Chương 23: Thích khách
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Đêm khuya, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng Khương Nhu đột nhiên nghe được một trận âm thanh vang lên sột soạt, nàng cả kinh trong lòng, mở bừng mắt nhô đầu từ phía sau bình phong ra nhìn về hướng giường của Úc Tử Tiêu.
Ngoài phòng rọi vào chút ánh trăng nhàn nhạt, ở dưới ánh mắt của nàng phát họa ra một bóng người, người kia đứng kề sát mép giường, lặng yên không nhúc nhích, như là đang dò xét cái gì.
Nàng nghĩ đến những chuyện ngày hôm nay.
Chẳng lẽ người của Thái Tử đến nhanh như vậy? Nếu quả thật là vậy thì cũng nên đến thư phòng nhỏ đi, chẳng lẽ lại là...thích khách.
Khương Nhu trong lòng có chút sợ hãi, muốn lên tiếng gọi thủ vệ nhưng lại nhớ tới Úc Tử Tiêu còn nghỉ ở trên giường, lo lắng sẽ rút dây động rừng.
Nàng không kịp suy nghĩ kĩ, nhìn quanh một vòng phát hiện được giá cắm nến trên bàn, cắn chặt răng duỗi tay đánh đổ giá cắm.
Giá cắm nến rơi trên mặt đất phát ra một tiếng phịch giòn tan, bóng đen kia nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại.
Khương Nhu cảm giác trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh, ngón tay cũng không kiềm chế được mà phát run, nhìn thấy bóng đen xoay người hướng về phía mình đi tới, nàng nắm chặt tay, từ trên giường nhảy xuống liền phóng hướng bên ngoài chạy.
Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, hai chân đều đang phát run, thân thể cũng tựa hồ không chịu sự khống chế của chính mình mà chỉ dựa theo bản năng hướng về phía cửa chạy đến.
Ngay khi bị bàn tay phía sau bắt lấy, trong đầu óc Khương Nhu đều trở nên trống rỗng:
- Úc Tử Tiêu!
Nàng cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân hô tên hắn, chỉ hy vọng rằng Úc Tử Tiêu có thể nhân cơ hội này rời đi nhanh.
Nhưng giường bên kia lại không hề có bất kì động tĩnh gì.
Khương Nhu tuyệt vọng giãy giụa, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, người phía sau dễ như trở bàn tay đã bắt được nàng, ngực dán lên sau lưng nàng, một tay từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, một tay khác lại chế trụ động tác giãy giụa của nàng.
Thanh âm của Úc Tử Tiêu mang theo hơi thở truyền từ bên tai nàng đến, khiến lỗ tai nàng có chút tê dại.
- Ngươi la cái gì?
Khương Nhu có chút thất thần, nàng ở trong lòng ngực hắn xoay người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt của Úc Tử Tiêu, mặc dù đang là ban đêm, tầm mắt cũng tối tăm không rõ nhưng nàng lại cảm thấy hắn tựa hồ đang cười.
Úc Tử Tiêu thấy nàng ngốc nghếch nhìn mình không nói lời nào liền có chút không kiên nhẫn, một tay hắn nâng cằm Khương Nhu lên, nhìn nàng nói: - Ngươi đang làm cái gì vậy?
Khương Nhu ngừng một lát mới xác định được người trước mắt thật sự là Úc Tử Tiêu.
- Ta...ta còn tưởng rằng...
Úc Tử Tiêu trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, cảm giác được người trong lòng ngực toàn thân đều đang phát run, liền đoán tiếp lời nàng muốn nói:
- Như thế nào? Cho rằng nửa đêm có người hành thích?
Khương Nhu gật gật đầu, muốn tránh ra khỏi giam cầm của hắn, nàng đẩy đẩy người trước mắt nhưng lại cảm thấy cánh tay như muốn nhũn ra.
Úc Tử Tiêu buông nàng xuống, thanh âm lạnh lùng đáp: - Bản Hầu có tay có chân, ta còn cần nha đầu như ngươi lấy tính mạng bản thân cứu giúp sao?
Khương Nhu hít sâu một hơi, ngón tay lạnh lẽo dần cảm thấy ấm áp lại: - Ta không thể để huynh xảy ra chuyện.
Úc Tử Tiêu nhìn cái đầu chỉ cao đến ngực mình của Khương Nhu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Một nha đầu nhu nhược như nàng phải bảo vệ hắn sao?
Còn chưa kịp dứt lời, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Úc Tử Tiêu đem Khương Nhu kéo đến sau lưng mình nói: - Quay về giường nằm.
Khương Nhu lại không động đậy: - Bọn họ tới sao?
Úc Tử Tiêu ừ một tiếng, đang chuẩn bị phóng đi ra lại nghe thấy Khương Nhu ở phía sau nói: - Ta đi cùng huynh.
Úc Tử Tiêu không trả lời nàng đã trực tiếp đi ra ngoài.
Khương Nhu hiển nhiên cho là hắn không phản đối, nàng liền đi theo phía sau, kết quả vừa bước ra khỏi cửa đã không thấy được thân ảnh Úc Tử Tiêu đâu nữa.
Trong viện còn có nha hoàn gác đêm, Khương Nhu liền phân phó nàng thắp đèn lồng, theo mình đi đến thư phòng nhỏ ở hậu viện.
Trong phủ một mảnh yên tĩnh, khi Khương Nhu đi đến hậu viện liền thấy được mười mấy thủ vệ vây quanh một chỗ mà nơi đó có người mặc hắc y bị đè ở trên mặt đất.
Nàng trước đó chỉ biết rằng Úc Tử Tiêu muốn lợi dụng mình dẫn người của Thái Tử đến đây, lại không biết rõ là vì cái gì, chỉ âm thầm suy đoán có lẽ trên người hắn có đồ vật mà Thái Tử muốn có.
Nhưng mà buổi sáng mới lộ ra vài lời, tối đến đối phương liền có hành động, không khỏi quá mức vội vàng đi?
Nàng lại nghĩ đến lá thư kia, Thái Tử đã có tâm cơ thâm sâu như vậy, như thế nào có thể thiếu kiên nhẫn được?
Nàng có chút nghi ngờ đến gần.
Úc Tử Tiêu vốn dĩ đang chắp tay sau lưng xem xét kỹ người nằm trên đất, thấy nàng đi tới, sắc mặt không tốt "chật" một tiếng.
Hắn thật ra cũng không để bụng Khương Nhu có mặt ở đây hay không, chỉ là nhìn nàng bận một thân nội bào mỏng manh đã đi tới, xung quanh tất cả lại đều là nam tử nên cảm thấy thật sự không ra thể thống gì mà thôi.
- Ai cho ngươi cùng ra đây? _ Úc Tử Tiêu liếc mắt nhìn Khương Nhu một cái, đem áo ngoài vội vàng khoác lúc nửa đêm dậy cởi xuống ném đến trong lòng ngực nàng: - Mặc thêm vào.
Khương Nhu đột nhiên không kịp đề phòng tiếp nhận một đống áo bị ném tới, lúc này mới phát hiện mình ra ngoài vội vàng, trên người chỉ mặc một tầng áo đơn mỏng.
Nàng phủ thêm áo ngoài của Úc Tử Tiêu, chóp mũi ngửi được một đợt nhàn nhạt mùi hương cam tùng, trên áo phảng phất còn lưu lại nhiệt độ của Úc Tử Tiêu, đem toàn thân nàng vây trong đó.
Khương Nhu quanh người ấm áp, đè xuống một chút rung dộng trong lòng, nhìn về phía Úc Tử Tiêu: - Đây là...người của Thái Tử?
Úc Tử Tiêu không có ý phản ứng lại với nàng, phất phất tay, để thủ hạ đem người này đưa vào phòng tối.
Hắn cũng muốn theo sau, Khương Nhu thấy thế liền kéo tay áo hắn.
- Hầu gia!
Úc Tử Tiêu quay đầu lại nhìn nàng.
- Hôm nay tin tức kia của ta có được quá dễ dàng, Thái Tử lại hấp tấp động thủ như thế chỉ sợ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Úc Tử Tiêu nhìn bộ dạng nghiêm trọng của nàng, trong lòng tức khắc nổi lên một tiếng cười lạnh.
Khương Nhu không hiểu rõ Thái Tử nhưng hắn lại đối với Tiêu Thừa Văn người này quá hiểu rõ.
Người này cùng hắn từ trước đến nay ngoài mặt hòa thuận, trong chỗ tối lại rất rõ ràng quan hệ lẫn nhau giữa hai người là cái kiểu gì, những chuyện như thế tự nhiên cũng không cần kiêng dè, là ai làm trong lòng mọi người rõ ràng đều biết.
Sớm muộn gì cũng muốn tới lục soát, Úc Tử Tiêu cũng sẽ không nhanh thì chậm cũng biết được. Như vậy Thái Tử còn có thể nào để ý tới thời điểm động thủ sao?
Cho dù đoán được sẽ có bẫy, hắn cũng sẽ phái tử sĩ đến đây, cùng lắm thì chỉ mất một vài cá nhân mà thôi, nhưng nếu tin tức là sự thật thì hắn có thể sẽ tìm được Quyết Vân lệnh cũng không chừng.
Nguy hiểm trong đó lại không tổn hại đến thương gân động cốt thì đánh cược một lần cũng có sao?
Úc Tử Tiêu lười đến giải thích cùng Khương Nhu, vung tay áo xoay người vào phòng tối.
Hắn từ sáng sớm đã bố trí mai phục, quả nhiên tối nay liền có động tĩnh, mới vừa rồi hắn gọi người khống chế cằm của hai tử sĩ, lấy ra độc dược bị bọn họ giấu trong răng, hiện giờ hai người này đều bị kiềm giữ chặt chẽ, một chữ cũng không chịu nói.
Úc Tử Têu ngồi xuống trước mặt hai người họ, nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của ghế tựa: - Tử sĩ trong tay Tiêu Thừa Văn miệng quả thật rất kín, ngươi nói thử xem muốn Bản Hầu làm như thế nào mới khiến ngươi mở miệng được đây?
Người nọ cúi đầu, không nói một lời.
- Tiêu Thừa Văn phái các ngươi đến là vì Quyết Vân lệnh đi? _Úc Tử Tiêu cười lạnh một tiếng, nhìn dưới chân hai người: - Ta hôm nay là có chuyện khác muốn hỏi các ngươi.
- Chuyện của Vệ Cập Lý các ngươi biết được bao nhiêu?
Người trên mặt đất thấp giọng nói: - Hôm nay rơi vào tay Hầu gia, cầu người ban chết.
- À? _ Úc Tử Tiêu sớm đã đoán được bọn họ sẽ nói như vậy, cười nói: - Muốn chết nhanh như vậy, nhưng nếu ngươi muốn chết một cách thống khoái, Bản Hầu chỉ sợ không thể đáp ứng ngươi.
- Bất quá, Bản Hầu cũng không phải một người yêu thích việc tra tấn. Theo ta biết được, tử sĩ các ngươi phần lớn đều là đem sinh mệnh bán cho Tiêu Thừa Văn để đổi lấy bình an cho người nhà, nói cho cùng thì chính là các ngươi tình nguyện lấy ra sự trung thành để làm một cuộc giao dịch.
Sắc mặt người nọ đột nhiên biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Tử Tiêu: - Ta nguyện trung thành với Thái Tử, hắn nhất định sẽ bảo hộ tốt người nhà của ta, còn ngươi chuyện gì cũng sẽ không làm được!
- Tất nhiên! _ Úc Tử Tiêu cười nói: - Không bàn đến có làm được hay không, những thủ đoạn âm ngoan đó Bản Hầu từ trước đến nay đều khinh thường, bất quá đối với Thái Tử các ngươi, chưa chắc đã có thể như vậy.
- Ngươi có ý gì!
- Hiện giờ ngươi có giá trị, Tiêu Thừa Văn tự nhiên sẽ cho người một nhà các ngươi cơm áo vô lo nhưng nếu là hôm nay ngươi không trở về, hắn lại sẽ nghĩ như thế nào? _ Úc Tử Tiêu không nhanh không chậm nói: - Đơn giản mà nói thì có hai khả năng, một là ngươi đã chết hoặc là ngươi đã bán đứng hắn.
- Nếu ngươi chết, hắn tất nhiên sẽ không làm gì _ Úc Tử Tiêu trên mặt mang ý cười, lời nói ra lại khiến người lạnh tâm: - Nhưng nếu như ta thả ra tin tức, nói cho hắn biết ngươi bán đứng hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm như thế nào?
- Ngươi! _ Đôi mắt người nọ đỏ ngầu, hung hăng giãy giụa một chút đã bị người phía sau đè xuống.
- Đừng có gấp, Bản Hầu vẫn còn một con đường cho ngươi _ Úc Tử Tiêu thực vừa lòng với phản ứng của hắn: - Ngươi nếu ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, ta có thể đem ngươi cùng người nhà ngươi thả đi, cũng sẽ không để Thái Tử tìm ra được. Thiết nghĩ lúc trước thời điểm Tiêu Thừa Văn mua mạng của ngươi hẳn đã đưa không ít tiền, các ngươi đều có biện pháp để sống sót, Bản Hầu lại giúp ngươi sau này không phải chịu sự khống chế của Thái Tử, một cái tin tức để đổi lấy tự do của bản thân, ngươi thấy sao?
Biểu tình hắn ta đã có chút buông lỏng.
Úc Tử Tiêu nhìn hắn: - Nói cho ta biết, chuyện của Vệ Cập Lý ngươi biết bao nhiêu?
Hắn ta thở hổn hển thô nặng một tiếng: - Ta làm sao biết được lời Hầu gia nói là thật hay giả.
Úc Tử Tiêu chợt thấy buồn cười: - Là thật hay giả, ngươi còn lựa chọn khác sao?
Hắn cũng không dao động: - Ta cái gì cũng không biết, thỉnh Hầu gia ra tay nhanh gọn.
Úc Tử Tiêu nghe vậy liền thu lại nụ cười trên mặt, tròng mắt trở nên tối đen: - Ta thật muốn nhìn ngươi kiên trì trung thành được bao lâu.
- Kéo xuống đi, nghiêm hình tra khảo.
- Đợi một chút _ Khương Nhu lên tiếng
Úc Tử Tiêu quay đầu, có chút bất mãn nhìn nàng, Khương Nhu nhẹ giọng nói: - Hầu gia, có thể cho ta thử một lần không?
- Ngươi có biện pháp gì?
Khương Nhu hỏi: - Có thể để những người khác đều đi ra ngoài trước không.
Úc Tử Tiêu sai người đem người nọ khóa kỹ, cho lui mọi người, ngồi ở trên ghế ung dung nhìn Khương Nhu.
Khương Nhu đi lên trước, dùng ngón tay đụng vào sau cổ hắn ta một chút.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh, trước mắt là người một nhà tất cả đều ngã trên mặt đất, nền gạch bị máu loãng đọng thành vũng, bàn ghế trong phòng đều bị đảo loạn, rồi sau đó "hắn ta" nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, trước của đứng vài hắc y nhân giống nhau, chính là tất cả đều cùng rút đao lao đến phía "hắn".
Khương Nhu cả kinh, phục hồi lại tinh thần, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Úc Tử Tiêu xem không hiểu nàng đang làm cái gì, cho rằng nàng cố lộng huyền hư nên sắc mặt càng đen.
Cố lộng huyền hư: cố tỏ vẻ huyền bí
Khương Nhu chưa bao giờ nhìn qua hình ảnh máu me như vậy, nàng ổn định tinh thần, nhìn người trên mặt đất: - Trong nhà ngươi có một mẹ già, một thê tử cùng nữ nhi, nữ nhi trên tai phải còn có một nốt ruồi.
Người nọ ngẩng đầu, hoài nghi nhìn nàng.
- Trong nhà ngươi tiền hai gửi trên đầu giường trường quầy tầng dưới chót (thật ra khúc này mình không rõ nghĩa lắm), trong viện còn trồng rất nhiều hoa đinh hương.
Biểu tình hắn ta đột nhiên kích động lên: - Ngươi...làm sao ngươi biết được?
Khương Nhu không trả lời hắn, ngược lại hỏi: - Ngươi không chịu bán đứng Thái Tử đơn giản là vì ngươi cảm thấy ngươi trung thành với hắn đã lâu, hắn tất nhiên sẽ không tin ngươi bán đứng hắn, cũng chắc chắn ngươi là vì hắn mà chết cho nên hắn cũng sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi. Mà có Thái Tử bảo hộ, Hầu gia cũng sẽ không cách nào động đến bọn họ, nhưng nếu ngược lại thì sao?
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Đêm khuya, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng Khương Nhu đột nhiên nghe được một trận âm thanh vang lên sột soạt, nàng cả kinh trong lòng, mở bừng mắt nhô đầu từ phía sau bình phong ra nhìn về hướng giường của Úc Tử Tiêu.
Ngoài phòng rọi vào chút ánh trăng nhàn nhạt, ở dưới ánh mắt của nàng phát họa ra một bóng người, người kia đứng kề sát mép giường, lặng yên không nhúc nhích, như là đang dò xét cái gì.
Nàng nghĩ đến những chuyện ngày hôm nay.
Chẳng lẽ người của Thái Tử đến nhanh như vậy? Nếu quả thật là vậy thì cũng nên đến thư phòng nhỏ đi, chẳng lẽ lại là...thích khách.
Khương Nhu trong lòng có chút sợ hãi, muốn lên tiếng gọi thủ vệ nhưng lại nhớ tới Úc Tử Tiêu còn nghỉ ở trên giường, lo lắng sẽ rút dây động rừng.
Nàng không kịp suy nghĩ kĩ, nhìn quanh một vòng phát hiện được giá cắm nến trên bàn, cắn chặt răng duỗi tay đánh đổ giá cắm.
Giá cắm nến rơi trên mặt đất phát ra một tiếng phịch giòn tan, bóng đen kia nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại.
Khương Nhu cảm giác trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh, ngón tay cũng không kiềm chế được mà phát run, nhìn thấy bóng đen xoay người hướng về phía mình đi tới, nàng nắm chặt tay, từ trên giường nhảy xuống liền phóng hướng bên ngoài chạy.
Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, hai chân đều đang phát run, thân thể cũng tựa hồ không chịu sự khống chế của chính mình mà chỉ dựa theo bản năng hướng về phía cửa chạy đến.
Ngay khi bị bàn tay phía sau bắt lấy, trong đầu óc Khương Nhu đều trở nên trống rỗng:
- Úc Tử Tiêu!
Nàng cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân hô tên hắn, chỉ hy vọng rằng Úc Tử Tiêu có thể nhân cơ hội này rời đi nhanh.
Nhưng giường bên kia lại không hề có bất kì động tĩnh gì.
Khương Nhu tuyệt vọng giãy giụa, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, người phía sau dễ như trở bàn tay đã bắt được nàng, ngực dán lên sau lưng nàng, một tay từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, một tay khác lại chế trụ động tác giãy giụa của nàng.
Thanh âm của Úc Tử Tiêu mang theo hơi thở truyền từ bên tai nàng đến, khiến lỗ tai nàng có chút tê dại.
- Ngươi la cái gì?
Khương Nhu có chút thất thần, nàng ở trong lòng ngực hắn xoay người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt của Úc Tử Tiêu, mặc dù đang là ban đêm, tầm mắt cũng tối tăm không rõ nhưng nàng lại cảm thấy hắn tựa hồ đang cười.
Úc Tử Tiêu thấy nàng ngốc nghếch nhìn mình không nói lời nào liền có chút không kiên nhẫn, một tay hắn nâng cằm Khương Nhu lên, nhìn nàng nói: - Ngươi đang làm cái gì vậy?
Khương Nhu ngừng một lát mới xác định được người trước mắt thật sự là Úc Tử Tiêu.
- Ta...ta còn tưởng rằng...
Úc Tử Tiêu trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, cảm giác được người trong lòng ngực toàn thân đều đang phát run, liền đoán tiếp lời nàng muốn nói:
- Như thế nào? Cho rằng nửa đêm có người hành thích?
Khương Nhu gật gật đầu, muốn tránh ra khỏi giam cầm của hắn, nàng đẩy đẩy người trước mắt nhưng lại cảm thấy cánh tay như muốn nhũn ra.
Úc Tử Tiêu buông nàng xuống, thanh âm lạnh lùng đáp: - Bản Hầu có tay có chân, ta còn cần nha đầu như ngươi lấy tính mạng bản thân cứu giúp sao?
Khương Nhu hít sâu một hơi, ngón tay lạnh lẽo dần cảm thấy ấm áp lại: - Ta không thể để huynh xảy ra chuyện.
Úc Tử Tiêu nhìn cái đầu chỉ cao đến ngực mình của Khương Nhu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Một nha đầu nhu nhược như nàng phải bảo vệ hắn sao?
Còn chưa kịp dứt lời, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Úc Tử Tiêu đem Khương Nhu kéo đến sau lưng mình nói: - Quay về giường nằm.
Khương Nhu lại không động đậy: - Bọn họ tới sao?
Úc Tử Tiêu ừ một tiếng, đang chuẩn bị phóng đi ra lại nghe thấy Khương Nhu ở phía sau nói: - Ta đi cùng huynh.
Úc Tử Tiêu không trả lời nàng đã trực tiếp đi ra ngoài.
Khương Nhu hiển nhiên cho là hắn không phản đối, nàng liền đi theo phía sau, kết quả vừa bước ra khỏi cửa đã không thấy được thân ảnh Úc Tử Tiêu đâu nữa.
Trong viện còn có nha hoàn gác đêm, Khương Nhu liền phân phó nàng thắp đèn lồng, theo mình đi đến thư phòng nhỏ ở hậu viện.
Trong phủ một mảnh yên tĩnh, khi Khương Nhu đi đến hậu viện liền thấy được mười mấy thủ vệ vây quanh một chỗ mà nơi đó có người mặc hắc y bị đè ở trên mặt đất.
Nàng trước đó chỉ biết rằng Úc Tử Tiêu muốn lợi dụng mình dẫn người của Thái Tử đến đây, lại không biết rõ là vì cái gì, chỉ âm thầm suy đoán có lẽ trên người hắn có đồ vật mà Thái Tử muốn có.
Nhưng mà buổi sáng mới lộ ra vài lời, tối đến đối phương liền có hành động, không khỏi quá mức vội vàng đi?
Nàng lại nghĩ đến lá thư kia, Thái Tử đã có tâm cơ thâm sâu như vậy, như thế nào có thể thiếu kiên nhẫn được?
Nàng có chút nghi ngờ đến gần.
Úc Tử Tiêu vốn dĩ đang chắp tay sau lưng xem xét kỹ người nằm trên đất, thấy nàng đi tới, sắc mặt không tốt "chật" một tiếng.
Hắn thật ra cũng không để bụng Khương Nhu có mặt ở đây hay không, chỉ là nhìn nàng bận một thân nội bào mỏng manh đã đi tới, xung quanh tất cả lại đều là nam tử nên cảm thấy thật sự không ra thể thống gì mà thôi.
- Ai cho ngươi cùng ra đây? _ Úc Tử Tiêu liếc mắt nhìn Khương Nhu một cái, đem áo ngoài vội vàng khoác lúc nửa đêm dậy cởi xuống ném đến trong lòng ngực nàng: - Mặc thêm vào.
Khương Nhu đột nhiên không kịp đề phòng tiếp nhận một đống áo bị ném tới, lúc này mới phát hiện mình ra ngoài vội vàng, trên người chỉ mặc một tầng áo đơn mỏng.
Nàng phủ thêm áo ngoài của Úc Tử Tiêu, chóp mũi ngửi được một đợt nhàn nhạt mùi hương cam tùng, trên áo phảng phất còn lưu lại nhiệt độ của Úc Tử Tiêu, đem toàn thân nàng vây trong đó.
Khương Nhu quanh người ấm áp, đè xuống một chút rung dộng trong lòng, nhìn về phía Úc Tử Tiêu: - Đây là...người của Thái Tử?
Úc Tử Tiêu không có ý phản ứng lại với nàng, phất phất tay, để thủ hạ đem người này đưa vào phòng tối.
Hắn cũng muốn theo sau, Khương Nhu thấy thế liền kéo tay áo hắn.
- Hầu gia!
Úc Tử Tiêu quay đầu lại nhìn nàng.
- Hôm nay tin tức kia của ta có được quá dễ dàng, Thái Tử lại hấp tấp động thủ như thế chỉ sợ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Úc Tử Tiêu nhìn bộ dạng nghiêm trọng của nàng, trong lòng tức khắc nổi lên một tiếng cười lạnh.
Khương Nhu không hiểu rõ Thái Tử nhưng hắn lại đối với Tiêu Thừa Văn người này quá hiểu rõ.
Người này cùng hắn từ trước đến nay ngoài mặt hòa thuận, trong chỗ tối lại rất rõ ràng quan hệ lẫn nhau giữa hai người là cái kiểu gì, những chuyện như thế tự nhiên cũng không cần kiêng dè, là ai làm trong lòng mọi người rõ ràng đều biết.
Sớm muộn gì cũng muốn tới lục soát, Úc Tử Tiêu cũng sẽ không nhanh thì chậm cũng biết được. Như vậy Thái Tử còn có thể nào để ý tới thời điểm động thủ sao?
Cho dù đoán được sẽ có bẫy, hắn cũng sẽ phái tử sĩ đến đây, cùng lắm thì chỉ mất một vài cá nhân mà thôi, nhưng nếu tin tức là sự thật thì hắn có thể sẽ tìm được Quyết Vân lệnh cũng không chừng.
Nguy hiểm trong đó lại không tổn hại đến thương gân động cốt thì đánh cược một lần cũng có sao?
Úc Tử Tiêu lười đến giải thích cùng Khương Nhu, vung tay áo xoay người vào phòng tối.
Hắn từ sáng sớm đã bố trí mai phục, quả nhiên tối nay liền có động tĩnh, mới vừa rồi hắn gọi người khống chế cằm của hai tử sĩ, lấy ra độc dược bị bọn họ giấu trong răng, hiện giờ hai người này đều bị kiềm giữ chặt chẽ, một chữ cũng không chịu nói.
Úc Tử Têu ngồi xuống trước mặt hai người họ, nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của ghế tựa: - Tử sĩ trong tay Tiêu Thừa Văn miệng quả thật rất kín, ngươi nói thử xem muốn Bản Hầu làm như thế nào mới khiến ngươi mở miệng được đây?
Người nọ cúi đầu, không nói một lời.
- Tiêu Thừa Văn phái các ngươi đến là vì Quyết Vân lệnh đi? _Úc Tử Tiêu cười lạnh một tiếng, nhìn dưới chân hai người: - Ta hôm nay là có chuyện khác muốn hỏi các ngươi.
- Chuyện của Vệ Cập Lý các ngươi biết được bao nhiêu?
Người trên mặt đất thấp giọng nói: - Hôm nay rơi vào tay Hầu gia, cầu người ban chết.
- À? _ Úc Tử Tiêu sớm đã đoán được bọn họ sẽ nói như vậy, cười nói: - Muốn chết nhanh như vậy, nhưng nếu ngươi muốn chết một cách thống khoái, Bản Hầu chỉ sợ không thể đáp ứng ngươi.
- Bất quá, Bản Hầu cũng không phải một người yêu thích việc tra tấn. Theo ta biết được, tử sĩ các ngươi phần lớn đều là đem sinh mệnh bán cho Tiêu Thừa Văn để đổi lấy bình an cho người nhà, nói cho cùng thì chính là các ngươi tình nguyện lấy ra sự trung thành để làm một cuộc giao dịch.
Sắc mặt người nọ đột nhiên biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Tử Tiêu: - Ta nguyện trung thành với Thái Tử, hắn nhất định sẽ bảo hộ tốt người nhà của ta, còn ngươi chuyện gì cũng sẽ không làm được!
- Tất nhiên! _ Úc Tử Tiêu cười nói: - Không bàn đến có làm được hay không, những thủ đoạn âm ngoan đó Bản Hầu từ trước đến nay đều khinh thường, bất quá đối với Thái Tử các ngươi, chưa chắc đã có thể như vậy.
- Ngươi có ý gì!
- Hiện giờ ngươi có giá trị, Tiêu Thừa Văn tự nhiên sẽ cho người một nhà các ngươi cơm áo vô lo nhưng nếu là hôm nay ngươi không trở về, hắn lại sẽ nghĩ như thế nào? _ Úc Tử Tiêu không nhanh không chậm nói: - Đơn giản mà nói thì có hai khả năng, một là ngươi đã chết hoặc là ngươi đã bán đứng hắn.
- Nếu ngươi chết, hắn tất nhiên sẽ không làm gì _ Úc Tử Tiêu trên mặt mang ý cười, lời nói ra lại khiến người lạnh tâm: - Nhưng nếu như ta thả ra tin tức, nói cho hắn biết ngươi bán đứng hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm như thế nào?
- Ngươi! _ Đôi mắt người nọ đỏ ngầu, hung hăng giãy giụa một chút đã bị người phía sau đè xuống.
- Đừng có gấp, Bản Hầu vẫn còn một con đường cho ngươi _ Úc Tử Tiêu thực vừa lòng với phản ứng của hắn: - Ngươi nếu ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, ta có thể đem ngươi cùng người nhà ngươi thả đi, cũng sẽ không để Thái Tử tìm ra được. Thiết nghĩ lúc trước thời điểm Tiêu Thừa Văn mua mạng của ngươi hẳn đã đưa không ít tiền, các ngươi đều có biện pháp để sống sót, Bản Hầu lại giúp ngươi sau này không phải chịu sự khống chế của Thái Tử, một cái tin tức để đổi lấy tự do của bản thân, ngươi thấy sao?
Biểu tình hắn ta đã có chút buông lỏng.
Úc Tử Tiêu nhìn hắn: - Nói cho ta biết, chuyện của Vệ Cập Lý ngươi biết bao nhiêu?
Hắn ta thở hổn hển thô nặng một tiếng: - Ta làm sao biết được lời Hầu gia nói là thật hay giả.
Úc Tử Tiêu chợt thấy buồn cười: - Là thật hay giả, ngươi còn lựa chọn khác sao?
Hắn cũng không dao động: - Ta cái gì cũng không biết, thỉnh Hầu gia ra tay nhanh gọn.
Úc Tử Tiêu nghe vậy liền thu lại nụ cười trên mặt, tròng mắt trở nên tối đen: - Ta thật muốn nhìn ngươi kiên trì trung thành được bao lâu.
- Kéo xuống đi, nghiêm hình tra khảo.
- Đợi một chút _ Khương Nhu lên tiếng
Úc Tử Tiêu quay đầu, có chút bất mãn nhìn nàng, Khương Nhu nhẹ giọng nói: - Hầu gia, có thể cho ta thử một lần không?
- Ngươi có biện pháp gì?
Khương Nhu hỏi: - Có thể để những người khác đều đi ra ngoài trước không.
Úc Tử Tiêu sai người đem người nọ khóa kỹ, cho lui mọi người, ngồi ở trên ghế ung dung nhìn Khương Nhu.
Khương Nhu đi lên trước, dùng ngón tay đụng vào sau cổ hắn ta một chút.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh, trước mắt là người một nhà tất cả đều ngã trên mặt đất, nền gạch bị máu loãng đọng thành vũng, bàn ghế trong phòng đều bị đảo loạn, rồi sau đó "hắn ta" nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, trước của đứng vài hắc y nhân giống nhau, chính là tất cả đều cùng rút đao lao đến phía "hắn".
Khương Nhu cả kinh, phục hồi lại tinh thần, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Úc Tử Tiêu xem không hiểu nàng đang làm cái gì, cho rằng nàng cố lộng huyền hư nên sắc mặt càng đen.
Cố lộng huyền hư: cố tỏ vẻ huyền bí
Khương Nhu chưa bao giờ nhìn qua hình ảnh máu me như vậy, nàng ổn định tinh thần, nhìn người trên mặt đất: - Trong nhà ngươi có một mẹ già, một thê tử cùng nữ nhi, nữ nhi trên tai phải còn có một nốt ruồi.
Người nọ ngẩng đầu, hoài nghi nhìn nàng.
- Trong nhà ngươi tiền hai gửi trên đầu giường trường quầy tầng dưới chót (thật ra khúc này mình không rõ nghĩa lắm), trong viện còn trồng rất nhiều hoa đinh hương.
Biểu tình hắn ta đột nhiên kích động lên: - Ngươi...làm sao ngươi biết được?
Khương Nhu không trả lời hắn, ngược lại hỏi: - Ngươi không chịu bán đứng Thái Tử đơn giản là vì ngươi cảm thấy ngươi trung thành với hắn đã lâu, hắn tất nhiên sẽ không tin ngươi bán đứng hắn, cũng chắc chắn ngươi là vì hắn mà chết cho nên hắn cũng sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi. Mà có Thái Tử bảo hộ, Hầu gia cũng sẽ không cách nào động đến bọn họ, nhưng nếu ngược lại thì sao?
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__