Chương 64: Giáo sư Thẩm miệng thì bảo không say nhưng thật ra là say bí tỉ
Beta bởi (੭˶•̀⤙•́˶)੭⋆·˚ ༘ *~♡
===
"Hồ Lai Lai——"
Nghe Thẩm Chứng Ảnh đột ngột điểm danh, Hồ Lại giật bắn người.
Giáo sư Thẩm tao nhã lịch thiệp thường ngày giờ đây đang trông hết sức cáu bẳn, cong môi nhìn mình chằm chằm, lại còn ngoắc ngoắc tay ý bảo mình đến gần, tung từng chiêu từng chiêu một.
"Hồ Lai Lai ~~ tới đây ~~"
Nhìn nụ cười hềnh hệch ngốc nghếch trên gương mặt vốn đã lờ đờ của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nghĩ thầm, nếu mình không bị Thẩm Chứng Ảnh – người cương quyết chia tay một cách đầy tàn nhẫn – gọi đến, thì hẳn mình sẽ thấy cảnh tượng này thật đáng yêu.
Kể từ ngày Giang Ngữ Minh phát hiện, Thẩm Chứng Ảnh chỉ gọi mình là Hồ Lại, giờ thì hay rồi, mở miệng là Hồ Lai Lai Hồ Lai Lai.
Còn bảo mình đi qua đó.
Qua cái mốc xì. Tưởng mình đây là chó sao, vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, chó còn không nghe lời răm rắp như vậy.
Người gì mà không biết xấu hổ!
Hai mẹ con nhà này muốn chia tay hay quyết đấu tay đôi với mình thì cũng không vấn đề gì cả, nhưng làm ơn giữ vững lập trường, bảo lưu quan điểm giúp mình có được không, tầm một năm thôi là tốt rồi.
Cảm xúc trong lòng Hồ Lại loạn xà ngầu, giống như Na Tra đại náo long cung, chỉ muốn lột da rút gân, rút gân lột da Thẩm Chứng Ảnh.
"Hồ Lại, kìa, Hồ Lại, gọi em kìa".
Có Tạ Nhã Nhiên ở đây, Hồ Lại có muốn giả vờ không nghe cũng không giả vờ được, đành phải trầm giọng rít qua kẽ răng: "Rốt cuộc chị bên phe nào?"
Tạ Nhã Nhiên nhấp một ngụm trà nóng, nhún vai tỏ vẻ vô tội, "Tôi vô can nhé. Còn nếu bắt buộc phải chọn thì dĩ nhiên tôi phải về phe của Thẩm Chứng Ảnh rồi, em cứ so thời gian tôi biết em với thời gian biết cô ấy là đủ hiểu".
Ở đời mấy ai biết trước được chữ ngờ.
Đâu ai nghĩ cô bé xinh xắn đi cùng bạn bè tới đây lại có liên quan đến người mình thích thầm ngày xưa.
Người khiến tiểu mỹ nhân động lòng là cô ấy, âu sầu oán giận cũng là cô ấy.
Tạ Nhã Nhiên cũng từng thử tưởng tượng liệu Thẩm Chứng Ảnh có bay ra khỏi vùng an toàn, tìm cho mình một cô bạn gái hay không, nhưng chưa bao giờ Tạ Nhã Nhiên dám tưởng tượng Thẩm Chứng Ảnh bay cao đến cỡ đó—— chọn ngay cô nàng người yêu cũ của con trai, lại còn nhỏ hơn những hai mươi tuổi.
Có thể thấy, trí tưởng tượng của con người quả thực kém xa khả năng hành động.
"Không thể dùng thời gian quen biết để cân đo đong đếm xem tình cảm sâu đậm hay không!" Hồ Lại trừng mắt nhìn Tạ Nhã Nhiên.
Tạ Nhã Nhiên cười cười, giơ tay vuốt vuốt lớp lông trên bộ pyjama liền thân của Hồ Lại, cảm giác rất tuyệt.
"Tình cảm của chúng ta sâu đậm lắm à?"
Hồ Lại ghét bỏ gạt tay Tạ Nhã Nhiên ra, "Rửa tay chưa, ai cho rờ linh ta linh tinh".
Hai người chỉ nửa đùa nửa mỉa nhau cho vui, nhưng dưới đôi mắt mơ màng vì rượu của Thẩm Chứng Ảnh, cô chỉ tập trung lấy nét mỗi Tạ Nhã Nhiên – người đang thoải mái làm chuyện cô muốn làm nhưng không thể làm, vân vê mân mó mớ lông mà Thẩm Chứng Ảnh nôn nao muốn chạm thử từ nãy đến giờ.
Còn người con gái mà Thẩm Chứng Ảnh ấp ủ hình bóng mãi trong lòng chỉ cách cô chưa đến ba bước, ấy vậy mà cứ kề cà mãi không chịu bước qua.
Người không đến chỗ ta thì ta đến chỗ người.
Thẩm Chứng Ảnh sau khi ngấm rượu liền cực kỳ nóng nảy, chưa kể còn rất chủ động, nhưng đồng thời rượu cũng hạn khả năng vận động của cô, Thẩm Chứng Ảnh với tay, hươ huơ trong không khí như muốn kéo ai đó về phía mình, suýt tí nữa là ngã nhào ra khỏi sô pha.
Hồ Lại không xem nổi nữa, lao tới đỡ Thẩm Chứng Ảnh, nào dè lại bị Thẩm Chứng Ảnh giữ chặt, kéo vào sô pha vuốt lia lịa như sói đói.
Xoa đầu bẹo má rồi lại vuốt ve sờ soạng đến lớp lông phủ trên bộ áo ngủ.
Vì hồi nhỏ đáng yêu nên người lớn cứ hết nựng nịu lại véo má Hồ Lại, đâm ra cô rất ghét ai đụng lên đầu lên mặt của mình. Nếu hai người còn trong giai đoạn mặn nồng thì chả có vấn đề gì hết, nhưng mà bây giờ...
Nghĩ sao vậy hả!
"Thẩm Chứng Ảnh!"
Thẩm Chứng Ảnh sau khi say không những nhanh tay hơn, mà còn khỏe hơn.
Hồ Lại không tiện dùng sức quá nhiều, không giãy ra được, vì vậy Hồ Lại đành phải yêu cầu Thẩm Chứng Ảnh buông mình ra.
Nào có ngờ Thẩm Chứng Ảnh lại ấm ức nói, "Em dữ quá đi, chị không nghe đâu".
Bảo không nghe hóa ra không nghe thật, một tay Thẩm Chứng Ảnh giữ chặt Hồ Lại, tay còn lại tiếp tục vân vê bộ đồ ngủ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ngay cả tai gấu nhòn nhọn nhô ra trên mũ cũng không tha.
Tạ Nhã Nhiên còn tuyệt vời hơn nữa, sau một thoáng sững sờ liền thích thú ngồi một bên cười sảng khoái như đang xem kịch hay, không chịu giúp gì hết, nhìn còn tưởng sắp khui một bao hạt dưa, bổ thêm quả dưa hấu vừa ngồi nhâm nhi vừa xem.
Lượng rượu Tạ Nhã Nhiên và Thẩm Chứng Ảnh uống suýt soát nhau, chẳng qua Thẩm Chứng Ảnh nốc quá nhanh, hơn nữa bình thường cũng chẳng mấy khi động đến rượu nên dĩ nhiên tửu lượng không thể bằng Tạ Nhã Nhiên. Trước khi Hồ Lại đến, trừ việc bạn mình ngồi rấm rứt khóc ra thì mọi thứ vẫn mình thường, vậy mà khóc xong lại đổi hẳn sang một phong cách khác, khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ.
Hồ Lại cuống quýt hỏi Tạ Nhã Nhiên: "Rốt cuộc thì chị bắt chị ấy nốc bao nhiêu rượu vậy, sao chị ấy lại say đến mức này"!
Mình bắt ép lúc nào, là tự Thẩm Chứng Ảnh muốn uống!
Tạ Nhã Nhiên cau mày, đang định tỏ ý không hài lòng thì Thẩm Chứng Ảnh lên tiếng bằng giọng không vui, "Tôi không say".
Sợ mọi người không tin nên còn đặc biệt nhấn giọng: "Tôi không có say!"
Ừ, hẳn rồi, quả nhiên không có con ma men nào tự nhận là mình say.
Quá lười đôi co qua lại, Hồ Lại gỡ tay Thẩm Chứng Ảnh ra, "Đừng rờ rẫm lung tung nữa, về nhà đi".
"Không". Thẩm Chứng Ảnh níu chặt, nhất quyết không chịu buông tay, "Em lại nạt nộ chị".
Lúc xoa xoa vuốt vuốt bộ pyjama con gấu, mắt Thẩm Chứng Ảnh sáng rực, mắt Hồ Lại cũng sáng rực theo.
Sáng rực lên thứ ánh sáng chết chóc, như thể đang muốn nói nhà ngươi mà không chạy cho nhanh thì đừng trách sao ta ăn thịt nhà ngươi.
Biết người say rượu ưa làm khùng điên là một chuyện, còn chịu được những trò lố của họ hay không lại là chuyện khác. Dù là ai đi chẳng nữa, bị lôi khỏi chăn bông ấm áp, đi xuyên màn đêm trong tiết trời rét run cầm cập thế này để bảo lãnh người về nhà thì làm sao mà vui nổi. Đó là chưa kể, người nọ cũng chính là người phải lòng mình nhưng lại không chịu cố gắng đấu tranh cho tình yêu này dù chỉ một lần, lại còn ngồi uống rượu với đối tượng mập mờ thời cấp II đến say bét nhè.
Xa cách ba mươi năm, phải tin tưởng đến mức độ nào mới dám uống nhiều tới cỡ đó.
Ngay khi Hồ Lại sắp sửa phát rồ lên, Thẩm Chứng Ảnh tựa đầu lên vai cô: "Hồ Lai Lai, em đến đón chị sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm như bông, như có vẻ vẫn chưa tin lắm, nhưng Hồ Lại vẫn nghe ra được niềm hân hoan khi mơ ước thành hiện thực chiếm phần nhiều trong giọng của Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Chứng Ảnh, ôn tồn nói: "Đúng vậy, em đến đón chị đây, chúng ta về nhà nhé".
Và cứ thế, thành công nhét Thẩm Chứng Ảnh vào trong xe.
Sau khi ngồi ngay ngắn vào ghế lái, Hồ Lại cầm vô lăng, quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười ngây ngô của Thẩm Chứng Ảnh. Từ lúc say đến giờ, Thẩm Chứng Ảnh cứ nhìn mình cười toe toét, khác hoàn toàn với người phụ nữ mặt mày tối sầm, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần mà mình gặp trước đó.
"Ôi chao".
Hồ Lại bất giác thở dài.
Trước đây Hồ Lại vẫn luôn cho rằng việc gì cũng có lý do, thích và yêu cũng thế, cô cũng từng đoán già đoán non xem khi yêu mình có thể làm được những chuyện như thế nào. Trong tưởng tượng của Hồ Lại, có rất nhiều giới hạn tuyệt đối không thể vượt qua, chắc chắn cô sẽ không nhượng bộ với bất kỳ ai.
Nếu trước đây có ai nói với Hồ Lại, cô sẽ vui buồn vì một người, vì sự ra đi của người đó mà trằn trọc, vì một câu nói của người đó mà đa sầu đa cảm; chắc hẳn Hồ Lại sẽ nghĩ đầu óc của kẻ này có vấn đề.
Chỉ đến khi sự đã rồi, cô mới hiểu rằng trên đời này việc gì đến sẽ đến, tất cả những "giả sử", "nếu như", "có lẽ" chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi.
Thẩm Chứng Ảnh vươn tay vuốt ve gương mặt của Hồ Lại, hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì làm em phiền lòng sao?"
Hồ Lại gạt tay Thẩm Chứng Ảnh ra.
Còn có thể là chuyện gì nữa? Đã một người mẹ độc đoán ở nhà lại còn phải rước thêm một bà say quắc cần câu!
Ban nãy Tạ Nhã Nhiên hộ tống cả hai xuống lầu lấy xe, thấy Hồ Lại thắt dây an toàn cho Thẩm Chứng Ảnh nên mới hỏi thử: "Em định đưa cô ấy về nhà hay đưa đi đâu?"
Hồ Lại sôi máu, lạnh giọng đáp: "Em không muốn nghe người khác tỏ tình lúc say, cũng không xxoo(*) với người say làm gì. Yên tâm rồi chứ?" (*: tác giả bị kiểm duyệt từ)
Tạ Nhã Nhiên càng làm ra vẻ ngạc nhiên hơn, hỏi thêm câu nữa: "Yên tâm ai cơ? Em hay cô ấy?"
Mấy người phụ nữ này, ai cũng ỷ có rượu rồi khi dễ bắt nạt mình.
"Hồ Lai Lai". Thẩm Chứng Ảnh lại bắt đầu nói, "Chị nhớ em. Mấy ngày qua chị đều nghĩ đến em".
Hồ Lại lắc đầu, khởi động ô tô.
Cô cũng nghĩ, nhưng mà nghĩ đến chuyện đánh người!
Xe ngừng dưới nhà của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại gọi Giang Ngữ Minh mau nhanh cái chân xuống đón mẹ.
Vừa đến nơi, Giang Ngữ Minh đã thấy Hồ Lại mặc một bộ pyjama có mũ được phủ lông trông rất dễ thương, nhưng vẻ mặt Hồ Lại lại rất khó coi, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cậu ta buồn cười hỏi: "Làm gì mà hầm hầm vậy. Không phải mẹ tôi đi họp lớp à, sao cô lại đưa mẹ tôi về. Hay là mẹ tìm cô? Úi giời ơi, uống lắm thế!"
Giang Ngữ Minh nghe mùi rượu phảng phất trong gió.
"Hỏi mẹ cậu ấy!" Vừa dứt lời, Hồ Lại đã cảm thấy không ổn, bèn sửa thành, "Câu này không phải để chửi, ý tôi là nếu cậu có thắc mắc gì thì hỏi mẹ".
Giải thích xong, khí thế lập tức tụt vèo về không, chỉ còn lại rất nhiều bất lực.
Suýt chút nữa thì Giang Ngữ Minh cười phá lên, vội quay sang đỡ mẹ ra khỏi xe.
Vừa mới thả lỏng tay chuẩn bị quay đầu lại, mẹ cậu ta đã vòng sang ôm cứng lấy cổ Hồ Lại, nhất quyết không chịu buông ra, một hai phải kéo bằng được Hồ Lại vào nhà cùng mình.
Giang Ngữ Minh trố mắt, há hốc miệng, "Cô cho mẹ tôi uống rượu pha ke đấy à?"
Mỗi lần đến dịp sinh nhật, hai mẹ con luôn uống tượng trưng một ly. Giang Ngữ Minh đang trong độ tuổi trai tráng hừng hực nên rượu chỉ là chuyện nhỏ, ngược lại Thẩm Chứng Ảnh rất tiết chế, chưa từng để bản thân say bí tỉ. Chuyện ôm ấp một em gái trong lúc say bí tỉ càng không thể xảy ra. Thấy bảo rượu làm con người ta sống thật, Giang Ngữ Minh tự hỏi mẹ mình khi say sẽ trông như thế nào. Theo phỏng đoán của cậu ta, cùng lắm thì mẹ chỉ lèm bèm một chút, hoặc sẽ im im rồi thiếp đi luôn. Ai mà ngờ không khác gì đi đầu thai lại??
Chẳng lẽ từ tận đáy lòng, mẹ mình cũng là một nàng công chúa nhỏ điêu ngoa?
"Khốn nạn, chị ta đi uống rượu với người yêu cũ!"
"Cái gì? Mẹ tôi còn có cả người yêu cũ?!" Chuyện mẹ đi tụ tập họp lớp không làm Giang Ngữ Minh ngạc nhiên, nhưng sao đột nhiên bên tụ của mẹ lại nặn ra lá người yêu cũ thế này, "Ơ nhưng mà, là nam hay nữ vậy?"
"Hỏi mẹ cậu ấy! Mau, mau giúp tôi kéo chị ấy ra nhanh lên!"
Hôm sau khi Thẩm Chứng Ảnh tỉnh dậy, mặt trời đã treo tít trên cao. Thẩm Chứng Ảnh thấy đầu mình nặng trĩu còn miệng thì khô khốc. Cạnh giường có đặt một bình giữ nhiệt, mở nắp ra thì thấy nước ấm chừng chừng, có thể uống ngay được. Uống hơn nửa ly nước nhưng đầu vẫn còn quay quay, bụng cũng không dễ chịu gì cho cam, cứ muốn trớ hết ra ngoài. Thẩm Chứng Ảnh xoa xoa cổ, ấn ấn lên đầu, trí nhớ dừng lại lúc cô đang ngồi uống rượu với Tạ Nhã Nhiên.
Hai người uống hết bao nhiêu? Hai hay ba chai?
Thẩm Chứng Ảnh không nhớ.
Cô chỉ nhớ mình cứ lải nhải Hồ Lại Hồ Lại bên tai Tạ Nhã Nhiên...
Hồ Lại?!
Trái tim Thẩm Chứng Ảnh run lên. Nếu cô nhớ không lầm, trong điện thoại của Tạ Nhã Nhiên có ảnh của Hồ Lại.
Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình say? Hình như mình cảm thấy Hồ Lại bị Tạ Nhã Nhiên mê hoặc rồi lấy điện thoại gọi cho em ấy.
Còn về việc mình đã nói cái gì, chuyện gì đã xảy ra sau khi cúp máy, Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn không nhớ nổi.
Chẳng lẽ đây chính là màn đột phá huyền thoại trong truyền thuyết.
Vậy sau đó mình về nhà bằng cách nào?
"A Em Tới" nằm ngay vị trí đầu trong nhật ký gọi với thời lượng gần một phút. Sau đó không có bất cứ cuộc gọi nào nữa.
Nghe thấy tiếng lục cục ngoài cửa, Thẩm Chứng Ảnh thử gọi: "Minh Minh? Vào đây một tí".
Sau khi chứng kiến phải cảnh không nên thấy, Giang Ngữ Minh luôn mang một tâm thế đề phòng cực độ mỗi lần lảng vảng trước cửa phòng mẹ, đến khi nghe mẹ triệu tập mới cầm một miếng gà giòn bước vào.
"Mẹ tỉnh rồi à? Có đau đầu hay khó chịu chỗ nào không?"
Thẩm Chứng Ảnh xua xua tay, "Hôm qua ai đưa mẹ về? Hay là con đến đón?"
Không hỏi không sao, vừa hỏi xong Giang Ngữ Minh đã giống như bị ai điểm huyệt cười, Thẩm Chứng Ảnh thấy thằng nhóc hâm dở nhà cô cứ đứng cầm miếng đùi gà cười ngặt nghẽo.
Thẩm Chứng Ảnh không hiểu con mình cười cái quái gì, bực bội hỏi lại lần nữa, "Vậy là mẹ tự về?"
"Mẹ, mẹ vẫn còn say đúng không?"
"Giang Ngữ Minh, trả lời câu hỏi của mẹ trước!"
Giang Ngữ Minh rất muốn trả lời, nhưng cảnh tượng quá mức hề hước kia vẫn lẩn quẩn trong đầu cậu ta, vì thế vừa mở miệng ra định nói thì Giang Ngữ Minh lại cười như nắc nẻ.
"Cái quái gì vậy?" Con trai lên cơn động kinh bất thường, không hỏi được lý do, Thẩm Chứng Ảnh đành phải chọn vài chuyện mà có thể Giang Ngữ Minh sẽ muốn biết, nói, "Chủ quán kiêm nhiếp ảnh gia mà lần trước con nói cô ấy khiêu vũ với Hồ Lại chính là bạn học cũ hồi cấp II của mẹ".
"Cái gì? Chủ quán Nhiên là bạn học cũ của mẹ ư? Cũng là người tối qua uống rượu với mẹ?" Giang Ngữ Minh kinh ngạc, nãy giờ cười nhiều quá, bây giờ cậu ta mới bắt đầu nói lại được tiếng người, "Mẹ yên tâm đi, nếu Hồ Lại vẫn còn để ý mẹ thì bà chủ hay nhiếp ảnh gia gì gì đó đều không có cửa. Ớ, thế hóa ra bà chủ ở đó cũng là người yêu cũ của mẹ à? Vậy là vừa lên cấp II mẹ đã bắt đầu hẹn hò người đồng giới sao, mẹ của con đúng là tân thời quá xá".
Con trai mình điên rồi.
"Giang Ngữ Minh, anh nói bậy bạ gì đó". Đầu Thẩm Chứng Ảnh càng lúc càng đau, sau khi uống hết chỗ nước còn lại trong phích, bỗng cô nghĩ đến một khả năng. "Hôm qua Hồ Lại đưa mẹ về?"
Một lúc lâu sau, cuối cùng Giang Ngữ Minh cũng giải thích xong những gì đã xảy ra sau khi Hồ Lại đưa mẹ mình về nhà. Đó cũng là lúc khuôn mặt Thẩm Chứng Ảnh tối sầm hẳn.
"Không thể nào?!" Thẩm Chứng Ảnh nghe xong hoàn toàn không tin nổi, đưa tay lên che kín mặt.
Theo như lời của Giang Ngữ Minh, mình giữ rịt lấy Hồ Lại cả đêm qua, Hồ Lại mà không vào nhà với mình thì mình cũng không chịu vào. Hồ Lại hết cách, đành phải đưa mình lên lầu, đến lúc vào nhà, mình lại quay sang xoa xoa vuốt vuốt bộ độ ngủ hình con gấu của Hồ Lại, nhất quyết không chịu buông tay.
"Tiếc là lúc đó con ngỡ ngàng quá nên không kịp chụp hình lại. Mẹ bứt sắp trụi lủi lớp lông trên mũ rồi lại quay sang đu lủng lẳng lên người con gấu kia. Cuối cùng Hồ Lại phải vừa dỗ dành vừa dụ ngọt, bảo mẹ đi thay đồ ngủ thì mới nhét được mẹ vào trong chăn. Không phải con bịa đâu, lúc đó mặt cô ta tái xanh hết cả rồi. Hahahaha..."
"Không đâu... Nhất định là..."
"Đúng đúng đúng, nhất định là con chờ mẹ về lâu quá mới sinh ảo giác. Tối qua mẹ không uống giọt rượu nào hết, Hồ Lại cũng không đến, bộ đồ ngủ của cô ta cũng không bị mẹ bứt trụi lủi... Mà khoan, con nghĩ chắc phải có ai giở trò với bộ đồ ngủ trước mẹ nhỉ, chứ làm gì có chuyện một người đứng đắn như mẹ lại đi rờ rẫm vân vê lớp lông trên bộ đồ ngủ của con gái nhà người ta như thế..." Giang Ngữ Minh nhai đùi gà chóp chép, nhớ lại gương mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng phải cố nhịn để không bùng nổ của Hồ Lại tối qua, trong lòng cậu ta cảm thấy khoan khoái khó tả.
"Đủ rồi! Câm miệng!" Thẩm Chứng Ảnh không còn mặt mũi nào nữa, tụt hết cả người vào trong chăn, chỉ ước gì mình và chăn có thể hòa làm một, không cần phải trở ra thêm một lần nào nữa.
Đấy là sau khi về nhà, vậy còn trước đó thì sao?
Sau này làm sao còn dám nhìn mặt Tạ Nhã Nhiên, Hồ Lại và cả con trai mình nữa?
Sức tàn phá của rượu đúng là quá mức kinh hoàng.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Tạ Nhã Nhiên: O(∩_∩)O
Giang Ngữ Minh: O(∩_∩)O
Hồ Lai Lai: (`へ?)
Giáo sư Thẩm: (。_。)
Tốt nhất là đừng lôi nhau lên giường cá mập con dududu khi say, đa phần bạn sẽ hối hận sau khi làm như vậy, không đáng.
===
Ps: Một trong những cao trào đáng yêu (chủ yếu là giáo sư Thẩm quá đáng yêu) của truyện nên mình cố tình ém hàng chờ edit xong hết rồi bung một lần hehe. Hy vọng các bạn enjoy và thông cảm giùm mình chuyện lâu đăng nhaaaa. Chúc mọi người nghỉ hè zui zẻeeeee
===
"Hồ Lai Lai——"
Nghe Thẩm Chứng Ảnh đột ngột điểm danh, Hồ Lại giật bắn người.
Giáo sư Thẩm tao nhã lịch thiệp thường ngày giờ đây đang trông hết sức cáu bẳn, cong môi nhìn mình chằm chằm, lại còn ngoắc ngoắc tay ý bảo mình đến gần, tung từng chiêu từng chiêu một.
"Hồ Lai Lai ~~ tới đây ~~"
Nhìn nụ cười hềnh hệch ngốc nghếch trên gương mặt vốn đã lờ đờ của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại nghĩ thầm, nếu mình không bị Thẩm Chứng Ảnh – người cương quyết chia tay một cách đầy tàn nhẫn – gọi đến, thì hẳn mình sẽ thấy cảnh tượng này thật đáng yêu.
Kể từ ngày Giang Ngữ Minh phát hiện, Thẩm Chứng Ảnh chỉ gọi mình là Hồ Lại, giờ thì hay rồi, mở miệng là Hồ Lai Lai Hồ Lai Lai.
Còn bảo mình đi qua đó.
Qua cái mốc xì. Tưởng mình đây là chó sao, vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, chó còn không nghe lời răm rắp như vậy.
Người gì mà không biết xấu hổ!
Hai mẹ con nhà này muốn chia tay hay quyết đấu tay đôi với mình thì cũng không vấn đề gì cả, nhưng làm ơn giữ vững lập trường, bảo lưu quan điểm giúp mình có được không, tầm một năm thôi là tốt rồi.
Cảm xúc trong lòng Hồ Lại loạn xà ngầu, giống như Na Tra đại náo long cung, chỉ muốn lột da rút gân, rút gân lột da Thẩm Chứng Ảnh.
"Hồ Lại, kìa, Hồ Lại, gọi em kìa".
Có Tạ Nhã Nhiên ở đây, Hồ Lại có muốn giả vờ không nghe cũng không giả vờ được, đành phải trầm giọng rít qua kẽ răng: "Rốt cuộc chị bên phe nào?"
Tạ Nhã Nhiên nhấp một ngụm trà nóng, nhún vai tỏ vẻ vô tội, "Tôi vô can nhé. Còn nếu bắt buộc phải chọn thì dĩ nhiên tôi phải về phe của Thẩm Chứng Ảnh rồi, em cứ so thời gian tôi biết em với thời gian biết cô ấy là đủ hiểu".
Ở đời mấy ai biết trước được chữ ngờ.
Đâu ai nghĩ cô bé xinh xắn đi cùng bạn bè tới đây lại có liên quan đến người mình thích thầm ngày xưa.
Người khiến tiểu mỹ nhân động lòng là cô ấy, âu sầu oán giận cũng là cô ấy.
Tạ Nhã Nhiên cũng từng thử tưởng tượng liệu Thẩm Chứng Ảnh có bay ra khỏi vùng an toàn, tìm cho mình một cô bạn gái hay không, nhưng chưa bao giờ Tạ Nhã Nhiên dám tưởng tượng Thẩm Chứng Ảnh bay cao đến cỡ đó—— chọn ngay cô nàng người yêu cũ của con trai, lại còn nhỏ hơn những hai mươi tuổi.
Có thể thấy, trí tưởng tượng của con người quả thực kém xa khả năng hành động.
"Không thể dùng thời gian quen biết để cân đo đong đếm xem tình cảm sâu đậm hay không!" Hồ Lại trừng mắt nhìn Tạ Nhã Nhiên.
Tạ Nhã Nhiên cười cười, giơ tay vuốt vuốt lớp lông trên bộ pyjama liền thân của Hồ Lại, cảm giác rất tuyệt.
"Tình cảm của chúng ta sâu đậm lắm à?"
Hồ Lại ghét bỏ gạt tay Tạ Nhã Nhiên ra, "Rửa tay chưa, ai cho rờ linh ta linh tinh".
Hai người chỉ nửa đùa nửa mỉa nhau cho vui, nhưng dưới đôi mắt mơ màng vì rượu của Thẩm Chứng Ảnh, cô chỉ tập trung lấy nét mỗi Tạ Nhã Nhiên – người đang thoải mái làm chuyện cô muốn làm nhưng không thể làm, vân vê mân mó mớ lông mà Thẩm Chứng Ảnh nôn nao muốn chạm thử từ nãy đến giờ.
Còn người con gái mà Thẩm Chứng Ảnh ấp ủ hình bóng mãi trong lòng chỉ cách cô chưa đến ba bước, ấy vậy mà cứ kề cà mãi không chịu bước qua.
Người không đến chỗ ta thì ta đến chỗ người.
Thẩm Chứng Ảnh sau khi ngấm rượu liền cực kỳ nóng nảy, chưa kể còn rất chủ động, nhưng đồng thời rượu cũng hạn khả năng vận động của cô, Thẩm Chứng Ảnh với tay, hươ huơ trong không khí như muốn kéo ai đó về phía mình, suýt tí nữa là ngã nhào ra khỏi sô pha.
Hồ Lại không xem nổi nữa, lao tới đỡ Thẩm Chứng Ảnh, nào dè lại bị Thẩm Chứng Ảnh giữ chặt, kéo vào sô pha vuốt lia lịa như sói đói.
Xoa đầu bẹo má rồi lại vuốt ve sờ soạng đến lớp lông phủ trên bộ áo ngủ.
Vì hồi nhỏ đáng yêu nên người lớn cứ hết nựng nịu lại véo má Hồ Lại, đâm ra cô rất ghét ai đụng lên đầu lên mặt của mình. Nếu hai người còn trong giai đoạn mặn nồng thì chả có vấn đề gì hết, nhưng mà bây giờ...
Nghĩ sao vậy hả!
"Thẩm Chứng Ảnh!"
Thẩm Chứng Ảnh sau khi say không những nhanh tay hơn, mà còn khỏe hơn.
Hồ Lại không tiện dùng sức quá nhiều, không giãy ra được, vì vậy Hồ Lại đành phải yêu cầu Thẩm Chứng Ảnh buông mình ra.
Nào có ngờ Thẩm Chứng Ảnh lại ấm ức nói, "Em dữ quá đi, chị không nghe đâu".
Bảo không nghe hóa ra không nghe thật, một tay Thẩm Chứng Ảnh giữ chặt Hồ Lại, tay còn lại tiếp tục vân vê bộ đồ ngủ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, ngay cả tai gấu nhòn nhọn nhô ra trên mũ cũng không tha.
Tạ Nhã Nhiên còn tuyệt vời hơn nữa, sau một thoáng sững sờ liền thích thú ngồi một bên cười sảng khoái như đang xem kịch hay, không chịu giúp gì hết, nhìn còn tưởng sắp khui một bao hạt dưa, bổ thêm quả dưa hấu vừa ngồi nhâm nhi vừa xem.
Lượng rượu Tạ Nhã Nhiên và Thẩm Chứng Ảnh uống suýt soát nhau, chẳng qua Thẩm Chứng Ảnh nốc quá nhanh, hơn nữa bình thường cũng chẳng mấy khi động đến rượu nên dĩ nhiên tửu lượng không thể bằng Tạ Nhã Nhiên. Trước khi Hồ Lại đến, trừ việc bạn mình ngồi rấm rứt khóc ra thì mọi thứ vẫn mình thường, vậy mà khóc xong lại đổi hẳn sang một phong cách khác, khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ.
Hồ Lại cuống quýt hỏi Tạ Nhã Nhiên: "Rốt cuộc thì chị bắt chị ấy nốc bao nhiêu rượu vậy, sao chị ấy lại say đến mức này"!
Mình bắt ép lúc nào, là tự Thẩm Chứng Ảnh muốn uống!
Tạ Nhã Nhiên cau mày, đang định tỏ ý không hài lòng thì Thẩm Chứng Ảnh lên tiếng bằng giọng không vui, "Tôi không say".
Sợ mọi người không tin nên còn đặc biệt nhấn giọng: "Tôi không có say!"
Ừ, hẳn rồi, quả nhiên không có con ma men nào tự nhận là mình say.
Quá lười đôi co qua lại, Hồ Lại gỡ tay Thẩm Chứng Ảnh ra, "Đừng rờ rẫm lung tung nữa, về nhà đi".
"Không". Thẩm Chứng Ảnh níu chặt, nhất quyết không chịu buông tay, "Em lại nạt nộ chị".
Lúc xoa xoa vuốt vuốt bộ pyjama con gấu, mắt Thẩm Chứng Ảnh sáng rực, mắt Hồ Lại cũng sáng rực theo.
Sáng rực lên thứ ánh sáng chết chóc, như thể đang muốn nói nhà ngươi mà không chạy cho nhanh thì đừng trách sao ta ăn thịt nhà ngươi.
Biết người say rượu ưa làm khùng điên là một chuyện, còn chịu được những trò lố của họ hay không lại là chuyện khác. Dù là ai đi chẳng nữa, bị lôi khỏi chăn bông ấm áp, đi xuyên màn đêm trong tiết trời rét run cầm cập thế này để bảo lãnh người về nhà thì làm sao mà vui nổi. Đó là chưa kể, người nọ cũng chính là người phải lòng mình nhưng lại không chịu cố gắng đấu tranh cho tình yêu này dù chỉ một lần, lại còn ngồi uống rượu với đối tượng mập mờ thời cấp II đến say bét nhè.
Xa cách ba mươi năm, phải tin tưởng đến mức độ nào mới dám uống nhiều tới cỡ đó.
Ngay khi Hồ Lại sắp sửa phát rồ lên, Thẩm Chứng Ảnh tựa đầu lên vai cô: "Hồ Lai Lai, em đến đón chị sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm như bông, như có vẻ vẫn chưa tin lắm, nhưng Hồ Lại vẫn nghe ra được niềm hân hoan khi mơ ước thành hiện thực chiếm phần nhiều trong giọng của Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Chứng Ảnh, ôn tồn nói: "Đúng vậy, em đến đón chị đây, chúng ta về nhà nhé".
Và cứ thế, thành công nhét Thẩm Chứng Ảnh vào trong xe.
Sau khi ngồi ngay ngắn vào ghế lái, Hồ Lại cầm vô lăng, quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười ngây ngô của Thẩm Chứng Ảnh. Từ lúc say đến giờ, Thẩm Chứng Ảnh cứ nhìn mình cười toe toét, khác hoàn toàn với người phụ nữ mặt mày tối sầm, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần mà mình gặp trước đó.
"Ôi chao".
Hồ Lại bất giác thở dài.
Trước đây Hồ Lại vẫn luôn cho rằng việc gì cũng có lý do, thích và yêu cũng thế, cô cũng từng đoán già đoán non xem khi yêu mình có thể làm được những chuyện như thế nào. Trong tưởng tượng của Hồ Lại, có rất nhiều giới hạn tuyệt đối không thể vượt qua, chắc chắn cô sẽ không nhượng bộ với bất kỳ ai.
Nếu trước đây có ai nói với Hồ Lại, cô sẽ vui buồn vì một người, vì sự ra đi của người đó mà trằn trọc, vì một câu nói của người đó mà đa sầu đa cảm; chắc hẳn Hồ Lại sẽ nghĩ đầu óc của kẻ này có vấn đề.
Chỉ đến khi sự đã rồi, cô mới hiểu rằng trên đời này việc gì đến sẽ đến, tất cả những "giả sử", "nếu như", "có lẽ" chỉ tồn tại trong suy nghĩ mà thôi.
Thẩm Chứng Ảnh vươn tay vuốt ve gương mặt của Hồ Lại, hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì làm em phiền lòng sao?"
Hồ Lại gạt tay Thẩm Chứng Ảnh ra.
Còn có thể là chuyện gì nữa? Đã một người mẹ độc đoán ở nhà lại còn phải rước thêm một bà say quắc cần câu!
Ban nãy Tạ Nhã Nhiên hộ tống cả hai xuống lầu lấy xe, thấy Hồ Lại thắt dây an toàn cho Thẩm Chứng Ảnh nên mới hỏi thử: "Em định đưa cô ấy về nhà hay đưa đi đâu?"
Hồ Lại sôi máu, lạnh giọng đáp: "Em không muốn nghe người khác tỏ tình lúc say, cũng không xxoo(*) với người say làm gì. Yên tâm rồi chứ?" (*: tác giả bị kiểm duyệt từ)
Tạ Nhã Nhiên càng làm ra vẻ ngạc nhiên hơn, hỏi thêm câu nữa: "Yên tâm ai cơ? Em hay cô ấy?"
Mấy người phụ nữ này, ai cũng ỷ có rượu rồi khi dễ bắt nạt mình.
"Hồ Lai Lai". Thẩm Chứng Ảnh lại bắt đầu nói, "Chị nhớ em. Mấy ngày qua chị đều nghĩ đến em".
Hồ Lại lắc đầu, khởi động ô tô.
Cô cũng nghĩ, nhưng mà nghĩ đến chuyện đánh người!
Xe ngừng dưới nhà của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại gọi Giang Ngữ Minh mau nhanh cái chân xuống đón mẹ.
Vừa đến nơi, Giang Ngữ Minh đã thấy Hồ Lại mặc một bộ pyjama có mũ được phủ lông trông rất dễ thương, nhưng vẻ mặt Hồ Lại lại rất khó coi, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cậu ta buồn cười hỏi: "Làm gì mà hầm hầm vậy. Không phải mẹ tôi đi họp lớp à, sao cô lại đưa mẹ tôi về. Hay là mẹ tìm cô? Úi giời ơi, uống lắm thế!"
Giang Ngữ Minh nghe mùi rượu phảng phất trong gió.
"Hỏi mẹ cậu ấy!" Vừa dứt lời, Hồ Lại đã cảm thấy không ổn, bèn sửa thành, "Câu này không phải để chửi, ý tôi là nếu cậu có thắc mắc gì thì hỏi mẹ".
Giải thích xong, khí thế lập tức tụt vèo về không, chỉ còn lại rất nhiều bất lực.
Suýt chút nữa thì Giang Ngữ Minh cười phá lên, vội quay sang đỡ mẹ ra khỏi xe.
Vừa mới thả lỏng tay chuẩn bị quay đầu lại, mẹ cậu ta đã vòng sang ôm cứng lấy cổ Hồ Lại, nhất quyết không chịu buông ra, một hai phải kéo bằng được Hồ Lại vào nhà cùng mình.
Giang Ngữ Minh trố mắt, há hốc miệng, "Cô cho mẹ tôi uống rượu pha ke đấy à?"
Mỗi lần đến dịp sinh nhật, hai mẹ con luôn uống tượng trưng một ly. Giang Ngữ Minh đang trong độ tuổi trai tráng hừng hực nên rượu chỉ là chuyện nhỏ, ngược lại Thẩm Chứng Ảnh rất tiết chế, chưa từng để bản thân say bí tỉ. Chuyện ôm ấp một em gái trong lúc say bí tỉ càng không thể xảy ra. Thấy bảo rượu làm con người ta sống thật, Giang Ngữ Minh tự hỏi mẹ mình khi say sẽ trông như thế nào. Theo phỏng đoán của cậu ta, cùng lắm thì mẹ chỉ lèm bèm một chút, hoặc sẽ im im rồi thiếp đi luôn. Ai mà ngờ không khác gì đi đầu thai lại??
Chẳng lẽ từ tận đáy lòng, mẹ mình cũng là một nàng công chúa nhỏ điêu ngoa?
"Khốn nạn, chị ta đi uống rượu với người yêu cũ!"
"Cái gì? Mẹ tôi còn có cả người yêu cũ?!" Chuyện mẹ đi tụ tập họp lớp không làm Giang Ngữ Minh ngạc nhiên, nhưng sao đột nhiên bên tụ của mẹ lại nặn ra lá người yêu cũ thế này, "Ơ nhưng mà, là nam hay nữ vậy?"
"Hỏi mẹ cậu ấy! Mau, mau giúp tôi kéo chị ấy ra nhanh lên!"
Hôm sau khi Thẩm Chứng Ảnh tỉnh dậy, mặt trời đã treo tít trên cao. Thẩm Chứng Ảnh thấy đầu mình nặng trĩu còn miệng thì khô khốc. Cạnh giường có đặt một bình giữ nhiệt, mở nắp ra thì thấy nước ấm chừng chừng, có thể uống ngay được. Uống hơn nửa ly nước nhưng đầu vẫn còn quay quay, bụng cũng không dễ chịu gì cho cam, cứ muốn trớ hết ra ngoài. Thẩm Chứng Ảnh xoa xoa cổ, ấn ấn lên đầu, trí nhớ dừng lại lúc cô đang ngồi uống rượu với Tạ Nhã Nhiên.
Hai người uống hết bao nhiêu? Hai hay ba chai?
Thẩm Chứng Ảnh không nhớ.
Cô chỉ nhớ mình cứ lải nhải Hồ Lại Hồ Lại bên tai Tạ Nhã Nhiên...
Hồ Lại?!
Trái tim Thẩm Chứng Ảnh run lên. Nếu cô nhớ không lầm, trong điện thoại của Tạ Nhã Nhiên có ảnh của Hồ Lại.
Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình say? Hình như mình cảm thấy Hồ Lại bị Tạ Nhã Nhiên mê hoặc rồi lấy điện thoại gọi cho em ấy.
Còn về việc mình đã nói cái gì, chuyện gì đã xảy ra sau khi cúp máy, Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn không nhớ nổi.
Chẳng lẽ đây chính là màn đột phá huyền thoại trong truyền thuyết.
Vậy sau đó mình về nhà bằng cách nào?
"A Em Tới" nằm ngay vị trí đầu trong nhật ký gọi với thời lượng gần một phút. Sau đó không có bất cứ cuộc gọi nào nữa.
Nghe thấy tiếng lục cục ngoài cửa, Thẩm Chứng Ảnh thử gọi: "Minh Minh? Vào đây một tí".
Sau khi chứng kiến phải cảnh không nên thấy, Giang Ngữ Minh luôn mang một tâm thế đề phòng cực độ mỗi lần lảng vảng trước cửa phòng mẹ, đến khi nghe mẹ triệu tập mới cầm một miếng gà giòn bước vào.
"Mẹ tỉnh rồi à? Có đau đầu hay khó chịu chỗ nào không?"
Thẩm Chứng Ảnh xua xua tay, "Hôm qua ai đưa mẹ về? Hay là con đến đón?"
Không hỏi không sao, vừa hỏi xong Giang Ngữ Minh đã giống như bị ai điểm huyệt cười, Thẩm Chứng Ảnh thấy thằng nhóc hâm dở nhà cô cứ đứng cầm miếng đùi gà cười ngặt nghẽo.
Thẩm Chứng Ảnh không hiểu con mình cười cái quái gì, bực bội hỏi lại lần nữa, "Vậy là mẹ tự về?"
"Mẹ, mẹ vẫn còn say đúng không?"
"Giang Ngữ Minh, trả lời câu hỏi của mẹ trước!"
Giang Ngữ Minh rất muốn trả lời, nhưng cảnh tượng quá mức hề hước kia vẫn lẩn quẩn trong đầu cậu ta, vì thế vừa mở miệng ra định nói thì Giang Ngữ Minh lại cười như nắc nẻ.
"Cái quái gì vậy?" Con trai lên cơn động kinh bất thường, không hỏi được lý do, Thẩm Chứng Ảnh đành phải chọn vài chuyện mà có thể Giang Ngữ Minh sẽ muốn biết, nói, "Chủ quán kiêm nhiếp ảnh gia mà lần trước con nói cô ấy khiêu vũ với Hồ Lại chính là bạn học cũ hồi cấp II của mẹ".
"Cái gì? Chủ quán Nhiên là bạn học cũ của mẹ ư? Cũng là người tối qua uống rượu với mẹ?" Giang Ngữ Minh kinh ngạc, nãy giờ cười nhiều quá, bây giờ cậu ta mới bắt đầu nói lại được tiếng người, "Mẹ yên tâm đi, nếu Hồ Lại vẫn còn để ý mẹ thì bà chủ hay nhiếp ảnh gia gì gì đó đều không có cửa. Ớ, thế hóa ra bà chủ ở đó cũng là người yêu cũ của mẹ à? Vậy là vừa lên cấp II mẹ đã bắt đầu hẹn hò người đồng giới sao, mẹ của con đúng là tân thời quá xá".
Con trai mình điên rồi.
"Giang Ngữ Minh, anh nói bậy bạ gì đó". Đầu Thẩm Chứng Ảnh càng lúc càng đau, sau khi uống hết chỗ nước còn lại trong phích, bỗng cô nghĩ đến một khả năng. "Hôm qua Hồ Lại đưa mẹ về?"
Một lúc lâu sau, cuối cùng Giang Ngữ Minh cũng giải thích xong những gì đã xảy ra sau khi Hồ Lại đưa mẹ mình về nhà. Đó cũng là lúc khuôn mặt Thẩm Chứng Ảnh tối sầm hẳn.
"Không thể nào?!" Thẩm Chứng Ảnh nghe xong hoàn toàn không tin nổi, đưa tay lên che kín mặt.
Theo như lời của Giang Ngữ Minh, mình giữ rịt lấy Hồ Lại cả đêm qua, Hồ Lại mà không vào nhà với mình thì mình cũng không chịu vào. Hồ Lại hết cách, đành phải đưa mình lên lầu, đến lúc vào nhà, mình lại quay sang xoa xoa vuốt vuốt bộ độ ngủ hình con gấu của Hồ Lại, nhất quyết không chịu buông tay.
"Tiếc là lúc đó con ngỡ ngàng quá nên không kịp chụp hình lại. Mẹ bứt sắp trụi lủi lớp lông trên mũ rồi lại quay sang đu lủng lẳng lên người con gấu kia. Cuối cùng Hồ Lại phải vừa dỗ dành vừa dụ ngọt, bảo mẹ đi thay đồ ngủ thì mới nhét được mẹ vào trong chăn. Không phải con bịa đâu, lúc đó mặt cô ta tái xanh hết cả rồi. Hahahaha..."
"Không đâu... Nhất định là..."
"Đúng đúng đúng, nhất định là con chờ mẹ về lâu quá mới sinh ảo giác. Tối qua mẹ không uống giọt rượu nào hết, Hồ Lại cũng không đến, bộ đồ ngủ của cô ta cũng không bị mẹ bứt trụi lủi... Mà khoan, con nghĩ chắc phải có ai giở trò với bộ đồ ngủ trước mẹ nhỉ, chứ làm gì có chuyện một người đứng đắn như mẹ lại đi rờ rẫm vân vê lớp lông trên bộ đồ ngủ của con gái nhà người ta như thế..." Giang Ngữ Minh nhai đùi gà chóp chép, nhớ lại gương mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng phải cố nhịn để không bùng nổ của Hồ Lại tối qua, trong lòng cậu ta cảm thấy khoan khoái khó tả.
"Đủ rồi! Câm miệng!" Thẩm Chứng Ảnh không còn mặt mũi nào nữa, tụt hết cả người vào trong chăn, chỉ ước gì mình và chăn có thể hòa làm một, không cần phải trở ra thêm một lần nào nữa.
Đấy là sau khi về nhà, vậy còn trước đó thì sao?
Sau này làm sao còn dám nhìn mặt Tạ Nhã Nhiên, Hồ Lại và cả con trai mình nữa?
Sức tàn phá của rượu đúng là quá mức kinh hoàng.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Tạ Nhã Nhiên: O(∩_∩)O
Giang Ngữ Minh: O(∩_∩)O
Hồ Lai Lai: (`へ?)
Giáo sư Thẩm: (。_。)
Tốt nhất là đừng lôi nhau lên giường cá mập con dududu khi say, đa phần bạn sẽ hối hận sau khi làm như vậy, không đáng.
===
Ps: Một trong những cao trào đáng yêu (chủ yếu là giáo sư Thẩm quá đáng yêu) của truyện nên mình cố tình ém hàng chờ edit xong hết rồi bung một lần hehe. Hy vọng các bạn enjoy và thông cảm giùm mình chuyện lâu đăng nhaaaa. Chúc mọi người nghỉ hè zui zẻeeeee