Chương : 173
"Ha ha, lão bà thông minh lắm." Độc Cô Bại Thiên khẽ thơm lên má Hoa Vân Tiên rồi mới đặt thị xuống.
Hoa Vân Tiên thất thanh ré lên, không dám tin vào việc mình bị thơm.
"A…"
Độc Cô Bại Thiên vội bịt tai tránh sang bên.
"Tên khốn, ta phải giết ngươi." Thị lao tới, liên tục xuất chưởng.
Hắn vội chụp lấy tay thị: "Nàng bình tĩnh đi, đừng giận mà hại đến thân thể."
Nhưng Hoa Vân Tiên tựa hồ mất lí trí, điên cuồng công kích, tay bị giữ thì tung chân, thậm chí há răng ra cắn.
Hắn không đề phòng, bị đá trúng một cước, bị cắn trúng một miếng, vội điểm huyệt thị, rồi ném lên giường.
"Hắc hắc..."
Thấy hắn tỏ vẻ xấu xa, Hoa Vân Tiên tựa hồ tỉnh lại, run giọng: "Ngươi…tên khốn mau giải huyệt cho ta."
"Giải huyệt cho cô rồi ta lại bị đá, bị cắn thì làm sao đây." Vừa nói hắn vừa đến cạnh giường.
Hoa Vân Tiên lại ré lên: "A…đừng đến đây…"
Độc Cô Bại Thiên vội điểm huyệt câm của thị, rồi nằm xuống bên cạnh.
Hoa Vân Tiên lại biến sắc, suýt nữa ngất đi, nhưng không thể nói hay động đậy, chỉ biết trừng mắt lên.
Hắn nằm đối diện, cười bảo: "Lão bà, chúng ta bái đường nhưng chưa động phòng, thế này coi như động phòng đi, chà, không ngờ có ngày lại thế này, ngủ đi."
Tim Hoa Vân Tiên muốn vọt khỏi lồng ngực, cho rằng khó thoát vuốt sói, đã tính đến trường hợp xấu nhất nhưng ngạc nhiên là hắn rất quy củ, không chạm vào thị. Cứ thấp thỏm như thế, dần dần thị cũng chìm vào giấc ngủ.
Độc Cô Bại Thiên là nam nhân nghiêm túc, không hề có ý nghĩ bất lương, nhưng nghĩ đến việc đó là lại nghĩ đến Minh Nguyệt, lòng đau khôn tả, tạm thời hắn không quên được nàng.
Ngủ đến nửa đêm, Hoa Vân Tiên bị kinh tỉnh, hóa ra hắn không ngủ yên, trở mình liên tục, vai tì vào mình thị. Thị giận dữ vô cùng, nhưng không còn cách nào, đành cố nhắm mắt nhưng đang lúc lơ mơ ngủ thì Độc Cô Bại Thiên đột nhiên trở mình, hất thị xuống nền.
Hoa Vân Tiên giận đến suýt ngất, lần đầu tiên khó coi thế này, ngủ cũng bị bắt nạt, nằm dưới đất băng lạnh, thị rủa hắn cả trăm lầm.
Đột nhiên bịch một tiếng, hắn ngã xuống, rơi đúng mình thị, lúc đó công lực toàn thân thị bị phong bế, không còn nửa phần để hộ thể, bị đập đến chảy nước mắt, ủy khuất cực điểm, đồng thời hận hắn vô vàn.
Hắn mơ hồ mở mắt, dần tỉnh lại, thấy rõ tình cảnh liền vui như mở cờ nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Lão bà sao lại chui xuống phía dưới ta, nàng…nàng đã làm gì ta? Có phải nàng…không nhịn được… đã…ta…"
Hoa Vân Tiên cơ hồ phát điên, đúng là vô lại của vô lại, hai mắt thị như phun lửa, nếu động đậy được chắc đã cắn cho hắn một miếng đích đáng.
Thấy ánh mắt thị phẫn hận, hắn đột nhiên bật cười: "À, hóa ra chúng ta ngã xuống đất, nàng đúng là tốt, lại lo cho ta, sợ ta ngã đau nên ngã xuống trước."
Hoa Vân Tiên giận quá, chợt xung phá được á huyệt, rít lên chói tai: "A…Độc Cô Bại Thiên, tên khốn làm ta tức chết…" Đoạn cắn vào vai hắn.
"Ha ha…" Hắn lại điểm huyệt thị, ôm lên giường.
Lần này hắn ngủ rất ngoan ngoãn, không ngã xuống giường mà chỉ thỉnh thoảng đá thị một cước.
Thị giận đến xanh lét mặt mày, nhưng chỉ biết ngấm ngầm giận.
Sáng hôm sau, hắn giải khai huyệt đạo cho thị, việc đầu tiên thị làm là xé nát cái giường rồi đập phá mọi thứ trong phòng, sau cùng rít lên thấu trời xanh.
Thị đánh không lại hắn, biết xuất thủ chỉ tổ khiến gã vô lại đó giở trò, đành trút giận vào đồ vật.
Độc Cô Bại Thiên nhìn mà rùng mình, thầm nhủ: "Đáng sợ, đáng sợ, nữ nhân nổi giận đều đáng sợ."
Khi tất cả yên lặng lại, hắn nói: "Lão bà nàng không cần làm vậy, đây là nơi chúng ta động phòng, nàng hủy đi như thế, đúng là…sau này muốn nhớ lại cũng không còn nguyên nữa."
Hoa Vân Tiên không nói gì, chạy ra khỏi phòng, lập tức trợn mắt lên, bảy tám đệ tử ma giáo từ các phòng thò ra, đang nhìn về phía thị.
"A, các ngươi không phải đi rồi sao, ở đây làm gì?" Hoa Vân Tiên phát giác má nóng lên, lại bị người ta nhìn thấy cũng hắn từ một phòng đi ra, quả thật không biết nói gì.
Mấy đệ tử vội bước ra, hoảng sợ đáp: "Bọn tiểu nhân vâng lệnh Lưu đàn chủ ở lại nghe thánh nữ và Độc Cô công tử sai khiến."
"Đi, cút hết cho ta." Hoa Vân Tiên rít lên: "Ta lại không biết cứ điểm của các ngươi hả, mau đi."
Mấy đệ tử nhìn nhau, lao đi như bay.
Độc Cô Bại Thiên cười ha hả: "Ha ha, thế này giáo chủ biết chúng ta liền cánh liền cành, sẽ càng vui."
Hoa Vân Tiên cơ hồ phát cuồng.
"Lão bà, đừng giận chứ."
Thấy hắn tỏ vẻ vô lại, Hoa Vân Tiên bó tay: "Thật ra ngươi muốn gì?"
Độc Cô Bại Thiên đáp: "Cô mau triệu tập lực lượng của Vân Yên các ở đế đô, ta sẽ hiệu lệnh cho thế lực của ma giáo ở đây, chúng ta hợp lực diệt tổ chức sát thủ đệ nhị."
"Ngươi điên rồi, hôm qua ngươi nói thật ư? Không được, hiện tai ta không thể đi cùng ngươi không thể để ma giáo và Vân Yên các dính dáng đến nhau."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Lời ta nói đương nhiên là thật, cô là vợ ta, dù thế nào cô cũng nên giúp ta, huống hồ việc này có lợi cho ma giáo. Lúc ta tìm hiểu rõ tình hình tổ chức sát thủ đệ nhị, cô dẫn người Vân Yên các giả đò tiêu diệt những kẻ cùng hung cực ác, coi như cô không biết đó là tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ. Ta dẫn người ma giáo ngầm đồ sát chúng, chúng ta một sáng một tối thì ai biết được, dù có biết thì cô cùng có thể chối phắt là chỉ xảo hợp gặp phải việc đó. Cô là đệ tử tối kiệt xuất của Vân Yên các, ai dám không tin?"
Hoa Vân Tiên lạnh giọng: "Trừ muốn diệt tổ chức sát thủ đệ nhị, chắc ngươi định quấy tung cả ma giáo và thánh địa hả, rồi giảm đi áp lực lên mình? Đúng là một công đôi việc."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Vân Tiên, cô giúp ta đi, dù sao cùng không tổn hại gì đến cô, chắc cô không muốn chồng bị hiểu lầm là kẻ không việc ác gì không làm, người võ lâm nhìn nhận như vậy không sao, nếu cả thiên hạ coi là thế thì ta bi ai quá. Hiện tại ta không chỉ muốn đả kích thế lực chính đạo võ lâm mà còn phải rửa sạch tội danh cho mình."
Hoa Vân Tiên nói: "Đừng có ngon ngọt, ta nghe không quen. Ngươi không phải là ác nhân? Bức ta lấy ngươi, hừ. Thật ra có giúp ngươi hay không, ta còn phải cân nhắc."
Độc Cô Bại Thiên nói: "Cô cân nhắc bao lâu?"
"Có lẽ một tháng, có khi một năm, ta phải đi đây, lần này ngươi không để ta đi thì đừng mong ta giúp ngươi."
Độc Cô Bại Thiên cười: "Được, ta đưa cô đi, bất quá ta sẽ liên lạc thế nào đây, đừng để ta đợi không chứ."
Hoa Vân Tiên nói: "Ta không dám để ngươi đưa, ta tự đi được. Muôn liên hệ, có thể thông qua người ma giáo, tốt nhất đừng quấy nhiễu ta."
Nhìn thị rời đi, khóe môi hắn mỉm cười, thị không cự tuyệt, chứng tỏ sự tình sắp đạt thành.
Hắn thi triển đế cảnh thần thức tìm kiếm, không lâu sau phát hiện mấy đệ tử ma giáo vừa đi khỏi, liền vội đuổi theo.
"A, Độc Cô công tử, có việc gì chăng?" Mấy đệ tử thấy hắn đột nhiên xuất hiện, vội hỏi.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Các ngươi về nói với Lưu đàn chủ, tổng đà tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ ở phụ cận Tân Minh đế đô, ta sẽ giúp ma giáo diệt chúng. Bảo đàn chủ tìm mọi cách thám thính nơi tổ chức này tọa lạc, đồng thởi chuẩn bị sẵn nhân thủ, sẵn sàng phối hợp với ta. Tốt nhất là xin tăng viện từ Thiên Ma cốc, sau lưng tổ chức sát thủ rất có thể là một thế lực đáng sợ chống lưng."
Mấy đệ tử gật đầu rồi nhanh chóng rút đi.
Hắn quay về khách sạn đang ở, trong lòng hưng phấn vô cùng, không lâu nữa sẽ có biến cố lớn, ma giáo, thánh địa và Bất tử ma đế liên thủ diệt tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ, ma đạo và chính đạo liên kết không hiểu sẽ khiến người thiên hạ nghĩ thế nào, liệu còn phân biệt chính tà nữa chăng?
Hiển nhiên, như thế vẫn là chưa đủ, nhưng nếu thế lực sau lưng tổ chức sát thủ đệ nhị là phe chính đạo thì sao? Hắn xua tay: "Đúng là đáng chờ đợi." Hắn có trực giác rằng thế lực đó nhất định liên hệ mật thiết với đại môn phái nào đó thuộc chính đạo.
"Cứ kéo Vân Yên các vào đã, rồi lột mặt thế lực đứng sau tổ chức sát thủ, hắc hắc, nếu kéo được cả thế lực thánh địa vào càng hay."
Hắn không biết rằng Thủy Tinh, truyền nhân Thủy Tinh trai đã đến Tân Minh đế đô, nếu biết chắc hắn đã nhảy bật lên vì vui.
Thủy Tinh dựa vào thế lực của Thủy Tinh trai phân bố tại Tân Minh đế quốc, thám thính nhiều nơi liền biết rằng hắn đã đến đế đô, vì thế mới theo chân.