Chương 12
Vị glucose đọng lại tan ra trong miệng, từng đợt từng đợt ngọt ngào trong vòm miệng, hương vị ấy dần dần tràn thấm đến trái tim. Như một nút thắt được buộc chặt, gắt gao thắt chặt chút suy nghĩ vẩn vơ.
"Bạn có thể tưởng tượng được loại ngọt ngào này không? Người yêu bạn là một lão sư ít nói ít cười, thu được kẹo của học sinh, cất vào túi xách, thời điểm đến gặp bạn tự mình lột vỏ kẹo đút cho bạn ăn. Sau đó nàng hỏi bạn ăn ngon không, cuối cùng các bạn cùng nhau môi kề môi nhấm nháp, đó sẽ là một viên kẹo ngọt ngào nhất mà bạn đã từng ăn."
Nếu có một ngày có thể nói cho cả thế giới biết, Lâm Tri Dạng đã nghĩ kĩ đến việc đăng đoạn văn án này lên vòng bạn bè.
Không ham mê ăn uống, đối với hết thảy đồ ngọt cùng đồ ăn vặt đều là kính nhi viễn chi*, nhưng thẳng đến ngày hôm nay Úc Triệt mới phát hiện, thì ra hương vị kẹo ngọt lại làm người ta trầm mê đến thế.
*Kính nhi viễn chi (敬而遠之): chỉ đối với một việc/người gì đó đáng kính trọng nhưng bản thân không muốn đến gần.
Hay đơn giản nói, nàng chỉ thích dư vị kẹo ngọt trong miệng Lâm Tri Dạng?
Từ trên môi nàng lướt hôn đến cổ, làn da tuyết trắng non nớt mịn màn hiện ra trước mắt, Lâm Tri Dạng nhớ tới nơi này đã từng có một vết đỏ rất đẹp.
Nhưng vẫn là nên ít trêu chọc Úc Triệt thì tốt hơn, nếu làm lại lần nữa, e là Úc lão sư sẽ đánh người.
Ý nghĩ tà ác cùng thiện lương đấu nhau trong đầu Lâm Tri Dạng, mặt chôn nơi hõm cổ một lúc lâu, Úc Triệt nhịn rồi lại nhịn, từng đợt từng đợt run lên: "Còn chưa có tắm rửa."
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, "Được, đi tắm thôi." Lâm Tri Dạng đứng lên đem nàng kéo vào phòng tắm.
Những giọt nước trên cửa kính nối liền trượt xuống, tạo nên một mảnh trời ẩm ướt. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bị hơi nước nhuộm đến ửng hồng mờ ảo, mông lung phong tình, hô hấp phập phồng lên xuống, xương quai xanh gầy gò thẳng tắp càng lộ rõ ra.
Mồ hôi túa ra từ trán, trượt qua sườn mặt tụ dưới cằm, từng giọt rơi xuống nơi đỉnh núi.
Nụ hôn của Lâm Tri Dạng ngày một dày đặc hơn, dồn dập đến nỗi không cho nàng thời gian trống để thở dốc, nhưng từ những nụ hôn ấy Úc Triệt vẫn có thể ngửi thấy một chút hương vị quả vải ngọt ngào.
Liên tục chiến đấu ở các chiến trường, sau khi ngã người lên giường, ngọn đèn mờ ở soi chiếu hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, đôi mắt Úc Triệt phủ một tầng sương rung động, Lâm Tri Dạng như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Úc lão sư, có thoải mái không?"
Ba chữ này khiến Úc Triệt thanh tỉnh một chút, bàn tay đang đỡ lấy vai cô đột nhiên siết chặt, nghiêm túc nói: "Đừng gọi như vậy."
Đừng gọi như vậy, có những vấn đề khó có thể nói ra.
"Thế gọi cái gì đây?" Lâm Tri Dạng nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chị ~"
Đột nhiên cơ thể căng chặt lại, đầu ngón tay bắt lấy gối bên cạnh chôn mặt vào trong, đè nén tiếng thở dốc cùng rên rỉ không kìm lại được, đem tất cả khoái cảm và dục vọng theo dòng nước chảy ra.
Lâm Tri Dạng cắn lấy tai nàng, xảo quyệt nói: "Nhanh như vậy?"
Úc Triệt thoáng chốc thất thần, Lâm Tri Dạng rất ít khi gọi nàng như vậy, nàng thường quên mất mình so với cô lớn hơn năm tuổi.
Quay ngược dòng thời gian trở về quá khứ, là một năm mà nàng tuyệt vọng nhất, trước mắt đều u ám xám xịt, nàng như một cái xác không hồn, ép buộc bản thân phải sống thật tốt. Mà một năm đó, lo lắng duy nhất của Lâm Tri Dạng chính là áp lực học tập cùng thi cử vào năm cuối cấp ba.
Nàng đang suy nghĩ về việc làm thế nào để có thể thoát ra khỏi vũng lầy mà sống sót, trong khi Lâm Tri Dạng đang suy nghĩ về việc có thể vào trường đại học nào, đối với tương lai tươi đẹp đều đang rất chờ mong.
Đó là sự chênh lệch năm năm.
Dòng thời gian tiếp tục trôi, ở thời điểm nàng đã chuẩn bị tốt việc sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chấp nhận cuộc sống cô đơn buồn tẻ, sự xuất hiện ngoài ý muốn của người này, giống như pháo hoa sáng trong màn đêm mùa hạ, nở rộ lộng lẫy trên bầu trời cao vô tận.
Còn nửa tháng nữa, nàng sẽ ba mươi tuổi, cuộc sống vô tư vô vị cứ thế trôi qua, rồi cũng sẽ trôi đến ranh giới cuối cùng.
Mà Lâm Tri Dạng, ở cái tuổi dễ dàng gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cô vẫn luôn kiên định, nàng thường rất hâm mộ cuộc sống tươi đẹp cùng tự do tự tại của Lâm Tri Dạng.
Lần đầu tiên mở sách của Lâm Tri Dạng ra, nàng đã nghĩ, sẽ có người có thái độ sống như vậy sao. Lúc đầu cũng không tin, đoán rằng cuốn sách đa phần tác giả tự là sáng tác ra, nhưng đọc được một nửa, nàng chợt vô điều kiện tín nhiệm tác giả.
Có thể viết những từ ngữ như vậy, chắc chắn không thể là giả.
Sau khi gặp Lâm Tri Dạng, nàng đã sốc khi nhận ra con người thật của Lâm Tri Dạng càng đặc biệt hơn hình ảnh mà nàng nhớ được qua sách, dường như cô có rất ít phiền não, hành động luôn dứt khoát.
Úc Triệt nghĩ đến đây thực hổ thẹn, phiền não lớn nhất trước mắt Lâm Tri Dạng chính là nàng, mà nàng không phải cố ý.
Lâm Tri Dạng bị ánh mắt phức tạp của nàng nhìn đến không có chỗ trốn, "Không thích em gọi vậy sao?"
Không đợi Úc Triệt lên tiếng, cô xoa nhẹ đầu Úc Triệt, giống như vuốt ve mèo con, cười dỗ dành: "Được rồi, sau này chị phải nói là chị gái của em là được, nghe chưa?"
Úc Triệt rất ngoan, thời điểm nói chuyện tốt nhất chính là sau khi xong xuôi chính sự rồi cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm. Ngày thường người này đoan chính bao nhiêu, bây giờ dù cho bị Lâm Tri Dạng khi dễ như vậy, nàng cũng chỉ là nhíu màu, hờn dỗi nói một câu: "Không biết lớn nhỏ."
Lâm Tri Dạng áp sát đến trước mặt nàng, "Ai lớn hơn?"
Nói xong liền thoáng liếc nhìn phía trong chăn bông, dâm đãng cười, thâm sâu đồng ý, "Ừm hửm, chị lớn."
Úc Triệt không hề có lực uy hiếp mà trừng mắt nhìn cô, kéo chăn bông lên quấn chặt lấy mình, "Lâm Tri Dạng."
"Bái bai, em đi rửa mặt đây."
Nếu trêu chọc đồng chí sông băng thêm chút nửa sẽ phải chịu núi băng phun trào, Lâm Tri Dạng một vừa hai phải, quyết đoán lui đi tránh nạn.
Hôm nay bắt đầu sớm, tắm xong mới hơn 9 giờ, Lâm Tri Dạng sợ mặc áo ngủ ra ban công quá lạnh, vì thế nên thay quần áo.
Úc Triệt tắm xong ra ngoài sắc mặt đều thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Lâm Tri Dạng giải thích: "Em thay quần áo để ra ban công ngồi, em muốn cùng bọn Minh Tiêu Kiều chơi game, giọng có thể rất lớn."
Úc Triệt tâm tình bất động thanh sắc hạ xuống, "Còn chơi?"
Có chút ngượng ngùng, Lâm Tri Dạng thương lượng nói: "Đêm nay khó có khi mọi người đều rảnh, lập tổ đội luôn á, em chơi một giờ liền vào, được không chị?"
Úc Triệt hiểu cô có nhiều bạn bè, các cô ấy có công việc của mình, gặp mặt không dễ dàng, một đám người lớn mê game.
"Không cần ra ngoài, gió rất lớn. Tôi mang tai nghe đọc sách, sẽ không nghe thấy, không sao."
Úc Triệt cầm trên tay cuốn <Kim phấn thế gia>, Lâm Tri Dạng thấy nàng thật sự không có gì, vui vẻ đáp ứng. Nhưng vẫn sợ Úc Triệt sẽ phiền, vì thế chỉ nằm trên sô pha chơi game.
"Bắn đi bắn đi."
"Khá lắm, chỗ này có khoảng trống, cậu có thể ráng đừng dính tới người ta được không."
"Đừng đưa, đi đường dây đi."
Cậu là công chúa, không phải là hộ vệ."
"Phế vật! Vậy mà cũng trách tớ."
"^%**&^##"
Úc Triệt: "..." Cư nhiên mắng bạn vậy hả.
Thất thần mà lật một trang sách, tai nghe bluetooth như vật trang trí trên lỗ tai, căn bản không có mở chút âm nhạc nào.
Nàng không muốn nghe nhạc, cũng không sợ ồn.
Ở trước mặt bạn bè, cô khác hẳn với hình ảnh chu đáo thích làm nũng cùng làm mấy chuyện xấu mất hình tượng, tựa hồ càng có thêm sức sống, giương nanh múa vuốt, vô tư không đố kỵ gì, muốn nói gì cũng có thể thoải mái nói.
Cô và Minh Tiêu Kiều giống nhau, đều là người trời sinh hướng về mặt trời.
*
Đồng hồ báo thức của Úc Triệt tối qua đã bị Lâm Tri Dạng cưỡng chế tắt đi, buổi sáng hai người ôm ấp nhau ngủ đến khi tự tỉnh. Quá thời gian ăn sáng Úc Triệt tỉnh dậy vì đói, cẩm di động lên kiểm tra, thời gian đã 8 giờ 40.
Không thể không thừa nhận, ở bên cạnh Lâm Tri Dạng, chất lượng giấc ngủ của nàng tốt đến đáng sợ.
Nàng vừa động, Lâm Tri Dạng liền tỉnh theo, ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một chút đi."
"Ngủ tiếp thì giữa trưa mất."
"Vậy giữa trưa hả dậy." Lâm Tri Dạng giống như nói mớ cũng giống như đang lên kế hoạch: "Giữa trưa rời giường đi ăn, buổi chiều đi xem phim, buổi tối đi dạo phố, dù sao hôm nay chị cũng không làm gì."
Úc Triệt chống nửa người ngồi dậy, nghe xong lời này như bị đóng băng, cứng ngắt bất động trên giường, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Tiếng thở dài của Lâm Tri Dạng từ trong chăn vọng ra: "Đùa chị thôi, chị bận đi thì đi đi, em muốn ngủ nướng."
Không rõ là đó là thanh âm vô tình phát ra hay là do khó chịu, nhưng Úc Triệt biết rõ mình là một kẻ xấu, điều cô gái nhỏ của nàng muốn nhất, nàng lại không thể cho được.
"Không phải dạ dày không tốt sao, dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."
"Không muốn ăn." Lâm Tri Dạng kéo chăn bịt kín lỗ tai mình, tỏ vẻ không vui.
Úc Triệt giúp cô chỉnh lại góc chăn, cái gì cũng không nói, xuống giường rửa mặt, thực mau liền ra cửa.
Một lát sau, Lâm Tri Dạng bị nàng đánh thức, thanh âm của nàng dịu dàng hiếm thấy: "Tôi mua mì thịt bò cùng sữa đậu nành rồi, rời giường rửa mặt, ăn xong rồi ngủ nướng."
Mặc dù không giống như những ảo tưởng của Lâm Tri Dạng, nhưng được ăn mì thịt bò, Lâm Tri Dạng vui vẻ đến mức cảm giác thèm ăn của cô cũng tăng lên đáng kể.
Úc Triệt không phải có tiến bộ sao? Trước kia, vào buổi sáng nàng đều không chịu nói chuyện, hiện tại còn học được có qua có lại sao.
Trẻ nhỏ cũng dễ dạy bảo.
Lại cho nàng một chút thời gian.
Sau khi ăn xong Lâm Tri Dạng đăng lên vòng bạn bè một bài đăng chỉ có cô mới thấy được, "Thanh thủ trước năm mới, đem nàng trở thành bạn gái chân chính."
Cô đã phân tích được một số nguyên nhân, cô cùng Úc Triệt thành ra như vậy, phải nói đến đêm giao thừa năm ngoái. Lúc đó cô bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, nên đã nói về chuyện lăn lộn trên giường trước, về sau khó để nói về tình cảm nữa rồi.
Trong một đoạn thời gian rất dài, cô cảm giác được, Úc Triệt đối với mình không phải là tín nhiệm, phảng phất coi cô như một người tùy tiện, ai cũng có thể lăn lên giường.
Lâm Tri Dạng quyết tâm trước năm mới, lần nữa thay đổi cục diện bế tắc này, nghiêm túc một lần nói đến chuyện yêu đương.
Chuyện tốt sắp tới rồi.
Hai ngày sau, Mạnh Dữ Ca gửi tin nhắn, tinh thần cao nói: "Tuần sau tớ về nước, dọn phòng sạch chưa?"
Lâm Tri Dạng thề son sắt: "Như cậu yêu cầu, bảo đảm tốt như ở nhà, để cho cậu ở đến không muốn đi."
"Ha, nhiệt tình vậy sao." Mạnh Dữ Ca chưa bao giờ khách khí với cô: "Tớ gửi thông tin chuyến bay cho cậu, nhớ đi đón nha."
"Vinh hạnh của em ạ."
"Chậc."
Sau khi nhìn thông tin chuyến bay Lâm Tri Dạng chợt bối rối, Mạnh Dữ Ca thế nhưng lại về Hoài Thành vào tối thứ tư, một tuần có nhiều ngày như vậy, cái tên chết dẫm kia lại chọn thứ tư.
Cô đành phải nhắn tin cho Úc Triệt: [Tuần sau chúng ta có thể đổi thời điểm gặp mặt không chị, bạn em về nước, em muốn đi đón cậu ấy.]
Cô đợi qua mấy giờ liền, Úc Triệt vẫn không có trả lời, thẳng đến thời điểm tan tầm, Lâm Tri Dạng mới gọi điện qua: "Sao không trả lời em vậy, có thể đổi không chị?"
Úc Triệt dường như càng lãnh đạm hơn: "Không thấy."
"Em muốn gặp chị, chúng ta đổi một chút được không? Cuối tuần có thể chứ?"
"Không được."
Lâm Tri Dạng vẫn hòa hảo thương lượng với nàng: "Thứ năm thì sao? Không phải cả ngày hôm đó chị không có tiết sao."
Lớp học buổi chiều của Úc Triệt tạm thời bị hủy bỏ, sau khi trở về nhà liền ngồi trong thư phòng vài giờ, trên bàn gỗ cuốn <Đệ tam mạc> được đặt cẩn thận, nàng đang đọc qua một đoạn kia:
"Thu dọn đồ đạc suốt đêm, viết ra tựa hồ chật vật khó tả được, nhưng lúc đó không buồn không vui, cũng không có chút cảm xúc dư thừa. Qua một tuần, đối phương cũng không muốn ở lại, nói trong phòng đều ta thân ảnh của người ấy, muốn xuất ngoại mới có thể trốn tránh được. Tôi chỉ muốn nói, mọi người gặp phải trục trặc trong tình cảm đều phải xuất ngoại sao, rõ ràng trong nước mới là nơi tốt nhất, là thánh địa chữa lành."
"Để nói sau."Úc Triệt trả lời rồi cúp máy.
Là nhân vật chính của câu chuyện này đã trở lại sao?
Trực giác mách bảo làm cho không thoải mái, kế hoạch sinh hoạt bị quấy rầy, càng làm cho nàng không muốn để ý đến Lâm Tri Dạng.
Buổi tối khi đi tản bộ ngang qua cửa hàng tiện lợi, lại tiện tay mua thêm vài que kẹo vị vải, sau khi về nhà cũng mở ra bỏ vào miệng.
Vị đường ngọt trực tiếp xông lên, ăn cũng không tính là ngon, cùng hương vị lần trước cách nhau rất xa.
Úc Triệt chịu đựng khó chịu ăn hết que kẹo.
Đăng nhập vào tài khoải weibo không ai biệt được, năm phút sau "Quả vải bị bạc hà" đăng một trạng thái: "Đường ngọt ngấy, đáng tiếc rằng ánh trăng của thi nhân không chỉ có một."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
"Bạn có thể tưởng tượng được loại ngọt ngào này không? Người yêu bạn là một lão sư ít nói ít cười, thu được kẹo của học sinh, cất vào túi xách, thời điểm đến gặp bạn tự mình lột vỏ kẹo đút cho bạn ăn. Sau đó nàng hỏi bạn ăn ngon không, cuối cùng các bạn cùng nhau môi kề môi nhấm nháp, đó sẽ là một viên kẹo ngọt ngào nhất mà bạn đã từng ăn."
Nếu có một ngày có thể nói cho cả thế giới biết, Lâm Tri Dạng đã nghĩ kĩ đến việc đăng đoạn văn án này lên vòng bạn bè.
Không ham mê ăn uống, đối với hết thảy đồ ngọt cùng đồ ăn vặt đều là kính nhi viễn chi*, nhưng thẳng đến ngày hôm nay Úc Triệt mới phát hiện, thì ra hương vị kẹo ngọt lại làm người ta trầm mê đến thế.
*Kính nhi viễn chi (敬而遠之): chỉ đối với một việc/người gì đó đáng kính trọng nhưng bản thân không muốn đến gần.
Hay đơn giản nói, nàng chỉ thích dư vị kẹo ngọt trong miệng Lâm Tri Dạng?
Từ trên môi nàng lướt hôn đến cổ, làn da tuyết trắng non nớt mịn màn hiện ra trước mắt, Lâm Tri Dạng nhớ tới nơi này đã từng có một vết đỏ rất đẹp.
Nhưng vẫn là nên ít trêu chọc Úc Triệt thì tốt hơn, nếu làm lại lần nữa, e là Úc lão sư sẽ đánh người.
Ý nghĩ tà ác cùng thiện lương đấu nhau trong đầu Lâm Tri Dạng, mặt chôn nơi hõm cổ một lúc lâu, Úc Triệt nhịn rồi lại nhịn, từng đợt từng đợt run lên: "Còn chưa có tắm rửa."
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, "Được, đi tắm thôi." Lâm Tri Dạng đứng lên đem nàng kéo vào phòng tắm.
Những giọt nước trên cửa kính nối liền trượt xuống, tạo nên một mảnh trời ẩm ướt. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bị hơi nước nhuộm đến ửng hồng mờ ảo, mông lung phong tình, hô hấp phập phồng lên xuống, xương quai xanh gầy gò thẳng tắp càng lộ rõ ra.
Mồ hôi túa ra từ trán, trượt qua sườn mặt tụ dưới cằm, từng giọt rơi xuống nơi đỉnh núi.
Nụ hôn của Lâm Tri Dạng ngày một dày đặc hơn, dồn dập đến nỗi không cho nàng thời gian trống để thở dốc, nhưng từ những nụ hôn ấy Úc Triệt vẫn có thể ngửi thấy một chút hương vị quả vải ngọt ngào.
Liên tục chiến đấu ở các chiến trường, sau khi ngã người lên giường, ngọn đèn mờ ở soi chiếu hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, đôi mắt Úc Triệt phủ một tầng sương rung động, Lâm Tri Dạng như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Úc lão sư, có thoải mái không?"
Ba chữ này khiến Úc Triệt thanh tỉnh một chút, bàn tay đang đỡ lấy vai cô đột nhiên siết chặt, nghiêm túc nói: "Đừng gọi như vậy."
Đừng gọi như vậy, có những vấn đề khó có thể nói ra.
"Thế gọi cái gì đây?" Lâm Tri Dạng nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chị ~"
Đột nhiên cơ thể căng chặt lại, đầu ngón tay bắt lấy gối bên cạnh chôn mặt vào trong, đè nén tiếng thở dốc cùng rên rỉ không kìm lại được, đem tất cả khoái cảm và dục vọng theo dòng nước chảy ra.
Lâm Tri Dạng cắn lấy tai nàng, xảo quyệt nói: "Nhanh như vậy?"
Úc Triệt thoáng chốc thất thần, Lâm Tri Dạng rất ít khi gọi nàng như vậy, nàng thường quên mất mình so với cô lớn hơn năm tuổi.
Quay ngược dòng thời gian trở về quá khứ, là một năm mà nàng tuyệt vọng nhất, trước mắt đều u ám xám xịt, nàng như một cái xác không hồn, ép buộc bản thân phải sống thật tốt. Mà một năm đó, lo lắng duy nhất của Lâm Tri Dạng chính là áp lực học tập cùng thi cử vào năm cuối cấp ba.
Nàng đang suy nghĩ về việc làm thế nào để có thể thoát ra khỏi vũng lầy mà sống sót, trong khi Lâm Tri Dạng đang suy nghĩ về việc có thể vào trường đại học nào, đối với tương lai tươi đẹp đều đang rất chờ mong.
Đó là sự chênh lệch năm năm.
Dòng thời gian tiếp tục trôi, ở thời điểm nàng đã chuẩn bị tốt việc sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chấp nhận cuộc sống cô đơn buồn tẻ, sự xuất hiện ngoài ý muốn của người này, giống như pháo hoa sáng trong màn đêm mùa hạ, nở rộ lộng lẫy trên bầu trời cao vô tận.
Còn nửa tháng nữa, nàng sẽ ba mươi tuổi, cuộc sống vô tư vô vị cứ thế trôi qua, rồi cũng sẽ trôi đến ranh giới cuối cùng.
Mà Lâm Tri Dạng, ở cái tuổi dễ dàng gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cô vẫn luôn kiên định, nàng thường rất hâm mộ cuộc sống tươi đẹp cùng tự do tự tại của Lâm Tri Dạng.
Lần đầu tiên mở sách của Lâm Tri Dạng ra, nàng đã nghĩ, sẽ có người có thái độ sống như vậy sao. Lúc đầu cũng không tin, đoán rằng cuốn sách đa phần tác giả tự là sáng tác ra, nhưng đọc được một nửa, nàng chợt vô điều kiện tín nhiệm tác giả.
Có thể viết những từ ngữ như vậy, chắc chắn không thể là giả.
Sau khi gặp Lâm Tri Dạng, nàng đã sốc khi nhận ra con người thật của Lâm Tri Dạng càng đặc biệt hơn hình ảnh mà nàng nhớ được qua sách, dường như cô có rất ít phiền não, hành động luôn dứt khoát.
Úc Triệt nghĩ đến đây thực hổ thẹn, phiền não lớn nhất trước mắt Lâm Tri Dạng chính là nàng, mà nàng không phải cố ý.
Lâm Tri Dạng bị ánh mắt phức tạp của nàng nhìn đến không có chỗ trốn, "Không thích em gọi vậy sao?"
Không đợi Úc Triệt lên tiếng, cô xoa nhẹ đầu Úc Triệt, giống như vuốt ve mèo con, cười dỗ dành: "Được rồi, sau này chị phải nói là chị gái của em là được, nghe chưa?"
Úc Triệt rất ngoan, thời điểm nói chuyện tốt nhất chính là sau khi xong xuôi chính sự rồi cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm. Ngày thường người này đoan chính bao nhiêu, bây giờ dù cho bị Lâm Tri Dạng khi dễ như vậy, nàng cũng chỉ là nhíu màu, hờn dỗi nói một câu: "Không biết lớn nhỏ."
Lâm Tri Dạng áp sát đến trước mặt nàng, "Ai lớn hơn?"
Nói xong liền thoáng liếc nhìn phía trong chăn bông, dâm đãng cười, thâm sâu đồng ý, "Ừm hửm, chị lớn."
Úc Triệt không hề có lực uy hiếp mà trừng mắt nhìn cô, kéo chăn bông lên quấn chặt lấy mình, "Lâm Tri Dạng."
"Bái bai, em đi rửa mặt đây."
Nếu trêu chọc đồng chí sông băng thêm chút nửa sẽ phải chịu núi băng phun trào, Lâm Tri Dạng một vừa hai phải, quyết đoán lui đi tránh nạn.
Hôm nay bắt đầu sớm, tắm xong mới hơn 9 giờ, Lâm Tri Dạng sợ mặc áo ngủ ra ban công quá lạnh, vì thế nên thay quần áo.
Úc Triệt tắm xong ra ngoài sắc mặt đều thay đổi, lạnh giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Lâm Tri Dạng giải thích: "Em thay quần áo để ra ban công ngồi, em muốn cùng bọn Minh Tiêu Kiều chơi game, giọng có thể rất lớn."
Úc Triệt tâm tình bất động thanh sắc hạ xuống, "Còn chơi?"
Có chút ngượng ngùng, Lâm Tri Dạng thương lượng nói: "Đêm nay khó có khi mọi người đều rảnh, lập tổ đội luôn á, em chơi một giờ liền vào, được không chị?"
Úc Triệt hiểu cô có nhiều bạn bè, các cô ấy có công việc của mình, gặp mặt không dễ dàng, một đám người lớn mê game.
"Không cần ra ngoài, gió rất lớn. Tôi mang tai nghe đọc sách, sẽ không nghe thấy, không sao."
Úc Triệt cầm trên tay cuốn <Kim phấn thế gia>, Lâm Tri Dạng thấy nàng thật sự không có gì, vui vẻ đáp ứng. Nhưng vẫn sợ Úc Triệt sẽ phiền, vì thế chỉ nằm trên sô pha chơi game.
"Bắn đi bắn đi."
"Khá lắm, chỗ này có khoảng trống, cậu có thể ráng đừng dính tới người ta được không."
"Đừng đưa, đi đường dây đi."
Cậu là công chúa, không phải là hộ vệ."
"Phế vật! Vậy mà cũng trách tớ."
"^%**&^##"
Úc Triệt: "..." Cư nhiên mắng bạn vậy hả.
Thất thần mà lật một trang sách, tai nghe bluetooth như vật trang trí trên lỗ tai, căn bản không có mở chút âm nhạc nào.
Nàng không muốn nghe nhạc, cũng không sợ ồn.
Ở trước mặt bạn bè, cô khác hẳn với hình ảnh chu đáo thích làm nũng cùng làm mấy chuyện xấu mất hình tượng, tựa hồ càng có thêm sức sống, giương nanh múa vuốt, vô tư không đố kỵ gì, muốn nói gì cũng có thể thoải mái nói.
Cô và Minh Tiêu Kiều giống nhau, đều là người trời sinh hướng về mặt trời.
*
Đồng hồ báo thức của Úc Triệt tối qua đã bị Lâm Tri Dạng cưỡng chế tắt đi, buổi sáng hai người ôm ấp nhau ngủ đến khi tự tỉnh. Quá thời gian ăn sáng Úc Triệt tỉnh dậy vì đói, cẩm di động lên kiểm tra, thời gian đã 8 giờ 40.
Không thể không thừa nhận, ở bên cạnh Lâm Tri Dạng, chất lượng giấc ngủ của nàng tốt đến đáng sợ.
Nàng vừa động, Lâm Tri Dạng liền tỉnh theo, ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một chút đi."
"Ngủ tiếp thì giữa trưa mất."
"Vậy giữa trưa hả dậy." Lâm Tri Dạng giống như nói mớ cũng giống như đang lên kế hoạch: "Giữa trưa rời giường đi ăn, buổi chiều đi xem phim, buổi tối đi dạo phố, dù sao hôm nay chị cũng không làm gì."
Úc Triệt chống nửa người ngồi dậy, nghe xong lời này như bị đóng băng, cứng ngắt bất động trên giường, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Tiếng thở dài của Lâm Tri Dạng từ trong chăn vọng ra: "Đùa chị thôi, chị bận đi thì đi đi, em muốn ngủ nướng."
Không rõ là đó là thanh âm vô tình phát ra hay là do khó chịu, nhưng Úc Triệt biết rõ mình là một kẻ xấu, điều cô gái nhỏ của nàng muốn nhất, nàng lại không thể cho được.
"Không phải dạ dày không tốt sao, dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."
"Không muốn ăn." Lâm Tri Dạng kéo chăn bịt kín lỗ tai mình, tỏ vẻ không vui.
Úc Triệt giúp cô chỉnh lại góc chăn, cái gì cũng không nói, xuống giường rửa mặt, thực mau liền ra cửa.
Một lát sau, Lâm Tri Dạng bị nàng đánh thức, thanh âm của nàng dịu dàng hiếm thấy: "Tôi mua mì thịt bò cùng sữa đậu nành rồi, rời giường rửa mặt, ăn xong rồi ngủ nướng."
Mặc dù không giống như những ảo tưởng của Lâm Tri Dạng, nhưng được ăn mì thịt bò, Lâm Tri Dạng vui vẻ đến mức cảm giác thèm ăn của cô cũng tăng lên đáng kể.
Úc Triệt không phải có tiến bộ sao? Trước kia, vào buổi sáng nàng đều không chịu nói chuyện, hiện tại còn học được có qua có lại sao.
Trẻ nhỏ cũng dễ dạy bảo.
Lại cho nàng một chút thời gian.
Sau khi ăn xong Lâm Tri Dạng đăng lên vòng bạn bè một bài đăng chỉ có cô mới thấy được, "Thanh thủ trước năm mới, đem nàng trở thành bạn gái chân chính."
Cô đã phân tích được một số nguyên nhân, cô cùng Úc Triệt thành ra như vậy, phải nói đến đêm giao thừa năm ngoái. Lúc đó cô bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, nên đã nói về chuyện lăn lộn trên giường trước, về sau khó để nói về tình cảm nữa rồi.
Trong một đoạn thời gian rất dài, cô cảm giác được, Úc Triệt đối với mình không phải là tín nhiệm, phảng phất coi cô như một người tùy tiện, ai cũng có thể lăn lên giường.
Lâm Tri Dạng quyết tâm trước năm mới, lần nữa thay đổi cục diện bế tắc này, nghiêm túc một lần nói đến chuyện yêu đương.
Chuyện tốt sắp tới rồi.
Hai ngày sau, Mạnh Dữ Ca gửi tin nhắn, tinh thần cao nói: "Tuần sau tớ về nước, dọn phòng sạch chưa?"
Lâm Tri Dạng thề son sắt: "Như cậu yêu cầu, bảo đảm tốt như ở nhà, để cho cậu ở đến không muốn đi."
"Ha, nhiệt tình vậy sao." Mạnh Dữ Ca chưa bao giờ khách khí với cô: "Tớ gửi thông tin chuyến bay cho cậu, nhớ đi đón nha."
"Vinh hạnh của em ạ."
"Chậc."
Sau khi nhìn thông tin chuyến bay Lâm Tri Dạng chợt bối rối, Mạnh Dữ Ca thế nhưng lại về Hoài Thành vào tối thứ tư, một tuần có nhiều ngày như vậy, cái tên chết dẫm kia lại chọn thứ tư.
Cô đành phải nhắn tin cho Úc Triệt: [Tuần sau chúng ta có thể đổi thời điểm gặp mặt không chị, bạn em về nước, em muốn đi đón cậu ấy.]
Cô đợi qua mấy giờ liền, Úc Triệt vẫn không có trả lời, thẳng đến thời điểm tan tầm, Lâm Tri Dạng mới gọi điện qua: "Sao không trả lời em vậy, có thể đổi không chị?"
Úc Triệt dường như càng lãnh đạm hơn: "Không thấy."
"Em muốn gặp chị, chúng ta đổi một chút được không? Cuối tuần có thể chứ?"
"Không được."
Lâm Tri Dạng vẫn hòa hảo thương lượng với nàng: "Thứ năm thì sao? Không phải cả ngày hôm đó chị không có tiết sao."
Lớp học buổi chiều của Úc Triệt tạm thời bị hủy bỏ, sau khi trở về nhà liền ngồi trong thư phòng vài giờ, trên bàn gỗ cuốn <Đệ tam mạc> được đặt cẩn thận, nàng đang đọc qua một đoạn kia:
"Thu dọn đồ đạc suốt đêm, viết ra tựa hồ chật vật khó tả được, nhưng lúc đó không buồn không vui, cũng không có chút cảm xúc dư thừa. Qua một tuần, đối phương cũng không muốn ở lại, nói trong phòng đều ta thân ảnh của người ấy, muốn xuất ngoại mới có thể trốn tránh được. Tôi chỉ muốn nói, mọi người gặp phải trục trặc trong tình cảm đều phải xuất ngoại sao, rõ ràng trong nước mới là nơi tốt nhất, là thánh địa chữa lành."
"Để nói sau."Úc Triệt trả lời rồi cúp máy.
Là nhân vật chính của câu chuyện này đã trở lại sao?
Trực giác mách bảo làm cho không thoải mái, kế hoạch sinh hoạt bị quấy rầy, càng làm cho nàng không muốn để ý đến Lâm Tri Dạng.
Buổi tối khi đi tản bộ ngang qua cửa hàng tiện lợi, lại tiện tay mua thêm vài que kẹo vị vải, sau khi về nhà cũng mở ra bỏ vào miệng.
Vị đường ngọt trực tiếp xông lên, ăn cũng không tính là ngon, cùng hương vị lần trước cách nhau rất xa.
Úc Triệt chịu đựng khó chịu ăn hết que kẹo.
Đăng nhập vào tài khoải weibo không ai biệt được, năm phút sau "Quả vải bị bạc hà" đăng một trạng thái: "Đường ngọt ngấy, đáng tiếc rằng ánh trăng của thi nhân không chỉ có một."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<