Chương 5: Xuyên Không.
Nghe xung quanh có tiếng nói chuyện ồn ào, thần chí Thiên Tưởng Lam có chút mơ màng. Vừa mở mắt ra đã thấy một tấm chăn màu trắng từ đâu có ý định che kín đầu mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bên tai nàng vang lên tiếng hét thất thanh, ngoài kia vọng đến một tiếng mắng khá lớn."Hoàng hậu nương nương... Hoàng hậu nương nương xin người đừng doạ nô tỳ..."Thiên Tưởng Lam càng lúc càng hoang mang, nàng nhíu mày quay sang nhìn cô gái ăn mặc kỳ quái đang quỳ rạp trước mặt. Lại nhìn xung quanh, toàn là gỗ, phía trên là tấm màn bằng lụa màu xanh lam nhạt, xung quanh những tấm lụa cùng màu được nhàng treo quanh bốn cột giường. Toàn bộ đây đều là gỗ và lụa, hơn nữa chất liệu đặc biệt quý.Còn nữa...Hoàng hậu nương nương?!Có gì đó không đúng! Rõ ràng nàng đang làm nhiệm vụ cơ mà? Sao nàng lại đến được chỗ này?Thiên Tưởng Lam ngồi bật dậy, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Lại liếc qua cô gái ăn mặc kỳ lạ vừa lăn ra bất tỉnh nhân sự. Còn không biết nên làm thế nào, thì từ đâu một đống người ăn mặc cũng hết sức kỳ quái tiến vào nhìn nàng chằm chằm. Tựa hồ đang ngắm một con vật nhỏ trong sở thú.Chuyện gì đang xảy ra thế này?Thiên Tưởng Lam vỗ nhẹ đầu cố gắng nhớ lại chuyện lúc trước. Sau khi phóng moto lên lóc xe taxi, tên tội phạm mở cửa nhảy ra ngoài còn nàng vẫn bị mắc kẹt. Cho đến khi khoảng cách chiếc xe với bến dừng xe buýt gần nhau, nàng liền liều mạng nhảy xuống, thứ đọng lại mạnh mẽ trong đầu nàng là một tiếng nổ cực lớn...Thứ cuối cùng nàng nghe được là tiếng gọi của Sở Quân Nguyệt...Sở Quân Nguyệt?"Thái y! Chuyện này là như thế nào?" Lăng Vương Thần vừa quay sang tên Thái y bên cạnh hỏi thì lão ta đã lập tức quỳ rạp xuống. Toàn thân run rẩy mãnh liệt, chỉ sợ bản thân sai sót điều gì khiến hắn phật ý sẽ đem lão ra xử phạt.Thậm chí là cả mất đầu..."Vi thần cũng không rõ... để... để vi thần bắt mạch lại cho Hoàng hậu nương nương..." Được sự đồng ý từ Lăng Vương Thần, lão Thái y tay xách hộp đồ khom người đi tới gần thành giường ngồi xuống. Giọng điệu có chút run rẩy, lắp bắp mở lời: "Hoàng... Hoàng hậu nương nương... xin hãy để vi thần kiểm tra!"Dường như Thiên Mẫu Nghi không hề nghe thấy lão Thái y nói, dù cho lão đã nhắc lại tận hai lần. Lão ái ngại nhìn về phía Lăng Vương Thần như chờ đợi chỉ thị. Thấy hắn vẫn trầm lặng, lão đành liều mạng nhắc lại: "Hoàng hậu nương nương xin hãy để vi thần kiểm tra!"Thiên Tưởng Lam vẫn còn mơ mơ hồ hồ vùi trong suy tư của mình. Nàng nhớ về người nàng yêu nhất, lại nghĩ tới bản thân đang ở cái chốn quái lạ này không khỏi bi thương, lệ ở khoé mi vô thức chảy dài trên gò má. Mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng nói lạ lẫm, nàng mới sực tỉnh, lau vội dòng lệ ấm nóng trên má, quay sang nhìn lão Thái y. Vì quá bất ngờ liền doạ lão ta giật mình e ngại nhìn lại nàng.(Đọc tiếp tại: https://www.haivuongtruyen/ngon-tinh/be-ha-cua-tram/xuyen-khong.html)