Chương 11
Trên màn hình di động Lâm Tri Dạng vẫn giống bộ dáng như khi phát sóng trực tiếp, chỉ là người xem từ nhiều người giờ đây chỉ còn một mình Úc Triệt.
Khuôn mặt vờ giận dỗi, làn da trắng nõn tinh tế, long mi cong vút, mũi cao thẳng tắp, nhưng miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn Úc Triệt. Phảng phất như một con tiểu linh thú về đêm yếu khí, nhưng rất đáng yêu.
Úc Triệt mặc trên người bộ đồ ngủ tay dài màu đen, cúc cài đến nất trên cùng, nhìn bộ dáng thực nghiêm cẩn.
Này đúng là bộ dáng cấm dục rồi.
Lâm Tri Dạng cười, nhớ tới vừa rồi phát sóng trực tiếp không nhịn được có cùng fans nói về Úc Triệt, đương nhiên là người kia không hề hay biết.
Úc Triệt thấy cô không nói lời nào, chỉ ngây ngốc cười, nhịn xuống cảm giác thõa mãn đang từ từ dâng lên trong lồng ngực, bình tĩnh hỏi: "Cười cái gì?"
Lâm Tri Dạng nghiền ngẫm từng chữ một: "Muốn cười thì cười, cái này cũng phải báo cáo sao ạ? Em cũng không giống Úc lão sư xưa nay đều ít nói ít cười."
Biều cảm của Úc Triệt không nhiều lắm, những cảm xúc như vui mừng tức giận hình như đều không có duyên với nàng. Thiếu thốn biểu cảm cũng có nhiều chỗ tốt, trên mặt Úc Triệt cơ hồ không có nếp nhăn, cho dù ánh đèn ngủ chiếu sáng lên gương mặt của nàng, Lâm Tri Dạng cũng không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.
Thế nên nhìn được nửa chừng, cô thực không thể nhịn được mà muốn thỉnh giáo Úc Triệt: "Chị bảo dưỡng như thế nào thế? Chỉ em với."
Biểu tình thiếu kiên nhẫn và bối rối của Úc Triệt thực sự đặc sắc, như thế muốn nói "Em có bệnh sao".
Đôi mắt đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, mỗi lần Lâm Tri Dạng tươi cười, nhìn kỹ dưới khóe mắt đã có vài nhếp nhăn nho nhỏ.
Mà Úc Triệt lớn hơn cô năm tuổi, trạng thái so với cô lại quá tốt. Này thật không công bằng!
Úc Triệt nào biết rằng trong đầu nhỏ Lâm Tri Dạng lại hiện ra ý nghĩ cổ quái này, xem cô không có chuyện gì quan trọng, liền đặt di động lên giá đỡ ở trên bàn, giải phóng đôi tay, dùng máy tính tiếp tục soạn giáo trình.
Nàng tiện tay đặt xuống, cũng không cố tình chọn góc độ, Lâm Tri Dạng chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt cùng lỗ tai nhỏ của nàng. Tiếng gõ phím của nàng rất có quy luật, cũng rất vô tình.
Lâm Tri Dạng bất đắc dĩ vùi mặt vào gối. Nếu mà nói về người không hiểu phong tình nhất, Úc Triệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.
Nghe tiếng gõ phím chợt dừng lại, cô làm nũng khẽ rên rỉ nói: "Làm sao mà hôm nay mới thứ bảy vậy trời, em nhớ chị quá."
Cách một màn hình di động, bất kể là tin nhắn hay là gọi video, Úc Triệt đều thật lạnh nhạt.
Thấy được sờ được, tốt xấu còn có thể đào từ tảng băng ra được chút cảm xúc khác, đọc vị biểu cảm của Úc Triệt luôn là thứ mà Lâm Tri Dạng hứng thú yêu thích nhất.
Lặng im vài giây, thanh âm trầm thấp của Úc Triệt truyền tới: "Còn bốn ngày thôi, sẽ rất nhanh."
Còn bốn ngày, không phải là "ngày mai gặp".
Dù không phải là đáp án mong muốn, nhưng Lâm Tri Dạng đã sớm đoán được, ngoan ngoãn thu hồi chờ mong không thực tế. Muốn Úc Triệt ngày mai ra cửa là không có khả năng, nào có nhiều lần phá lệ như vậy, lần đó chỉ là dỗ cô mà thôi.
Tâm tin có chút hạ xuống, ghé đầu vào gối bông, không nói nửa lời.
Úc Triệt bận rộn một lúc không nghe được động tĩnh, cho rằng cô đã cúp máy, dừng tay gõ phím lại, dời sang nhìn lên màn hình di động.
Thấy Lâm Tri Dạng cũng không có cúp, mà là sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Không vui sao?"
Lâm Tri Dạng rốt cuộc cũng được chú ý, không vui mà nói: "Thứ bảy á, vẫn bận rộn như vậy sao?"
Úc Triệt tận tâm giải thích: "Không có chuyện khác nhưng phải làm việc."
Chỉ có thể làm việc.
Một lúc trôi qua đã đến giờ đi ngủ, cuộc sống của nàng là vậy, Lâm Tri Dạng nghe xong liền cảm thấy không chút thú vị.
"Không cần về nhà ăn cơm với gia đình sao?"
"Không cần."
Lâm Tri Dạng chợt nhớ lại xem Úc Triệt có bạn không, cô giống như trước nay chưa từng nghe nàng nhắc tới, cũng chưa thấy qua.
Có lẽ là có, nhưng cô không nghĩ là mình biết được.
"Vậy được rồi, chị bận rộn đi." Lâm Tri Dạng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn gặp nàng, Úc Triệt nể tình nhận cuộc gọi video đã là không tồi, lúc này quả thật là không còn gì để nói.
Trước khi tắt máy cô hỏi: "Có hôn chúc ngủ ngon không?"
"Không có." Úc Triệt nghiêm túc trả lời.
"Thật không thể hôn nhẹ một cái thôi sao?"
Trên mặt cô nụ cười xấu xa không giấu được, Úc Triệt không muốn bị cô trêu, gằn từng chữ một: "Tôi muốn ngủ."
Lâm Tri Dạng kịp thời ngăn nàng lại, nói ra một đề nghị như dâng một vật quý báu cho nàng: "Chị có bài nào muốn nghe không? Em có thể luyện tập, lần sau sẽ hát cho chị nghe."
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Tri Dạng không, nhưng sắc mặt của Úc Triệt hòa hoãn đi rất nhiều, gần như dịu dàng nói: "Đã không có."
Câu trả lời này thật kỳ lạ, nếu không có thì là không có, tại sao lại là "Đã không có".
Nhưng Lâm Tri Dạng rất không vui, hiếm khi cô có một lần tự đề cử bản thân để lấy lòng người, nhưng lại bị từ chối một cách bâng quơ như vậy.
Cô cũng không có tệ như vậy nha.
Nghĩ lại thông cảm cho Úc Triệt đêm nay không cao hứng lắm, có thể là gọi video nên không được tự nhiên lắm, thế nên mới thôi: "Em cúp đây."
"Ừm."
...
Thứ hai sau khi lên lớp rồi trở về văn phòng, Úc Triệt ngồi xuống uống tách trà nghỉ ngơi, nghe mấy lão sư đang bàn luận về việc có một sinh viên năm hai vừa nhảy xuống hồ để tự sát vì tình.
Vốn chỉ định lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại cảm khái học sinh bây giờ thật dễ xúc động, thẳng đến khi nghe được tên mới mở miệng hỏi: "Hạ Mân? Năm hai sao?"
Úc Triệt chưa bao giờ tham dự vào mấy cuộc nói chuyện phiếm như vậy, nàng thường chỉ làm việc của mình, lão sư kể chuyện nghe nàng hỏi tựa hồ thụ sủng nhược kinh, cao giọng đáp lại: "Đúng vậy, chính là lớp phó học tập năm hai Hạ Mân. Cô bé còn trẻ, nghe nói là tình cảm gặp trắc trở mà luẩn quẩn trong lòng, thật đáng tiếc."
Lòng Úc Triệt như bị nhéo một cái, nhíu mày hỏi: "Người không sao chứ?"
"Không sao không sao, cô bé đã được cấp cứu ngay tại chỗ, cố vấn lão sư đã đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra rồi." Nhìn thấy vẻ lo láng của Úc Triệt, lão sư văn học cổ đại trấn án nói: "Cứu kịp thời, hẳn là không có vấn đề gì đâu."
"Vâng." Úc Triệt gật đầu cảm ơn, xoay người lại, ngừng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Các lão sư khác biết tính tình nàng, cũng sẽ không tìm nàng nói chuyện.
Hạ Mân là một trong nghĩ sinh viên tích cực nhất trong lớp văn học hiện đai và đương đại, cô bé luôn đạt trên 90 điểm trong các kì thi, người thông minh, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ. Bất kể về tính cách hay là thái độ học tập, Úc Triệt đều rất thưởng thức cô bé.
Nếu chỉ vì tình cảm mà tổn thương đến bản thân, thật sự không nên, may mà người không có gì nghiêm trọng.
Biết được Hạ Mân làm kiểm tra ở bệnh viện và được xuất viện rồi theo dõi thêm hai ngày tại nhà, Úc Triệt trước tiên đi đến kí túc xá của cô bé sớm nhất có thể.
Các sinh viên năm hai buổi chiều đều có lớp học, phòng 317 chỉ có một mình Hạ Mân. Các phòng khác có không ít sinh viên trốn học, thấy Úc Triệt đi ngang liền tỉnh cả ngủ, sợ hãi mà bỏ chạy.
Hạ Mân thấy Úc Triệt đến nháy mắt cũng phát ngốc, không rõ thường ngày khi lên lớp mình cũng không tiếp xúc nhiều với nữ thần lạnh lùng, như thế nào cô ấy lại đột ngột đến thăm như vậy.
Úc Triệt nói: "Đến thăm em."
Hạ Mân vui mừng ra mặt, vừa định nghênh chào nàng vào, đột nhiên lại kép cửa lại, chừa khe nho nhỏ nhìn nàng giải thích: "Úc lão sư, phòng ngủ em có chút bừa ạ."
Úc Triệt cũng không để ý: "Không liên quan, tôi không đến kiểm tra."
Hạ Mân không nhúc nhích, Úc Triệt nhìn thấy trên nét khó xử trên khuôn mặt cô bé, gật đầu, lui về phía sau nửa bước: "Được, cho em năm phút dọn dẹp."
Hạ Mân như được đại xá, cảm kích mà cúi người cảm ơn nàng, đóng cửa hỏa tốc đi dọn dẹp phòng ngủ.
Trong lúc chờ đợi, màn hình di động sáng lên, Úc Triệt đưa mắt nhìn, biểu tình bất biến, đứng ở bên cửa sổ hành lang nhận điện thoại, "7 giờ, không cần chờ em, em ăn ở nhà ăn xong sẽ qua."
Nói xong nhắn thêm hai tin nhắn, quay đầu lại thì thấy Hạ Mân đã đứng ở cửa chờ, ngoan ngoãn mà nói: "Lão sư, mời cô vào ạ."
Úc Triệt đi theo vào, mắt nhìn thẳng nhưng cũng thấy được trong phòng rất loạn, phỏng chừng vừa rồi chỉ là đem những thứ không tiện cho người khác xem dọn đi thôi.
Nàng ngồi trên chiếc ghế mà Hạ Mân cố ý dọn cho nàng, ra hiệu bảo Hạ Mân đến ngồi trước mặt, "Em còn cảm thấy không khỏe không?"
Hạ Mân biết Úc lão sư luôn luôn ngoài lạnh trong nóng, ngoại trừ cố vấn lão sư, đây là lão sư chuyên ngành đầu tiên quan tâm đến thân thể của cô bé, nhất thời xúc động xen lẫn xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Không còn khó chịu nữa ạ."
Úc Triệt quan sát sắc mặt cô bé thực sự không có gì, vừa rồi cô bé bước đi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm nói: "Tuần này ở kí túc xa nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau rồi hãy lên lớp."
Hạ Mân vội vã muốn trở lại lớp, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em nghỉ ngơi tốt rồi ạ."
Úc Triệt không đồng ý với cô bé, sắc bén nói: "Vết thương lòng cũng chữa lành tốt rồi sao?"
Mới xảy ra chuyện lớn như vây, sinh viên cùng lão sư đều đang bàn tán xôn xao, lúc này nếu Hạ Mân trở lại lớp, e rằng lúc ấy vô tình sẽ bị tổn thương. Nếu như cô bé vẫn chưa thoát ra được và vẫn suy nghĩ về chuyện thất tình, khó bảo đảm sẽ không lần nữa bốc đồng.
Dường như không nghĩ tới Úc lão sư sẽ nói chuyện tình cảm với mình, Hạ Mân vẫn còn khổ sở, lại bị lão sư hỏi đến thì thấp tha thấp thỏm bất an: "Em...em sẽ điều chỉnh thật tốt ạ."
Úc Triệt lặng lẽ nhìn cô bé, mím môi mỉm cười, "Khi ra ngoài kia, em sẽ thấy việc mình làm không đáng đâu, tương lai sẽ có người tốt hơn đang chờ em đấy."
"Em bây giờ rất hối hận ạ." Hạ Mân ngay từ giây đầu tiên bị sặc nước liền hối hận, chết tiệt, để trừng phạt tên tra nam đó mà chọn cái chết thật là ngu ngốc.
Nhưng có một điều phải nói, Úc lão sư cười rộ lên sao lại đẹp đến như vậy chứ.
A a a a a a a, đáng tiếc là không thể chụp lại.
Úc Triệt từ trong túi rút ra một cuốn sách bìa cứng còn mới đưa cho Hạ Mân, "Trước đây trong giờ học cô có thấy em đang đọc <Đệ tam mạc>, đoán là em sẽ thích, nên mua một bản <Đệ tứ mạc> tặng em. Hãy trân trọng sinh mệnh, một đứa trẻ xuất sắc như em, không có lý do gì để hành động cảm tính như vậy. Trong sách không có đạo lý gì lớn, nhưng có thể chữa lành, khi đọc xong đối với thế giới này sẽ không quá thất vọng."
"Lão sư làm sao biết em thích Lâm Tri Dạng ạ?" Hạ Mân như nhặt được của quý, mừng rỡ ríu rít hỏi: "Cô cũng đọc sách của chị ấy sao ạ? Em còn tưởng cô chỉ đọc những cuốn sách trứ danh và triết học thôi chứ."
Úc Triệt khó có khi mỉm cười nói: "Có muốn thở một hơi không."
"Cảm ơn lão sư!"
"Cho nên, còn suy nghĩ vẩn vơ không?"
"Không ạ, em còn chưa được gặp được tác giả yêu thích, còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành." Thất bại trong tình cảm chỉ là một môn học trong khóa học tình cảm mà thôi, trượt thì trượt, chỉ cần những môn bắt buộc giữ được điểm số mới là điểm mấu chốt.
Đây là cố vấn lão sư nói cho cô bé.
Úc Triệt nói: "Chỉ cần em làm tốt, sẽ gặp được cô ấy."
Hạ Mân hiểu được được tấm lòng nàng, đơn giản chỉ nghĩ lời lão sư chỉ là an ủi, nhưng cũng rất thõa mãn: "Tận dụng lời chúc tốt đẹp của lão sư, em hy vọng sẽ có cơ hội gặp được Lâm Tri Dạng."
Dù sao chỉ mới gặp Lâm Tri Dạng qua màn ảnh, thật tiết còn chưa được nhìn thấy người thật bao giờ.
...
6 giờ 50 phút, Úc Triệt đến căn hộ, đổi giày, cời áo khoác dài treo lên tường.
Lâm Tri Dạng lúc này đang nằm chơi game, trận chiến có lẽ càng lúc càng căng thẳng, tựa hồ không có thời gian để chiêu đãi Úc Triệt, mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, có lệ nói: "Em sắp xong rồi, chị nghỉ trước đi, tắm trước cũng được."
"Ừm." Úc Triệt tập mãi thành quen mà đồng ý, đem đống giấy gói đồ ăn vặt dọn lại vất vào thùng rác, vội lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, nhàn nhạt nói: "Ăn không?"
Lâm Tri Dạng liếc mắt, không rảnh tay: "A" một cái, ý bảo Úc Triệt lột vỏ rồi bỏ vào miệng giúp cô, "Chị sao mà có kẹo trong túi thế?" Úc Triệt thường ngày không có thói quen ăn quà vặt.
"Học sinh đưa." Úc Triệt thế mà cũng phối hợp lột giấy gói kẹp, cầm que kẹo đưa đến bên miệng Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng vừa há miệng ngậm lấy, hơn nửa ngày vẫn chưa nếm thử, thẳng đến khi ra quân trở về lại cứ địa, mới thả lỏng mà nếm vài cái: "Là vị quả vải! Vị trái cây đậm ghê."
Úc Triệt nhìn cô quá mê chơi game, chời đợi một lát mới hỏi: "Ăn ngon không?"
Lâm Tri Dạng đang đẩy tháp, hai phút trôi qua vẫn chưa trả lời câu hỏi này, đến khi hai chữ "chiến thắng" hiện lên trên màn hình, cô mới trở lại hiện thực.
Ném di động sang bên cạnh Úc Triệt, lấy kẹo trong miệng ra, đưa môi đến gần nàng, thanh âm dụ hoặc hỏi: "Ăn ngon lắm, chị muốn nếm thử không?"
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
Khuôn mặt vờ giận dỗi, làn da trắng nõn tinh tế, long mi cong vút, mũi cao thẳng tắp, nhưng miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn Úc Triệt. Phảng phất như một con tiểu linh thú về đêm yếu khí, nhưng rất đáng yêu.
Úc Triệt mặc trên người bộ đồ ngủ tay dài màu đen, cúc cài đến nất trên cùng, nhìn bộ dáng thực nghiêm cẩn.
Này đúng là bộ dáng cấm dục rồi.
Lâm Tri Dạng cười, nhớ tới vừa rồi phát sóng trực tiếp không nhịn được có cùng fans nói về Úc Triệt, đương nhiên là người kia không hề hay biết.
Úc Triệt thấy cô không nói lời nào, chỉ ngây ngốc cười, nhịn xuống cảm giác thõa mãn đang từ từ dâng lên trong lồng ngực, bình tĩnh hỏi: "Cười cái gì?"
Lâm Tri Dạng nghiền ngẫm từng chữ một: "Muốn cười thì cười, cái này cũng phải báo cáo sao ạ? Em cũng không giống Úc lão sư xưa nay đều ít nói ít cười."
Biều cảm của Úc Triệt không nhiều lắm, những cảm xúc như vui mừng tức giận hình như đều không có duyên với nàng. Thiếu thốn biểu cảm cũng có nhiều chỗ tốt, trên mặt Úc Triệt cơ hồ không có nếp nhăn, cho dù ánh đèn ngủ chiếu sáng lên gương mặt của nàng, Lâm Tri Dạng cũng không thể tìm ra bất kì khuyết điểm nào.
Thế nên nhìn được nửa chừng, cô thực không thể nhịn được mà muốn thỉnh giáo Úc Triệt: "Chị bảo dưỡng như thế nào thế? Chỉ em với."
Biểu tình thiếu kiên nhẫn và bối rối của Úc Triệt thực sự đặc sắc, như thế muốn nói "Em có bệnh sao".
Đôi mắt đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, mỗi lần Lâm Tri Dạng tươi cười, nhìn kỹ dưới khóe mắt đã có vài nhếp nhăn nho nhỏ.
Mà Úc Triệt lớn hơn cô năm tuổi, trạng thái so với cô lại quá tốt. Này thật không công bằng!
Úc Triệt nào biết rằng trong đầu nhỏ Lâm Tri Dạng lại hiện ra ý nghĩ cổ quái này, xem cô không có chuyện gì quan trọng, liền đặt di động lên giá đỡ ở trên bàn, giải phóng đôi tay, dùng máy tính tiếp tục soạn giáo trình.
Nàng tiện tay đặt xuống, cũng không cố tình chọn góc độ, Lâm Tri Dạng chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt cùng lỗ tai nhỏ của nàng. Tiếng gõ phím của nàng rất có quy luật, cũng rất vô tình.
Lâm Tri Dạng bất đắc dĩ vùi mặt vào gối. Nếu mà nói về người không hiểu phong tình nhất, Úc Triệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.
Nghe tiếng gõ phím chợt dừng lại, cô làm nũng khẽ rên rỉ nói: "Làm sao mà hôm nay mới thứ bảy vậy trời, em nhớ chị quá."
Cách một màn hình di động, bất kể là tin nhắn hay là gọi video, Úc Triệt đều thật lạnh nhạt.
Thấy được sờ được, tốt xấu còn có thể đào từ tảng băng ra được chút cảm xúc khác, đọc vị biểu cảm của Úc Triệt luôn là thứ mà Lâm Tri Dạng hứng thú yêu thích nhất.
Lặng im vài giây, thanh âm trầm thấp của Úc Triệt truyền tới: "Còn bốn ngày thôi, sẽ rất nhanh."
Còn bốn ngày, không phải là "ngày mai gặp".
Dù không phải là đáp án mong muốn, nhưng Lâm Tri Dạng đã sớm đoán được, ngoan ngoãn thu hồi chờ mong không thực tế. Muốn Úc Triệt ngày mai ra cửa là không có khả năng, nào có nhiều lần phá lệ như vậy, lần đó chỉ là dỗ cô mà thôi.
Tâm tin có chút hạ xuống, ghé đầu vào gối bông, không nói nửa lời.
Úc Triệt bận rộn một lúc không nghe được động tĩnh, cho rằng cô đã cúp máy, dừng tay gõ phím lại, dời sang nhìn lên màn hình di động.
Thấy Lâm Tri Dạng cũng không có cúp, mà là sâu xa nhìn chằm chằm vào màn hình, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Không vui sao?"
Lâm Tri Dạng rốt cuộc cũng được chú ý, không vui mà nói: "Thứ bảy á, vẫn bận rộn như vậy sao?"
Úc Triệt tận tâm giải thích: "Không có chuyện khác nhưng phải làm việc."
Chỉ có thể làm việc.
Một lúc trôi qua đã đến giờ đi ngủ, cuộc sống của nàng là vậy, Lâm Tri Dạng nghe xong liền cảm thấy không chút thú vị.
"Không cần về nhà ăn cơm với gia đình sao?"
"Không cần."
Lâm Tri Dạng chợt nhớ lại xem Úc Triệt có bạn không, cô giống như trước nay chưa từng nghe nàng nhắc tới, cũng chưa thấy qua.
Có lẽ là có, nhưng cô không nghĩ là mình biết được.
"Vậy được rồi, chị bận rộn đi." Lâm Tri Dạng chỉ là tâm huyết dâng trào muốn gặp nàng, Úc Triệt nể tình nhận cuộc gọi video đã là không tồi, lúc này quả thật là không còn gì để nói.
Trước khi tắt máy cô hỏi: "Có hôn chúc ngủ ngon không?"
"Không có." Úc Triệt nghiêm túc trả lời.
"Thật không thể hôn nhẹ một cái thôi sao?"
Trên mặt cô nụ cười xấu xa không giấu được, Úc Triệt không muốn bị cô trêu, gằn từng chữ một: "Tôi muốn ngủ."
Lâm Tri Dạng kịp thời ngăn nàng lại, nói ra một đề nghị như dâng một vật quý báu cho nàng: "Chị có bài nào muốn nghe không? Em có thể luyện tập, lần sau sẽ hát cho chị nghe."
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Tri Dạng không, nhưng sắc mặt của Úc Triệt hòa hoãn đi rất nhiều, gần như dịu dàng nói: "Đã không có."
Câu trả lời này thật kỳ lạ, nếu không có thì là không có, tại sao lại là "Đã không có".
Nhưng Lâm Tri Dạng rất không vui, hiếm khi cô có một lần tự đề cử bản thân để lấy lòng người, nhưng lại bị từ chối một cách bâng quơ như vậy.
Cô cũng không có tệ như vậy nha.
Nghĩ lại thông cảm cho Úc Triệt đêm nay không cao hứng lắm, có thể là gọi video nên không được tự nhiên lắm, thế nên mới thôi: "Em cúp đây."
"Ừm."
...
Thứ hai sau khi lên lớp rồi trở về văn phòng, Úc Triệt ngồi xuống uống tách trà nghỉ ngơi, nghe mấy lão sư đang bàn luận về việc có một sinh viên năm hai vừa nhảy xuống hồ để tự sát vì tình.
Vốn chỉ định lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại cảm khái học sinh bây giờ thật dễ xúc động, thẳng đến khi nghe được tên mới mở miệng hỏi: "Hạ Mân? Năm hai sao?"
Úc Triệt chưa bao giờ tham dự vào mấy cuộc nói chuyện phiếm như vậy, nàng thường chỉ làm việc của mình, lão sư kể chuyện nghe nàng hỏi tựa hồ thụ sủng nhược kinh, cao giọng đáp lại: "Đúng vậy, chính là lớp phó học tập năm hai Hạ Mân. Cô bé còn trẻ, nghe nói là tình cảm gặp trắc trở mà luẩn quẩn trong lòng, thật đáng tiếc."
Lòng Úc Triệt như bị nhéo một cái, nhíu mày hỏi: "Người không sao chứ?"
"Không sao không sao, cô bé đã được cấp cứu ngay tại chỗ, cố vấn lão sư đã đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra rồi." Nhìn thấy vẻ lo láng của Úc Triệt, lão sư văn học cổ đại trấn án nói: "Cứu kịp thời, hẳn là không có vấn đề gì đâu."
"Vâng." Úc Triệt gật đầu cảm ơn, xoay người lại, ngừng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Các lão sư khác biết tính tình nàng, cũng sẽ không tìm nàng nói chuyện.
Hạ Mân là một trong nghĩ sinh viên tích cực nhất trong lớp văn học hiện đai và đương đại, cô bé luôn đạt trên 90 điểm trong các kì thi, người thông minh, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ. Bất kể về tính cách hay là thái độ học tập, Úc Triệt đều rất thưởng thức cô bé.
Nếu chỉ vì tình cảm mà tổn thương đến bản thân, thật sự không nên, may mà người không có gì nghiêm trọng.
Biết được Hạ Mân làm kiểm tra ở bệnh viện và được xuất viện rồi theo dõi thêm hai ngày tại nhà, Úc Triệt trước tiên đi đến kí túc xá của cô bé sớm nhất có thể.
Các sinh viên năm hai buổi chiều đều có lớp học, phòng 317 chỉ có một mình Hạ Mân. Các phòng khác có không ít sinh viên trốn học, thấy Úc Triệt đi ngang liền tỉnh cả ngủ, sợ hãi mà bỏ chạy.
Hạ Mân thấy Úc Triệt đến nháy mắt cũng phát ngốc, không rõ thường ngày khi lên lớp mình cũng không tiếp xúc nhiều với nữ thần lạnh lùng, như thế nào cô ấy lại đột ngột đến thăm như vậy.
Úc Triệt nói: "Đến thăm em."
Hạ Mân vui mừng ra mặt, vừa định nghênh chào nàng vào, đột nhiên lại kép cửa lại, chừa khe nho nhỏ nhìn nàng giải thích: "Úc lão sư, phòng ngủ em có chút bừa ạ."
Úc Triệt cũng không để ý: "Không liên quan, tôi không đến kiểm tra."
Hạ Mân không nhúc nhích, Úc Triệt nhìn thấy trên nét khó xử trên khuôn mặt cô bé, gật đầu, lui về phía sau nửa bước: "Được, cho em năm phút dọn dẹp."
Hạ Mân như được đại xá, cảm kích mà cúi người cảm ơn nàng, đóng cửa hỏa tốc đi dọn dẹp phòng ngủ.
Trong lúc chờ đợi, màn hình di động sáng lên, Úc Triệt đưa mắt nhìn, biểu tình bất biến, đứng ở bên cửa sổ hành lang nhận điện thoại, "7 giờ, không cần chờ em, em ăn ở nhà ăn xong sẽ qua."
Nói xong nhắn thêm hai tin nhắn, quay đầu lại thì thấy Hạ Mân đã đứng ở cửa chờ, ngoan ngoãn mà nói: "Lão sư, mời cô vào ạ."
Úc Triệt đi theo vào, mắt nhìn thẳng nhưng cũng thấy được trong phòng rất loạn, phỏng chừng vừa rồi chỉ là đem những thứ không tiện cho người khác xem dọn đi thôi.
Nàng ngồi trên chiếc ghế mà Hạ Mân cố ý dọn cho nàng, ra hiệu bảo Hạ Mân đến ngồi trước mặt, "Em còn cảm thấy không khỏe không?"
Hạ Mân biết Úc lão sư luôn luôn ngoài lạnh trong nóng, ngoại trừ cố vấn lão sư, đây là lão sư chuyên ngành đầu tiên quan tâm đến thân thể của cô bé, nhất thời xúc động xen lẫn xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Không còn khó chịu nữa ạ."
Úc Triệt quan sát sắc mặt cô bé thực sự không có gì, vừa rồi cô bé bước đi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm nói: "Tuần này ở kí túc xa nghỉ ngơi thật tốt, tuần sau rồi hãy lên lớp."
Hạ Mân vội vã muốn trở lại lớp, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em nghỉ ngơi tốt rồi ạ."
Úc Triệt không đồng ý với cô bé, sắc bén nói: "Vết thương lòng cũng chữa lành tốt rồi sao?"
Mới xảy ra chuyện lớn như vây, sinh viên cùng lão sư đều đang bàn tán xôn xao, lúc này nếu Hạ Mân trở lại lớp, e rằng lúc ấy vô tình sẽ bị tổn thương. Nếu như cô bé vẫn chưa thoát ra được và vẫn suy nghĩ về chuyện thất tình, khó bảo đảm sẽ không lần nữa bốc đồng.
Dường như không nghĩ tới Úc lão sư sẽ nói chuyện tình cảm với mình, Hạ Mân vẫn còn khổ sở, lại bị lão sư hỏi đến thì thấp tha thấp thỏm bất an: "Em...em sẽ điều chỉnh thật tốt ạ."
Úc Triệt lặng lẽ nhìn cô bé, mím môi mỉm cười, "Khi ra ngoài kia, em sẽ thấy việc mình làm không đáng đâu, tương lai sẽ có người tốt hơn đang chờ em đấy."
"Em bây giờ rất hối hận ạ." Hạ Mân ngay từ giây đầu tiên bị sặc nước liền hối hận, chết tiệt, để trừng phạt tên tra nam đó mà chọn cái chết thật là ngu ngốc.
Nhưng có một điều phải nói, Úc lão sư cười rộ lên sao lại đẹp đến như vậy chứ.
A a a a a a a, đáng tiếc là không thể chụp lại.
Úc Triệt từ trong túi rút ra một cuốn sách bìa cứng còn mới đưa cho Hạ Mân, "Trước đây trong giờ học cô có thấy em đang đọc <Đệ tam mạc>, đoán là em sẽ thích, nên mua một bản <Đệ tứ mạc> tặng em. Hãy trân trọng sinh mệnh, một đứa trẻ xuất sắc như em, không có lý do gì để hành động cảm tính như vậy. Trong sách không có đạo lý gì lớn, nhưng có thể chữa lành, khi đọc xong đối với thế giới này sẽ không quá thất vọng."
"Lão sư làm sao biết em thích Lâm Tri Dạng ạ?" Hạ Mân như nhặt được của quý, mừng rỡ ríu rít hỏi: "Cô cũng đọc sách của chị ấy sao ạ? Em còn tưởng cô chỉ đọc những cuốn sách trứ danh và triết học thôi chứ."
Úc Triệt khó có khi mỉm cười nói: "Có muốn thở một hơi không."
"Cảm ơn lão sư!"
"Cho nên, còn suy nghĩ vẩn vơ không?"
"Không ạ, em còn chưa được gặp được tác giả yêu thích, còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành." Thất bại trong tình cảm chỉ là một môn học trong khóa học tình cảm mà thôi, trượt thì trượt, chỉ cần những môn bắt buộc giữ được điểm số mới là điểm mấu chốt.
Đây là cố vấn lão sư nói cho cô bé.
Úc Triệt nói: "Chỉ cần em làm tốt, sẽ gặp được cô ấy."
Hạ Mân hiểu được được tấm lòng nàng, đơn giản chỉ nghĩ lời lão sư chỉ là an ủi, nhưng cũng rất thõa mãn: "Tận dụng lời chúc tốt đẹp của lão sư, em hy vọng sẽ có cơ hội gặp được Lâm Tri Dạng."
Dù sao chỉ mới gặp Lâm Tri Dạng qua màn ảnh, thật tiết còn chưa được nhìn thấy người thật bao giờ.
...
6 giờ 50 phút, Úc Triệt đến căn hộ, đổi giày, cời áo khoác dài treo lên tường.
Lâm Tri Dạng lúc này đang nằm chơi game, trận chiến có lẽ càng lúc càng căng thẳng, tựa hồ không có thời gian để chiêu đãi Úc Triệt, mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, có lệ nói: "Em sắp xong rồi, chị nghỉ trước đi, tắm trước cũng được."
"Ừm." Úc Triệt tập mãi thành quen mà đồng ý, đem đống giấy gói đồ ăn vặt dọn lại vất vào thùng rác, vội lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, nhàn nhạt nói: "Ăn không?"
Lâm Tri Dạng liếc mắt, không rảnh tay: "A" một cái, ý bảo Úc Triệt lột vỏ rồi bỏ vào miệng giúp cô, "Chị sao mà có kẹo trong túi thế?" Úc Triệt thường ngày không có thói quen ăn quà vặt.
"Học sinh đưa." Úc Triệt thế mà cũng phối hợp lột giấy gói kẹp, cầm que kẹo đưa đến bên miệng Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng vừa há miệng ngậm lấy, hơn nửa ngày vẫn chưa nếm thử, thẳng đến khi ra quân trở về lại cứ địa, mới thả lỏng mà nếm vài cái: "Là vị quả vải! Vị trái cây đậm ghê."
Úc Triệt nhìn cô quá mê chơi game, chời đợi một lát mới hỏi: "Ăn ngon không?"
Lâm Tri Dạng đang đẩy tháp, hai phút trôi qua vẫn chưa trả lời câu hỏi này, đến khi hai chữ "chiến thắng" hiện lên trên màn hình, cô mới trở lại hiện thực.
Ném di động sang bên cạnh Úc Triệt, lấy kẹo trong miệng ra, đưa môi đến gần nàng, thanh âm dụ hoặc hỏi: "Ăn ngon lắm, chị muốn nếm thử không?"
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<