Chương 2 : Lượn khỏi vực thẳm
Dương thần chống tay đứng dậy và nhìn xung quanh lão giả,hắn ta bất ngờ thấy một tấm ngọc giản trên tay đang chống cằm của lão...
Hắn ta quỳ xuống vái ba lạy cho lão giả rồi đi tới lấy chiếc ngọc giản.
Nhìn chiếc ngọc giản đan cầm trên tay bất chợt vỡ vụn và hoá thành đạo tinh quan chui vào đầu Dương thần..từng đạo ký ức không thuộc về hắn dung nhập vào làm hắn đau đến chết đi sống lại và ngất đi.
Chiếc ngọc giản nhỏ bé đó chứa cả đời tinh hoa bát phẩm luyện đan sư và công pháp tích lũy hàng ngàn vạn năm của lão
Lão giả là Huyền hà đại thánh đã biến mất từ 2 vạn năm trước của tụ linh giới cách nơi đây vài ngàn năm phi hành
Dương thần tuy lấy được cơ duyên to lớn nhưng cũng phải trả giá bằng nỗi đau đớn vô tận..
Vừa Mở mắt tỉnh dậy nhưng gương mặt hắn ta lại nhăn nhó hết sức
Lời nhắn nhủ cuối ký ức của chiếc ngọc giản Huyền Hà đại thánh để lại thì vực thẳm này là cổ chiến trường từng bị một vị ma đế rút kiếm chém ra tạo thành.
Nơi này chứa huyết sát khí, oán khí và kiếm khí nồng đậm đến không thể nào vạch không trở ra, cưỡng ép vạch ra một đạo cũng đồng nghĩa với chữ tử treo trên đầu..
Cho dù lão tu vi thánh cảnh cũng chỉ đành toạ hoá nơi đây..
Dương thần nhớ đến sợi dây mình bám vào đây bổng dưng bật cười và nói
":Không phải còn sợi dây leo kia ư,cần gì phải bi quan thế này."
Hắn ta ngẫm nghỉ một hồi thì quyết định tái tạo linh căn cho mình
Huyền hà đại thánh từng là một thiếu niên không có linh căn như Dương thần,nhưng lão ta đã may mắn sáng tạo ra "Tạo hoá đế kinh"
Là một bộ công pháp hấp thu thiên địa linh khí cướp đoạt tạo hoá tạo ra linh căn, có thể cướp đoạt linh căn người khác hấp thu vào linh căn chính mình làm biến dị nó
Thời kì đỉnh phong của huyền hà đại thánh có thể một chiến thập thánh trở ra
Dương thần xếp bằng tiến hành hấp thu linh khí nhưng mấy canh giờ trôi qua vẩn chưa dung nhập được sợi linh khí nào.
Hắn ta mở mắt ra và thầm nghĩ
":Tại sao ta lại không hấp thụ được linh khí"
Lúc này tiếng cười cổ lão tang thương vang vọng
":Mồm thì đọc đế kinh mà kinh mạch bị người ta phong ấn thì hấp thu thế quái nào được hả tiểu tử"
Một đạo linh hồn thể tựa như sắp tan vỡ hiện ra với nụ cười châm biến nói
Dương thần nhìn linh hồn kia nghi hoặc hỏi
":Ngươi là ai?"
Linh hồn chỉ vào chính mình bảo
":ngươi hỏi ta ư?ta cũng chả biết ta là ai,ta chỉ nhớ tuyên cổ vội vàng,thật giả chúng sinh gọi ta là niệm...."
Dương thần lẫm bẩm
":Niệm,tên thật kì lạ"
":Được rồi tiểu tử,ngươi ta coi như hữu duyên phong ấn sẽ giải giúp ngươi với điều kiện.."linh hồn kia cười nói.
":Đúng là không có bửa cơm nào miễn phí cả,ngươi nói đi"
":Ngươi huyết mạch tu ma công chắc chắn làm ít công to,công pháp này của ta có thể thôn phệ công pháp khác diễn hoá thành công pháp mới.."
Dương thần nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi bảo
":Tiên ma khác nhau sao?.."
Linh hồn bổng nhiên mắt đỏ hoen có chút khàn khàn nói
":Ngươi là tiên cũng được,là ma cũng chả sao,nhất niệm thành tiên,nhất niệm hoá ma.."
Không đợi hắn ta trả lời, Đạo linh hồn chớp nhoáng đã tới trước mặt Dương thần điểm một chỉ vào trán hắn
":Đồ nhi ngoan mang theo lão phu truyền thừa vấn đỉnh đại thiên thế giới,Thanh Phong ta chết không hối tiếc.."
Linh hồn thể hét vang vọng thương khung rồi tan biến thành vô số tia sáng thẩm thấu vào Dương thần
Trong thân thể Dương thần lúc này giống như có vô số ma khí trôi nổi lã lướt phá vô số bình trướng ở kinh mạch hắn ta rồi tụ lại thành một lệnh bài ở ấn trốn sâu trong đan điền...
Nhìn đạo linh hồn thể tan biến vào thân mình Dương thần bất giác nắm chặt tay lại quỳ xuống
":Sư Tôn đi đường bình an,đệ tử tam lạy mang đi cả hoành nguyện.."
Trong lệnh bài đạo linh hồn cười hắc hắc
":Hảo đồ nhi lão phu đời này vô hối,mạng già này trước khi tan biến cũng phải dẹp sạch lũ rác rưởi phản nghịch kia haha"
Dương thần lại xếp bằng và dùng vô cực ma công hấp thu tạo hoá đế kinh..
Mấy canh giờ sau
":Kinh khủng,hấp thụ đế kinh mới lên địa cấp hạ phẩm,tiếp theo hẳn là tạo ma hạch" hắn ta nghĩ nghĩ thầm.
Chú thích: Linh căn chia làm hoàng cấp,huyền cấp,địa cấp,thiên cấp,thánh cấp, đế cấp chia làm sơ trung cao cái này là luyện khí nhá linh căn càng cao tượng trưng cho thành tựu vì lên trúc cơ tạo ra nguyên linh từ một mầm nhỏ kết quả là kim đan
Ma hạch cũng cấp bậc y như linh căn nhưng dành cho ma tu
Cảnh giới: Luyện khí,trúc cơ,kim đan,nguyên anh,hư linh,bán thánh,thánh nhân cảnh ( chia làm 3 cửu tiểu cảnh giới đối ứng: Hạ vị thánh, trung cực thánh và đại thánh cảnh cuối cùng là Đại đế cấp bậc .
Linh kĩ chia làm": Đế kinh,thánh pháp,thiên, địa,huyền,hoàng...cấp công pháp.
Linh khí chia làm : phàm khí ( linh khí bình thường)
Linh khí ( có khắc trận pháp cùi bắp dành cho trúc cơ, kim đan kì)
Cực khí (nguyên liệu chất lượng cao một kiếm đầu không được thì tiếp lấy thêm một kiếm chém sml nó)
Vương khí (vương giả trong các loại binh khí chém người như chém bùn)
Thánh khí
Đế khí
Bản mệnh pháp bảo
*Luyện đan sư chia làm thập nhất phẩm (nhất phẩm, nhị phẩm luyện đan..vv)
*Luyện khí sư chia làm lục phẩm
Cảnh giới luyện thể: đồng rách,bạc nát,vàng khè,bạch kim ,kim cương,cao thủ..
*Kết thúc chú ý.
Trong đan điền Dương thần những luồn ma khí xuay tròn tạo thành một cơn lốc xoáy rồi bổng chốc thu nhỏ lại thành một cục đá ngập đầy khắc văn kì lạ bằng ma khí
":Thành.."
Nhìn ma hạch trong đan điền hắn ta vui sướng hét lên
Dương thần không ngừng hấp thu ma khí mà tốc độ hấp thu càng nhanh
": Luyện khí nhất trọng thiên,nhị trọng thiên kéo dài lên cửu trọng thiên đỉnh phong gặp phải bình cảnh rồi dừng lại"
Cảm nhận thể nội sức mạnh đang tuông trào khắp thân thể Dương thần quyết định thu dọn đồ mà sư tôn hắn và huyền hà đại thánh để lại và đi ra ngoài tìm đường ra khỏi vực thẳm
Hắn ta lên lấy chiếc nhẩn trữ vật của huyền hà đại thánh nhỏ máu và đeo lên ngón tay cái của mình
Dương thần vừa bước ra khỏi nơi này thì cung điện hoá thành đạo tinh quang chui thẳng vào ý thức hải hắn ta
Dương thần đi ra ngoài cánh cửa đá vỡ nát và tiện thể thu hết mấy viên dạ minh châu soi sáng vào nhẫn trữ vật
(Main said: buff còn hơi nhẹ...
Lão tác: lăn lăn gấp cho lão tử )
Một Hắn ta lại bám trụ dây leo hạ xuống đáy vực thẳm
2 3 ngày sau
Một thiếu niên gương mặt nhuốm máu ngồi trên đống xương cốt nướng thịt một giao long và mắng thầm
Thiếu niên đó chính là Dương thần, một ngày trước hắn ta vừa đi đến cuối vực thẳm và đi kiếm lối ra
":Thịt quỷ quái gì khó nhai hơn gặm linh dược.."
Một lát sau hắn ta ăn con giao long không còn đống cặn và ngồi xếp bằng trên đống xương ma thú
Hắn ta vận vô cực ma công làm tụ lại xung quanh Dương thần,thân thể hắn ta được ma khí chạy xung quanh rèn luyện kinh mạch rồi xương cốt đến da trở nên cứng cáp hơn bình thường
Nhưng cũng làm hắn ta đau trợn cả mắt
Ma khí dần dần tán thì hàn khí hiện lên băng phong cả thiên xung quanh Dương Thần và đóng hắn ta thành băng điêu
Một lát sau
Dương thần bổng nhiên mở mắt và đứng dậy
Lớp băng bao bọc xung quanh hắn ta tan nát rớt xuống dưới chân.
Lộ ra một gương mặt soái đến không thể soái hơn...
( Lão tác:khinh bỉ +999)
Mắt trái hắn ta hoá thành một màu đen láy tràn ngập ma khí
Mắt phải một màu trắng lạnh lẽo, hàn khí toả ra ngập tràn xung quanh
Hắn ta cảm nhận thể nội của mình rồi cười tà
":Cuối cùng cũng lên trúc cơ sơ kỳ, có thể tích cốc khỏi phải ăn ma thú nửa rồi."
Dương thần tiếp tục đi tìm đường về nhà..
Một tháng sau
Hắn ta trong một tháng này đã giết vô số ma thú rèn luyện các ma kĩ của sư tôn để lại và đã tấn cấp trúc cơ viên mãn và dường như có thể đột phá lên đỉnh phong
Trước mắt Dương Thần lúc này là một chiếc quan tài màu xanh lam ngập tràn hàn khí
":Thu lại,khi nào rời khỏi nơi này rồi tính sau a..."
Chiếc quan tài nằm gọn vào nhẫn trữ vật
Và Hắn ta lại tiếp tục lặn lội lên đường
Tiếp tục qua một tháng
Hắn ta lại tìm thấy một cổ truyền tống trận cũ kĩ không biết chôn vùi ở đây bao nhiêu tháng năm rồi
Ngồi nhìn và chọc gẹo một hồi Dương thần mới trầm ngâm nói
":Vẩn còn sài tốt chưa đến nổi tàn tạ lắm,còn may chỉ ném linh thạch vào rồi lượn khỏi nơi khỉ ho cò gáy này vẩn tốt .."
Rút từ nhẫn trữ vật ra cả trăm khối linh thạch thượng phẩm và nhét vào truyền tống trận
Hắn ta nhảy vào giửa truyền tống trận và biến mất..