Quyển 1 Chương 1-1: Chạm vào hồi ức
"Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi, lúc nào mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ."
_(Trích từ Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh)_
----
Chúng ta thường rất hay hoài niệm về thời niên thiếu, kể cả khi chúng ta chưa thật sự già đi.
Khi còn nhỏ dại, cậu cứ mãi mê tìm kiếm hai chữ 'tự do' mà người lớn hay nhắc tới, sau này lớn lên rồi mới biết, hóa ra 'tự do' chính là những ngày còn được cắp sách đến trường, nghe tiếng chuông reo vang inh ỏi đến nhàm chán, nghe giọng nói quen thuộc của bạn bè và thầy cô...
Khi ấy, thuở thiếu thời ấy, mới thực sự là 'tự do' đáng để có nhất trong đời.
Khi cậu cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, ôm hoài bão lớn lao của mình hiên ngang rời khỏi cổng trường, khoảnh khắc ấy dù cậu có ngoảnh đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa thì tuổi trẻ cũng đã cách cậu một khoảng rất xa. Nhiều năm qua đi, mỗi người đều mang trên mình mỗi vai diễn khác biệt, gánh nặng trên vai, ưu phiền trong lòng, nụ cười trên môi, là thật hay là giả, cậu cũng chẳng còn phân biệt được nữa.
Chiếc áo trắng tinh khôi mà cậu thường hay mặc, chiếc xe đạp tàn tạ mà cậu cưỡi mỗi ngày, mớ tập sách hỗn tạp mà cậu cất trong cặp, còn có cả bóng lưng và nụ cười tuyệt đẹp của người mà cậu thầm mến, rồi cả tỉ tỉ thứ còn lại khác..., từ từ sẽ theo thời gian mà trôi đi, lặng lẽ trôi vào trong tiềm thức của cậu, được cậu âm thầm lưu giữa ở đó, chờ một ngày thích hợp lại tự mình lôi ra, tự mình cảm thán.
Lúc đó, điều đầu tiên mà cậu nhớ về sẽ là gì?
Có một câu nói như thế này: "Con người sẽ thường hay tiếc nuối về những thứ mà bản thân không có được hoặc đã từng có được."
Cậu bất giác lôi tấm ảnh cũ mèm được cất kỹ trong cái thùng đã bám đầy bụi, ngày tốt nghiệp ấy cậu đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng vẫn không có tấm ảnh nào có thể thấy rõ được dáng vẻ của cô ấy. Thế nhưng từ đường nét trên gương mặt cho đến giọng nói ấm áp của cô ấy, cậu vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Hóa ra, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, điều đầu tiên mà cậu hoài niệm đến chính là cô ấy - người mà cậu đã từng dành cả thanh xuân chỉ để dõi theo từng bước chân nơi cô ấy đi qua.
Tựa như hoa cỏ của ngày xuân, khi cô ấy đến cũng là lúc phiền muộn trong lòng cậu được vơi đi mấy phần. Đôi khi giống như tiếng ve kêu mùa hạ, tuy có hơi ồn ào xen lẫn chút phiền phức nhưng khi không còn nữa, cậu lại bắt đầu đứng ngồi không yên, mong ngóng đợi chờ. Thỉnh thoảng lại lạnh lùng, xa cách như mùa đông, dù cho cậu có đứng xa cách mấy đi nữa cũng có thể cảm nhận rõ rệt sự băng giá phát ra từ cô ấy.
Cậu chợt rùng mình mấy cái, những lúc như vậy cậu lại tự thì thào: Thu sắp sang rồi, không biết cô ấy có đến cùng mùa thu không?
Cậu phì cười vì suy nghĩ ngây ngô của mình, rồi lại ngậm ngùi bật khóc vì cậu nhận ra rằng tất cả mọi thứ giờ đây đã là dĩ vãng rồi. Cô ấy sớm đã không còn là tín ngưỡng đẹp nhất của cậu, mà cậu cũng chẳng còn là thiếu nữ trong sáng của ngày nào.
Mười năm tiếp theo, cậu ở trong cuộc đời của mình chăm chút dọn lại mớ ký ức xưa cũ, bước đi trên con đường mà bản thân đã chọn. Còn người ấy giờ đây đã gần như biến mất giữa biển người mênh mông, vô tung vô tích. Gặp lại hay không gặp lại, đối với cậu mà nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì đặc biệt nữa.
Nhưng nếu cho cậu một lựa chọn, cậu vẫn muốn được gặp lại cô ấy một lần nữa, đúng không?
Muốn gặp lại một người, không chỉ phụ thuộc vào mỗi cậu, mà còn phụ thuộc vào thời gian và vận mệnh. Tuy nhiên, quên đi một người lại không phải chuyện của thời gian mà là ở chính bản thân cậu. Cậu vốn không muốn quên thì thời gian cũng không giúp nổi cậu.
Hồi ức thường đi cùng với luyến tiếc, chính vì còn luyến tiếc nên mới nhớ mãi không quên.
Cậu lập tức với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở facebook lên tìm kiếm thông tin của đối phương, người mà cậu từng chọn cách bỏ theo dõi từ rất lâu trước đây. May mắn thay, cô ấy vẫn còn dùng tài khoản cũ, chỉ là không còn nằm trong tầm mắt của nhau nữa, tấm hình gần đây nhất chỉ mới cập nhật vài ngày trước. Nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của cô ấy, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, yên tĩnh ngắm nghía một lúc lâu.
Giữa tiết trời mát mẻ của đêm muộn, cậu vô thức lặp lại một câu nói: Mùa thu đã đến rồi, không biết cô ấy có còn ở đó cùng mùa thu không?
_(Trích từ Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Nguyễn Nhật Ánh)_
----
Chúng ta thường rất hay hoài niệm về thời niên thiếu, kể cả khi chúng ta chưa thật sự già đi.
Khi còn nhỏ dại, cậu cứ mãi mê tìm kiếm hai chữ 'tự do' mà người lớn hay nhắc tới, sau này lớn lên rồi mới biết, hóa ra 'tự do' chính là những ngày còn được cắp sách đến trường, nghe tiếng chuông reo vang inh ỏi đến nhàm chán, nghe giọng nói quen thuộc của bạn bè và thầy cô...
Khi ấy, thuở thiếu thời ấy, mới thực sự là 'tự do' đáng để có nhất trong đời.
Khi cậu cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, ôm hoài bão lớn lao của mình hiên ngang rời khỏi cổng trường, khoảnh khắc ấy dù cậu có ngoảnh đầu nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa thì tuổi trẻ cũng đã cách cậu một khoảng rất xa. Nhiều năm qua đi, mỗi người đều mang trên mình mỗi vai diễn khác biệt, gánh nặng trên vai, ưu phiền trong lòng, nụ cười trên môi, là thật hay là giả, cậu cũng chẳng còn phân biệt được nữa.
Chiếc áo trắng tinh khôi mà cậu thường hay mặc, chiếc xe đạp tàn tạ mà cậu cưỡi mỗi ngày, mớ tập sách hỗn tạp mà cậu cất trong cặp, còn có cả bóng lưng và nụ cười tuyệt đẹp của người mà cậu thầm mến, rồi cả tỉ tỉ thứ còn lại khác..., từ từ sẽ theo thời gian mà trôi đi, lặng lẽ trôi vào trong tiềm thức của cậu, được cậu âm thầm lưu giữa ở đó, chờ một ngày thích hợp lại tự mình lôi ra, tự mình cảm thán.
Lúc đó, điều đầu tiên mà cậu nhớ về sẽ là gì?
Có một câu nói như thế này: "Con người sẽ thường hay tiếc nuối về những thứ mà bản thân không có được hoặc đã từng có được."
Cậu bất giác lôi tấm ảnh cũ mèm được cất kỹ trong cái thùng đã bám đầy bụi, ngày tốt nghiệp ấy cậu đã chụp rất nhiều ảnh, nhưng vẫn không có tấm ảnh nào có thể thấy rõ được dáng vẻ của cô ấy. Thế nhưng từ đường nét trên gương mặt cho đến giọng nói ấm áp của cô ấy, cậu vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Hóa ra, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, điều đầu tiên mà cậu hoài niệm đến chính là cô ấy - người mà cậu đã từng dành cả thanh xuân chỉ để dõi theo từng bước chân nơi cô ấy đi qua.
Tựa như hoa cỏ của ngày xuân, khi cô ấy đến cũng là lúc phiền muộn trong lòng cậu được vơi đi mấy phần. Đôi khi giống như tiếng ve kêu mùa hạ, tuy có hơi ồn ào xen lẫn chút phiền phức nhưng khi không còn nữa, cậu lại bắt đầu đứng ngồi không yên, mong ngóng đợi chờ. Thỉnh thoảng lại lạnh lùng, xa cách như mùa đông, dù cho cậu có đứng xa cách mấy đi nữa cũng có thể cảm nhận rõ rệt sự băng giá phát ra từ cô ấy.
Cậu chợt rùng mình mấy cái, những lúc như vậy cậu lại tự thì thào: Thu sắp sang rồi, không biết cô ấy có đến cùng mùa thu không?
Cậu phì cười vì suy nghĩ ngây ngô của mình, rồi lại ngậm ngùi bật khóc vì cậu nhận ra rằng tất cả mọi thứ giờ đây đã là dĩ vãng rồi. Cô ấy sớm đã không còn là tín ngưỡng đẹp nhất của cậu, mà cậu cũng chẳng còn là thiếu nữ trong sáng của ngày nào.
Mười năm tiếp theo, cậu ở trong cuộc đời của mình chăm chút dọn lại mớ ký ức xưa cũ, bước đi trên con đường mà bản thân đã chọn. Còn người ấy giờ đây đã gần như biến mất giữa biển người mênh mông, vô tung vô tích. Gặp lại hay không gặp lại, đối với cậu mà nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì đặc biệt nữa.
Nhưng nếu cho cậu một lựa chọn, cậu vẫn muốn được gặp lại cô ấy một lần nữa, đúng không?
Muốn gặp lại một người, không chỉ phụ thuộc vào mỗi cậu, mà còn phụ thuộc vào thời gian và vận mệnh. Tuy nhiên, quên đi một người lại không phải chuyện của thời gian mà là ở chính bản thân cậu. Cậu vốn không muốn quên thì thời gian cũng không giúp nổi cậu.
Hồi ức thường đi cùng với luyến tiếc, chính vì còn luyến tiếc nên mới nhớ mãi không quên.
Cậu lập tức với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở facebook lên tìm kiếm thông tin của đối phương, người mà cậu từng chọn cách bỏ theo dõi từ rất lâu trước đây. May mắn thay, cô ấy vẫn còn dùng tài khoản cũ, chỉ là không còn nằm trong tầm mắt của nhau nữa, tấm hình gần đây nhất chỉ mới cập nhật vài ngày trước. Nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của cô ấy, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, yên tĩnh ngắm nghía một lúc lâu.
Giữa tiết trời mát mẻ của đêm muộn, cậu vô thức lặp lại một câu nói: Mùa thu đã đến rồi, không biết cô ấy có còn ở đó cùng mùa thu không?