Chương 7
Trái tim tôi đập rất nhanh.
Không thể nào?
“Tống Hi Thần, anh•••••• có phải anh biết em là ai rồi không?” Tôi cẩn thận hỏi thử.
Tống Hi Thần không đáp.
Tôi thấy hai mắt anh đã nhắm lại, chắc anh đã ngủ rồi.
Tôi đành phải đưa anh về dưới ký túc xá của anh, nhờ người gọi bạn cùng phòng của anh xuống, đưa anh về phòng.
Sau khi hai người bạn cùng phòng của anh xuống, khi thấy chúng tôi, thì trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ và kinh hãi.
Lúc họ kéo Tống Hi Thần đi, còn tốt bụng nhắc nhở tôi để ý khuôn mặt.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, che kín khuôn mặt đang đắp mặt nạ đen của mình.
Ah ah ah......
Tôi đã đem cái khuôn mặt nhìn như ma quỷ này, kéo theo Tống Hi Thần đã say, đi quanh trường, để cho vô số người nhìn thấy.....
Tôi giống như phát điên, chạy nhanh về ký túc xá.
Vương Vi cười như được mùa, cô ấy vừa cười tôi, vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lòng tôi rối như tơ vò, cũng không biết phải giải thích như nào, đành phải nói là Tống Hi Thần uống say, mượn rượu phát điên.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi không thể ngủ được.
Tống Hi Thần đau khổ như vậy là vì tôi.
Trái tim tôi như đang bị mèo cào, vừa đau vừa tò mò.
Tôi thực sự rất muốn biết, liệu Tống Hi Thần có biết tôi là bạn gái qua mạng của anh không?
Sau một đêm không ngủ, mắt tôi đã có quầng thâm, tôi muốn tìm Tống Hi Thần nói chuyện.
Nhưng Tống Hi Thần không đi học.
Tôi nghe bạn cùng phòng của anh kể, hóa ra mấy hôm gần đây anh đều đi uống rượu, tối qua là hôm anh uống nhiều nhất, uống đến say mèm.
Bạn cùng phòng đều biết anh thất tình, cũng thấy mấy hôm nay anh hành động rất lạ.
Vì bình thường, Tống Hi Thần không uống rượu, nhưng mấy hôm nay anh lại đều mượn rượu giải sầu.
Mà anh cũng không hút thuốc lá, nhưng lại ăn kẹo mút không ngừng như phát điên.
Một tháng trước, anh mua mấy thùng kẹo mút lớn để ở trong ký túc xá, cũng không cho ai chạm vào, bản thân thì ăn như phát điên.
Bạn cùng phòng của anh đều cảm thán, Tống Hi Thần có một khuôn mặt đẹp trai đa tình, nhưng không ngờ anh lại là kẻ si tình đến vậy.
Mà họ cũng cảm thấy Tống Hi Thần đau khổ như vậy, nhất định là do bị đá.
Họ cũng tò mò, xem ai là người đã đá Tống Hi Thần?
Sau khi nghe những lời bạn cùng phòng của anh kể, tâm trạng của tôi càng thêm buồn bực và áy náy.
Chuyện thất tình thực sự là một đả kích lớn với Tống Hi Thần.
Tôi chỉ có thể đi đến dưới ký túc xá của anh để chờ Tống Hi Thần, vì tôi gọi cho anh, nhưng điện thoại của anh luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi ngồi đợi ở ghế dài dưới chân tòa, đợi đến ngủ quên mất.
Tôi lập tức tỉnh táo lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Tôi nghe thấy giọng nói của Phương Như.
“Tống Hi Thần, em là『 Phô mai ngày nắng 』, em là bạn gái qua mạng của anh.” Phương Như mặc chiếc váy trắng tinh, trên khuôn mặt mang theo vẻ ngượng ngùng.
Mà đứng trước mặt cô ta là Tống Hi Thần vẫn đang ngậm kẹo mút và giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, khó ở.
10
Trái tim tôi lập tức rơi vào trạng thái rối loạn.
Vậy mà Phương Như lại đến tìm Tống Hi Thần.
Phương Như thấy Tống Hi Thần không đáp, thì tiếp tục nói: “Anh đang tức giận vì em đã chia tay với anh à? Em chỉ hơi nóng nảy một chút thôi, thực ra em không hề muốn chia tay với anh. Em là 『 Phô mai ngày nắng 』thật mà, ngày đầu tiên kết bạn, em đã gửi cho anh một cái sticker thỏ ăn hoa đáng yêu, chúng ta còn cùng nhau nói về Paris nữa.”
Tôi nắm chặt tay, tôi có muốn vạch trần Phương Như không, nhưng….hiện tại tôi có tư cách gì để vạch trần Phương Như?
Cả tôi và Phương Như đều là “Phô mai ngày nắng”.
Tống Hi Thần sẽ tin sao?
Tống Hi Thần cười cười: “Được rồi, cuối cùng tôi cũng •••••• tìm được cô, Phô mai ngày nắng.”
Khi anh nói ra những lời đó, trái tim tôi chợt rơi xuống đáy vực.
Xem ra Tống Hi Thần thực sự không biết tôi là bạn gái qua mạng của anh, hóa ra tôi đoán sai rồi.
Tống Hi Thần vì giọng nói của tôi giống với giọng bạn gái qua mạng của anh, nên mới coi tôi như bạn bè, tối hôm qua anh quá say, nên mới nhận nhầm người.
Tôi hốt hoảng rời đi.
Đáng nhẽ tôi không nên ảo tưởng, ảo tưởng Tống Hi Thần sau khi biết tôi là bạn gái qua mạng của anh, sẽ yêu tôi, sẽ vì thất tình mà chủ động đến ký túc xá tìm tôi, sẽ khóc lóc, tủi thân kể lể với tôi.
Tôi trốn chạy.
Sau khi về ký túc xá, tôi nhận được điện thoại của Phương Như.
Phương Như đắc ý khoe khoang với tôi, cô ta đã trở thành bạn gái của Tống Hi Thần.
Phương Như cũng cảnh cáo tôi: “Tôi khuyên cô nên đóng kín miệng mình lại, đừng nói cho bất kỳ ai biết, đặc biệt là Tống Hi Thần, giao dịch của hai chúng ta, và cả chuyện cô là 『 Phô mai ngày nắng 』. Nếu không thì, Hứa Thiển Thiển à•••••• cô biết tôi có rất nhiều anh trai mà nhỉ, nếu tôi muốn dạy dỗ cô, thì chỉ cần vẫy tay một cái là được. Đừng có xen vào chuyện của người khác, nghe rõ chưa.”
Tôi nghe lời đe d*a của Phương Như, tôi hoàn toàn nhìn rõ mặt đen tối của Phương Như.
Người như vậy......
Tôi thấy cô ta không xứng làm bạn gái Tống Hi Thần.
Tôi lo, cô ta sẽ làm tổn thương Tống Hi Thần.
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với Phương Như: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, đây là xã hội pháp trị, bà nghĩ bà đe dọa là tôi bỏ cuộc à? Người nên rời khỏi Tống Hi Thần là bà, là bà không xứng được ở cạnh Tống Hi Thần.”
Nói xong tôi cúp máy, còn chặn luôn số của Phương Như.
Tôi đã nghĩ kỹ, tôi phải thẳng thắn nói sự thật cho Tống Hi Thần biết, dù Tống Hi Thần có khinh bỉ và chán ghét hành vi dối trá của tôi, thì tôi cũng chấp nhận.
Dù anh có muốn đánh muốn mắng tôi, thì tôi cũng nhận, lẽ ra tôi không nên bỏ ra 600 tệ để nhận lấy anh, đáng nhẽ tôi nên nói cho anh biết mọi chuyện sớm hơn.
Tôi gọi cho Tống Hi Thần, tôi không ngờ là Tống Hi Thần lại nhận điện thoại.
Giọng tôi run run: “Tống Hi Thần, anh ra ngoài được không •••••• chị có chuyện muốn nói với anh?”
Tống Hi Thần lạnh lùng đáp: “Giờ anh không có thời gian, ngày mai gặp ở trường.”
Ở trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng cười của Phương Như, trái tim tôi đau đớn.
Khi thực sự đánh mất Tống Hi Thần, tôi mới thấy nó đau đến nhường nào.
Tôi cố nén nước mắt: “Được, ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi bật khóc.
Hiện tại tôi cũng không rõ, nếu tôi có nói cho Tống Hi Thần, nếu Tống Hi Thần biết giao dịch giữa tôi và Phương Như, nếu biết những gì Phương Như đã làm, anh sẽ chia tay Phương Như sao?
Vì trước khi tôi bỏ ra 600 tệ để ‘mua’ anh, thì cuộc trò chuyện của anh và Phương Như đã rất rôm rả, nhiệt tình, lúc đó Tống Hi Thần đã yêu Phương Như rồi nhỉ?
Tống Hi Thần hẹn hò quan mạng với tôi, vì anh luôn nghĩ tôi là “Phô mai ngày nắng” trước đó nhỉ?
Có lẽ •••••• từ đầu đến cuối người dư thừa luôn là tôi nhỉ?
Không thể nào?
“Tống Hi Thần, anh•••••• có phải anh biết em là ai rồi không?” Tôi cẩn thận hỏi thử.
Tống Hi Thần không đáp.
Tôi thấy hai mắt anh đã nhắm lại, chắc anh đã ngủ rồi.
Tôi đành phải đưa anh về dưới ký túc xá của anh, nhờ người gọi bạn cùng phòng của anh xuống, đưa anh về phòng.
Sau khi hai người bạn cùng phòng của anh xuống, khi thấy chúng tôi, thì trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ và kinh hãi.
Lúc họ kéo Tống Hi Thần đi, còn tốt bụng nhắc nhở tôi để ý khuôn mặt.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, che kín khuôn mặt đang đắp mặt nạ đen của mình.
Ah ah ah......
Tôi đã đem cái khuôn mặt nhìn như ma quỷ này, kéo theo Tống Hi Thần đã say, đi quanh trường, để cho vô số người nhìn thấy.....
Tôi giống như phát điên, chạy nhanh về ký túc xá.
Vương Vi cười như được mùa, cô ấy vừa cười tôi, vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lòng tôi rối như tơ vò, cũng không biết phải giải thích như nào, đành phải nói là Tống Hi Thần uống say, mượn rượu phát điên.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi không thể ngủ được.
Tống Hi Thần đau khổ như vậy là vì tôi.
Trái tim tôi như đang bị mèo cào, vừa đau vừa tò mò.
Tôi thực sự rất muốn biết, liệu Tống Hi Thần có biết tôi là bạn gái qua mạng của anh không?
Sau một đêm không ngủ, mắt tôi đã có quầng thâm, tôi muốn tìm Tống Hi Thần nói chuyện.
Nhưng Tống Hi Thần không đi học.
Tôi nghe bạn cùng phòng của anh kể, hóa ra mấy hôm gần đây anh đều đi uống rượu, tối qua là hôm anh uống nhiều nhất, uống đến say mèm.
Bạn cùng phòng đều biết anh thất tình, cũng thấy mấy hôm nay anh hành động rất lạ.
Vì bình thường, Tống Hi Thần không uống rượu, nhưng mấy hôm nay anh lại đều mượn rượu giải sầu.
Mà anh cũng không hút thuốc lá, nhưng lại ăn kẹo mút không ngừng như phát điên.
Một tháng trước, anh mua mấy thùng kẹo mút lớn để ở trong ký túc xá, cũng không cho ai chạm vào, bản thân thì ăn như phát điên.
Bạn cùng phòng của anh đều cảm thán, Tống Hi Thần có một khuôn mặt đẹp trai đa tình, nhưng không ngờ anh lại là kẻ si tình đến vậy.
Mà họ cũng cảm thấy Tống Hi Thần đau khổ như vậy, nhất định là do bị đá.
Họ cũng tò mò, xem ai là người đã đá Tống Hi Thần?
Sau khi nghe những lời bạn cùng phòng của anh kể, tâm trạng của tôi càng thêm buồn bực và áy náy.
Chuyện thất tình thực sự là một đả kích lớn với Tống Hi Thần.
Tôi chỉ có thể đi đến dưới ký túc xá của anh để chờ Tống Hi Thần, vì tôi gọi cho anh, nhưng điện thoại của anh luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi ngồi đợi ở ghế dài dưới chân tòa, đợi đến ngủ quên mất.
Tôi lập tức tỉnh táo lại khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Tôi nghe thấy giọng nói của Phương Như.
“Tống Hi Thần, em là『 Phô mai ngày nắng 』, em là bạn gái qua mạng của anh.” Phương Như mặc chiếc váy trắng tinh, trên khuôn mặt mang theo vẻ ngượng ngùng.
Mà đứng trước mặt cô ta là Tống Hi Thần vẫn đang ngậm kẹo mút và giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, khó ở.
10
Trái tim tôi lập tức rơi vào trạng thái rối loạn.
Vậy mà Phương Như lại đến tìm Tống Hi Thần.
Phương Như thấy Tống Hi Thần không đáp, thì tiếp tục nói: “Anh đang tức giận vì em đã chia tay với anh à? Em chỉ hơi nóng nảy một chút thôi, thực ra em không hề muốn chia tay với anh. Em là 『 Phô mai ngày nắng 』thật mà, ngày đầu tiên kết bạn, em đã gửi cho anh một cái sticker thỏ ăn hoa đáng yêu, chúng ta còn cùng nhau nói về Paris nữa.”
Tôi nắm chặt tay, tôi có muốn vạch trần Phương Như không, nhưng….hiện tại tôi có tư cách gì để vạch trần Phương Như?
Cả tôi và Phương Như đều là “Phô mai ngày nắng”.
Tống Hi Thần sẽ tin sao?
Tống Hi Thần cười cười: “Được rồi, cuối cùng tôi cũng •••••• tìm được cô, Phô mai ngày nắng.”
Khi anh nói ra những lời đó, trái tim tôi chợt rơi xuống đáy vực.
Xem ra Tống Hi Thần thực sự không biết tôi là bạn gái qua mạng của anh, hóa ra tôi đoán sai rồi.
Tống Hi Thần vì giọng nói của tôi giống với giọng bạn gái qua mạng của anh, nên mới coi tôi như bạn bè, tối hôm qua anh quá say, nên mới nhận nhầm người.
Tôi hốt hoảng rời đi.
Đáng nhẽ tôi không nên ảo tưởng, ảo tưởng Tống Hi Thần sau khi biết tôi là bạn gái qua mạng của anh, sẽ yêu tôi, sẽ vì thất tình mà chủ động đến ký túc xá tìm tôi, sẽ khóc lóc, tủi thân kể lể với tôi.
Tôi trốn chạy.
Sau khi về ký túc xá, tôi nhận được điện thoại của Phương Như.
Phương Như đắc ý khoe khoang với tôi, cô ta đã trở thành bạn gái của Tống Hi Thần.
Phương Như cũng cảnh cáo tôi: “Tôi khuyên cô nên đóng kín miệng mình lại, đừng nói cho bất kỳ ai biết, đặc biệt là Tống Hi Thần, giao dịch của hai chúng ta, và cả chuyện cô là 『 Phô mai ngày nắng 』. Nếu không thì, Hứa Thiển Thiển à•••••• cô biết tôi có rất nhiều anh trai mà nhỉ, nếu tôi muốn dạy dỗ cô, thì chỉ cần vẫy tay một cái là được. Đừng có xen vào chuyện của người khác, nghe rõ chưa.”
Tôi nghe lời đe d*a của Phương Như, tôi hoàn toàn nhìn rõ mặt đen tối của Phương Như.
Người như vậy......
Tôi thấy cô ta không xứng làm bạn gái Tống Hi Thần.
Tôi lo, cô ta sẽ làm tổn thương Tống Hi Thần.
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với Phương Như: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, đây là xã hội pháp trị, bà nghĩ bà đe dọa là tôi bỏ cuộc à? Người nên rời khỏi Tống Hi Thần là bà, là bà không xứng được ở cạnh Tống Hi Thần.”
Nói xong tôi cúp máy, còn chặn luôn số của Phương Như.
Tôi đã nghĩ kỹ, tôi phải thẳng thắn nói sự thật cho Tống Hi Thần biết, dù Tống Hi Thần có khinh bỉ và chán ghét hành vi dối trá của tôi, thì tôi cũng chấp nhận.
Dù anh có muốn đánh muốn mắng tôi, thì tôi cũng nhận, lẽ ra tôi không nên bỏ ra 600 tệ để nhận lấy anh, đáng nhẽ tôi nên nói cho anh biết mọi chuyện sớm hơn.
Tôi gọi cho Tống Hi Thần, tôi không ngờ là Tống Hi Thần lại nhận điện thoại.
Giọng tôi run run: “Tống Hi Thần, anh ra ngoài được không •••••• chị có chuyện muốn nói với anh?”
Tống Hi Thần lạnh lùng đáp: “Giờ anh không có thời gian, ngày mai gặp ở trường.”
Ở trong điện thoại, tôi nghe thấy tiếng cười của Phương Như, trái tim tôi đau đớn.
Khi thực sự đánh mất Tống Hi Thần, tôi mới thấy nó đau đến nhường nào.
Tôi cố nén nước mắt: “Được, ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi bật khóc.
Hiện tại tôi cũng không rõ, nếu tôi có nói cho Tống Hi Thần, nếu Tống Hi Thần biết giao dịch giữa tôi và Phương Như, nếu biết những gì Phương Như đã làm, anh sẽ chia tay Phương Như sao?
Vì trước khi tôi bỏ ra 600 tệ để ‘mua’ anh, thì cuộc trò chuyện của anh và Phương Như đã rất rôm rả, nhiệt tình, lúc đó Tống Hi Thần đã yêu Phương Như rồi nhỉ?
Tống Hi Thần hẹn hò quan mạng với tôi, vì anh luôn nghĩ tôi là “Phô mai ngày nắng” trước đó nhỉ?
Có lẽ •••••• từ đầu đến cuối người dư thừa luôn là tôi nhỉ?