Chương 63: Giáo sư Thẩm khóc huhu
Beta bởi ₍⑅ᐢ..ᐢ₎
===
"Có vẻ như cậu rất cố chấp về partner của tôi?"
"Tò mò, tôi chỉ mới được nghe qua, hơn nữa cậu còn là nhân vật chính".
Bức ảnh cùng vẻ mặt cô đơn của Hồ Lại làm trái tim Thẩm Chứng Ảnh đau nhói, cô Thẩm không muốn đoán xem Hồ Lại đang nghĩ về ai khi Tạ Nhã Nhiên nháy máy.
Nếu là mình.
Nếu như không phải mình.
Không muốn Tạ Nhã Nhiên biết chuyện mình quen Hồ Lại quá nhanh, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Nếu quá đường đột thì cho tôi xin lỗi".
"Không có gì to tát đâu. Chúng ta đã lâu không gặp, lúc ngồi với cậu tôi thấy rất thoải mái, cảm giác cậu là người mà tôi có thể tâm sự được. Tôi biết cậu thật sự tò mò".
Còn vì sao lại tò mò, đương nhiên Tạ Nhã Nhiên không hoàn toàn tin lời Thẩm Chứng Ảnh nói.
Mấy phút trước người này còn lờ đà lờ đờ, đôi mắt xinh đẹp hút hồn dần mê đi sau làn hơi mờ ảo nóng hầm hập mà rượu giăng lên, ấy vậy mà trong giây lát, bạn mình đã tỉnh táo như một vị thần. Đúng là ánh mắt cô ấy có ánh lên vẻ tò mò, nhưng bên cạnh đó còn cuộn lên một cơn sóng dữ không thể giải thích; vừa giống như đang cố khám phá, lại vừa giống như đang tức giận.
Tạ Nhã Nhiên không hiểu nổi.
Là một nhiếp ảnh gia lâu năm, nổi tiếng nhờ tài chụp tượng Phật, nhưng khi chưa nổi tiếng Tạ Nhã Nhiên cũng từng chụp chân dung, chụp ảnh cưới cho kha khá studio nên cô quá hiểu cách nắm bắt và lột tả cảm xúc của khách hàng trên mỗi set hình. Thẩm Chứng Ảnh không thể qua mặt đôi mắt nhà nghề của Tạ Nhã Nhiên.
"Cô bé này à". Tạ Nhã Nhiên ấn ấn ngón tay lên màn hình, nhìn thấy Thẩm Chứng Ảnh nhoài người về phía trước, dường như rất nghiêm túc lắng nghe, Tạ Nhã Nhiên khẽ mỉm cười, "Đây là cô nàng dạo này hay đến quán tôi uống rượu, cha mẹ con bé ghé tới đây trước, chắc là do Lâm Phương Cầm giới thiệu".
"Hay đến đây uống rượu?"
"Đúng vậy, cậu thử nhìn tấm ảnh này đi, vừa buồn bã vừa suy tư, có phải rất động lòng người không. Cậu thử đoán xem lúc đó con bé đang nghĩ đến ai".
Đoán con khỉ, Thẩm Chứng Ảnh không muốn đoán.
Nhưng vẻ mặt cười cười cùng đôi mắt sáng ngời của Tạ Nhã Nhiên khiến Thẩm Chứng Ảnh biết chắc mình không đoán không được, vì thế cô đành phải nói: "Có lẽ con bé thi trượt, hoặc đang lo về bài luận văn, tôi đoán nó đang nghĩ đến giảng viên hướng dẫn".
Lúc này, nhạc trong tiệm đổi thành một bản nhạc vui tươi rộn rã, vài người ở tầng dưới tự động đứng lên, bước ra mặt sàn trống giữa quán nhún nhảy.
Thẩm Chứng Ảnh ngoái đầu nhìn, bỗng cô sực nhớ Giang Ngữ Minh từng kể với mình rằng nó trông thấy Hồ Lại khiêu vũ cùng một người phụ nữ, là chủ một nhà hàng kiêm nhiếp ảnh gia.
Kết hợp tất cả các yếu tố ấy lại với nhau, người phụ đó chỉ có thể là Tạ Nhã Nhiên.
Tạ Nhã Nhiên còn có ảnh của Hồ Lại.
Không hổ danh là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, dưới ống kính của Tạ Nhã Nhiên, cô gái hoạt bát yêu đời ngày thường càng thêm e ấp động lòng người.
Làm sao để yêu cầu Tạ Nhã Nhiên gửi ảnh qua cho mình bây giờ.
Vừa ngẩng đầu lên, Thẩm Chứng Ảnh đã thấy Tạ Nhã Nhiên cười bổ nghiêng bổ ngửa.
Thẩm Chứng Ảnh không hiểu tại sao, "Phải rồi, Nhã Nhiên, số điện thoại với WeChat của cậu là gì, có muốn thêm bạn không?"
"À, được chứ, thêm bạn nào". Tạ Nhã Nhiên cười châm chọc, "Chứng Ảnh, bao nhiêu năm không gặp, xem ra kỹ năng nói dối không chớp mắt của cậu tăng vượt bậc nhỉ".
Thẩm Chứng Ảnh nóng bừng hết cả mặt, chỉ biết giơ hai tay che kín mặt để tránh ánh mắt trêu chọc của Tạ Nhã Nhiên.
Tối hôm đó, Hồ Lại về nhà cha mẹ ăn cơm.
Ăn xong, cả gia đình quây quần uống trà. Hồ Dược và Vương Phương Viên nói với nhau hôm nay là ngày Lâm Phương Cầm đến dự họp lớp. Hồ Dược chép miệng, cảm thán thời gian trôi quá nhanh, chẳng mấy chốc mà ai cũng già, chả biết bạn bè thời cấp II phiêu bạt đến phương trời nào.
"Chỉ có mấy ông già mới thích hoài niệm chuyện xưa người cũ, ông chưa đến tuổi mà đã bắt đầu ăn mày quá khứ rồi đấy". Vương Phương Viên không thèm nể nang chồng, gõ gõ vào tách trà, Hồ Dược nghe hiệu vội rót một tách trà đầy cho vợ.
Không giống Hồ Dược thi thoảng lại hồi tưởng về quá khứ, Vương Phương Viên không thích nhắc lại những chuyện đã qua, đặc biệt là giai đoạn vi vu đó đây của bà. Sau khi đến "Nhiên" vài lần và nghe một số giai thoại về bà chủ Tạ Nhã Nhiên, bà không khỏi cảm thấy bồi hồi.
Dạo gần đây Vương Phương Viên thường xuyên có cảm giác cuộc sống của mình thật tẻ nhạt, mỗi lần giở album ảnh ngày trước ra xem là bà lại bùi ngùi, ngao ngán buông từng hồi thở dài tự tận đáy lòng. Khác với ông chồng Hồ Dược thích ở nhà, Vương Phương Viên bẩm sinh đã là một người thích thử sức với các trò mạo hiểm, chỉ muốn đi khắp chân trời góc bể để khám phá những điều mới mẻ, nhưng sự cố sảy thai bất ngờ khiến cho bà chùn chân, dẹp hết mọi dự định du lịch sang một bên. Bà không biết liệu mình có còn cơ hội tìm về đam mê cũ hay không, cũng không biết con gái giống mình hay giống cha của nó.
Khao khát muốn khám phá thế giới của Hồ Lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Vương Phương Viên không phải không biết, chính vì thế mà hai mẹ con mâu thuẫn, cãi cọ vô số lần, và gần như lần nào cũng lôi vấn đề này ra tranh cãi.
Hồ Lại muốn bước vào thế giới rộng lớn, nhưng mẹ cô không cho.
Đôi lúc Vương Phương Viên cũng suy ngẫm về việc liệu mình có quá nghiêm khắc hay không. Bà biết sự cố ấy chỉ là tình cờ, vì ham vui mà bà không để ý chu kỳ kinh nguyệt, thậm chí còn không biết mình có thai. Cũng đã rất nhiều lần bà cố gắng gác nỗi lo của mình sang một bên, thử đồng ý cho Hồ Lại đi chơi, nhưng đến phút chót vẫn xôi hỏng bỏng không. Mỗi lần định đồng ý, nhìn vẻ mặt háo hức của Hồ Lại, Vương Phương Viên đều không thốt nên lời, cuối cùng bà đành để con gái mình thất vọng hết lần này đến lần khác.
Đến khi Hồ Lại lớn lên, thấy con gái trở nên an phận hơn, biết thông cảm cho mẹ nên những cuộc cãi vã lặt vặt giữa hai mẹ con cũng giảm dần, không khí trong nhà vui vẻ thoải mái hẳn lên. Nhưng Vương Phương Viên không nghĩ rằng mong muốn và tham vọng của Hồ Lại đã tắt hoàn toàn, con bé cũng giống như mình, vì gia đình, vì nỗi sợ bên trong nên mới vùi lấp đi khao khát tung bay khi nghe thấy tiếng gọi từ thế giới.
Trong đôi mắt của Hồ Lại có lửa.
Gia đình Hồ Lại luôn có sự kết hợp giữa người cha hiền từ và người mẹ khiêm khắc, đúng là Hồ Dược rất yêu chiều con gái, nhưng như thế không có nghĩa là Vương Phương Viên không hiểu con gái mình. Dạo gần đây con nhóc này thường xuyên mò về nhà rồi ngồi ngẩn ra đó cả ngày, chắc chắn trong lòng đang có tâm sự.
"Lai Lai, nghĩ gì mà ngồi đần ra đấy thế hả. Trà nguội rồi kìa, không khéo lại đau bụng bây giờ".
Hồ Lại chỉ kịp giật mình vâng một tiếng khi nghe điểm danh đến, đổ nửa tách trà nguội ngắt còn dư, cô nói: "Không phải cha vừa mới kể hôm nay chị Lâm Phương Cầm đi họp lớp sao, con đang nghĩ bạn học cũ của chị ấy trông thế nào, có còn trẻ trung phong độ không hay là già như trái cà rồi".
Hồ Dược rót trà cho con gái, cười khà khà: "Con từng gặp một người trong số họ rồi mà".
"Ai cơ, là người mà chị Phương Cầm gặp ở sảnh công ty con ấy ạ?" Cứ tưởng người cha mình đang nhắc là Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nhướng mày chột dạ, quả đúng là có tật giật mình.
"Ai vậy, à à, thì ra là người đó. Đúng rồi, cha có nghe Lâm Phương Cầm kể". Có điều Hồ Dược không ấn tượng lắm.
Cuối cùng vẫn là Vương Phương Viên vén màn bí mật. "'Chủ quán Nhiên, nhiếp ảnh gia đi khắp nơi chụp ảnh tượng Phật, cũng chính là bạn học thời cấp II với chị Phương Cầm của con".
"Cái gì!" Suýt chút nữa thì Hồ Lại đã nhảy dựng lên.
Tạ Nhã Nhiên? Tạ Nhã Nhiên! Đúng rồi, Lâm Phương Cầm đã từng nhắc đến cái tên này, còn nói rằng Thẩm Chứng Ảnh thân nhất với Tạ Nhã Nhiên.
Thảo nào nghe tên cứ thấy quen quen!
Phản ứng của Thẩm Chứng Ảnh khi nghe thấy cái tên này có chút kỳ quặc, lúc từ chối mình chị ấy cũng bảo đã từng làm tổn thương người nào đó.
Chẳng lẽ chính là Tạ Nhã Nhiên?!
Chết tiệt, nếu hai người này tái ngộ, vậy là thanh mai trúc mã nối lại tình xưa, củi khô gặp lửa cháy phừng phừng. Con người với nhau chắc là khó so sánh, nhưng nếu so với Tạ Nhã Nhiên, mình chỉ là một cô bé ngây thơ chưa trải sự đời. Giả sử Thẩm Chứng Ảnh muốn chạy, chắc chắn Tạ Nhã Nhiên sẽ không cho Thẩm Chứng Ảnh chạy thoát.
Xong rồi. Xong rồi. Xong thật rồi.
"Làm gì mà kinh ngạc quá vậy? Hay con thấy bà chủ Tạ trẻ trung hấp dẫn hơn chị Phương Cầm?" Vương Phương Viên nói đùa, "Nếu thấy như vậy thật thì cũng đừng nói trước mặt cô ấy nghe không".
Hồ Lại gượng gạo cười, hỏi cha: "Cha, giả sử cha đi họp lớp mà gặp lại mối tình đầu, liệu cha có nối lại tình xưa với người ta không?"
"Ôi trời ơi, cái con bé này. Hỏi câu gì mà gài cha vào chỗ chết quá vậy?" Bản năng sinh tồn của Hồ Dược rất mạnh, vội vàng chứng minh tấm lòng thanh sạch của mình, "Thời của cha đi học là chỉ có học, làm gì có chuyện mối tình đầu, cha còn không dám mở miệng tán gái nữa kia kìa. Không có nếu niếc gì cả, chuyện đó là chuyện không tưởng".
"Stop". Hồ Lại khinh bỉ nhìn cha rồi quay sang mẹ mình, "Mẹ, còn mẹ thì sao?"
Vương Phương Viên cười, lắc đầu ngay: "Cuộc sống như bây giờ là tốt lắm rồi, nối lại tình xưa làm gì. Người mới chắc gì đã bằng cha con".
Khinh bỉ thì khinh bỉ, cha mình vẫn là cha mình.
"Không có người đàn ông nào tốt hơn cha con được".
"Chậc, câu này quá chuẩn. Sao vậy Lai Lai, lo cho Phương Cầm à? Con bé này, từ bé đã thích ôm đồm một đống việc".
Hồ Lại cười hì hì, "Cha, cha đừng nói gì với chị Phương Cầm nhé. Con đoán bừa thôi ấy mà".
Cả đêm đó, Hồ Dược rót trà cho con gái thì Hồ Lại chê nóng, để một lát cho nguội thì lại giở chứng chê trà lạnh. Hết ỉ ôi chê lò sưởi vừa ngốt vừa tốn điện, lại quay sang chê điều hòa rét. Nói nhà cha mẹ không thoải mái, ấy thế mà bảo lái xe về căn hộ đi thì lại chép miệng bảo con lười. Ngang không được mà dọc cũng không vừa lòng, còn suýt buột miệng chửi thề hết mấy lần.
Nhìn thấy Vương Phương Viên càng lúc càng chau mày rõ hơn, Hồ Lại nghĩ thầm không xong, nhanh chóng thay quần áo bỏ của chạy lấy người.
Muốn lên cơn cũng chỉ có thể về chuồng của mình mà lên cơn, không thì mẹ mình sẽ lên lớp cho một trận.
Thấy Tạ Nhã Nhiên sớm nắm thóp mọi chuyện, Thẩm Chứng Ảnh hết đường chối cãi, chỉ có thể lựa vài chuyện của bản thân và Hồ Lại để kể cho bạn nghe. Dĩ nhiên sự kiện mất mặt diễn ra ngay tại nhà đã được lược bỏ.
"Nếu không gặp cậu, tôi sẽ không thể kể những chuyện này với ai".
Không giống như Hồ Lại có bạn bè và đồng nghiệp, những người bên cạnh em ấy đều cởi mở và tiến bộ, bạn bè của Thẩm Chứng Ảnh vốn không nhiều lắm, chưa kể việc này còn quá mức cẩu huyết, chỉ e Tôn Thư Tuyết không thể chấp nhận nổi, cũng không có cách nào tâm sự với Giang Ngữ Minh. Vì thế Thẩm Chứng Ảnh chỉ biết giữ mọi thứ trong lòng, đến mức lục phủ ngũ tạng xoắn hết cả lại.
Dứt lời, cô lại giơ tay lên che mặt lần nữa, nước mắt theo kẽ tay lăn xuống.
Tạ Nhã Nhiên đưa khăn giấy cho Thẩm Chứng Ảnh.
Không có người để giãi bày tâm sự thì đáng buồn biết nhường nào, nếu không nhờ rượu góp sức, chưa chắc cô ấy đã kể những chuyện này với mình.
Suốt bao nhiêu năm qua, Thẩm Chứng Ảnh vẫn chưa thoát khỏi chốn ngục tù mà cha mẹ cô dựng lên, dù thoạt nhìn thì có vẻ cô đã tống khứ được mọi thứ, thường xuyên đứng dựa vào bức tường nhà giam nhìn ra ngoài, nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ rời khỏi nơi giam giữ nửa bước.
Đương nhiên Tạ Nhã Nhiên hiểu cảm xúc đau đớn không nói nên lời này, cô khẽ thở dài ngồi xuống bên cạnh, khoác vai Thẩm Chứng Ảnh vỗ nhè nhẹ.
Một lúc sau, Thẩm Chứng Ảnh lau nước mắt, khịt mũi, như thể vừa đi tới một quyết định: "Không được, tôi phải gọi điện cho em ấy".
Kể từ hôm chia tay đến nay, ngày cũng như đêm, trong lòng Thẩm Chứng Ảnh lúc nào cũng đau nhói, đau thấu tận tâm can.
Nói gì bây giờ?
Không biết.
Nhưng Thẩm Chứng Ảnh vẫn muốn nhấc máy gọi cho Hồ Lại, cho dù chỉ nghe thấy giọng Hồ Lại một thoáng thôi cũng được.
Tay thì quẹt quẹt nước mắt tay thì luống cuống tìm điện thoại, xem ra say thật rồi, Tạ Nhã Nhiên giơ tay đỡ bạn.
Tên đầu tiên trong danh bạ là "A Em Tới".
Thêm chữ "a" để tên nhảy lên đầu danh bạ, không biết là con bé kia bày trò hay là Thẩm Chứng Ảnh không ai dạy cũng biết.
Chuông reo một hồi lâu mới có người nhấc máy, bây giờ đã 11 giờ rưỡi, là thời gian đi ngủ của những người không thức khuya.
Thẩm Chứng Ảnh khẽ gọi: "Hồ Lai Lai..." Vừa dứt lời, những giọt nước mắt đã lăn tròn trên má, rơi như mưa xuống bàn, Thẩm Chứng Ảnh nghẹn ngào không nói nên lời.
Tạ Nhã Nhiên hết chịu nổi, giật lấy điện thoại, nói: "Hồ Lại, đến đón cô ấy đi, Thẩm Chứng Ảnh uống nhiều quá rồi".
Khi nhìn thấy tên người gọi, tâm trạng của Hồ Lại hơi phức tạp. Thẩm Chứng Ảnh gọi tên cô xong thì cũng không nói gì nữa, dần dần đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.
Nước mắt là dầu đổ thêm vào lửa, là củi khô để đám cháy càng bùng lên mãnh liệt hơn, đốt sạch hết mọi thứ. Hồ Lại điên tiết.
Người một hai bảo không được là chị, người muốn chia tay là chị, bây giờ cũng lại là chị ngồi đó sụt sùi. Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc.
Giọng nói của Tạ Nhã Nhiên khiến Hồ Lại bình tĩnh hơn một chút, nhưng rồi lập tức lại phát rồ lên.
Trái một câu không được phải một câu không thể, ấy vậy mà vừa quay lưng đi đã tung tăng uống rượu với người yêu cũ.
Hồ Lại ước gì mình có thể cắn phập vào cổ Thẩm Chứng Ảnh đến tứa máu thông qua đường điện thoại cho bõ ghét.
Tất nhiên cô có thể trả lời là không, cút hết đi.
Đón cái gì mà đón, đi mà tìm con trai chị ấy, tôi đây có là củ hành gì.
Hoặc chỉ cần dứt khoát cúp máy là xong.
Nhưng cho dù giận đến ngứa răng ngứa lợi, vừa nghe thấy giọng của người nọ, nghĩ đến việc đôi mắt xinh đẹp kia đang rơi lệ, Hồ Lại không tài nào bỏ mặc Thẩm Chứng Ảnh được.
Cam chịu tìm áo khoác lên bộ đồ ngủ rồi xỏ vội đôi sneaker, Hồ Lại xuống nhà đánh xe lên đường.
Sau khi đến "Nhiên", Linda chỉ lên lầu hai, vừa lên đã thấy Tạ Nhã Nhiên vẫy vẫy tay.
Kể ra thì cũng lạ, sau khi biết Tạ Nhã Nhiên là bạn học cũ của Thẩm Chứng Ảnh thì sự ngưỡng mộ ban đầu mà Hồ Lại dành cho Tạ Nhã Nhiên tan tành theo mây khói, cố vét cũng không có để vét, thậm chí Hồ Lại còn hơi cáu cáu trong bụng.
Suýt tí nữa thì Tạ Nhã Nhiên đã cười váng lên. Nhìn Hồ Lại mặc một bộ pyjama liền thân hình gấu lại còn có cả mũ, hầm hầm đi lên lầu, như muốn trút cơn giận không biết trút vào đâu qua mỗi cái giậm chân, Tạ Nhã Nhiên cười càng lúc càng giòn hơn.
"Hóa ra em chính là đồ ngốc xui xẻo phải lòng cô ấy".
"Thì ra chị và cô ấy là bạn học cũ, lối suy nghĩ khác nhau quá xa".
Còn về phần "cô ấy" được xứng tên nãy giờ thì đang nằm mơ màng trên sô pha hồi sức sau một trận khóc rấm rứt. Nghĩ đến cô gái mình muốn gặp, trong lòng Thẩm Chứng Ảnh vừa hoảng sợ, vừa xấu hổ nhưng cũng đầy chờ mong, đến lúc trông thấy người thật việc thật gọn tròn trong lớp lông xù xù——
Sao mà sao mà sao mà, sao mà đáng yêu quá vậy.
Muốn ôm, muốn giơ tay vuốt thử.
Đôi mắt Thẩm Chứng Ảnh lóe lên những ngôi sao nhỏ.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lai Lai: Em còn chưa khóc, chị khóc cái gì
Giáo sư Thẩm: (???)
Hồ Lai Lai: Không có chuyện làm hòa, đừng có mơ
Giáo sư Thẩm: (???)
Hồ Lai Lai:!
===
"Có vẻ như cậu rất cố chấp về partner của tôi?"
"Tò mò, tôi chỉ mới được nghe qua, hơn nữa cậu còn là nhân vật chính".
Bức ảnh cùng vẻ mặt cô đơn của Hồ Lại làm trái tim Thẩm Chứng Ảnh đau nhói, cô Thẩm không muốn đoán xem Hồ Lại đang nghĩ về ai khi Tạ Nhã Nhiên nháy máy.
Nếu là mình.
Nếu như không phải mình.
Không muốn Tạ Nhã Nhiên biết chuyện mình quen Hồ Lại quá nhanh, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Nếu quá đường đột thì cho tôi xin lỗi".
"Không có gì to tát đâu. Chúng ta đã lâu không gặp, lúc ngồi với cậu tôi thấy rất thoải mái, cảm giác cậu là người mà tôi có thể tâm sự được. Tôi biết cậu thật sự tò mò".
Còn vì sao lại tò mò, đương nhiên Tạ Nhã Nhiên không hoàn toàn tin lời Thẩm Chứng Ảnh nói.
Mấy phút trước người này còn lờ đà lờ đờ, đôi mắt xinh đẹp hút hồn dần mê đi sau làn hơi mờ ảo nóng hầm hập mà rượu giăng lên, ấy vậy mà trong giây lát, bạn mình đã tỉnh táo như một vị thần. Đúng là ánh mắt cô ấy có ánh lên vẻ tò mò, nhưng bên cạnh đó còn cuộn lên một cơn sóng dữ không thể giải thích; vừa giống như đang cố khám phá, lại vừa giống như đang tức giận.
Tạ Nhã Nhiên không hiểu nổi.
Là một nhiếp ảnh gia lâu năm, nổi tiếng nhờ tài chụp tượng Phật, nhưng khi chưa nổi tiếng Tạ Nhã Nhiên cũng từng chụp chân dung, chụp ảnh cưới cho kha khá studio nên cô quá hiểu cách nắm bắt và lột tả cảm xúc của khách hàng trên mỗi set hình. Thẩm Chứng Ảnh không thể qua mặt đôi mắt nhà nghề của Tạ Nhã Nhiên.
"Cô bé này à". Tạ Nhã Nhiên ấn ấn ngón tay lên màn hình, nhìn thấy Thẩm Chứng Ảnh nhoài người về phía trước, dường như rất nghiêm túc lắng nghe, Tạ Nhã Nhiên khẽ mỉm cười, "Đây là cô nàng dạo này hay đến quán tôi uống rượu, cha mẹ con bé ghé tới đây trước, chắc là do Lâm Phương Cầm giới thiệu".
"Hay đến đây uống rượu?"
"Đúng vậy, cậu thử nhìn tấm ảnh này đi, vừa buồn bã vừa suy tư, có phải rất động lòng người không. Cậu thử đoán xem lúc đó con bé đang nghĩ đến ai".
Đoán con khỉ, Thẩm Chứng Ảnh không muốn đoán.
Nhưng vẻ mặt cười cười cùng đôi mắt sáng ngời của Tạ Nhã Nhiên khiến Thẩm Chứng Ảnh biết chắc mình không đoán không được, vì thế cô đành phải nói: "Có lẽ con bé thi trượt, hoặc đang lo về bài luận văn, tôi đoán nó đang nghĩ đến giảng viên hướng dẫn".
Lúc này, nhạc trong tiệm đổi thành một bản nhạc vui tươi rộn rã, vài người ở tầng dưới tự động đứng lên, bước ra mặt sàn trống giữa quán nhún nhảy.
Thẩm Chứng Ảnh ngoái đầu nhìn, bỗng cô sực nhớ Giang Ngữ Minh từng kể với mình rằng nó trông thấy Hồ Lại khiêu vũ cùng một người phụ nữ, là chủ một nhà hàng kiêm nhiếp ảnh gia.
Kết hợp tất cả các yếu tố ấy lại với nhau, người phụ đó chỉ có thể là Tạ Nhã Nhiên.
Tạ Nhã Nhiên còn có ảnh của Hồ Lại.
Không hổ danh là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, dưới ống kính của Tạ Nhã Nhiên, cô gái hoạt bát yêu đời ngày thường càng thêm e ấp động lòng người.
Làm sao để yêu cầu Tạ Nhã Nhiên gửi ảnh qua cho mình bây giờ.
Vừa ngẩng đầu lên, Thẩm Chứng Ảnh đã thấy Tạ Nhã Nhiên cười bổ nghiêng bổ ngửa.
Thẩm Chứng Ảnh không hiểu tại sao, "Phải rồi, Nhã Nhiên, số điện thoại với WeChat của cậu là gì, có muốn thêm bạn không?"
"À, được chứ, thêm bạn nào". Tạ Nhã Nhiên cười châm chọc, "Chứng Ảnh, bao nhiêu năm không gặp, xem ra kỹ năng nói dối không chớp mắt của cậu tăng vượt bậc nhỉ".
Thẩm Chứng Ảnh nóng bừng hết cả mặt, chỉ biết giơ hai tay che kín mặt để tránh ánh mắt trêu chọc của Tạ Nhã Nhiên.
Tối hôm đó, Hồ Lại về nhà cha mẹ ăn cơm.
Ăn xong, cả gia đình quây quần uống trà. Hồ Dược và Vương Phương Viên nói với nhau hôm nay là ngày Lâm Phương Cầm đến dự họp lớp. Hồ Dược chép miệng, cảm thán thời gian trôi quá nhanh, chẳng mấy chốc mà ai cũng già, chả biết bạn bè thời cấp II phiêu bạt đến phương trời nào.
"Chỉ có mấy ông già mới thích hoài niệm chuyện xưa người cũ, ông chưa đến tuổi mà đã bắt đầu ăn mày quá khứ rồi đấy". Vương Phương Viên không thèm nể nang chồng, gõ gõ vào tách trà, Hồ Dược nghe hiệu vội rót một tách trà đầy cho vợ.
Không giống Hồ Dược thi thoảng lại hồi tưởng về quá khứ, Vương Phương Viên không thích nhắc lại những chuyện đã qua, đặc biệt là giai đoạn vi vu đó đây của bà. Sau khi đến "Nhiên" vài lần và nghe một số giai thoại về bà chủ Tạ Nhã Nhiên, bà không khỏi cảm thấy bồi hồi.
Dạo gần đây Vương Phương Viên thường xuyên có cảm giác cuộc sống của mình thật tẻ nhạt, mỗi lần giở album ảnh ngày trước ra xem là bà lại bùi ngùi, ngao ngán buông từng hồi thở dài tự tận đáy lòng. Khác với ông chồng Hồ Dược thích ở nhà, Vương Phương Viên bẩm sinh đã là một người thích thử sức với các trò mạo hiểm, chỉ muốn đi khắp chân trời góc bể để khám phá những điều mới mẻ, nhưng sự cố sảy thai bất ngờ khiến cho bà chùn chân, dẹp hết mọi dự định du lịch sang một bên. Bà không biết liệu mình có còn cơ hội tìm về đam mê cũ hay không, cũng không biết con gái giống mình hay giống cha của nó.
Khao khát muốn khám phá thế giới của Hồ Lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Vương Phương Viên không phải không biết, chính vì thế mà hai mẹ con mâu thuẫn, cãi cọ vô số lần, và gần như lần nào cũng lôi vấn đề này ra tranh cãi.
Hồ Lại muốn bước vào thế giới rộng lớn, nhưng mẹ cô không cho.
Đôi lúc Vương Phương Viên cũng suy ngẫm về việc liệu mình có quá nghiêm khắc hay không. Bà biết sự cố ấy chỉ là tình cờ, vì ham vui mà bà không để ý chu kỳ kinh nguyệt, thậm chí còn không biết mình có thai. Cũng đã rất nhiều lần bà cố gắng gác nỗi lo của mình sang một bên, thử đồng ý cho Hồ Lại đi chơi, nhưng đến phút chót vẫn xôi hỏng bỏng không. Mỗi lần định đồng ý, nhìn vẻ mặt háo hức của Hồ Lại, Vương Phương Viên đều không thốt nên lời, cuối cùng bà đành để con gái mình thất vọng hết lần này đến lần khác.
Đến khi Hồ Lại lớn lên, thấy con gái trở nên an phận hơn, biết thông cảm cho mẹ nên những cuộc cãi vã lặt vặt giữa hai mẹ con cũng giảm dần, không khí trong nhà vui vẻ thoải mái hẳn lên. Nhưng Vương Phương Viên không nghĩ rằng mong muốn và tham vọng của Hồ Lại đã tắt hoàn toàn, con bé cũng giống như mình, vì gia đình, vì nỗi sợ bên trong nên mới vùi lấp đi khao khát tung bay khi nghe thấy tiếng gọi từ thế giới.
Trong đôi mắt của Hồ Lại có lửa.
Gia đình Hồ Lại luôn có sự kết hợp giữa người cha hiền từ và người mẹ khiêm khắc, đúng là Hồ Dược rất yêu chiều con gái, nhưng như thế không có nghĩa là Vương Phương Viên không hiểu con gái mình. Dạo gần đây con nhóc này thường xuyên mò về nhà rồi ngồi ngẩn ra đó cả ngày, chắc chắn trong lòng đang có tâm sự.
"Lai Lai, nghĩ gì mà ngồi đần ra đấy thế hả. Trà nguội rồi kìa, không khéo lại đau bụng bây giờ".
Hồ Lại chỉ kịp giật mình vâng một tiếng khi nghe điểm danh đến, đổ nửa tách trà nguội ngắt còn dư, cô nói: "Không phải cha vừa mới kể hôm nay chị Lâm Phương Cầm đi họp lớp sao, con đang nghĩ bạn học cũ của chị ấy trông thế nào, có còn trẻ trung phong độ không hay là già như trái cà rồi".
Hồ Dược rót trà cho con gái, cười khà khà: "Con từng gặp một người trong số họ rồi mà".
"Ai cơ, là người mà chị Phương Cầm gặp ở sảnh công ty con ấy ạ?" Cứ tưởng người cha mình đang nhắc là Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nhướng mày chột dạ, quả đúng là có tật giật mình.
"Ai vậy, à à, thì ra là người đó. Đúng rồi, cha có nghe Lâm Phương Cầm kể". Có điều Hồ Dược không ấn tượng lắm.
Cuối cùng vẫn là Vương Phương Viên vén màn bí mật. "'Chủ quán Nhiên, nhiếp ảnh gia đi khắp nơi chụp ảnh tượng Phật, cũng chính là bạn học thời cấp II với chị Phương Cầm của con".
"Cái gì!" Suýt chút nữa thì Hồ Lại đã nhảy dựng lên.
Tạ Nhã Nhiên? Tạ Nhã Nhiên! Đúng rồi, Lâm Phương Cầm đã từng nhắc đến cái tên này, còn nói rằng Thẩm Chứng Ảnh thân nhất với Tạ Nhã Nhiên.
Thảo nào nghe tên cứ thấy quen quen!
Phản ứng của Thẩm Chứng Ảnh khi nghe thấy cái tên này có chút kỳ quặc, lúc từ chối mình chị ấy cũng bảo đã từng làm tổn thương người nào đó.
Chẳng lẽ chính là Tạ Nhã Nhiên?!
Chết tiệt, nếu hai người này tái ngộ, vậy là thanh mai trúc mã nối lại tình xưa, củi khô gặp lửa cháy phừng phừng. Con người với nhau chắc là khó so sánh, nhưng nếu so với Tạ Nhã Nhiên, mình chỉ là một cô bé ngây thơ chưa trải sự đời. Giả sử Thẩm Chứng Ảnh muốn chạy, chắc chắn Tạ Nhã Nhiên sẽ không cho Thẩm Chứng Ảnh chạy thoát.
Xong rồi. Xong rồi. Xong thật rồi.
"Làm gì mà kinh ngạc quá vậy? Hay con thấy bà chủ Tạ trẻ trung hấp dẫn hơn chị Phương Cầm?" Vương Phương Viên nói đùa, "Nếu thấy như vậy thật thì cũng đừng nói trước mặt cô ấy nghe không".
Hồ Lại gượng gạo cười, hỏi cha: "Cha, giả sử cha đi họp lớp mà gặp lại mối tình đầu, liệu cha có nối lại tình xưa với người ta không?"
"Ôi trời ơi, cái con bé này. Hỏi câu gì mà gài cha vào chỗ chết quá vậy?" Bản năng sinh tồn của Hồ Dược rất mạnh, vội vàng chứng minh tấm lòng thanh sạch của mình, "Thời của cha đi học là chỉ có học, làm gì có chuyện mối tình đầu, cha còn không dám mở miệng tán gái nữa kia kìa. Không có nếu niếc gì cả, chuyện đó là chuyện không tưởng".
"Stop". Hồ Lại khinh bỉ nhìn cha rồi quay sang mẹ mình, "Mẹ, còn mẹ thì sao?"
Vương Phương Viên cười, lắc đầu ngay: "Cuộc sống như bây giờ là tốt lắm rồi, nối lại tình xưa làm gì. Người mới chắc gì đã bằng cha con".
Khinh bỉ thì khinh bỉ, cha mình vẫn là cha mình.
"Không có người đàn ông nào tốt hơn cha con được".
"Chậc, câu này quá chuẩn. Sao vậy Lai Lai, lo cho Phương Cầm à? Con bé này, từ bé đã thích ôm đồm một đống việc".
Hồ Lại cười hì hì, "Cha, cha đừng nói gì với chị Phương Cầm nhé. Con đoán bừa thôi ấy mà".
Cả đêm đó, Hồ Dược rót trà cho con gái thì Hồ Lại chê nóng, để một lát cho nguội thì lại giở chứng chê trà lạnh. Hết ỉ ôi chê lò sưởi vừa ngốt vừa tốn điện, lại quay sang chê điều hòa rét. Nói nhà cha mẹ không thoải mái, ấy thế mà bảo lái xe về căn hộ đi thì lại chép miệng bảo con lười. Ngang không được mà dọc cũng không vừa lòng, còn suýt buột miệng chửi thề hết mấy lần.
Nhìn thấy Vương Phương Viên càng lúc càng chau mày rõ hơn, Hồ Lại nghĩ thầm không xong, nhanh chóng thay quần áo bỏ của chạy lấy người.
Muốn lên cơn cũng chỉ có thể về chuồng của mình mà lên cơn, không thì mẹ mình sẽ lên lớp cho một trận.
Thấy Tạ Nhã Nhiên sớm nắm thóp mọi chuyện, Thẩm Chứng Ảnh hết đường chối cãi, chỉ có thể lựa vài chuyện của bản thân và Hồ Lại để kể cho bạn nghe. Dĩ nhiên sự kiện mất mặt diễn ra ngay tại nhà đã được lược bỏ.
"Nếu không gặp cậu, tôi sẽ không thể kể những chuyện này với ai".
Không giống như Hồ Lại có bạn bè và đồng nghiệp, những người bên cạnh em ấy đều cởi mở và tiến bộ, bạn bè của Thẩm Chứng Ảnh vốn không nhiều lắm, chưa kể việc này còn quá mức cẩu huyết, chỉ e Tôn Thư Tuyết không thể chấp nhận nổi, cũng không có cách nào tâm sự với Giang Ngữ Minh. Vì thế Thẩm Chứng Ảnh chỉ biết giữ mọi thứ trong lòng, đến mức lục phủ ngũ tạng xoắn hết cả lại.
Dứt lời, cô lại giơ tay lên che mặt lần nữa, nước mắt theo kẽ tay lăn xuống.
Tạ Nhã Nhiên đưa khăn giấy cho Thẩm Chứng Ảnh.
Không có người để giãi bày tâm sự thì đáng buồn biết nhường nào, nếu không nhờ rượu góp sức, chưa chắc cô ấy đã kể những chuyện này với mình.
Suốt bao nhiêu năm qua, Thẩm Chứng Ảnh vẫn chưa thoát khỏi chốn ngục tù mà cha mẹ cô dựng lên, dù thoạt nhìn thì có vẻ cô đã tống khứ được mọi thứ, thường xuyên đứng dựa vào bức tường nhà giam nhìn ra ngoài, nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ rời khỏi nơi giam giữ nửa bước.
Đương nhiên Tạ Nhã Nhiên hiểu cảm xúc đau đớn không nói nên lời này, cô khẽ thở dài ngồi xuống bên cạnh, khoác vai Thẩm Chứng Ảnh vỗ nhè nhẹ.
Một lúc sau, Thẩm Chứng Ảnh lau nước mắt, khịt mũi, như thể vừa đi tới một quyết định: "Không được, tôi phải gọi điện cho em ấy".
Kể từ hôm chia tay đến nay, ngày cũng như đêm, trong lòng Thẩm Chứng Ảnh lúc nào cũng đau nhói, đau thấu tận tâm can.
Nói gì bây giờ?
Không biết.
Nhưng Thẩm Chứng Ảnh vẫn muốn nhấc máy gọi cho Hồ Lại, cho dù chỉ nghe thấy giọng Hồ Lại một thoáng thôi cũng được.
Tay thì quẹt quẹt nước mắt tay thì luống cuống tìm điện thoại, xem ra say thật rồi, Tạ Nhã Nhiên giơ tay đỡ bạn.
Tên đầu tiên trong danh bạ là "A Em Tới".
Thêm chữ "a" để tên nhảy lên đầu danh bạ, không biết là con bé kia bày trò hay là Thẩm Chứng Ảnh không ai dạy cũng biết.
Chuông reo một hồi lâu mới có người nhấc máy, bây giờ đã 11 giờ rưỡi, là thời gian đi ngủ của những người không thức khuya.
Thẩm Chứng Ảnh khẽ gọi: "Hồ Lai Lai..." Vừa dứt lời, những giọt nước mắt đã lăn tròn trên má, rơi như mưa xuống bàn, Thẩm Chứng Ảnh nghẹn ngào không nói nên lời.
Tạ Nhã Nhiên hết chịu nổi, giật lấy điện thoại, nói: "Hồ Lại, đến đón cô ấy đi, Thẩm Chứng Ảnh uống nhiều quá rồi".
Khi nhìn thấy tên người gọi, tâm trạng của Hồ Lại hơi phức tạp. Thẩm Chứng Ảnh gọi tên cô xong thì cũng không nói gì nữa, dần dần đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.
Nước mắt là dầu đổ thêm vào lửa, là củi khô để đám cháy càng bùng lên mãnh liệt hơn, đốt sạch hết mọi thứ. Hồ Lại điên tiết.
Người một hai bảo không được là chị, người muốn chia tay là chị, bây giờ cũng lại là chị ngồi đó sụt sùi. Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc.
Giọng nói của Tạ Nhã Nhiên khiến Hồ Lại bình tĩnh hơn một chút, nhưng rồi lập tức lại phát rồ lên.
Trái một câu không được phải một câu không thể, ấy vậy mà vừa quay lưng đi đã tung tăng uống rượu với người yêu cũ.
Hồ Lại ước gì mình có thể cắn phập vào cổ Thẩm Chứng Ảnh đến tứa máu thông qua đường điện thoại cho bõ ghét.
Tất nhiên cô có thể trả lời là không, cút hết đi.
Đón cái gì mà đón, đi mà tìm con trai chị ấy, tôi đây có là củ hành gì.
Hoặc chỉ cần dứt khoát cúp máy là xong.
Nhưng cho dù giận đến ngứa răng ngứa lợi, vừa nghe thấy giọng của người nọ, nghĩ đến việc đôi mắt xinh đẹp kia đang rơi lệ, Hồ Lại không tài nào bỏ mặc Thẩm Chứng Ảnh được.
Cam chịu tìm áo khoác lên bộ đồ ngủ rồi xỏ vội đôi sneaker, Hồ Lại xuống nhà đánh xe lên đường.
Sau khi đến "Nhiên", Linda chỉ lên lầu hai, vừa lên đã thấy Tạ Nhã Nhiên vẫy vẫy tay.
Kể ra thì cũng lạ, sau khi biết Tạ Nhã Nhiên là bạn học cũ của Thẩm Chứng Ảnh thì sự ngưỡng mộ ban đầu mà Hồ Lại dành cho Tạ Nhã Nhiên tan tành theo mây khói, cố vét cũng không có để vét, thậm chí Hồ Lại còn hơi cáu cáu trong bụng.
Suýt tí nữa thì Tạ Nhã Nhiên đã cười váng lên. Nhìn Hồ Lại mặc một bộ pyjama liền thân hình gấu lại còn có cả mũ, hầm hầm đi lên lầu, như muốn trút cơn giận không biết trút vào đâu qua mỗi cái giậm chân, Tạ Nhã Nhiên cười càng lúc càng giòn hơn.
"Hóa ra em chính là đồ ngốc xui xẻo phải lòng cô ấy".
"Thì ra chị và cô ấy là bạn học cũ, lối suy nghĩ khác nhau quá xa".
Còn về phần "cô ấy" được xứng tên nãy giờ thì đang nằm mơ màng trên sô pha hồi sức sau một trận khóc rấm rứt. Nghĩ đến cô gái mình muốn gặp, trong lòng Thẩm Chứng Ảnh vừa hoảng sợ, vừa xấu hổ nhưng cũng đầy chờ mong, đến lúc trông thấy người thật việc thật gọn tròn trong lớp lông xù xù——
Sao mà sao mà sao mà, sao mà đáng yêu quá vậy.
Muốn ôm, muốn giơ tay vuốt thử.
Đôi mắt Thẩm Chứng Ảnh lóe lên những ngôi sao nhỏ.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Lai Lai: Em còn chưa khóc, chị khóc cái gì
Giáo sư Thẩm: (???)
Hồ Lai Lai: Không có chuyện làm hòa, đừng có mơ
Giáo sư Thẩm: (???)
Hồ Lai Lai:!