Chương : 166
Lão nhân đang tới chợt dừng bước, mặt đất dừng rung động, thiên địa tựa hồ tĩnh lặng. Độc Cô Bại Thiên hạ Ma Phong xuống, lạnh lùng nhìn lão nhân cách trăm thước.
Màn đêm không che được phong thái tiên phong đạo cốt, lão nhân xuất trần này toát lên khí thế bao trùm thiên hạ. Hoa tuyết bay múa, áo xam bay bay, lão nhân tựa hồ là nhân vật thần tiên.
Hai người cùng im lặng đánh giá đối phương, tuyết hoa phơi phới trùm lên cả hai một tấm màn trắng ngần.
Giữa tĩnh lặng ủ mầm gió bão, Độc Cô Bại Thiên đeo Ma Phong ra sau lưng, tạm thời không muốn mượn thần binh chi uy, bá khí ào ạt trào ra. Thiên địa ào ào tuyết, lão hân không chịu kém, thân ảnh phiêu dật phảng phất cao lớn hẳn, khí thế hùng hồn điên cuồng tuôn tràn.
Cương khí vô hạn từ hai đế cảnh cao thủ lan tràn trong thiên địa, cả hai cùng rảo bước tới, bước nào cũng khiến mặt đất run lên, xuất hiện những vết nứt khổng lồ.
Trên mình hắn phảng phất có hỏa quang, cương khí đỏ tía như liệt diễm rừng rực, cách người hắn một thước liền ngưng thành hộ thể quang mang rất dày. Còn cách lão nhân mười mấy thước, hắn đột nhiên gia tốc, như thể điện mang đỏ tím vút tới.
Khí thế vô biên, cương khí mãnh liệt cùng với tuyệt kĩ---- Ma Ngọc thủ bá thiên tuyệt địa trong Chiến Thiên quyết vút tới với khí thế một đi không trở lại, sức mạnh của hắn lên đến đỉnh điểm. Hàn phong ràn rạt, ma tức lan tràn, thiên địa rực quang mang, cơ hồ đang run rẩy.
Lão nhân là nguyên lão Thủy Tinh cung, gia gia của Thủy Tinh, nhất thân tu vi đạt đến đỉnh của đế cảnh. Đối diện với cao thủ mới nổi nhưng ông ta không dám khinh thị, từ đầu đã điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất.
Đối diện với đòn công kích bá thiên tuyệt địa, ông ta không tránh mà chính diện nghênh đón, thanh đao dài ba trượng phát ra hóa hình cương khí cùng hàn quang lạnh lẽo, sức mạnh hùng hậu như thiểm điện vạch ngang tầng không. Phong vân biến đổi, thiên địa thất sắc, loáng thoáng có tiếng sấm sét.
Đao, quyền va nhau trên không, quang mang rực rỡ chiếu sáng thiên địa và lòng lão võ đế cùng Độc Cô Bại Thiên, cả hai cùng ngạc nhiên trước đòn công kích kinh thiên động địa. Sức mạnh cực chí được họ thể hiện lâm ly, cao thủ tuyệt đỉnh toàn lực đối quyết, khiến màn đêm hóa thành ban ngày, võ nhân trong mấy trăm dặm đều thấy hiện tượng dị thường này, ai đều kinh ngạc, mười ngày trước họ chưa quên trường kinh thế đại chiến giữa Bất tử ma đế và Kiếm Đế, Kiếm Đế thảm bại, trở thành nô dịch. Mười ngày sau, đại chiến tuyệt đỉnh lại xuất hiện, lòng họ thắc thỏm, võ đế xuất thủ lần này là nhân vật tuyệt đỉnh, nhưng kết quả thế nào?
Nếu lại thất bại, người võ lâm sẽ thật sự nguội lạnh ý chí, sẽ cho rằng trên đời không ai địch nổi Bất tử ma đế, từ đây hắn sẽ ma tôn thiên hạ. Cường quang kinh động mọi cao thủ tầm thường, kinh động cả hai đế cảnh cao thủ ở gần lão võ đế nhất. hai người hóa thành hai đạo hàn phong từ cách đó mấy chục dặm lao tới.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác hơi thoát lực, thân thể tê dại, lão võ thánh Thủy Thiên Ngân cũng mệt mỏi, nhưng trong lòng cả hai đều hưng phấn. Đối thủ khó cầu, mấy khi gặp địch nhân ngang ngửa, cả hai như gặp được gì đó, trong lòng ngộ ra, sức mạnh lại tăng lên, nhưng sau cùng đều không tìm được thứ quan trọng nhất.
Bạch tuyết bay bay, thiên địa lại bình tĩnh.
Độc Cô Bại Thiên từ từ điều tức cương khí trong thân thể, hồi lâu sau mới hồi phục, lão võ đế cũng vậy, mắt bắn ra thần quang.
"Độc Cô tiểu tử khá lắm, đánh ngang với lão phu, ôi, hậu sinh khả úy!"
Độc Cô Bại Thiên thống hận những kẻ cậy già, vừa định lên tiếng trả đũa thì lão võ đế lại nói.
"Lão khốn Độc Cô Phi Vũ có tôn tử thế này, dù thanh danh lão thế nào thì thực lực đó đủ khiến lão kiêu ngạo khoe khoang."
Độc Cô Bại Thiên vò đầu bứt tai, xem ra lão nhân là bạn cũ của gia gia hắn.
"Vậy ... lão... tiền bối..." Hắn cố đổi hai chữ "lão khốn" thành "Tiền bối".
"Tiền bối quen gia gia vãn bối, nhưng không thể nói về lão nhân gia như vậy, tiền bối là a?"
Lão võ đế cười ha hả: "Lão phu là nguyên lão Thủy Tinh cung Thủy Thiên Ngân, tiểu tử chắc đã thấy tôn nữ Thủy Tinh của ta?"
"Thịch."
Độc Cô Bại Thiên thầm mắng, lại là gia gia của thiên sứ khả ái đó, hắn đỏ mặt, thầm nhủ: "Lão đầu này chắc chưa biết ta từng thân mật tiếp xúc với tôn nữ của lão? Nên đa tạ Nam Cung Tiên Nhi, hắc hắc..." Hắn mỉm cười.
"Tiểu tử cười dâm cái gì? Ta vừa nhắc đến tôn nữ là ngươi biến thành như vậy hả? Đáng đánh." Độc Cô Bại Thiên theo ý thức vội bịt miệng: "Đâu, có gì đâu."
"Ha ha..." Lão nhân bật cười: "Tiểu tử được lắm, hắc hắc..."
Độc Cô Bại Thiên đỏ mặt, thầm nhủ: "Lão đầu này…đúng là…"
Hắn tỏ vẻ nghiêm túc: "Lão nhân gia, vãn bối quả thật cho rằng tôn nữ của người rất xinh đẹp, vừa thấy đã thương yêu, ngài…ngài định gả nàng cho vãn bối, vậy vãn bối xin đa tạ, hắc hắc..."
Lão nhân trừng mắt: "Không được nghĩ bậy, dám nhắm vào tôn nữ của ta, ta liều với ngươi."
"Hắc hắc..." Độc Cô Bại Thiên cười ranh mãnh: "Đấy là lão nhân gia nhắc trước, không phải nhắc vãn bối ư, Bất tử ma đế hiện giờ chưa có vợ, Thủy Tinh lại ôn nhu khả ái, hiểu biết mọi bề, mĩ diễm vô song, chính là thê tử tốt, sao vãn bối có thể bỏ qua. Ồ, vãn bối quyết định rồi, nhất định sẽ cưới nàng, lão nhân gia không đồng ý thì vãn bối sẽ cướp."
Lão đầu giận vểnh râu mép: "Ngươi dám nhắm vào tôn nữ cả lão phu, lão phu liều với ngươi, nhất định xông tới Hán Đường, đánh vào Độc Cô gia."
"Hắc hắc…" Độc Cô Bại Thiên bật cười.
Mấy lời đùa vui nửa thật nửa giả qua đi, hai người lại trầm ngâm, sau cùng lão nhân nói: "Độc Cô tiểu tử dừng tay đi, tìm nơi ẩn cư, lão phu đảm bảo không ai đến làm khó."
Độc Cô Bại Thiên cảm động, lão nhân tuy chỉ nói mấy lời nhưng chữ nào cũng ngàn cân, hắn giết nhiều người như vậy, tay nhuộm đầy máu mà lão lại bảo đảm cho hắn vô sự, an toàn thoát thân, tất nhiên áp lực dồn lên lão không nhẹ. Những đế cảnh cao thủ khác nghĩ thế nào? Ngũ đại thánh địa nghĩ thế nào? Rất có thể ông ta sẽ thân bại danh liệt, bị người ta mắng là đồng đảng ác ma, từ vị trí đế cảnh cao thủ cao cao tại thượng sa xuống vũng bùn, thậm chí liên lụy người nhà. Cái giá đó không nhẹ tí nào.
Lão nhân nói: "Ta quen gia gia tiểu tử mấy chục năm rồi, lão bất tử đó không thích hiển sơn lộ thủy, không khoe khoang võ công của mình nên các đế cảnh cao thủ khác không biết đến. Nhưng ta biết lão bất tử đó thế nào, học được từ lão rất nhiều, hơn nữa từ lâu đã nợ một món, hôm nay thả tiểu tử coi như báo đáp."
Độc Cô Bại Thiên ngẫm nghĩ rồi quyết định, hắn chưa đến mức phải ẩn cư, dù sau này sẽ chạm đến những tuyệt thế cao thủ đáng sợ, nhưng hắn tin với tu vi không ngừng tăng tiến của mình, sớm muộn cũng có ngày xưng hùng thiên hạ. Điều chủ yếu là hắn không muốn liên lụy lão nhân, liền kiên quyết cự tuyệt.
"Không, vãn bối xin nhận tâm ý của tiền bối, nhưng vãn bối không thỏa hiệp, bằng vào đâu mà phải ẩn cư, vãn bối sợ ai trong thiên hạ?" Hắn tỏ vẻ lưu manh, lão tử là ma đế, lão tử sợ ai?
Lão nhân nhấn mạnh: "Tiểu tử, lão phu chỉ nghĩ cho người, nghĩ mà xem từ cổ đến giờ mấy ai chỉ một mình mà ngạo khiếu thiên hạ, dù đắc ý nhất thời, hoặc xưng hùng tám năm mười năm, song không ai có được kết quả mĩ mãn. Tiểu tử cứ thế nào thì chịu thiệt cuối cùng là ngươi, ta không tin lời đồn xá thân thành ma sẽ họa loạn giang hồ, ta tin tiểu tử là thanh niên có huyết tính, có điều đã giết quá nhiều người rồi, cũng nên dừng tay."
Độc Cô Bại Thiên đáp: "Cây cối có mùa thu, đời người quan trọng nhất là quá trình chứ không phải kết quả. Tiểu tử không dừng tay được, lão nhân gia có tin số mạng không, tất cả đều được sắp đặt rồi, đến lúc vãn bối đủ mạnh sẽ thoát được lời nguyên của số mệnh."
Lão nhân thở dài: "Lão phu không để tiểu tử lạm sát người vô tội nữa, nếu tiểu tử định tiếp tục huyết tẩy giang hồ, đạp qua xác ta trước đã, nào đến đây, chúng ta lại đại chiến."
Mắt Độc Cô Bại Thiên hung quang đại thịnh, lạnh lùng nhìn lão võ đế, đột nhiên bật cười:
"Lão nhân gia đúng là khả ái! Ha ha..."
Đoạn hắn lao về xa xăm.
Lão nhân vuốt mũi: "Cái gì, lão nhân gia ta khả ái, ta sống gần chín mươi năm rồi mới lần đầu nghe người ta nói vậy."
Giọng Độc Cô Bại Thiên từ xa vẳng lại: "Là khả thân khả kính!"
"Hừ, tiểu tử gạt ta."
Lão nhân do dự một chốc rồi không đuổi theo.
Độc Cô Bại Thiên nhờ Ma Phong sau lưng cảm ứng được hai đế cảnh cao thủ đang đến đây, hắn đã dự liệu trước được đại chiến với đế cảnh cao thủ sẽ dẫn dụ các tuyệt đỉnh cao thủ khác chú ý. Bát đại đế cảnh cao thủ từ tám hướng vây ráp, nhất định không cách nhau quá xa.
Kế hoạch ban đầu của hắn là nhanh chóng đả thương một đế cảnh cao thủ, dẫn dụ hai người đến cứu viện, rồi hắn bỏ người bị thương, nghênh kích một cao thủ đến cứu rồi hẵng đả kích sao cho hữu kiệu, cứ vậy cho đến khi mệt mỏi mới bỏ chạy. Thủy Thiên Ngân xuất hiện là một bất ngờ.
Bất quá, hắn không đổi kế hoạch, nghênh đón một đế cảnh cao thủ. Đó là một đêm điên cuồng.