Chương : 23
Nguyệt Hy chờ Đông Phương Thịnh cười xong mới vui vẻ nói:
“Cái đó mới là khúc dạo đầu thôi, lễ vật sinh thần của người Nguyệt Nhi còn chưa có tặng đâu a. Xem ra nghĩa phụ yêu thích cái đó hơn, vậy thì lễ vật này chắc nghĩa phụ cũng không cần đâu, vậy thì Nguyệt Nhi sẽ cất lại làm lễ vật năm sau lại lấy ra tặng cho người có được không?”
Cái này gọi là thức ăn đã tới miệng còn bị vụt mất sao? Dĩ nhiên một đệ nhất thương nhân như Đông Phương Thịnh sẽ không để chuyện này xảy ra, dùng mọi biện pháp để giành lại rồi:
“Cái này sao được, tiểu bảo bối a, cái nào con chuẩn bị đều là lễ vật tốt nhất trong mắt ta, nhưng cũng không thể vì nghĩa phụ tán thưởng một cái mà quyết định thu hồi cái khác là không được, nghĩa phụ sẽ thương tâm a. Tiểu bảo bối ngoan, tiểu bảo bối tốt của ta, con muốn gì cũng được, chỉ cần không thu hồi lại lễ vật, lấy ra cho nghĩa phụ xem có được không?”
Nghe nói tiểu bảo bối còn chuẩn bị lễ vật cho mình, lòng Đông Phương Thịnh liền giống như bị sợi lông gãi gãi, quả thật đứng ngồi không yên, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc cố tình không muốn đưa ra kia của tiểu bảo bối lại không biết làm thế nào, hoàn toàn không để ý tới không biết từ lúc nào tình thế đã đảo khách thành chủ.
Nguyệt Hy từ đầu chí cuối luôn là một bộ dạng thích ý nhìn vị nghĩa phụ bình thường luôn ổn trọng bình tĩnh của mình luống cuống tay chân, hoàn toàn không có chút ý thức nào về vấn đề hôm nay là ngày sinh thần của ai đó. Chờ tới lúc cảm thấy nhìn đủ rồi mới giả vờ suy tư một lát sau đó mở miệng nói:
“Ừm…vậy thì Du Nguyệt Cư này …”
“Được, được, bảo bối thích gì đều được, vậy bây giờ có thể cho nghĩa phụ xem lễ vật của con được chưa?”
Đông Phương Thịnh nãy giờ chỉ chờ một câu nói này của Nguyệt Hy, đối với hắn chỉ cần bảo bối nữ nhi này mở miệng cho dù là trăng trên trời hắn cũng không ngại hái xuống cho nàng huống gì chỉ là một Du Nguyệt Cư nhỏ bé này.
Nếu có người khác ở đây nghe được câu này chắc sẽ rớt con mắt, Du Nguyệt Cư đường đường là kinh đô đệ nhất tửu lâu, vô cùng rộng quy mô, doanh thu mỗi tháng cũng vô cùng lớn vậy mà chỉ vì một câu nói của tiểu hài tử liền cho đi, đây là thế đạo gì a….
Nguyệt Hy lúc này mới vừa lòng phất tay đại xá, để cho Tiểu Thuận Tử nãy giờ vẫn đang cẩn thận bưng hộp lễ vật chờ bên trong bước tới.
Đông Phương Thịnh không chờ được nhấc chân đi qua mở hộp ra, vừa mở hộp ra hai mắt hắn liền sáng ngời. Trong hộp lúc này là một cái ngọc quan vô cùng tinh mỹ, với con mắt đã thành tinh của hắn dĩ nhiên nhìn ra cái này là một món đồ được thiết kế độc nhất, thủ công tinh xảo, chất ngọc thường đẳng, tay nghề này đích xác là từ ngự giám trong cung. Hắn xưa nay vốn không thích những thứ bề ngoài phiền phức này bình thường đa số đều dùng dải lụa buộc lên, cùng lắm cũng chỉ là dải lụa có đính ngọc vô cùng hiếm khi dùng ngọc quan, tuy nhiên vừa nhìn thấy ngọc quan này cũng không khỏi vô cùng yêu thích, liền cầm lên tỉ mỉ xem xét.
Nguyệt Hy nhìn thấy nghĩa phụ vui vẻ như vậy chính nàng cũng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, dù sao vật này cũng là tốn mất mấy đêm nàng tỉ mỉ thiết kế liền mỉm cười nói với Đông Phương Thịnh vẫn đang hưng phấn nâng niu ngọc quan trên tay:
“Nghĩa phụ mau qua đây để Nguyệt Nhi giúp người đeo lên nha.”
Đông Phương Thịnh đang hưng phấn nghe Nguyệt Hy nói vậy lại càng vui vẻ:
“Hảo!”
Sau đó đi qua ngoan ngoãn ngồi xuống để tiểu bảo bối đeo ngọc quan lên cho mình.
“Cái đó mới là khúc dạo đầu thôi, lễ vật sinh thần của người Nguyệt Nhi còn chưa có tặng đâu a. Xem ra nghĩa phụ yêu thích cái đó hơn, vậy thì lễ vật này chắc nghĩa phụ cũng không cần đâu, vậy thì Nguyệt Nhi sẽ cất lại làm lễ vật năm sau lại lấy ra tặng cho người có được không?”
Cái này gọi là thức ăn đã tới miệng còn bị vụt mất sao? Dĩ nhiên một đệ nhất thương nhân như Đông Phương Thịnh sẽ không để chuyện này xảy ra, dùng mọi biện pháp để giành lại rồi:
“Cái này sao được, tiểu bảo bối a, cái nào con chuẩn bị đều là lễ vật tốt nhất trong mắt ta, nhưng cũng không thể vì nghĩa phụ tán thưởng một cái mà quyết định thu hồi cái khác là không được, nghĩa phụ sẽ thương tâm a. Tiểu bảo bối ngoan, tiểu bảo bối tốt của ta, con muốn gì cũng được, chỉ cần không thu hồi lại lễ vật, lấy ra cho nghĩa phụ xem có được không?”
Nghe nói tiểu bảo bối còn chuẩn bị lễ vật cho mình, lòng Đông Phương Thịnh liền giống như bị sợi lông gãi gãi, quả thật đứng ngồi không yên, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc cố tình không muốn đưa ra kia của tiểu bảo bối lại không biết làm thế nào, hoàn toàn không để ý tới không biết từ lúc nào tình thế đã đảo khách thành chủ.
Nguyệt Hy từ đầu chí cuối luôn là một bộ dạng thích ý nhìn vị nghĩa phụ bình thường luôn ổn trọng bình tĩnh của mình luống cuống tay chân, hoàn toàn không có chút ý thức nào về vấn đề hôm nay là ngày sinh thần của ai đó. Chờ tới lúc cảm thấy nhìn đủ rồi mới giả vờ suy tư một lát sau đó mở miệng nói:
“Ừm…vậy thì Du Nguyệt Cư này …”
“Được, được, bảo bối thích gì đều được, vậy bây giờ có thể cho nghĩa phụ xem lễ vật của con được chưa?”
Đông Phương Thịnh nãy giờ chỉ chờ một câu nói này của Nguyệt Hy, đối với hắn chỉ cần bảo bối nữ nhi này mở miệng cho dù là trăng trên trời hắn cũng không ngại hái xuống cho nàng huống gì chỉ là một Du Nguyệt Cư nhỏ bé này.
Nếu có người khác ở đây nghe được câu này chắc sẽ rớt con mắt, Du Nguyệt Cư đường đường là kinh đô đệ nhất tửu lâu, vô cùng rộng quy mô, doanh thu mỗi tháng cũng vô cùng lớn vậy mà chỉ vì một câu nói của tiểu hài tử liền cho đi, đây là thế đạo gì a….
Nguyệt Hy lúc này mới vừa lòng phất tay đại xá, để cho Tiểu Thuận Tử nãy giờ vẫn đang cẩn thận bưng hộp lễ vật chờ bên trong bước tới.
Đông Phương Thịnh không chờ được nhấc chân đi qua mở hộp ra, vừa mở hộp ra hai mắt hắn liền sáng ngời. Trong hộp lúc này là một cái ngọc quan vô cùng tinh mỹ, với con mắt đã thành tinh của hắn dĩ nhiên nhìn ra cái này là một món đồ được thiết kế độc nhất, thủ công tinh xảo, chất ngọc thường đẳng, tay nghề này đích xác là từ ngự giám trong cung. Hắn xưa nay vốn không thích những thứ bề ngoài phiền phức này bình thường đa số đều dùng dải lụa buộc lên, cùng lắm cũng chỉ là dải lụa có đính ngọc vô cùng hiếm khi dùng ngọc quan, tuy nhiên vừa nhìn thấy ngọc quan này cũng không khỏi vô cùng yêu thích, liền cầm lên tỉ mỉ xem xét.
Nguyệt Hy nhìn thấy nghĩa phụ vui vẻ như vậy chính nàng cũng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, dù sao vật này cũng là tốn mất mấy đêm nàng tỉ mỉ thiết kế liền mỉm cười nói với Đông Phương Thịnh vẫn đang hưng phấn nâng niu ngọc quan trên tay:
“Nghĩa phụ mau qua đây để Nguyệt Nhi giúp người đeo lên nha.”
Đông Phương Thịnh đang hưng phấn nghe Nguyệt Hy nói vậy lại càng vui vẻ:
“Hảo!”
Sau đó đi qua ngoan ngoãn ngồi xuống để tiểu bảo bối đeo ngọc quan lên cho mình.