Chương 1 : Cấm Vực
• Cổ Quan
Lạc Hà Cấm Khu!!
Ngoài bìa cấm khu..
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nằm dưới một cây cổ thụ,hắn ta ăn mặc rách rưới nhưng vẩn không thể che đậy được vẻ phong trần lãng tử ấy.
Thiếu niên ấy chính là Phương Thần tam thiếu gia của phong lăng thành,phụ thân của hắn chính là phong lăng thành thành chủ,
Ông ta cũng là một kì tài hiếm có khi bướt vào tuổi 45 ông ấy tu luyện lên được kim đan trung kì và cũng một trong thập đại cao thủ thanh quốc.
Nhị tỷ của hắn là Dương ánh nguyệt cũng là một thiên tài tu tiên có địa cấp hạ phẩm linh căn, năm nay nàng khoảng 20 tuổi nhưng đã đột phá tới trúc cơ sơ kì.
Trong tứ đại thánh nữ của nguyên hư tông,nhị tỷ hắn được tông chủ cho là có hy vọng trước 30 tuổi có thể đột phá đến kim đan và là ứng cử viên tông chủ đời tiếp theo Nguyên hư tông
Còn hắn ta tại sao nằm sơ xác ở đây thì do bị một nhóm đong binh đoàn chặn cướp khi hắn rời đế đô về nhà cô cô của hắn.
Bất chợt thiếu niên mở mắt ra vỗ vỗ đầu đứng dậy lẩm bẩm..
“:Ta thế mà không chết ư!”
Thiếu niên mơ màng nhìn xung quanh rồi thở dài bi thương, nói thầm
“:Ta là một phế vật không có linh căn,không thể tu luyện thì tại sao lại không cho ta chết đi.”
“:Đến cả phụ thân ta cũng lạnh nhạt với ta,nhị tỷ đi tông môn tu luyện cũng không ngó ngàn đến tên phế vật này nửa rồi”
Dương thần lại ngồi bệt xuống đất và nghĩ tới những ngày mẫu thân còn tồn tại trên thế gian và lo lắng quan tâm hắn..
từ khi mẫu thân hắn ta mất thì Dương thần không còn quan tâm mọi thứ như trước, hằng ngày chỉ ngồi trước mộ mẩu thân và kể đủ thứ trên đời này.
Lão cha của Dương thần đuổi hắn về nhà muội muội của mẫu thân lánh đời vì phế vật không có tư cách ở phong lăng thành.
Nhưng nửa đường đi thì bị người ta chặn cướp và giết đi hết hộ vệ,biết hắn là tam thiếu gia của phong lăng thành niên chỉ đánh một trận rồi vứt ở bìa cấm khu.
Thiếu niên đứng dậy và cười mĩm bướt từ từ đi vào trong cấm khu mà không hay biết gì..
“: Sống hay chết cũng vậy,đến cả người thân cũng chẳng còn ai, chi bằng ta rời bỏ nơi này đi tìm kiếm lý do ta cần tồn tại rồi tận hưởng quảng đời còn lại.”
Bổng dưng một con khiếu nguyệt lang nhảy tới trước mặt Dương Thần rồi gầm gừ nhìn hắn ta
Dương thần thấy vậy thì chửi ầm lên
“:Lão tử tmm con súc sinh”
Vừa nói xong thì khiếu nguyệt lang đã chớp nhoáng nhảy tới hắn..
Lang khẩu như bồn máu cắn xuống..
Gương mặt Dương thần không chút máu
H ắn cấp tốc quay đầu chạy nhưng không kịp, khiếu nguyệt lang cạp vào mông hắn ta
“:Aaaaaa”
tiếng gầm rú thãm thiết vang vọng cả ngoài bìa cấm khu ..
Dương thần ngoảnh đầu lại và điên cuồng đấm vào mặt khiếu nguyệt
Cảm giác mông mình đã rời ra lang khẩu thì hắn ta chạy như điên dại lạng lách để né các cổ thụ
Chạy được một lúc
Dương thần quay đầu nhìn lại nhưng khiếu nguyệt lang đã mất giấu
Vừa chạy từ từ và nhìn mông mình thì
bất ngờ hắn ta vấp phải khúc cây lăn lộn mấy vòng rớt xuống thẳng vào vực thẳm
Vực thẳm dường như không thấy đáy,Dương thần rơi giửa khoảng không vô tận hơn một khắc nhưng nhìn xuống phía dưới vẫn là một màu đen tối tăm
Bất chợt hắn ta thấy mấy đoạn dây leo mọc ra từ những vách đá xung quanh
Giống như ôm được cỏ cứu mạng hắn ta chồm choàng như bơi chìm lê lết giửa không trung và dùng sức bình bình tóm lấy đoạn dây
nhưng lực rơi quá nhanh làm tay hắn ta trượt dài trên dây,tay Dương thần rách nát máu bắn tung toé lên dây leo và gương mặt hắn nhuộm một màu đỏ thắm
Thiếu niên ôm đoạn dây thở dốc, gương mặt trắng bệch không chút máu.
“:Khốn khiếp hết bị chó rượt thì lại rơi vào vực thẳm..đời đen thế là cùng”
Hắn ta liết mắt xung quanh rồi nhìn xuống sợi dây leo mình đang bám trụ trãi dài xuống vực vô tận
Dương thần quyết tâm đi xuống vực thẳm
“:mụ mụ! ngài hiển linh cầu may cho tiểu tử a..”
Hắn ta bám dây leo dần dần hạ xuống
Một lúc sau!!
Dương thần bất ngờ thấy một hang động ở vách đá cách mình khoảng một sải tay.
Thấy vậy nước mắt dàn dụa cả gương mặt, hắn ta cười vang vọng cả thương khung
“:Lão tử biết mà,ông trời không tuyệt đường người.”
Ôm chặt sợi dây hắn ta lấy đà đu vào hang động trên vách đá,từ ngoài nhìn vào trong Dương thần chỉ thấy một màu tối đen như vực thẳm
.
Hắn ta tiếp tục đi vào sâu trong hang thì thấy những viên dạ minh châu to hơn cái đầu người đang chiếu sáng
Dương thần há hốc mồm vì một viên dạ minh châu bình thường mang ra sàn đấu giá phải được vài tỉ linh thạch trung phẩm
"Lão tử mà thoát khỏi đây,phải ráng đào mấy khoả về bán không tu tiên được thì làm phá gia tử"
Tuy thèm nhỏ dãi dạ minh châu nhưng hắn ta vẩn kìm lòng lại
Đi tiếp được một đoạn thì Dương thần nhìn thấy một cánh cửa chạm khắc cổ xưa,hắn ta loay hoay đẩy qua đẩy lại mãi nhưng vẩn không thể nào nhúc nhích thì gương mặt âm trầm lại..
“:chẳng lẽ cửa này còn cần cơ quan gì mới chịu mở ra.”
Thiếu niên ngồi sờ mó cánh cửa nhưng vẩn không thấy cơ quan mở cửa
Hắn ta nhìn viên dạ minh châu xung quanh cánh cửa Thì bảo chẳng lẽ mấy viên dạ minh châu này là chìa khoá mở cửa
Dương thần hai tay cầm viên dạ minh châu bên phải xoay trái thì cánh cửa đá vỡ vụn thành từng mảnh
tiếp theo đó là khí tức hôi thối bốc mùi từ trong cánh cửa đá vỡ vụn ấy làm hắn ta ói mửa liên tục
Lát sau mùi hôi thối dần dần tan đi,Duơng thần đi vào trong thì một cung điện khổng lồ hiện ra trước măt hắn
Đầu cảnh cửa của cung điện thì bốn năm núi linh thạch thượng phẩm nằm lê lết xung quanh,hắn ta vừa đi vừa lẩm bẩm
“:tài vật ngoại thân không phải của ta đụng vào là sát kiếp ,không nên chạm”
Dương thần đi tới và mở cửa cung điện
Một mảng màu xanh thẳm linh dược thơm ngát đập vào truớc mắt hắn,có những bảo dược mà hắn xem sách chưa từng thấy và chỉ nhiều loại có trong truyền thuyết xã xưa...
Phía cuối có một lão giả da nhăn nheo tóc bạc phơ chống cằm ngồi trên ghế đá
Dương thần nhìn thấy lão giả thì bất chợt linh hồn hắn ta như muốn vỡ tan làm hắn ta đau đớn đến phát khóc rồi rút hết can đảm nói..
“:Tiền bối, tiền bối ..”
Nhưng mãi vẩn không thấy lão ta trả lời thì Dương Thần liều mạng đi tới...
Dương thần đưa tay lên mũi lão giả thì thấy lão đã ngừng thở thân thể lạnh tanh thì hắn ta hoảng hồn té ngược về sau.