Chương 155: Phiên Ngoại 4
Lan Địch A Hoài và Doãn Ngôn đã chính thức trờ thành phu phu của nhau chuyện này đối với tất cả đều là chuyện vui nhưng bây giờ chuyện bọn họ càng lo lắng hơn đó là tin đồn về thân phận của Lan Địch A Hoài thế nhưng lan truyền khắp cả Tây Thành, không biết kẻ nào đã tung tin bảo Lan Địch A Hoài chính là phế thái tử của Tây quốc, Doãn Ngôn cùng y thành thân chỉ vì chiếu chỉ của Hoàng thượng ban ra, mọi thứ đều là ép buột hơn nữa có người còn nói Lan Địch A Hoài thành thân cũng Doãn Ngôn chính là vì muốn mượn binh quyền trong tay của Doãn Ngôn mà quay về Tây quốc giành lại vị trí thái tử của mình Doãn Ngôn nhìn những sớ dâng lên hắn nói về Lan Địch A Hoài mà không khỏi tức giận, Lan Địch A Hoài ở bên cạnh thấy vậy liền vỗ về hắn “Đừng bận tâm, ta không để ý mấy lời này, người xem như không thấy là được” “Ta có thể xem như không thấy những chuyện khác nhưng thành thân với ngươi là ta tự nguyện, là ta cầu xin Thái Thượng Hoàng ban chiếu chỉ, chưa bao giờ là ép buột cả, ta không muốn bên ngoài nói những lời như vậy” Lan Địch A Hoài cười nhẹ, y biết chứ, y biết Doãn Ngôn là sợ y vì mấy lời của bá tánh mà nghĩ nhiều nhưng y thật sự tin tưởng Doãn Ngôn, lúc y làm thái tử còn bị nhiều lời ra tiếng vào hơn như vậy nhưng y vẫn có thể chịu đựng được thì những chuyện này có nhằm nhò gì so với lúc trước chứ “Vài hôm nữa chúng ta đến kinh, sắp đến lễ săn bắn hằng năm, Hoài nhi đi cùng ta được chữ” Y gật đầu, chỉ cần Doãn Ngôn muốn y sẽ đi cùng hắn, nhưng y vẫn sợ đám người Tây quơc trên đường đi sẽ lại gây chuyện, mặc dù trong phủ yên bình như vậy, Doãn Ngôn cũng im lặng không nói nhưng y đều biết hết từ lúc hỉ sự của bọn họ diễn ra đến nay người của Tây quốc luôn rình rập âm thầm ở khắp nơi muốn mang y về Tây quốc cho bằng được, nhưng y bây giờ một bước cũng không muốn bước về, nơi đó toàn những kẻ muốn biến y thành con rối thao túng quyền lực trong tay y, muốn y tiếp tục trở thành một kẻ như phụ vương của y, đừng mơ y không ngu ngốc mà không nhận ra được bọn họ là muốn y tiếp quản cái ngai vị kia cho đến khi đứa trẻ kia đủ khả năng thừa kế nhưng đến lúc đó bọn chúng chắc chắn sẽ không để y sống, nhất định sẽ giết y vì y chính là một mối đe doạ ngầm Doãn Ngôn cho người sắp xếp cẩn thận trong ngoài phủ sau đó chuẩn bị lên đường cùng Lan Địch A Hoài đến kinh thành, lần trở lại kinh thành này một vị hội săn hai chính là muốn danh chính ngôn thuận tuyên bố vị trí Vương phi bên cạnh bản thân hắn đã có, càng không muốn nạp thêm bất cứ người nào, kẻ nào không muốn sống cứ tiếp tục đem nhi tử trong nhà của bọn họ đếnĐám người Tây quốc cũng nghe được tin Doãn Ngôn và Lan Địch A Hoài sẽ rời Tây thành đến Kinh thành, bọn chúng biết đây là cơ hội tốt để bắt người không thể bỏ qua “Chủ tử an tâm ta nhất định không sao người không cần lo lắng, người cứ an tâm đi cùng Vương gia, chúng ta sẽ gặp lại ở Kinh thành mà” Văn Yên nói, Lan Địch A Hoài nhìn tiểu thái giám này mà lo lắng, sẽ không chắc được đám người kia có vì tức giận mà ra tay với người vô tội hay không Vì an toàn cho nên Doãn Ngôn đã đưa ra kế sách chính là hắn cùng Lan Địch A Hoài sẽ khởi hành âm thầm sau khi để nhóm Văn Yên rời đi trước với một đội thị vệ vô cùng nhiều chứng tỏ cho đám người kia biết bọn họ đang ở trên chiếc xe ngựa đó đến kinh thành nhưng thực chất hắn và y sẽ âm thầm đi đường biển đến kinh thành một cách thầm lặng mà không ai hay biết cả nhưng nhue vậy đồng nghĩa với việc phía Văn Yên có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào và có thể sẽ xảy ra thương vong nhưng nhưng đội thị vệ nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì quá mức “Hứa với ta ngươi phải bình an có biết hay không, ta và Vương gia sẽ chờ các người ở kinh thành” Lan Địch A Hoài nắm lấy tay của Văn Yên, đối với y Văn Yên vừa là tiểu thái giám bên cạnh y nhiều năm cũng là người y xem như đệ đệ y không mong bất cứ chuyện gì xảy ra với Văn Yên cảDoãn Ngôn ôm lấy Lan Địch A Hoài nhìn Văn Yên theo đoàn người rời đi, bọn họ cũng chuẩn bị đi bằng một đường khác để đến đoạn đường thuỷ sau đó đi thuyền đến Kinh thành, hành trình không dễ dàng hơn nữa cũng là lần đầu Lan Địch A Hoài đi thuyền không biết sẽ có chịu được hay khôngNgược lại ở phía Kinh thành, Tống Kỳ Nam bận rộn với những việc mà một Tể tướng phải làm nhưng không hề kèm theo nhiệm vụ phải canh chừng hai tiểu hoàng tử Lam Y Lâm và Lam Y Phàm, so với bắt hắn ngồi ở đó giúp Lam Y Nhu phê duyệt tấu chương vẫn sung sướng hơn đối mặt với hai tiểu bảo bối này, từ lúc cả hay bắt đầu biết đi chúng liền không còn ngoan ngoãn như lúc trước nữa, mỗi ngày đều có thể chạy khắp nơi Yên Hương đã thăng chức trở thành trưởng quản cung nữ cho nên luôn bận rộn trước sau không có thể tiếp quản việc trông chừng hai vị điện hạ mỗi ngày được “TỐNG KỲ NAM NGƯƠI RỐT CUỘC XEM CHỪNG HOÀNG NHI KIỂU GÌ VẬY HẢ” Giọng hét lớn kia không ai khác là Lam Y Nhu, y tức giận mà nhìn xung quanh cung của mình không chỗ nào là không rối tung lên, đã vậy tấu chương bị quăng khắp nơi nhìn cũng đủ tức giận rồi “Y nhi ta thật sự không quản nổi hoàng nhi của chúng ta nữa, có thể quăng chúng đi có được không” Lời vừa nói ra thì một cuốn tấu chương cứ như vậy bay thẳng vào mặt của Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu tức giận nhìn hắn, đây là do y là, không tại hắn thì bây giờ bọn họ có phải đâu đầu hay không, Y Lâm và Y Phàm thế mà giống y hệt hắn quậy phá không thua kém, hai đứa trẻ mà lớn chút nữa e là sẽ lật nóc hoàng cung lên mất , y thật sự bất đầu hối hận rồi đấy Nhìn thấy Lam Y Nhu tức giận, Tống Kỳ Nam liền vỗ dành y tránh y tức giận mà ngã bệnh, thân thể của y mặc dù đã hồi phục rất nhiều nhưng vẫn phải cẩn thận nếu lỡ may bị tức giận mà khiến khí huyết bất ổn hắn sẽ đau lòng mất Lam Y Nhu không thèm để ý đến Tống Kỳ Nam, y cho gọi cung nữ tìm hai tiểu bảo bối trở vềLam Y Lâm và Lam Y Phàm vô cùng tinh nghịch, chỉ vừa mới chập chững biết đi đã không thấy bóng dáng chúng nếu không canh chừng kỹ sau này không biết lại xảy ra chuyện gì “Phải chi là một tiểu công chúa thì tốt biết mấy, ngươi thấy có đúng không Y nhi” Lời Tống Kỳ Nam nói ra liền nhận được ánh mắt khinh thường của Lam Y Nhu, y còn không hiểu ý định của hắn hay sao, đây là đang muốn có thêm một bảo bối, đừng mơ, hai đứa đã là quá đủ rồi “Đêm nay ngươi cút trở về tướng phủ của ngươi mà ngủ, đừng liền phiền trẫm phê duyệt tấu chương có biết không” Tống Kỳ Nam chưa kịp hiểu gì đã bị y đá khỏi tẩm cung, hắn nói gì sai hay sao, nếu là một tiểu công chúa nhất định sẽ rất xinh đẹp lại đáng yêu hiền lành. Nhưng có lẽ Tống Kỳ Nam không ngờ được rằng sau này hắn còn đau đầu gấp bội với tiểu bảo bối của hắn Lam Y Lâm và Lam Y Phàm được cung nữ và ma ma ẩm đến cho Lam Y Nhu, y nhìn hai đứa trẻ sau đó không nói nhiều liền cho cả hai đứng ở góc tường chịu phạt vì tội phá phách của mình, hai đứa trẻ muốn cầu cứu phụ thân nhưng nhận ra phụ thân đã không có ở đây nữa, cả hai uỷ khuất mà đứng đó tận nửa canh giờ mới được Lam Y Nhu cho cung nữ dẫn về phòng nghỉ ngơi Nhìn tấu chương chất đống y thật đau đầu, mặc dù Thịnh Hà quốc bây giờ vô cùng an bình nhưng để có thể trở thành một đất nước mà muôn dân đều có cuộc sống ấm no y phải thanh lọc lại quan lại từ trên xuống dưới, còn có vì những chiếu chỉ mới mà y đưa ra dấy lên không ít sự phản đối của quần thần nhưng suy cho cùng bọn họ cũng chỉ dám mỗi ngày dâng tấu ngoài ra không dám ở trước điện nói lời nào Sắp tới có rất nhiều chức vị mới được bổ sung vào, nữ quan cũng có. Sau khi chiếu chỉ cho phép nữ nhi có học thức có tài năng được phép thi cử trở thành quan lại như nam nhân thì có rất nhiều nữ nhi trong Thịnh Hà quốc đều đem tài năng của mình ra cống hiến không thua kém nam nhân, song nhi cũng có không ít nhưng vì đặc thù đa số song nhi đều vẫn còn rất ít nhưng so với trước đây thì song nhi sẽ có cuộc sống tốt hơn không bị khinh miệt hay bị người khác xem thường nữa Lam Y Nhu xử lý xong tấu chương thì trời cũng đã khuya, y vốn dĩ muốn lên tiếng gọi Yên Hương mang trà đến nhưng lúc này đã nhìn thấy Tống Kỳ Nam trên tay bưng thứ gì đó, nhìn liền biết là hắn lại đích thân nấu cho y thứ gì đó“Y nhi ngươi nghỉ ngơi một chút, những tấu chương còn lại ta xem giúp ngươi” Lam Y Nhu gật đầu, Tống Kỳ Nam khoác lên người y một kiện áo lông, mùa đông đang bắt đầu đến không thể để thân thể bị nhiễm lạnh được “Đột nhiên ta lại nhớ đến mùa đông năm đó cùng người ở ma giáo, thật hoài niệm” Y buột miệng nói ra một câu khiến Tống Kỳ Nam chột dạ, lúc đó là hắn bắt có y đến đó suy cho cùng cũng là hắn không tốt, hắn có lỗi với y “Ta nhớ lúc đó người vì cứu ta mà bị đám sói tấn công” “Chỉ là vài con sói không có chuyện gì cả ngược lại nếu lúc đó ngươi là người bị thương ta không biết sẽ như thế nào” Tống Kỳ Nam ôm lấy người thương vào lòng, hắn nhận ra có lẽ bắt đầu từ lúc đó Lam Y Nhu đã trở thành một ngoại lệ của hắn mà không ai có thể chạm vào được