Chương 7: Thỉnh An.
Sau khi ăn no căng bụng với món bánh ngô, bánh chuối đơn giản đến từ thời hiện đại của Thiên Tưởng Lam, nàng chia tay Ái Tâm sau đó trở lại nơi ở của Hoàng hậu.... ừm... chỗ đó là gì ý nhỉ? Một đêm ở thế giới xa lạ, Thiên Tưởng Lam chẳng thể chợp mắt nổi. Nàng nằm nghiêng người ngả đầu ra khỏi giường, chân gác lên chăn gối chất thành đống cao.Trên tay chống chơn, không có điện thoại hay máy tính bảng, xung quanh không có ánh đèn điện hay tiếng vài chiếc xe chở hàng chạy đêm ồn ào... Không có Sở Quân Nguyệt bên cạnh, nếu là lúc này nàng không ngủ được sẽ có hắn thức cùng. Bầu bạn với nàng, trao nàng nụ hôn nồng nàn cùng vòng tay rắn chắc chở che cho nàng đến khi nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay."Em nhớ anh rồi, Quân Nguyệt!" Thiên Tưởng Lam khẽ lẩm nhẩm, khóe mắt rỉ ra một giọt lệ. Nàng nghẹn ngào gạt đi, khe khẽ thở dài một hơi. Nàng chợt nhận ra, khi không có Sở Quân Nguyệt ở bên, nàng yếu đuối hơn rất nhiều. Mới đó thôi mà rơi nước mắt rồi, mạnh mẽ lên... Nữ nhân ấy trong đêm khuya vắng lặng, nàng ôm chăn rấm rức khóc, tiếng nghẹn ngào văng vẳng một hồi liền tắt ngấm... thì ra... nàng đã ngủ thiếp đi, hàng mi dài còn ướt dính chặt lấy nhau chẳng những không làm nàng khó coi lại càng làm lòng người thêm rúng động.(Đọc tiếp tại: https://www.haivuongtruyen/ngon-tinh/be-ha-cua-tram/thinh-an.html)