Chương : 165
Đại tuyết tung bay, băng phong ngàn dặm, phía bắc Thanh Phong đế quốc chìm trong màu tuyết trắng. Gió bấc gào rú, hơi lạnh thấu xương, lòng người võ lâm Thanh Phong đế quốc càng lạnh hơn.
Bất tử ma đế chinh sát võ lâm đã mười ngày, mười ngày qua mười thành, võ nhân ở đó đều chịu nhục, chỉ có ba ngôi thành dám chống lại ma uy nhưng thất bại, cái giá là đổ máu, uy danh Bất tử ma đế càng thịnh.
Không ai dám chỉ trích, không ai dám tranh phong. Vương cấp cao thủ tựa hồ tan biến khỏi nhân gian, cao thủ ở đâu? Lòng người võ lâm gọi.
Bái Nguyệt đế quốc, đệ tử kiệt xuất Thủy Tinh của Thủy Tinh cung đứng trên một đỉnh núi, bạch y bay bay, tuyệt đại dung nhan như Quảng Hàng tiên tử sắp cưỡi gió bay đi. Nàng nhìn xuống băng tuyết thế giới bên dưới, lòng sinh cảm ứng.
"Bất tử ma đế họa loạn giang hồ, cao thủ giang hồ ở đâu? Tổ sư đã hạ sơn, nhưng kiếm thánh gia gia bại rồi, nếu tổ sư và những người khác cũng bại thì sao?"
Nghĩ đến giang hồ loạn động, lòng nàng đi đến quyết định, thân ảnh tuyệt mĩ tan biến vào đỉnh núi…
Độc Cô Bại Thiên đại khai sát giới, ngạo khiếu giang hồ, rửa sạch sỉ nhục mấy tháng này, nhìn máu tung tóe trước mặt, hắn chợt thấy khoan khoái.
Mỗi khi sinh mệnh tan biến trước mặt, máu nhuộm trường bào, mắt hắn lại hiện lên ảo ảnh. Trong một thế giới đỏ máu, hắn đứng trên vạn trượng khô cốt, máu tươi đỏ như nộ hải cuồng đào lan tràn, còn khô cốt tựa con thuyền dập dềnh trong huyết lãng, tiến đến Bỉ Ngạn chưa biết tên… Nhưng huyết hải vô biên, dù vượt sóng thế nào cũng không thể thoát được huyết hải vô biên…
Tâm hắn trầm luân, chém giết mười ngày khiến hắn dần khát máu…
Bản thân hắn cũng thấy mình thay đổi nhanh. Càng ngày càng hoang mang.
"Ta đang biến đổi, vì sao lại thế? Lẽ nào bản tính của ta là ác? Ta thật sự là kẻ xấu thập ác bất xá? Sao lại thế? Ta sao vậy? Vì sao ta nghĩ đến giết chóc? Vì sao muốn hủy diệt nhất thiết? Ta thật sự là ma quỷ ư?"
Hắn bắt đầu thấy hoảng sợ, cảm giác linh hồn mình đọa lạc, không chịu khống chế, sa xuống vực sâu tội ác.
"Ta có trái tim ma quỷ, thuần chân thiện lương chỉ là vỏ ngoài, nhưng vỏ ngoài bị người võ lâm vô tình xé tan, ma quỷ chi tâm liền tỉnh khỏi vực sâu tội ác. Ta có xung động muốn hủy diệt thế giới. Ta muốn giết chóc, muốn chinh chiến… ta còn là ta? Ta là ai, sao lại thế? A…"
Hắn hú vang, tiếng hú lên tận mây xanh, phi điểu rơi xuống, hoa tuyết bay lên.
Tiếng hú tan đi, thần trí hắn tỉnh lại, sát ý trong lòng nhạt dần, cảm xác lạnh lẽo lại dấy lên, như đang ở cuối thu.
"Giết chóc không ngừng, ta được gì? Chém giết đổ máu, ta được gì? Máu có thể vãn hồi tất cả ư?"
Mấy đêm nay khi nhắm mắt là hắn nghĩ đến nụ cười thuần chân của Minh Nguyệt, lòng lại nhói đau.
Giấc mộng như sự thật liên tục nổi lên trong óc, trong mộng Minh Nguyệt đứng xa nhìn hắn: "Bại Thiên ca ca, đừng giết chóc, đừng chinh phạt võ lâm nữa, đừng để cừu hận che mờ tâm linh, đừng để máu tươi làm vấy bẩn con đường đưa huynh sang Bỉ Ngạn. Địch nhân thật sự của huynh không phải mấy võ nhân nhu nhược này, đừng kéo võ lâm vào vòng tròn nhỏ hẹp. Huynh phải tung cánh bay cao khỏi thinh không, về Bỉ Ngạn..."
"Không, ta đi rồi còn nàng thì sao? Ta phải dùng ngàn vạn sinh linh tưới đẫm linh thức nàng ở Trường Sinh cốc, phải tận mắt thấy nàng phục sinh. Đạo đã đã chết, ma sẽ sinh, trời cao không có mắt thì để ma lãnh đạo thiên hạ. Ta không cần con đường toàn hoa tươi dẫn sang Bỉ Ngạn, cũng không cần tuần thiên sứ giả bày ra con đường toàn kim quang thông sang đó. Mỗi người có con đường riêng, ta là ma, phải đi trên ma lộ, dùng máu mở cửa sang đó, ta phải đánh vào Bỉ Ngạn... "
Như thật lại như ảo, hắn vô cùng bàng hoảng: "Ta là ma, thật sự phải huyết tẩy thiên hạ ư? Ta là ma sao còn do dự?"
"Mẹ nó chứ, lão tử sao lại phiền não như vậy?"
"Lẽ nào ma cũng có tình?"
"Mặc kệ, ra khỏi Thanh Phong rồi tính."
Không lâu trước đó, có người thấy vương cấp cao thủ từ mấy chục năm trước xuất hiện tung tích, có vị chưởng giáo thấu tổ sư rời phái nhiều năm thoáng hiện vào ban đêm…
Độc Cô Bại Thiên nghe lời đồn, sớm dự liệu thời khắc này là chuyện sớm muộn. Kiếm đế thảm bại, nhất định khiến mấy lão bất tử đánh giá lại hắn, có thể là mấy vị võ đế liên hợp xuất thủ.
Bất quá, hắn không lo lắng, lúc còn ở vương cấp cảnh giới từng đối diện với mấy cao thủ thứ vương cấp vây công mà không hề sợ, đấu lực cũng không sa vào hạ phong, hắn tin rằng với trạng thái đế cảnh đỉnh cao hiện tại cùng bất tử ma thân, bị mấy đế cảnh cao thủ vây công cũng không đến mức vất vả. Hà huống hắn thực lòng muốn đại chiến với các đế cảnh cao thủ.
Hắn vĩnh viễn không quên tiểu ma nữ lực địch thập đế tại Thiên Ma cốc, trong trận chiến kinh thiên động địa đó, tiểu ma nữ còn nhỏ tuổi nhưng tuyệt thế phong thái có thể sánh với tôn sư, giấy khắc đó vĩnh hằng đọng lại trong lòng hắn. hắn cũng khát vọng đại chiến như thế, dù viễn cảnh sau đó không lấy gì sáng sủa, nếu không trải qua tử kiếp, sao có thể nhìn thấu sinh tử?
"Sinh tử đại chiến, tử sinh đại chiến, nghĩ đến là hưng phấn. Chỉ là hiện tại ta còn phải là mấy việc, chưa thể tiến hành sinh tử đại chiến."
Đã gần hoàng hôn, cách đó mấy trăm dặm, tám đế cảnh cao thủ từ tám hướng tiến đến thành L, nơi hắn có mặt.
Trong khách sạn, hắn nằm trên giường, vuốt ve chiếc chìa khóa cổ quái lấy được ở Lạc Thiên cung: "Để ngươi làm chìa khóa thì ủy khuất quá, Nguyệt thần cung là chốn thế nào mà cần thứ chí kiên chí ngạnh, sát khí xung thiên như ngươi làm chìa khóa, bá lực quả thật vô cùng."
Từ hôm hắn đẩy phong ấn chi môn, chìa khóa phát ra sát khí xung thiên rồi liền biến thành chìa khó bình thường, không còn gì khác lạ. Hắn từng thử dùng công lực đế cảnh đẩy vào vẫn không khiến nó cong đi, quả thật khó tin. Là thần binh ở nhân gian, đế cảnh cao thủ hơi vận công là hủy được, nhưng chìa khóa này rất cổ quái, dù làm thế nào cũng không tổn hại, sây sát gì.
"Cổ quái quá. Coi ngươi là chìa khóa thì đại tài tiểu dụng, không có lưỡi mà vẫn phát ra sát khú xung thiên, ma gọi ngươi là Ma Phong vậy."
Ma Phong chưa từng động tĩnh chợt khẽ run lên, kêu vù vù, tựa hồ đã nhận danh tính.
"Vớ vẩn, ngươi thành tinh rồi hả, lại… mẹ nó chứ, đáp được lời ta." Hắn suýt nữa ném Ma Phong xuống đất.
Ma Phong lại run lên, dao động truyền tới, cùng hòa vào thần thức hắn.
Khoảnh khắc đó, hắm cảm giác linh hồn mình bay lên, xuyên việt giới hạn thời không, trởi về thời đại thượng cổ cường giả như rừng, bách thánh tranh tôn.
Chém giết, chém giết…
Chém giết vô vàn…
Máu mờ mắt hắn, linh hồn tung bay quanh hắn, mạnh như Cổ võ thánh cũng khó lòng đỡ được một đòn của Ma Phong, sát khi lan đến trời cao, phong mang tung hoành…
Không ai tranh phong nổi…
Hắn khao khát máu, khao khát giết chóc…
Hồi lâu sau, hắn trở lại hiện thực, mở bừng mắt ra thì trước mắt đỏ lòm màu máu, lòng rung động hồi lâu mới bình tĩnh được. Hắn chợt hiểu, gần đây mình trở nên khát máu, tâm tính mê man tất có liên quan đến Ma Phong cổ quái này.
"Là Ma Phong tội ác? Hay là tâm ta ác?"
Lúc đó Ma Phong đột nhiên rung động, kêu lên khe khẽ, thần thức hắn vươn ra vô hạn, tám cỗ thần thức kinh hồn xuất hiện trong phạm vi hắn cảm nhận được, từ tám hướng có tám tuyệt đỉnh cao thủ tiến tới.
Hắn cả kinh, nảy sinh cảm giác, từ xa mấy trăm dặm kia. Thần kì thật, huyền diệu quá, sao lại cảm ứng được đối thủ từ mấy trăm dặm?
"Lẽ nào vì Ma Phong? Ma Phong cảnh báo giúp ta?"
"Yêu quái kìa, yêu quái, thành tinh mất rồi."
Hắn nắm chặt Ma Phong, lại dụng tâm cảm ứng, tám đối thủ cực mạnh đang di động, tám tuyệt đỉnh cao thủ tựa hồ cũng cảm ứng được thần thức hắn.
Tám đạo công kích tinh thần từ tám hướng tràn tới, thân thể run lên, sắc mặt nhợt nhạt mở bừng mắt.
"Mẹ kiếp, mạnh thật. Mấy lão bất tử đều thành tinh rồi, thế mà cũng bị cảm ứng."
Tám đế cảnh cao thủ từ tám hướng cũng chấn động dị thường, một đạo thần thức từ trên không giáng xuống khiến họ không kịp trở tay, suýt nữa kêu lên. Thần thức đến nhanh đi cũng nhanh, càng khiến họ ngạc nhiên là không phát hiện tung tích người đó, thậm chí không biết đi theo hướng nào, thật sự khó tin nổi.
Hắn điều tức hồi lâu mới khôi phục, cầm Ma Phong đến trước cửa sổ, nhìn trời đêm tối tăm, cười lạnh: "Hắc hắc, một đêm tươi đẹp."
Hắn vô thanh vô tức rời khách sạn, một tia sét đen lướt qua thành L, thi thoảng có người đi đêm cũng chỉ thấy tia sét loáng qua mà thôi.
Bát đế tới tấn công, ma đế xuất kích.
Màn đêm tối tăm, mặt đất trắng xóa, một thân ảnh cao lớn vụt qua, dấy lên làn tuyết.
Tám dặm nhanh chóng lùi lại, hắn dừng bước, cẩm Ma Phong đứng sừng sững.
Từ đường chân trời, một lão nhân râu tóc bạc phơ tiến tới từng bước, tuy còn cách cả dặm nhưng khí thế tựa tòa núi áp tới. Lão nhân cất bước nhẹ nhàng là mặt đất rung theo, phảng phất cự nhân đang di động.
Hắn giơ Ma Phong, ngửa mặt hú vang, trong vòng mấy dặm hoa tuyết rụng rào rào, mười trượng quanh hắn thì hoa tuyết bay ngược lên.
Ma khiếu trường không, đại chiến sắp khai màn.