Chương : 236
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt hâm mộ ghen ghét, đem Chu Vân bao vây.
Ở chỗ này ăn chung nồi, mỗi ngày khổ cực, căn bản không có bao nhiêu thời gian tu luyện, hơn nữa đãi ngộ rất thấp.
Bình thường ở chỗ này có hai loại người, một loại là không có quan hệ, xuất thân từ phân đà, lăn lộn từ tầng chót mà lên.
Một loại khác, chính là loại người như Lý Thiên Danh, không cần làm gì cả, thuần túy là đi dạo mát lấy kinh nghiệm.
Như đại bộ phận đệ tử cùng đồng tử ở đây, đều không có bao nhiêu quan hệ, ngoại trừ hối lộ Vương chấp sự ra, cũng không có biện pháp khác.
Cũng may, những Chấp sự khác cũng không bóc lột thậm tệ như Vương chấp sự này, nếu không, bọn hắn muốn sống cũng khó.
Nhưng dù vậy, bị bóc lột, cường độ công việc cao, cũng để cho bọn họ trở nên chết lặng, hết sức buồn khổ, không có chờ mong gì từ bên ngoài.
Lúc này, nghe nói Cung phụng mới tới muốn kiếm tùy tùng, đây là một cơ hội. Ánh mắt tha thiết nhìn qua Nhậm Thương Khung, thậm chí nghĩ nếu như mình được Cung phụng chọn trúng, thoáng cái như cá chép vượt long môn, vịt con xấu xí biến thành thiên nga, giương cánh bay cao.
Ôm vào đùi Cung phụng, cho dù không thăng chức nhanh, ít nhất cũng không cần khổ cực làm việc như vậy; cho dù có làm việc vất vả, nhưng tiền cảnh ít nhất cũng tốt hơn ở chỗ này. Ở chỗ này, ngươi làm dù cho tốt, có nhiều hơn nữa, cũng không có ai hưởng thức, căn bản không có tiền đồ đáng nói.
Bất quá, tâm tư Nhậm Thương Khung căn bản không có ở những sự tình này, hắn đến chính là triệu tập bộ hạ cũ, không có ý định làm từ thiện.
- Hoa Đà tiên sinh, ta về động phủ trước. Nếu có người muốn tìm ta thuyết pháp, để cho bọn họ đi Linh Nhãn Phong tìm ta.
Nhậm Thương Khung hướng Minh Hoa Đà chắp tay, phiêu nhiên mà đi.
Minh Hoa Đà cười cười:
- Tốt! Ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ đi Linh Nhãn Phong tìm ngươi. Còn có chút chuyện cần nhờ.
- Không dám.
Nhậm Thương Khung không nói lời thừa thải, mang theo Chu Vân đi ngay.
Trịnh Thành ở một bên, giờ phút này trong nội tâm đang giao chiến, bất quá cuối cùng gan dạ vẫn chiến thắng, ba bước biến thành hai bước đi đến bên cạnh Nhậm Thương Khung:
- Cung phụng đại nhân, tiểu nhân Trịnh Thành, nguyện ý hầu hạ dưới trướng đại nhân, làm một đồng tử, dẫu mệt nhọc thế nào cũng chịu.
Đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một. Trịnh Thành xưa nay lá gan không lớn, nhưng giờ khắc này không biết là tổ tông nào hiển linh, không ngờ lại có dũng khí như vậy, để cho hắn lấy hết dũng khí làm ra một cử động lớn mật.
- Ngươi?
Nhậm Thương Khung đánh giá Trịnh Thành một chút, thấy ánh mắt hắn chân thành mà cuồng nhiệt, tràn đầy chờ đợi. Loại ánh mắt chờ đợi này, khiến Nhậm Thương Khung khẽ động.
- Được rồi, ta thấy nhân phẩm ngươi không tệ, trước đi theo ta một hồi. Không hợp cách thì ta sẽ đánh ngươi trở về.
Mỗi người đều có mộng tưởng, tiểu nhân vật đồng dạng cũng có mộng tưởng của tiểu nhân vật. Nhậm Thương Khung trong nháy mắt nhớ tới kiếp trước của mình, bởi vậy không cự tuyệt giấc mộng của Trịnh Thành này.
Trịnh Thành mừng rỡ:
- Ta... Ta nhất định, nhất định máu chảy đầu rơi, nhịn đói nhịn khát…không đúng, là lao vào chỗ chết... Lại không đúng! Ta... Ta...
Trịnh Thành kích động nói năng lộn xộn, vốn định khoe khoang vài thành ngữ, nhưng cả buổi cũng không nói được câu nào.
- Được rồi, không vội tỏ trung tâm, lão đại nhà ta chỉ nhìn hành động.
Chu Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, có ý giải vây.
Trịnh Thành cảm kích vô cùng:
- Chu ca, cám ơn ngươi. Ngươi thật sự là nghĩa khí ngút trời, lôi thôi chọc vào hai đao ah.
Chu Vân trực tiếp im lặng, Trịnh Thành này thật đúng là thích dùng thành ngữ, hơn nữa dùng là sai. “Giúp bạn không tiếc cả mạng sống” đến miệng hắn lại biến thành "Lôi thôi chọc vào hai đao".
- Đừng lảm nhãm nữa, nếu không ta lại cho ngươi hai đao bây giờ.
Chu Vân cười khổ, kéo Trịnh Thành đi.
- Hảo hảo, ta không nói, ta sẽ trầm mặc ít nói, lời ít mà ý nhiều, không dài dòng hơn nửa câu...
Chu Vân triệt để vẫn lạc, không ngờ gặp phải tên mê thành ngữ đến điên cuồng, những chẳng câu nào ăn nhập câu nào cả.
Trở lại Linh Nhãn Phong, Chu Vân cùng Trịnh Thành đều mở rộng tầm mắt, tấc tắc kêu kỳ lạ.
Trịnh Thành hèn mọn nhìn ngó lung tung, tựa hồ biết chủ tử của mình không phải bình thường, trong nội tâm lại kích động, lại chú ý cẩn thận, sợ thất lễ.
Lặng lẽ kéo Chu Vân:
- Ca, nói cho ta một chút, lão đại bình thường có quy củ gì không?
- Quy củ?
- Đúng vậy a, không quy củ bất thành phương viên nha.
Chu Vân mắt trợn trắng lên:
- Ta trước định một quy củ, chính là ngươi không được nói thành ngữ nữa. Có làm được hay không?
- Tốt, ca, ta nhất định kiềm chế bản thân, để tránh họa từ miệng mà ra.
Trịnh Thành vẻ mặt nghiêm túc, hướng Chu Vân cam đoan.
- Ta...
Chu Vân thiếu chút nữa thổ huyết, lắc lắc đầu, hắn đã bị Trịnh Thành đánh bại, bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ cần trung tâm với lão đại, những chuyện khác đều rất dễ nói.
- Dạ dạ dạ, Trịnh Thành ta lòng son dạ sắt, tâm như thiết cốt, khoác trên vai lá gan lịch huyết, một lòng trung can. Nói ngắn lại, nhất định sẽ trung thành tận tâm, chết không đáng tiếc!
- Cái gì chết không đáng tiếc?
Chu Vân triệt để thất bại, khó thở mà nói:
- Ngươi chết không đáng tiếc, vậy thì đi chết đi. Gọi là chết vạn lần cũng không hối hận được không?
- Oa, ca, ngươi thực sự rất có học vấn. Dạ dạ, chính là chết vạn lần cũng không hối hận. Ta học nhiều như vậy, không ngờ kém xa ca ca. Thật sự là học vấn cao thâm, ngày đi vạn dặm!
Trịnh Thành một chút cũng không biết Chu Vân lúc này rất muốn giết hắn, cứ thao thao bất tuyệt.
Trong lúc hai người này nói nhảm, Nhậm Thương Khung đã ở chung quanh động phủ đi một vòng, kiểm tra mỗi một chỗ cấm chế, bảo đảm nó sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Động phủ này, thật ra là một trang viên, chủ kiến trúc là một đại điện trung đẳng, tạo hình phiêu dật, như lầu ngọc của Thiên cung, làm lòng người ngây ngất.
Bốn phía đại điện, hai bên là Thiên Điện, phía trước là một quảng trường hạng trung, phía sau là một hoa viên không nhỏ, nếu mở ra linh điền, ước chừng được hai mẫu.
Nhậm Thương Khung nhìn tòa đại điện này, hết sức thích thú. Công năng đầy đủ hết. So với động phủ số một ở Đại Vương Ốc Sơn, còn tiện nghi hơn.
Chu Vân chậc chậc tán thưởng:
- Lão đại, thời điểm rời khỏi Đại Vương Ốc Sơn, ta còn cảm thấy đáng tiếc. Động phủ số một kia thật sự quá mỹ diệu. Không nghĩ tới, động phủ này của lão đại, so với cái kia ở Đại Vương Ốc Sơn, chỉ có hơn chứ không kém ah.
- Ân, ta thật cũng không nghĩ đến.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu.
- Hắc hắc, bất quá cũng có thể hiểu được! Thiên tài như lão đại, ngàn năm khó gặp, bọn hắn nếu để cho người cùng đệ tử bình thường lăn lộn mà nói, tiền bối ở Chân Kiếm Đạo cũng sẽ không đáp ứng.
Chu Vân cảm thấy, Nhậm Thương Khung ở động phủ loại này, là đương nhiên, vốn phải như vậy.
- Đúng rồi, hai người các ngươi đã là đồng tử của ta, ta sẽ truyền cho các ngươi một ít tri thức Linh dược. Đây là một quyển sách về trụ cột Linh dược, các ngươi cầm lấy học tập. Nhớ kỹ, ta truyền thụ cho các ngươi cái gì, chưa được ta cho phép, không được truyền ra ngoài, nếu không, ta tất tru sát.
Chu Vân cùng Trịnh Thành đều đại hỉ, liên tục thề thốt.
- Sau khi học xong cuốn trụ cột này, ta lại truyền cho các ngươi một chút tri thức về Linh dược, phân biệt Linh dược, phân tích dược tính, quy luật sinh trưởng, cùng với phương pháp nuôi trồng các loại. Đến lúc đó, ta sẽ biên soạn một quyển Thăng Hoa Thiên. Sau khi học xong Thăng Hoa Thiên, sẽ tiếp tục cho các ngươi cuốn Dược Vương Thiên. Một khi các ngươi học xong Dược Vương Thiên, cho dù thành tựu không được Dược Vương giai vị, cũng sẽ không kém quá xa.
Chu Vân cùng Trịnh Thành đại hỉ, nhất là Chu Vân, biết rõ Nhậm Thương Khung là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, trong nội tâm càng thêm kích động.
- Chỗ Linh Nhãn Phong này, tổng cộng có chín linh nhãn, linh nhãn xếp đặt như Cửu Cung phương vị. Tám chỗ linh nhãn khác, diện tích cũng không lớn, nhưng có thể mở Linh điền. Ta định khai thác số Linh điền này, tài bồi một ít Linh dược.
Chu Vân gật đầu:
- Lão đại, linh điền thì có, nhưng hạt giống cũng không dễ tìm. Cung phụng mỗi tháng, có thể lấy được bao nhiêu hạt giống miễn phí?
Nhậm Thương Khung cười khổ:
- Cái này ta chưa nghiên cứu qua, bất quá Hoa Đà lão ca cho ta một cuốn sách nhỏ, bên trong ghi lại những sự tình này.
Mở sách nhỏ ra đọc một lần, Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Không phải chứ? Cung phụng mỗi tháng chỉ có bốn mươi lăm hạt giống? Trung linh nhất cấp đến cửu cấp mỗi loại năm hạt? Đây cũng quá... quá keo kiệt rồi? Linh thạch một trăm khối, ân, đều là cao linh nhất phẩm, cái này cũng không tệ.
- Ông trời...ơ...i... Chúng ta là cao cấp đệ tử, mỗi tháng chỉ có một hạt giống! Hơn nữa chỉ là trung linh lục phẩm mà thôi. Linh thạch chỉ có mười khối, còn là trung linh thất phẩm... Người so với người, tức chết người!
Chu Vân ai thán lên.
- Hắc hắc, dù sao về sau theo lão đại, chúng ta nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, một bước lên mây, áo gấm về nhà...
Trịnh Thành ngược lại lưu manh vô cùng, một chút cũng không lo lắng, bắt đầu ảo tưởng tiền đồ cẩm tú.
- Ngừng...
Chu Vân vẻ mặt hoảng sợ, liên tục ngăn Trịnh Thành nói chữ.
- Tốt rồi, các ngươi đừng lộn xộn, hai Thiên Điện hai bên, rất rộng rãi. Các ngươi trước hết ở Thiên Điện bên trái. Về sau đợi nhiều người, lại phân phối tiếp.
- Hắc hắc.
Chu Vân liên tục chà tay, mấy ngày nay ăn chung nồi, ở chung phòng, Chu Vân rất khó chịu.
Hôm nay rốt cục cũng thấy trời xanh.
Đang lúc này, ngoài động phủ truyền tới một truyền âm phù, Nhậm Thương Khung nhận lấy, là của Minh Hoa Đà.
- Là Hoa Đà lão ca đến, theo ta ra nghênh đón.
Đối với Minh Hoa Đà, Nhậm Thương Khung rất có hảo cảm, dù sao Minh Hoa Đà là người mời chào hắn, hơn nữa cũng thành tâm kết giao.
- Ha ha, Thương Khung lão đệ, lão ca ta lần này đến, là có chút việc phiền ngươi.
Minh Hoa Đà đi nhanh đến, cũng không cùng Nhậm Thương Khung khách khí cái gì.
- Hoa Đà lão ca, mời.
Sau khi khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, Minh Hoa Đà thở dài:
- Lão đệ, ta sẽ không quanh co lòng vòng. Hiện tại có một thiên đại nan đề. Ta nghĩ phải nhờ ngươi giúp đỡ?
- Gấp cái gì, huynh nói đi.
Nhậm Thương Khung không vội tỏ thái độ:
- Nếu đủ khả năng, ta tự nhiên hỗ trợ.
- Hắc hắc, là như vậy. Lục Đại phái của Đông Hoàng Châu chúng ta, mỗi mười năm có một Đan sư hội. Đan hội này mới đầu chỉ là Đan sư, Dược Sư hảo hữu luận bàn, trao đổi tâm đắc. Dần dà, lại phát triển thành một bộ phận cho Lục Đại phái đấu sức với nhau. Đan hội lần này, lại do Thiên Các chúng ta tổ chức.
Bách Thảo Đường chúng ta là chủ lực xuất chiến, ta bị điểm tên tham gia. Ngươi cũng biết, ta tấn chức trưởng lão không lâu, bởi vậy...
Minh Hoa Đà trầm ngâm, bất quá Nhậm Thương Khung đã hiểu được ý ở ngoài lời.
Ở chỗ này ăn chung nồi, mỗi ngày khổ cực, căn bản không có bao nhiêu thời gian tu luyện, hơn nữa đãi ngộ rất thấp.
Bình thường ở chỗ này có hai loại người, một loại là không có quan hệ, xuất thân từ phân đà, lăn lộn từ tầng chót mà lên.
Một loại khác, chính là loại người như Lý Thiên Danh, không cần làm gì cả, thuần túy là đi dạo mát lấy kinh nghiệm.
Như đại bộ phận đệ tử cùng đồng tử ở đây, đều không có bao nhiêu quan hệ, ngoại trừ hối lộ Vương chấp sự ra, cũng không có biện pháp khác.
Cũng may, những Chấp sự khác cũng không bóc lột thậm tệ như Vương chấp sự này, nếu không, bọn hắn muốn sống cũng khó.
Nhưng dù vậy, bị bóc lột, cường độ công việc cao, cũng để cho bọn họ trở nên chết lặng, hết sức buồn khổ, không có chờ mong gì từ bên ngoài.
Lúc này, nghe nói Cung phụng mới tới muốn kiếm tùy tùng, đây là một cơ hội. Ánh mắt tha thiết nhìn qua Nhậm Thương Khung, thậm chí nghĩ nếu như mình được Cung phụng chọn trúng, thoáng cái như cá chép vượt long môn, vịt con xấu xí biến thành thiên nga, giương cánh bay cao.
Ôm vào đùi Cung phụng, cho dù không thăng chức nhanh, ít nhất cũng không cần khổ cực làm việc như vậy; cho dù có làm việc vất vả, nhưng tiền cảnh ít nhất cũng tốt hơn ở chỗ này. Ở chỗ này, ngươi làm dù cho tốt, có nhiều hơn nữa, cũng không có ai hưởng thức, căn bản không có tiền đồ đáng nói.
Bất quá, tâm tư Nhậm Thương Khung căn bản không có ở những sự tình này, hắn đến chính là triệu tập bộ hạ cũ, không có ý định làm từ thiện.
- Hoa Đà tiên sinh, ta về động phủ trước. Nếu có người muốn tìm ta thuyết pháp, để cho bọn họ đi Linh Nhãn Phong tìm ta.
Nhậm Thương Khung hướng Minh Hoa Đà chắp tay, phiêu nhiên mà đi.
Minh Hoa Đà cười cười:
- Tốt! Ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ đi Linh Nhãn Phong tìm ngươi. Còn có chút chuyện cần nhờ.
- Không dám.
Nhậm Thương Khung không nói lời thừa thải, mang theo Chu Vân đi ngay.
Trịnh Thành ở một bên, giờ phút này trong nội tâm đang giao chiến, bất quá cuối cùng gan dạ vẫn chiến thắng, ba bước biến thành hai bước đi đến bên cạnh Nhậm Thương Khung:
- Cung phụng đại nhân, tiểu nhân Trịnh Thành, nguyện ý hầu hạ dưới trướng đại nhân, làm một đồng tử, dẫu mệt nhọc thế nào cũng chịu.
Đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một. Trịnh Thành xưa nay lá gan không lớn, nhưng giờ khắc này không biết là tổ tông nào hiển linh, không ngờ lại có dũng khí như vậy, để cho hắn lấy hết dũng khí làm ra một cử động lớn mật.
- Ngươi?
Nhậm Thương Khung đánh giá Trịnh Thành một chút, thấy ánh mắt hắn chân thành mà cuồng nhiệt, tràn đầy chờ đợi. Loại ánh mắt chờ đợi này, khiến Nhậm Thương Khung khẽ động.
- Được rồi, ta thấy nhân phẩm ngươi không tệ, trước đi theo ta một hồi. Không hợp cách thì ta sẽ đánh ngươi trở về.
Mỗi người đều có mộng tưởng, tiểu nhân vật đồng dạng cũng có mộng tưởng của tiểu nhân vật. Nhậm Thương Khung trong nháy mắt nhớ tới kiếp trước của mình, bởi vậy không cự tuyệt giấc mộng của Trịnh Thành này.
Trịnh Thành mừng rỡ:
- Ta... Ta nhất định, nhất định máu chảy đầu rơi, nhịn đói nhịn khát…không đúng, là lao vào chỗ chết... Lại không đúng! Ta... Ta...
Trịnh Thành kích động nói năng lộn xộn, vốn định khoe khoang vài thành ngữ, nhưng cả buổi cũng không nói được câu nào.
- Được rồi, không vội tỏ trung tâm, lão đại nhà ta chỉ nhìn hành động.
Chu Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, có ý giải vây.
Trịnh Thành cảm kích vô cùng:
- Chu ca, cám ơn ngươi. Ngươi thật sự là nghĩa khí ngút trời, lôi thôi chọc vào hai đao ah.
Chu Vân trực tiếp im lặng, Trịnh Thành này thật đúng là thích dùng thành ngữ, hơn nữa dùng là sai. “Giúp bạn không tiếc cả mạng sống” đến miệng hắn lại biến thành "Lôi thôi chọc vào hai đao".
- Đừng lảm nhãm nữa, nếu không ta lại cho ngươi hai đao bây giờ.
Chu Vân cười khổ, kéo Trịnh Thành đi.
- Hảo hảo, ta không nói, ta sẽ trầm mặc ít nói, lời ít mà ý nhiều, không dài dòng hơn nửa câu...
Chu Vân triệt để vẫn lạc, không ngờ gặp phải tên mê thành ngữ đến điên cuồng, những chẳng câu nào ăn nhập câu nào cả.
Trở lại Linh Nhãn Phong, Chu Vân cùng Trịnh Thành đều mở rộng tầm mắt, tấc tắc kêu kỳ lạ.
Trịnh Thành hèn mọn nhìn ngó lung tung, tựa hồ biết chủ tử của mình không phải bình thường, trong nội tâm lại kích động, lại chú ý cẩn thận, sợ thất lễ.
Lặng lẽ kéo Chu Vân:
- Ca, nói cho ta một chút, lão đại bình thường có quy củ gì không?
- Quy củ?
- Đúng vậy a, không quy củ bất thành phương viên nha.
Chu Vân mắt trợn trắng lên:
- Ta trước định một quy củ, chính là ngươi không được nói thành ngữ nữa. Có làm được hay không?
- Tốt, ca, ta nhất định kiềm chế bản thân, để tránh họa từ miệng mà ra.
Trịnh Thành vẻ mặt nghiêm túc, hướng Chu Vân cam đoan.
- Ta...
Chu Vân thiếu chút nữa thổ huyết, lắc lắc đầu, hắn đã bị Trịnh Thành đánh bại, bất đắc dĩ thở dài:
- Chỉ cần trung tâm với lão đại, những chuyện khác đều rất dễ nói.
- Dạ dạ dạ, Trịnh Thành ta lòng son dạ sắt, tâm như thiết cốt, khoác trên vai lá gan lịch huyết, một lòng trung can. Nói ngắn lại, nhất định sẽ trung thành tận tâm, chết không đáng tiếc!
- Cái gì chết không đáng tiếc?
Chu Vân triệt để thất bại, khó thở mà nói:
- Ngươi chết không đáng tiếc, vậy thì đi chết đi. Gọi là chết vạn lần cũng không hối hận được không?
- Oa, ca, ngươi thực sự rất có học vấn. Dạ dạ, chính là chết vạn lần cũng không hối hận. Ta học nhiều như vậy, không ngờ kém xa ca ca. Thật sự là học vấn cao thâm, ngày đi vạn dặm!
Trịnh Thành một chút cũng không biết Chu Vân lúc này rất muốn giết hắn, cứ thao thao bất tuyệt.
Trong lúc hai người này nói nhảm, Nhậm Thương Khung đã ở chung quanh động phủ đi một vòng, kiểm tra mỗi một chỗ cấm chế, bảo đảm nó sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Động phủ này, thật ra là một trang viên, chủ kiến trúc là một đại điện trung đẳng, tạo hình phiêu dật, như lầu ngọc của Thiên cung, làm lòng người ngây ngất.
Bốn phía đại điện, hai bên là Thiên Điện, phía trước là một quảng trường hạng trung, phía sau là một hoa viên không nhỏ, nếu mở ra linh điền, ước chừng được hai mẫu.
Nhậm Thương Khung nhìn tòa đại điện này, hết sức thích thú. Công năng đầy đủ hết. So với động phủ số một ở Đại Vương Ốc Sơn, còn tiện nghi hơn.
Chu Vân chậc chậc tán thưởng:
- Lão đại, thời điểm rời khỏi Đại Vương Ốc Sơn, ta còn cảm thấy đáng tiếc. Động phủ số một kia thật sự quá mỹ diệu. Không nghĩ tới, động phủ này của lão đại, so với cái kia ở Đại Vương Ốc Sơn, chỉ có hơn chứ không kém ah.
- Ân, ta thật cũng không nghĩ đến.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu.
- Hắc hắc, bất quá cũng có thể hiểu được! Thiên tài như lão đại, ngàn năm khó gặp, bọn hắn nếu để cho người cùng đệ tử bình thường lăn lộn mà nói, tiền bối ở Chân Kiếm Đạo cũng sẽ không đáp ứng.
Chu Vân cảm thấy, Nhậm Thương Khung ở động phủ loại này, là đương nhiên, vốn phải như vậy.
- Đúng rồi, hai người các ngươi đã là đồng tử của ta, ta sẽ truyền cho các ngươi một ít tri thức Linh dược. Đây là một quyển sách về trụ cột Linh dược, các ngươi cầm lấy học tập. Nhớ kỹ, ta truyền thụ cho các ngươi cái gì, chưa được ta cho phép, không được truyền ra ngoài, nếu không, ta tất tru sát.
Chu Vân cùng Trịnh Thành đều đại hỉ, liên tục thề thốt.
- Sau khi học xong cuốn trụ cột này, ta lại truyền cho các ngươi một chút tri thức về Linh dược, phân biệt Linh dược, phân tích dược tính, quy luật sinh trưởng, cùng với phương pháp nuôi trồng các loại. Đến lúc đó, ta sẽ biên soạn một quyển Thăng Hoa Thiên. Sau khi học xong Thăng Hoa Thiên, sẽ tiếp tục cho các ngươi cuốn Dược Vương Thiên. Một khi các ngươi học xong Dược Vương Thiên, cho dù thành tựu không được Dược Vương giai vị, cũng sẽ không kém quá xa.
Chu Vân cùng Trịnh Thành đại hỉ, nhất là Chu Vân, biết rõ Nhậm Thương Khung là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, trong nội tâm càng thêm kích động.
- Chỗ Linh Nhãn Phong này, tổng cộng có chín linh nhãn, linh nhãn xếp đặt như Cửu Cung phương vị. Tám chỗ linh nhãn khác, diện tích cũng không lớn, nhưng có thể mở Linh điền. Ta định khai thác số Linh điền này, tài bồi một ít Linh dược.
Chu Vân gật đầu:
- Lão đại, linh điền thì có, nhưng hạt giống cũng không dễ tìm. Cung phụng mỗi tháng, có thể lấy được bao nhiêu hạt giống miễn phí?
Nhậm Thương Khung cười khổ:
- Cái này ta chưa nghiên cứu qua, bất quá Hoa Đà lão ca cho ta một cuốn sách nhỏ, bên trong ghi lại những sự tình này.
Mở sách nhỏ ra đọc một lần, Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Không phải chứ? Cung phụng mỗi tháng chỉ có bốn mươi lăm hạt giống? Trung linh nhất cấp đến cửu cấp mỗi loại năm hạt? Đây cũng quá... quá keo kiệt rồi? Linh thạch một trăm khối, ân, đều là cao linh nhất phẩm, cái này cũng không tệ.
- Ông trời...ơ...i... Chúng ta là cao cấp đệ tử, mỗi tháng chỉ có một hạt giống! Hơn nữa chỉ là trung linh lục phẩm mà thôi. Linh thạch chỉ có mười khối, còn là trung linh thất phẩm... Người so với người, tức chết người!
Chu Vân ai thán lên.
- Hắc hắc, dù sao về sau theo lão đại, chúng ta nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, một bước lên mây, áo gấm về nhà...
Trịnh Thành ngược lại lưu manh vô cùng, một chút cũng không lo lắng, bắt đầu ảo tưởng tiền đồ cẩm tú.
- Ngừng...
Chu Vân vẻ mặt hoảng sợ, liên tục ngăn Trịnh Thành nói chữ.
- Tốt rồi, các ngươi đừng lộn xộn, hai Thiên Điện hai bên, rất rộng rãi. Các ngươi trước hết ở Thiên Điện bên trái. Về sau đợi nhiều người, lại phân phối tiếp.
- Hắc hắc.
Chu Vân liên tục chà tay, mấy ngày nay ăn chung nồi, ở chung phòng, Chu Vân rất khó chịu.
Hôm nay rốt cục cũng thấy trời xanh.
Đang lúc này, ngoài động phủ truyền tới một truyền âm phù, Nhậm Thương Khung nhận lấy, là của Minh Hoa Đà.
- Là Hoa Đà lão ca đến, theo ta ra nghênh đón.
Đối với Minh Hoa Đà, Nhậm Thương Khung rất có hảo cảm, dù sao Minh Hoa Đà là người mời chào hắn, hơn nữa cũng thành tâm kết giao.
- Ha ha, Thương Khung lão đệ, lão ca ta lần này đến, là có chút việc phiền ngươi.
Minh Hoa Đà đi nhanh đến, cũng không cùng Nhậm Thương Khung khách khí cái gì.
- Hoa Đà lão ca, mời.
Sau khi khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, Minh Hoa Đà thở dài:
- Lão đệ, ta sẽ không quanh co lòng vòng. Hiện tại có một thiên đại nan đề. Ta nghĩ phải nhờ ngươi giúp đỡ?
- Gấp cái gì, huynh nói đi.
Nhậm Thương Khung không vội tỏ thái độ:
- Nếu đủ khả năng, ta tự nhiên hỗ trợ.
- Hắc hắc, là như vậy. Lục Đại phái của Đông Hoàng Châu chúng ta, mỗi mười năm có một Đan sư hội. Đan hội này mới đầu chỉ là Đan sư, Dược Sư hảo hữu luận bàn, trao đổi tâm đắc. Dần dà, lại phát triển thành một bộ phận cho Lục Đại phái đấu sức với nhau. Đan hội lần này, lại do Thiên Các chúng ta tổ chức.
Bách Thảo Đường chúng ta là chủ lực xuất chiến, ta bị điểm tên tham gia. Ngươi cũng biết, ta tấn chức trưởng lão không lâu, bởi vậy...
Minh Hoa Đà trầm ngâm, bất quá Nhậm Thương Khung đã hiểu được ý ở ngoài lời.