Chương : 207
Vong Tình ma quân tuyệt vọng, biết hai kẻ biến thái đáng sợ kia đang lấy lão làm trò đùa. Đường đường nhất đại ma quân lại trở thành đồ vật cho người ta mua vui, đúng là khiến lão thổ huyết.
Lão cùng biết hôm nay đừng hòng còn mạng, muốn tự sát nhưng phát giác lực đạo Lão dâm trùng Chu Bá truyền vào mình vô cùng cổ quái, hầu hết các đại huyệt bị phong bế, khó lòng động đậy.
Lão triệt để tuyệt vọng, nếu biết trước bị làm nhục thế này, thà tự sát luôn từ đầu còn hơn.
Độc Cô Bại Thiên và Chu Bá hình như dần mất hứng thú với Vong Tình ma quân, động tác chậm hẳn rồi ngầm bàn bạc, Loại thần thông này khi đạt đến thánh cấp sẽ trao đổi qua thần thức, trừ những kẻ công lực thông thiên, khó ai hiểu được nội dung trao đổi là gì.
Trao đổi xong xuôi, Chu Bá thẳng cánh giáng cho Vong Tình ma quân thêm một cước đoạn tiếng nói với Độc Cô Bại Thiên: "Ta đi ngủ đây, giao hắn cho ngươi."
Nói đoạn, Lão dâm trùng chui ngay vào sào huyệt.
Liền đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Vong Tình ma quân bay vút về phía Độc Cô Bại Thiên.
Hắn giơ chân lên chặn lại, đoạn giậm chân hướng về Trường Sinh cốc nơi Hán Đường đế quốc.
Vong Tình ma quân đã suy sụp, từ lúc bị hai cường giả biến thái đá qua đá lại, lão đã phọt hết đại tiểu tiện, một điều đại sỉ nhục với cao thủ thánh cấp.
Tiếng gió vi vút, lúc đến Trường Sinh cốc, Độc Cô Bại Thiên giải huyệt cho lão. Vong Tình ma quân hoàn toàn xụm xuống, mềm nhũn ngã xuống đất.
"Ngươi muốn chết thế nào?"
"Ta…không muốn…chết."
"Ngươi tưởng rằng được vậy ư?"
"Ta…"
"Muốn chết thống khoái thì mau nói ra chỗ hắn ẩn thân."
"Ngươi…tha mạng cho ta, ta sẽ nói choi ngươi biết. Ngươi cũng hiểu hắn được người của Bỉ Ngạn trợ lực, tu vi đã đạt đến cảnh giới thần quỷ mạc trắc, nếu hắn ẩn tàng khí tức, nhất thời ngươi cũng không thể tìm được."
"A, ngươi muốn mặc cả với ta, đừng hão huyền nữa."
Vong Tình ma quân cố lấy lại tinh thần, liếc nhin Độc Cô Bại Thiên đứng trên không trung, lão nghiến răng, căm hờn thốt lên: "Được, ta nói. Hắn đã bỏ rơi ta thì ta không cần khách khí nữa. Hắn ở một nơi tại phía bắc Thiên Vũ đại lục, hình như ở một đại thảo nguyên. Ta đến đó gặp hắn mấy lần nhưng bây giờ có thể khẳng định hắn đã chuyển nơi trú ẩn, song chắc cách đó không xa lắm."
"Được rồi, ngươi chết đi." Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng nói.
Theo bản năng, Vong Tình ma quân nhanh chóng lướt lên không trung, toan trốn đi.
Nhưng lão phát hiện ra mấy chục thân ảnh đang từ bốn phương tám hướng ập tới. Nhìn thật kĩ hóa ra mỗi người đều là Độc Cô Bại Thiên, lão chợt ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc lên từ phía trước. Lão không dám tin vào mắt mình, thân thể nổ tung, nhất đại hung nhân lập tức mất mạng.
"Trường Sinh cốc cầu sinh."
Vẻ mặt Độc Cô Bại Thiên đượm nét thương cảm.
Khi năng lượng sinh mệnh của Vong Tình ma quân tan hết, Độc Cô Bại Thiên trở nên vô cùng kích động. Hắn nhảy lên hư không, giơ tay phải lên trời, tức thì mấy gió biến hóa, trên đỉnh đầu xuất hiện một vũng xoáy, tầng không phía trên từ từ bị nuốt trọn.
Mây tụ tập trong phạm vi trăm dặm đều dồn về Trường Sinh cốc, thiên địa tinh khí vô biên được vũng xoáy hút về, cánh tay phải của Độc Cô Bại Thiên thu lại, tay trái đưa ra.
Năng lượng tràn khắp Trường Sinh cốc.
Một hư ảnh mờ mờ hiện ;ên trong sơn cốc. Độc Cô Bại Thiên có cảm giác máu nóng toàn thân dâng lên, hắn khẽ gọi: "Nguyệt nhi…"
Hắn tăng tốc vân chuyển Thâu thiên đoạt nhật ma công, thiên địa tinh khí quanh Trường Sinh cốc bị rút sạch, đất trời chuyển màu ảm đạm, chỉ có trong Trường Sinh cốc sáng rực lên.
Hư ảnh mờ mờ dần hiện rõ, chầm chậm bay lên.
Dung nhan kiều diễm đượm nét buồn nhìn Độc Cô Bại Thiên không chớp, một đạo ý thức truyền vào tai hắn: "Huynh đến rồi…"
"Đúng vậy…ta đến rồi." Giọng nói của hắn nghèn nghẹn: "Muội đã chịu khổ, ta quyết không để muội chịu thêm đau đón nào nữa…ta thề, cả thế gian này không ai có thể khiến muội tổn thương nữa…"
Lần trùng phùng giữa hai người cơ hồ bình bình đạm đạm nhưng tất cả đã được gửi gắm trong lời nói, chỉ có những người thật sự trải qua mới hiểu được đoạn tương giao không lời đó.
Độc Cô Bại Thiên cẩn thận móc trong ngực áo ra một khối lệ tinh màu lam, hư ảnh mờ mờ trên không liền hóa thành lam quang nhập vào lệ tinh.
Hắn lại cẩn thận thu hồi lệ tinh, "ầm ầm ầm", sấm nổ vang lừng, dị tượng liền biến mất.
Hắn đáp xuống đất, từ truyền tống trận bên dưới Trường Sinh cốc nhanh chóng đến cung điện dưới lòng đất thành Thông Châu ở Thanh Phong đế quốc.
Trừ mấy chục đạo thần thức mạnh mẽ, trong đại điện vẫn trầm tĩnh như trước. Từ trong Nguyệt thần cung không ngừng có dao động truyền ra. Lệ tinh trong ngực áo Độc Cô Bại Thiên nhanh chóng bay ra, nổi lên trước mặt hắn.
Một giọng nữ tử phiêu diêu, nhợt nhạt từ trong điện vang lên: "Ba năm nữa…sẽ gặp lại."
Tất cả đều bình đạm.
oOo
Trong Độc Cô gia ở Hán Đường đế quốc tỏa ra khí thế không tầm thường, vị tiền bối sáng tạo ra công pháp Minh Vương Bất Động hồi ba trăm năm trước không ngờ đã quay về.
Phụ thân và gia gia Độc Cô Bại Thiên kinh hãi đến há hốc mồm, không sao ngờ được vị lão tổ tông lại đột nhiên hiện thân, hai người biết vị lão nhân này đã phá đế thành thánh, cũng có nghĩa ông ta trường sinh bất tử.
Độc Cô Ngôn Chí cung kính nói: "Lão tổ tông có gì dạy bảo?"
Lão nhân đột nhiên xuất hiện không khiến Độc Cô phụ tử lúng túng, ngoại trừ khuôn mặt lớn hơn Độc Cô Phi Vũ một chút, râu tóc đều bạc trắng.
Trên mình lão nhân không hề đượm trần thế tục khí, giống hệt một vị thần tiên.
"Chuyện xảy ra trong Độc Cô gia mấy năm nay, ta đều nghe thấy hết, ôi, không ngờ nhân vật trong truyền thuyết lại xuất hiện tại nhà ta, trở thành hậu bối của ta, đúng là hoang đường hết sức."
Độc Cô Ngôn Chí và Độc Cô Phi Vũ đoán ông ta đang nói đến Độc Cô Bại Thiên.
Lão nhân nói tiếp: "Tương lai sẽ có đại sự kinh thiên động địa phát sinh, bất quá trong trường đại chiến thánh cấp này, ai chưa đạt đến cảnh giới thánh cấp sẽ không có phúc phận dự vào. Có nhân tất có quả…vốn ta không định quay lại, nhưng trong trận đại chiến tương lai, không biết sẽ có bao nhiêu thánh giả tiêu vong. Người già rồi, gan mật cũng bé hơn, ta không rõ tương lai ra sao liền nhân cơ hội về thăm nhà một lần."
Độc Cô phụ tử kinh hãi, đại chiến giữa các thánh giả là trận chiến thế nào?
Đoạn lão nhân phất phới bay đi.
Cùng ngày, Độc Cô gia lại đón thêm một toán khách. Một lão nhân đầu tóc hoa râm dẫn theo một đoàn thanh niên nhốn nháo tới làm khách tại Độc Cô gia.
Lão nhân dẫn đầu đó là lão lừa đảo mà Độc Cô Bại Thiên quen biết ở Vụ Ẩn phong. Lúc này, lão bước đi nhanh nhẹn, phong thái không còn chút xíu bệnh tật nào.
Độc Cô Phi Vũ nhìn thấy lão liền tung ngay một quyền vào ngực.
"Lão khốn ngươi chưa chết sao, vô duyên vô cớ biến mất khiến ta lo lắng uổng công."
Lão lừa đảo đấm lại một quyền, cười mắng: "Lão lưu manh ngươi chưa nằm xuống, ta làm sao dám đi trước một bước. Lão nhân gia ta còn ôm hi vọng phá đế thành thánh."
Lão lừa đảo và Độc Cô Phi Vũ là bạn cũ, danh tiếng Độc Cô Phi Vũ cực thấp, người trong võ lâm biết lão là cao thủ đế cảnh không có mấy người. Lão lừa đảo là một trong vài ba tri kỉ của lão.
Độc Cô Phi Vũ nhìn mấy chục thanh niên đứng sau lão lừa đảo, hỏi: "Thu đồ đệ sao ngươi thu nhiều vậy?"
"Hắc chắc, đây chỉ là một phần, còn không ít chưa tới. Đừng coi thường mấy tên trẻ tuổi này, mấy năm nữa ta cam đoan chúng sẽ là siêu cấp cao thủ, là tinh anh của võ lâm."
Độc Cô Phi Vũ mời mấy người vào phủ, sắp xếp xong xuôi bèn mời lão lừa đảo vào khách sảnh. Hỏi han cặn kẽ nguồn cơn mới biết, lão lừa đảo được Độc Cô Bại Thiên cứu, một thân đế cảnh công lực đã hồi phục toàn bộ, loáng thoáng có dấu hiệu đột phá.
Nghe lão nói có khả năng đột phá, Độc Cô Phi Vũ giật mình, vội kể lại lời của vị lão tổ tông.
Lão lừa đảo thất kinh, lạc giọng hỏi: "Lại có chuyện như thế sao, xem ra ta tạm thời không thể đột phá."
"Ngươi hiểu là tốt rồi."
Lão lừa đảo nói: "Năm xưa ta thiếu nợ tôn nhi của ngươi một món ân tình cực lớn, vốn định dẫn đám thanh niên đến giúp sức hắn nhưng hiện tại không được rồi. Theo vị tiền bối trong gia tộc ngươi dự đoán thì tôn nhi của ngươi đã đạt đến cảnh giới thánh cấp. Bọn ta không thể giúp rập gì, những ân oán trong võ lâm với hắn đã không còn tồn tại nữa."
Độc Cô Phi Vũ thở than: "Không sai, lúc loạn lạc, người tầm thường tuy không thể tham dự vào đại chiến thánh cấp nhưng trận chiến kinh thiên động địa này ắt ảnh hưởng tới võ lâm. Bọn ta không thể dụng võ vậy nên chuẩn bị mọi việc khắc phục hậu quả đại chiến, để xem lúc đó võ lâm trở nên thế nào."
Ánh mắt lão lừa đảo sáng lên: "Đúng, chúng ta tập hợp một vài lão bất tử chưa thành thánh, võ lâm mấy năm nay âm u đầy chướng khí, cũng nên lập ra một trật tự mới."
"Không sai, gần đây võ lâm lắm chuyện xấu xa, đúng là nên chỉnh đốn."
Nhìn bề ngoài, hai lão nhân đàm luận không đáng gì với cao thủ thánh cấp, cũng không thể coi là đại sự. Nhưng chính vì quyết định của hai lão nhân đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới tương lai võ lâm. Đương nhiên chuyện đó chỉ xảy ra sau rất nhiều năm, bộ mặt âm u của võ lâm tan biến, chính khí trở lại, phong phạm võ nhân lại thuần chính. Khi đó, những cao thủ thành thánh đã được nâng cao về phẩm hạnh. Với ý nghĩa này mà nói, võ đức của các cao thủ thánh cấp tương lai được bảo đảm.