Chương : 206
Nam Hoang, danh tiếng vang lừng tự ngàn xưa.
Nơi đây quả thật vô vùng hoang vắng. Loạn Thạch cương, Tử Thủy đàm, đâu đâu cũng tử khí trầm trầm. Ở đây rất hiếm thực vật, đồi núi đều trọc lóc, cả trăm dặm cũng không thấy được mấy bóng cây. Đương nhiên trong tiết đông lạnh giá, nơi đây lại càng vắng vẻ.
Vong Tình ma quân nhanh chóng phi hành, liên tục oanh kích phía dưới, thấy cổ động nào lại càng công kích mạnh hơn. Nhưng nửa thời thần trôi qua mà chưa thấy tăm hơi nào chứng tỏ Võ thánh đáng sợ trong truyền thuyết đang ngủ ở đây sẽ tỉnh dậy.
Lão toát mồ hôi lạnh, ngoại trừ Độc Cô Bại Thiên, lão không có cảm ứng với khí tức cường giả nào khác ở đây.
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nhìn lão, từ từ đuổi theo, tịnh không có ý định nhanh chóng làm thịt đại cừu nhân. Hắn muốn giày vò Vong Tình ma quân về tâm lý, khiến lão từ từ hoảng sợ, đến khi không chịu nổi áp lực mà sụp đổ.
Vong Tình ma quân liên tục lau mồ hôi lạnh ướt đầm trán, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, đối thủ hùng mạnh đến độ gần như không thể chiến thắng cuối cùng cũng đến tìm lão. Lúc đầu lão tuy sợ hãi nhưng còn có lòng tin chiến thắng nhưng áp lực hùng hậu phía sau khiến bây giờ lòng tin của lão mất sạch, sức mạnh siêu cường tràn lên, căn bản không cho lão cơ hội đối địch. Lão biết đối phương đang chơi trò mèo bắt chuột, từ từ đùa cợt nhưng lão hết cách, lại không thể ngưng tay, ngừng lại cũng có nghĩa lập tức mất mạng.
"Đáng chết…truyền thuyết…lẽ nào là giả?" Lúc này giọng lão hơi run rẩy, từ thủa cha sinh mẹ đẻ đây là lần đầu tiên lão cảm thấy sợ, tử thần chỉ cách có hơn ngàn trượng, ung dung bám theo. Nhưng đến tận bây giờ lão vẫn chưa cảm nhận được cường giả ở Nam Hoang như trong truyền thuyết.
"Hắc chắc, Vong Tình ma quân, ngươi tìm cái gì? Đừng có bay đi bay lại như con chuồn chuồn làm gì, sao không rời khỏi đây đi?"
"Ma Thiên…ngươi đừng có…ép người thái quá. Xưa nay ta chưa từng muốn hại ngươi, ngươi nên biết với thực lực của ta tuyệt không phải là đối thủ của ngươi. Ma hồn trong nội thể lúc nào cũng có thể bảo vệ chủ nhân, không để ngươi bị tổn thương."
"Đã phạm sai lầm sẽ phải trả giá, những trò mèo của ngươi trước kia không cần phải nhắc lại, không có ý nghĩa gì hết. Hôm nay tử kỳ của ngươi đã định, ngươi nên biết, ngoài chuyện liên quan đến ta, ngươi từng làm không ít việc xấu xa, cùng với gian nhân kết bè kết đảng, tàn hại không ít cao thủ vừa chớm bước vào cảnh giới thánh cấp, ngươi chết cũng không có gì oan uổng." Độc Cô Bại Thiên chậm rãi nói từng chữ, hàn quang trong mắt khiến Độc Cô Bại Thiên không chịu nổi, run lẩy bẩy.
"Ma Thiên, đó không phải là ý của ta…ta chỉ muốn tiến sang Bỉ Ngạn…"
"Ngu xuẩn, ngươi biết Bỉ Ngạn thế nào không? Ngươi hiểu chắc? Coi như ngươi là loại ma đầu không biết gì, chả có gì đáng nói, để ta tiễn ngươi lên đường."
Sắc mặt Vong Tình ma quân thoạt đỏ thoạt trắng, nghiến răng nói: "Ngươi hơn ta bao nhiêu tuổi, cùng lắm chỉ hơn nửa bối phận. Cứ cho ta không địch nổi ngươi, ngươi cũng không nên sỉ nhục ta như vậy."
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: "Ta là ai? Ngươi có thật sự hiểu được chăng? Ha ha, đúng là cười chết được."
"Ngươi không phải Ma Thiên, ma tôn chuyển thế chín lần sao?"
Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng: "Chuyển thế chín lần chẳng qua là chuyện xảy ra gần hai vạn năm nay, trước đó ta còn có một thân phận khác, có điều ngươi không đủ tư cách được biết."
Câu này của Độc Cô Bại Thiên không chỉ khiến sắc mặt Vong Tình ma quân đại biến mà mọi Võ thánh xem kịch cũng biến sắc theo. Tin tức này quá ư chấn động, Cửu chuyển ma tôn đủ để uy chấn thiên hạ, mà trước khi tiến hành cửu chuyển, hắn còn có thân phận khác, như vậy…
Không nghĩ ngờ gì, hắn là một trong những Võ thánh từ xa xưa nhất trong thiên địa, bí mật động trời này được hắn nói ra trong lúc vô ý, dấy lên một cơn sóng thần trong hàng ngũ các thánh giả.
Từ thời xa xưa, thời đại viễn cổ, từng có vô vàn anh hùng, cường giả như rừng, những tuyệt thế cường giả thời đó vượt xa những gì Võ thánh hiện nay có thể tưởng tượng, ai nấy đều có bản lĩnh kinh thiên động địa.
Vong Tình ma quân cảm giác toàn thân run cầm cập, lão hoảng sợ, sợ đến cực điểm. Theo lão biết, những Võ thánh thời viễn cổ không còn ai, đều đã trở thành truyền thuyết. Ma Tổ từng là một trong Võ thánh thời viễn cổ đó, hiện nay còn có người đủ tư cách bình phân thu sắc với Ma Tổ sao? Có lẽ chỉ có Cửu chuyển ma tôn, nhưng Ma tôn này lại là một trong những tuyệt đại cường giả từ thời viễn cổ còn lại đến giờ.
Thế giới này loạn rồi, nhân vật trong truyền thuyết lại đang đứng trước mặt lão. Vong Tình ma quân không dám phản kháng, cường giả lâu đời nhất đã xuất thế.
Các Võ thánh của Thiên Vũ đại lục chấn kinh rồi bắt đầu suy tư, Độc Cô Bại Thiên và Ma Tổ quyết không phải là hai Võ thánh viễn cổ duy nhất còn lại, không chừng sẽ còn tuyệt thế cường giả khác của thời kì đó hiện thân.
Loạn rồi, thế giới thật sự loạn rồi. Có lẽ giữa các cường giả sẽ xảy ra một lần gột rửa, hoặc sẽ xảy ra một chuyện kinh thiên động địa…
Vong Tình ma quân sợ đến nỗi không thể phi hành nổi, rớt thẳng từ trên không xuống.
"Ầm."
Công lực vạn năm không hề tầm thường, thể phách lão so với sắt thép còn cứng hơn, khoét thành một hố sâu trên mặt đất.
Lão run run rẩy rẩy bò lên, cùng lúc, mặt đất xảy ra dị biến. Mặt đất rung động kịch liệt, bề mặt nứt ra, một vết nét rộng nhiều xích từ trung tâm là Vong Tình ma quân dần lan ra. Một tiếng nổ động trời vang lên, loạn thạch bay tứ tung, mặt đất nứt toác, một bóng người lao vút lên trời.
Trong lúc bay lên, người đó vung trảo tóm lấy Vong Tình ma quân ngây ngẩn trên mặt đất, như thể đang bắt một con gà con.
Vong Tình ma quân hoảng sợ phát hiện ra có tránh cũng vô dụng, căn bản không thể thoát khỏi bàn tay người đó, vận toàn thân công lực cũng uổng phí.
Quả thật bi ai, giữa hai người là khoảng cách một trời một vực.
"Tên nhãi ngươi dám gõ loạn xạ cửa nhà đại gia gia, quấy nhiễu giấc ngủ của ta, đúng là chán sống rồi, hôm nay ta nhất định đánh ngươi tét mông."
Vong Tình ma quân tức giận cơ hồ muốn chết ngay, dầu gì lão cũng là nhân vật hô mưa gọi gió từ vạn năm trước, ai ngờ qua hai vạn năm lại bị người ta gọi là thằng nhãi, coi là trẻ con không hiểu gì để tét đít. Đáng hận hơn là lão không có lực hoàn thủ, hệt như con nít bị đối phương lấy làm trò đùa.
Lão ngoái lại nhìn mới nhân ra quái vật từ dưới đất chui lên đang giận giữ nhìn mình.
Quái vật đố đâu bù tóc rối, thân mình không một mảnh vải. Vong Tình ma quân ngượng ngập muốn đập đầu vào tường, lão đầu tử này quá ư hoang đường, lại trần trụi từ dưới đất chui ra.
Cái mũi đỏ rực, to tướng của lão nhân khá bắt mắt, buộc người khác phải chú ý đến. Lão nhân dụng lực hít sâu một hơi: "Không khí trong lành thật."
Đoạn lão nhân đưa bàn tay to như cái quạt lên vỗ vào mông Vong Tình ma quân. Ma quân kêu lên thảm thiết, suýt nữa chảy cả nước mắt.
Lão kêu thầm: "Mất mặt thật, ta XXXXXXXXX, đường đường là một Võ thánh lại gặp phải việc hoang đường thế này, lão tặc đúng là XXXXXXXXX …."
Độc Cô Bại Thiên đứng ngoài xa cười ha hả: "Lão dâm trùng Chu Bá, chả lẽ ngươi lại nảy sinh cả hứng thú với nam nhân?"
Cái Bang trừng mắt, giận giữ nói: "Hóa ra tên khốn ngươi, chạy đến chỗ của ta làm gì? À, ta nhớ rồi, tên điên ngươi từng nói sẽ sáng tạo cái gì mà thần công nghịch thiên khoáng thế, ngươi không lo chuyển thế luân hồi, sao lại chạy đến đây?"
"Lão dâm trùng ngươi quả nhiên không ngốc, đã qua hơn một vạn năm, ta đã chuyển thế chín lần. Ngươi chắc không đến mức cả ngày ngẫm nghĩ những việc ác độc ngu xuẩn đó chứ?"
"Ma Thiên đáng chết, lão nhân gia ta lúc nào chả bận rộn, ngươi đừng có nói nhăng."
"Ha ha, cái gì mà nhiều bổn phận, năm xưa dám sang cả Bỉ Ngạn quyến rũ lão bà khó chơi đó, đúng là khiến người khác nghĩ không ra, Lão dâm trùng ngươi sao lại có hứng thú với cả bạo long cỡ đó nhỉ?"
"Nói láo, Ma Thiên ngươi đừng có nói vớ nói vẩn, năm xưa ta là người bị hại, đâu có chủ ý gì với lão thái bà già khú đó. Mụ có làm nãi nãi ta cũng thừa tuổi, hơn nữa thân phận mụ tại đại lục đó cũng không tầm thường, ta dám chạm vào sao? Mấy tin tức này toàn do những tên khốn đồn đại linh tinh, muốn ép lão thái bà hổ thẹn rồi đâm giận giữ mà giết ta."
Độc Cô Bại Thiên cười: "Lão dâm trùng đừng hòng viện cớ, mọi Võ thánh lúc đó ai chẳng biết việc làm vĩ đại vì mỹ sắc đó của ngươi, không ngờ lại dám động tới cả lão thái bà lợi hại bậc nhất Bỉ Ngạn, ha ha…"
"Ma Thiên đáng chết, ngươi đi chết đi!"
Cái Bang xấu hổ quá hóa giận, phong bế huyệt đạo Vong Tình ma quân xong bèn nhấc lão lên, tung chân phải đá mạnh vào mông Ma quân.
Vong Tình ma quân văng đi như viên đạn lao vào Độc Cô Bại Thiên, đau đớn cùng cực nhưng không thể động đậy, lão suýt ngất xỉu vì bị sỉ nhục.
Độc Cô Bại Thiên ha ha cười rộ: "Được Lão dâm trùng, để ta xem hơn vạn năm qua ngươi có thành tựu gì."
Tả cước hóa thành một phiến hư ảnh trên không trung, hóa giải gọn gàng lực đạo trên mình Vong Tình ma quân đoạn hữu cước lại tung lên tâng cầu, tâng Ma quân lên cao rồi dụng lực đá văng đi.
Đáng thương cho Vong Tình ma quân, lão lại kêu lên thảm thiết, trở thành viên đạo pháo lao nhanh vào Chu Bá.
"Đến hay lắm, Ma Thiên, để ta xem tuyệt thế công lực của ngươi sau khi trải qua chín lần chuyển thế có gì hay ho."
Chu Bá đá một cước vào Vong Tình ma quân những nhận ra lực đạo cực lớn, căn bản không thể ngăn cản đà lao của lão.
Bất đắc dĩ, lão lại tung cước.
"Bùng, bùng, bùng, bùng…"
Chu Bá tung cước như cuồng loạn, liên tục bảy bảy bốn mươi chín lần mới hóa giải hết lực đạo trên mình Vong Tình ma quân. Lão dâm trùng lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: "Công lực tên khốn này quả nhiên tăng tiến, phải cho ngươi nếm mùi mới biết lợi hại của ta."
"Ma Thiên ngươi nhớ cẩn thận, không lại tách ta không đề tỉnh." Chu Bá hất Vong Tình ma quân lên, lộn ngược người, chúc đầu xuống lăng không tung ra một cước.
"Bùng."
Độc Cô Bại Thiên lại bắn về phía Độc Cô Bại Thiên, lão liên mồm gào lên cơ hồ nát bấy cuống họng, nhưng cũng chỉ hoài hơi.
Độc Cô Bại Thiên hơi biến sắc trước đà lao tới của Vong Tình ma quân, hắn nhanh chóng lách qua một bên, tụ tập toàn thân công lực vào hữu cước, hất văng luồng đại lực.
"Bùng."
Cuối cùng cũng đá Vong Tình ma quân bay ngược lại.
Độc Cô Bại Thiên cũng ngầm lau mồ hôi trán, khẽ lẩm bẩm: "Lão dâm trùng này, thoái pháp quả nhiên gian trá."
Mọi Võ thánh trên Thiên Vũ đại lục đang quan sát đều sửng sốt, chứng kiến hai kẻ biến thái ở Nam Hoang liên tục đá Vong Tình ma quân bay đi bay lại, đầu óc ai nấy như tê liệt.