Chương : 10
Kỷ Bình Thường giúp bưng món ăn lên bàn, sau đó nhờ Thương Khanh lấy hai chai sữa chua đã để sẵn từ trong tủ lạnh ra.
“Uống sữa chua hả?” Thương Khanh bĩu môi: “Lúc này phải nên lấy ly uống rượu vang hay hai ly bia chứ… Oh my chúa, cậu có thể cho tôi biết cái chai rượu nhung hươu này là thế nào đây hả?”
“Rượu là của đồng sự tặng, ở đó là do cậu cất.” Kỷ Bình Thường đi đến sau lưng hắn cầm chai rượu nhét trở vào: “Lúc tôi mới đem về cậu liền uống một ly… Dù chỉ có nhấp môi nhưng đêm hôm đó cậu đã bay lên trời cao.”
Tai Thương Khanh đỏ ửng, thật cẩn thận tránh Kỷ Bình Thường lui ra ngoài.
Dù cậu hay nói thích uống rượu nhưng trên thực tế tửu lượng của cậu chả được bao nhiêu, chỉ cần một ly là say quắc cần câu, còn bia thì một chai đã không thấy trời trăng rồi.
Cậu còn nhớ cái hồi đại học năm nhất, cả ký túc xá chỉ còn hai tên FA là cậu và Kỷ Bình Thường đi ra ngoài chơi lễ thất tịch, ăn cửa hàng lớn uống bia hơi. Đó là lần đầu tiên cậu và Kỷ Bình Thường đi ăn cơm ở ngoài, ôm tâm tình hào sảng như các ông anh Đông Bắc, không thèm hỏi ý kiến Kỷ Bình Thường mà gọi luôn sáu chai bia.
Đương nhiên kết quả chính là vô cùng mất mặt bị Kỷ Bình Thường cõng về.
Dường như là bắt đầu vào lúc ấy, giữa cậu và Kỷ Bình Thường phảng phất hình thành nên một cây cầu cách mạng hữu nghị. Đến năm hai, sau khi hai vị bạn học cùng phòng khác đi theo tiếng gọi của tình yêu dọn ra ngoài ở, chỉ còn mỗi cậu và Kỷ Bình Thường ấy thế mà cậu còn cảm thấy vô cùng thoải mải và thích ý.
“Nghĩ gì thế?” Kỷ Bình Thường đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: “Đũa sắp bị cậu cắn đứt rồi kìa.”
Thương Khanh thả đũa xuống, hỏi Kỷ Bình Thường: “Thế nào?”
“Mùi vị mười năm như một.” Kỷ Bình Thường gắp một miếng sườn, nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Thương Khanh liền buồn cười nói: “Ăn mười mấy năm cũng không ngán, hài lòng chưa?”
Cho dù chỉ là lời qua loa nhưng Thương Khanh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Kỷ Bình Thường không nói gì nữa, chỉ dùng hành động ăn đến tận ba bát cơm để chứng tỏ.
Đến lúc đi rửa chén, cái lưng cũng thẳng không nổi.
Thương Khanh cẩn thận đi theo sau: “Cậu được không đó?”
Kỷ Bình Thường lườm cậu một cái: “Không biết nấu cơm cũng không có nghĩa tôi không có não. Với lại cậu phải biết, tuy cậu biết nấu cơm nhưng cậu điển hình là loại người không thể gánh vác được sinh hoạt của mình.”
Thương Khanh cười híp cả mắt.
Ăn cơm xong, cách thời gian đi ngủ còn rất lâu.
Thương Khanh ngồi trên ghế sô pha, nhân lúc Kỷ Bình Thường đi rửa trái cây liền sờ sờ cái hộp nhỏ trong kẽ sô pha.
Hít sâu.
Không sao cả, lần đầu tiên luôn lo lắng như thế, ba mươi tư tuổi đầu – Thương Khanh chẳng biết xấu hổ nghĩ.
Kỷ Bình Thường bưng dĩa trái cây đi ra thì thấy Thương Khanh đỏ mặt, hỏi: “Nóng?”
“Hơi hơi.” Thương Khanh bận bịu giơ tay quạt quạt: “Chúng ta nói chuyện chứ?”
Kỷ Bình Thường nhíu mày: “Ừ.”
Đề tài mở đầu rất dễ tìm, Thương Khanh nói thẳng: “Cậu còn nhớ hồi đại học năm nhất, cái lần mà chúng ta đi ra ngoài ăn…”
“Ấn tượng khắc sâu.” Kỷ Bình Thường thâm sâu gật đầu: “Chỉ một chai bia thôi mà cậu đã say không biết lối về. Nếu có bị người bắt cóc thì cũng không biết quá.”
“Có bị bắt thì cũng là cậu bắt.” Thương Khanh tràn đầy vô tình nói.
“Đúng thế, khi đến lầu ba, vì quá nặng nên muốn trả hàng về nơi sản xuất.”
Thương Khanh bật cười. Cậu phát hiện đề tài này giúp cậu có thời gian để chuẩn bị tâm lý, cũng khiến cậu phát hiện cậu thật sự còn có rất nhiều chuyện muốn biết.
“Đúng rồi, sao chúng ta lại ở chung với nhau?”
Kỷ Bình Thường nhìn mắt Thương Khanh ánh lên tia hiếu kỳ, không biết đã là lần thứ mấy lặp lại câu này: “Tôi come out, cậu tỏ tình.”
“Làm sao có thể?” Thương Khanh nhích đến gần Kỷ Bình Thường: “Tôi tỏ tình trước?”
“Đúng thế, cậu còn khóc nữa.” Kỷ Bình Thường nhếch miệng lên: “Cậu khóc lóc thảm thiết rồi come out luôn nên tôi đồng ý.”
“Tôi?” Thương Khanh luôn cảm thấy Kỷ Bình Thường đang nhân cơ hội vặn vẹo sự thật: “Làm sao tôi có thể tỏ tình với cậu… Không, tôi không hề có ý định muốn công khai xu hướng tình dục của mình. Cứ cho là mọi chuyện y như lời cậu nói, tôi không thể cứ tự nhiên nói ‘Thật trùng hợp, tôi cũng thế’…”
“Tôi biết.” Kỷ Bình Thường săn sóc nói: “Thế nhưng tình cảm lại không giống như xu hướng tình dục. Cậu không thể nói muốn dừng là có thể dừng ngay lập tức, luôn có lúc nó không thể khống chế được.”
“Một ngày nào đó đột nhiên khi cậu mở mắt ra liền nhìn thấy giường tôi phía đối diện, sau đó liền không dừng lại được.”
“Cậu đừng nên hoài nghi tình yêu của cậu dành cho tôi.” Kỷ Bình Thường nhìn đồng hồ, đứng lên: “Tôi đi tắm, ngủ ngon.”
“Muộn… Không đúng!” Thương Khanh nhìn cánh cửa phòng ngủ, Kỷ Bình Thường nghi hoặc quay đầu lại. Cậu cứ muốn nói hết tất cả nhưng lời đến cổ họng lại mơ hồ không rõ.
“Đêm nay chúng ta… ngủ chung nhé?”
“Uống sữa chua hả?” Thương Khanh bĩu môi: “Lúc này phải nên lấy ly uống rượu vang hay hai ly bia chứ… Oh my chúa, cậu có thể cho tôi biết cái chai rượu nhung hươu này là thế nào đây hả?”
“Rượu là của đồng sự tặng, ở đó là do cậu cất.” Kỷ Bình Thường đi đến sau lưng hắn cầm chai rượu nhét trở vào: “Lúc tôi mới đem về cậu liền uống một ly… Dù chỉ có nhấp môi nhưng đêm hôm đó cậu đã bay lên trời cao.”
Tai Thương Khanh đỏ ửng, thật cẩn thận tránh Kỷ Bình Thường lui ra ngoài.
Dù cậu hay nói thích uống rượu nhưng trên thực tế tửu lượng của cậu chả được bao nhiêu, chỉ cần một ly là say quắc cần câu, còn bia thì một chai đã không thấy trời trăng rồi.
Cậu còn nhớ cái hồi đại học năm nhất, cả ký túc xá chỉ còn hai tên FA là cậu và Kỷ Bình Thường đi ra ngoài chơi lễ thất tịch, ăn cửa hàng lớn uống bia hơi. Đó là lần đầu tiên cậu và Kỷ Bình Thường đi ăn cơm ở ngoài, ôm tâm tình hào sảng như các ông anh Đông Bắc, không thèm hỏi ý kiến Kỷ Bình Thường mà gọi luôn sáu chai bia.
Đương nhiên kết quả chính là vô cùng mất mặt bị Kỷ Bình Thường cõng về.
Dường như là bắt đầu vào lúc ấy, giữa cậu và Kỷ Bình Thường phảng phất hình thành nên một cây cầu cách mạng hữu nghị. Đến năm hai, sau khi hai vị bạn học cùng phòng khác đi theo tiếng gọi của tình yêu dọn ra ngoài ở, chỉ còn mỗi cậu và Kỷ Bình Thường ấy thế mà cậu còn cảm thấy vô cùng thoải mải và thích ý.
“Nghĩ gì thế?” Kỷ Bình Thường đưa tay quơ quơ trước mặt cậu: “Đũa sắp bị cậu cắn đứt rồi kìa.”
Thương Khanh thả đũa xuống, hỏi Kỷ Bình Thường: “Thế nào?”
“Mùi vị mười năm như một.” Kỷ Bình Thường gắp một miếng sườn, nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Thương Khanh liền buồn cười nói: “Ăn mười mấy năm cũng không ngán, hài lòng chưa?”
Cho dù chỉ là lời qua loa nhưng Thương Khanh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Kỷ Bình Thường không nói gì nữa, chỉ dùng hành động ăn đến tận ba bát cơm để chứng tỏ.
Đến lúc đi rửa chén, cái lưng cũng thẳng không nổi.
Thương Khanh cẩn thận đi theo sau: “Cậu được không đó?”
Kỷ Bình Thường lườm cậu một cái: “Không biết nấu cơm cũng không có nghĩa tôi không có não. Với lại cậu phải biết, tuy cậu biết nấu cơm nhưng cậu điển hình là loại người không thể gánh vác được sinh hoạt của mình.”
Thương Khanh cười híp cả mắt.
Ăn cơm xong, cách thời gian đi ngủ còn rất lâu.
Thương Khanh ngồi trên ghế sô pha, nhân lúc Kỷ Bình Thường đi rửa trái cây liền sờ sờ cái hộp nhỏ trong kẽ sô pha.
Hít sâu.
Không sao cả, lần đầu tiên luôn lo lắng như thế, ba mươi tư tuổi đầu – Thương Khanh chẳng biết xấu hổ nghĩ.
Kỷ Bình Thường bưng dĩa trái cây đi ra thì thấy Thương Khanh đỏ mặt, hỏi: “Nóng?”
“Hơi hơi.” Thương Khanh bận bịu giơ tay quạt quạt: “Chúng ta nói chuyện chứ?”
Kỷ Bình Thường nhíu mày: “Ừ.”
Đề tài mở đầu rất dễ tìm, Thương Khanh nói thẳng: “Cậu còn nhớ hồi đại học năm nhất, cái lần mà chúng ta đi ra ngoài ăn…”
“Ấn tượng khắc sâu.” Kỷ Bình Thường thâm sâu gật đầu: “Chỉ một chai bia thôi mà cậu đã say không biết lối về. Nếu có bị người bắt cóc thì cũng không biết quá.”
“Có bị bắt thì cũng là cậu bắt.” Thương Khanh tràn đầy vô tình nói.
“Đúng thế, khi đến lầu ba, vì quá nặng nên muốn trả hàng về nơi sản xuất.”
Thương Khanh bật cười. Cậu phát hiện đề tài này giúp cậu có thời gian để chuẩn bị tâm lý, cũng khiến cậu phát hiện cậu thật sự còn có rất nhiều chuyện muốn biết.
“Đúng rồi, sao chúng ta lại ở chung với nhau?”
Kỷ Bình Thường nhìn mắt Thương Khanh ánh lên tia hiếu kỳ, không biết đã là lần thứ mấy lặp lại câu này: “Tôi come out, cậu tỏ tình.”
“Làm sao có thể?” Thương Khanh nhích đến gần Kỷ Bình Thường: “Tôi tỏ tình trước?”
“Đúng thế, cậu còn khóc nữa.” Kỷ Bình Thường nhếch miệng lên: “Cậu khóc lóc thảm thiết rồi come out luôn nên tôi đồng ý.”
“Tôi?” Thương Khanh luôn cảm thấy Kỷ Bình Thường đang nhân cơ hội vặn vẹo sự thật: “Làm sao tôi có thể tỏ tình với cậu… Không, tôi không hề có ý định muốn công khai xu hướng tình dục của mình. Cứ cho là mọi chuyện y như lời cậu nói, tôi không thể cứ tự nhiên nói ‘Thật trùng hợp, tôi cũng thế’…”
“Tôi biết.” Kỷ Bình Thường săn sóc nói: “Thế nhưng tình cảm lại không giống như xu hướng tình dục. Cậu không thể nói muốn dừng là có thể dừng ngay lập tức, luôn có lúc nó không thể khống chế được.”
“Một ngày nào đó đột nhiên khi cậu mở mắt ra liền nhìn thấy giường tôi phía đối diện, sau đó liền không dừng lại được.”
“Cậu đừng nên hoài nghi tình yêu của cậu dành cho tôi.” Kỷ Bình Thường nhìn đồng hồ, đứng lên: “Tôi đi tắm, ngủ ngon.”
“Muộn… Không đúng!” Thương Khanh nhìn cánh cửa phòng ngủ, Kỷ Bình Thường nghi hoặc quay đầu lại. Cậu cứ muốn nói hết tất cả nhưng lời đến cổ họng lại mơ hồ không rõ.
“Đêm nay chúng ta… ngủ chung nhé?”