Chương : 11
Luồng nước nóng từ vòi hoa sen tưới xuống, Kỷ Bình Thường nhắm mắt lại. Nước nóng cọ rửa đầu óc y, giống như muốn mang y quay lại ký túc xá tối tăm ẩm ướt năm xưa. Dùng đôi mắt của Kỷ Bình Thường năm mười chín tuổi để nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Thương Khanh năm mười chín tuổi.
“Tôi thích nam nhân.” Kỷ Bình Thường mười chín tuổi bình tĩnh nói, hai tay dưới sau lưng chậm rãi nắm chặt thành quyền: “Tôi là đồng tính luyến ái.”
Trong cuộc đời của Kỷ Bình Thường, hắn chưa bao giờ nói chuyện này với người khác.
Hắn cũng sợ như Thương Khanh, sợ ánh mắt khác thường của người đời, sợ ánh mắt thất vọng của người nhà, thậm chí còn sợ cả bản thân.
Nó giống như một căn bệnh nan y, nếu nó chỉ đơn giản như uống thuốc liền vĩnh viễn không phát bệnh vậy thì ai cũng sẽ không đi trên con đường không có điểm dừng này.
Nhưng, người nghe y nói lại là Thương Khanh.
Là cậu trai sau khi say rượu, nằm trên lưng hắn khóc lóc cả một đường.
Người con trai này nức nở nói: “Tui cũng đâu có muốn như vậy, tui cũng muốn nắm tay người yêu trải qua đêm thất tịch mà không phải là tên thẳng nam như ông để uống rượu giải sầu!”
“Thích đàn ông thì sao, tui cũng còn cách nào đâu, tui cũng rất tuyệt vọng mà!”
Người này cũng giống như hắn, cũng là người đã từng cảm nhận được tuyệt vọng.
Đúng là hiếm hoi, lúc đó Kỷ Bình Thường âm thầm nghĩ. Đây giống như là trời cao tặng cho hắn một món quà vậy.
Bọn họ nhất định phải cùng nhau, chữa trị lẫn nhau, chung vai với nhau.
Tạo một gia đình nhỏ, trở thành người một nhà.
Đóng vòi hoa sen, Kỷ Bình Thường lấy khăn tắm phủ lên người hài lòng nghĩ. Món quà nhỏ của hắn hiện tại đã tự mình đóng gói rồi đợi hắn từ từ mở dần từng lớp gói ra.
Quả nhiên Thương Khanh đang ngồi trên giường ở phòng ngủ, chắc là cũng đã tắm qua, tóc còn ướt đẫm, cúi chơi điện thoại di động. Dù nghe thấy tiếng mở cửa cũng không để ý tới, chỉ lộ ra một mảng gáy trắng nõn cùng đôi tai ửng hồng.
Cậu ta còn mang theo gối, giờ đang đặt song song với cái gối của Kỷ Bình Thường, giống như là nó đã trở về vị trí nó vốn thuộc về.
… Mà, đây cũng chính là sự thật.
Kỷ Bình Thường không đi hỏi cậu ta tại sao lại vào đây, vừa lau tóc vừa tự nhiên tới gần: “Nhìn gì vậy?”
Mùi sữa tắm thơm phức.
Thương Khanh hít một hơi, đặt điện thoại xuống giường, giả vờ trấn định nói: “Không có gì.”
Mùi sữa thơm dần rời xa, Kỷ Bình Thường cũng không tìm hiểu cặn kẽ. So với Thương Khanh đang cố gắng trấn định thì hắn tự nhiên hơn nhiều.
Thậm chí mãi đến khi hắn tắt đèn, lên giường thì cũng không có ý kiến gì đối với sự có mặt của Thương Khanh.
Trong bóng tối, Thương Khanh nhìn Kỷ Bình Thường không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chưa ngủ à?” Kỷ Bình Thường ngáp một cái: “Ngủ sớm đi.”
Thương Khanh nhìn hắn chằm chằm, trừng mắt nhìn cho đến khi hắn nhắm mắt lại như là đang ngủ thật mới tức giận xốc mền lủi vào.
Tay giơ cao, do dự một chút vẫn tàn bạo vòng qua eo Kỷ Bình Thường.
Đầu tựa lên vai hắn, cách một lớp mền cắn một cái.
“Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, cậu cũng cắn tôi y như vậy.” Kỷ Bình Thường nhắm mắt, cả người Thương Khanh đều dán lên người hắn nên đương nhiên có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động khi nói chuyện, điều này khiến cậu cảm thấy an toàn vô cùng.
“Lần đầu tiên của chúng ta…” Cảm tạ bóng đêm nên không nhìn thấy cậu đỏ mặt: “Là ai?”
“Cậu đã sớm thua cuộc khi giành uống ly rượu bổ thận kia.” Kỷ Bình Thường cười nói: “Thật ra tôi cũng không có ý giành với cậu, chớ nói chi đến việc cậu đã chuẩn bị đầy đủ, điều tra rõ ràng.”
Thương Khanh nghĩ đến việc trước đó cậu tra cứu trên mạng liền ôm chặt Kỷ Bình Thường, an phận câm miệng.
“Khi cậu tỉnh lại luôn cắn tôi một cái, nói tôi nhân cơ hội cậu gặp nạn.” Kỷ Bình Thường nắm tay cậu, trở mình đối mặt với cậu, hai mắt sáng ngời như ánh sao: “Rất sảng khoái, muốn thử không?”
Kỷ Bình Thường cách cậu quá gần, Thương Khanh bị mùi sữa thơm bao quanh nhịn không được thở chậm lại.
“Cái gì?”
Thương Khanh nghe thấy mình đang giả ngu.
“Mùi dâu tây, tôi thấy cậu cầm.” Kỷ Bình Thường nắm lấy eo cậu, xoa nhẹ một cái: “Cậu luôn thích cái này.”
Vì dục vọng trỗi dậy nên giọng Kỷ Bình Thường khàn lại.
Thân thể sẽ không mất trí nhớ, trong nháy mắt Thương Khanh liền có cảm giác.
Hơi nghiêng về phía trước, môi không tự chủ được đón lấy.
Năm ba mươi tư tuổi, Kỷ Bình Thường có thủ đoạn quá cao siêu thì sao tên gà mờ Thương Khanh phải nhờ đến sự trợ giúp của internet có thể địch lại.
Lúc bị đè lên lưng, Thương Khanh luôn có cảm giác mình bị thiệt vì mất trí nhớ.
Nhưng mà khi nghiêng đầu môi chạm môi với Kỷ Bình Thường thì cậu liền quên hết tất cả.
“Tôi thích nam nhân.” Kỷ Bình Thường mười chín tuổi bình tĩnh nói, hai tay dưới sau lưng chậm rãi nắm chặt thành quyền: “Tôi là đồng tính luyến ái.”
Trong cuộc đời của Kỷ Bình Thường, hắn chưa bao giờ nói chuyện này với người khác.
Hắn cũng sợ như Thương Khanh, sợ ánh mắt khác thường của người đời, sợ ánh mắt thất vọng của người nhà, thậm chí còn sợ cả bản thân.
Nó giống như một căn bệnh nan y, nếu nó chỉ đơn giản như uống thuốc liền vĩnh viễn không phát bệnh vậy thì ai cũng sẽ không đi trên con đường không có điểm dừng này.
Nhưng, người nghe y nói lại là Thương Khanh.
Là cậu trai sau khi say rượu, nằm trên lưng hắn khóc lóc cả một đường.
Người con trai này nức nở nói: “Tui cũng đâu có muốn như vậy, tui cũng muốn nắm tay người yêu trải qua đêm thất tịch mà không phải là tên thẳng nam như ông để uống rượu giải sầu!”
“Thích đàn ông thì sao, tui cũng còn cách nào đâu, tui cũng rất tuyệt vọng mà!”
Người này cũng giống như hắn, cũng là người đã từng cảm nhận được tuyệt vọng.
Đúng là hiếm hoi, lúc đó Kỷ Bình Thường âm thầm nghĩ. Đây giống như là trời cao tặng cho hắn một món quà vậy.
Bọn họ nhất định phải cùng nhau, chữa trị lẫn nhau, chung vai với nhau.
Tạo một gia đình nhỏ, trở thành người một nhà.
Đóng vòi hoa sen, Kỷ Bình Thường lấy khăn tắm phủ lên người hài lòng nghĩ. Món quà nhỏ của hắn hiện tại đã tự mình đóng gói rồi đợi hắn từ từ mở dần từng lớp gói ra.
Quả nhiên Thương Khanh đang ngồi trên giường ở phòng ngủ, chắc là cũng đã tắm qua, tóc còn ướt đẫm, cúi chơi điện thoại di động. Dù nghe thấy tiếng mở cửa cũng không để ý tới, chỉ lộ ra một mảng gáy trắng nõn cùng đôi tai ửng hồng.
Cậu ta còn mang theo gối, giờ đang đặt song song với cái gối của Kỷ Bình Thường, giống như là nó đã trở về vị trí nó vốn thuộc về.
… Mà, đây cũng chính là sự thật.
Kỷ Bình Thường không đi hỏi cậu ta tại sao lại vào đây, vừa lau tóc vừa tự nhiên tới gần: “Nhìn gì vậy?”
Mùi sữa tắm thơm phức.
Thương Khanh hít một hơi, đặt điện thoại xuống giường, giả vờ trấn định nói: “Không có gì.”
Mùi sữa thơm dần rời xa, Kỷ Bình Thường cũng không tìm hiểu cặn kẽ. So với Thương Khanh đang cố gắng trấn định thì hắn tự nhiên hơn nhiều.
Thậm chí mãi đến khi hắn tắt đèn, lên giường thì cũng không có ý kiến gì đối với sự có mặt của Thương Khanh.
Trong bóng tối, Thương Khanh nhìn Kỷ Bình Thường không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chưa ngủ à?” Kỷ Bình Thường ngáp một cái: “Ngủ sớm đi.”
Thương Khanh nhìn hắn chằm chằm, trừng mắt nhìn cho đến khi hắn nhắm mắt lại như là đang ngủ thật mới tức giận xốc mền lủi vào.
Tay giơ cao, do dự một chút vẫn tàn bạo vòng qua eo Kỷ Bình Thường.
Đầu tựa lên vai hắn, cách một lớp mền cắn một cái.
“Lần đầu tiên sau khi chúng ta làm xong, cậu cũng cắn tôi y như vậy.” Kỷ Bình Thường nhắm mắt, cả người Thương Khanh đều dán lên người hắn nên đương nhiên có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động khi nói chuyện, điều này khiến cậu cảm thấy an toàn vô cùng.
“Lần đầu tiên của chúng ta…” Cảm tạ bóng đêm nên không nhìn thấy cậu đỏ mặt: “Là ai?”
“Cậu đã sớm thua cuộc khi giành uống ly rượu bổ thận kia.” Kỷ Bình Thường cười nói: “Thật ra tôi cũng không có ý giành với cậu, chớ nói chi đến việc cậu đã chuẩn bị đầy đủ, điều tra rõ ràng.”
Thương Khanh nghĩ đến việc trước đó cậu tra cứu trên mạng liền ôm chặt Kỷ Bình Thường, an phận câm miệng.
“Khi cậu tỉnh lại luôn cắn tôi một cái, nói tôi nhân cơ hội cậu gặp nạn.” Kỷ Bình Thường nắm tay cậu, trở mình đối mặt với cậu, hai mắt sáng ngời như ánh sao: “Rất sảng khoái, muốn thử không?”
Kỷ Bình Thường cách cậu quá gần, Thương Khanh bị mùi sữa thơm bao quanh nhịn không được thở chậm lại.
“Cái gì?”
Thương Khanh nghe thấy mình đang giả ngu.
“Mùi dâu tây, tôi thấy cậu cầm.” Kỷ Bình Thường nắm lấy eo cậu, xoa nhẹ một cái: “Cậu luôn thích cái này.”
Vì dục vọng trỗi dậy nên giọng Kỷ Bình Thường khàn lại.
Thân thể sẽ không mất trí nhớ, trong nháy mắt Thương Khanh liền có cảm giác.
Hơi nghiêng về phía trước, môi không tự chủ được đón lấy.
Năm ba mươi tư tuổi, Kỷ Bình Thường có thủ đoạn quá cao siêu thì sao tên gà mờ Thương Khanh phải nhờ đến sự trợ giúp của internet có thể địch lại.
Lúc bị đè lên lưng, Thương Khanh luôn có cảm giác mình bị thiệt vì mất trí nhớ.
Nhưng mà khi nghiêng đầu môi chạm môi với Kỷ Bình Thường thì cậu liền quên hết tất cả.