Chương : 22
Ngày 27 tháng 11, trời bỗng giáng một trận đại tuyết, những nụ hoa mai hồng hồng đã bắt đầu xuất hiện trên cành mai đang quật cường đứng trong gió tuyết, cảnh tượng có chút tiêu điều thê lương, nhưng lại mang tới cảm giác hào hùng, hiên ngang khiến Nguyệt Hy không khỏi có chút hoài niệm chuyện cũ, làm người chiến đấu trong bóng tối không phải cũng giống những cây mai này sao, cả cuộc đời đều chiến đấu trong bóng tối, hy sinh vì quốc gia, vì nhân dân nhưng cuối cùng lại không thể lưu danh, cô độc giống như cây hoa mai đứng trong bão tuyết vậy… tuy rằng vẻ đẹp của hoa mai còn được người đời ca tụng, thưởng thức, không giống như nàng.
“Đi thôi”, lại ngắm nhìn cây mai một cái sau đó không quay đầu nói với Tiểu Thuận Tử đang cẩn thận ôm một cái hộp gỗ quý giá theo sau. Sau khi lên xe ngựa một bóng đen bỗng thình lình xuất hiện bên cạnh Nguyệt Hy:
"Quận chúa, một canh giờ nữa Đông Phương gia chủ sẽ đến Du Nguyệt Cư thị sát” Nguyệt Hy mỉm cười đáp: “Ta biết rồi.” Bóng đen lập tức biến mất. Tiểu Thuận Tử bên cạnh nãy giờ liền mở miệng hô: “Tới Du Nguyệt Cư”.
Hôm nay là sinh thần Đông Phương Thịnh, cá tính của hắn xưa nay vẫn không thích phô trương. Vốn là hắn cũng không muốn tổ chức yến tiệc, nhưng đường đường là sinh thần của Ngũ quốc đệ nhất thương gia há có thể làm qua loa, cho nên hắn cũng mặc kệ chuyện tổ chức đều toàn quyền giao cho thê tử và quản gia ở nhà xử lí, còn hắn vẫn nhàn nhã ung dung đi thị sát cửa hàng như thường lệ. Có điều, hôm nay lúc thị sát tới Du Nguyệt Cư tự nhiên hắn lại có cảm giác là lạ, cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì đó. Kết quả lúc hắn tiến vào cửa, trưởng quầy vội chạy tới báo cho hắn là có người đang đợi hắn ở trong nhã gian, phòng chữ Nguyệt.
Bước vào phòng, hắn không khỏi ngẩn ra, bên trong phòng đã được người thay đổi trang trí, khắp nơi đều mang một không khí vui mừng, bỗng một đại mỹ nhân áo đỏ uyển chuyển bước ra, dung mạo nàng kinh diễm, dáng người thướt tha mỹ lệ, giọng nói như hoàng oanh, cử chỉ trang nhã khiến người khác không thể chối từ. Đông Phương Thịnh vô cùng nghi hoặc không biết rốt cục là đang diễn tuồng gì?
Mỹ nhân bước đầu là dịu dàng chào hỏi, lời nói dịu dàng có lễ khiến người khác không thể chối từ… nhưng sao mới một lát lại thành như thế này rồi, Đông Phương Thịnh có chút không bình tĩnh sau màn tỏ tình bất ngờ của giai nhân, càng sau đó nữa là giai nhân vừa tỏ tình với hắn xong liền quay lưng bước đi nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác giống như nàng đang chạy trốn. Bỗng một thanh âm non nớt đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh khiến hắn giật mình kinh hỉ:
“Nghĩa phụ, chúc người sinh nhật vui vẻ, càng mạnh khoẻ, gia hòa nghiệp hưng nha!”
Đông Phương Thịnh khom lưng bế tiểu nhân nhi vừa ló đầu ra từ sau màn gấm lên hôn mạnh hai cái, sủng nịch hỏi:
“Tiểu bảo bối, không phải giờ này con đang ở trong hoàng cung hay sao, sao lại chạy đến đây dọa nghĩa phụ thế?” Vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa này từ trong màn gấm bước ra hắn liền biết nãy giờ mình chính là bị đùa giỡn, Nguyệt Hy ngây thơ cười:
“Nguyệt Nhi có dọa tới người sao? Nguyệt Nhi chỉ muốn tạo cho nghĩa phụ cảm giác của tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt phấp phới hoa đào mà thôi.”
Vừa nói xong liền bị Đông Phương Thịnh cù hai cái khanh khách cười, Đông Phương Thịnh giả vờ làm bộ mặt hung thần ác sát: “Nói, cái này ai dạy cho con.”
Nguyệt Hy bên này cũng giả vờ bị dọa sợ hãi nói: “Không có nga, cái này là do Nguyệt Hy đọc trong sách ra mà, không phải nam nhân nào cũng đều hoài niệm tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt hay sao?”
“Ha ha ha, bảo bối a, con đúng là đáng yêu, ha ha ha.” Đông Phương Thịnh nghe giọng nói non nớt của Nguyệt Hy thốt ra những lời nói phong hoa tuyết nguyệt này liền không nhịn được cười lớn, bình thường hắn đều là cười nhẹ nhàng hoặc có lệ, công việc luôn rất bận rộn nhiều áp lực, đã thật lâu hắn mới có dịp cười sảng khoái như thế này. Lại hôn hai cái lên má Nguyệt Hy, mỉm cười nói với nàng: “Bảo bối, cám ơn con, quà sinh nhật của con ta rất thích, đã lâu ta không có dịp thoải mái như thế này.”
“Đi thôi”, lại ngắm nhìn cây mai một cái sau đó không quay đầu nói với Tiểu Thuận Tử đang cẩn thận ôm một cái hộp gỗ quý giá theo sau. Sau khi lên xe ngựa một bóng đen bỗng thình lình xuất hiện bên cạnh Nguyệt Hy:
"Quận chúa, một canh giờ nữa Đông Phương gia chủ sẽ đến Du Nguyệt Cư thị sát” Nguyệt Hy mỉm cười đáp: “Ta biết rồi.” Bóng đen lập tức biến mất. Tiểu Thuận Tử bên cạnh nãy giờ liền mở miệng hô: “Tới Du Nguyệt Cư”.
Hôm nay là sinh thần Đông Phương Thịnh, cá tính của hắn xưa nay vẫn không thích phô trương. Vốn là hắn cũng không muốn tổ chức yến tiệc, nhưng đường đường là sinh thần của Ngũ quốc đệ nhất thương gia há có thể làm qua loa, cho nên hắn cũng mặc kệ chuyện tổ chức đều toàn quyền giao cho thê tử và quản gia ở nhà xử lí, còn hắn vẫn nhàn nhã ung dung đi thị sát cửa hàng như thường lệ. Có điều, hôm nay lúc thị sát tới Du Nguyệt Cư tự nhiên hắn lại có cảm giác là lạ, cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì đó. Kết quả lúc hắn tiến vào cửa, trưởng quầy vội chạy tới báo cho hắn là có người đang đợi hắn ở trong nhã gian, phòng chữ Nguyệt.
Bước vào phòng, hắn không khỏi ngẩn ra, bên trong phòng đã được người thay đổi trang trí, khắp nơi đều mang một không khí vui mừng, bỗng một đại mỹ nhân áo đỏ uyển chuyển bước ra, dung mạo nàng kinh diễm, dáng người thướt tha mỹ lệ, giọng nói như hoàng oanh, cử chỉ trang nhã khiến người khác không thể chối từ. Đông Phương Thịnh vô cùng nghi hoặc không biết rốt cục là đang diễn tuồng gì?
Mỹ nhân bước đầu là dịu dàng chào hỏi, lời nói dịu dàng có lễ khiến người khác không thể chối từ… nhưng sao mới một lát lại thành như thế này rồi, Đông Phương Thịnh có chút không bình tĩnh sau màn tỏ tình bất ngờ của giai nhân, càng sau đó nữa là giai nhân vừa tỏ tình với hắn xong liền quay lưng bước đi nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác giống như nàng đang chạy trốn. Bỗng một thanh âm non nớt đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh khiến hắn giật mình kinh hỉ:
“Nghĩa phụ, chúc người sinh nhật vui vẻ, càng mạnh khoẻ, gia hòa nghiệp hưng nha!”
Đông Phương Thịnh khom lưng bế tiểu nhân nhi vừa ló đầu ra từ sau màn gấm lên hôn mạnh hai cái, sủng nịch hỏi:
“Tiểu bảo bối, không phải giờ này con đang ở trong hoàng cung hay sao, sao lại chạy đến đây dọa nghĩa phụ thế?” Vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa này từ trong màn gấm bước ra hắn liền biết nãy giờ mình chính là bị đùa giỡn, Nguyệt Hy ngây thơ cười:
“Nguyệt Nhi có dọa tới người sao? Nguyệt Nhi chỉ muốn tạo cho nghĩa phụ cảm giác của tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt phấp phới hoa đào mà thôi.”
Vừa nói xong liền bị Đông Phương Thịnh cù hai cái khanh khách cười, Đông Phương Thịnh giả vờ làm bộ mặt hung thần ác sát: “Nói, cái này ai dạy cho con.”
Nguyệt Hy bên này cũng giả vờ bị dọa sợ hãi nói: “Không có nga, cái này là do Nguyệt Hy đọc trong sách ra mà, không phải nam nhân nào cũng đều hoài niệm tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt hay sao?”
“Ha ha ha, bảo bối a, con đúng là đáng yêu, ha ha ha.” Đông Phương Thịnh nghe giọng nói non nớt của Nguyệt Hy thốt ra những lời nói phong hoa tuyết nguyệt này liền không nhịn được cười lớn, bình thường hắn đều là cười nhẹ nhàng hoặc có lệ, công việc luôn rất bận rộn nhiều áp lực, đã thật lâu hắn mới có dịp cười sảng khoái như thế này. Lại hôn hai cái lên má Nguyệt Hy, mỉm cười nói với nàng: “Bảo bối, cám ơn con, quà sinh nhật của con ta rất thích, đã lâu ta không có dịp thoải mái như thế này.”