Chương : 4
Khi xem đến mấy file trong máy tính của Thương Tiếu, Thương Khanh mới biết được cái khái niệm ‘mấy’ là gì.
“Máy tính anh cũng có.” Thương Tiếu mở một file gần đây nhất, nói: “Mỗi khi tui lưu đều gửi một phần cho anh.”
File gần đây nhất chính là vào hai tháng trước, thời tiết còn chưa quá nóng như hiện tại, Thương Khanh nhìn thấy mình mặc một chiếc jacket, vừa đi vừa quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Thương Tiếu: “Mày có thể đừng quơ qua quơ lại cái đó không? Người ta nhìn quá trời kìa.”
Giọng nói của mình từ trong video phát ra khá lạ, nghe vừa quen vừa lạ.
“Thấy không.” Đương nhiên không nhìn thấy mặt Thương Tiếu trong video, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu dửng dưng như không của nhỏ: “Hôm qua anh làm cái gì với anh Kỷ vậy?”
“Tao với cậu ta có thể làm được gì?” Thương Khanh đưa lưng về phía ống kính, miệng đáp lời: “Không nói chuyện thì cũng xem đá banh chứ còn làm gì nữa?”
“Có ngủ với nhau không?”
Thương Khanh trượt chân xém nữa làm ngã sấp mặt. Cậu quay đầu lại, không biết là thẹn quá hóa giận hay là tức anh ách nhìn nhỏ: “Thương Tiếu, mày có còn là con gái nữa hay không hả?”
“Con gái thì sao, đã thành phụ nữ rồi thì không có quyền được hỏi sinh hoạt trên giường của anh mình được à?” Thương Tiếu tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Anh không phải đàn ông sao? Mấy chuyện này đàn ông đều lấy ra khoe, còn anh thì cứ giấu giấu diếm diếm là sao?”
“Tao với Kỷ Bình Thường chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Thương Khanh dừng một giây: “Cứ biết vậy đi. Tao biết hiện giờ tao có lỗi với cậu ta, tao sẽ thử giao du với cậu ta mà không làm cản trở cuộc sống trước đây.”
Video tới đây kết thúc, giống như là do Thương Tiếu tức giận nên tắt máy.
“Mấy cái còn lại anh tự mình xem đi, hay là để xem sau cũng được.” Đương nhiên Thương Tiếu sẽ không giải thích đoạn video này: “Có quá nhiều chuyện xảy ra trong mấy năm qua nên tui không thể nói hết được, tui còn phải chạy về công ty nữa, anh cứ ngồi đây suy nghĩ chút đi.”
Thương Khanh gật đầu, quả thật hiện giờ cậu cần thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Những video còn lại cậu không định xem tiếp, dù sao nhân vật ở bên trong dù có là cậu nhưng ký ức trống rỗng khiến cậu không có cảm giác an toàn. Chẳng qua hai tháng trước thái độ của hắn từ ‘thử một chút xem sao’, hai tháng sau điện thoại lại lưu thành vợ.
Thương Khanh lắc đầu một cái, ôm tâm tình khám phá bản đồ kho báu mở album trong điện thoại.
Đầu tiên chính là tấm ảnh mặt cậu và Kỷ Bình Thường bị dính kem. Tuy vẻ mặt bị che khuất bởi lớp kem tươi nhưng lại không che giấu được ánh mắt. Trong tấm ảnh này hiện rõ lông mi Kỷ Bình Thường rất dài, thậm chí cũng bị dính kem, không thể không dùng mu bàn tay lau đi.
Cậu rất quen thuộc với dáng vẻ hết cách của Kỷ Bình Thường.
Cậu lười phơi mền, lười chép bài, lười đi thư viện. Mỗi khi bệnh lười trỗi dậy thì y luôn tỏ ra biểu tình hết cách giúp cậu phơi mền, giúp cậu mua cơm, giúp cậu chép bài, tự mình đi thư viện.
Sau đó trên đường đi thư viện, chợt lương tâm Thương Khanh phát hiện cậu đã theo đuổi cậu bạn cùng phòng.
Những ký ức này tựa như ngày hôm qua hiện lên cực kỳ rõ ràng, nhưng lại là chuyện cũ trong miệng người khác.
Mà cậu lại không hề có ký ức ngày hôm qua của người khác trong trí nhớ mình.
Từng bức ảnh lướt qua, những khoảnh khắc chụp chung của cậu cùng Kỷ Bình Thường càng ngày càng nhiều còn xen lẫn cả những tấm Kỷ Bình Thường đang ngủ cùng bóng lưng mờ ảo. Số lượng nhiều đến mức khiến cậu hoài nghi mình có phải là… tên biến thái cuồng theo dõi người ta hay không nữa.
Khuôn mặt của Kỷ Bình Thường so với năm 19 tuổi mà cậu biết cũng không khác là bao.
Điều này dần dần khiến cậu dung hợp Kỷ Bình Thường ở tuổi 19 cùng Kỷ Bình Thường 34 tuổi làm một, trở thành Kỷ Bình Thường mà cậu từng biết.
“Máy tính anh cũng có.” Thương Tiếu mở một file gần đây nhất, nói: “Mỗi khi tui lưu đều gửi một phần cho anh.”
File gần đây nhất chính là vào hai tháng trước, thời tiết còn chưa quá nóng như hiện tại, Thương Khanh nhìn thấy mình mặc một chiếc jacket, vừa đi vừa quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn Thương Tiếu: “Mày có thể đừng quơ qua quơ lại cái đó không? Người ta nhìn quá trời kìa.”
Giọng nói của mình từ trong video phát ra khá lạ, nghe vừa quen vừa lạ.
“Thấy không.” Đương nhiên không nhìn thấy mặt Thương Tiếu trong video, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu dửng dưng như không của nhỏ: “Hôm qua anh làm cái gì với anh Kỷ vậy?”
“Tao với cậu ta có thể làm được gì?” Thương Khanh đưa lưng về phía ống kính, miệng đáp lời: “Không nói chuyện thì cũng xem đá banh chứ còn làm gì nữa?”
“Có ngủ với nhau không?”
Thương Khanh trượt chân xém nữa làm ngã sấp mặt. Cậu quay đầu lại, không biết là thẹn quá hóa giận hay là tức anh ách nhìn nhỏ: “Thương Tiếu, mày có còn là con gái nữa hay không hả?”
“Con gái thì sao, đã thành phụ nữ rồi thì không có quyền được hỏi sinh hoạt trên giường của anh mình được à?” Thương Tiếu tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Anh không phải đàn ông sao? Mấy chuyện này đàn ông đều lấy ra khoe, còn anh thì cứ giấu giấu diếm diếm là sao?”
“Tao với Kỷ Bình Thường chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Thương Khanh dừng một giây: “Cứ biết vậy đi. Tao biết hiện giờ tao có lỗi với cậu ta, tao sẽ thử giao du với cậu ta mà không làm cản trở cuộc sống trước đây.”
Video tới đây kết thúc, giống như là do Thương Tiếu tức giận nên tắt máy.
“Mấy cái còn lại anh tự mình xem đi, hay là để xem sau cũng được.” Đương nhiên Thương Tiếu sẽ không giải thích đoạn video này: “Có quá nhiều chuyện xảy ra trong mấy năm qua nên tui không thể nói hết được, tui còn phải chạy về công ty nữa, anh cứ ngồi đây suy nghĩ chút đi.”
Thương Khanh gật đầu, quả thật hiện giờ cậu cần thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Những video còn lại cậu không định xem tiếp, dù sao nhân vật ở bên trong dù có là cậu nhưng ký ức trống rỗng khiến cậu không có cảm giác an toàn. Chẳng qua hai tháng trước thái độ của hắn từ ‘thử một chút xem sao’, hai tháng sau điện thoại lại lưu thành vợ.
Thương Khanh lắc đầu một cái, ôm tâm tình khám phá bản đồ kho báu mở album trong điện thoại.
Đầu tiên chính là tấm ảnh mặt cậu và Kỷ Bình Thường bị dính kem. Tuy vẻ mặt bị che khuất bởi lớp kem tươi nhưng lại không che giấu được ánh mắt. Trong tấm ảnh này hiện rõ lông mi Kỷ Bình Thường rất dài, thậm chí cũng bị dính kem, không thể không dùng mu bàn tay lau đi.
Cậu rất quen thuộc với dáng vẻ hết cách của Kỷ Bình Thường.
Cậu lười phơi mền, lười chép bài, lười đi thư viện. Mỗi khi bệnh lười trỗi dậy thì y luôn tỏ ra biểu tình hết cách giúp cậu phơi mền, giúp cậu mua cơm, giúp cậu chép bài, tự mình đi thư viện.
Sau đó trên đường đi thư viện, chợt lương tâm Thương Khanh phát hiện cậu đã theo đuổi cậu bạn cùng phòng.
Những ký ức này tựa như ngày hôm qua hiện lên cực kỳ rõ ràng, nhưng lại là chuyện cũ trong miệng người khác.
Mà cậu lại không hề có ký ức ngày hôm qua của người khác trong trí nhớ mình.
Từng bức ảnh lướt qua, những khoảnh khắc chụp chung của cậu cùng Kỷ Bình Thường càng ngày càng nhiều còn xen lẫn cả những tấm Kỷ Bình Thường đang ngủ cùng bóng lưng mờ ảo. Số lượng nhiều đến mức khiến cậu hoài nghi mình có phải là… tên biến thái cuồng theo dõi người ta hay không nữa.
Khuôn mặt của Kỷ Bình Thường so với năm 19 tuổi mà cậu biết cũng không khác là bao.
Điều này dần dần khiến cậu dung hợp Kỷ Bình Thường ở tuổi 19 cùng Kỷ Bình Thường 34 tuổi làm một, trở thành Kỷ Bình Thường mà cậu từng biết.