Chương 2
3
Thì ra cái đợi đấy của An Nhiên chính là để tôi xấu mặt trong bữa tiệc tối kêu gọi tài trợ của nhà trường.
"Không ngờ cậu còn biết biểu diễn đó, Ninh Ninh." Lý Nhược Nhiên giật lấy tờ thông báo tiết mục trong tay tôi, không hề chú ý thấy tôi đang lạnh mặt.
Ký ức từ từ hiện ra trong đầu. Tôi sẽ mãi mãi không quên được chuyện xảy ra ở tiệc tối kiếp trước.
Tin lời An Nhiên, tôi đổi nội dung biểu diễn vào phút chót. Trước ống kính truyền hình trực tiếp toàn thành phố, tôi trang điểm lòe loẹt biểu diễn bài Sáo Mã Can, kết thúc còn không quên bày ra một quả pose dáng siêu tự tin.
Danh tiếng của nhà trường bị sụp đổ vì tôi, không chỉ vậy, nhắc đến tôi là đồng nghĩa với việc nhắc đến tấm gương xấu trong lòng gần như tất cả các vị phụ huynh.
An Nhiên lại gần từ bao giờ, chị ta vỗ vai tôi trưng ra nụ cười công nghiệp.
"Nghe nói tiệc tối lần này liên quan đến tương lai của cả trường chúng ta. Ninh Ninh, em luôn xông xáo nhiệt huyết nên góp chút sức rạng danh trường mình cũng không thành vấn đề đâu nhỉ. Để em được lấp lánh sáng chói chị đã phải xin riêng chủ nhiệm lớp cho em cơ hội này đó. Em không từ chối đâu ha?"
Sự toan tính trong ánh mắt rõ rành rành, có ai mắt mù mới nghĩ rằng hết thảy chuyện An Nhiên làm đều là biểu hiện của tình yêu với em gái.
"Cảm ơn chị, chị tốt ghê." Tôi cũng dang tay ôm lấy chị ta. Chúng tôi bày ra dáng vẻ chị chị em em thân thiết trước mặt người khác.
Trải qua một lần rồi, tôi chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
"Thanh xuân là ánh mặt trời mới rạng; Thanh xuân là tiếng lật sách khoan thai lúc bình minh..."
Tự biết bản thân chẳng hơn ai nên ngay buổi tối hôm ấy tôi phải thuê thầy dạy diễn thuyết liền.
"Giọng điệu quá cứng nhắc, không chứa chan cảm xúc gì cả, ê a kéo dài như học sinh tiểu học đọc sách vậy."
Thầy đẩy mắt kính bằng ngón tay giữa, chê tôi chả ra gì.
"Luyện tập lâu lắm rồi thầy ơi. Thầy xem đầu lưỡi em sưng cả lên đây này. Ngày mai mình lại chiến đấu tiếp được không."
Tôi làm nũng, nhân cơ hội duỗi tay ra kéo thầy.
"Không được." Thầy liếc tôi một cái, cầm bút đón lấy bản thảo tô tô vẽ vẽ. "Cách tốt nhất để vượt qua khó khăn chính là đương đầu với nó, không phải sao An Ninh?"
Giọng thầy như có hiệu quả trấn an, sự bồn chồn lo lắng của tôi bỗng chốc bay biến.
Ngẫm lại cũng đúng, hôm nay mà không cố gắng thì ngày sau An Nhiên sẽ rất đắc ý. Để không phải trở thành đối tượng bị chê bai trên tiệc tối thì chút khó khăn này thấm vào đâu?
Lại cầm lấy bản thảo, bên trên chi chít kí hiệu thầy vẽ. Chỗ nào nên nhấn mạnh, chỗ nào nên ngắt nghỉ đập ngay vào mắt.
"Em nhắm mắt lại, tưởng tượng."
"Một buổi chiều tràn ngập ánh nắng, đại hội thể dục thể thao diễn ra, nhiệt huyết thiêu đốt mồ hôi, em cắn răng chạy, chạy mãi. Cảm giác sung sướng khi cuối cùng cũng vượt qua vạch, hình dung ra chưa?"
Ê không đùa, dưới sự chỉ dẫn của thầy, tôi thật đúng là tìm ra cảm giác tràn ngập hy vọng và nhiệt huyết nha.
Tôi gật gật đầu.
"Dùng cảm giác ấy, lại đọc lần nữa xem."
Thầy cực kỳ kiên nhẫn, số tiền tôi tiêu hết sức đáng giá.
Hôm diễn ra tiệc tối, An Nhiên đến khuyến khích tôi đổi nội dung biểu diễn như dự đoán.
"Ninh Ninh, lúc trước em chỉ ở nông thôn nên không hiểu thị hiếu ở đây đâu. Hôm nay toàn nhà đầu tư lớn đến thôi, bọn họ thích nhất là xem múa hát. Em cứ mạnh dạn đi, nói không chừng có thể kêu gọi được vốn đầu tư cho nhà trường. Đến lúc đó hiệu trưởng vui lên thì phát bằng khen hay cử em đi học lên nghiên cứu sinh cũng là chuyện nhỏ."
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng mấy lời này rõ ràng chỉ lừa được đứa ngu, kiếp trước tôi ngu thật.
"Chị họ, chị tốt quá, có gì hay cũng nghĩ đến em. Thật ra em cũng đoán được các nhà đầu tư thích xem múa hát."
Tôi nắm chặt tay chị ta lắc lắc, cố gắng ra vẻ ngây ngô ngốc nghếch.
Vừa dứt lời thì sự đắc ý trên mặt An Nhiên càng rõ.
"Can đảm lên, chị tin tưởng em!"
"Từ từ đã chị họ." Tôi ra sức giữ chặt chị ta. "Dạo này em học được từ mẹ một câu, gọi là ‘có qua có lại’."
"Ý em là sao?"
"Thật ra cũng không có gì. Chị họ tốt với em, đương nhiên em cũng phải có quà đáp lễ chứ."
An Nhiên chỉ cho rằng tôi có ý đáp lễ thật, không nghĩ ngợi gì nhiều. Vì vậy khi chị ta mặc váy đen ngắn lên sân khấu lại nghe MC giới thiệu bài hát Sáo Mã Can thì nháy mắt như chết trân.
Nhạc nền vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của các nhà đầu tư và cái nhìn ra hiệu thúc giục của cán bộ nhà trường, An Nhiên hốt hoảng chạy xuống sân khấu. Lúc chị ta chạy ngang qua cái loa cạnh cánh gà còn đạp tôi một cái, váy ngắn tốc lên lộ ra cặp giò sáng bóng.
"Haha chắc bạn học sinh vừa nãy quá hồi hộp, nhưng nghe nói bạn tiếp theo của chúng ta đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị tiết mục này. Xin mời quý vị cùng thưởng thức!"
Dù đã tập luyện vô số lần nhưng chính thức đứng trên sân khấu tôi vẫn bồn chồn gần chớt.
Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thử thôi miên chính mình.
Người xem bên dưới đều là khoai tây, khán giả là khoai lang, là gì thì là cũng không phải là người, mình là diễn giả xịn nhất vườn rau...
Đầu tôi trống rỗng, tỉnh táo lại đã thấy tiếng vỗ tay như sấm.
Còn An Nhiên chỉ có nước khóc sưng mắt ghen tị.
Nhưng rất nhanh tôi không cười nổi nữa rồi, bởi vì vị thánh mẫu Maria nhà tôi gọi điện thoại đến.
4
Đừng khóc chị gái ơi, lớp trang điểm của chị nhòe hết rồi kìa.
An Nhiên tựa vào vai bố tôi, nước mắt tuôn như suối.
Chị ta nức nở mách tội tôi khiến bố cau mày.
"Ninh Ninh, mau xin lỗi chị con đi."
Mỡ ý mà húp.
Nhưng trước khi người bình thường duy nhất trong cái nhà này trở về, tôi phải hoãn binh đã, không thể để tình cảm cha con bị chia rẽ được.
"Bố bất công thế." Tôi khẽ lẩm bẩm, xen lẫn một chút làm nũng. "Chị trêu con trước nên con mới trêu lại mà. Chính chị họ bảo với con là các nhà đầu tư thích tiết mục múa hát. Cùng lắm coi như con đùa quá trớn chút thôi chứ con có cố ý đâu."
Vừa nói tôi vừa hồi tưởng lại toàn bộ chuyện đau lòng từ kiếp trước đến kiếp này, ráng nặn ra mấy giọt nước mắt.
Dễ mềm lòng chứ gì? Nhìn trẻ con khóc không thể chịu được ấy hả? Xem chiêu lấy độc trị độc này đây!
Tôi khóc hăng hơn cả An Nhiên. Chị ta cao giọng thì tôi lập tức bắt đầu gào; chị ta gạt nước mắt thì tôi phải lau nước mũi. Hai bên thay nhau diễn như kịch nói hai vai chính.
Chẳng mấy chốc mà trên áo bố tôi loang lổ hai vệt nước lớn.
Trong sự oanh tạc liên tục của tiếng khóc từ hai phía, bố tôi dần dần ngơ hẳn ra.
Qua bài học thực tiễn này, cuối cùng hình như bố cũng đã hiểu sương sương đạo lý các cụ dạy: thần tiên khó xử việc nhà. Thấy mẹ tôi về đến cửa, ông ấy tha thiết xin viện trợ.
Phải nói vẫn là mẹ tôi sáng suốt nhất nhà. Bà ấy nghe bố tôi tường thuật xong thì quay sang nhìn tôi.
"Ninh Ninh, con kể đi xem nào."
Cùng một chuyện nhưng tôi đưa ra góc nhìn khác, cũng tìm đúng thời cơ thêm mắm dặm muối một chút.
"Chị họ với bạn chị ý có vẻ đều không thích con. Lần trước bọn họ đang tụ tập nói chuyện rất vui vẻ trong nhà vệ sinh, con vừa đến một cái thì giải tán ngay. Con nghĩ chỉ cần con giúp chị nổi danh trong tiệc tối thì chị sẽ muốn chơi với con thôi."
Ai xót con bằng bố mẹ, nháy mắt tôi đã chiếm được thế áp đảo. Ngay cả bố cũng đứng ra bênh tôi.
"An Nhiên, này là cháu sai."
Xin lỗi bố, trước đó con hơi có thành kiến với bố rồi, con xin nhận sai.
"Dù có sao thì hai đứa là chị em, ra đường phải khôn ngoan hòa thuận đối đáp người ngoài chứ ai lại đấu đá nhau thế được."
Tôi thèm vào. Hòa thuận cái rắm ý, chị ta không gây sự trước thì tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.
"Không phải đâu cô chú."
An Nhiên quên cả khóc, lắc đầu như đánh trống chầu, liên tục phủ nhận chuyện chị ta gây gổ với tôi.
Nếu mà thừa nhận thì như tính mẹ tôi là quét dọn tiễn chị ta đi ngay và luôn, kiểu đến một cái chun buộc tóc cũng không cho mang ấy chứ đùa.
Đến lúc đó thì chị ta không còn được nhà tôi mua cho quần áo, phát tiền tiêu vặt nữa, còn đáng sợ hơn bị đuổi khỏi nhà nhiều.
Tôi tạm để chuyện này kết thúc ở đây. An Nhiên nắm tay mẹ tôi, liên tục cam đoan rằng chị ta tuyệt đối không ghét tôi, nếu không thì sau này không có kết cục tốt.
Cả nhà chỉ mình bố tôi ngây thơ tin lời nhảm nhí An Nhiên bịa ra.
Bà chị họ này của tôi kiếp trước hẳn là đầu thai vào mấy phủ hầu tước các kiểu, nửa tháng không gây sự thì chị ta ngứa ngáy toàn thân hay sao ấy nhở.
"Biết gì chưa? An Nhiên bị quê ở tiệc tối kêu gọi đầu tư là có lý do cả đấy."
Hai bạn học ngồi ngay trước tôi thì thầm. Hai cái đứa này, cận thị nặng hay ngu thiệt vậy trời, chỗ đông người phức tạp như nhà ăn mà cũng dám buôn dưa giữa ban ngày ban mặt. To gan thật đấy, hoàng tử đi giải cứu công chúa chỉ cần mang hai kẻ can đảm này đi là đủ rồi.
"Có chuyện gì ẩn phía sau? Kể đi xem nào."
Tôi khẽ khàng không phát ra tiếng nào chui đầu vào tiểu đội buôn dưa của nhà ăn, bọn họ không phát hiện ra gì.
"Cái đứa diễn thuyết siêu tốt kia nhớ không? Em họ của An Nhiên đấy. Nghe nói tự nó liên hệ với ban tổ chức đòi thay đổi nội dung chương trình. Tình chị em giả dối như nhựa plastic thế mà xuất hiện ngay cạnh chúng ta."
Ừ, không chỉ xuất hiện ngay cạnh đâu, còn đang chui vào giữa hai người đây này.
"Cảm ơn sự đánh giá cao của hai cậu nhé. Để tỏ lòng biết ơn, tớ xin nhắc nhẹ chút. Kẻ nói xấu thì chỉ nên đứng ở sau lưng thôi, bị bắt quả tang thì không được hay ho lắm đâu nè ~"
Chưa được nửa ngày mà website trường đã nhan nhản bài thảo luận về chuyện này, tôi lựa chọn im lặng.
Tôi phải chờ một cơ hội mà An Nhiên không thể lật ngược thế cờ, nếu không thì hậu quả khó lường
Thì ra cái đợi đấy của An Nhiên chính là để tôi xấu mặt trong bữa tiệc tối kêu gọi tài trợ của nhà trường.
"Không ngờ cậu còn biết biểu diễn đó, Ninh Ninh." Lý Nhược Nhiên giật lấy tờ thông báo tiết mục trong tay tôi, không hề chú ý thấy tôi đang lạnh mặt.
Ký ức từ từ hiện ra trong đầu. Tôi sẽ mãi mãi không quên được chuyện xảy ra ở tiệc tối kiếp trước.
Tin lời An Nhiên, tôi đổi nội dung biểu diễn vào phút chót. Trước ống kính truyền hình trực tiếp toàn thành phố, tôi trang điểm lòe loẹt biểu diễn bài Sáo Mã Can, kết thúc còn không quên bày ra một quả pose dáng siêu tự tin.
Danh tiếng của nhà trường bị sụp đổ vì tôi, không chỉ vậy, nhắc đến tôi là đồng nghĩa với việc nhắc đến tấm gương xấu trong lòng gần như tất cả các vị phụ huynh.
An Nhiên lại gần từ bao giờ, chị ta vỗ vai tôi trưng ra nụ cười công nghiệp.
"Nghe nói tiệc tối lần này liên quan đến tương lai của cả trường chúng ta. Ninh Ninh, em luôn xông xáo nhiệt huyết nên góp chút sức rạng danh trường mình cũng không thành vấn đề đâu nhỉ. Để em được lấp lánh sáng chói chị đã phải xin riêng chủ nhiệm lớp cho em cơ hội này đó. Em không từ chối đâu ha?"
Sự toan tính trong ánh mắt rõ rành rành, có ai mắt mù mới nghĩ rằng hết thảy chuyện An Nhiên làm đều là biểu hiện của tình yêu với em gái.
"Cảm ơn chị, chị tốt ghê." Tôi cũng dang tay ôm lấy chị ta. Chúng tôi bày ra dáng vẻ chị chị em em thân thiết trước mặt người khác.
Trải qua một lần rồi, tôi chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức dẫm vào vết xe đổ lần nữa.
"Thanh xuân là ánh mặt trời mới rạng; Thanh xuân là tiếng lật sách khoan thai lúc bình minh..."
Tự biết bản thân chẳng hơn ai nên ngay buổi tối hôm ấy tôi phải thuê thầy dạy diễn thuyết liền.
"Giọng điệu quá cứng nhắc, không chứa chan cảm xúc gì cả, ê a kéo dài như học sinh tiểu học đọc sách vậy."
Thầy đẩy mắt kính bằng ngón tay giữa, chê tôi chả ra gì.
"Luyện tập lâu lắm rồi thầy ơi. Thầy xem đầu lưỡi em sưng cả lên đây này. Ngày mai mình lại chiến đấu tiếp được không."
Tôi làm nũng, nhân cơ hội duỗi tay ra kéo thầy.
"Không được." Thầy liếc tôi một cái, cầm bút đón lấy bản thảo tô tô vẽ vẽ. "Cách tốt nhất để vượt qua khó khăn chính là đương đầu với nó, không phải sao An Ninh?"
Giọng thầy như có hiệu quả trấn an, sự bồn chồn lo lắng của tôi bỗng chốc bay biến.
Ngẫm lại cũng đúng, hôm nay mà không cố gắng thì ngày sau An Nhiên sẽ rất đắc ý. Để không phải trở thành đối tượng bị chê bai trên tiệc tối thì chút khó khăn này thấm vào đâu?
Lại cầm lấy bản thảo, bên trên chi chít kí hiệu thầy vẽ. Chỗ nào nên nhấn mạnh, chỗ nào nên ngắt nghỉ đập ngay vào mắt.
"Em nhắm mắt lại, tưởng tượng."
"Một buổi chiều tràn ngập ánh nắng, đại hội thể dục thể thao diễn ra, nhiệt huyết thiêu đốt mồ hôi, em cắn răng chạy, chạy mãi. Cảm giác sung sướng khi cuối cùng cũng vượt qua vạch, hình dung ra chưa?"
Ê không đùa, dưới sự chỉ dẫn của thầy, tôi thật đúng là tìm ra cảm giác tràn ngập hy vọng và nhiệt huyết nha.
Tôi gật gật đầu.
"Dùng cảm giác ấy, lại đọc lần nữa xem."
Thầy cực kỳ kiên nhẫn, số tiền tôi tiêu hết sức đáng giá.
Hôm diễn ra tiệc tối, An Nhiên đến khuyến khích tôi đổi nội dung biểu diễn như dự đoán.
"Ninh Ninh, lúc trước em chỉ ở nông thôn nên không hiểu thị hiếu ở đây đâu. Hôm nay toàn nhà đầu tư lớn đến thôi, bọn họ thích nhất là xem múa hát. Em cứ mạnh dạn đi, nói không chừng có thể kêu gọi được vốn đầu tư cho nhà trường. Đến lúc đó hiệu trưởng vui lên thì phát bằng khen hay cử em đi học lên nghiên cứu sinh cũng là chuyện nhỏ."
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng mấy lời này rõ ràng chỉ lừa được đứa ngu, kiếp trước tôi ngu thật.
"Chị họ, chị tốt quá, có gì hay cũng nghĩ đến em. Thật ra em cũng đoán được các nhà đầu tư thích xem múa hát."
Tôi nắm chặt tay chị ta lắc lắc, cố gắng ra vẻ ngây ngô ngốc nghếch.
Vừa dứt lời thì sự đắc ý trên mặt An Nhiên càng rõ.
"Can đảm lên, chị tin tưởng em!"
"Từ từ đã chị họ." Tôi ra sức giữ chặt chị ta. "Dạo này em học được từ mẹ một câu, gọi là ‘có qua có lại’."
"Ý em là sao?"
"Thật ra cũng không có gì. Chị họ tốt với em, đương nhiên em cũng phải có quà đáp lễ chứ."
An Nhiên chỉ cho rằng tôi có ý đáp lễ thật, không nghĩ ngợi gì nhiều. Vì vậy khi chị ta mặc váy đen ngắn lên sân khấu lại nghe MC giới thiệu bài hát Sáo Mã Can thì nháy mắt như chết trân.
Nhạc nền vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của các nhà đầu tư và cái nhìn ra hiệu thúc giục của cán bộ nhà trường, An Nhiên hốt hoảng chạy xuống sân khấu. Lúc chị ta chạy ngang qua cái loa cạnh cánh gà còn đạp tôi một cái, váy ngắn tốc lên lộ ra cặp giò sáng bóng.
"Haha chắc bạn học sinh vừa nãy quá hồi hộp, nhưng nghe nói bạn tiếp theo của chúng ta đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị tiết mục này. Xin mời quý vị cùng thưởng thức!"
Dù đã tập luyện vô số lần nhưng chính thức đứng trên sân khấu tôi vẫn bồn chồn gần chớt.
Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thử thôi miên chính mình.
Người xem bên dưới đều là khoai tây, khán giả là khoai lang, là gì thì là cũng không phải là người, mình là diễn giả xịn nhất vườn rau...
Đầu tôi trống rỗng, tỉnh táo lại đã thấy tiếng vỗ tay như sấm.
Còn An Nhiên chỉ có nước khóc sưng mắt ghen tị.
Nhưng rất nhanh tôi không cười nổi nữa rồi, bởi vì vị thánh mẫu Maria nhà tôi gọi điện thoại đến.
4
Đừng khóc chị gái ơi, lớp trang điểm của chị nhòe hết rồi kìa.
An Nhiên tựa vào vai bố tôi, nước mắt tuôn như suối.
Chị ta nức nở mách tội tôi khiến bố cau mày.
"Ninh Ninh, mau xin lỗi chị con đi."
Mỡ ý mà húp.
Nhưng trước khi người bình thường duy nhất trong cái nhà này trở về, tôi phải hoãn binh đã, không thể để tình cảm cha con bị chia rẽ được.
"Bố bất công thế." Tôi khẽ lẩm bẩm, xen lẫn một chút làm nũng. "Chị trêu con trước nên con mới trêu lại mà. Chính chị họ bảo với con là các nhà đầu tư thích tiết mục múa hát. Cùng lắm coi như con đùa quá trớn chút thôi chứ con có cố ý đâu."
Vừa nói tôi vừa hồi tưởng lại toàn bộ chuyện đau lòng từ kiếp trước đến kiếp này, ráng nặn ra mấy giọt nước mắt.
Dễ mềm lòng chứ gì? Nhìn trẻ con khóc không thể chịu được ấy hả? Xem chiêu lấy độc trị độc này đây!
Tôi khóc hăng hơn cả An Nhiên. Chị ta cao giọng thì tôi lập tức bắt đầu gào; chị ta gạt nước mắt thì tôi phải lau nước mũi. Hai bên thay nhau diễn như kịch nói hai vai chính.
Chẳng mấy chốc mà trên áo bố tôi loang lổ hai vệt nước lớn.
Trong sự oanh tạc liên tục của tiếng khóc từ hai phía, bố tôi dần dần ngơ hẳn ra.
Qua bài học thực tiễn này, cuối cùng hình như bố cũng đã hiểu sương sương đạo lý các cụ dạy: thần tiên khó xử việc nhà. Thấy mẹ tôi về đến cửa, ông ấy tha thiết xin viện trợ.
Phải nói vẫn là mẹ tôi sáng suốt nhất nhà. Bà ấy nghe bố tôi tường thuật xong thì quay sang nhìn tôi.
"Ninh Ninh, con kể đi xem nào."
Cùng một chuyện nhưng tôi đưa ra góc nhìn khác, cũng tìm đúng thời cơ thêm mắm dặm muối một chút.
"Chị họ với bạn chị ý có vẻ đều không thích con. Lần trước bọn họ đang tụ tập nói chuyện rất vui vẻ trong nhà vệ sinh, con vừa đến một cái thì giải tán ngay. Con nghĩ chỉ cần con giúp chị nổi danh trong tiệc tối thì chị sẽ muốn chơi với con thôi."
Ai xót con bằng bố mẹ, nháy mắt tôi đã chiếm được thế áp đảo. Ngay cả bố cũng đứng ra bênh tôi.
"An Nhiên, này là cháu sai."
Xin lỗi bố, trước đó con hơi có thành kiến với bố rồi, con xin nhận sai.
"Dù có sao thì hai đứa là chị em, ra đường phải khôn ngoan hòa thuận đối đáp người ngoài chứ ai lại đấu đá nhau thế được."
Tôi thèm vào. Hòa thuận cái rắm ý, chị ta không gây sự trước thì tôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.
"Không phải đâu cô chú."
An Nhiên quên cả khóc, lắc đầu như đánh trống chầu, liên tục phủ nhận chuyện chị ta gây gổ với tôi.
Nếu mà thừa nhận thì như tính mẹ tôi là quét dọn tiễn chị ta đi ngay và luôn, kiểu đến một cái chun buộc tóc cũng không cho mang ấy chứ đùa.
Đến lúc đó thì chị ta không còn được nhà tôi mua cho quần áo, phát tiền tiêu vặt nữa, còn đáng sợ hơn bị đuổi khỏi nhà nhiều.
Tôi tạm để chuyện này kết thúc ở đây. An Nhiên nắm tay mẹ tôi, liên tục cam đoan rằng chị ta tuyệt đối không ghét tôi, nếu không thì sau này không có kết cục tốt.
Cả nhà chỉ mình bố tôi ngây thơ tin lời nhảm nhí An Nhiên bịa ra.
Bà chị họ này của tôi kiếp trước hẳn là đầu thai vào mấy phủ hầu tước các kiểu, nửa tháng không gây sự thì chị ta ngứa ngáy toàn thân hay sao ấy nhở.
"Biết gì chưa? An Nhiên bị quê ở tiệc tối kêu gọi đầu tư là có lý do cả đấy."
Hai bạn học ngồi ngay trước tôi thì thầm. Hai cái đứa này, cận thị nặng hay ngu thiệt vậy trời, chỗ đông người phức tạp như nhà ăn mà cũng dám buôn dưa giữa ban ngày ban mặt. To gan thật đấy, hoàng tử đi giải cứu công chúa chỉ cần mang hai kẻ can đảm này đi là đủ rồi.
"Có chuyện gì ẩn phía sau? Kể đi xem nào."
Tôi khẽ khàng không phát ra tiếng nào chui đầu vào tiểu đội buôn dưa của nhà ăn, bọn họ không phát hiện ra gì.
"Cái đứa diễn thuyết siêu tốt kia nhớ không? Em họ của An Nhiên đấy. Nghe nói tự nó liên hệ với ban tổ chức đòi thay đổi nội dung chương trình. Tình chị em giả dối như nhựa plastic thế mà xuất hiện ngay cạnh chúng ta."
Ừ, không chỉ xuất hiện ngay cạnh đâu, còn đang chui vào giữa hai người đây này.
"Cảm ơn sự đánh giá cao của hai cậu nhé. Để tỏ lòng biết ơn, tớ xin nhắc nhẹ chút. Kẻ nói xấu thì chỉ nên đứng ở sau lưng thôi, bị bắt quả tang thì không được hay ho lắm đâu nè ~"
Chưa được nửa ngày mà website trường đã nhan nhản bài thảo luận về chuyện này, tôi lựa chọn im lặng.
Tôi phải chờ một cơ hội mà An Nhiên không thể lật ngược thế cờ, nếu không thì hậu quả khó lường