Chương 2
Suốt một tháng bên nhau ngày đêm, chắc là vì sự đồng cảm giữa những kẻ độc thân dành cho nhau mà tôi ngày càng gắn bó không thể tách rời với anh tiểu Mã.
Trừ việc ngủ ra, ăn, uống, đi vệ sinh đều liên quan đến anh ta.
Thậm chí cả khi hết làm việc ở nhà, tôi vẫn thường xuyên báo cáo hành tung của mình cho anh ta.
Ngày đầu tiên đi làm: "Anh Mã, buổi tối tôi sẽ tăng ca, anh đừng chờ tôi về ăn cơm nhé!"
Ngày thứ hai đi làm: "Anh Mã, tôi ăn bắp cải xào được không?"
Ngày thứ ba đi làm: "Anh Mã, tôi muốn uống trà sữa, sữa bò nguyên chất cộng với trà nguyên chất!"
Còn anh tiểu Mã thì sáng nào cũng nhắn tin cho tôi: "Bữa sáng xxx ở trong nồi, hâm nóng lại rồi ăn."
Mối quan hệ không rõ ràng này kết thúc vào lúc tám giờ rưỡi tối thứ sáu nào đó.
Công ty có một kế hoạch gấp cần viết, trong vòng nửa tiếng sau khi tôi nói với anh Mã rằng tôi phải tăng ca, công ty bất ngờ cúp điện.
Tôi đành về nhà với file PPT dự kiến phải viết hơn 100 trang, nhưng bây giờ chỉ viết được mỗi chữ Thanks.
Mỗi bước trên đường về nhà tôi đều rất cẩn thận.
Kiểu như chỉ cần không tới nhà! Tôi sẽ không cần phải đối mặt với nó!
"Tinh" cửa thang máy mở ra.
Còn mười hai bước nữa là phải đối mặt với sự nghiệt ngã của cuộc đời.
"Cạch" cửa chống trộm mở ra.
Tám bước nữa là đối mặt với sự tàn khốc của cuộc đời.
"Phạch" bước vào phòng khách.
Vẫn còn bảy bước để đối mặt với sự tàn khốc của cuộc đời.
...
...
Sau khi vào phòng.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi không thể cử động được nữa.
Anh Mã, anh ta lại, quay lưng về phía tôi...
8
Anh ta tắm xong, quay lưng về phía tôi rồi bước ra mà không mặc quần áo!
Trước mặt tôi, đột nhiên hiện ra cơ thể của một người đàn ông quyến rũ.
Cơ ngực ra cơ ngực, cơ bụng ra cơ bụng, trên ngực còn dính vài giọt nước nhỏ tinh nghịch!
Mặc dù tôi đã thấy qua thân hình của Chris Evans trong "Captain American 1" và Bành Vu Yến trong "Tà Không Thắng Chính".
Mẹ ơi, chắc chắn đây là lần đầu tiên trong đời được nhìn cận cảnh, còn tỏa hơi nóng và tươi ngon như vậy.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ hét lên một cách xấu hổ.
Nhưng tôi đã không!
Tôi nghĩ tôi sẽ đỏ mặt và tim đập nhanh.
Nhưng tôi cũng không!!
Tôi chỉ đứng im, chết lặng, nhìn không chớp mắt.
Tôi thậm chí còn muốn đưa tay ra ân cần giúp anh ta lau đi những giọt nước nhỏ bé kia.
Và khi tiếp tục đưa mắt nhìn xuống, tôi lại càng… chết lặng hơn.
Thân thể xinh đẹp này chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi màu trắng.
Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi có thể hét lên.
Nhưng tại sao tôi vẫn không!!!
Kết quả là, "A..."
Thân hình trước mặt tôi lại hét lên.
"Cô đang nhìn đi đâu vậy!!!"
Sau đó, anh ta quấn chiếc khăn tắm quanh eo, cố ý quay lưng lại và bước xa tôi ra một bước.
Giọng nói đó làm tôi bừng tỉnh lại.
Trong chốc lát tôi chỉ có thể che dấu đi tất cả bằng hai tiếng "khụ khụ".
Khi tỉnh táo và lấy lại bình tĩnh, tôi ưỡn lưng, trả lời một cách tự tin không đỏ mặt hay thở hổn hển:
"Dù sao chỗ nào không mặc đồ tôi đâu được nhìn, nên chỗ nào có mặc thì tôi nhìn!"
Nói xong tôi vụt chạy vào phòng.
Xí!
Chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ chính là đối phương!
Một lúc sau, người bên ngoài cửa cuối cùng cũng hoàn hồn lại, và rồi một tiếng hét vang lên:
"Chết tiệt! Cô ra đây cho tôi!”
Tôi không ra đâu!
Không thể để anh ta nhìn thấy cái mặt đỏ như đít khỉ của tôi lúc này!
9
Trong một tiếng, tôi không thể nào tập trung vào việc viết bản kế hoạch.
Xem hàng chục tập "quay phim nội y, nữ sinh đừng vào", "show diễn của nam người mẫu cơ bắp", "người mẫu quần lót nam siêu dễ thương trong show của Ellen"...
Nó dần dần thanh lọc trái tim nhỏ bé sợ hãi này của tôi.
Đó đều là nghệ thuật của cơ thể! Mà nghệ thuật chẳng phải đáng được tôn trọng sao?
Trong lúc tôi ngầm tiếp tục tẩy não chính mình thì anh Mã đã gõ cửa phòng.
"Khụ, đến giờ ăn rồi..."
Chỉ một câu bình thường không thể bình thường hơn này đã phá tan khái niệm về nghệ thuật tạo hình mà tôi đã dày công gây dựng trong một giờ qua.
Mẹ ơi, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bán khỏa thân thôi mà, đáng để mày phải nhớ mãi không quên thế à?
Khi đi dạo trung tâm thương mại, chả phải chúng có đầy trên các áp phích ngay lối vào cửa hàng đồ lót sao?
Tôi hít một hơi thật sâu và ổn định lại tâm trí.
"Đây! Đến đây!"
Ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi liền thấy tiểu Mã đã bày ra một bàn đầy "đồ ăn".
Vẫn là ức gà luộc, bông cải luộc, tôm thẻ luộc, trứng luộc.
Ồ, bông cải hôm nay xanh thật.
Chà, ức gà hôm nay thật mềm.
Wow, quả trứng hôm nay thật tròn.
Nó giống như... Bla bla bla.
Anh Mã bóc một con tôm và bỏ vào bát của tôi.
"Cảm ơn."
Tôi bốc lên bỏ vào miệng.
Kết quả là, anh Mã nhìn tôi và hỏi: "Có ngon không?"
Tôi ngẩng đầu lên và nở một nụ cười quý phái.
“Rất ngon."
Tôi há miệng lần nữa và ăn một miếng bông cải lớn.
Anh ta lại hỏi tôi: “Có ngon không?”.
Tôi đáp: “Ngon!”
Anh ta cau mày nhìn tôi đang nhai bông cải xanh và hỏi:
"Thay đổi tính tình rồi? Lúc trước chả phải nói nhai nó như nhai vỏ cây sao?"
"Ừm, phụ nữ ấy mà, dễ thay đổi."
"Ồ, tôi lại nghĩ là..."
"Anh nghĩ như thế nào?! Đừng có nói bậy nha! Tôi không phải loại người đó!"
"Không phải vì nhìn thấy thân thể của tôi, cô thấy thõa mãn..."
"Không phải!"
"...Cho nên, cuối cùng cô đã nhận ra thân hình hơi béo của mình, chuẩn bị sẵn sàng để giảm cân và lấy lại vóc dáng?"
"Không phải!"
Tôi cứ thế phủ nhận.
Không đúng, vóc dáng? Chết tiệt! Nói hố rồi.
Tôi lập tức sửa lại ý.
"Đúng, phải rồi, đó chính là lý do!"
Tôi nhét thêm một miếng bông cải xanh vào miệng và nhai hai lần.
Không đúng! Đợi đã! Hơi béo?
Tôi đã thừa nhận điều đó?
Nhưng anh tiểu Mã đã lợi dụng điều đó và không có ý định tha cho tôi.
"Tôi đã bị cô nhìn thấy hết rồi, cô phải chịu trách nhiệm."
"Đừng có mà nói nhảm, tôi không có nhìn thấy hết! Anh có mặc quần đùi!"
"Tôi mặc quần đùi thì có gì sai sao?"
"Không phải! Tôi không có nhìn thấy hết!"
"Còn muốn nhìn thấy hết? Cô thật háo sắc."
"Tôi không có! Anh mặc quần đùi! Tôi không cần chịu trách nhiệm! Người mẫu trong cửa hàng nội y đều mặc như vậy, lẽ nào tôi đều phải chịu trách nhiệm!"
"Đều là ảnh chụp, cửa hàng nội y nào mà dùng người thật?"
"Tôi mặc kệ! Chuyện đó không cần tôi phải chịu trách nhiệm!"
10
Sau sự cố người đàn ông khỏa thân, nhìn thấy anh Mã tôi đều bỏ trốn.
Nếu như anh ta lại kêu tôi chịu trách nhiệm, chỉ sợ có ngày chút tâm tư vốn không kiên định này của tôi sẽ bị anh ta trêu chọc, như heo đói vồ ngựa.
Kết quả là, một đêm gió tây bắc, đã buộc tôi phải gặp anh tiểu Mã.
Tôi đang quấn một chiếc khăn tắm, lúc đó tôi đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình.
Cánh cửa chết tiệt đã bị cơn gió quái quỷ đầu xuân thổi đóng lại.
Về phần khóa cửa, tôi được biết, có một người bạn cùng phòng là nam đã cố ý thay đổi, đặc điểm lớn nhất của nó là có thể tự động khóa.
Bây giờ, nó lại nhốt tôi ở ngoài!
Không chìa khóa, không điện thoại, không có gì ngoài khăn tắm và đồ lót, không, còn, thứ gì cả!
Cũng may lúc này anh Mã đã đi siêu thị rồi, nhưng tiếc thay có lẽ anh ta sẽ về sớm.
Nếu bị nhìn thấy...
Chết tiệt!
Con người mà, cứ hễ nóng vội thì sẽ gây chuyện, tôi với tay nắm lấy khóa cửa, nghiến răng và giậm chân.
"Rắc!"
Mở ra rồi!
Quả nhiên cơ hội luôn dành cho những người dám can đảm thử thách.
Ôi không, tay nắm cửa, nó dễ dàng bị lực mạnh của tôi kéo rớt ra!
Ngay khi tôi đang cố cứu khóa cửa, khóa chống trộm liền vang lên.
Tít! Tít! Tít!
Vẫn còn cách ba số để thoát nạn.
Tít! Tít! Tít!
Vẫn còn cách một "dấu tick" để thoát nạn.
Tinh!
Cửa mở được rồi.
11
Tôi lập tức ngồi xổm xuống và thu mình trong góc.
Giây tiếp theo, bùm!
Tôi đoán đó là tiếng bắp cải bị đập xuống đất.
Một tiếng hô thất thanh vang lên ở cửa, "cô... đang làm gì vậy?"
Tôi kéo kéo khăn tắm lên, đỏ bừng mặt quay người lại, liếc nhìn người đàn ông.
Lúc này trên người tôi chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tóc ướt bết vào khuôn mặt đang đỏ bừng, nước men theo cổ chảy xuống, tôi ngồi xổm trong góc tường.
Như thể, một con tiểu tam cao cấp đáng thương.
"Khụ... Anh tiểu Mã."
"Khóa phòng tôi bị hỏng, quần áo và điện thoại đều ở bên trong, bây giờ không vào phòng được."
Tôi hắng giọng mở miệng, để giảm bớt ngượng ngùng, tôi đưa tay lên vén nhẹ tóc, nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
"Ò……"
"Vậy phải tìm công ty mở khóa, cô vào phòng tôi trước đi."
"À không không không, tôi sẽ đợi ở đây."
Ăn mặc như thế này đứng đợi thợ sửa khóa à?"
...
...
"Chết tiệt! Đúng rồi! Vậy thì phải làm sao đây? Tôi cũng không thể vào phòng của anh ta!"
12
Kết quả là, anh tiểu Mã đột nhiên nhướng mày.
"Sao cô không thể vào phòng tôi?"
"Đương nhiên không thể vào! Mặc như vậy làm sao vào được! Tôi không muốn phải dụ dỗ anh!"
Anh tiểu Mã cầm bắp cải thảo đặt trên bàn ăn lên, đi tới, chậm rãi ngồi xổm bên cạnh tôi.
"Cô còn muốn dụ dỗ tôi?"
"Tôi không có..."
Anh tiểu Mã đứng quá gần khiến những lời phản bác của tôi không được lưu loát.
"Tại sao cô đỏ mặt?"
"Tôi... tôi tắm nóng quá!"
"Đỏ như vậy, cô tắm nước sôi à?"
"Có anh mới dùng nước sôi tắm, chết tiệt, anh mắng tôi!"
Trong lòng lo lắng nên tôi giơ tay đẩy anh ta ra, nhưng anh ta vững như núi Thái Sơn, do đi dép lê không đứng vững nên nguyên quả mông của tôi bệt luôn xuống đất.
Khăn tắm, có một vết trượt nhẹ!
Thậm chí có thể coi là hai vết!
Tôi lẩm bẩm và quấn chặt lấy thân mình, trừng mắt nhìn.
Kết quả là, anh tiểu Mã vẫn ngồi xổm ở đó với vẻ mặt nghiêm túc, không cử động.
"Anh đi tìm..."
Tôi vừa định phản bác lại thì anh ta nói.
"Trong phòng tôi có quần áo, cô đi thay trước đi."
"Chết tiệt, đúng rồi!"
Tôi thận trọng đứng dậy, vịn vào tường để đi đến phòng của anh Mã.
Nhưng anh ta vẫn ngồi xổm ở đó bất động.
"Anh Mã, anh còn ngồi xổm ở đó làm gì?"
"Chân... chân tê rồi..."
Ồ, hóa ra đây là vận động viên thể hình!
Trừ việc ngủ ra, ăn, uống, đi vệ sinh đều liên quan đến anh ta.
Thậm chí cả khi hết làm việc ở nhà, tôi vẫn thường xuyên báo cáo hành tung của mình cho anh ta.
Ngày đầu tiên đi làm: "Anh Mã, buổi tối tôi sẽ tăng ca, anh đừng chờ tôi về ăn cơm nhé!"
Ngày thứ hai đi làm: "Anh Mã, tôi ăn bắp cải xào được không?"
Ngày thứ ba đi làm: "Anh Mã, tôi muốn uống trà sữa, sữa bò nguyên chất cộng với trà nguyên chất!"
Còn anh tiểu Mã thì sáng nào cũng nhắn tin cho tôi: "Bữa sáng xxx ở trong nồi, hâm nóng lại rồi ăn."
Mối quan hệ không rõ ràng này kết thúc vào lúc tám giờ rưỡi tối thứ sáu nào đó.
Công ty có một kế hoạch gấp cần viết, trong vòng nửa tiếng sau khi tôi nói với anh Mã rằng tôi phải tăng ca, công ty bất ngờ cúp điện.
Tôi đành về nhà với file PPT dự kiến phải viết hơn 100 trang, nhưng bây giờ chỉ viết được mỗi chữ Thanks.
Mỗi bước trên đường về nhà tôi đều rất cẩn thận.
Kiểu như chỉ cần không tới nhà! Tôi sẽ không cần phải đối mặt với nó!
"Tinh" cửa thang máy mở ra.
Còn mười hai bước nữa là phải đối mặt với sự nghiệt ngã của cuộc đời.
"Cạch" cửa chống trộm mở ra.
Tám bước nữa là đối mặt với sự tàn khốc của cuộc đời.
"Phạch" bước vào phòng khách.
Vẫn còn bảy bước để đối mặt với sự tàn khốc của cuộc đời.
...
...
Sau khi vào phòng.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi không thể cử động được nữa.
Anh Mã, anh ta lại, quay lưng về phía tôi...
8
Anh ta tắm xong, quay lưng về phía tôi rồi bước ra mà không mặc quần áo!
Trước mặt tôi, đột nhiên hiện ra cơ thể của một người đàn ông quyến rũ.
Cơ ngực ra cơ ngực, cơ bụng ra cơ bụng, trên ngực còn dính vài giọt nước nhỏ tinh nghịch!
Mặc dù tôi đã thấy qua thân hình của Chris Evans trong "Captain American 1" và Bành Vu Yến trong "Tà Không Thắng Chính".
Mẹ ơi, chắc chắn đây là lần đầu tiên trong đời được nhìn cận cảnh, còn tỏa hơi nóng và tươi ngon như vậy.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ hét lên một cách xấu hổ.
Nhưng tôi đã không!
Tôi nghĩ tôi sẽ đỏ mặt và tim đập nhanh.
Nhưng tôi cũng không!!
Tôi chỉ đứng im, chết lặng, nhìn không chớp mắt.
Tôi thậm chí còn muốn đưa tay ra ân cần giúp anh ta lau đi những giọt nước nhỏ bé kia.
Và khi tiếp tục đưa mắt nhìn xuống, tôi lại càng… chết lặng hơn.
Thân thể xinh đẹp này chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi màu trắng.
Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi có thể hét lên.
Nhưng tại sao tôi vẫn không!!!
Kết quả là, "A..."
Thân hình trước mặt tôi lại hét lên.
"Cô đang nhìn đi đâu vậy!!!"
Sau đó, anh ta quấn chiếc khăn tắm quanh eo, cố ý quay lưng lại và bước xa tôi ra một bước.
Giọng nói đó làm tôi bừng tỉnh lại.
Trong chốc lát tôi chỉ có thể che dấu đi tất cả bằng hai tiếng "khụ khụ".
Khi tỉnh táo và lấy lại bình tĩnh, tôi ưỡn lưng, trả lời một cách tự tin không đỏ mặt hay thở hổn hển:
"Dù sao chỗ nào không mặc đồ tôi đâu được nhìn, nên chỗ nào có mặc thì tôi nhìn!"
Nói xong tôi vụt chạy vào phòng.
Xí!
Chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ chính là đối phương!
Một lúc sau, người bên ngoài cửa cuối cùng cũng hoàn hồn lại, và rồi một tiếng hét vang lên:
"Chết tiệt! Cô ra đây cho tôi!”
Tôi không ra đâu!
Không thể để anh ta nhìn thấy cái mặt đỏ như đít khỉ của tôi lúc này!
9
Trong một tiếng, tôi không thể nào tập trung vào việc viết bản kế hoạch.
Xem hàng chục tập "quay phim nội y, nữ sinh đừng vào", "show diễn của nam người mẫu cơ bắp", "người mẫu quần lót nam siêu dễ thương trong show của Ellen"...
Nó dần dần thanh lọc trái tim nhỏ bé sợ hãi này của tôi.
Đó đều là nghệ thuật của cơ thể! Mà nghệ thuật chẳng phải đáng được tôn trọng sao?
Trong lúc tôi ngầm tiếp tục tẩy não chính mình thì anh Mã đã gõ cửa phòng.
"Khụ, đến giờ ăn rồi..."
Chỉ một câu bình thường không thể bình thường hơn này đã phá tan khái niệm về nghệ thuật tạo hình mà tôi đã dày công gây dựng trong một giờ qua.
Mẹ ơi, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bán khỏa thân thôi mà, đáng để mày phải nhớ mãi không quên thế à?
Khi đi dạo trung tâm thương mại, chả phải chúng có đầy trên các áp phích ngay lối vào cửa hàng đồ lót sao?
Tôi hít một hơi thật sâu và ổn định lại tâm trí.
"Đây! Đến đây!"
Ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi liền thấy tiểu Mã đã bày ra một bàn đầy "đồ ăn".
Vẫn là ức gà luộc, bông cải luộc, tôm thẻ luộc, trứng luộc.
Ồ, bông cải hôm nay xanh thật.
Chà, ức gà hôm nay thật mềm.
Wow, quả trứng hôm nay thật tròn.
Nó giống như... Bla bla bla.
Anh Mã bóc một con tôm và bỏ vào bát của tôi.
"Cảm ơn."
Tôi bốc lên bỏ vào miệng.
Kết quả là, anh Mã nhìn tôi và hỏi: "Có ngon không?"
Tôi ngẩng đầu lên và nở một nụ cười quý phái.
“Rất ngon."
Tôi há miệng lần nữa và ăn một miếng bông cải lớn.
Anh ta lại hỏi tôi: “Có ngon không?”.
Tôi đáp: “Ngon!”
Anh ta cau mày nhìn tôi đang nhai bông cải xanh và hỏi:
"Thay đổi tính tình rồi? Lúc trước chả phải nói nhai nó như nhai vỏ cây sao?"
"Ừm, phụ nữ ấy mà, dễ thay đổi."
"Ồ, tôi lại nghĩ là..."
"Anh nghĩ như thế nào?! Đừng có nói bậy nha! Tôi không phải loại người đó!"
"Không phải vì nhìn thấy thân thể của tôi, cô thấy thõa mãn..."
"Không phải!"
"...Cho nên, cuối cùng cô đã nhận ra thân hình hơi béo của mình, chuẩn bị sẵn sàng để giảm cân và lấy lại vóc dáng?"
"Không phải!"
Tôi cứ thế phủ nhận.
Không đúng, vóc dáng? Chết tiệt! Nói hố rồi.
Tôi lập tức sửa lại ý.
"Đúng, phải rồi, đó chính là lý do!"
Tôi nhét thêm một miếng bông cải xanh vào miệng và nhai hai lần.
Không đúng! Đợi đã! Hơi béo?
Tôi đã thừa nhận điều đó?
Nhưng anh tiểu Mã đã lợi dụng điều đó và không có ý định tha cho tôi.
"Tôi đã bị cô nhìn thấy hết rồi, cô phải chịu trách nhiệm."
"Đừng có mà nói nhảm, tôi không có nhìn thấy hết! Anh có mặc quần đùi!"
"Tôi mặc quần đùi thì có gì sai sao?"
"Không phải! Tôi không có nhìn thấy hết!"
"Còn muốn nhìn thấy hết? Cô thật háo sắc."
"Tôi không có! Anh mặc quần đùi! Tôi không cần chịu trách nhiệm! Người mẫu trong cửa hàng nội y đều mặc như vậy, lẽ nào tôi đều phải chịu trách nhiệm!"
"Đều là ảnh chụp, cửa hàng nội y nào mà dùng người thật?"
"Tôi mặc kệ! Chuyện đó không cần tôi phải chịu trách nhiệm!"
10
Sau sự cố người đàn ông khỏa thân, nhìn thấy anh Mã tôi đều bỏ trốn.
Nếu như anh ta lại kêu tôi chịu trách nhiệm, chỉ sợ có ngày chút tâm tư vốn không kiên định này của tôi sẽ bị anh ta trêu chọc, như heo đói vồ ngựa.
Kết quả là, một đêm gió tây bắc, đã buộc tôi phải gặp anh tiểu Mã.
Tôi đang quấn một chiếc khăn tắm, lúc đó tôi đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình.
Cánh cửa chết tiệt đã bị cơn gió quái quỷ đầu xuân thổi đóng lại.
Về phần khóa cửa, tôi được biết, có một người bạn cùng phòng là nam đã cố ý thay đổi, đặc điểm lớn nhất của nó là có thể tự động khóa.
Bây giờ, nó lại nhốt tôi ở ngoài!
Không chìa khóa, không điện thoại, không có gì ngoài khăn tắm và đồ lót, không, còn, thứ gì cả!
Cũng may lúc này anh Mã đã đi siêu thị rồi, nhưng tiếc thay có lẽ anh ta sẽ về sớm.
Nếu bị nhìn thấy...
Chết tiệt!
Con người mà, cứ hễ nóng vội thì sẽ gây chuyện, tôi với tay nắm lấy khóa cửa, nghiến răng và giậm chân.
"Rắc!"
Mở ra rồi!
Quả nhiên cơ hội luôn dành cho những người dám can đảm thử thách.
Ôi không, tay nắm cửa, nó dễ dàng bị lực mạnh của tôi kéo rớt ra!
Ngay khi tôi đang cố cứu khóa cửa, khóa chống trộm liền vang lên.
Tít! Tít! Tít!
Vẫn còn cách ba số để thoát nạn.
Tít! Tít! Tít!
Vẫn còn cách một "dấu tick" để thoát nạn.
Tinh!
Cửa mở được rồi.
11
Tôi lập tức ngồi xổm xuống và thu mình trong góc.
Giây tiếp theo, bùm!
Tôi đoán đó là tiếng bắp cải bị đập xuống đất.
Một tiếng hô thất thanh vang lên ở cửa, "cô... đang làm gì vậy?"
Tôi kéo kéo khăn tắm lên, đỏ bừng mặt quay người lại, liếc nhìn người đàn ông.
Lúc này trên người tôi chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, tóc ướt bết vào khuôn mặt đang đỏ bừng, nước men theo cổ chảy xuống, tôi ngồi xổm trong góc tường.
Như thể, một con tiểu tam cao cấp đáng thương.
"Khụ... Anh tiểu Mã."
"Khóa phòng tôi bị hỏng, quần áo và điện thoại đều ở bên trong, bây giờ không vào phòng được."
Tôi hắng giọng mở miệng, để giảm bớt ngượng ngùng, tôi đưa tay lên vén nhẹ tóc, nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
"Ò……"
"Vậy phải tìm công ty mở khóa, cô vào phòng tôi trước đi."
"À không không không, tôi sẽ đợi ở đây."
Ăn mặc như thế này đứng đợi thợ sửa khóa à?"
...
...
"Chết tiệt! Đúng rồi! Vậy thì phải làm sao đây? Tôi cũng không thể vào phòng của anh ta!"
12
Kết quả là, anh tiểu Mã đột nhiên nhướng mày.
"Sao cô không thể vào phòng tôi?"
"Đương nhiên không thể vào! Mặc như vậy làm sao vào được! Tôi không muốn phải dụ dỗ anh!"
Anh tiểu Mã cầm bắp cải thảo đặt trên bàn ăn lên, đi tới, chậm rãi ngồi xổm bên cạnh tôi.
"Cô còn muốn dụ dỗ tôi?"
"Tôi không có..."
Anh tiểu Mã đứng quá gần khiến những lời phản bác của tôi không được lưu loát.
"Tại sao cô đỏ mặt?"
"Tôi... tôi tắm nóng quá!"
"Đỏ như vậy, cô tắm nước sôi à?"
"Có anh mới dùng nước sôi tắm, chết tiệt, anh mắng tôi!"
Trong lòng lo lắng nên tôi giơ tay đẩy anh ta ra, nhưng anh ta vững như núi Thái Sơn, do đi dép lê không đứng vững nên nguyên quả mông của tôi bệt luôn xuống đất.
Khăn tắm, có một vết trượt nhẹ!
Thậm chí có thể coi là hai vết!
Tôi lẩm bẩm và quấn chặt lấy thân mình, trừng mắt nhìn.
Kết quả là, anh tiểu Mã vẫn ngồi xổm ở đó với vẻ mặt nghiêm túc, không cử động.
"Anh đi tìm..."
Tôi vừa định phản bác lại thì anh ta nói.
"Trong phòng tôi có quần áo, cô đi thay trước đi."
"Chết tiệt, đúng rồi!"
Tôi thận trọng đứng dậy, vịn vào tường để đi đến phòng của anh Mã.
Nhưng anh ta vẫn ngồi xổm ở đó bất động.
"Anh Mã, anh còn ngồi xổm ở đó làm gì?"
"Chân... chân tê rồi..."
Ồ, hóa ra đây là vận động viên thể hình!