _ Mẫn Nghi phu nhân nhìn Khương Nhu, tuy rằng khóe mắt bà đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn không che đậy được sự sắc bén như cũ: - Ta cũng sớm biết qua Khương gia chủ mẫu các ngươi là người bề ngoài lẫn tâm can đều lạnh, Úc gia ta đưa qua sính lễ phong phú như thế, mẫu thân kia của ngươi hẳn cũng không tình nguyện cho ngươi bồi lại của hồi môn tương ứng.
- Bất quá đến cuối cùng Khương gia ngươi đưa qua hồi môn quả thật cùng sính lễ nhà ta không phân cao thấp, không biết ngươi là sử dụng biện pháp gì, lại là đối phó với Khương phu nhân như thế nào?
Khương Nhu đang muốn nói chuyện lại bị Mẫn Nghi phu nhân ngắt lời: - Ta đối với việc ngươi dùng biện pháp nào thật không có hứng thú, bất quá qua những chuyện vừa rồi cũng có thể thấy được ngươi là một người thông minh.
Khương Nhu nhất thời có chút giật mình, vốn tưởng rằng việc đó là do Mẫn Nghi phu nhân làm khó dễ, không nghĩ đến lại là dùng để thử nàng.
- Tiêu nhi khi còn bé ở trong cung bị trúng độc, độc tính lại khó giải, sau đó mặc dù đã được giải độc nhưng nó vẫn cứ hôn mê bất tỉnh như cũ nên Hầu gia mới đi đến chùa cầu ban chỉ điểm, cũng hướng Thánh Thượng xin một đạo chỉ dụ ban hôn.
Mẫn Nghi phu nhân tiếp tục nói: - Tuy nói rằng những năm gần đây ở bên ngoài đều đồn đãi, xem trưởng nữ Khương gia là phu nhân tương lai của Úc phủ ta nhưng năm đó Tuệ Đình cũng chưa từng chỉ rõ Khương gia chi nữ này rốt cuộc là người nào, mà Hầu gia khi cầu ban chỉ cũng không nói rõ. Nếu hiện giờ người gả tới là ngươi tự nhiên cũng là do số phận, ta thấy được ngươi cũng là một nữ hài tử thông minh, nếu ngươi có thể phụ trợ tốt cho Tiêu nhi thì ta cũng sẽ không phải nhọc lòng.
Nói đến đây Khương Nhu cuối cùng cũng hiểu rõ bà ấy kêu nàng tới là có ý gì, nàng liền mở miệng nói: - Mẫu thân người chắc cũng biết...mẹ đẻ của con là người Di tộc.
Mẫn Nghi phu nhân "Ân" một tiếng.
- Mẹ đẻ của con từng nói, mệnh của con là mộc, Úc Tử Tiêu lại là mệnh thủy _ Khương Nhu nhẹ giọng nói: - Nếu đã không có nước thì gỗ cây cũng khó mà sống nổi.
- Cho nên mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, con vì sự sống của chính mình cũng sẽ dùng hết khả năng tận lực bảo hộ hắn.
Mẫn Nghi phu nhân nhìn chăm chú vào nàng một lát, trong đó là thần sắc của người đã kinh qua bao thế sự mài giũa mà ra, ánh mắt trực tiếp không chút nào che giấu, phảng phất như có thể thông qua da mặt nhìn đến tận trong xương cốt linh hồn.
Khương Nhu vẫn không rụt rè thẳng tắp đối diện với ánh mắt của bà, bình tĩnh mà nhìn.
Mẫn Nghi phu nhân cười, lắc lắc chiếc quạt tròn trong tay: - Như thế là tốt nhất.
- Ngươi nếu như đã trở thành người của Úc phủ ta thì ta cũng không thể bạc đãi ngươi, Tố Vũ là một người trầm ổn, để nàng sau này theo hầu ngươi đi _ Mẫn Nghi phu nhân nói: - Tính tình Tiêu nhi ta cũng biết, đứa nhỏ này từ nhỏ lòng nghi ngờ đã nặng, nhưng nếu như ngươi thật lòng đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ đem ngươi để trong lòng.
Khương Nhu nghĩ đến Úc Tử Tiêu, bên tai lại nhớ về những lời mà hắn từng nói lúc tân hôn ngày đó, trong lòng thở dài, muốn người nọ mở lòng đón nhận nàng còn không biết phải đợi đến khi nào.
- Tạ ơn mẫu thân, Khương Nhu minh bạch.
Từ chỗ Mẫn Nghi phu nhân ra ngoài, Khương Nhu kêu Tố Vũ đến bên cạnh.
- Phu nhân có việc gì phân phó?
Sau khi trở về Khương Nhu suy nghĩ cẩn thận lại lời Mẫn Nghi phu nhân nói, không biết bà lại muốn thử mình hay thật sự là để cho Tố Vũ theo giúp nàng, nàng vốn cũng định thử nàng ta một lần nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Úc Tử Tiêu có lòng nghi ngờ nặng nhưng chính nàng hiện giờ không phải cũng đang ở một nơi cũng cần phải đề phòng người khác hay sao?
Nàng tức thì cảm thấy buồn cười. Cũng không có gì phải nhưng nhị, mình một hai cũng sẽ không hại hắn, thế thì để cho hắn biết lại có sao đâu?
Tố Vũ còn đang cúi đầu chờ nàng phân phó, Khương Nhu liền mở miệng nói: - Ngươi có biết Mục Phong lần này đi ra ngoài là làm gì không? _ Tố Vũ nếu đã là người bên cạnh Mẫn Nghi phu nhân thì thiết nghĩ Úc Tử Tiêu nếu có chuyện gì hẳn cũng sẽ không cố tình gạt bà.
- Nô tỳ mấy ngày trước tình cờ nghe được Hầu gia cùng Mục Phong nói chuyện, là muốn phái người đi về Từ Châu một chuyến _ Tố Vũ ngừng một chút, lại nói: - Nghe nói trước đó vài ngày Vệ đại nhân ở Từ Châu gặp nạn, chắc hẳn là vì chuyện này.
Khương Nhu đối với chuyện của Vệ Cập Lý cũng có hơi nghe được, lại nghĩ tới việc hôm nay khi vừa trở về Mục Phong có nói qua đã mang về một người, hẳn là người đó có trên người manh mối mà bọn họ muốn.
- Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.
Tây Môn là nơi có thủ vệ trông giữ nên nàng không thể tới gần, trước mắt theo tình hình hiện tại nàng cũng không làm được việc gì, chỉ có thể từ từ mưu tính, chờ sau này lấy được sự tín nhiệm của Úc Tử Tiêu lại cùng hắn thảo luận.
Mà ở bên kia Tây viện, Úc Tử Tiêu nhìn người ở trong phòng cau mày.
Hắn ta là gã sai vặt bên cạnh Vệ Cập Lý, thường đi theo phía sau đại nhân nhà mình, thường ngày rất biết nhìn sắc mặt người khác, tay chân lại chăm chỉ, là một người hoạt bát tinh thông. Nhưng hắn lúc này ngồi tại đây chân tay co rút, vẻ mặt bất an, hai mắt tràn ngập sự khủng hoảng.
- Thuộc hạ là ở hạ lưu sông trong một gia đình làm nông phát hiện hắn, thời điểm tìm được thì người đã như bây giờ có chút ngu dại lại sợ hãi rụt rè, nhưng không biết là đang sợ thứ gì. Thuộc hạ đoán, Vệ đại nhân lúc ở trên thuyền đã gặp phải thích khách, người này tuy may mắn sống sót nhưng là có chút bị kích thích.
Úc Tử Tiêu đã dùng chút thủ đoạn nhưng lại hoàn toàn vô dụng, gã sai vặt này nhìn dáng vẻ có lẽ đã bị kích thích không nhỏ, bất kể hắn có chỉ dẫn thế nào người này cũng đều không cất lên nổi một lời hoàn chỉnh, chỉ có thể rúc ở chỗ đó không ngừng lẩm bẩm nói: - Không nhớ rõ...Cái gì cũng đều không nhớ rõ...
- Không tìm được manh mối khác sao?
Ám vệ đem gã sai vặt này về lên tiếng trả lời: - Thuyền đã bị đắm nên chắc là bị tập kích vào ban đêm, động tác của đối phương sạch sẽ lưu loát không lưu lại sơ hở.
Việc này dần trở nên khó giải quyết, Úc Tử Tiêu từ nhỏ đã trải qua rất nhiều, cũng hiểu rõ những chuyện cỡ này nếu đối phương đã dám làm thì sẽ rất ít khi để lại sơ hở.
Vệ Cập Lý từ trước đến nay không kiêng dè quan hệ với Tuyên Vương, trong triều cũng rất giữ mình, lần này gặp nạn Úc Tử Tiêu cơ bản đã có thể khẳng định đây là bút tích của Thái Tử. Tiêu Thừa Dục tất nhiên trong lòng cũng đã có ý định, kêu hắn đi điều tra việc này trên thực tế là muốn để hắn tìm được chứng cứ Thái Tử mưu hại trung lương, mượn lần này để kích Thái Tử một nhát.
Lần này Vệ Cập Lý bị hại có thể là do biết được một vài nhược điểm của Thái Tử mới có thể khiến hắn nóng vội xuống tay tàn nhẫn như vậy. Tin tức đó đối với bọn họ mà nói cũng cực kỳ quan trọng nhưng hiện gờ lại bị chặt đứt manh mối.
Úc Tử Tiêu trong lòng bực bội, mấy ngày trước hắn mượn danh đi phúng viếng Vệ gia từng ở Vệ phủ tìm kiếm một phen nhưng vẫn chưa tìm được bất kì một manh mối gì. Thư phòng của Vệ Cập Lý còn có dấu vết bị lục soát qua, nói vậy thì cho dù hắn có lưu lại đôi câu vài lời thì cũng đã sớm bị những người đó âm thầm đem đi tiêu hủy.
Nếu còn muốn tiếp tục tra xét xuống, chỉ sợ phải tra đến trên người Thái Tử mới có thể tra ra được vài thứ, chỉ là...
Úc Tử Tiêu nghĩ đến bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của Thái Tử, cây quạt trong tay nắm càng chặt, người nọ muốn cùng lão tặc tử giống nhau, đem bản thân che đậy tỉ mỉ, sao có thể để hắn bắt được nhược điểm?
Cũng như thế, cơ hội lần này trở nên phá lệ quan trọng lại không nghĩ rằng đến cuối cùng vẫn là chặt đứt manh mối.
Hắn đỡ đầu, mắt thấy gã sai vặt kia vẫn còn ngồi chỗ đó rụt rè sợ hãi liền cảm thấy phiền lòng không thôi, phân phó cho thủ hạ xem chừng hắn xong liền đẩy cửa rời đi.
Trước mắt chỉ có thể đợi Thái Tử bên kia có được tin tức từ Khương Nhu có thể lộ ra được cái đuôi hay không.
Quyết Vân lệnh nằm trong tay hắn.
Theo lời đồn, Minh chủ Phúc Vân Minh trên giang hồ trước khi thoái ẩn từng lưu lại một khối Quyết Vân lệnh, một khi đến tay sẽ hào phúc vân minh. (ngụ ý là kêu gọi được nhiều thế lực quay lại)
Thái Tử trong tối ngoài sáng tìm mấy năm nay, cũng từng nhiều lần thử hắn, liên tiếp phái người điều tra cũng tra không được, hiện giờ có được tin tức này thử xem hắn có thể nhịn đến bao lâu.
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Năm đó tiền triều lung lay sắp đổ, khắp nơi các thế lực liên tiếp mọc lên, Thánh Thượng hiện giờ chính là hoàng thân quốc thích ngụ ở một phương năm đó, cùng với Úc Thiệu là bạn bè tốt thâm giao. Úc Thiệu lúc đó vẫn còn là một vị thiếu niên tướng quân, đi theo hắn cùng nhau chinh chiến khắp thiên hạ, ra quân tất thắng, sau này trở thành đại công thần khai quốc nên rất có uy tín trong mắt bá tánh.
Mẫn Nghi phu nhân từ khi bắt đầu chinh chiến liền đi theo bên người Úc Thiệu, có gan dạ cũng có kiến thức, thân là nữ tử lại chưa từng làm vướng chân ngược lại rất có bản lĩnh, cùng với Úc Thiệu ăn ý vô cùng. Phu thê hai người đều có danh tiếng tốt, truyền ra một đoạn giai thoại khiến người ta hâm mộ.
Mẫn Nghi phu nhân cá tính cũng rất mạnh mẽ, khi Thánh Thượng ban phong hào, nhất quyết không được để người khác xem bà là người họ Úc cho nên mỗi một người khi gặp mặt cũng đều phải tôn xưng một tiếng Mẫn Nghi phu nhân. Úc Thiệu cũng là dạng anh hùng, tùy tiện lại tiêu sái nên không câu nệ tiểu tiết, nhiều năm qua vẫn là luôn cùng bà phu thê hòa thuận.
Chỉ là từ khi Úc Thiệu tử trận sa trường chưa tìm thấy thi cốt, bà liền thu lại tất cả mũi nhọn, từ đó về sau luôn ở tại trong phủ rất ít khi lộ diện.
Lại nói tiếp, Mẫn Nghi phu nhân này cũng là một kỳ tài nữ tử.
Thủ đoạn của bà từ khi Khương Nhu còn chưa gả qua đây đã được lĩnh giáo, phần sính lễ cùng danh mục quà tặng dài như sớ kia là do đối phương muốn cho nàng một đòn ra oai phủ đầu. Chỉ là nàng vốn nghĩ rằng sau khi gả vào phủ sẽ phải chịu sự khó dễ, thế nhưng ngày ấy khi đi kính trà đối phương cũng chưa từng trách móc nặng nề nàng, dựa theo tập tục bình thường dặn dò một vài câu, sau đó cũng chỉ đem một ít sự vật trong nhà phân đến cho nàng xong đã kêu nàng trở về, còn miễn cho Khương Nhu nghi thức thỉnh an mỗi ngày, khiến nàng nếu không có việc thì cũng đừng đến quấy rầy bà.
Hôm nay kêu nàng qua lại không biết là có chuyện gì.
Khương Nhu vừa vào phòng liền thấy Mẫn Nghi phu nhân đang ngồi trên trường kỷ. Thấy nàng tới bà liền chỉ vào ghế dựa ở một bên nói: - Ngồi đi.
Khương Nhu vừa ngồi xuống liền nghe Mẫn Nghi phu nhân mở miệng nói: - Ngươi cũng biết hôm nay ta kêu ngươi đến để làm gì?
- Mẫu thân là có chuyện muốn chỉ điểm cho Khương Nhu?
Mẫn Nghi phu nhân nhàn nhạt cười, ngữ khí không rõ nói: - Hôn chỉ của ngươi năm đó là do Úc Hầu cầu Thánh Thượng ban ngươi cũng biết rõ?
(Hôn chỉ: ý chỉ của Hoàng Thượng dùng để ban hôn)
- Khương Nhu biết ạ
- Danh mục quà tặng cùng sính lễ lúc trước đưa qua Khương gia ngươi cũng đã thấy qua đi _ Mẫn Nghi phu nhân nhìn Khương Nhu, tuy rằng khóe mắt bà đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn không che đậy được sự sắc bén như cũ: - Ta cũng sớm biết qua Khương gia chủ mẫu các ngươi là người bề ngoài lẫn tâm can đều lạnh, Úc gia ta đưa qua sính lễ phong phú như thế, mẫu thân kia của ngươi hẳn cũng không tình nguyện cho ngươi bồi lại của hồi môn tương ứng.
- Bất quá đến cuối cùng Khương gia ngươi đưa qua hồi môn quả thật cùng sính lễ nhà ta không phân cao thấp, không biết ngươi là sử dụng biện pháp gì, lại là đối phó với Khương phu nhân như thế nào?
Khương Nhu đang muốn nói chuyện lại bị Mẫn Nghi phu nhân ngắt lời: - Ta đối với việc ngươi dùng biện pháp nào thật không có hứng thú, bất quá qua những chuyện vừa rồi cũng có thể thấy được ngươi là một người thông minh.
Khương Nhu nhất thời có chút giật mình, vốn tưởng rằng việc đó là do Mẫn Nghi phu nhân làm khó dễ, không nghĩ đến lại là dùng để thử nàng.
- Tiêu nhi khi còn bé ở trong cung bị trúng độc, độc tính lại khó giải, sau đó mặc dù đã được giải độc nhưng nó vẫn cứ hôn mê bất tỉnh như cũ nên Hầu gia mới đi đến chùa cầu ban chỉ điểm, cũng hướng Thánh Thượng xin một đạo chỉ dụ ban hôn.
Mẫn Nghi phu nhân tiếp tục nói: - Tuy nói rằng những năm gần đây ở bên ngoài đều đồn đãi, xem trưởng nữ Khương gia là phu nhân tương lai của Úc phủ ta nhưng năm đó Tuệ Đình cũng chưa từng chỉ rõ Khương gia chi nữ này rốt cuộc là người nào, mà Hầu gia khi cầu ban chỉ cũng không nói rõ. Nếu hiện giờ người gả tới là ngươi tự nhiên cũng là do số phận, ta thấy được ngươi cũng là một nữ hài tử thông minh, nếu ngươi có thể phụ trợ tốt cho Tiêu nhi thì ta cũng sẽ không phải nhọc lòng.
Nói đến đây Khương Nhu cuối cùng cũng hiểu rõ bà ấy kêu nàng tới là có ý gì, nàng liền mở miệng nói: - Mẫu thân người chắc cũng biết...mẹ đẻ của con là người Di tộc.
Mẫn Nghi phu nhân "Ân" một tiếng.
- Mẹ đẻ của con từng nói, mệnh của con là mộc, Úc Tử Tiêu lại là mệnh thủy _ Khương Nhu nhẹ giọng nói: - Nếu đã không có nước thì gỗ cây cũng khó mà sống nổi.
- Cho nên mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, con vì sự sống của chính mình cũng sẽ dùng hết khả năng tận lực bảo hộ hắn.
Mẫn Nghi phu nhân nhìn chăm chú vào nàng một lát, trong đó là thần sắc của người đã kinh qua bao thế sự mài giũa mà ra, ánh mắt trực tiếp không chút nào che giấu, phảng phất như có thể thông qua da mặt nhìn đến tận trong xương cốt linh hồn.
Khương Nhu vẫn không rụt rè thẳng tắp đối diện với ánh mắt của bà, bình tĩnh mà nhìn.
Mẫn Nghi phu nhân cười, lắc lắc chiếc quạt tròn trong tay: - Như thế là tốt nhất.
- Ngươi nếu như đã trở thành người của Úc phủ ta thì ta cũng không thể bạc đãi ngươi, Tố Vũ là một người trầm ổn, để nàng sau này theo hầu ngươi đi _ Mẫn Nghi phu nhân nói: - Tính tình Tiêu nhi ta cũng biết, đứa nhỏ này từ nhỏ lòng nghi ngờ đã nặng, nhưng nếu như ngươi thật lòng đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ đem ngươi để trong lòng.
Khương Nhu nghĩ đến Úc Tử Tiêu, bên tai lại nhớ về những lời mà hắn từng nói lúc tân hôn ngày đó, trong lòng thở dài, muốn người nọ mở lòng đón nhận nàng còn không biết phải đợi đến khi nào.
- Tạ ơn mẫu thân, Khương Nhu minh bạch.
Từ chỗ Mẫn Nghi phu nhân ra ngoài, Khương Nhu kêu Tố Vũ đến bên cạnh.
- Phu nhân có việc gì phân phó?
Sau khi trở về Khương Nhu suy nghĩ cẩn thận lại lời Mẫn Nghi phu nhân nói, không biết bà lại muốn thử mình hay thật sự là để cho Tố Vũ theo giúp nàng, nàng vốn cũng định thử nàng ta một lần nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Úc Tử Tiêu có lòng nghi ngờ nặng nhưng chính nàng hiện giờ không phải cũng đang ở một nơi cũng cần phải đề phòng người khác hay sao?
Nàng tức thì cảm thấy buồn cười. Cũng không có gì phải nhưng nhị, mình một hai cũng sẽ không hại hắn, thế thì để cho hắn biết lại có sao đâu?
Tố Vũ còn đang cúi đầu chờ nàng phân phó, Khương Nhu liền mở miệng nói: - Ngươi có biết Mục Phong lần này đi ra ngoài là làm gì không? _ Tố Vũ nếu đã là người bên cạnh Mẫn Nghi phu nhân thì thiết nghĩ Úc Tử Tiêu nếu có chuyện gì hẳn cũng sẽ không cố tình gạt bà.
- Nô tỳ mấy ngày trước tình cờ nghe được Hầu gia cùng Mục Phong nói chuyện, là muốn phái người đi về Từ Châu một chuyến _ Tố Vũ ngừng một chút, lại nói: - Nghe nói trước đó vài ngày Vệ đại nhân ở Từ Châu gặp nạn, chắc hẳn là vì chuyện này.
Khương Nhu đối với chuyện của Vệ Cập Lý cũng có hơi nghe được, lại nghĩ tới việc hôm nay khi vừa trở về Mục Phong có nói qua đã mang về một người, hẳn là người đó có trên người manh mối mà bọn họ muốn.
- Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.
Tây Môn là nơi có thủ vệ trông giữ nên nàng không thể tới gần, trước mắt theo tình hình hiện tại nàng cũng không làm được việc gì, chỉ có thể từ từ mưu tính, chờ sau này lấy được sự tín nhiệm của Úc Tử Tiêu lại cùng hắn thảo luận.
Mà ở bên kia Tây viện, Úc Tử Tiêu nhìn người ở trong phòng cau mày.
Hắn ta là gã sai vặt bên cạnh Vệ Cập Lý, thường đi theo phía sau đại nhân nhà mình, thường ngày rất biết nhìn sắc mặt người khác, tay chân lại chăm chỉ, là một người hoạt bát tinh thông. Nhưng hắn lúc này ngồi tại đây chân tay co rút, vẻ mặt bất an, hai mắt tràn ngập sự khủng hoảng.
- Thuộc hạ là ở hạ lưu sông trong một gia đình làm nông phát hiện hắn, thời điểm tìm được thì người đã như bây giờ có chút ngu dại lại sợ hãi rụt rè, nhưng không biết là đang sợ thứ gì. Thuộc hạ đoán, Vệ đại nhân lúc ở trên thuyền đã gặp phải thích khách, người này tuy may mắn sống sót nhưng là có chút bị kích thích.
Úc Tử Tiêu đã dùng chút thủ đoạn nhưng lại hoàn toàn vô dụng, gã sai vặt này nhìn dáng vẻ có lẽ đã bị kích thích không nhỏ, bất kể hắn có chỉ dẫn thế nào người này cũng đều không cất lên nổi một lời hoàn chỉnh, chỉ có thể rúc ở chỗ đó không ngừng lẩm bẩm nói: - Không nhớ rõ...Cái gì cũng đều không nhớ rõ...
- Không tìm được manh mối khác sao?
Ám vệ đem gã sai vặt này về lên tiếng trả lời: - Thuyền đã bị đắm nên chắc là bị tập kích vào ban đêm, động tác của đối phương sạch sẽ lưu loát không lưu lại sơ hở.
Việc này dần trở nên khó giải quyết, Úc Tử Tiêu từ nhỏ đã trải qua rất nhiều, cũng hiểu rõ những chuyện cỡ này nếu đối phương đã dám làm thì sẽ rất ít khi để lại sơ hở.
Vệ Cập Lý từ trước đến nay không kiêng dè quan hệ với Tuyên Vương, trong triều cũng rất giữ mình, lần này gặp nạn Úc Tử Tiêu cơ bản đã có thể khẳng định đây là bút tích của Thái Tử. Tiêu Thừa Dục tất nhiên trong lòng cũng đã có ý định, kêu hắn đi điều tra việc này trên thực tế là muốn để hắn tìm được chứng cứ Thái Tử mưu hại trung lương, mượn lần này để kích Thái Tử một nhát.
Lần này Vệ Cập Lý bị hại có thể là do biết được một vài nhược điểm của Thái Tử mới có thể khiến hắn nóng vội xuống tay tàn nhẫn như vậy. Tin tức đó đối với bọn họ mà nói cũng cực kỳ quan trọng nhưng hiện gờ lại bị chặt đứt manh mối.
Úc Tử Tiêu trong lòng bực bội, mấy ngày trước hắn mượn danh đi phúng viếng Vệ gia từng ở Vệ phủ tìm kiếm một phen nhưng vẫn chưa tìm được bất kì một manh mối gì. Thư phòng của Vệ Cập Lý còn có dấu vết bị lục soát qua, nói vậy thì cho dù hắn có lưu lại đôi câu vài lời thì cũng đã sớm bị những người đó âm thầm đem đi tiêu hủy.
Nếu còn muốn tiếp tục tra xét xuống, chỉ sợ phải tra đến trên người Thái Tử mới có thể tra ra được vài thứ, chỉ là...
Úc Tử Tiêu nghĩ đến bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của Thái Tử, cây quạt trong tay nắm càng chặt, người nọ muốn cùng lão tặc tử giống nhau, đem bản thân che đậy tỉ mỉ, sao có thể để hắn bắt được nhược điểm?
Cũng như thế, cơ hội lần này trở nên phá lệ quan trọng lại không nghĩ rằng đến cuối cùng vẫn là chặt đứt manh mối.
Hắn đỡ đầu, mắt thấy gã sai vặt kia vẫn còn ngồi chỗ đó rụt rè sợ hãi liền cảm thấy phiền lòng không thôi, phân phó cho thủ hạ xem chừng hắn xong liền đẩy cửa rời đi.
Trước mắt chỉ có thể đợi Thái Tử bên kia có được tin tức từ Khương Nhu có thể lộ ra được cái đuôi hay không.
Quyết Vân lệnh nằm trong tay hắn.
Theo lời đồn, Minh chủ Phúc Vân Minh trên giang hồ trước khi thoái ẩn từng lưu lại một khối Quyết Vân lệnh, một khi đến tay sẽ hào phúc vân minh. (ngụ ý là kêu gọi được nhiều thế lực quay lại)
Thái Tử trong tối ngoài sáng tìm mấy năm nay, cũng từng nhiều lần thử hắn, liên tiếp phái người điều tra cũng tra không được, hiện giờ có được tin tức này thử xem hắn có thể nhịn đến bao lâu.
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__