Chương 4 : Bi thương
Nhìn phía dưới hạ thân hiu hiu lạnh Dương thần gải đầu cười khổ.
":Huynh,huynh tại sao lại tháo băng gạt ra chứ,thương thế của huynh rất nặng muội đoán chừng ít nhất phải một hai tháng mới có thể lành lại.."
Lúc này ngoài cửa giọng nói giận dỗi của Tiểu Linh Nhi vọng vào,cũng chẳng dám lại tiến đến
Dương thần khẽ chồm lấy chiếc khăn trải giường vội quấn lên thân mình,ho khang lúng túng vội nói ra":Linh Nhi, muội không cần lo lắng,kỳ thật vết thương nhìn vậy chứ chỉ bị chầy sơ sơ ngoài da mà thôi, không có gì đáng ngại cả huynh đã sử lý rồi, muội có thể đi kiếm giúp huynh một bộ quần áo chứ..."
Trầm mặc một lúc, Tiểu Linh Nhi mới ngượng ngùng chần chừ nói
":Huynh Đợi tý,muội đi qua nhà trưởng thôn lấy liền về.."
Dương thần nghe vậy lại tiếp tục ngồi lên giường xếp bằng củng cố tu vi
"Rống!.."
Bất ngờ những tiếng hống của linh thú vang vọng làm cả gian nhà như muốn đổ sụp, theo đó là những tiếng hét hoảng sợ vô vọng đan xen...
Dương thần không kịp suy nghĩ liền cấp tốc chạy ra, chiếc khăn quấn quanh người dường như muốn buông bỏ hắn và rớt lăn lóc xuống nền nhà..
Vừa bướt ra cánh cửa loan lổ bạc màu thì đập vào mắt hắn ta là một mùi huyết tinh nồng nặc,những thôn dân thân hình bé nhỏ đang chạy tán loạn tới phía của hắn,phía sau là hàng ngàn con linh thú cuồng bạo theo tới..
Hắn ta giật mình vội chạy tới trước mặt những người dân,Dương Thần chưa vừa định mở lời thì một lão già béo bập mắt xung huyết kéo tiểu hà đồ chạy gần cuối đám người nhìn thấy hắn thì hốt hoảng hét lên..
":Tiểu tử chạy nhanh,nhanh dẫn Linh Nhi chạy khỏi nơi này..."
":sau này có trở lại thì nhớ thắp cho lão tử nén nhan,mọi việc sau này tiểu hà đồ sẽ nói rỏ cho ngươi còn giờ dắt nàng đi nhanh,lão tử cùng mọi người có chết cũng sẽ tranh thủ cho hai ngươi một chút thời gian.."
Nghe lão mập nói xong mọi người gương mặt bất giác căng cứng dừng lại bướt chân..quay lưng đối mặt với vô số hung thú,khí thế hừng hực...một vài người thậm trí thiêu đốt cả linh hồn bày ra một cổ trận pháp chống đở thú triều...
":Cũng đúng, đã bị bọn hắn phát hiện thì liều mạng mở ra một đường sinh cơ cho tiểu thư rời khỏi đây...lão tử đứng đây đoản hậu mấy người các ngươi lăn đi bảo vệ tốt cho tiểu thư"
Lão giả gầy còm (Thất Chưởng Lão ) chống gậy hung hăng đi tới trước mặt đám hung thú liết mắt nhìn lại mọi người sau lưng cười tàn nhẫn nói
Bất giác một lão thái bà đi tới trong tay cầm chiếc chảo gỏ thẳng vào đầu lão ta
":Tu vi mười không còn một còn bày đặt làm anh hùng.."
Dương thần nhìn thấy Mọi người xung quanh cười vui vẻ, hắn ta lại cảm giác mất mát chưa từng có trong lòng mình
Có người cười bảo
":Tông chủ đối với chúng ta ơn trọng như núi, nếu không nhờ ngài thì lão phu cũng đã chết từ mười mấy năm trước nay dùng mạng già này mở đường cho tiểu thư cũng đáng giá.."
Tiểu Linh Nhi nước mắt ngân ngấn nhìn mọi người xung quanh mình
":Thất trưởng lão,nhị trưởng lão và đông đảo đảo sư huynh tỷ, mọi người đã vì cha và con quá nhiều rồi, nay hãy để cho con cùng chiến đấu với mọi người đi.."
":Không!..tiểu thư là hy vọng cuối cùng nguyên hư tông lão phu không thể nào để ngài ở lại chịu chết được.."
Lão già béo mập( nhị trưởng lão ) nhìn nàng gầm thét lên
Dương thần lẳng lặng nhìn mọi người,nước mắt hắn ta chảy dài trên gương mặt..
Bất giác bà lão kia đã tới sau lưng Tiểu Linh Nhi đánh ngất nàng và ôm đi tới trước mặt Dương thần khẽ nói
":Tiểu tử, tuy ngươi ta không quen biết nhưng hãy giúp lão thái bà này mang tiểu thư rời khỏi đây.."
Lão thái bà vừa nói vừa lau nước mắt khụy gối xuống nhìn Dương thần
":Tiểu tử hãy nhận lão phu một gối này và hãy mang tiểu thư rời khỏi đây.."
Mọi người xung quanh cũng khụy gối quỳ xuống nước mắt lưng trừng nói
Dương thần hít một hơi thật sâu nhìn lấy mọi người
":Đám thú này tiểu tử có thể giải quyết mọi người không cần lo lắng.."
":Thú thì lão thân cũng có thể an toàn mang tiểu thư đi,nhưng thêm người của nguyên hư tông thì thập tử vô sinh.."
Lão thái thái bi thương nói ra
":Chẳng lẽ đám thú triều này là do Nguyên hư tông phát động.."
Dương thần một thân sát khí kinh người lạnh rên nói ra
Trận pháp bất ngờ đổ sập xuống, những người duy trì trận pháp bị phản phệ hộc máu té lui
Lão thái bà thở dài
":Trận chiến này chắc chắn sẽ có nguyên anh cảnh hậu kì đại năng, tiểu tử ngươi hãy mang theo nàng trốn chạy còn lại để lão thân với mọi người lo.."
Nói xong bà lão liền ôm tiểu hà đồ đưa cho Dương thần
Hắn ta đứng chôn chân nhìn mọi người,cảm giác bất lực không thể làm gì hơn ngoài chạy trốn làm hắn khát vọng sức mạnh hơn bao giờ hết
Theo lúc đó hơn mấy chục bóng người đứng trên phi kiếm từ phía xa bay tới
Một người đàn ông xồm xoàng đứng trên không trung nhìn xuống đám người Dương Thần cười ha hả nói
":Lão thái bà ngươi mất hết tuvi,nhị trưởng lão còn có thất trưởng lão các ngươi bị phế bỏ còn mơ mộng hảo huyền giết lão phu ư.."
:"Đại trưởng lão, ngươi tên phản đồ súc sinh cấu kết ngoại tông âm thầm đồ sát tông chủ tưởng lão tử không biết ư,năm đó tông chủ đại nghĩa mới cứu mạng tên bạch nhãn lang như ngươi.."
Thất chưởng lão râu tóc dựng đứng nhìn người trên không kia liền mắng chửi
Đại chưởng lão khinh thường nói
":Tông môn trong tay lão phu mới phát dương quan đại,trong tay Lạc Lâm chỉ có mãi mãi đứng dưới chân đại lục.."
":Haha phát dương quang đại cái rắm chó,lão tử chỉ biết ngươi tính kế đồ sát cả nhà ân nhân đoạt chức tông chủ còn làm chó săn cho người ta.."
Thất trưởng lão khí dựng râu điên cuồng mắng
Liền lúc này bà lão đưa mảnh ngọc và một khoả truyền tống trận cho Dương thần và truyền âm nói
":Khoả ngọc này chứa nguyên anh trung kì mạnh nhất một kích hãy cầm lấy, truyền tống trận có thể dịch chuyển ngươi đi hơn vạn dặm.."
Nghe vậy hắn dù không cam tâm cũng cắn răng thầm nói
":mọi người bảo trọng tiểu tử xin phép đi trước.."
Nói xong, Dương thần một tay ôm tiểu hà đồ tay còn lại định bóp nát truyền tống trận biến mất thì một thanh niên trúc cơ trung kì tung chưởng xông tới
":Muốn đi,đâu có dễ vậy.."
Dương thần theo phản ứng đánh ra huyết thần ấn cùng thành niên kia đối chiêu
Một chưởng một ấn đối chiến nhau cuối cùng huyết thần ấn không hổ là địa cấp thượng phẩm linh kĩ,chớp mắt đã đánh xuyên chưởng pháp của người thanh niên và đánh hắn thành huyết vụ...
":Không, tiểu súc sinh ngươi muốn chết..."
Đại chưởng lão gầm thét nhìn Dương thần
":Ồ, Lão tạp mao ngươi là đang nói tên súc sinh mới bị ta đánh thành huyết vụ à.."
Dương thần nhìn lão ta cười gằn nói
Mọi người xung quanh Dương thần cười lớn
":Lão tạp mao, hôm nay Tiểu Gia ôm Lão bà đi trước,nhớ ăn uốn đầy đủ cống hiến cho tông môn hết mình rồi tiểu nương bì nhà gia gia tới lấy mạng chó của ngươi haha.."
Hắn cười lớn bóp nát truyền tống trận rồi biến mất
Đại chưởng lão thấy vậy gương mặt âm trầm chỉ năm sáu người sau lưng hét lên
":Đuổi theo đi tìm tiểu súc sinh kia,nhất định phải bắt được hắn để lão phu rút gân lột da hắn tế diện tôn nhi.."
Đám người vừa cưỡi phi kiếm phân tán ra thì bất giác 2 3 người trở thành huyết vụ rơi vải trên không trung
":Hắc hắc,muốn đuổi theo thì cũng phải còn mạng để vượt qua lão phu.."
Nhị trưởng lão bay lên không trung tay điểm ra trích tinh chỉ đồ sát những người tính phi ra ngoài
":Hỗn chướng,Ngươi thế mà không bị phế bỏ.."
Đại chưởng lão mặt đen lại đằng đằng sát khí nói ra
":Ngươi đúng là đầu bị lừa đá thành ngu suẩn rồi đại chưởng lão, Năm đó lão phu và mọi người khi biết tông chủ mất tích là do ám toán nên đành nhờ một luyện dược sư từng mang ơn lão phu luyện dịch dung đan và giả bộ bị cường giả tấn công rồi bị phế bỏ, cái lý do chó má thế mà ngươi cũng tin thì lão tử cũng bó tay.."
Nhị chưởng lão cười sặc sụa khàn khàn nói.