Chương : 167
Hàn phong gào rú, hoa tuyết bay bay. Trên mình hắn ngùn ngụt cương khí đỏ tía như liệt hỏa rừng rực cháy, ánh tỏa chói mắt, hắn tựa sao băng từ trên không vút tới.
Thoáng chốc hắn chạy được mấy chục dặm, gió tuyết đã dừng, vạt rừng đọng tuyết dày xuất hiện trước mặt, tinh quang điểm điểm, màn đêm như nước, nhưng màn đêm yên tĩnh này ẩn chứa sát cơ.
Hắn đi vào trong rừng, thân ảnh cao lớn hòa vào rừng cây.
Chừng nửa khắc sau, một thân ảnh như thiểm điện lao tới, cương khí trên mình hắn vạch thành dải sáng trên không. Người mới đến vẻ ngoài chừng hơn bốn mươi, đôi mắt sáng rực trong đêm như sao.
Ông ta cảm nhận được điểm dị thường trong rừng, biết có đế cảnh cao thủ che giấu hành tung. Bá khí vô hạn từ mình ông ta phát ra, cương phong mãnh liệt tuôn phần phật, như chiến thần ngang nhiên đứng đó, lạnh lùng quan sát khu rừng.
"Ra đây, giả thần giả quỷ là bản lĩnh cái gì, tu vi của chúng ta đến mức này rồi còn giở trò khỉ đó ư?"
Trong rừng lặng ngắt.
"Hừ."
Ông ta hừ lạnh, giậm chân xuống đất, mặt đất run lên, vết nứt vươn vào rừng, từng hàng cây gục ngã.
Đế cảnh cao thủ đi vào rừng, nơi ông ta đi qua, cây cối thi nhau đổ gục sang hai bên, một rãnh sâu xuất hiện.
Thân ảnh loáng qua trước mắt ông ta, đế cảnh cao thủ như điện quang rượt theo, hai bóng người tựa gió lốc quét qua đâu là từng vạt rừng ngả rạp.
Đột nhiên thân ảnh cao lớn phía trước lóe lên mấy lần rồi tan biến, đế cảnh cao thủ dừng lại, thần thức trải ra như nước khắp khu rừng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì. Ông ta hồ nghi, lại dụng tâm cảm ứng, sau cùng phát hiện dao động mỏng manh sau một gốc cây cách đó năm mươi thước.
Đế cảnh cao thủ thản nhiên, thân hình như quỷ mị lao đi khắp rừng, lúc gần nhất chỉ cách nơi phát ra dao động ba trượng. Thoáng sau ông ta lại đến đó, chợt vung song chưởng mãnh liệt, cương khí như kinh đào hãi lãng chiếu sáng cả khu rừng.
Nhưng lúc đó, đế cảnh cao thủ thầm hối hận, trên cây cổ thụ cắm một binh khí cổ quái, tựa đao mà không phải, tựa kiếm mà cũng không phải, không có lưỡi nhưng toát ra hàn quang lạnh lùng.
Độc Cô Bại Thiên từ dưới tuyết lao lên, tống mạnh một quyền vào lưng đế cảnh cao thủ, trong lúc sinh tử tồn vong, thân bình ông ta như tia chớp xẹt ngang ba trượng. Cương khí mãnh liệt lao qua sát sạt, y phục toàn thân ông ta bị xé rách tan, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
"Ha ha..." Độc Cô Bại Thiên cười vang, từ trên không đáp xuống.
"Tiểu bối vô sỉ dám đánh lén."
"Ta khinh, lão ôn dịch ngươi đánh lén ra trước, đừng có ra vẻ rồi xuất kì bất ý công kích giả thân của ta, không ngờ bị đánh lén lại hả? Hắc hắc... "
Đế cảnh cao thủ đỏ lựng mặt mày: "Tiểu bối giảo trá, nhưng hôm nay đừng hòng thoát khỏi diệt vong."
"Lão tặc đừng lớn lốn, hôm nay để xem ai diệt vong ai."
"Hừ, tiểu nhân vô tri, bọn ta đã bày ra thiên la địa võng, ngươi thoát được ư?"
Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ lưu manh vô lại: "Ta khinh, lão khốn ngươi có gì đáng sợ? Lão tử đã biết các ngươi từ bốn phương tám hướng vây bắt, hắc hắc, bằng mấy tên mục nát các ngươi mà định tru sát ta? Không đủ phân lượng đâu. Các ngươi đều già rồi, giang hồ không còn là thiên hạ của các ngươi nữa, mau về nhà ôm cháu đi, bằng không khó lòng thoát cảnh bị tiêu diệt."
Đế cảnh cao thủ đại nộ: "Tiểu bối đừng hỏng nói láo, tự lo cho mình đi."
"Hắc hắc, lo cho ta? Ta có gì phải lo lắng, tám người các người thì sao, ai làm gì được ta?"
Đế cảnh cao thủ định mắng nhưng nhớ ra gì đó liền biến sắc: "Ban nãy ngươi đại chiến với Thủy Thiên Ngân?"
"Thừa hơi, trừ bản ma đế, trên đời còn ai thu thập lão ôn dịch đó nhanh thế." Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ bực mình.
Đế cảnh cao thủ biến hẳn sắc mặt, không ai hiểu thực lực giữa các đế cảnh cao thủ hơn ông ta, công lực Thủy Thiên Ngân tuyệt đối là cường giả của võ đế, không mấy ai so được, trong bát đế đến đây lần này, công lực Thủy Thiên Ngân cao nhất, giờ cũng bị ma đế đả bại, ông ta không kinh hãi thế nào được.
"Không thể, ông ta sao có thể bại?"
"Lão ôn dịch đó có gì xuất sắc, chưa tiếp được năm chục chiêu của ta đã thổ huyết."
"Nói láo." Đế cảnh cao thủ lại rúng động, nếu ông ta đấu với Thủy Thiên Ngân chắc cũng không chống nổi năm mươi chiêu, giờ Thủy Thiên Ngân không đấu nổi bằng ấy chiêu với thanh niên này, ông ta sao có thể là đối thủ. "Thủy lão hữu thế nào rồi?"
Giọng Độc Cô Bại Thiên lạnh băng: "Chết rồi, ngươi muốn tìm cứ việc đi theo."
Đoạn tóc hắn dựng lên, lãnh điện trong mắt lóe sáng, bước lên tống mạnh song quyền vào đế cảnh cao thủ.
Đế cảnh cao thủ bị câu nói "chết rồi" của hắn khiến cho chấn động, kì thật lúc thấy hắn, ông ta đã có dự cảm không lành, võ đế Thủy Thiên Ngân dù không thương vong, khẳng định cũng không thắng được hắn, bằng không sao lại để hắn ung dung thoát đi.
Một quyền uy mãnh được phát ra nhân lúc ông ta thất thần, dù vội nghênh đón nhưng ông ta không vãn hồi được thế yếu, cương khí tung hoành trong rừng, sát khí xung thiên, từng bụi cây đổ gục. Hoa tuyết ngừng rơi, nhưng gỗ vụn như hoa tuyết từ trên không rải xuống, thoáng sau, khu rừng bị hủy sạch, đâu đâu cũng là cành cây gãy.
Sát khí xung thiên lại khiến võ nhân trong vòng mấy chục dặm chấn kinh, họ chứ định thần được sau trận kinh thế đại chiến thì đế cảnh đại chiến lại bắt đầu, đúng là một đêm điên cuồng…
Từ hướng khác, đế cảnh cao thủ tới cứu Thủy Thiên Ngân, thấy ông ta bình an mới thở phào, nhưng không nói câu nào bởi sát khí xung thiên của đế cảnh đại chiến từ hướng khác bốc lên.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng lướt tới, Thủy Thiên Ngân vừa lướt đi vừa mắng thầm: "Xú tiểu tử này lớn mật thật, đại chiến với ta xong lại dám gây hấn đế cảnh cao thủ khác, đúng là…"
Ở hướng khác, đế cảnh cao thủ cũng cảm ứng được sát khí, nhanh chóng lao về chỗ Độc Cô Bại Thiên đang đại chiến.
Hắn chưa dùng toàn lực, còn phải giữ gìn cho mấy trận đại chiến nữa.
Hai người giao thủ ba mươi chiêu, hắn nhảy lên không chúc đầu xuống, vỗ liền bảy chưởng vào đế cảnh cao thủ vào dưới.
Cương khí cuồng mãnh hóa thành quang trụ thực thể nối liền hắn và mặt đất, đế cảnh cao thủ bị vây trong đó cơ hồ nổ tung thân thể. Ông ta miễn cưỡng dấy lên hào quang trùm lấy thân thể, liên tục thổ huyết, sắc mặt nhợt đi. Trong vòng mười trượng ràn rạt cương khí, mặt đất lún xuống, khi Độc Cô Bại Thiên hạ xuống thì diện tích bốn năm trượng quanh đó lún xuống nửa trượng.
Đế cảnh cao thủ lắc lư nhảy lên từ dưới hố, nhìn hắn thật sâu rồi lướt đi.
Hắn không truy kích, dù muốn lấy mạng đối phương cũng không được, chỉ cần tạo uy thế trong đêm nay, làm chấn kinh võ lâm, hắn tất giữ sức, sáng tạo truyền thuyết bất bại.
Hắn hít sâu điều tức, khi cương khí khôi phục như cũ, hắn rảo bước, càng đi càng nhanh…
Đêm điên cuồng, Độc Cô Bại Thiên điên cuồng…
Hiện tại người võ lâm trong vòng trăm dặm đều không ngủ được, hai trận kinh thế đại chiến bạo phát liên tục khiến ai nấy tin rằng cuối cùng đế cảnh cao thủ cũng ra tay, Bất tử ma đế tất nguy ngập. Ai nấy đều mong ngóng, chờ đời, nhìn chăm chú vào trời đêm.
Bất quá, không ai ngờ đêm nay lại là đêm Bất tử ma đế chủ động xuất kích, ma kích bát phương...
Qua đêm nay, tình thế võ lâm sẽ thay đổi lớn, hoặc Bất tử ma đế diệt vong, võ lâm thanh bình, hoặc Bất tử ma đế ma uy đại chấn, đại sát bốn phương, đánh bại các lộ đế cảnh cao thủ, rồi ma tôn thiên hạ...
Đó là một đêm kinh tâm động phách, khiến người ta khó quên, nhiều năm sau người ta vẫn nhắc đến trận kinh thế đại chiến này…
Nam Cung thế gia, hai cha con Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi nhận được phi cáp truyền thư, liền hưng phấn vô cùng.
Nam Cung Tiên Nhi kích động: "Bát đế xuất kích, cùng vây diệt Bất tử ma đế, hắc hắc, Độc Cô Bại Thiên có mạnh nữa cũng không thoát dược, không ngờ các võ đế lại liên hợp…"
Nam Cung Anh Hùng cười tươi: "E rằng qua đêm nay, Bất tử ma đế sẽ vĩnh viễn trừ danh khỏi võ lâm…"
Nam Cung Vô Địch từ bên ngoài bước vào: "Các con quá coi thường đế cảnh cao thủ, nếu võ đế một lòng đào tẩu, e rằng bị mấy người cùng truy kích cũng vẫn thoát được, trừ phi trong số họ có người tinh thông một môn khinh công tinh diệu. Tám vị đế cảnh cao thủ tuy thân thủ bất phàm nhưng khinh công không có gì đặc biệt, Độc Cô Bại Thiên lại tinh thông Thần Hư bộ."
Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày ngài: "Nói vậy là hắn không sao?"
Nam Cung Vô Địch thở dài: "Chắc không nguy hiểm sinh mạng, các con quên là lúc trước ta từng truy sát hắn, nhưng vẫn để hắn thoát, hà huống giờ hắn mới bước vào đế cảnh lĩnh vực, khinh thân công phu càng cao minh."
Cùng lúc phi cáp truyền thư lại tới, Nam Cung Tiên Nhi vui ra mặt đón lấy: "Gia gia xem này…"
Nam Cung Vô Địch xem qua rồi thở dài: "Đúng là tên điên, lại quá chiêu với hai đế cảnh cao thủ…"
Một lúc sau, Nam Cung Anh Hùng nhận được tin mới nhất, tỏ vẻ ngưng trọng: "Tiểu tử này vừa đại chiến với đế cảnh cao thủ thứ ba, tu vi đáng sợ thật."
Nam Cung Vô Địch cũng biến sắc lẩm bẩm: "Tên điên này…"
...
Khi lần thứ tư sát khí xung thiên từ trận đại chiến đế cảnh bốc lên, võ nhân trong vòng trăm dặm đều xôn xao, phi cáp truyền thư truyền tin đi khắp võ lâm, người nhận tin đều hoảng sợ.
Trong đêm hoảng loạn đó, truyền thuyết bất bại được khai sáng…