Chương 75: Mẹ
Edit: Cua?
_
Yến Hoa hỏi: "Quà gì thế? Còn phải ra ngoài xem không?"
"Ồ, không phải anh đã nói không cần chuẩn bị rồi sao? Lát nữa em sẽ dẫn anh đi." Giang Dã bặm môi bất mãn khi nhắc đến chuyện này.
Nó khiến hắn nhớ lại đêm đó anh nói không thích hắn.
“Dậy đi.” Yến Hoa không muốn ngủ nữa, đứng dậy nói.
“Được, em đi lấy quà.”
Yến Hoa ngồi trên giường nhìn Giang Dã đi lấy máy tính, không khỏi thắc mắc: “Là cái gì vậy?”
Giang Dã mở máy tính lên nói: "Khoảng thời điểm em đi tìm luật sư cho Lục Cửu, trên đường gặp được sĩ quan Hoàng, trong lúc tình cờ chú ấy đã nhắc đến đoạn video của mẹ."
“Hả?” Yến Hoa không hiểu.
"Cho nên thật ra không phải quà em chuẩn bị cho anh mà là mẹ, quà em chuẩn bị anh có muốn nhìn đâu." Trong giọng điệu Giang Dã vẫn pha chút giận dỗi.
Yến Hoa bất đắc dĩ mỉm cười.
Được rồi, giờ thì anh có thể khẳng định thằng nhóc này sẽ luôn nhắc lại chuyện này cho đến sinh nhật tiếp theo của anh.
Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Em muốn cho anh xem cái gì?”
Giang Dã mở video ra, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Yến Hoa nói: “Nhìn mẹ.”
Yến Hoa im lặng sửng sốt một lát, anh còn chưa kịp phản ứng thì Yến Nghi Lệ đã xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ của một quý cô đích thực.
Cô mặc một chiếc áo khoác cotton màu đỏ, khuôn mặt chiếm gần hết khung hình, dường như đang cầm máy ảnh nhưng ánh mắt lại nhìn sang một hướng khác.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa nghe được giọng nói của mẹ, thanh âm này so với anh tưởng tượng còn hay hơn rất nhiều, mang theo sức sống của tuổi trẻ.
"Mở được chưa?" Yến Nghi Lệ lúc này tựa hồ như sống dậy từ bức ảnh dán trên mộ, vừa cầm máy ảnh vừa hỏi một cách vụng về.
Bên cạnh vang lên một giọng nói thanh niên: “Ừ, đang ghi âm.”
Yến Hoa ban đầu không phân biệt được là ai.
Sau khi nghe được giọng nói xác nhận, Yến Nghi Lệ vẫy tay trước ống kính, đó là một khuôn mặt rất giống Yến Hoa, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại mềm mại và dịu dàng hơn, không sắc sảo và lạnh lùng như anh.
Yến Nghi Lệ mỉm cười nhìn ống kính, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nói từng chữ một: “Xin chào Kiều Kiều, con của mẹ.”
Mũi Yến Hoa chợt chua xót, cố kìm nước mắt.
Sau hai mươi sáu năm, lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của mẹ mình.
Mẹ đang nói chuyện với anh.
Cô Yến trong video tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Mẹ sẽ được gặp Kiều Kiều sau một tháng nữa."
"Hôm nay mẹ đến bệnh viện khám thai, các bác sĩ và các cô chú đều nói Kiều Kiều rất ổn định về mọi mặt, Kiều Kiều ở trong bụng mẹ rất ngoan, không làm ầm ĩ lên một chút nào, cảm ơn Kiều Kiều vì đã nhạy cảm và quan tâm đến mẹ."
Cô Yến dường như nhớ ra điều gì đó, mắt cô chợt sáng lên: “Nhân tiện, Kiều Kiều ơi, hôm nay mẹ đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho con.”
Cô Yến nói một cách nghiêm túc và trìu mến: “Họ của con từ nay sẽ là Yến, giống với họ của mẹ nhé, Yến Hoa, bạch dương thụ hoa.”
“Tên con là Yến Hoa, và biệt danh là Kiều Kiều.”
“Kiều Kiều là tên của cây cầu Nam Giang, khi mẹ còn nhỏ cây cầu chưa được xây dựng trong thành phố, mẹ phải đi một chặng đường rất dài để đến trường, có cầu mới có đường, cây cầu rất quan trọng đối với mẹ, nhưng Kiều Kiều đối với mẹ còn quan trọng hơn."
Cô Yến hai mươi sáu tuổi tỉ mỉ giải thích ý nghĩa của cái tên cho đứa con bà chưa gặp bao giờ, "Tên của con là Yến Hoa vì mẹ rất thích bài thơ, mẹ hy vọng khi Kiều Kiều lớn lên có thể đọc cho mẹ nghe bài thơ này."
"Mẹ cũng hy vọng Kiều Kiều có thể khỏe mạnh lớn lên như cây bạch dương."
Cô Yến dừng lại, mỉm cười nói: "Dù mẹ chưa biết Kiều Kiều là con trai hay con gái nhưng mẹ nghĩ cái tên này con trai hay con gái đều nghe rất hay, nếu Kiều Kiều nghĩ cái tên này không hay thì cứ nói với mẹ nhé, chúng ta sẽ đổi một cái tên khác mà Kiều Kiều thích."
"Chỉ cần Kiều Kiều của mẹ thích là được."
Cuối cùng, cô nhìn màn hình rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ hy vọng bé Yến Hoa sẽ lớn lên bình an, khỏe mạnh và mãi mãi là một đứa trẻ hạnh phúc.”
Nhưng Yến Hoa chưa bao giờ là một đứa trẻ hạnh phúc vì anh đã giết mẹ mình.
Bây giờ mẹ anh vẫn nói với anh rằng bà hy vọng anh hạnh phúc.
Anh không xứng đáng được hạnh phúc chút nào.
Cảnh tượng đột ngột kết thúc tại đây, nhưng Yến Hoa lại không thể cầm được nước mắt nữa, nước mắt lại một lần nữa làm ướt khuôn mặt anh, một khuôn mặt giống hệt mẹ anh.
Anh muốn nói với mẹ rằng anh rất thích cái tên Yến Hoa, dù là Yến Hoa hay Kiều Kiều, anh đều thích hai cái tên do chính mẹ chọn.
Giang Dã không muốn Yến Hoa khóc lần nữa, hắn chỉ muốn Yến Hoa hạnh phúc, hắn muốn nói với Yến Hoa rằng mẹ anh luôn thích anh và anh không nên tự trách mình.
Anh không có lỗi trong việc sinh nở khó khăn năm đó.
"Kiều Kiều." Nửa người Giang Dã cúi xuống lau nước mắt cho anh.
Yến Hoa chủ động ôm Giang Dã, anh rất cần một cái ôm ấm áp, anh thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh và rõ ràng, mơ hồ mà đau lòng nói: “Nếu... nếu mẹ không sinh anh ra, mẹ... Mẹ sẽ không chết."
"Không, Kiều Kiều." Giang Dã đặt lòng bàn tay lên lưng Yến Hoa, không ngừng an ủi: "Mẹ không trách anh, mẹ thực sự không trách anh đâu."
"Mẹ đã nói rồi, thai nhi rất ổn định, anh cũng rất tốt, mẹ thật sự không trách anh đâu.”
Nhưng những lời này cũng không thể an ủi Yến Hoa, anh thực sự rất khó chịu.
Anh nhớ mẹ nhiều lắm.
Yến Hoa cố gắng kìm nén nước mắt, cắn môi không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng cảm xúc giống như một cơn lũ đã mở cửa, dù có cố gắng kiềm chế thế nào cũng không thể ngăn cản được.
"Kiều Kiều, lát nữa chúng ta đi tìm chú Hoàng nhé?" Giang Dã nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Yến Hoa giờ đây đã ngấn lệ, quanh mắt có một lớp đỏ và nước mắt trên lông mi, trong mắt có một tia rối bời đối với lời nói của Giang Dã.
Giang Dã hôn nước mắt của Yến Hoa, nhẹ nhàng nói: “Video là từ máy quay của sĩ quan Hoàng, chú ấy và mẹ anh từng là bạn bè, chú ấy có thể biết lý do tại sao mẹ lại sinh con khó khăn, mẹ đã nói anh rất ngoan trong bụng, không hề trách anh đâu.”
“Có thể đi gặp chú ấy hỏi một chút được không?” Giang Dã tiếp tục hôn lên nước mắt của Yến Hoa, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ lên khiến hắn rất đau lòng.
Khóc quả thật có thể giải tỏa cảm xúc, nhưng Yến Hoa hôm nay đã khóc quá nhiều, nếu cứ khóc mãi sẽ không tốt cho cơ thể.
Yến Hoa ôm Giang Dã, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của hắn.
Sĩ quan Hoàng là một người đàn ông độc thân lớn tuổi, thường xuyên làm việc tại đồn cảnh sát vào dịp Tết Nguyên Đán, ông không có vợ con nên rất thích hợp trực ban trong những ngày nghỉ lễ.
“Sao đột nhiên hai đứa lại tới đây?” Sĩ quan Hoàng nhìn hai người ở cửa liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì xảy ra cả.” Giang Dã lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ nhớ, “Video chú nhắc tới lần trước đã được khôi phục rồi."
Sĩ quan Hoàng ngạc nhiên hỏi: "Chiếc máy quay đó đã hỏng hơn mười năm, cháu sửa nó như thế nào thế?"
"Cháu đã hỏi một vài đàn anh chuyên về bộ phận cứng, bọn họ đã dạy cháu cách sửa nó." Giang Dã bỏ qua quá trình sửa chữa máy ảnh khó khăn.
Sĩ quan Hoàng thấy hai mắt Yến Hoa sưng đỏ, không khỏi hỏi: “Tiểu Hoa, cháu xem video rồi sao?”
“Vâng.” Giọng Yến Hoa khàn đặc vì anh đã khóc rất lâu.
Sĩ quan Hoàng dẫn hai người đến một nhà hàng rồi nói: “Mau ăn đi, quanh đây chỉ có quán bánh bao này còn mở cửa.”
Ba người đang ngồi trong quán bánh bao vắng người, sĩ quan Hoàng vuốt ve chiếc thẻ nhớ, lật lại hồi ức thở dài, "Đáng lẽ video này phải đưa cho con xem từ lâu rồi, mẹ con đã quay nó cho con."
"Nhưng hôm đó vừa quay xong thì máy ảnh bất chợt bị hỏng, chú không biết cách sửa nên vẫn luôn cất nó trong tủ, suýt chút nữa thì chú đã quên mất chuyện này, may mà Tiểu Dã đến gặp chú để hỏi xem còn giữ món đồ nào của mẹ con không."
Thật ra để sửa được cái thẻ nhớ này không dễ, hắn đã chạy khắp các ngõ lớn nhỏ Bắc Kinh để tìm người sửa nhưng vẫn không được, sở trường của hắn là phát triển các chương trình phần mềm hơn là sửa chữa máy móc. Cuối cùng, hắn chỉ có thể tìm các đàn anh trong trường đang tham gia phát triển phần cứng để nhờ sự giúp đỡ, thậm chí hắn còn thức cả đêm vừa ôn tập cho kỳ thi vừa học cách sửa chữa phần cứng.
Ngay cả vào đêm giao thừa, hắn vẫn thức để sửa chiếc thẻ nhớ này, mãi cho đến chiều hôm nay khi Yến Hoa đi ngủ thì hắn mới sửa xong.
Giang Dã vừa nghĩ tới liền không khỏi cảm thấy hối hận, lẽ ra hắn nên tranh thủ thêm thời gian để sửa nó sớm hơn để Yến Hoa xem được, như vậy có lẽ anh sẽ không gặp ác mộng.
Hắn luôn tự trách mình khi làm chưa đủ tốt và cảm thấy mình yêu chưa đủ nhiều.
Sĩ quan Hoàng cầm cốc nước nhớ lại chuyện xảy ra hơn 20 năm trước: "Hôm đó mẹ con vừa khám thai xong thì một mình về nhà, lúc đó chú cầm máy quay và tình cờ gặp được mẹ con trên đường."
"Cô ấy đã nhìn thấy chiếc máy quay trên chú nên đã nãy ra ý định quay cho đứa con sắp chào đời một chiếc video để một lúc nào đó xem lại."
Yến Hoa im lặng nghe ông nói chuyện, Giang Dã lại hỏi: “Vậy tại sao máy quay lại vô tình bị hỏng?”
Bởi vì đoạn video kết thúc vô cùng đột ngột, giống như có ai đó đột nhiên lấy đi.
Sĩ quan Hoàng cau mày, lắc đầu nói: “Bố Tiểu Hoa bất cẩn làm rơi.”
Giang Dã im lặng một lúc rồi hỏi: “Chú có biết vì sao năm đó mẹ anh lại sinh khó không?”
"Trong video dì ấy đã đề cập mọi chỉ số đều rất bình thường."
Sĩ quan Hoàng nhìn chiếc cốc đã được sử dụng hơn 20 năm này, chậm rãi nói:" Chú không biết lý do cụ thể, chú chỉ biết khi ấy quá trình mang thai của cô ấy rất thuận lợi, thậm chí còn không nôn mửa nhiều, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, mọi người đều khen Tiểu Hoa rất ngoan ngoãn."
Yến Hoa cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên.
Sĩ quan Hoàng do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra điều mà ông đã nghi ngờ suốt bao nhiêu năm nay: “Ngày mẹ con sinh ra con, cô ấy là người duy nhất ở trong nhà, Chu Lệ Vi đi công tác cùng giám đốc nhà máy, mãi mới trở về."
"Sinh khó...có lẽ là do cô ấy được đưa tới bệnh viện... quá muộn."
"Khi Chu Lệ Vi vội vã quay lại, Nghi Lệ đã mất, chỉ còn lại Tiểu Hoa."
"Những chuyện còn lại Tiểu Hoa cũng biết rồi."
Yến Hoa quả thực đã biết, bởi vì sau đó Chu Lệ Vi luôn miệng nói rằng chính anh đã giết mẹ mình.
Giang Dã siết chặt bàn tay, cố gắng hết sức khống chế cảm xúc, giọng nói run rẩy nói: "Chú có biết bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho dì Yến là ai không?"
"Chú không biết."
"Vậy chú có biết tên bệnh viện không?" Giang Dã nhất định phải xác minh suy đoán của mình.
Nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân thực sự đằng sau cuộc sinh nở khó khăn của mẹ Yến.
Kẻ sát nhân chắc hẳn là người chồng vô trách nhiệm, vắng mặt khi vợ sắp sinh.
Chứ không phải là đứa bé luôn ngoan ngoãn, không làm mẹ đau đớn khi mang thai.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Nhân tiện, tên của Giang Dã cũng là do mẹ hắn đặt.
Một dòng sông, một vùng đất hoang dã vô tận, hy mong cuộc đời hắn tựa như một vùng hoang dã, tự do tiến về phía trước.
Giang Dã lấy họ Giang Thành, trùng hợp với dòng sông Nam Giang, hắn sẽ giương buồm dọc theo dòng nước sông Nam Giang tiến để đến thế giới hoang dã rộng lớn của riêng mình.
_
Yến Hoa hỏi: "Quà gì thế? Còn phải ra ngoài xem không?"
"Ồ, không phải anh đã nói không cần chuẩn bị rồi sao? Lát nữa em sẽ dẫn anh đi." Giang Dã bặm môi bất mãn khi nhắc đến chuyện này.
Nó khiến hắn nhớ lại đêm đó anh nói không thích hắn.
“Dậy đi.” Yến Hoa không muốn ngủ nữa, đứng dậy nói.
“Được, em đi lấy quà.”
Yến Hoa ngồi trên giường nhìn Giang Dã đi lấy máy tính, không khỏi thắc mắc: “Là cái gì vậy?”
Giang Dã mở máy tính lên nói: "Khoảng thời điểm em đi tìm luật sư cho Lục Cửu, trên đường gặp được sĩ quan Hoàng, trong lúc tình cờ chú ấy đã nhắc đến đoạn video của mẹ."
“Hả?” Yến Hoa không hiểu.
"Cho nên thật ra không phải quà em chuẩn bị cho anh mà là mẹ, quà em chuẩn bị anh có muốn nhìn đâu." Trong giọng điệu Giang Dã vẫn pha chút giận dỗi.
Yến Hoa bất đắc dĩ mỉm cười.
Được rồi, giờ thì anh có thể khẳng định thằng nhóc này sẽ luôn nhắc lại chuyện này cho đến sinh nhật tiếp theo của anh.
Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Em muốn cho anh xem cái gì?”
Giang Dã mở video ra, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Yến Hoa nói: “Nhìn mẹ.”
Yến Hoa im lặng sửng sốt một lát, anh còn chưa kịp phản ứng thì Yến Nghi Lệ đã xuất hiện trên màn hình, dáng vẻ của một quý cô đích thực.
Cô mặc một chiếc áo khoác cotton màu đỏ, khuôn mặt chiếm gần hết khung hình, dường như đang cầm máy ảnh nhưng ánh mắt lại nhìn sang một hướng khác.
Đây là lần đầu tiên Yến Hoa nghe được giọng nói của mẹ, thanh âm này so với anh tưởng tượng còn hay hơn rất nhiều, mang theo sức sống của tuổi trẻ.
"Mở được chưa?" Yến Nghi Lệ lúc này tựa hồ như sống dậy từ bức ảnh dán trên mộ, vừa cầm máy ảnh vừa hỏi một cách vụng về.
Bên cạnh vang lên một giọng nói thanh niên: “Ừ, đang ghi âm.”
Yến Hoa ban đầu không phân biệt được là ai.
Sau khi nghe được giọng nói xác nhận, Yến Nghi Lệ vẫy tay trước ống kính, đó là một khuôn mặt rất giống Yến Hoa, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại mềm mại và dịu dàng hơn, không sắc sảo và lạnh lùng như anh.
Yến Nghi Lệ mỉm cười nhìn ống kính, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nói từng chữ một: “Xin chào Kiều Kiều, con của mẹ.”
Mũi Yến Hoa chợt chua xót, cố kìm nước mắt.
Sau hai mươi sáu năm, lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của mẹ mình.
Mẹ đang nói chuyện với anh.
Cô Yến trong video tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Mẹ sẽ được gặp Kiều Kiều sau một tháng nữa."
"Hôm nay mẹ đến bệnh viện khám thai, các bác sĩ và các cô chú đều nói Kiều Kiều rất ổn định về mọi mặt, Kiều Kiều ở trong bụng mẹ rất ngoan, không làm ầm ĩ lên một chút nào, cảm ơn Kiều Kiều vì đã nhạy cảm và quan tâm đến mẹ."
Cô Yến dường như nhớ ra điều gì đó, mắt cô chợt sáng lên: “Nhân tiện, Kiều Kiều ơi, hôm nay mẹ đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho con.”
Cô Yến nói một cách nghiêm túc và trìu mến: “Họ của con từ nay sẽ là Yến, giống với họ của mẹ nhé, Yến Hoa, bạch dương thụ hoa.”
“Tên con là Yến Hoa, và biệt danh là Kiều Kiều.”
“Kiều Kiều là tên của cây cầu Nam Giang, khi mẹ còn nhỏ cây cầu chưa được xây dựng trong thành phố, mẹ phải đi một chặng đường rất dài để đến trường, có cầu mới có đường, cây cầu rất quan trọng đối với mẹ, nhưng Kiều Kiều đối với mẹ còn quan trọng hơn."
Cô Yến hai mươi sáu tuổi tỉ mỉ giải thích ý nghĩa của cái tên cho đứa con bà chưa gặp bao giờ, "Tên của con là Yến Hoa vì mẹ rất thích bài thơ, mẹ hy vọng khi Kiều Kiều lớn lên có thể đọc cho mẹ nghe bài thơ này."
"Mẹ cũng hy vọng Kiều Kiều có thể khỏe mạnh lớn lên như cây bạch dương."
Cô Yến dừng lại, mỉm cười nói: "Dù mẹ chưa biết Kiều Kiều là con trai hay con gái nhưng mẹ nghĩ cái tên này con trai hay con gái đều nghe rất hay, nếu Kiều Kiều nghĩ cái tên này không hay thì cứ nói với mẹ nhé, chúng ta sẽ đổi một cái tên khác mà Kiều Kiều thích."
"Chỉ cần Kiều Kiều của mẹ thích là được."
Cuối cùng, cô nhìn màn hình rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ hy vọng bé Yến Hoa sẽ lớn lên bình an, khỏe mạnh và mãi mãi là một đứa trẻ hạnh phúc.”
Nhưng Yến Hoa chưa bao giờ là một đứa trẻ hạnh phúc vì anh đã giết mẹ mình.
Bây giờ mẹ anh vẫn nói với anh rằng bà hy vọng anh hạnh phúc.
Anh không xứng đáng được hạnh phúc chút nào.
Cảnh tượng đột ngột kết thúc tại đây, nhưng Yến Hoa lại không thể cầm được nước mắt nữa, nước mắt lại một lần nữa làm ướt khuôn mặt anh, một khuôn mặt giống hệt mẹ anh.
Anh muốn nói với mẹ rằng anh rất thích cái tên Yến Hoa, dù là Yến Hoa hay Kiều Kiều, anh đều thích hai cái tên do chính mẹ chọn.
Giang Dã không muốn Yến Hoa khóc lần nữa, hắn chỉ muốn Yến Hoa hạnh phúc, hắn muốn nói với Yến Hoa rằng mẹ anh luôn thích anh và anh không nên tự trách mình.
Anh không có lỗi trong việc sinh nở khó khăn năm đó.
"Kiều Kiều." Nửa người Giang Dã cúi xuống lau nước mắt cho anh.
Yến Hoa chủ động ôm Giang Dã, anh rất cần một cái ôm ấm áp, anh thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh và rõ ràng, mơ hồ mà đau lòng nói: “Nếu... nếu mẹ không sinh anh ra, mẹ... Mẹ sẽ không chết."
"Không, Kiều Kiều." Giang Dã đặt lòng bàn tay lên lưng Yến Hoa, không ngừng an ủi: "Mẹ không trách anh, mẹ thực sự không trách anh đâu."
"Mẹ đã nói rồi, thai nhi rất ổn định, anh cũng rất tốt, mẹ thật sự không trách anh đâu.”
Nhưng những lời này cũng không thể an ủi Yến Hoa, anh thực sự rất khó chịu.
Anh nhớ mẹ nhiều lắm.
Yến Hoa cố gắng kìm nén nước mắt, cắn môi không để nước mắt rơi xuống.
Nhưng cảm xúc giống như một cơn lũ đã mở cửa, dù có cố gắng kiềm chế thế nào cũng không thể ngăn cản được.
"Kiều Kiều, lát nữa chúng ta đi tìm chú Hoàng nhé?" Giang Dã nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Yến Hoa giờ đây đã ngấn lệ, quanh mắt có một lớp đỏ và nước mắt trên lông mi, trong mắt có một tia rối bời đối với lời nói của Giang Dã.
Giang Dã hôn nước mắt của Yến Hoa, nhẹ nhàng nói: “Video là từ máy quay của sĩ quan Hoàng, chú ấy và mẹ anh từng là bạn bè, chú ấy có thể biết lý do tại sao mẹ lại sinh con khó khăn, mẹ đã nói anh rất ngoan trong bụng, không hề trách anh đâu.”
“Có thể đi gặp chú ấy hỏi một chút được không?” Giang Dã tiếp tục hôn lên nước mắt của Yến Hoa, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ lên khiến hắn rất đau lòng.
Khóc quả thật có thể giải tỏa cảm xúc, nhưng Yến Hoa hôm nay đã khóc quá nhiều, nếu cứ khóc mãi sẽ không tốt cho cơ thể.
Yến Hoa ôm Giang Dã, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của hắn.
Sĩ quan Hoàng là một người đàn ông độc thân lớn tuổi, thường xuyên làm việc tại đồn cảnh sát vào dịp Tết Nguyên Đán, ông không có vợ con nên rất thích hợp trực ban trong những ngày nghỉ lễ.
“Sao đột nhiên hai đứa lại tới đây?” Sĩ quan Hoàng nhìn hai người ở cửa liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì xảy ra cả.” Giang Dã lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ nhớ, “Video chú nhắc tới lần trước đã được khôi phục rồi."
Sĩ quan Hoàng ngạc nhiên hỏi: "Chiếc máy quay đó đã hỏng hơn mười năm, cháu sửa nó như thế nào thế?"
"Cháu đã hỏi một vài đàn anh chuyên về bộ phận cứng, bọn họ đã dạy cháu cách sửa nó." Giang Dã bỏ qua quá trình sửa chữa máy ảnh khó khăn.
Sĩ quan Hoàng thấy hai mắt Yến Hoa sưng đỏ, không khỏi hỏi: “Tiểu Hoa, cháu xem video rồi sao?”
“Vâng.” Giọng Yến Hoa khàn đặc vì anh đã khóc rất lâu.
Sĩ quan Hoàng dẫn hai người đến một nhà hàng rồi nói: “Mau ăn đi, quanh đây chỉ có quán bánh bao này còn mở cửa.”
Ba người đang ngồi trong quán bánh bao vắng người, sĩ quan Hoàng vuốt ve chiếc thẻ nhớ, lật lại hồi ức thở dài, "Đáng lẽ video này phải đưa cho con xem từ lâu rồi, mẹ con đã quay nó cho con."
"Nhưng hôm đó vừa quay xong thì máy ảnh bất chợt bị hỏng, chú không biết cách sửa nên vẫn luôn cất nó trong tủ, suýt chút nữa thì chú đã quên mất chuyện này, may mà Tiểu Dã đến gặp chú để hỏi xem còn giữ món đồ nào của mẹ con không."
Thật ra để sửa được cái thẻ nhớ này không dễ, hắn đã chạy khắp các ngõ lớn nhỏ Bắc Kinh để tìm người sửa nhưng vẫn không được, sở trường của hắn là phát triển các chương trình phần mềm hơn là sửa chữa máy móc. Cuối cùng, hắn chỉ có thể tìm các đàn anh trong trường đang tham gia phát triển phần cứng để nhờ sự giúp đỡ, thậm chí hắn còn thức cả đêm vừa ôn tập cho kỳ thi vừa học cách sửa chữa phần cứng.
Ngay cả vào đêm giao thừa, hắn vẫn thức để sửa chiếc thẻ nhớ này, mãi cho đến chiều hôm nay khi Yến Hoa đi ngủ thì hắn mới sửa xong.
Giang Dã vừa nghĩ tới liền không khỏi cảm thấy hối hận, lẽ ra hắn nên tranh thủ thêm thời gian để sửa nó sớm hơn để Yến Hoa xem được, như vậy có lẽ anh sẽ không gặp ác mộng.
Hắn luôn tự trách mình khi làm chưa đủ tốt và cảm thấy mình yêu chưa đủ nhiều.
Sĩ quan Hoàng cầm cốc nước nhớ lại chuyện xảy ra hơn 20 năm trước: "Hôm đó mẹ con vừa khám thai xong thì một mình về nhà, lúc đó chú cầm máy quay và tình cờ gặp được mẹ con trên đường."
"Cô ấy đã nhìn thấy chiếc máy quay trên chú nên đã nãy ra ý định quay cho đứa con sắp chào đời một chiếc video để một lúc nào đó xem lại."
Yến Hoa im lặng nghe ông nói chuyện, Giang Dã lại hỏi: “Vậy tại sao máy quay lại vô tình bị hỏng?”
Bởi vì đoạn video kết thúc vô cùng đột ngột, giống như có ai đó đột nhiên lấy đi.
Sĩ quan Hoàng cau mày, lắc đầu nói: “Bố Tiểu Hoa bất cẩn làm rơi.”
Giang Dã im lặng một lúc rồi hỏi: “Chú có biết vì sao năm đó mẹ anh lại sinh khó không?”
"Trong video dì ấy đã đề cập mọi chỉ số đều rất bình thường."
Sĩ quan Hoàng nhìn chiếc cốc đã được sử dụng hơn 20 năm này, chậm rãi nói:" Chú không biết lý do cụ thể, chú chỉ biết khi ấy quá trình mang thai của cô ấy rất thuận lợi, thậm chí còn không nôn mửa nhiều, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, mọi người đều khen Tiểu Hoa rất ngoan ngoãn."
Yến Hoa cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên.
Sĩ quan Hoàng do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra điều mà ông đã nghi ngờ suốt bao nhiêu năm nay: “Ngày mẹ con sinh ra con, cô ấy là người duy nhất ở trong nhà, Chu Lệ Vi đi công tác cùng giám đốc nhà máy, mãi mới trở về."
"Sinh khó...có lẽ là do cô ấy được đưa tới bệnh viện... quá muộn."
"Khi Chu Lệ Vi vội vã quay lại, Nghi Lệ đã mất, chỉ còn lại Tiểu Hoa."
"Những chuyện còn lại Tiểu Hoa cũng biết rồi."
Yến Hoa quả thực đã biết, bởi vì sau đó Chu Lệ Vi luôn miệng nói rằng chính anh đã giết mẹ mình.
Giang Dã siết chặt bàn tay, cố gắng hết sức khống chế cảm xúc, giọng nói run rẩy nói: "Chú có biết bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho dì Yến là ai không?"
"Chú không biết."
"Vậy chú có biết tên bệnh viện không?" Giang Dã nhất định phải xác minh suy đoán của mình.
Nhất định phải tìm ra kẻ sát nhân thực sự đằng sau cuộc sinh nở khó khăn của mẹ Yến.
Kẻ sát nhân chắc hẳn là người chồng vô trách nhiệm, vắng mặt khi vợ sắp sinh.
Chứ không phải là đứa bé luôn ngoan ngoãn, không làm mẹ đau đớn khi mang thai.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Nhân tiện, tên của Giang Dã cũng là do mẹ hắn đặt.
Một dòng sông, một vùng đất hoang dã vô tận, hy mong cuộc đời hắn tựa như một vùng hoang dã, tự do tiến về phía trước.
Giang Dã lấy họ Giang Thành, trùng hợp với dòng sông Nam Giang, hắn sẽ giương buồm dọc theo dòng nước sông Nam Giang tiến để đến thế giới hoang dã rộng lớn của riêng mình.