Chương : 172
Hoa Vân Tiên biết không chạy được liền đứng lại, sầm mặt: "Ngươi nói nhăng cuội cái gì, có việc chăng, không có gì thì ta đi đây."
Độc Cô Bại Thiên đáp: "Thái độ của nàng là gì vậy, vừa thấy ta đã thế rồi. Ta tìm nàng đương nhiên có việc, ban nãy ta bảo rồi, muốn nàng hàng ngày nấu cơm cho ta."
"Ngươi đừng mơ, ấm đầu hả, tỉnh lại đi." Hoa Vân Tiên không hề khách khí đả kích.
Độc Cô Bại Thiên cười: "Ồ, nàng sao lại vô lương tâm như thế, nàng là vợ ta, yêu cầu của ta quá đáng ư?"
Hoa Vân Tiên vừa thẹn vừa giận: "Độc Cô Bại Thiên ngươi tự trọng cho ta, ai là vợ ngươi, đừng có nói nhăng."
Hắn cười hì hì: "Chúng ta đã bái đường thành thần, chỉ còn thiếu động phòng, hôm đó nếu nàng không chạy mất thì giờ chúng ta đang trăng mật, chi bằng tối này chúng ta động phòng."
Hoa Vân Tiên giật mình lùi lại mấy bước, run giọng: "Ngươi…đừng ẩu, nếu ngươi có ý xấu, ta lập tức chết trước mặt ngươi."
Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ đau lòng: "Ta đáng sợ vậy ư, ta cao lớn anh tuấn thế này mà nàng sợ thế, ta thật đau lòng lắm…"
"Ngươi đừng giở trò, hừ."
Lúc đó Độc Cô Bại Thiên đã đến cạnh thị: "Sao không chạy nữa, dáng vẻ nàng chạy dễ coi lắm, lẽ nào đang câu dẫn ta?"
"Tên khốn ngươi."
Độc Cô Bại Thiên từ từ tắt cười: "Nói đi, cô tự ý muốn hại ta hay do ma giáo sai?"
Hoa Vân Tiên ngoảnh mặt sang bên, lạnh giọng: "Tự ta thấy ngươi không thuận mắt đên muốn đầu độc, giáo huấn ngươi một phen."
"Vậy ư, sao ta lại cảm giác là ma giáo cũng tham dự, đang tính chuyện có nên trả đũa không?"
Thấy hắn tỏ vẻ nghiêm túc, Hoa Vân Tiên hoảng lên: "Không, việc này không liên can đến ma giáo, do ta quyết định." Đột nhiên nhận ra nụ cười của gã: "Tên khốn dám lừa ta, hừ."
"Ta lừa cô? Lúc trước caao dùng đại mã hầu để tiêu khiển ta, ta chưa tính sổ ngược lại cô còn giở trò với ta, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng."
Nghe hắn nhắc đến "sự kiện đại mã hầu", Hoa Vân Tiên mỉm cười: "Là ngươi tự chuốc, tên khốn ngươi thích người khác còn muốn lấy ta làm thiếp, nếu lúc đó đánh được ngươi thì ta giết ngươi lâu rồi."
"Hắc hắc, lấy làm thiếp thì sao, cũng là gả cho ta thôi mà, lần này cô ngoan ngoãn làm vớ ta mấy ngày đi."
"Cái gì? Ngươi tính hay thật, nếu ngươi tới bừa, ta lập tức tự sát." Hoa Vân Tiên thật sự hơi sợ.
Độc Cô Bại Thiên đáp: "Hiện tại đệ tử ma giáo có ai không biết cô được gả cho ta, lẽ nào cô còn lấy người khác được? Nhìn khắp giang hồ, có ai dám động đến vợ Độc Cô Bại Thiên ta?"
"Ngươi…" Hoa Vân Tiên giận không nói thành lời, sau cùng thốt lên: "Dù gì ngươi cũng không được tới đây."
"Được, bất quá cô phải ở cạnh ta một thời gian."
"Để làm gì?"
"Bồi dưỡng cảm tình, từng chút một ấy mà, bằng không khi cô già vẫn một bóng thì ta thật tội quá."
"Hừ." Hoa Vân Tiên giận dữ hừ lạnh.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Cô muốn đi cũng được, ta không cản, nhưng ta giải quyết xong việc trước mắt sẽ đến Vân Yên các đòi vợ, cô tự nghĩ đi."
"Ngươi…đồ vô lại."
Những đệ tử ma giáo đợi ở khách sạn nóng lòng vô cùng, sợ Độc Cô Bại Thiên trút giận lên ma giáo, hồi lâu sau chợt nghe tiếng hắn cười.
Bất tử ma đế và thánh nữ Hoa Vân Tiên cùng về, Độc Cô Bại Thiên hớn hở còn Hoa Vân Tiên mặt mũi xanh lét, không dễ coi tí nào.
Đệ tử ma giáo nhìn nhau, hắc y nhân đầu lĩnh thầm nhủ: "Ta nói rồi, các ngươi là hoan hỉ oan gia, may mà không xảy ra gì, đúng, Bất tử ma đế sẽ không gây khó dễ cho bọn ta, cũng không trút giận lên ma giáo."
Độc Cô Bại Thiên nói với họ: "Các ngươi đi đi, bọn ta muốn nghỉ ngơi, nhưng các ngươi không được rời khỏi Tân Minh đô thành, hai ngày nữa sẽ có nhiệm vụ cho các ngươi."
"Vâng." Ma giáo chúng nhân lui đi.
Hoa Vân Tiên nóng lòng, Độc Cô Bại Thiên nói quá ám muội, nếu để toán đệ tử đồn ra thì dù thị nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thị vội nói: "Tên khốn nói gì vậy, cài gì mà "bọn ta muốn nghỉ ngơi", tên khốn ngươi cứ nghỉ, ta phải ra ngoài."
Độc Cô Bại Thiên kéo thị lại, nói với đệ tử ma giáo: "Nhìn cái gì, còn không đi mau."
"Vâng."
Thoáng sau không còn ai, ánh mắt ai trước khi đi cũng đầy quái dị.
Hoa Vân Tiên vừa thẹn vừa giận, cơ hồ phát cuồng.
"Độc Cô Bại Thiên, tên khốn mau bỏ tay ta ra, ta hận không giết chết ngươi."
Độc Cô Bại Thiên cười to, lỏng tay ra: "Vội làm gì, ta không ăn thịt cô đâu."
"Ngươi…tên khốn ngươi, sau này ta làm thế nào dám nhìn mặt đệ tử ma giáo?" Dung nhan tuyệt mĩ của thị thoáng ánh lệ.
Độc Cô Bại Thiên cười: "Cô là vợ ta, cần gì giải thích, cô đang cảm động đến rơi lệ kìa, ta vui lắm, sau cùng cũng khiến cô cảm động."
"Đi chết đi." Hoa Vân Tiên không nhịn được nữa, vỗ mạnh một chưởng vỗ vào hắn, nhưng với tu vi đế cảnh của hắn, tu vi vương cấp của thị không mảy may uy lực gì, dễ dàng bị hắn cầm tay.
"Ồ, dáng vẻ cao hứng của nàng kì lạ quá, phương thức biểu đạt cũng khác người, vừa khóc vừa đánh, đúng là đặc biệt."
Hoa Vân Tiên dừng khóc: "Tên vô lại bỏ tay ta ra."
Độc Cô Bại Thiên buông tay: "Cô thế này không được, đường đường ma giáo thánh nữ, đệ tử kiệt xuất nhất của thánh địa Vân Yên các sao lại nói khóc là khóc?"
Hoa Vân Tiên giận dữ quay lại gầm lên: "Ta vui thì liên quan gì đến ngươi."
"Ha ha..." Độc Cô Bại Thiên bật cười: "Hay, hay lắm, thánh nữ lại khóc, ha ha..."
Hoa Vân Tiên nổi giận: "Ngươi vừa ý chưa?"
Độc Cô Bại Thiên đáp: "Kì thật ta làm vậy cũng là tốt cho cô, giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão một lòng muốn gả cô cho ta nhưng hôn lễ lại xảy ra bất ngờ, khiến họ ngượng ngập, lần này ta bày trò trước mặt đệ tử ma giáo, tin tức sẽ nhanh chóng truyền về trong giáo, khiến họ cao hứng chẳng phải tốt ư?"
"Ngươi…tự ngươi khó xử thì có, hừ. Ngươi giữ ta lại có ý gì?"
Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ nghiêm nghị: "Được rồi, việc trước kia ta không tính toán với cô, giữ lại là có việc cần thương lượng."
Hoa Vân Tiên bảo: "Nói đi."
"Cô hiểu gì về tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị?"
Hoa Vân Tiên đáp: "Tổ chức đệ nhất do ma giáo khống chế, còn chức sát thủ đệ nhị lai lịch lai thần bí, kì thật thực lực không hề kém hơn tổ chức đệ nhất, giáo chủ từng hoài nghi sau lưng chúng có đại thế lực chống đỡ."
"À, sau lưng chúng có đại thế lực chống đỡ?"
"Đúng."
Độc Cô Bại Thiên đi hai vòng quanh nhà: "Cô bảo nên diệt chúng thế nào?"
"Một…mình ngươi á?"
"Một mình không được sao?"
"Ngươi đúng là điên."
Độc Cô Bại Thiên cười: "Có lẽ trước đây ta điên một mình nhưng giờ hai chúng ta cùng điên."
Hoa Vân Tiên cự tuyệt ngay: "Không được, ta không thể cùng xuất hiện cùng ngươi, không biết rồi sẽ gặp phiền hà gì."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Yên tâm, cô ở trong tối hiệp trợ ta, hơn nữa không chỉ có hai chúng ta, cô nên dẫn đệ tử ma giáo theo, dù gì thì diệt tổ chức sát thủ đệ nhị, ma giáo có lợi nhất, khẳng định giáo chủ sẽ tán thành."
Hoa Vân Tiên thoáng động lòng.
Hắn lại nói: "Nếu không thấy thế chưa đủ, có thể kéo cả Vân Yên các vào, chính tà hợp lực diệt cái nhọt độc đó đi."
Hoa Vân Tiên nói: "Ngươi điên rồi, định kéo cả hai thế lực ra?"
"Có gì không được, lúc đó cô dẫn người Vân Yên các, ta dẫn người ma giáo, liên thủ diệt thế lực tà ác đó, tạo thành giai thoại ma đế và thánh địa tiên tử liên thủ đối địch lưu truyền võ lâm, khiến người ta hâm mộ."
Hoa Vân Tiên cấm cảu: "Ngươi nói nhăng cái gì, đầu óc đang nghĩ vớ vẩn gì hả? Nhưng lời ngươi không phải vô lí, ta có thể động dụng lực lượng Vân Yên các nhưng khó lòng hợp tác với ngươi. Hiện thòi, với người thánh địa, ngươi còn nguy hiểm hơn tổ chức sát thủ đệ nhị."
Hắn đáp: "Phải tính toán lâu dài, chúng ta phải tính cách kéo cả lực lượng của ma giáo và thánh địa vào."
Hoa Vân Tiên nói: "Chà, sao ngươi nói thế nhỉ, ta thấy như ngươi đang bày ra âm mưu gì đó "tính cách kéo cả lực lượng của ma giáo và thánh địa vào", ta cảnh cáo ngươi đừng làm loạn, đừng có giở trò."
Hắn cười: "Cô cả nghĩ quá, ta không có ý đó, chỉ muốn diệt gọn tổ chức sát thủ đệ nhị."
Hoa Vân Tiên nhìn hắn đầy thâm ý: "Dừng cho rằng ta không biết ngươi tính toán gì, ngươi định kéo thánh địa và ma giáo vào cùng một chỗ, để người đời thấy rằng cả hai không phân biệt gì, có lợi là hợp tác, tất sẽ giảm bớt áp lực của cừu nhân dồn lên ngươi, đúng không?"
"Nói thật ta còn chưa nghĩ đến đó, cũng nhờ cô nhắc, không tệ đâu. Lão bà, sao nàng thông minh thế nhỉ, biện pháp đó cũng nghĩ ra, không thẹn là vợ ta." Hắn đắc ý, ôm Hoa Vân Tiên quay hai vòng quanh phòng.
Hoa Vân Tiên rít lên: "A, tến khốn buông ta…" Thị đẩy mạnh, ngăn cản tay hắn.