Chương : 57
Ngày hôm sau, trên quan đạo dẫn tới Thiên Sơn, hai chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng băng băng chạy trên đường, bên ngoài còn có thái tử, nhị hoàng tử, và hai huynh đệ Thượng Quan Vũ Hiên cưỡi ngựa đi theo. Nội thất bên trong chiếc xe ngựa đầu tiên được trang trí hết sức thoải mái nhưng không kém phần sang trọng. Trong cùng là một chiếc giường mềm trải lông cáo trắng muốt, bên trong xe hết sức rộng rãi, đủ cho tám chín người ngồi, còn có cả tủ nhỏ đựng các món đồ cần thiết với bếp lò dùng để nầu nước nữa. Lúc này, thái hậu đang nằm trên giường để cho Nguyệt Hy xoa bóp đầu:
“Hoàng nãi nãi, người bất công rồi, sao hôm qua người còn nói chỉ dẫn theo mình con, bây giờ lại xuất hiện từ đâu thêm bốn cái người ngoài kia thế?”
“Cái này cũng không thể trách lão bà ta được a, ta cũng đâu có bảo chúng nó theo, là dám tiểu tử kia nghe nói con trốn đi theo lão bà ta lên núi mơid nằng nặc đòi theo đó chứ, cả hoàng nhi cũng đã đồng ý, ta có thể cản được sao. Cái này suy ra dường như là bởi vì con thì phải, sao lại trách lão bà bà vô tội như ta?”
“Còn không phải người ngầm thông báo sao, nếu không làm sao mà bọn họ biết được vốn đang tính yên tĩnh đi du ngoạn, một đám người phiền phức chạy theo còn gì thú vị nữa.”
Thái hậu thấy nàng bực mình cũng chỉ cười, chuyện này thực sự cũng không phải nàng cố ý truyền ra, ai bảo tiểu bảo bối trước mặt khi không lúc nào cũng có một đám người để ý làm chi. Vừa nghe hôm nay Nguyệt Hy xuất phát rời kinh mấy ngày, hai ca ca của nàng lập tức nóng nảy chạy đi tìm nàng năn nỉ, lại có Tuyên Đế ở một bên nói đỡ, nàng có thể không cho sao.
Ngay cả thái tử và nhị hoàng tử nghe tin cũng chạy tới góp vui, làm cho đội cận vệ của nàng khi không tăng lên gần gấp đôi, có còn chút phong phạm đi thanh tu cầu nguyện nào đâu? Có trách thì phải trách Nguyệt Hy a, ai bảo nàng có nhiều ca ca ở một bên số ruột nàng như thế làm chi.
Ngay từ lúc Nguyệt Hy bắt đầu theo ca ca lăn lộn trong học đường, nàng đã sớm biết sẽ có ngày này mà, ai bảo tiểu bảo bối của nàng thông minh tinh quái lại đáng yêu như vậy đâu cơ chứ. Không thấy ngay cả thái tử thường ngày thanh lãnh, không thích gần gũi với người khác cũng hết sức cưng chiều nàng hay sao, nếu không phải còn có Tuyên Đế và mấy vị trưởng bối tránh cướp, không chừng thái tử cũng sẽ đưa nàng về Đông cung thôi. Chỉ tiếc số người tranh cướp nàng không ít lại toàn người không dễ chọc, thái tử muốn sap một chân cũng không dễ dàng, mỗi lần nàng nghe thấy chuyện của bọn họ không khỏi cười thoải mái một phen, dù sao cũng vui lắm.
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng đám người đang cưỡi ngựa bên ngoài, lần này Nguyệt Hy tính quang minh chính đại trốn đi chơi một mình, đâu có dễ a, cho dù mấy vị kia rất bận không phải còn có bọn họ sao, bình thường nàng suốt ngày vây quanh người lớn, chẳng ngó ngàng gì tới đám ca ca này, vậy mà bây giờ còn dám trốn bọn họ đi chơi một mình, bộ dễ dàng vậy sao. Bọn họ nhớ lại gương mặt của Tuyên Đế ngày hôm qua lúc biết được tiểu bảo bối của mình muốn đi mấy ngày còn bản thân lại bận quốc sự không thể đi theo, còn phải cho phép bọn họ đi cùng Nguyệt Hy, gương mặt đó muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khiến cả đám bọn họ trong lòng nghẹn cười đến hả hê.
Ai bảo bình thường Tuyên Đế chiếm dụng thời gian của Nguyệt Hy nhiều nhất làm chi, chỉ khổ bọn họ thấp cổ bé họng không dám hé răng, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội khiến Tuyên Đế ngột ngạt một lần rồi, cái cảm giác này mới sảng khoải làm sao a. Đây chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ vụng trộm trong lòng bọn họ thôi, nếu mà để Tuyên Đế bên kia nghe thấy, bọn họ không bị xử trảm cũng bị sung quân.
Sau khi tới chân Thiên Sơn, mọi người đều dừng lại đi bộ lên núi, ngay cả thái hậu cũng muốn từ từ đi bộ lên, bảo là muốn thể hiện lòng thành tâm của mình trước phật tổ, mọi người nghe vậy lại càng không dám có ý kiến gì, dù sao cũng là một đám thiếu niên sinh lực dồi dào, nào có ai muốn ngồi kiệu mà lên chứ.
Thiên Sơn tự cách chân núi 181 bậc thang, giữa đường cũng có rất nhiều tượng phật chỗ dừng chân nghỉ ngơi. Suốt quãng đường này, thái hậu cũng phải vào nghỉ chân hai lần mới lên đến được, không khỏi nhìn Nguyệt Hy cười:
“Xem ra lão nhân gia ta còn chưa đến nỗi cạn dầu a, cũng nhờ con mỗi ngày đều ép ta tản bộ một vòng, nếu không chắc giờ này ta sẽ bị phật tổ trừng phạt mất thôi.”
“Hoàng nãi nãi, sao người lại nói vậy, phật tổ đại từ đại bi, sao có thể trách tội
người vì một chút chuyện nhỏ nhặt này được chứ. Phật phổ độ chúng sinh có lòng thành tâm, thành kính với người, không phân biệt tầng lớp giới tính, chỉ cần trong lòng người có tâm, cũng đã coi như đảnh lễ trước phật tổ rồi, Ngài ấy chắc chắn sẽ không trách tội ngài đâu.”
Thái hậu còn chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói từ tốn ôn hòa đàng sau làm phân tâm:
“A di đã phật, vị tiểu thì chủ này nói không sai, phật pháp vô lượng, vô biên bao dung hết thảy mọi chúng sinh trong thiên hạ, phật tại tâm, chỉ cần thì chủ có lòng đức phật trên kia chắc chắn cũng sẽ không trách tội ngài đâu.”
“Hoàng nãi nãi, người bất công rồi, sao hôm qua người còn nói chỉ dẫn theo mình con, bây giờ lại xuất hiện từ đâu thêm bốn cái người ngoài kia thế?”
“Cái này cũng không thể trách lão bà ta được a, ta cũng đâu có bảo chúng nó theo, là dám tiểu tử kia nghe nói con trốn đi theo lão bà ta lên núi mơid nằng nặc đòi theo đó chứ, cả hoàng nhi cũng đã đồng ý, ta có thể cản được sao. Cái này suy ra dường như là bởi vì con thì phải, sao lại trách lão bà bà vô tội như ta?”
“Còn không phải người ngầm thông báo sao, nếu không làm sao mà bọn họ biết được vốn đang tính yên tĩnh đi du ngoạn, một đám người phiền phức chạy theo còn gì thú vị nữa.”
Thái hậu thấy nàng bực mình cũng chỉ cười, chuyện này thực sự cũng không phải nàng cố ý truyền ra, ai bảo tiểu bảo bối trước mặt khi không lúc nào cũng có một đám người để ý làm chi. Vừa nghe hôm nay Nguyệt Hy xuất phát rời kinh mấy ngày, hai ca ca của nàng lập tức nóng nảy chạy đi tìm nàng năn nỉ, lại có Tuyên Đế ở một bên nói đỡ, nàng có thể không cho sao.
Ngay cả thái tử và nhị hoàng tử nghe tin cũng chạy tới góp vui, làm cho đội cận vệ của nàng khi không tăng lên gần gấp đôi, có còn chút phong phạm đi thanh tu cầu nguyện nào đâu? Có trách thì phải trách Nguyệt Hy a, ai bảo nàng có nhiều ca ca ở một bên số ruột nàng như thế làm chi.
Ngay từ lúc Nguyệt Hy bắt đầu theo ca ca lăn lộn trong học đường, nàng đã sớm biết sẽ có ngày này mà, ai bảo tiểu bảo bối của nàng thông minh tinh quái lại đáng yêu như vậy đâu cơ chứ. Không thấy ngay cả thái tử thường ngày thanh lãnh, không thích gần gũi với người khác cũng hết sức cưng chiều nàng hay sao, nếu không phải còn có Tuyên Đế và mấy vị trưởng bối tránh cướp, không chừng thái tử cũng sẽ đưa nàng về Đông cung thôi. Chỉ tiếc số người tranh cướp nàng không ít lại toàn người không dễ chọc, thái tử muốn sap một chân cũng không dễ dàng, mỗi lần nàng nghe thấy chuyện của bọn họ không khỏi cười thoải mái một phen, dù sao cũng vui lắm.
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng đám người đang cưỡi ngựa bên ngoài, lần này Nguyệt Hy tính quang minh chính đại trốn đi chơi một mình, đâu có dễ a, cho dù mấy vị kia rất bận không phải còn có bọn họ sao, bình thường nàng suốt ngày vây quanh người lớn, chẳng ngó ngàng gì tới đám ca ca này, vậy mà bây giờ còn dám trốn bọn họ đi chơi một mình, bộ dễ dàng vậy sao. Bọn họ nhớ lại gương mặt của Tuyên Đế ngày hôm qua lúc biết được tiểu bảo bối của mình muốn đi mấy ngày còn bản thân lại bận quốc sự không thể đi theo, còn phải cho phép bọn họ đi cùng Nguyệt Hy, gương mặt đó muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khiến cả đám bọn họ trong lòng nghẹn cười đến hả hê.
Ai bảo bình thường Tuyên Đế chiếm dụng thời gian của Nguyệt Hy nhiều nhất làm chi, chỉ khổ bọn họ thấp cổ bé họng không dám hé răng, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội khiến Tuyên Đế ngột ngạt một lần rồi, cái cảm giác này mới sảng khoải làm sao a. Đây chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ vụng trộm trong lòng bọn họ thôi, nếu mà để Tuyên Đế bên kia nghe thấy, bọn họ không bị xử trảm cũng bị sung quân.
Sau khi tới chân Thiên Sơn, mọi người đều dừng lại đi bộ lên núi, ngay cả thái hậu cũng muốn từ từ đi bộ lên, bảo là muốn thể hiện lòng thành tâm của mình trước phật tổ, mọi người nghe vậy lại càng không dám có ý kiến gì, dù sao cũng là một đám thiếu niên sinh lực dồi dào, nào có ai muốn ngồi kiệu mà lên chứ.
Thiên Sơn tự cách chân núi 181 bậc thang, giữa đường cũng có rất nhiều tượng phật chỗ dừng chân nghỉ ngơi. Suốt quãng đường này, thái hậu cũng phải vào nghỉ chân hai lần mới lên đến được, không khỏi nhìn Nguyệt Hy cười:
“Xem ra lão nhân gia ta còn chưa đến nỗi cạn dầu a, cũng nhờ con mỗi ngày đều ép ta tản bộ một vòng, nếu không chắc giờ này ta sẽ bị phật tổ trừng phạt mất thôi.”
“Hoàng nãi nãi, sao người lại nói vậy, phật tổ đại từ đại bi, sao có thể trách tội
người vì một chút chuyện nhỏ nhặt này được chứ. Phật phổ độ chúng sinh có lòng thành tâm, thành kính với người, không phân biệt tầng lớp giới tính, chỉ cần trong lòng người có tâm, cũng đã coi như đảnh lễ trước phật tổ rồi, Ngài ấy chắc chắn sẽ không trách tội ngài đâu.”
Thái hậu còn chưa kịp nói gì đã bị một giọng nói từ tốn ôn hòa đàng sau làm phân tâm:
“A di đã phật, vị tiểu thì chủ này nói không sai, phật pháp vô lượng, vô biên bao dung hết thảy mọi chúng sinh trong thiên hạ, phật tại tâm, chỉ cần thì chủ có lòng đức phật trên kia chắc chắn cũng sẽ không trách tội ngài đâu.”