Chương 3
13
Lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của anh Mã, đã vậy còn quấn mỗi một chiếc khăn tắm.
Cảm giác này, he he, vi diệu.
Nhìn xung quanh, căn phòng cực kỳ ngăn nắp, thậm chí còn có hương thơm mát của nước giặt đồ.
Máy tập chèo thuyền đã được chuyển đến phòng khách, cạnh cửa có một chiếc kệ nhỏ, trên đó có các quả tạ đủ kích cỡ.
Bộ chăn ga màu xanh nước biển sạch tinh tươm được trải trên giường, không có một nếp nhăn nhỏ nào, ở giữa đặt một chiếc gối nằm đơn độc.
So với phòng của tôi thì hơn gấp trăm lần...
"Quần áo treo trong tủ, tự lấy đi."
Giọng của anh Mã vang lên ở cửa.
Khi tôi mở tủ quần áo ra, thật là một chàng trai tốt.
Toàn bộ đều là áo hoodie và áo khoác bomber, thương hiệu lớn nhỏ đều có, và kệ dưới cùng có bốn năm đôi AJ.
Nó hóa ra là người đi đầu xu hướng...
Tôi chọn một chiếc áo hoodie "trơn" màu đen và một chiếc quần thể thao ngắn ống rộng.
Ngay khi mặc xong chỉnh tề, tôi đã hết hồn.
Nó không rộng thùng thình như kiểu boyfriend mà tôi tưởng tượng, thậm chí vòng eo còn hơi... chật.
Ôi trời ơi!
Tôi đáng đứng phàn nàn thì người mở khóa đã đến.
"Lấy ví trên bàn, bên trong có chứng minh thư."
A đúng rồi, mở khóa cần nộp để làm hồ sơ.
Tôi đứng trước gương chỉnh lại quần áo rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, anh tiểu Mã đang giúp bác thợ mở khóa cầm đồ, cả hai tay đều đang bận.
Thấy tôi đi ra, anh ta nhìn từ trên xuống dưới trong hai giây.
"Quả nhiên là rất thích hợp."
Chết tiệt!
"Hai cháu là quan hệ gì? Bạn gái?" Thợ mở khóa ngước mắt hỏi.
"Dạ phải."
Trước khi tôi kịp nói, anh tiểu Mã đã đi trước một bước, thái độ điềm tĩnh.
Sao lại là bạn gái rồi?
Chuyện đó xảy ra khi nào?
Sao tôi không biết gì hết?
Tâm trí đang lơ đãng trong thế giới ba chiều của tôi bị câu nói của bác thợ mở khóa kéo về thực tại.
"Tay này dùng sức hơi mạnh ấy, chàng trai, lần sau nhẹ tay một chút."
Nghe thế anh tiểu Mã cố nén một nụ cười đến bỏ bừng cả mặt rồi lẩm bẩm: "Ừm”.
Thợ mở khóa ra tay, thật thuần thục, cánh cửa mở ra.
Chưa đầy ba giây, cánh cửa đã mở được.
Sau khi trả tiền xong, anh Mã tiễn bác sửa khóa ra về.
Nhân lúc này, tôi vội vàng quay lại phòng ngủ của anh ta để lấy khăn tắm rồi lao về phòng mình như một cơn gió.
Hôm nay mất hết thể diện rồi.
Nhưng anh tiểu Mã rõ ràng không có ý định tha cho tôi, anh ta đẩy cánh cửa xiêu vẹo ra, nhìn tôi cười nói.
"Chàng trai trẻ, lần sau cậu phải cố gắng nhẹ tay hơn nhé, ha ha ha ha ha ha."
Tôi lao đến bên cạnh và tát vào tay anh ta vài cái khiến anh ta hét lên.
"Chàng trai, tôi đã bảo cậu nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút nè!"
"Sai rồi,tôi sai rồi, đừng đùa nữa, không đùa nữa!"
"Tôi sai rồi!"
Lúc này tôi mới dừng tay.
"Trước tiên cô phải cởi quần áo ra."
Cái gì?
Tôi nắm chặt cổ áo.
"Tại sao tôi phải cởi quần áo!"
"Cô không định trả lại quần áo cho tôi à?"
...
Tiểu Mã chọc ghẹo tôi xong, anh ta phá lên cười giễu cợt như điên rồi đi ra ngoài.
Tôi đẩy chiếc ghế vào cửa và bắt đầu cởi quần áo.
Tuy nhiên, có một chút do dự.
Quần áo của anh tiểu Mã có mùi rất thơm, thơm và mềm.
Tôi hít sâu vài lần mới đành lòng cởi nó ra.
Tôi không biết khi nào tôi mới có thể danh chính ngôn thuận mặc quần áo của tiểu Mã.
14
Chưa đầy hai giờ sau vụ mở khóa, mẹ tôi liền gọi điện.
Lúc này đã mười giờ rưỡi.
Tâm trí vốn đầy ắp hình ảnh anh tiểu Mã bỗng bình tĩnh trở lại.
Các cuộc gọi vào lúc nửa đêm thường là những việc rất khẩn cấp, rất gấp và chẳng mấy tốt lành gì.
Cuộc gọi vào khuya thứ sáu khiến tim tôi run lên theo tiếng rung, và tôi nhấn nút nghe.
"Alo, mẹ..."
"Hôm nay con có tăng ca không? Nói cho con biết một chút, bà con, bà ấy..."
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Không biết con chó dưới lầu là của ai bắt đầu sủa ầm ĩ, tôi hoàn toàn không nghe thấy những gì mẹ nói lúc sau.
Lúc này thấy lo lắng, tôi xông thẳng xuống dưới lầu và hét to:
"Đừng sủa nữa!"
Kết quả là con chó ngừng sủa ngay lập tức, nhưng nó cũng thu hút anh Mã từ phòng bên cạnh đến.
Anh ta đứng trước cửa phòng ngủ của tôi, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi cầm điện thoại mà nước mắt lưng tròng, giọng run run hỏi:
"Mẹ, vừa rồi con không nghe rõ, mẹ vừa mới nói bà con..."
Nghe tôi nói vậy, anh tiểu Mã cũng lo lắng bước vào phòng, từ xa đứng nhìn tôi với vẻ mặt rầu rĩ.
"Bà con sao vậy..."
Trong vài năm ở Bắc Kinh, tôi đã trải qua một lần biết tin ông nội qua đời trong lúc đang nghỉ trưa, và lần nữa là nhận được tin dữ bà nội lâm bệnh nặng khi đang tăng ca đến tận sáng.
"Bà ngoại của cô..."
Mẹ tôi vừa mở miệng nói, tim tôi đập nhanh không kiểm soát được.
"Không có gì to tát."
Mẹ không cần phải an ủi con.
"Chả là hôm qua, bà ấy đã giúp con tìm bạn đời trên đài phát thanh ở quê mẹ!"
???
"Nghe bảo có một anh chàng mọi mặt đều rất tốt, cũng làm việc ở Bắc Kinh. Bà ấy đã đưa WeChat của con cho cha của anh chàng đó, lát nữa con rảnh thì coi chấp nhận nhé."
???????
Giọng của mẹ lớn nỗi ngay cả khi điện thoại không bật loa ngoài, đứng từ xa cũng cảm nhận được sự phấn khích của bà ấy.
Mắt tôi vẫn đang trợn tròn, nhưng biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.
Hóa ra là... bà ngoại... đi tìm chồng cho tôi...
Đây thực sự là một chuyện rất gấp.
Có thể trong suy nghĩ của bà và mẹ tôi, đây là chuyện khẩn cấp nhất, vừa khẩn vừa gấp!
Gấp đến mức không thể gửi tin nhắn thoại trên WeChat mà phải gọi điện thoại lúc nửa đêm thế này.
"Dạ vâng, thưa mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, tôi lau nước mắt.
Vừa định quay lại nói với anh tiểu Mã rằng tôi không sao và đây chỉ là sự hiểu lầm, nhưng lại phát hiện ra anh ta đã bỏ đi mà không một lời nói.
Lúc này, một lời đề nghị kết bạn mới gửi tới WeChat như đã hẹn.
15
Sau khi tan làm, tôi gõ cửa phòng anh Mã.
"Anh Mã, anh có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Anh có thể giúp tôi chụp một bức ảnh không?"
Tôi không biết mẹ tôi nhận được tin tức gì, bà nhất quyết yêu cầu tôi gửi một hoặc hai bức ảnh đời thường của mình cho người ta, nói ảnh tôi gửi trước đây không khác gì ảnh trên chứng minh thư, người ta nhìn không thấy hết.
Phải chụp toàn thân, còn bắt phải mặc chiếc váy mà tôi đã mặc ở Tam Á lần trước, mẹ tôi nói rằng đó là chiếc váy duy nhất trông giống váy của con gái.
Muốn quỳ thật sự.
Vì vậy, tôi phải mặc chiếc váy đó, nó long trọng đến mức tôi chỉ dám mặc nó khi đi nghỉ ở biển.
"Ừm."
Anh tiểu Mã trả lời.
Nhưng khi vừa định giơ điện thoại lên để chụp, anh ta nhìn bộ dạng này của tôi rồi dừng lại hỏi:
"Nửa đêm cô lại ăn mặc thế này đến gặp tôi để làm gì?"
Tôi ngó xuống nhìn lại mình, cũng bình thường mà, chỉ là một chiếc váy, nó ôm lấy cơ thể, trông hơi tròn trịa.
"Chụp ảnh đó, nhìn đẹp không?"
Lông mày của anh tiểu Mã đột nhiên giãn ra.
"Ò"
Rồi anh chậm rãi nói một câu: “Đẹp”
Tôi vừa định vui vẻ đón nhận lời khen chân thành này thì anh ta lại nói thêm một câu:
"Quần áo nhìn đẹp, còn người thì... hơi béo."
????
"Chết tiệt, anh miệng thối như vậy, cẩn thận không tìm được bạn gái nhé!"
"Không phải cô sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Tôi lườm và phớt lờ anh ta, tự mình đi tạo dáng.
Một tay chống hông, tay kia giữ cửa, ưỡn mông ra.
"Tư thế này cô học được trên cuốn lịch treo tường nào từ 20 năm trước vậy?"
????
“Ngồi đằng kia, tựa mông vào thành ghế sô pha, một chân duỗi thẳng về phía trước, chân kia co lại, hai tay duỗi thẳng giống như đang duỗi eo ra vậy, đầu nghiêng sang một bên.”
Anh tiểu Mã đã nhiều lần giúp tôi điều chỉnh góc độ.
Sau đó, tách tách.
Chụp xong, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
Kết quả là khi tôi chạy qua, anh ta nói nó không đẹp chút nào, xóa nó đi.
"Bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất cô nên dùng lại tư thế lúc nãy đi."
"Chết tiệt, tôi biết ngay là anh không làm được!"
Khi tiểu Mã gửi hình cho tôi, quả thực đúng như những gì anh ta nói.
Tạo dáng của tôi chẳng khác gì cô gái trên lịch treo tường 20 năm trước, chỉ khác là trên tay còn thiếu chiếc khăn màu đỏ hoa hồng.
16
Không ngờ đối phương không chê bức ảnh gây buồn nôn này, còn hay kiếm tôi để trò chuyện, nói nhiều và rất thân mật.
Thế nên ngày nào tôi cũng ở trong phòng ôm điện thoại trả lời tin nhắn của anh ta.
"Khi ăn không được xem điện thoại! Thật không quy củ gì hết!" Anh tiểu Mã ngồi bên cạnh nghiêm túc nói.
"Đang trả lời tin nhắn, chờ một chút."
Sau đó, anh tiểu Mã cũng đặt nĩa xuống, nhìn tôi vẫn đang thoăn thoắt hai tay gõ phím điện thoại.
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được người mà bà giới thiệu, bây giờ có thể rảnh tay để ăn cơm rồi.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh Mã hai tay khoanh lại, nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
"Sao thế?"
"Tám xong rồi?"
"Ừm."
"Khi nào cô sẽ chuyển đi?"
"Hả? Tại sao tôi phải chuyển?"
"Thấy cô chú tâm như vậy, chắc là sắp lấy chồng rồi?"
"Làm gì có? Nếu không trả lời, mẹ tôi sẽ nói, bà ngoại sẽ không tha cho tôi."
"Vậy là cô tám thế chỉ vì lòng hiếu thảo?"
...
"Gái đểu!"
"Cái gì?"
"Thấy hết của tôi không chịu trách nhiệm, còn đi tám chuyện với người đàn ông khác."
"..."
"Tám đi, tám tiếp đi!"
"Anh Mã, anh đang ghen?"
Kết quả là anh Mã không hề trả lời mà quay đầu trở về phòng.
Đàn ông bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Anh mà nói "có", chẳng phải hai ta sẽ thành đôi rồi sao????
Lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của anh Mã, đã vậy còn quấn mỗi một chiếc khăn tắm.
Cảm giác này, he he, vi diệu.
Nhìn xung quanh, căn phòng cực kỳ ngăn nắp, thậm chí còn có hương thơm mát của nước giặt đồ.
Máy tập chèo thuyền đã được chuyển đến phòng khách, cạnh cửa có một chiếc kệ nhỏ, trên đó có các quả tạ đủ kích cỡ.
Bộ chăn ga màu xanh nước biển sạch tinh tươm được trải trên giường, không có một nếp nhăn nhỏ nào, ở giữa đặt một chiếc gối nằm đơn độc.
So với phòng của tôi thì hơn gấp trăm lần...
"Quần áo treo trong tủ, tự lấy đi."
Giọng của anh Mã vang lên ở cửa.
Khi tôi mở tủ quần áo ra, thật là một chàng trai tốt.
Toàn bộ đều là áo hoodie và áo khoác bomber, thương hiệu lớn nhỏ đều có, và kệ dưới cùng có bốn năm đôi AJ.
Nó hóa ra là người đi đầu xu hướng...
Tôi chọn một chiếc áo hoodie "trơn" màu đen và một chiếc quần thể thao ngắn ống rộng.
Ngay khi mặc xong chỉnh tề, tôi đã hết hồn.
Nó không rộng thùng thình như kiểu boyfriend mà tôi tưởng tượng, thậm chí vòng eo còn hơi... chật.
Ôi trời ơi!
Tôi đáng đứng phàn nàn thì người mở khóa đã đến.
"Lấy ví trên bàn, bên trong có chứng minh thư."
A đúng rồi, mở khóa cần nộp để làm hồ sơ.
Tôi đứng trước gương chỉnh lại quần áo rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, anh tiểu Mã đang giúp bác thợ mở khóa cầm đồ, cả hai tay đều đang bận.
Thấy tôi đi ra, anh ta nhìn từ trên xuống dưới trong hai giây.
"Quả nhiên là rất thích hợp."
Chết tiệt!
"Hai cháu là quan hệ gì? Bạn gái?" Thợ mở khóa ngước mắt hỏi.
"Dạ phải."
Trước khi tôi kịp nói, anh tiểu Mã đã đi trước một bước, thái độ điềm tĩnh.
Sao lại là bạn gái rồi?
Chuyện đó xảy ra khi nào?
Sao tôi không biết gì hết?
Tâm trí đang lơ đãng trong thế giới ba chiều của tôi bị câu nói của bác thợ mở khóa kéo về thực tại.
"Tay này dùng sức hơi mạnh ấy, chàng trai, lần sau nhẹ tay một chút."
Nghe thế anh tiểu Mã cố nén một nụ cười đến bỏ bừng cả mặt rồi lẩm bẩm: "Ừm”.
Thợ mở khóa ra tay, thật thuần thục, cánh cửa mở ra.
Chưa đầy ba giây, cánh cửa đã mở được.
Sau khi trả tiền xong, anh Mã tiễn bác sửa khóa ra về.
Nhân lúc này, tôi vội vàng quay lại phòng ngủ của anh ta để lấy khăn tắm rồi lao về phòng mình như một cơn gió.
Hôm nay mất hết thể diện rồi.
Nhưng anh tiểu Mã rõ ràng không có ý định tha cho tôi, anh ta đẩy cánh cửa xiêu vẹo ra, nhìn tôi cười nói.
"Chàng trai trẻ, lần sau cậu phải cố gắng nhẹ tay hơn nhé, ha ha ha ha ha ha."
Tôi lao đến bên cạnh và tát vào tay anh ta vài cái khiến anh ta hét lên.
"Chàng trai, tôi đã bảo cậu nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút nè!"
"Sai rồi,tôi sai rồi, đừng đùa nữa, không đùa nữa!"
"Tôi sai rồi!"
Lúc này tôi mới dừng tay.
"Trước tiên cô phải cởi quần áo ra."
Cái gì?
Tôi nắm chặt cổ áo.
"Tại sao tôi phải cởi quần áo!"
"Cô không định trả lại quần áo cho tôi à?"
...
Tiểu Mã chọc ghẹo tôi xong, anh ta phá lên cười giễu cợt như điên rồi đi ra ngoài.
Tôi đẩy chiếc ghế vào cửa và bắt đầu cởi quần áo.
Tuy nhiên, có một chút do dự.
Quần áo của anh tiểu Mã có mùi rất thơm, thơm và mềm.
Tôi hít sâu vài lần mới đành lòng cởi nó ra.
Tôi không biết khi nào tôi mới có thể danh chính ngôn thuận mặc quần áo của tiểu Mã.
14
Chưa đầy hai giờ sau vụ mở khóa, mẹ tôi liền gọi điện.
Lúc này đã mười giờ rưỡi.
Tâm trí vốn đầy ắp hình ảnh anh tiểu Mã bỗng bình tĩnh trở lại.
Các cuộc gọi vào lúc nửa đêm thường là những việc rất khẩn cấp, rất gấp và chẳng mấy tốt lành gì.
Cuộc gọi vào khuya thứ sáu khiến tim tôi run lên theo tiếng rung, và tôi nhấn nút nghe.
"Alo, mẹ..."
"Hôm nay con có tăng ca không? Nói cho con biết một chút, bà con, bà ấy..."
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Không biết con chó dưới lầu là của ai bắt đầu sủa ầm ĩ, tôi hoàn toàn không nghe thấy những gì mẹ nói lúc sau.
Lúc này thấy lo lắng, tôi xông thẳng xuống dưới lầu và hét to:
"Đừng sủa nữa!"
Kết quả là con chó ngừng sủa ngay lập tức, nhưng nó cũng thu hút anh Mã từ phòng bên cạnh đến.
Anh ta đứng trước cửa phòng ngủ của tôi, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi cầm điện thoại mà nước mắt lưng tròng, giọng run run hỏi:
"Mẹ, vừa rồi con không nghe rõ, mẹ vừa mới nói bà con..."
Nghe tôi nói vậy, anh tiểu Mã cũng lo lắng bước vào phòng, từ xa đứng nhìn tôi với vẻ mặt rầu rĩ.
"Bà con sao vậy..."
Trong vài năm ở Bắc Kinh, tôi đã trải qua một lần biết tin ông nội qua đời trong lúc đang nghỉ trưa, và lần nữa là nhận được tin dữ bà nội lâm bệnh nặng khi đang tăng ca đến tận sáng.
"Bà ngoại của cô..."
Mẹ tôi vừa mở miệng nói, tim tôi đập nhanh không kiểm soát được.
"Không có gì to tát."
Mẹ không cần phải an ủi con.
"Chả là hôm qua, bà ấy đã giúp con tìm bạn đời trên đài phát thanh ở quê mẹ!"
???
"Nghe bảo có một anh chàng mọi mặt đều rất tốt, cũng làm việc ở Bắc Kinh. Bà ấy đã đưa WeChat của con cho cha của anh chàng đó, lát nữa con rảnh thì coi chấp nhận nhé."
???????
Giọng của mẹ lớn nỗi ngay cả khi điện thoại không bật loa ngoài, đứng từ xa cũng cảm nhận được sự phấn khích của bà ấy.
Mắt tôi vẫn đang trợn tròn, nhưng biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.
Hóa ra là... bà ngoại... đi tìm chồng cho tôi...
Đây thực sự là một chuyện rất gấp.
Có thể trong suy nghĩ của bà và mẹ tôi, đây là chuyện khẩn cấp nhất, vừa khẩn vừa gấp!
Gấp đến mức không thể gửi tin nhắn thoại trên WeChat mà phải gọi điện thoại lúc nửa đêm thế này.
"Dạ vâng, thưa mẹ."
Sau khi cúp điện thoại, tôi lau nước mắt.
Vừa định quay lại nói với anh tiểu Mã rằng tôi không sao và đây chỉ là sự hiểu lầm, nhưng lại phát hiện ra anh ta đã bỏ đi mà không một lời nói.
Lúc này, một lời đề nghị kết bạn mới gửi tới WeChat như đã hẹn.
15
Sau khi tan làm, tôi gõ cửa phòng anh Mã.
"Anh Mã, anh có thể giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
"Anh có thể giúp tôi chụp một bức ảnh không?"
Tôi không biết mẹ tôi nhận được tin tức gì, bà nhất quyết yêu cầu tôi gửi một hoặc hai bức ảnh đời thường của mình cho người ta, nói ảnh tôi gửi trước đây không khác gì ảnh trên chứng minh thư, người ta nhìn không thấy hết.
Phải chụp toàn thân, còn bắt phải mặc chiếc váy mà tôi đã mặc ở Tam Á lần trước, mẹ tôi nói rằng đó là chiếc váy duy nhất trông giống váy của con gái.
Muốn quỳ thật sự.
Vì vậy, tôi phải mặc chiếc váy đó, nó long trọng đến mức tôi chỉ dám mặc nó khi đi nghỉ ở biển.
"Ừm."
Anh tiểu Mã trả lời.
Nhưng khi vừa định giơ điện thoại lên để chụp, anh ta nhìn bộ dạng này của tôi rồi dừng lại hỏi:
"Nửa đêm cô lại ăn mặc thế này đến gặp tôi để làm gì?"
Tôi ngó xuống nhìn lại mình, cũng bình thường mà, chỉ là một chiếc váy, nó ôm lấy cơ thể, trông hơi tròn trịa.
"Chụp ảnh đó, nhìn đẹp không?"
Lông mày của anh tiểu Mã đột nhiên giãn ra.
"Ò"
Rồi anh chậm rãi nói một câu: “Đẹp”
Tôi vừa định vui vẻ đón nhận lời khen chân thành này thì anh ta lại nói thêm một câu:
"Quần áo nhìn đẹp, còn người thì... hơi béo."
????
"Chết tiệt, anh miệng thối như vậy, cẩn thận không tìm được bạn gái nhé!"
"Không phải cô sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Tôi lườm và phớt lờ anh ta, tự mình đi tạo dáng.
Một tay chống hông, tay kia giữ cửa, ưỡn mông ra.
"Tư thế này cô học được trên cuốn lịch treo tường nào từ 20 năm trước vậy?"
????
“Ngồi đằng kia, tựa mông vào thành ghế sô pha, một chân duỗi thẳng về phía trước, chân kia co lại, hai tay duỗi thẳng giống như đang duỗi eo ra vậy, đầu nghiêng sang một bên.”
Anh tiểu Mã đã nhiều lần giúp tôi điều chỉnh góc độ.
Sau đó, tách tách.
Chụp xong, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
Kết quả là khi tôi chạy qua, anh ta nói nó không đẹp chút nào, xóa nó đi.
"Bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất cô nên dùng lại tư thế lúc nãy đi."
"Chết tiệt, tôi biết ngay là anh không làm được!"
Khi tiểu Mã gửi hình cho tôi, quả thực đúng như những gì anh ta nói.
Tạo dáng của tôi chẳng khác gì cô gái trên lịch treo tường 20 năm trước, chỉ khác là trên tay còn thiếu chiếc khăn màu đỏ hoa hồng.
16
Không ngờ đối phương không chê bức ảnh gây buồn nôn này, còn hay kiếm tôi để trò chuyện, nói nhiều và rất thân mật.
Thế nên ngày nào tôi cũng ở trong phòng ôm điện thoại trả lời tin nhắn của anh ta.
"Khi ăn không được xem điện thoại! Thật không quy củ gì hết!" Anh tiểu Mã ngồi bên cạnh nghiêm túc nói.
"Đang trả lời tin nhắn, chờ một chút."
Sau đó, anh tiểu Mã cũng đặt nĩa xuống, nhìn tôi vẫn đang thoăn thoắt hai tay gõ phím điện thoại.
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được người mà bà giới thiệu, bây giờ có thể rảnh tay để ăn cơm rồi.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh Mã hai tay khoanh lại, nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
"Sao thế?"
"Tám xong rồi?"
"Ừm."
"Khi nào cô sẽ chuyển đi?"
"Hả? Tại sao tôi phải chuyển?"
"Thấy cô chú tâm như vậy, chắc là sắp lấy chồng rồi?"
"Làm gì có? Nếu không trả lời, mẹ tôi sẽ nói, bà ngoại sẽ không tha cho tôi."
"Vậy là cô tám thế chỉ vì lòng hiếu thảo?"
...
"Gái đểu!"
"Cái gì?"
"Thấy hết của tôi không chịu trách nhiệm, còn đi tám chuyện với người đàn ông khác."
"..."
"Tám đi, tám tiếp đi!"
"Anh Mã, anh đang ghen?"
Kết quả là anh Mã không hề trả lời mà quay đầu trở về phòng.
Đàn ông bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Anh mà nói "có", chẳng phải hai ta sẽ thành đôi rồi sao????