Chương : 168
"Các vị xem, ở hướng tây nam."
"A..."
"A..."
...
Vô số người hô lên, cường quang chói lòa, sát khí xung thiên lần thứ năm bốc lên, quang mang khiến người ta không mở mắt, sát khí băng lạnh buộc tất cả dù cách mấy dặm cũng không lạnh mà run.
"Đáng sợ quá, Bất tử chi ma quá ghê gớm."
"Trời ơi, hắn đại chiến với đế cảnh cao thủ thứ năm, ma quỷ này không phải là ngươi."
"Ma quỷ, khủng khiếp, lẽ nào Bất tử ma đế thật sự vô địch thiên hạ?"
"Chả lẽ trên đời không ai đối phó được hắn?"
"Ngay mai ta sẽ ẩn cư, rời xa giang hồ, đáng sợ quá rồi."
"Ta cũng ẩn cư, Bất tử ma đế còn ở giang hồ ngày nào, ta vĩnh viễn không quay lại."
Một lão nhân cao tuổi nhìn các võ nhân đang bàn luận, lắc đầu: "Thời thế chao đảo, lòng người suy tàn, Bất tử ma đế lợi hại hơn nữa cũng chỉ là nhục thể phàm thân, nếu người võ lâm cùng xông lên, hắn còn sống được ư? Ôi, con người."
Một thanh niên chạy đến trước mặt lão nhân: "Gia gia còn lẩm bẩm gì nữa? Mau về nhà, tối nay chúng ta đi nơi khác."
Lão nhân hỏi: "Muộn thế này còn đi đâu?"
Thanh niên đáp: "Tạm thời tránh Bất tử ma đế, một thời gian sau sẽ quay về."
Lão nhân kinh hô: "A, sao không cho gia gia biết sớm, đi, chúng ta mau thu dọn."
...
Đại sảnh Nam Cung thế gia sáng rực, tổ tôn ba đời đều có mặt, dung nhan tuyệt mĩ của Nam Cung Tiên Nhi đầy nghi hoặc: "Thật ra hắn định làm gì? Hắn điên rồi, thật không thể hiểu nổi."
Nam Cung Anh Hùng cũng thở dài: "Bất tử ma đế đáng sợ thật, quả không tưởng tượng nổi, chỉ mới hai thời thần mà hắn đã đại chiến với năm vị võ đế. Lẽ nào thể năng của hắn không có cực hạn? Kinh khủng."
Nam Cung Vô Địch nhắm mắt đứng cạnh cửa sổ hồi lâu, tựa hồ cảm giác sát khí xung thiên ngoài ngàn dặm, tưởng tượng ra tư thế của Độc Cô Bại Thiên hiện giờ, dùng sức một mình đấu với quần đế, khí phách quả bất phàm.
Lão tự biết mình không làm được, tuy thành đế hơi muộn nhưng cảm giác công lực tiến bộ thần tốc, bản thân không khỏi tự đắc, tin rằng công lực của mình không kém bất kì đế cảnh cao thủ tiền bối nào. Có điều nghĩ đến Độc Cô Bại Thiên, lão lại lạnh buốt lòng, quả thật hắn là hậu bối khiến người ta hoảng sợ.
Lão quay lại thở dài: "Hiện tại ta thật sự bội phục Độc Cô Bại Thiên, chỉ một mình mà khiến võ lâm đảo điên, ai nấy nghe tên đều biến sắc, không muốn khâm phục không được."
Nam Cung Tiên Nhi nói: "Gia gia sao lại nó vậy, hắn… hừ."
Nam Cung Vô Địch đáp: "Đêm nay hắn dạ chiến bát đế, e rằng trong võ lâm trừ các lão đế cảnh cao thủ, không còn ai tranh phong nổi. Hắn muốn sáng tạo thần thoại bất bại, triệt để đánh tan hình tượng vô địch của đế cảnh cao thủ."
Nam Cung Tiên Nhi hỏi: "Vậy thì sao? Lẽ nào chúng ta cũng sợ hắn?"
Nam Cung Vô Địch nói: "Đại gia tộc như chúng ta đương nhiên không sợ nhưng con thử đặt mình vào vị trí của võ nhân bình thường đi, đế cảnh cao thủ cao cao tại thượng bị Bất tử ma đế đánh rớt khỏi thần đàn, hình tượng vô địch tan tành, họ dám đối kháng với hắn ư? Sau này võ lâm như nắm cát vụn, không thể tụ được."
Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: "Gia gia nghĩ sâu quá, con cũng nghĩ đến tình huống này, vị tất tệ như gia gia nghĩ. Người võ lâm luôn mù quáng, mặc kệ hiện giờ Bất tử ma đế ma uy đến đâu, ngày khác mà có tuyệt đỉnh cao thủ đứng ra, khẳng định vẫn có nhiều người đi theo, nên chúng ta không cần lo lắng quá."
Nam Cung Vô Địch lắc đầu: "Đơn giản như vậy thì tốt, chỉ sợ không còn đế cảnh cao thủ nào đủ sức ảnh hưởng đến thế, trừ phi người đó cũng sáng tạo được thần thoại bất bại, bằng không khó mà hiệu triệu được người võ lâm. Độc Cô Bại Thiên thật khiến người ta chờ đợi, ta muốn đại chiến với hắn."
Nam Cung Anh Hùng nói: "Cha, sao lại nghĩ vậy, ngàn vạn lần đừng giao thủ với tên điên đó, hắn hận Nam Cung gia nhập cốt, tất sẽ dùng âm mưu quỷ kế, chúng ta đừng chính diện đấu với hắn."
Nam Cung Vô Địch đáp: "Đúng, tiểu tử này đã nhắm vào bố cục của chúng ta để lại, lần này hắn dạ chiến bát đế để uy nhiếp võ lâm, cô lập đại thế lực như chúng ta. Nhất định tới đây hắn sẽ nhắm vào chúng ta."
Thân mình Nam Cung Vô Địch dâng lên chiến ý ngùn ngụt.
Nam Cung Anh Hùng và Nam Cung Tiên Nhi nhìn nhau, Nam Cung Tiên Nhi nói: "Gia gia định đại chiến với tên khốn đó sao? Trước đây từng nói hắn đến cũng không để chiếm tiện nghi, lẽ nào lại tự thân động thủ?"
Nam Cung Vô Địch nói: "Hiện tại các con không cần biết việc này, bất quá ta thật sự khát vọng được đấu với hắn một trận, các con không thể hiểu được đế cảnh cao thủ. Đối thủ khó tìm, nếu tìm được đối thủ xứng tay để sinh tử đại chiến, lợi ích thu được đủ cho nửa đời."
Ngoài ngàn dặm, lần thứ sáu dâng lên sát khí, quang mang chói lòa khiến trăng sao thất sắc.
Hồi lâu sau quang mang mới tắt, sát ý lãnh liệt đọng mãi không tan.
Tóc tai hắn rối bời, khóe môi vương máu, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Đại chiến mấy trận liền, nhất là ngạnh tiếp đòn sau cùng với đế cảnh cao thủ thứ sáu khiến hắn thổ ba ngụm máu lớn. Đương nhiên đế cảnh cao thủ đó cũng không khá hơn, mang nội thương nghiêm trọng chạy mất, hắn tin rằng đòn sau chót của mình khiến đối phương ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa năm.
Hắn nắm chặt Ma Phong, cảm ứng được dao động thần thức của võ đế thứ bảy, khóe môi thoáng cười lạnh, nhấc Ma Phong tiến tới.
Tâm tính hắn dần tan đi, hai mắt đỏ lòm, trắn loáng thoáng hiện ma văn, sau mấy trận đại chiến kinh thiên động địa, tâm tình bạo ngược mà hắn áp chế lại trỗi dậy. Hắn như mãnh thú sẵn sàng cắn người, rồi điên cuồng lao vào quần thảo. Gần rồi, hắn cảm ứng được khí tức của võ đế thứ bảy.
Hắn nhìn trăng trên trời, phát hiện vầng trăng trong đã biến thành vầng trăng máu, ánh sao ngập trời hóa thành điểm điểm máu đỏ.
"A..." Hắn ngửa mặt hú vang.
Hắn biết xung động khát máu của mình bị áp chế lại thức tỉnh, hắn lo rắng mình sẽ mất đi bản tính…
Hiện thời không cho phép hắn cả nghĩ, võ đế đó đã xuất hiện, dáng vẻ chừng bốn năm chục tuổi, tướng mạo hết sức bình thường, thân thể cao gầy, y phục giản dị… nhưng thần thức như thể đã ngưng luyện, tràn ra tựa đại dương.
Hắn kinh hãi, biết gặp phải đế cảnh cao thủ đạt tới đỉnh cao, công lực không kém hơn Thủy Thiên Ngân. Ác chiến khó tránh, lòng hắn thoáng dấy lên cảm giác hưng phấn, xung động khao khát máu tươi ẩn trong tiềm thức, khí tức cuồng bạo bao trùm, ma tức phủ khắp tứ phía.
Đế cảnh cao thủ nhíu mày: "Ma tức cuồng bá thế nào, xem ra ngươi đã tiến vào ma đạo."
Hai mắt hắn đỏ ngầu, mặt đầy hung ác rít lên: "Ma đạo thì sao? Lão tử không phải vẫn bị xưng là ác ma ư?"
Đế cảnh cao thủ bình đạm đáp: "Đúng, cùng là tu luyện, ma đạo thì sao? Nếu ngươi mới bước vào ma đạo, ta sẽ không xuất sơn, không động thủ với ngươi, nhưng ngươi ngàn lần vạn lần không nên lạm sát vô tội, huyết tẩy giang hồ. "
"Đủ rồi, lão ôn dịch, ta không cần ngươi dạy dỗ, lúc trước người thiên hạ truy sát ta nhiều như vậy sao ngươi không hạ sơn, ta vừa xuất thủ liền bị mấy lão quái vật vây công, hắc hắc... khỏi lắm lời, tốt nhất là ngươi chuẩn bị để mạng lại." Mắt hắn toàn màu máu, hiện tại chỉ muốn giết chóc điên cuồng.
Đế cảnh cao thủ gật đầu: "Đúng là chúng ta không cần nói đạo lý, ngươi đã mất bản tính, sa vào điên cuồng. Bất quá trước khi động thủ ta cảnh cáo ngươi, trong mấy tháng ngắn ngủi mà công lực của ngươi tăng cao, tâm ma cũng không ngừng mạnh lên, cứ thế này rồi sẽ tẩu hỏa nhập ma, triệt để mất bản tính."
Hắn cười vang: "Ha ha... đúng là nói láo, lão tử vốn là ma, ma tính càng mạnh, công lực càng thâm hậu, sao lại tẩu hỏa nhập ma." Đoạn hắn lao vào đối thủ, cương khí tuon tràn, không trung dao động kịch liệt.
Khi trường kinh thế đại chiến thứ bảy nổ ra, võ nhân đều cứng người, hoàn toàn mất lòng tin vào đế cảnh cao thủ, thân ảnh Bất tử ma đế lớn lên trong lòng họ, thành nhân vật cấp ma thần khiến tất cả hoảng sợ.
Một võ nhân nhỏ giọng: "Không hiểu đế cảnh cao thủ đó thế nào rồi, nếu họ chết hết, võ lâm nguyên khí mất cả trăm năm cũng không khôi phục được, vô số thần công tuyệt kĩ bị hủy."
"Đúng, quả là ma kiếp mấy trăm năm không gặp, thiên hạ không ai tranh phong được."
...
Thế nào mới là mạnh nhất? Mới là vô địch? Hành động điên cuồng của Độc Cô Bại Thiên trong đêm đó sáng tạo ra truyền thuyết bất bại, bốn chữ Bất tử ma đế từ nay nặng hẳn.
Hắn vào đế cảnh cao thủ ngang sức, giao chiến từ ngoài vào trong rừng, rồi lại từ trong rừng lên đỉnh núi.
Cả hai dùng ngón tay thay kiếm, trên đỉnh núi rực rỡ phong mang, kiếm khí xung thiên, cương khí xẹt đến đâu là sáng chói đến đó, như ban ngày. Từng tảng đá lớn liên tục lăn xuống, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, trận đối quyết giữa hai võ đế tuyệt đỉnh khiến thiên địa biến sắc.
Từ xa bảy nhân ảnh lao vút tới, dẫn đầu là nguyên lão Thủy Tinh cung Thủy Thiên Ngân và đế cảnh cao thủ thứ tám chưa giao thủ với Độc Cô Bại Thiên, năm người khác là bại tướng của hắn.
Trong mấy người này, đế cảnh cao thủ chưa giao thủ với hắn tức giận hơn hết, từ lúc đi cứu Thủy Thiên Ngân tới giờ, ông ta chưa ngừng chân, liên tục đuổi sau gót hắn. Liên tục gặp đồng bạn chiến bại nhưng nào thấy bóng hắn.
Giờ ông ta mới thấy Bất tử ma đế khiến mình chạy đôn chạy đáo liền bực dọc quát to: "Dừng."
Hai người tách ra, ông ta quát to: "Mỗ đến lĩnh giáo tuyệt học của Bất tử ma đế, lão bằng hữu ra nghỉ đi."
Tâm tình cuồng bạo của Độc Cô Bại Thiên đã bình tĩnh, nhận rõ tình thế, biết rằng nên dừng tay.
Hắn bạt Ma Phong ra, ngửa mặt hú vang, ma âm lan tỏa trong vòng mấy dặm.
Đoạn hắn lớn tiếng: "Mấy lão bất tử, tiểu gia không đùa nữa, đi thôi."
Bát đại đế cảnh cao thủ dàn trận chặn hắn lại, người chưa giao thủ với hắn đi đầu.
Hắn cẩm Ma Phong, như thần ma đỉnh thiên lập địa, ma ảnh hung ác khổng lồ ảo hóa sau lưng, ma tức như kinh đào phách ngạn, từ trên núi tràn ra.
Mọi đế cảnh cao thủ đều cả kinh thất sắc, lòng run lên.
"Giết!"
Hắn quát to, Ma Phong chém mạnh ra, tia sét đen bung lên, sức mạnh khiến cả đỉnh núi lay động.
Bát đại đế cảnh cao thủ bị năng lượng đẩy dạt ra, hắn hú vang.
"Đế cảnh cao thủ bất quá như vậy, Ma Phong trong tay, hỏi thiên hạ anh hùng, ai chống được một đòn của ta…"