Chương : 5
Đến giờ cơm tối, khi nhìn thấy Kỷ Bình Thường, Thương Khanh có chút bất ngờ, nhưng nghĩ một lúc liền cảm thấy bình thường. Cậu cẩn thận nhìn biểu tình Kỷ Bình Thường, đến khi chạm phải tầm mắt y thì không hiểu sao lại thấy lúng túng, vội dời mắt đi chỗ khác. Lúc nhìn lại thì y đã thu hồi tầm mắt, vô cùng tự nhiên nói chuyện với chồng Thương Tiếu. Không thấy Kỷ Bình Thường nhìn mình thì cậu lại cảm thấy trống vắng y như bị bệnh vậy. Kỷ Bình Thường là người yêu của cậu, tuy cậu quên nhưng y lại nhớ. Cái cảm giác mà y mang cho cậu như là không thèm để ý đến chuyện đó. Không để ý đến chuyện cậu bị mất trí nhớ, không lo lắng cậu có còn yêu hắn hay không, không hề quan tâm đến cậu. Toàn bộ hành trình đều vô cùng lạnh nhạt chứ đừng nói là người yêu với nhau, coi như là bạn cùng phòng thì cũng nên chào hỏi nhau dăm ba câu chứ.
Gặp mặt không nói lời nào, mắt đối mắt nhau chỉ giao lưu cho có chứng minh cả hai không phải là người xa lạ mà thôi.
Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu.
“Salad sắp bị anh quấy nát rồi kìa.” Thương Tiếu đẩy Thương Khanh một cái. Sau khi cậu chiên cháy khét món trứng gà sốt cà chua liền bị nhỏ đuổi ra ngoài: “Anh ra phòng khách xem ti vi đi.”
Nhưng lạ là, TV thì không mở, hai người kia ngồi đó không biết nói gì mà hăng say quá thể. Giờ mà cậu chạy tới mở TV chỉ sợ sẽ trở thành tiêu điểm của cả hai. Do dự một lát cậu cúi đầu đi đến chỗ cô bé đang ngồi vẽ gì đó, ngồi xổm xuống nhìn bức tranh. Nhìn một hồi, chỉ có thể nói, trong tương lai con gái của Thương Tiếu đi theo trường phái trừu tượng. Thấy cháu gái quá trầm mê với nghệ thuật trừu tượng, Thương Khanh cũng không đủ dũng khí chủ động đi bắt chuyện với con bé.
“Anh vợ!”
Thương Khanh sửng sốt, nửa ngày sau mới hiểu là chồng Thương Tiếu kêu mình, là em rể của cậu.
“Đến đây ngồi đi, sao anh khách khí vậy chứ?” Chồng Thương Tiếu ăn nói khá tự nhiên, tuy trước đó Thương Tiếu đã nói rõ với chồng nhưng anh biết trong mắt Thương Khanh anh chắn chắc là một người xa lạ. Điều này cũng thể hiện tình thương mến thương của đôi vợ chồng này thắm thiết đến cỡ nào.
Có câu này, Thương Khanh bước xuống bậc thang, theo thói quen ngồi cạnh Kỷ Bình Thường. Dù sao thì tâm trí nói cho cậu biết, chồng Thương Tiếu chính là một người xa lạ. Kỷ Bình Thường liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Thương Khanh nhìn lướt qua y rồi hỏi chồng Thương Tiếu: “Sao cậu lại cưới em gái tôi?”
“Yêu rồi kết hôn thôi.”
“Nhanh thế, cậu theo đuổi nó bao lâu?”
“Cậu…”
Vừa mới mở lời liền cảm nhận có cùi chỏ chọt chọt bụng mình. Kỷ Bình Thường không nhịn được nhìn cậu: “Hỏi xong chưa? Người ta yêu đương thì liên quan gì đến cậu!”
“Không sao đâu, Bình Thường.” Chồng Thương Tiếu khuyên giải: “Anh ấy chỉ là quan tâm đến Tiếu Tiếu thôi mà.”
Thương Khanh cau mày: “Cậu gọi cậu ta là gì?”
“Bình Thường là bạn học chung nghiên cứu sinh với em, cũng là bạn cùng phòng.” Chồng Thương Tiếu cười nói, dường như không nhận thấy bầu không khí có cái gì đó không ổn. Thương Khanh cảm thấy nếu cậu có thể thì cậu sẽ xé miếng dán EQ đã trao rồi quăng xuống đất dẫm lên nó mấy lần cho hả hê.
“Lúc còn ở trường cậu ấy rất được hoan nghênh, còn có cả mấy cậu đàn em lớp dưới tỏ tình nữa đó.”
Kỷ Bình Thường xì một tiếng: “Cậu không nói gì thì cũng chẳng ai bảo cậu câm đâu.”
Nhưng Thương Khanh lại đối diện với hắn: “Mấy cậu đàn em?”
Kỷ Bình Thường: “Làm gì có cậu đàn em nào, đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Thương Khanh lại không tin, lúc Kỷ Bình Thường thi nghiên cứu sinh thì hai người bọn họ đã sớm ở chung, điều này cũng chứng minh khi hai người đang bên nhau thì có mấy tên nhóc con không có mắt quấn lấy hắn.
“Sau đó thì sao, sau khi cậu đàn em kia tỏ tình thì cậu trả lời thế nào? Cậu và đàn em kia có còn liên lạc gì với nhau không hả?”
“Không có, không có, không hề có.” Kỷ Bình Thường vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay của Thương Khanh, nhúc nhích bờ vai rồi nhìn cậu: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta có quan hệ gì?”
Chẳng lẽ chúng ta không phải người yêu sao?
Câu nói nghẹn lại ngay cổ họng, chưa kịp thành lời đã đánh thức Thương Khanh.
Ba mươi bốn tuổi của Kỷ Bình Thường cùng ba mươi bốn tuổi của Thương Khanh là quan hệ yêu đương
Kỷ Bình Thường mười chín tuổi cùng Thương Khanh tuổi mười chín chỉ là bạn cùng phòng.
Vậy còn quan hệ giữa Kỷ Bình Thường ba mươi bốn tuổi và Thương Khanh năm mười chín tuổi là thế nào đây? Ngay cả bản thân Thương Khanh cũng không thấy rõ.
.
Gặp mặt không nói lời nào, mắt đối mắt nhau chỉ giao lưu cho có chứng minh cả hai không phải là người xa lạ mà thôi.
Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu.
“Salad sắp bị anh quấy nát rồi kìa.” Thương Tiếu đẩy Thương Khanh một cái. Sau khi cậu chiên cháy khét món trứng gà sốt cà chua liền bị nhỏ đuổi ra ngoài: “Anh ra phòng khách xem ti vi đi.”
Nhưng lạ là, TV thì không mở, hai người kia ngồi đó không biết nói gì mà hăng say quá thể. Giờ mà cậu chạy tới mở TV chỉ sợ sẽ trở thành tiêu điểm của cả hai. Do dự một lát cậu cúi đầu đi đến chỗ cô bé đang ngồi vẽ gì đó, ngồi xổm xuống nhìn bức tranh. Nhìn một hồi, chỉ có thể nói, trong tương lai con gái của Thương Tiếu đi theo trường phái trừu tượng. Thấy cháu gái quá trầm mê với nghệ thuật trừu tượng, Thương Khanh cũng không đủ dũng khí chủ động đi bắt chuyện với con bé.
“Anh vợ!”
Thương Khanh sửng sốt, nửa ngày sau mới hiểu là chồng Thương Tiếu kêu mình, là em rể của cậu.
“Đến đây ngồi đi, sao anh khách khí vậy chứ?” Chồng Thương Tiếu ăn nói khá tự nhiên, tuy trước đó Thương Tiếu đã nói rõ với chồng nhưng anh biết trong mắt Thương Khanh anh chắn chắc là một người xa lạ. Điều này cũng thể hiện tình thương mến thương của đôi vợ chồng này thắm thiết đến cỡ nào.
Có câu này, Thương Khanh bước xuống bậc thang, theo thói quen ngồi cạnh Kỷ Bình Thường. Dù sao thì tâm trí nói cho cậu biết, chồng Thương Tiếu chính là một người xa lạ. Kỷ Bình Thường liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Thương Khanh nhìn lướt qua y rồi hỏi chồng Thương Tiếu: “Sao cậu lại cưới em gái tôi?”
“Yêu rồi kết hôn thôi.”
“Nhanh thế, cậu theo đuổi nó bao lâu?”
“Cậu…”
Vừa mới mở lời liền cảm nhận có cùi chỏ chọt chọt bụng mình. Kỷ Bình Thường không nhịn được nhìn cậu: “Hỏi xong chưa? Người ta yêu đương thì liên quan gì đến cậu!”
“Không sao đâu, Bình Thường.” Chồng Thương Tiếu khuyên giải: “Anh ấy chỉ là quan tâm đến Tiếu Tiếu thôi mà.”
Thương Khanh cau mày: “Cậu gọi cậu ta là gì?”
“Bình Thường là bạn học chung nghiên cứu sinh với em, cũng là bạn cùng phòng.” Chồng Thương Tiếu cười nói, dường như không nhận thấy bầu không khí có cái gì đó không ổn. Thương Khanh cảm thấy nếu cậu có thể thì cậu sẽ xé miếng dán EQ đã trao rồi quăng xuống đất dẫm lên nó mấy lần cho hả hê.
“Lúc còn ở trường cậu ấy rất được hoan nghênh, còn có cả mấy cậu đàn em lớp dưới tỏ tình nữa đó.”
Kỷ Bình Thường xì một tiếng: “Cậu không nói gì thì cũng chẳng ai bảo cậu câm đâu.”
Nhưng Thương Khanh lại đối diện với hắn: “Mấy cậu đàn em?”
Kỷ Bình Thường: “Làm gì có cậu đàn em nào, đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Thương Khanh lại không tin, lúc Kỷ Bình Thường thi nghiên cứu sinh thì hai người bọn họ đã sớm ở chung, điều này cũng chứng minh khi hai người đang bên nhau thì có mấy tên nhóc con không có mắt quấn lấy hắn.
“Sau đó thì sao, sau khi cậu đàn em kia tỏ tình thì cậu trả lời thế nào? Cậu và đàn em kia có còn liên lạc gì với nhau không hả?”
“Không có, không có, không hề có.” Kỷ Bình Thường vất vả lắm mới thoát khỏi bàn tay của Thương Khanh, nhúc nhích bờ vai rồi nhìn cậu: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Chúng ta có quan hệ gì?”
Chẳng lẽ chúng ta không phải người yêu sao?
Câu nói nghẹn lại ngay cổ họng, chưa kịp thành lời đã đánh thức Thương Khanh.
Ba mươi bốn tuổi của Kỷ Bình Thường cùng ba mươi bốn tuổi của Thương Khanh là quan hệ yêu đương
Kỷ Bình Thường mười chín tuổi cùng Thương Khanh tuổi mười chín chỉ là bạn cùng phòng.
Vậy còn quan hệ giữa Kỷ Bình Thường ba mươi bốn tuổi và Thương Khanh năm mười chín tuổi là thế nào đây? Ngay cả bản thân Thương Khanh cũng không thấy rõ.
.