Chương : 56
Bỏ qua khúc nhạc đệm Thượng Quan Tĩnh Diệp, rất nhanh Nguyệt Hy đã đến tẩm cung của thái hậu. Vừa vào đại môn, Nguyệt Hy đã lập tức phẩy tay ra hiệu cho ma ma giữ cổng không được vào bẩm báo sau đó rón ra rón rén bước vào phòng nghỉ của thái hậu, nàng biết chắc giờ này hoàng nãi nãi đang nghỉ trưa trên tháp. Lưu ma ma bên người thái thấy dáng vẻ lén lút khẽ khàng của Nguyệt Hy, lại nhìn về phía thái hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên tháp liền hiểu ý cười cười, gật đầu với Nguyệt Hy sau đó nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa lại.
Nguyệt Hy nhìn Lưu ma ma bên cạnh thái hậu khép cửa lại rồi mới rón rén bước ra đằng sau trường kỉ lót lông cáo của thái hậu. Thái hậu hiện nay tuổi cũng đã lớn, không dễ ngủ như trước, ngủ một lát dường như không thân thể không thoải mái, hai hàng lông mày tinh tế nhan lại với nhau.
Nguyệt Hy thấy vậy vội vàng nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp thái dương cùng các huyệt trên đầu cho nàng, xoa bóp một lát lông mày của thái hậu mới giãn ra. Lại thêm một khắc nữa, thái hậu cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nguyêt Hy vẫn còn đang xoa bóp đầu cho bà thì không khỏi mỉm cười, kéo nàng ngồi xuống trường kỉ:
“Ta vẫn còn đang thấy lạ vì sao cảm giác hôm nay vừa dễ chịu vừa quen thuộc như vậy, thì ra là Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu xinh đẹp đến thăm còn xoa bóp cho lão bà ta. Đúng là đã lâu lắm không được con xoa bóp cho rồi, thật hoài niệm cảm giác này a…”
Nguyệt Hy thấy thái hậu than vãn lập tức ôm lấy cánh tay thái hậu nũng nịu: “Hoàng nãi nãi, người đây là đang trách con không đến thăm người thường xuyên sao? Nguyệt Nhi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà tổ tôn của hoàng nãi nãi nhiều như vậy mà ai cũng muốn hiếu kính người, mỗi người chiếm một chút thời gian, chờ đến lượt con cũng phải lâu lắm nga.”
Thái hậu nghe Nguyệt Hy làm nũng như vậy cũng lập tức vui vẻ lên, có ai mà không thích tuổi già có con cháu đầy đàn vây quanh hiếu thuận cơ chứ. Đặc biệt là, thái hậu xưa nay vẫn luôn là một người sáng suốt, diễn đàn, từ lúc lên làm hoàng hậu, lê quý đôn, nàng cũng chỉ làm những việc cần làm, chưa bao giờ quá phận, cũng không bao giờ lơ là việc gì.
Tất cả mọi việc đều được nàng sắp xếp chu đáo không một kẽ hở, đến ngay cả lão thái hậu trước cho dù không phải mẹ ruột của tiên đế muốn tìm cách bắt lỗi nàng cũng không có mấy cơ hội.
Thái hậu đối với những người con khác của tiên đế cũng rất đúng mực, không hề dung túng cũng không quá khắt khe, lại chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính, chỉ thi thoảng nhắc nhở tiên đế một chút lúc cần thiết. Ngoài ra nàng cũng luôn tuân thủ phép tắc, sau này Tuyên đế lên ngôi cũng lập tức buông tay sự vụ hậu cung, không hề bắt bẻ chèn ép hậu phi bao giờ.
Cho nên thái hậu chính là người duy nhất mà toàn thể lớn bé, từ trong ra ngoài hoàng cung đều hết mực kính ngưỡng, ngay cả các vị vương gia cho dù trong sáng ngoài tối đấu đá thế nào, nhưng trước mặt thái hậu đều là kính trọng cúi đầu răm rắp nghe theo.
“Con, cái đồ quỷ linh tinh này, ta đang hỏi tội con mà sao thoáng chốc đã quay lại thành ta bị oán trách rồi?”
“Còn không phải sao, rõ ràng là hoàng nãi nãi người có nhiều tổ tôn vây quanh quá, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ với bọn họ nào có còn thời gian nhớ đến con nữa. Bây giờ người còn trách con, không phải người cũng vậy sao?”
“Rồi rồi, đấu không lại cái miệng lanh lợi này của con, ngày mai hoàng nãi nãi bồi một mình con đi Thiên Sơn lễ phật ba ngày bồi tội được chưa.”
Thái hậu vừa nhắc tới chỗ này bỗng khiến Nguyệt Hy nhớ ra, Nhật Diệu Hoàng Triều vốn sùng bái đạo phật, Thiên Sơn tự cũng chính là quốc tự hoàng gia, nghe nói Tuệ Minh phương trượng của bọn họ là một người có đạo hạnh cao thâm, tới đó một lần không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.
“Hoàng nãi nãi, sao bỗng dưng người lại muốn đi lễ phật vậy.” Nguyệt Hy cũng thấy kì lạ, không phải mỗi năm thái hậu chỉ đi cầu phúc một lần vào đầu năm thôi sao, vì sao năm nay lại phá lệ đi hai lần? Thái hậu nhìn gương mặt khả ái của Nguyệt Hy, khẽ vuốt tóc nàng.
“Ta đã già rồi, phúc cũng hưởng tận rồi, không làm được gì cho các con nữa, nhưng mà ta vẫn có thể đến Thiên Sơn tự cầu phúc cho các con, cho triều đình a. Từ nay mỗi năm ta sẽ dành ba tháng ở lại Thiên Sơn tự càu phúc, dù sao hoàng cung này oán khí qua bao triều đại cũng đã tích tụ quá nhiều, không thích hợp làm nơi cầu phúc. Lão thái bà ta đi rồi không phải các con càng có thời gian chơi đùa hay sao, tuổi trẻ a, chính là phải ngây thơ tràn đầy sức sống, không nên quá gượng ép đâu.”
Thái hậu làm như vậy cũng có một phần vì Nguyệt Hy, bao nhiêu năm nay, cho dù có bạo nhiêu tôn nhi, vị trí của Nguyệt Hy trong lòng nàng vẫn chưa hề thay đổi, cho dù thời gian này Nguyệt Hy không thường đến nhưng nàng biết Nguyệt Hy vẫn chưa có ngày nào không dặn dò người tới chăm sóc cho mình.
Nàng cũng giống Tuyên Đế, một lòng hy vọng Nguyệt Hy có thể lớn lên vô tư vô lo giống như một nàng công chúa bình thường. Chỉ tiếc, Nguyệt Hy cho dù lớn lên trong bao vòng tay rộng lớn, vẫn luôn luôn không có tự giác của một tiểu hài tử, luôn đặt ra gánh nặng cho mình khiến cho những người thương yêu nàng đau đầu không dứt, mà ép nàng bỏ cũng không được.
Nguyệt Hy chính là một hài tử làm cho người ta vừa yêu vừa hận như vậy đó…
Nguyệt Hy nhìn Lưu ma ma bên cạnh thái hậu khép cửa lại rồi mới rón rén bước ra đằng sau trường kỉ lót lông cáo của thái hậu. Thái hậu hiện nay tuổi cũng đã lớn, không dễ ngủ như trước, ngủ một lát dường như không thân thể không thoải mái, hai hàng lông mày tinh tế nhan lại với nhau.
Nguyệt Hy thấy vậy vội vàng nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp thái dương cùng các huyệt trên đầu cho nàng, xoa bóp một lát lông mày của thái hậu mới giãn ra. Lại thêm một khắc nữa, thái hậu cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nguyêt Hy vẫn còn đang xoa bóp đầu cho bà thì không khỏi mỉm cười, kéo nàng ngồi xuống trường kỉ:
“Ta vẫn còn đang thấy lạ vì sao cảm giác hôm nay vừa dễ chịu vừa quen thuộc như vậy, thì ra là Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu xinh đẹp đến thăm còn xoa bóp cho lão bà ta. Đúng là đã lâu lắm không được con xoa bóp cho rồi, thật hoài niệm cảm giác này a…”
Nguyệt Hy thấy thái hậu than vãn lập tức ôm lấy cánh tay thái hậu nũng nịu: “Hoàng nãi nãi, người đây là đang trách con không đến thăm người thường xuyên sao? Nguyệt Nhi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà tổ tôn của hoàng nãi nãi nhiều như vậy mà ai cũng muốn hiếu kính người, mỗi người chiếm một chút thời gian, chờ đến lượt con cũng phải lâu lắm nga.”
Thái hậu nghe Nguyệt Hy làm nũng như vậy cũng lập tức vui vẻ lên, có ai mà không thích tuổi già có con cháu đầy đàn vây quanh hiếu thuận cơ chứ. Đặc biệt là, thái hậu xưa nay vẫn luôn là một người sáng suốt, diễn đàn, từ lúc lên làm hoàng hậu, lê quý đôn, nàng cũng chỉ làm những việc cần làm, chưa bao giờ quá phận, cũng không bao giờ lơ là việc gì.
Tất cả mọi việc đều được nàng sắp xếp chu đáo không một kẽ hở, đến ngay cả lão thái hậu trước cho dù không phải mẹ ruột của tiên đế muốn tìm cách bắt lỗi nàng cũng không có mấy cơ hội.
Thái hậu đối với những người con khác của tiên đế cũng rất đúng mực, không hề dung túng cũng không quá khắt khe, lại chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính, chỉ thi thoảng nhắc nhở tiên đế một chút lúc cần thiết. Ngoài ra nàng cũng luôn tuân thủ phép tắc, sau này Tuyên đế lên ngôi cũng lập tức buông tay sự vụ hậu cung, không hề bắt bẻ chèn ép hậu phi bao giờ.
Cho nên thái hậu chính là người duy nhất mà toàn thể lớn bé, từ trong ra ngoài hoàng cung đều hết mực kính ngưỡng, ngay cả các vị vương gia cho dù trong sáng ngoài tối đấu đá thế nào, nhưng trước mặt thái hậu đều là kính trọng cúi đầu răm rắp nghe theo.
“Con, cái đồ quỷ linh tinh này, ta đang hỏi tội con mà sao thoáng chốc đã quay lại thành ta bị oán trách rồi?”
“Còn không phải sao, rõ ràng là hoàng nãi nãi người có nhiều tổ tôn vây quanh quá, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ với bọn họ nào có còn thời gian nhớ đến con nữa. Bây giờ người còn trách con, không phải người cũng vậy sao?”
“Rồi rồi, đấu không lại cái miệng lanh lợi này của con, ngày mai hoàng nãi nãi bồi một mình con đi Thiên Sơn lễ phật ba ngày bồi tội được chưa.”
Thái hậu vừa nhắc tới chỗ này bỗng khiến Nguyệt Hy nhớ ra, Nhật Diệu Hoàng Triều vốn sùng bái đạo phật, Thiên Sơn tự cũng chính là quốc tự hoàng gia, nghe nói Tuệ Minh phương trượng của bọn họ là một người có đạo hạnh cao thâm, tới đó một lần không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng nên.
“Hoàng nãi nãi, sao bỗng dưng người lại muốn đi lễ phật vậy.” Nguyệt Hy cũng thấy kì lạ, không phải mỗi năm thái hậu chỉ đi cầu phúc một lần vào đầu năm thôi sao, vì sao năm nay lại phá lệ đi hai lần? Thái hậu nhìn gương mặt khả ái của Nguyệt Hy, khẽ vuốt tóc nàng.
“Ta đã già rồi, phúc cũng hưởng tận rồi, không làm được gì cho các con nữa, nhưng mà ta vẫn có thể đến Thiên Sơn tự cầu phúc cho các con, cho triều đình a. Từ nay mỗi năm ta sẽ dành ba tháng ở lại Thiên Sơn tự càu phúc, dù sao hoàng cung này oán khí qua bao triều đại cũng đã tích tụ quá nhiều, không thích hợp làm nơi cầu phúc. Lão thái bà ta đi rồi không phải các con càng có thời gian chơi đùa hay sao, tuổi trẻ a, chính là phải ngây thơ tràn đầy sức sống, không nên quá gượng ép đâu.”
Thái hậu làm như vậy cũng có một phần vì Nguyệt Hy, bao nhiêu năm nay, cho dù có bạo nhiêu tôn nhi, vị trí của Nguyệt Hy trong lòng nàng vẫn chưa hề thay đổi, cho dù thời gian này Nguyệt Hy không thường đến nhưng nàng biết Nguyệt Hy vẫn chưa có ngày nào không dặn dò người tới chăm sóc cho mình.
Nàng cũng giống Tuyên Đế, một lòng hy vọng Nguyệt Hy có thể lớn lên vô tư vô lo giống như một nàng công chúa bình thường. Chỉ tiếc, Nguyệt Hy cho dù lớn lên trong bao vòng tay rộng lớn, vẫn luôn luôn không có tự giác của một tiểu hài tử, luôn đặt ra gánh nặng cho mình khiến cho những người thương yêu nàng đau đầu không dứt, mà ép nàng bỏ cũng không được.
Nguyệt Hy chính là một hài tử làm cho người ta vừa yêu vừa hận như vậy đó…