Chương : 237
Đan sư đại hội, đương nhiên là do Dược Sư, Đan sư tham gia. Mà ở Thiên Các, có tư cách nhất, dĩ nhiên là Bách Thảo Đường.
Nhậm Thương Khung khó hiểu nói:
- Hoa Đà lão ca, mặc dù ngươi là củng cố trưởng lão, nhưng thượng cấp cũng không nên cho ngươi xuất chiến ah.
- Đây là lệ cũ của Bách Thảo Đường, Trưởng lão lâu năm, đều không muốn tham dự những sự tình này. Nếu như bị thua mà nói, thanh danh hao tổn; thứ hai, bọn họ là trưởng lão lâu năm, dùng bọn họ cũng không tốt.
- Ah, trưởng lão lâu năm, càng phải ra lực mới đúng chứ.
Nhậm Thương Khung lắc đầu, đối với cách nghĩ này không cho là đúng. Ở trong mắt hắn, cái này là ngồi không ăn bám. Ngồi mát ăn bát vàng.
- Ai...
Minh Hoa Đà hiển nhiên cũng có đồng cảm, bất quá bây giờ bực tức cũng chẳng được gì, hắn đã bị điểm danh xuất chiến, không thể không đi làm.
Huống chi, mặc dù là một lần khiêu chiến, nhưng cũng là một cơ hội. Nếu có thể ở Đan sư đại hội, trổ hết tài năng, Minh Hoa Đà hắn có thể một lần hành động củng cố vị trí, cùng các trưởng lão thâm niên đứng sóng vai, cân sức ngang tài. Nói như vậy, hắn ở trong Trưởng lão hội, cũng không cần xem sắc mặt bất luận kẻ nào.
Bởi vậy, Minh Hoa Đà một mặt có chút lo lắng, nhưng mặt khác, cũng ẩn ẩn chờ mong.
- Hoa Đà lão ca, ta có thể giúp đỡ cái gì?
Minh Hoa Đà cười cười, gãi gãi đầu, vốn là một người đạo cốt tiên phong, lại như một đứa bé, cả buổi mới ngập ngừng nói:
- Là như vậy. Đan sư đại hội này, kéo dài ba tháng. Tổng cộng phân bốn khâu so đấu. Ta muốn ngươi làm... làm trợ thủ của ta?
- Trợ thủ?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Dùng tuổi của ta, làm đồng tử của Hoa Đà lão ca mới đúng chứ.
- Không không không, không thể xem như đồng tử được, là phụ tá!
Minh Hoa Đà nào dám vô lễ? Nhậm Thương Khung là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, Minh Hoa Đà hắn có tài cán gì? Dám để cho Nhậm Thương Khung làm đồng tử cho hắn?
Bởi vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui, linh cơ khẽ động, nói là phụ tá. Phụ tá mà nói, là không khinh không trọng, muốn nghĩ sao cũng được. Trọng yếu là kéo được hắn thi chung với mình.
- Ha ha, danh hiệu không quan trọng. Chỉ cần có thể giúp lão ca, ta ngược lại không sao cả.
Nhậm Thương Khung đối với Minh Hoa Đà cũng không keo kiệt.
- Tốt tốt tốt, căn cứ quy tắc, Đan sư đại hội này cho phép mang theo một gã phụ tá. Đến lúc đó, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, tin tưởng chúng ta liên thủ, nhất định có thể sáng tạo thành tích tốt.
Minh Hoa Đà thấy Nhậm Thương Khung đáp ứng, tâm tình rất tốt, mặt mày hớn hở, bắt đầu tưởng tượng tràng diện đại sát tứ phương, tâm tình cực kỳ kích động.
Bất quá Minh Hoa Đà lại nghĩ, việc này đối với Nhậm Thương Khung mà nói, không quá công bình? Không khỏi cười nói:
- Nhậm tiểu ca, ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi. Như vậy đi, nếu như lần Đan sư đại hội này biểu hiện xuất sắc, điểm cống hiến ta thu hoạch được, cùng ngươi chia đều, mỗi người một nửa, như thế nào?
Ở Thiên Các Thập điện, đều chú ý điểm cống hiến. Đối với cung điện ra sức càng nhiều, thì có thể đạt được rất nhiều điểm cống hiến.
Mà những điểm cống hiến này, là mấu chốt để quyết định địa vị của bọn hắn.
Ví dụ thế này, một đồng tử, khi điểm cống hiến của hắn đạt đến trình độ nhất định, thì có thể tấn thăng làm đệ tử bình thường.
Mỗi một cấp bậc, đều có yêu cầu điểm cống hiến rất rõ.
Mà Nhậm Thương Khung trực tiếp được danh hiệu Cung phụng, những mốc trước coi như bỏ, nhưng từ Cung phụng thăng cấp đến Trưởng lão, thì cần tới mười vạn điểm cống hiến.
Mười vạn điểm cống hiến này, muốn hoàn thành, độ khó rất lớn.
Đại bộ phận Cung phụng đến Trưởng lão, ít nhất cũng tích lũy hai ba trăm năm. Như Minh Hoa Đà mới trăm năm đã hoàn thành, rất ít gặp.
Những tiêu chuẩn tấn chức này, Nhậm Thương Khung đã từ trong sách hiểu được. Nghe Minh Hoa Đà nhắc tới sự tình điểm cống hiến, không khỏi hỏi:
- Đan sư đại hội này biểu hiện xuất sắc, không biết đánh giá như thế nào? Có thể được bao nhiêu điểm cống hiến?
- Hắc hắc, cái này sao. Rất cao à nha.
Minh Hoa Đà kiên nhẫn phân tích:
- Thiên Các chúng ta, ở phương diện Đan sư, vẫn luôn không phải xuất sắc nhất. Tỷ thí giữa Lục Đại Môn Phái, vẫn luôn xếp cuối cùng. Không chỉ tổng thể thành tích kém, biểu hiện cá nhân cũng rất xấu, rất khó ở Đan sư đại hội thu hoạch thứ tự tốt. Bởi vậy dần dà, các Trưởng lão ở Bách Thảo Đường, đều không nguyện ý tham gia.
Nguyên lai là như vậy, bài danh thấp, điểm cống hiến dĩ nhiên là thấp. Không có điểm cống hiến gì, những trưởng lão kia đương nhiên không muốn tham gia.
Phải biết rằng, Trưởng lão muốn thăng cấp đến cung điện Lão Tổ, cần tới một trăm vạn điểm cống hiến.
Nói như vậy từ Trưởng lão đến Lão tổ, không tích lũy ngàn năm, căn bản làm không được. Cánh cửa từ Trưởng lão đến Lão Tổ, là cao nhất, đại bộ phận Trưởng lão không có khả năng vượt qua cửa ải này.
- Theo như quy định từ trước của Bách Thảo Đường, là như vầy. Nếu như bài danh thứ sáu, sẽ không đạt được điểm cống hiến nào. Nếu như bài danh thứ năm, từng người tham gia, đều đạt được năm ngàn điểm cống hiến; bài danh thứ tư, thì đạt được một vạn điểm cống hiến. Dùng thứ tự không ngừng nhân đôi. Nếu như bài danh thứ ba, thì hai vạn; đoạt được á quân thì mỗi người được ban thưởng bốn vạn; một khi đoạt được quán quân, mỗi người đạt được tám vạn!
Minh Hoa Đà nói rất kỹ càng:
- Trên thực tế, Thiên Các là môn phái ban thưởng cao nhất trong sáu Đại phái đối với Đan sư đại hội. Bởi vì, biểu hiện của Thiên Các ở Đan sư đại hội, thật sự quá thê thảm. Không phải thứ năm, thì là thứ sáu. Hơn nữa bình thường đều là thứ sáu.
Ghi chép khó chịu, cục diện khó chịu, cũng khó trách những trưởng lão kia biếng nhác. Cố hết sức cũng không được gì, đi làm chi cho mệt.
Minh Hoa Đà sợ Nhậm Thương Khung sau khi nghe xong thì không muốn đi, tiếp tục giải thích:
- Đối với hiện tượng này, Thiên Các cũng có khen thưởng khác. Cái này là nhằm vào thành tích cá nhân. Nếu như thành tích cá nhân bài danh trong Đan sư đại hội, có thể đứng vào Top 5 mà nói, đồng dạng ban thưởng năm ngàn điểm; thứ tư một vạn điểm... cứ tăng lên một cấp thì nhân đôi. Nói cách khác, nếu như có thể đạt được quán quân cá nhân, cho dù thành tích đoàn thể kém cỏi, cũng có thể đạt được tám vạn điểm cống hiến.
Tám vạn điểm cống hiến, một khi chia đều mà nói, cái kia chính là bốn vạn! Nhậm Thương Khung rất biết tính toán, từ Cung phụng tấn thăng đến Trưởng lão, thì cần mười vạn điểm cống hiến.
Nói cách khác, nếu như lần này mình có thể giúp Minh Hoa Đà đạt được quán quân, chia đều đến tay hắn, có thể được bốn vạn điểm cống hiến, cơ hồ trùng kích được một nửa vị trí Trưởng lão.
Cuộc làm ăn này, rất có lợi. Nhậm Thương Khung không tìm thấy lý do gì cự tuyệt.
- Cái ban thưởng này, thật sự là rất cao đó nha.
Nhậm Thương Khung cảm thán.
- Hắc hắc, từ khi Đan sư đại hội này tổ chức đến nay, thành tích tốt nhất của Thiên Các là thứ năm. Bất kể là thành tích đoàn thể, hay là thành tích cá nhân, đều chưa ngoi lên tới vị trí thứ tư. Nếu không, ngươi cho rằng Bách Thảo Đường sẽ ưng thuận ban nhiều điểm cống hiến như thế sao?
Minh Hoa Đà ý muốn nói, Bách Thảo Đường biết rõ mọi người không có khả năng lấy được thành tích trước bốn, bởi vậy ra vẻ hào phóng, xúi mọi người vào lửa mà thôi.
Nếu như ai có thực lực đạt được thành tích tốt, phá vỡ kỷ lục xấu hổ của Bách Thảo Đường, như vậy đạt được hồi báo cao, cũng là chuyện đương nhiên! Bách Thảo Đường tự nhiên không keo kiệt.
Đối với Bách Thảo Đường mà nói, bọn hắn không sợ ban thưởng điểm cống hiến quá cao, chỉ sợ không có ai đến lấy!
- Hoa Đà lão ca, Đan sư đại hội này, mỗi một phái, cho phép mấy người dự thi?
- Cái này đều có quy định nghiêm khắc. Mỗi một môn phái, phái sáu Đan sư tham gia. Cấp bậc phải là Trưởng lão, mỗi người dự thi có thể mang một phụ tá. Nhưng cấp bậc phụ tá phải thấp hơn Trưởng lão một cấp. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thì Tiểu ca ngươi là thích hợp nhất.
Đương nhiên thích hợp, y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, hắn làm phụ tá, còn có cái gì không thích hợp?
- Như vậy môn phái khác, tham gia Đan sư đại hội này, bình thường có cấp bậc gì?
Nhậm Thương Khung luôn có một phương châm, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
- Bình thường đều là cấp bậc Đại Dược Sư. Dù sao, cấp bậc Dược Vương, Bách Thảo Đường chúng ta chỉ có ba Lão Tổ. Nhưng mà, có hai môn phái, ở phương diện đan dược rất lợi hại, có cường giả Dược Thánh tọa trấn. Bởi vậy, hai môn phái này, Dược Vương so với chúng ta nhiều hơn một chút. Có khả năng phái trưởng lão cấp Dược Vương đến dự thi.
Minh Hoa Đà thở dài một hơi, có một loại cảm giác bị thất bại. Ở Đan dược giới, có một hệ thống rõ ràng, là học đồ - Dược Sư - Đại Dược Sư - Dược Vương - Dược Thánh - Dược Tổ - Đan Tiên.
Cấp bậc Đại Dược Sư, ở Thiên Các bình thường đều có thể lên làm Trưởng lão. Chỉ trừ một số ít thiếu tư lịch không lên làm Trưởng lão được mà thôi.
Một khi thành tựu Dược Vương, ở Bách Thảo Đường nhất định là Lão Tổ, không cần điểm cống hiến gì cũng có thể lên làm.
Về phần Dược Thánh, Thiên Các một cái cũng không có, chớ nói chi là Dược Tổ. Cấp bậc Dược Tổ này, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, ngoại trừ Vạn Dược Tôn đã mất tích ra, thì không còn một ai.
Chỉ có Vạn Dược Tôn, mới được công nhận là Dược Tổ, thậm chí có người nói Vạn Dược Tôn đã là nhân gian Đan Tiên!
Đan Tiên chính là thành tựu cao nhất của Thiên Trạch thế giới.
Nói chung, có Dược Thánh trấn giữ môn phái, phương diện đan dược sẽ rất phong phú. Dù sao số lượng Dược Thánh, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, nghe nói cũng không nhiều hơn mười người.
Thế lực nhất lưu ở Thiên Trạch, tổng cộng có hai ba mươi nhà. Đông Hoàng Châu thì có Lục Đại môn phái.
Thiên Các với tư cách là một trong số đó, lại không có Dược Thánh tồn tại, đây vẫn luôn là nỗi đau của Thiên Các.
Nếu có Dược Thánh tọa trấn, thì Đan sư đại hội này, đâu cần phải tránh như tránh hủi vậy?
- Trưởng lão cấp Dược Vương?
Nhậm Thương Khung cũng có chút tắc luỡi. Vạn Dược Tôn đối với Đan dược giới cũng có giới thiệu rất kỹ càng, Nhậm Thương Khung biết rõ, muốn đạt được danh xưng Dược Vương, phải trải qua khảo hạch nghiêm khắc cỡ nào.
Cho dù Nhậm Thương Khung hắn là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, đã nhận được di vật của Vạn Dược Tôn. Ở phương diện tri thức, nhất định đã vượt qua tất cả Dược Vương, thậm chí siêu việt hơn Dược Thánh.
Nhưng ở phương diện luyện chế, thủ pháp,… trình độ của hắn nhiều nhất chỉ là tiêu chuẩn Đại Dược Sư. Bởi vậy, đối mặt với đối thủ là Dược Vương, muốn dành thắng lợi, độ khó là rất lớn.
- Xem ra, cái quán quân cá nhân này, cũng không nên cầm ah.
Nhậm Thương Khung đối với quán quân đoàn thể, căn bản không có hi vọng.
Dù sao, phương diện đan dược của Thiên Các quá kém, các Trưởng lão lại không muốn xuất lực, hắn và Minh Hoa Đà có cố gắng hơn nữa, có người cản trở cũng không tốt. Thành tích đoàn thể, căn bản không có gì để trông cậy vào.
Hắn chỉ để ý quán quân cá nhân, đồng dạng có tám vạn điểm cống hiến ban thưởng. Nếu như có thể nắm bắt, sẽ là thu hoạch xa xỉ.
Thế nhưng mà, đối thủ là cấp bậc Dược Vương, vậy thì tương đối khó giải quyết.
Một già một trẻ đang nói hăng say, Chu Vân bên ngoài bỗng vội vàng đi tới:
- Lão đại, ngoài động phủ có người của Thiên Hình Đường kêu gào. Bảo là muốn ngài tiếp nhận điều tra!
Nhậm Thương Khung cùng Minh Hoa Đà liếc nhau, đều biết rõ, đây nhất định là di chứng của việc giết Lý Thiên Danh. Lý Cương đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám đến Bách Thảo Đường gây chuyện hay sao?
Nhậm Thương Khung khó hiểu nói:
- Hoa Đà lão ca, mặc dù ngươi là củng cố trưởng lão, nhưng thượng cấp cũng không nên cho ngươi xuất chiến ah.
- Đây là lệ cũ của Bách Thảo Đường, Trưởng lão lâu năm, đều không muốn tham dự những sự tình này. Nếu như bị thua mà nói, thanh danh hao tổn; thứ hai, bọn họ là trưởng lão lâu năm, dùng bọn họ cũng không tốt.
- Ah, trưởng lão lâu năm, càng phải ra lực mới đúng chứ.
Nhậm Thương Khung lắc đầu, đối với cách nghĩ này không cho là đúng. Ở trong mắt hắn, cái này là ngồi không ăn bám. Ngồi mát ăn bát vàng.
- Ai...
Minh Hoa Đà hiển nhiên cũng có đồng cảm, bất quá bây giờ bực tức cũng chẳng được gì, hắn đã bị điểm danh xuất chiến, không thể không đi làm.
Huống chi, mặc dù là một lần khiêu chiến, nhưng cũng là một cơ hội. Nếu có thể ở Đan sư đại hội, trổ hết tài năng, Minh Hoa Đà hắn có thể một lần hành động củng cố vị trí, cùng các trưởng lão thâm niên đứng sóng vai, cân sức ngang tài. Nói như vậy, hắn ở trong Trưởng lão hội, cũng không cần xem sắc mặt bất luận kẻ nào.
Bởi vậy, Minh Hoa Đà một mặt có chút lo lắng, nhưng mặt khác, cũng ẩn ẩn chờ mong.
- Hoa Đà lão ca, ta có thể giúp đỡ cái gì?
Minh Hoa Đà cười cười, gãi gãi đầu, vốn là một người đạo cốt tiên phong, lại như một đứa bé, cả buổi mới ngập ngừng nói:
- Là như vậy. Đan sư đại hội này, kéo dài ba tháng. Tổng cộng phân bốn khâu so đấu. Ta muốn ngươi làm... làm trợ thủ của ta?
- Trợ thủ?
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Dùng tuổi của ta, làm đồng tử của Hoa Đà lão ca mới đúng chứ.
- Không không không, không thể xem như đồng tử được, là phụ tá!
Minh Hoa Đà nào dám vô lễ? Nhậm Thương Khung là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, Minh Hoa Đà hắn có tài cán gì? Dám để cho Nhậm Thương Khung làm đồng tử cho hắn?
Bởi vậy, hắn nghĩ tới nghĩ lui, linh cơ khẽ động, nói là phụ tá. Phụ tá mà nói, là không khinh không trọng, muốn nghĩ sao cũng được. Trọng yếu là kéo được hắn thi chung với mình.
- Ha ha, danh hiệu không quan trọng. Chỉ cần có thể giúp lão ca, ta ngược lại không sao cả.
Nhậm Thương Khung đối với Minh Hoa Đà cũng không keo kiệt.
- Tốt tốt tốt, căn cứ quy tắc, Đan sư đại hội này cho phép mang theo một gã phụ tá. Đến lúc đó, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh, tin tưởng chúng ta liên thủ, nhất định có thể sáng tạo thành tích tốt.
Minh Hoa Đà thấy Nhậm Thương Khung đáp ứng, tâm tình rất tốt, mặt mày hớn hở, bắt đầu tưởng tượng tràng diện đại sát tứ phương, tâm tình cực kỳ kích động.
Bất quá Minh Hoa Đà lại nghĩ, việc này đối với Nhậm Thương Khung mà nói, không quá công bình? Không khỏi cười nói:
- Nhậm tiểu ca, ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi. Như vậy đi, nếu như lần Đan sư đại hội này biểu hiện xuất sắc, điểm cống hiến ta thu hoạch được, cùng ngươi chia đều, mỗi người một nửa, như thế nào?
Ở Thiên Các Thập điện, đều chú ý điểm cống hiến. Đối với cung điện ra sức càng nhiều, thì có thể đạt được rất nhiều điểm cống hiến.
Mà những điểm cống hiến này, là mấu chốt để quyết định địa vị của bọn hắn.
Ví dụ thế này, một đồng tử, khi điểm cống hiến của hắn đạt đến trình độ nhất định, thì có thể tấn thăng làm đệ tử bình thường.
Mỗi một cấp bậc, đều có yêu cầu điểm cống hiến rất rõ.
Mà Nhậm Thương Khung trực tiếp được danh hiệu Cung phụng, những mốc trước coi như bỏ, nhưng từ Cung phụng thăng cấp đến Trưởng lão, thì cần tới mười vạn điểm cống hiến.
Mười vạn điểm cống hiến này, muốn hoàn thành, độ khó rất lớn.
Đại bộ phận Cung phụng đến Trưởng lão, ít nhất cũng tích lũy hai ba trăm năm. Như Minh Hoa Đà mới trăm năm đã hoàn thành, rất ít gặp.
Những tiêu chuẩn tấn chức này, Nhậm Thương Khung đã từ trong sách hiểu được. Nghe Minh Hoa Đà nhắc tới sự tình điểm cống hiến, không khỏi hỏi:
- Đan sư đại hội này biểu hiện xuất sắc, không biết đánh giá như thế nào? Có thể được bao nhiêu điểm cống hiến?
- Hắc hắc, cái này sao. Rất cao à nha.
Minh Hoa Đà kiên nhẫn phân tích:
- Thiên Các chúng ta, ở phương diện Đan sư, vẫn luôn không phải xuất sắc nhất. Tỷ thí giữa Lục Đại Môn Phái, vẫn luôn xếp cuối cùng. Không chỉ tổng thể thành tích kém, biểu hiện cá nhân cũng rất xấu, rất khó ở Đan sư đại hội thu hoạch thứ tự tốt. Bởi vậy dần dà, các Trưởng lão ở Bách Thảo Đường, đều không nguyện ý tham gia.
Nguyên lai là như vậy, bài danh thấp, điểm cống hiến dĩ nhiên là thấp. Không có điểm cống hiến gì, những trưởng lão kia đương nhiên không muốn tham gia.
Phải biết rằng, Trưởng lão muốn thăng cấp đến cung điện Lão Tổ, cần tới một trăm vạn điểm cống hiến.
Nói như vậy từ Trưởng lão đến Lão tổ, không tích lũy ngàn năm, căn bản làm không được. Cánh cửa từ Trưởng lão đến Lão Tổ, là cao nhất, đại bộ phận Trưởng lão không có khả năng vượt qua cửa ải này.
- Theo như quy định từ trước của Bách Thảo Đường, là như vầy. Nếu như bài danh thứ sáu, sẽ không đạt được điểm cống hiến nào. Nếu như bài danh thứ năm, từng người tham gia, đều đạt được năm ngàn điểm cống hiến; bài danh thứ tư, thì đạt được một vạn điểm cống hiến. Dùng thứ tự không ngừng nhân đôi. Nếu như bài danh thứ ba, thì hai vạn; đoạt được á quân thì mỗi người được ban thưởng bốn vạn; một khi đoạt được quán quân, mỗi người đạt được tám vạn!
Minh Hoa Đà nói rất kỹ càng:
- Trên thực tế, Thiên Các là môn phái ban thưởng cao nhất trong sáu Đại phái đối với Đan sư đại hội. Bởi vì, biểu hiện của Thiên Các ở Đan sư đại hội, thật sự quá thê thảm. Không phải thứ năm, thì là thứ sáu. Hơn nữa bình thường đều là thứ sáu.
Ghi chép khó chịu, cục diện khó chịu, cũng khó trách những trưởng lão kia biếng nhác. Cố hết sức cũng không được gì, đi làm chi cho mệt.
Minh Hoa Đà sợ Nhậm Thương Khung sau khi nghe xong thì không muốn đi, tiếp tục giải thích:
- Đối với hiện tượng này, Thiên Các cũng có khen thưởng khác. Cái này là nhằm vào thành tích cá nhân. Nếu như thành tích cá nhân bài danh trong Đan sư đại hội, có thể đứng vào Top 5 mà nói, đồng dạng ban thưởng năm ngàn điểm; thứ tư một vạn điểm... cứ tăng lên một cấp thì nhân đôi. Nói cách khác, nếu như có thể đạt được quán quân cá nhân, cho dù thành tích đoàn thể kém cỏi, cũng có thể đạt được tám vạn điểm cống hiến.
Tám vạn điểm cống hiến, một khi chia đều mà nói, cái kia chính là bốn vạn! Nhậm Thương Khung rất biết tính toán, từ Cung phụng tấn thăng đến Trưởng lão, thì cần mười vạn điểm cống hiến.
Nói cách khác, nếu như lần này mình có thể giúp Minh Hoa Đà đạt được quán quân, chia đều đến tay hắn, có thể được bốn vạn điểm cống hiến, cơ hồ trùng kích được một nửa vị trí Trưởng lão.
Cuộc làm ăn này, rất có lợi. Nhậm Thương Khung không tìm thấy lý do gì cự tuyệt.
- Cái ban thưởng này, thật sự là rất cao đó nha.
Nhậm Thương Khung cảm thán.
- Hắc hắc, từ khi Đan sư đại hội này tổ chức đến nay, thành tích tốt nhất của Thiên Các là thứ năm. Bất kể là thành tích đoàn thể, hay là thành tích cá nhân, đều chưa ngoi lên tới vị trí thứ tư. Nếu không, ngươi cho rằng Bách Thảo Đường sẽ ưng thuận ban nhiều điểm cống hiến như thế sao?
Minh Hoa Đà ý muốn nói, Bách Thảo Đường biết rõ mọi người không có khả năng lấy được thành tích trước bốn, bởi vậy ra vẻ hào phóng, xúi mọi người vào lửa mà thôi.
Nếu như ai có thực lực đạt được thành tích tốt, phá vỡ kỷ lục xấu hổ của Bách Thảo Đường, như vậy đạt được hồi báo cao, cũng là chuyện đương nhiên! Bách Thảo Đường tự nhiên không keo kiệt.
Đối với Bách Thảo Đường mà nói, bọn hắn không sợ ban thưởng điểm cống hiến quá cao, chỉ sợ không có ai đến lấy!
- Hoa Đà lão ca, Đan sư đại hội này, mỗi một phái, cho phép mấy người dự thi?
- Cái này đều có quy định nghiêm khắc. Mỗi một môn phái, phái sáu Đan sư tham gia. Cấp bậc phải là Trưởng lão, mỗi người dự thi có thể mang một phụ tá. Nhưng cấp bậc phụ tá phải thấp hơn Trưởng lão một cấp. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thì Tiểu ca ngươi là thích hợp nhất.
Đương nhiên thích hợp, y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, hắn làm phụ tá, còn có cái gì không thích hợp?
- Như vậy môn phái khác, tham gia Đan sư đại hội này, bình thường có cấp bậc gì?
Nhậm Thương Khung luôn có một phương châm, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
- Bình thường đều là cấp bậc Đại Dược Sư. Dù sao, cấp bậc Dược Vương, Bách Thảo Đường chúng ta chỉ có ba Lão Tổ. Nhưng mà, có hai môn phái, ở phương diện đan dược rất lợi hại, có cường giả Dược Thánh tọa trấn. Bởi vậy, hai môn phái này, Dược Vương so với chúng ta nhiều hơn một chút. Có khả năng phái trưởng lão cấp Dược Vương đến dự thi.
Minh Hoa Đà thở dài một hơi, có một loại cảm giác bị thất bại. Ở Đan dược giới, có một hệ thống rõ ràng, là học đồ - Dược Sư - Đại Dược Sư - Dược Vương - Dược Thánh - Dược Tổ - Đan Tiên.
Cấp bậc Đại Dược Sư, ở Thiên Các bình thường đều có thể lên làm Trưởng lão. Chỉ trừ một số ít thiếu tư lịch không lên làm Trưởng lão được mà thôi.
Một khi thành tựu Dược Vương, ở Bách Thảo Đường nhất định là Lão Tổ, không cần điểm cống hiến gì cũng có thể lên làm.
Về phần Dược Thánh, Thiên Các một cái cũng không có, chớ nói chi là Dược Tổ. Cấp bậc Dược Tổ này, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, ngoại trừ Vạn Dược Tôn đã mất tích ra, thì không còn một ai.
Chỉ có Vạn Dược Tôn, mới được công nhận là Dược Tổ, thậm chí có người nói Vạn Dược Tôn đã là nhân gian Đan Tiên!
Đan Tiên chính là thành tựu cao nhất của Thiên Trạch thế giới.
Nói chung, có Dược Thánh trấn giữ môn phái, phương diện đan dược sẽ rất phong phú. Dù sao số lượng Dược Thánh, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, nghe nói cũng không nhiều hơn mười người.
Thế lực nhất lưu ở Thiên Trạch, tổng cộng có hai ba mươi nhà. Đông Hoàng Châu thì có Lục Đại môn phái.
Thiên Các với tư cách là một trong số đó, lại không có Dược Thánh tồn tại, đây vẫn luôn là nỗi đau của Thiên Các.
Nếu có Dược Thánh tọa trấn, thì Đan sư đại hội này, đâu cần phải tránh như tránh hủi vậy?
- Trưởng lão cấp Dược Vương?
Nhậm Thương Khung cũng có chút tắc luỡi. Vạn Dược Tôn đối với Đan dược giới cũng có giới thiệu rất kỹ càng, Nhậm Thương Khung biết rõ, muốn đạt được danh xưng Dược Vương, phải trải qua khảo hạch nghiêm khắc cỡ nào.
Cho dù Nhậm Thương Khung hắn là y bát truyền nhân của Vạn Dược Tôn, đã nhận được di vật của Vạn Dược Tôn. Ở phương diện tri thức, nhất định đã vượt qua tất cả Dược Vương, thậm chí siêu việt hơn Dược Thánh.
Nhưng ở phương diện luyện chế, thủ pháp,… trình độ của hắn nhiều nhất chỉ là tiêu chuẩn Đại Dược Sư. Bởi vậy, đối mặt với đối thủ là Dược Vương, muốn dành thắng lợi, độ khó là rất lớn.
- Xem ra, cái quán quân cá nhân này, cũng không nên cầm ah.
Nhậm Thương Khung đối với quán quân đoàn thể, căn bản không có hi vọng.
Dù sao, phương diện đan dược của Thiên Các quá kém, các Trưởng lão lại không muốn xuất lực, hắn và Minh Hoa Đà có cố gắng hơn nữa, có người cản trở cũng không tốt. Thành tích đoàn thể, căn bản không có gì để trông cậy vào.
Hắn chỉ để ý quán quân cá nhân, đồng dạng có tám vạn điểm cống hiến ban thưởng. Nếu như có thể nắm bắt, sẽ là thu hoạch xa xỉ.
Thế nhưng mà, đối thủ là cấp bậc Dược Vương, vậy thì tương đối khó giải quyết.
Một già một trẻ đang nói hăng say, Chu Vân bên ngoài bỗng vội vàng đi tới:
- Lão đại, ngoài động phủ có người của Thiên Hình Đường kêu gào. Bảo là muốn ngài tiếp nhận điều tra!
Nhậm Thương Khung cùng Minh Hoa Đà liếc nhau, đều biết rõ, đây nhất định là di chứng của việc giết Lý Thiên Danh. Lý Cương đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám đến Bách Thảo Đường gây chuyện hay sao?