Chương 8
.11
Sau khi thức giấc, tôi lướt bảng tin theo thói quen.
Kết quả là tôi thấy được bạn bè đăng một tin, Phương Như bị bắt, do tội lừa đảo.
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Hả?
Phương Như bị bắt?
Chuyện gì thế này?
Tình cờ, người đăng bài là bạn học cũ của tôi và Phương Như, tôi liền nhắn tin hỏi cô ấy.
Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết hóa ra trong chuyện tình cảm Phương Như không những chân dẫm nhiều thuyền, mà còn lừa dối rất nhiều người, cô ta là hải vương trong đống hải vương*.
(hải vương: từ lòng chỉ người bắt cá nhiều tay, lăng nhăng,….)
Lý do cô ta bị lật thuyền, vì nửa năm trước cô ta đã lừa một người đàn ông tên Quý Kiệt 20 vạn, người đàn ông đó vừa thất tình lại vừa bị lừa, đã nhảy lầu tự s*t, dù đã được cứu, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
(20 vạn ~ 690-700 triệu)
Sau khi lừa được tiền thì cô ta nhanh chóng xóa tài khoản, lúc đó, không ai biết được thân phận thật của anh ta.
Nhưng Quý Kiệt có một nhóm anh em tốt, sau khi xảy ra chuyện, họ muốn tìm ra kẻ lừa đảo tên “Màu xanh lơ lãng mạng”.
Sau đó bọn họ tìm được tài khoản phụ của Phương Như ở diễn đàn Phương Như thường dùng, có một người trong nhóm dùng chính ảnh chụp của chính mình để dụ Phương Như vào tròng, làm cô ta hiện nguyên hình, tìm được bằng chứng Phương Như lừa tiền.
Phương Như cứ nghĩ mình là thợ săn, lại không ngờ được đến một ngày cô ta lại trở thành con mồi.
Phương Như đã từng trò chuyện với người bạn kia, đã từng nhắc đến chuyện nửa năm trước cô ta đã kết bạn với một anh cực phẩm đẹp trai, nhưng lúc đó Phương Như cảm thấy đối phương dùng ảnh giả để yêu qua mạng, vì người đẹp trai cực phẩm như vậy sao có thể không có người theo đuổi ở ngoài đời.
Sau khi nói chuyện với bạn học cũ xong, tâm trạng của tôi lại trùng xuống đáy vực.
Tôi bật cười, hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là người ngốc nhất, tôi đã nghĩ Tống Hi Thần chẳng biết gì cả, anh chỉ yêu đương đơn thuần qua mạng. Nhưng anh luôn biết bạn gái qua mạng của anh là kẻ lừa đảo.
Anh hỏi han ân cần, không ngừng làm nũng với tôi, đối xử tốt với tôi, hóa ra là vì anh tưởng tôi là Phương Như, anh muốn dụ tôi ra ngoài, sau đó bắt tôi, tôi lại cứ nghĩ anh đã thực sự yêu cô bạn gái qua mạng của anh.
Tôi không trách Tống Hi Thần.
Tôi trách chính mình đã rơi vào tình yêu qua mạng này, vì lòng tham mà đánh mất trái tim.
Tôi cũng chẳng muốn tìm Tống Hi Thần để giải thích rõ giao dịch giữa tôi và Phương Như nữa, cứ coi như chúng tôi chưa từng có giao điểm đi.
Tống Hi Thần sẽ không bị Phương Như lừa gạt nữa, anh sẽ sống rất tốt.
Mà tôi cũng sẽ tránh xa Tống Hi Thần.
Tôi giống y một thây ma, đầu óc trống rỗng, rửa mặt, mặc quần áo y như một cỗ máy được lập trình sẵn, rồi đi học với các bạn cùng phòng.
Khi chúng tôi mới ra khỏi ký túc xá, Vương Vi – bạn cùng phòng của tôi dùng ngón tay chọc chọc tôi.
Tôi vừa nhìn lên thì thấy Tống Hi Thần mặc áo sơ mi trắng, mái tóc có hơi rối, trong miệng vẫn đang ngậm kẹo mút.
Tôi sửng sốt một chút, Tống Hi Thần sao lại đến đây?
Anh đến tìm tôi ư?
Nhưng hiện tại anh không say.
Tống Hi Thần bước về phía tôi, trái tim tôi như muốn nhảy lên đến tận họng, hồi hộp.
Bạn cùng phòng ra hiệu cho tôi, ý bảo họ sẽ đi trước, để tôi và Tống Hi Thần chậm rãi nói chuyện.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Cậu đến tìm tớ à? Hôm qua tớ chỉ muốn nói xin lỗi thôi, hôm tớ uống say chắc đã làm ra chuyện không phải phép, làm gián đoạn tiệc sinh nhật của cậu.”
Tôi có thể ngửi được mùi dưa hấu nồng đậm trên người anh, tôi thấy trong túi anh nhét đầy vỏ kẹo mút màu trắng ngà, chắc anh đã ăn rất nhiều, rất nhiều, nhưng không có thùng rác, anh lại không thể ném xuống đất, nên nhét vào trong túi.
Tống Hi Thần chau mày lại, sắc mặt không quá tốt, trong ánh mắt ngập tràn sự thất vọng: “Chị chỉ muốn nói với anh chuyện đó?”
Tôi gật đầu, mỉm cười, đáp: “Um um, đúng vậy. Tống Hi Thần, chúng ta sắp muộn rồi, tớ đến phòng học trước đây.”
Nhưng ngay giây sau anh đã nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt hiện lên sự chán nản, tủi thân.
“Chị ơi, chị không cần em nữa thật à?”
Cái giọng điệu làm nũng này!
Tôi rất quen với cái giọng làm nũng của anh, vì anh thường xuyên làm nũng với tôi qua wechat.
Anh còn gọi tôi là •••••• chị ơi!
Nhưng ở ngoài đời, anh luôn giữ hình tượng đẹp trai lạnh lùng, chẳng hề liên quan gì đến hình tượng cún con dễ thương làm nũng ở trên wechat cả.
12
Cả người tôi cứng đờ.
“Anh•••••• cậu •••••• biết tớ?” Vì lo lắng, nên lưỡi tôi như bị cuốn lại.
Tống Hi Thần đúng lý hợp tình trả lời tôi: “Dĩ nhiên rồi! Chị là người yêu qua mạng của anh. Chị nghĩ anh ngốc lắm à?”
Chân tay tôi luống cuống, tôi không biết phải nói gì với anh.
Đây coi như là lần đầu tiên chúng tôi “gặp nhau ngoài đời” nhỉ?
Chúng tôi tự mình chọc thủng tấm màn, đều biết thân phận của đối phương.
Có lẽ anh nhận ra tôi đang lo lắng, nên nói với tôi: “Không phải vội, chị sợ anh làm gì? Người bị đá là anh mà! Anh đã giận mấy ngày liền, chị cũng chẳng đến dỗ anh! Nên anh chỉ có thể đến tìm chị!”
Trong giọng nói của anh ngập tràn sự tủi thân và bất mãn.
Lúc này tôi mới hiểu ra, hóa ra lần trước anh say, đến dưới ký túc xá tìm tôi, không phải là do nhận nhầm hay do say mà lú lẫn, mà là do anh thực sự muốn tìm tôi.
Anh kéo đứa đang mông lung bối rối như tôi vào quán trà sữa.
Tôi và anh ngồi trong quán trà sữa.
Anh gọi trà sữa dâu tây tôi thích nhất, rồi lại lôi từ ba lô ra một lọ kẹo mút sữa lớn, đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi nghĩ đến trước đây khi anh muốn hẹn gặp tôi ngoài đời rồi bị tôi từ chối, sau đó anh làm nũng, dụ dỗ tôi không ngừng ở trên wechat, anh nói chỉ cần gặp nhau ở ngoài đợi anh sẽ mua cho tôi thật nhiều kẹo sữa.
Tôi lại nhớ đến lần anh mời tôi đi hát, lần chúng tôi đi KTV để mừng sinh nhật anh, cũng là do anh cố ý chuẩn bị.
Có phải anh đã biết tôi là “Phô mai ngày nắng” trong nửa năm gần đây từ lâu rồi không?
“Từ khi nào anh biết chị là••••” tôi hỏi.
Tống Hi Thần kiêu ngạo nói: “Vào hôm chị dùng điện thoại, va vào người anh, anh vô tình nhìn thấy màn hình cuộc trò chuyện của chị. Thị lực của anh rất tốt, liếc một cái đã thấy rồi, giọng của chị cũng rất quen thuộc. Nên anh biết đó là chị ngay lập tức!”
Bên ngoài tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng tôi đang điên cuồng đưa tín hiệu kêu cứu!
Hóa ra tôi đã bị lộ từ lúc đó rồi, tôi còn tưởng mình đã giấu anh.
“Vậy anh biết 『 Phô mai ngày nắng 』 là Phương Như không?” Tôi nói: “Chị nghe bảo, Phương Như đã bị bắt.”
Sắc mặt Tống Hi Thần lập tức đen kịt, anh cũng chẳng hề giấu diếm mà nói cho tôi nghe hết mọi chuyện.
Bảy tháng trước, đúng là anh đã cố ý kết bạn wechat với Phương Như, cùng trò chuyện với cô ta trong một tháng, mục đích ban đầu của anh là muốn dụ Phương Như xuất hiện.
Nhưng một tháng sau, anh phát hiện phong cách nói chuyện của đối phương đã thay đổi, không còn ra vẻ, thả thính thái quá nữa, mà trở nên đáng yêu gửi thêm một vài sticker cho anh, sẽ gửi cho anh những bức ảnh phong cảnh đã đi qua, sẽ chia sẻ những câu chuyện cười với anh.
Nên anh nhanh chóng nhận ra đầu bên kia đã là người khác.
Nghe xong, tôi á khẩu không biết phải nói gì.......
Trước đây, tôi mới giả vờ hai ngày, đã bị anh nhìn thấu rồi à?
Anh đúng là không hề ngốc, ngược lại tôi mới là thằng hề.
Anh cũng chẳng hề vạch trần tôi, ban đầu là vì anh nghĩ tôi là đứa bắt cá nhiều tay đã hại bạn anh ấy, nên anh cũng định hẹn tôi ra ngoài gặp, để tìm ra thân phận thật của người phụ nữ bắt cá nhiều tay.
Nhưng rồi anh vẫn yêu tôi.
Khi Tống Hi Thần nói ‘Yêu chị’ tôi thấy anh đỏ mặt.
Trong đầu tôi nhảy ra một suy nghĩ, Tống Hi Thần không phải là một người khiêu ngạo lạnh lùng, anh giống một chú cún con vừa ngây thơ vừa đáng yêu hơn.
Tôi muốn đưa tay ra xoa đầu anh.
“Sao anh lại thích chị?” Tôi cố ý hỏi.
Hắn ngượng ngùng giải thích.
Qua những cuộc trò chuyện, anh biết bản tính của tôi là vừa đơn thuần, vừa đáng yêu, hơi ngốc nghếch, đặc biệt vào một đêm anh gặp chuyện phiền lòng, tôi đã bên cạnh trò chuyện với anh cả đêm, vì muốn làm anh vui mà đã gửi cho anh rất nhiều chuyện cười, còn gửi cho anh một đoạn video tôi nhảy mà không để lộ mặt.
Đôi khi, tình yêu là chuyện xảy ra trong nháy mắt, vào ngày hôm đó anh đã có cảm tình với tôi, cũng càng ngày càng rời xa hình tượng lạnh lùng của bản thân, thoải mái thả lỏng.
Anh quay lại bản tính vốn có của mình, thường xuyên làm nũng với tôi, thường thường xuyên thả thính tôi, muốn gặp tôi.
Nên anh thật sự yêu qua mạng với tôi.
Đến cả chuyện trả thù•.....
Anh cũng định dùng cách khác để tìm ra người phụ nữ bắt cá nhiều tay, trả thù.
Mà anh cũng càng ngày càng muốn gặp tôi ở ngoài đời, vì anh không muốn chỉ là tình yêu qua mạng.
Anh muốn gặp tôi ở ngoài đời, theo đuổi tôi, rồi hẹn hò với tôi.
Sau đó, tôi không cẩn thận va phải anh, anh đã nhận ra tôi ngay lập tức.
Lúc đó anh mới biết trông tôi như thế nào, anh càng thêm chắc chắn vào những gì mình muốn, anh muốn theo đuổi tôi, anh muốn ở bên tôi.
Tôi vừa ngượng vừa lo hỏi anh: “Lần đầu tiên thấy chị, anh cảm thấy thế nào?”
Anh nhìn tôi, rồi đột nhiên sát lại gần tai tôi, giọng nói gợi cảm quyế*n rũ.
“Bịch một cái ••••• trái tim anh đập nhanh khủng khiếp. Chị siêu đáng yêu! Siêu dễ thương!”
Nhưng ngay giây sau, giọng anh lại tràn đầy oán trách: “Nhưng chị lại không thèm để ý anh! Chị đối xử với anh siêu lạnh nhạt •••• anh cũng chỉ có thể tự mình đến tìm chị, mượn cơ hội tiếp cận chị, trò chuyện với chị, mời chị đi uống trà sữa.”
Bây giờ tôi mới nhận ra, anh thực sự đang theo đuổi tôi, nhỉ?
“Chị ơi, chị có yêu anh không? Vì sao chị lại muốn chia tay anh? Do anh làm sai gì à? Rõ ràng tối hôm ấy, chị đã đồng ý làm bạn gái anh rồi, vậy mà ngay hôm sau chị đã lật mặt không nhận người, còn xóa kết bạn với anh.” Khi Tống Hi Thần nói những lời này, trong đôi mắt anh thoáng hiện lên sự tổn thương.
13
Khi nghe anh nói những lời anh nói, tôi rơi vào trong sự bối rối mông lung.
“Hả? Chị đồng ý làm bạn gái anh? Khi nào? Cái hôm sinh nhật anh, chị say ấy hả?” Tôi hỏi.
Khuôn mặt Tống Hi Thần hiện càng rõ sự tủi thân, biểu cảm âm u, ai oán: “Xem ra chị không nhớ thật rồi. Được rồi, để anh nhắc cho chị nhớ.”
Tôi nghe anh kể lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó, tôi mới biết hóa ra tối đó anh đã chuẩn bị mọi thứ, để tỏ tình với tôi.
Dù anh đã tính toán hết mọi thứ, nhưng lại không thể nào tính được vào lúc anh ra ngoài nghe điện thoại, tôi đã uống rượu, uống đến say mèm.
Anh đành phải cõng tôi về ký túc xá.
Nhưng, anh vẫn không nhịn được, trên đường về ký túc xá, anh đã tỏ tình với tôi.
Anh hi vọng tôi làm bạn gái anh.
Mà lúc đó tôi đã say, nghe thành anh hi vọng tôi làm bạn anh, nên tôi đã đồng ý.
(Bạn gái: 女朋友, bạn bè: 朋友 nghe thiếu một chữ đổi nghĩa cả câu)
Anh vô cùng vui vẻ đưa tôi về, đợi đến ngày hôm sau sẽ gặp tôi, rồi mở ra chương hẹn hò ngọt ngào cùng tôi.
Nhưng, đến hôm sau thứ anh đợi được lại là lời chia tay tôi dùng acc phụ wechat gửi cho anh, rồi còn xóa luôn tài khoản.
Trước đây anh chưa từng yêu đương, tôi là cô bạn gái đầu tiên của anh, kết quả anh bị đá.
Chia tay mấy hôm, ban ngày anh điên cuồng gặm kẹo để kìm lại cảm giác muốn hút thuốc, buổi tối thì đi uống rượu, mãi cho đến hôm anh say rồi đến dưới ký túc xá của tôi, anh định vứt hết mặt mũi, hi vọng tôi quay lại, anh không muốn chia tay.
Sau đó......
Phương Như xuất hiện.
Phương Như tự khai ra danh tính của mình, anh lập tức biết Phương Như chính là người phụ nữ đã bắt cá nhiều tay, cũng là người ác ý lừa gạt anh em của anh.
Hôm ấy, anh và mấy người bạn cùng nhau giăng bẫy, đưa Phương Như đến quán bar uống rượu, sau đó thu thập bằng chứng cô ta ác độc lừa đối nhiều người, sau đấy lập tức báo án.
Nên tối hôm đó, anh và mấy người bạn của anh đều ở trong đồn cảnh sát để làm chứng.
Sau khi nghe xong, tôi mới bừng tỉnh, từ lúc Tống Hi Thần biết thân phận ngoài đời của tôi, anh vẫn luôn theo đuổi tôi, chỉ có một mình tôi nghĩ, anh sẽ không yêu một đưa vô cùng bình thường như tôi.
Tôi cũng nói ra việc tôi băn khoăn bấy lâu nay, cũng kể chuyện giao dịch trước đây của tôi và Phương Như, chuyện tôi dùng 600 tệ để ‘mua’ anh.
Tống Hi Thần nghe tôi kể hết mọi chuyện, anh nói với tôi: “Hóa ra muốn mua anh chỉ cần 600 tệ! Nhưng, chị ơi •••••• nếu chị đã mua anh thì không được trả hàng, có hiệu lực cả đời luôn.”
Sau khi nghe Tống Hi Thần nói, những khúc mắc và sợ hãi trong lòng tôi giống như làn khói đã bị gió thổi tan.
Lòng tôi nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái.
“Được, không trả hàng.” Tôi cười đáp.
Tống Hi Thần nói tiếp: “Còn nữa, chị ơi, chị bình thường chỗ nào? Chị đáng yêu như này, thú vị như này! Lúc nhảy còn siêu xinh, siêu cuốn, sao anh không yêu chị cho được? Chị ơi, anh không cho phép chị nói mình như vậy đâu.”
Nghe anh nói, tôi nở một nụ cười tươi.
Sự ngọt ngào tràn trong tim tôi.
Tiếp đấy, bằng mắt thường tôi cũng nhận ra Tống Hi Thần đang khẩn trương.
“Chị ơi, chị có bằng lòng •••••••• làm bạn gái anh không? Không chỉ là yêu qua mạng! Anh muốn yêu chị mãi mãi.” Tống Hi Thần lại tỏ tình với tôi thêm lần nữa.
Tình yêu của anh thẳng thắn và nhiệt tình như vậy đó, không hề che giấu.
Tôi cũng không kìm được sự xúc động, lần đầu tiên tôi chủ động ôm lấy bé cún con của tôi.
Tôi nói lớn: “Chị bằng lòng!”
Tôi nghe thấy tiếng cười phấn khích của Tống Hi Thần, anh thực sự siêu đáng yêu.
Cứ như vậy, chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Sau khi bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của tôi biết họ đều vô cùng khiếp sợ.
Chuyện tình cảm của chúng tôi còn được đăng lên cả diễn đàn trường, rất nhiều người không tài nào tin được, cảm thấy sao bạn gái của hotboy trường – Tống Hi Thần lại có thể là tôi!
Ban đầu, tôi cảm thấy không quen khi có người chú ý, nhưng sau khi yêu đương, Tống Hi Thần siêu siêu siêu bám người, anh cho tôi dũng khí đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ đó.
Chỉ cần có thời gian rảnh là anh sẽ nắm lấy tay tôi, sẽ hôn tôi, sẽ ôm tôi, ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi đi học cùng nhau, sau khi tan học thì cùng nhau đến thư viện đọc sách, hẹn hò, đi dạo phố, đi ăn uống.
Chúng tôi hẹn hò như một cặp bình thường, chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, nhưng không bao giờ kéo dài quá hai tiếng, vì lần nào Tống Hi Thần cũng đến siêu thị mua cho tôi một hộp kẹp mút vị sữa siêu lớn, đến dỗ tôi vui.
Bé cún con Tống Hi Thần của tôi thực sự siêu đáng yêu, siêu ngây thơ.
Anh từ chối rất nhiều người theo đuổi anh, để tất cả mọi người biết anh đã có bạn gái.
Bạn bè anh đều cười bảo, từ sau khi Tống Hi Thần và tôi yêu nhau, hình tượng đẹp trai lạnh lùng của anh đã không còn nữa, mà thay vào đó là siêu cấp bám người và chung tình.
Tôi lại cảm thấy, đẹp trai lạnh lùng có lẽ chỉ là một chiếc mặt nạ của anh, còn nội tâm anh thì luôn ngây thơ và đáng yêu, có đôi khi có hơi đen tối, nham hiểm.
Sau ba năm yêu nhau, tôi và Tống Hi Thần kết hôn, cuộc sống ngọt ngào của chúng tôi vẫn còn tiếp tục•...•
Sau khi thức giấc, tôi lướt bảng tin theo thói quen.
Kết quả là tôi thấy được bạn bè đăng một tin, Phương Như bị bắt, do tội lừa đảo.
Tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Hả?
Phương Như bị bắt?
Chuyện gì thế này?
Tình cờ, người đăng bài là bạn học cũ của tôi và Phương Như, tôi liền nhắn tin hỏi cô ấy.
Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết hóa ra trong chuyện tình cảm Phương Như không những chân dẫm nhiều thuyền, mà còn lừa dối rất nhiều người, cô ta là hải vương trong đống hải vương*.
(hải vương: từ lòng chỉ người bắt cá nhiều tay, lăng nhăng,….)
Lý do cô ta bị lật thuyền, vì nửa năm trước cô ta đã lừa một người đàn ông tên Quý Kiệt 20 vạn, người đàn ông đó vừa thất tình lại vừa bị lừa, đã nhảy lầu tự s*t, dù đã được cứu, nhưng vẫn bị thương rất nặng.
(20 vạn ~ 690-700 triệu)
Sau khi lừa được tiền thì cô ta nhanh chóng xóa tài khoản, lúc đó, không ai biết được thân phận thật của anh ta.
Nhưng Quý Kiệt có một nhóm anh em tốt, sau khi xảy ra chuyện, họ muốn tìm ra kẻ lừa đảo tên “Màu xanh lơ lãng mạng”.
Sau đó bọn họ tìm được tài khoản phụ của Phương Như ở diễn đàn Phương Như thường dùng, có một người trong nhóm dùng chính ảnh chụp của chính mình để dụ Phương Như vào tròng, làm cô ta hiện nguyên hình, tìm được bằng chứng Phương Như lừa tiền.
Phương Như cứ nghĩ mình là thợ săn, lại không ngờ được đến một ngày cô ta lại trở thành con mồi.
Phương Như đã từng trò chuyện với người bạn kia, đã từng nhắc đến chuyện nửa năm trước cô ta đã kết bạn với một anh cực phẩm đẹp trai, nhưng lúc đó Phương Như cảm thấy đối phương dùng ảnh giả để yêu qua mạng, vì người đẹp trai cực phẩm như vậy sao có thể không có người theo đuổi ở ngoài đời.
Sau khi nói chuyện với bạn học cũ xong, tâm trạng của tôi lại trùng xuống đáy vực.
Tôi bật cười, hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là người ngốc nhất, tôi đã nghĩ Tống Hi Thần chẳng biết gì cả, anh chỉ yêu đương đơn thuần qua mạng. Nhưng anh luôn biết bạn gái qua mạng của anh là kẻ lừa đảo.
Anh hỏi han ân cần, không ngừng làm nũng với tôi, đối xử tốt với tôi, hóa ra là vì anh tưởng tôi là Phương Như, anh muốn dụ tôi ra ngoài, sau đó bắt tôi, tôi lại cứ nghĩ anh đã thực sự yêu cô bạn gái qua mạng của anh.
Tôi không trách Tống Hi Thần.
Tôi trách chính mình đã rơi vào tình yêu qua mạng này, vì lòng tham mà đánh mất trái tim.
Tôi cũng chẳng muốn tìm Tống Hi Thần để giải thích rõ giao dịch giữa tôi và Phương Như nữa, cứ coi như chúng tôi chưa từng có giao điểm đi.
Tống Hi Thần sẽ không bị Phương Như lừa gạt nữa, anh sẽ sống rất tốt.
Mà tôi cũng sẽ tránh xa Tống Hi Thần.
Tôi giống y một thây ma, đầu óc trống rỗng, rửa mặt, mặc quần áo y như một cỗ máy được lập trình sẵn, rồi đi học với các bạn cùng phòng.
Khi chúng tôi mới ra khỏi ký túc xá, Vương Vi – bạn cùng phòng của tôi dùng ngón tay chọc chọc tôi.
Tôi vừa nhìn lên thì thấy Tống Hi Thần mặc áo sơ mi trắng, mái tóc có hơi rối, trong miệng vẫn đang ngậm kẹo mút.
Tôi sửng sốt một chút, Tống Hi Thần sao lại đến đây?
Anh đến tìm tôi ư?
Nhưng hiện tại anh không say.
Tống Hi Thần bước về phía tôi, trái tim tôi như muốn nhảy lên đến tận họng, hồi hộp.
Bạn cùng phòng ra hiệu cho tôi, ý bảo họ sẽ đi trước, để tôi và Tống Hi Thần chậm rãi nói chuyện.
Tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Cậu đến tìm tớ à? Hôm qua tớ chỉ muốn nói xin lỗi thôi, hôm tớ uống say chắc đã làm ra chuyện không phải phép, làm gián đoạn tiệc sinh nhật của cậu.”
Tôi có thể ngửi được mùi dưa hấu nồng đậm trên người anh, tôi thấy trong túi anh nhét đầy vỏ kẹo mút màu trắng ngà, chắc anh đã ăn rất nhiều, rất nhiều, nhưng không có thùng rác, anh lại không thể ném xuống đất, nên nhét vào trong túi.
Tống Hi Thần chau mày lại, sắc mặt không quá tốt, trong ánh mắt ngập tràn sự thất vọng: “Chị chỉ muốn nói với anh chuyện đó?”
Tôi gật đầu, mỉm cười, đáp: “Um um, đúng vậy. Tống Hi Thần, chúng ta sắp muộn rồi, tớ đến phòng học trước đây.”
Nhưng ngay giây sau anh đã nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt hiện lên sự chán nản, tủi thân.
“Chị ơi, chị không cần em nữa thật à?”
Cái giọng điệu làm nũng này!
Tôi rất quen với cái giọng làm nũng của anh, vì anh thường xuyên làm nũng với tôi qua wechat.
Anh còn gọi tôi là •••••• chị ơi!
Nhưng ở ngoài đời, anh luôn giữ hình tượng đẹp trai lạnh lùng, chẳng hề liên quan gì đến hình tượng cún con dễ thương làm nũng ở trên wechat cả.
12
Cả người tôi cứng đờ.
“Anh•••••• cậu •••••• biết tớ?” Vì lo lắng, nên lưỡi tôi như bị cuốn lại.
Tống Hi Thần đúng lý hợp tình trả lời tôi: “Dĩ nhiên rồi! Chị là người yêu qua mạng của anh. Chị nghĩ anh ngốc lắm à?”
Chân tay tôi luống cuống, tôi không biết phải nói gì với anh.
Đây coi như là lần đầu tiên chúng tôi “gặp nhau ngoài đời” nhỉ?
Chúng tôi tự mình chọc thủng tấm màn, đều biết thân phận của đối phương.
Có lẽ anh nhận ra tôi đang lo lắng, nên nói với tôi: “Không phải vội, chị sợ anh làm gì? Người bị đá là anh mà! Anh đã giận mấy ngày liền, chị cũng chẳng đến dỗ anh! Nên anh chỉ có thể đến tìm chị!”
Trong giọng nói của anh ngập tràn sự tủi thân và bất mãn.
Lúc này tôi mới hiểu ra, hóa ra lần trước anh say, đến dưới ký túc xá tìm tôi, không phải là do nhận nhầm hay do say mà lú lẫn, mà là do anh thực sự muốn tìm tôi.
Anh kéo đứa đang mông lung bối rối như tôi vào quán trà sữa.
Tôi và anh ngồi trong quán trà sữa.
Anh gọi trà sữa dâu tây tôi thích nhất, rồi lại lôi từ ba lô ra một lọ kẹo mút sữa lớn, đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi nghĩ đến trước đây khi anh muốn hẹn gặp tôi ngoài đời rồi bị tôi từ chối, sau đó anh làm nũng, dụ dỗ tôi không ngừng ở trên wechat, anh nói chỉ cần gặp nhau ở ngoài đợi anh sẽ mua cho tôi thật nhiều kẹo sữa.
Tôi lại nhớ đến lần anh mời tôi đi hát, lần chúng tôi đi KTV để mừng sinh nhật anh, cũng là do anh cố ý chuẩn bị.
Có phải anh đã biết tôi là “Phô mai ngày nắng” trong nửa năm gần đây từ lâu rồi không?
“Từ khi nào anh biết chị là••••” tôi hỏi.
Tống Hi Thần kiêu ngạo nói: “Vào hôm chị dùng điện thoại, va vào người anh, anh vô tình nhìn thấy màn hình cuộc trò chuyện của chị. Thị lực của anh rất tốt, liếc một cái đã thấy rồi, giọng của chị cũng rất quen thuộc. Nên anh biết đó là chị ngay lập tức!”
Bên ngoài tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng tôi đang điên cuồng đưa tín hiệu kêu cứu!
Hóa ra tôi đã bị lộ từ lúc đó rồi, tôi còn tưởng mình đã giấu anh.
“Vậy anh biết 『 Phô mai ngày nắng 』 là Phương Như không?” Tôi nói: “Chị nghe bảo, Phương Như đã bị bắt.”
Sắc mặt Tống Hi Thần lập tức đen kịt, anh cũng chẳng hề giấu diếm mà nói cho tôi nghe hết mọi chuyện.
Bảy tháng trước, đúng là anh đã cố ý kết bạn wechat với Phương Như, cùng trò chuyện với cô ta trong một tháng, mục đích ban đầu của anh là muốn dụ Phương Như xuất hiện.
Nhưng một tháng sau, anh phát hiện phong cách nói chuyện của đối phương đã thay đổi, không còn ra vẻ, thả thính thái quá nữa, mà trở nên đáng yêu gửi thêm một vài sticker cho anh, sẽ gửi cho anh những bức ảnh phong cảnh đã đi qua, sẽ chia sẻ những câu chuyện cười với anh.
Nên anh nhanh chóng nhận ra đầu bên kia đã là người khác.
Nghe xong, tôi á khẩu không biết phải nói gì.......
Trước đây, tôi mới giả vờ hai ngày, đã bị anh nhìn thấu rồi à?
Anh đúng là không hề ngốc, ngược lại tôi mới là thằng hề.
Anh cũng chẳng hề vạch trần tôi, ban đầu là vì anh nghĩ tôi là đứa bắt cá nhiều tay đã hại bạn anh ấy, nên anh cũng định hẹn tôi ra ngoài gặp, để tìm ra thân phận thật của người phụ nữ bắt cá nhiều tay.
Nhưng rồi anh vẫn yêu tôi.
Khi Tống Hi Thần nói ‘Yêu chị’ tôi thấy anh đỏ mặt.
Trong đầu tôi nhảy ra một suy nghĩ, Tống Hi Thần không phải là một người khiêu ngạo lạnh lùng, anh giống một chú cún con vừa ngây thơ vừa đáng yêu hơn.
Tôi muốn đưa tay ra xoa đầu anh.
“Sao anh lại thích chị?” Tôi cố ý hỏi.
Hắn ngượng ngùng giải thích.
Qua những cuộc trò chuyện, anh biết bản tính của tôi là vừa đơn thuần, vừa đáng yêu, hơi ngốc nghếch, đặc biệt vào một đêm anh gặp chuyện phiền lòng, tôi đã bên cạnh trò chuyện với anh cả đêm, vì muốn làm anh vui mà đã gửi cho anh rất nhiều chuyện cười, còn gửi cho anh một đoạn video tôi nhảy mà không để lộ mặt.
Đôi khi, tình yêu là chuyện xảy ra trong nháy mắt, vào ngày hôm đó anh đã có cảm tình với tôi, cũng càng ngày càng rời xa hình tượng lạnh lùng của bản thân, thoải mái thả lỏng.
Anh quay lại bản tính vốn có của mình, thường xuyên làm nũng với tôi, thường thường xuyên thả thính tôi, muốn gặp tôi.
Nên anh thật sự yêu qua mạng với tôi.
Đến cả chuyện trả thù•.....
Anh cũng định dùng cách khác để tìm ra người phụ nữ bắt cá nhiều tay, trả thù.
Mà anh cũng càng ngày càng muốn gặp tôi ở ngoài đời, vì anh không muốn chỉ là tình yêu qua mạng.
Anh muốn gặp tôi ở ngoài đời, theo đuổi tôi, rồi hẹn hò với tôi.
Sau đó, tôi không cẩn thận va phải anh, anh đã nhận ra tôi ngay lập tức.
Lúc đó anh mới biết trông tôi như thế nào, anh càng thêm chắc chắn vào những gì mình muốn, anh muốn theo đuổi tôi, anh muốn ở bên tôi.
Tôi vừa ngượng vừa lo hỏi anh: “Lần đầu tiên thấy chị, anh cảm thấy thế nào?”
Anh nhìn tôi, rồi đột nhiên sát lại gần tai tôi, giọng nói gợi cảm quyế*n rũ.
“Bịch một cái ••••• trái tim anh đập nhanh khủng khiếp. Chị siêu đáng yêu! Siêu dễ thương!”
Nhưng ngay giây sau, giọng anh lại tràn đầy oán trách: “Nhưng chị lại không thèm để ý anh! Chị đối xử với anh siêu lạnh nhạt •••• anh cũng chỉ có thể tự mình đến tìm chị, mượn cơ hội tiếp cận chị, trò chuyện với chị, mời chị đi uống trà sữa.”
Bây giờ tôi mới nhận ra, anh thực sự đang theo đuổi tôi, nhỉ?
“Chị ơi, chị có yêu anh không? Vì sao chị lại muốn chia tay anh? Do anh làm sai gì à? Rõ ràng tối hôm ấy, chị đã đồng ý làm bạn gái anh rồi, vậy mà ngay hôm sau chị đã lật mặt không nhận người, còn xóa kết bạn với anh.” Khi Tống Hi Thần nói những lời này, trong đôi mắt anh thoáng hiện lên sự tổn thương.
13
Khi nghe anh nói những lời anh nói, tôi rơi vào trong sự bối rối mông lung.
“Hả? Chị đồng ý làm bạn gái anh? Khi nào? Cái hôm sinh nhật anh, chị say ấy hả?” Tôi hỏi.
Khuôn mặt Tống Hi Thần hiện càng rõ sự tủi thân, biểu cảm âm u, ai oán: “Xem ra chị không nhớ thật rồi. Được rồi, để anh nhắc cho chị nhớ.”
Tôi nghe anh kể lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó, tôi mới biết hóa ra tối đó anh đã chuẩn bị mọi thứ, để tỏ tình với tôi.
Dù anh đã tính toán hết mọi thứ, nhưng lại không thể nào tính được vào lúc anh ra ngoài nghe điện thoại, tôi đã uống rượu, uống đến say mèm.
Anh đành phải cõng tôi về ký túc xá.
Nhưng, anh vẫn không nhịn được, trên đường về ký túc xá, anh đã tỏ tình với tôi.
Anh hi vọng tôi làm bạn gái anh.
Mà lúc đó tôi đã say, nghe thành anh hi vọng tôi làm bạn anh, nên tôi đã đồng ý.
(Bạn gái: 女朋友, bạn bè: 朋友 nghe thiếu một chữ đổi nghĩa cả câu)
Anh vô cùng vui vẻ đưa tôi về, đợi đến ngày hôm sau sẽ gặp tôi, rồi mở ra chương hẹn hò ngọt ngào cùng tôi.
Nhưng, đến hôm sau thứ anh đợi được lại là lời chia tay tôi dùng acc phụ wechat gửi cho anh, rồi còn xóa luôn tài khoản.
Trước đây anh chưa từng yêu đương, tôi là cô bạn gái đầu tiên của anh, kết quả anh bị đá.
Chia tay mấy hôm, ban ngày anh điên cuồng gặm kẹo để kìm lại cảm giác muốn hút thuốc, buổi tối thì đi uống rượu, mãi cho đến hôm anh say rồi đến dưới ký túc xá của tôi, anh định vứt hết mặt mũi, hi vọng tôi quay lại, anh không muốn chia tay.
Sau đó......
Phương Như xuất hiện.
Phương Như tự khai ra danh tính của mình, anh lập tức biết Phương Như chính là người phụ nữ đã bắt cá nhiều tay, cũng là người ác ý lừa gạt anh em của anh.
Hôm ấy, anh và mấy người bạn cùng nhau giăng bẫy, đưa Phương Như đến quán bar uống rượu, sau đó thu thập bằng chứng cô ta ác độc lừa đối nhiều người, sau đấy lập tức báo án.
Nên tối hôm đó, anh và mấy người bạn của anh đều ở trong đồn cảnh sát để làm chứng.
Sau khi nghe xong, tôi mới bừng tỉnh, từ lúc Tống Hi Thần biết thân phận ngoài đời của tôi, anh vẫn luôn theo đuổi tôi, chỉ có một mình tôi nghĩ, anh sẽ không yêu một đưa vô cùng bình thường như tôi.
Tôi cũng nói ra việc tôi băn khoăn bấy lâu nay, cũng kể chuyện giao dịch trước đây của tôi và Phương Như, chuyện tôi dùng 600 tệ để ‘mua’ anh.
Tống Hi Thần nghe tôi kể hết mọi chuyện, anh nói với tôi: “Hóa ra muốn mua anh chỉ cần 600 tệ! Nhưng, chị ơi •••••• nếu chị đã mua anh thì không được trả hàng, có hiệu lực cả đời luôn.”
Sau khi nghe Tống Hi Thần nói, những khúc mắc và sợ hãi trong lòng tôi giống như làn khói đã bị gió thổi tan.
Lòng tôi nhẹ nhàng, cũng rất thoải mái.
“Được, không trả hàng.” Tôi cười đáp.
Tống Hi Thần nói tiếp: “Còn nữa, chị ơi, chị bình thường chỗ nào? Chị đáng yêu như này, thú vị như này! Lúc nhảy còn siêu xinh, siêu cuốn, sao anh không yêu chị cho được? Chị ơi, anh không cho phép chị nói mình như vậy đâu.”
Nghe anh nói, tôi nở một nụ cười tươi.
Sự ngọt ngào tràn trong tim tôi.
Tiếp đấy, bằng mắt thường tôi cũng nhận ra Tống Hi Thần đang khẩn trương.
“Chị ơi, chị có bằng lòng •••••••• làm bạn gái anh không? Không chỉ là yêu qua mạng! Anh muốn yêu chị mãi mãi.” Tống Hi Thần lại tỏ tình với tôi thêm lần nữa.
Tình yêu của anh thẳng thắn và nhiệt tình như vậy đó, không hề che giấu.
Tôi cũng không kìm được sự xúc động, lần đầu tiên tôi chủ động ôm lấy bé cún con của tôi.
Tôi nói lớn: “Chị bằng lòng!”
Tôi nghe thấy tiếng cười phấn khích của Tống Hi Thần, anh thực sự siêu đáng yêu.
Cứ như vậy, chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Sau khi bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của tôi biết họ đều vô cùng khiếp sợ.
Chuyện tình cảm của chúng tôi còn được đăng lên cả diễn đàn trường, rất nhiều người không tài nào tin được, cảm thấy sao bạn gái của hotboy trường – Tống Hi Thần lại có thể là tôi!
Ban đầu, tôi cảm thấy không quen khi có người chú ý, nhưng sau khi yêu đương, Tống Hi Thần siêu siêu siêu bám người, anh cho tôi dũng khí đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ đó.
Chỉ cần có thời gian rảnh là anh sẽ nắm lấy tay tôi, sẽ hôn tôi, sẽ ôm tôi, ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi đi học cùng nhau, sau khi tan học thì cùng nhau đến thư viện đọc sách, hẹn hò, đi dạo phố, đi ăn uống.
Chúng tôi hẹn hò như một cặp bình thường, chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, nhưng không bao giờ kéo dài quá hai tiếng, vì lần nào Tống Hi Thần cũng đến siêu thị mua cho tôi một hộp kẹp mút vị sữa siêu lớn, đến dỗ tôi vui.
Bé cún con Tống Hi Thần của tôi thực sự siêu đáng yêu, siêu ngây thơ.
Anh từ chối rất nhiều người theo đuổi anh, để tất cả mọi người biết anh đã có bạn gái.
Bạn bè anh đều cười bảo, từ sau khi Tống Hi Thần và tôi yêu nhau, hình tượng đẹp trai lạnh lùng của anh đã không còn nữa, mà thay vào đó là siêu cấp bám người và chung tình.
Tôi lại cảm thấy, đẹp trai lạnh lùng có lẽ chỉ là một chiếc mặt nạ của anh, còn nội tâm anh thì luôn ngây thơ và đáng yêu, có đôi khi có hơi đen tối, nham hiểm.
Sau ba năm yêu nhau, tôi và Tống Hi Thần kết hôn, cuộc sống ngọt ngào của chúng tôi vẫn còn tiếp tục•...•