Chương 76: Quà tặng
Edit: Cua?
_
Sau khi tạm biệt sĩ quan Hoàng, hai người sóng vai nhau đi về nhà.
Sĩ quan nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Dã, hắn đang nghiêng đầu không biết đang nói chuyện gì với Yến Hoa, ông chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với hắn vào mùng 2 tháng Giêng lần trước.
Khi đang thảo luận chi tiết về vụ án của Lục Cửu thì đột nhiên Giang Dã hỏi: "Sĩ quan Hoàng, trước đây chú và mẹ của Kiều có phải là bạn của nhau không?"
Sĩ quan Hoàng không ngờ đã gần ba mươi năm trôi qua, ông sẽ nghe được câu hỏi này từ miệng một thiếu niên hai mươi tuổi.
Im lặng một lúc, ông mới nói: “Ừ, mẹ của Yến Hoa và chú là bạn học cấp hai.”
Giang Dã không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Vậy chú có ảnh nào của mẹ anh Kiều không?"
"Sắp đến sinh nhật của anh Kiều nên cháu muốn cho anh ấy nhìn thấy mẹ mình."
Sĩ quan Hoàng thì thầm: "Ảnh chụp cũng chỉ còn vài bức chân dung."
"Còn bức ảnh khác thì sao ạ? Trước đây chú học trường cấp hai nào, chú có thể có tìm thấy bức ảnh nào khác của dì ấy hay không?"
Sĩ quan Hoàng lắc đầu, "Trường trung học cơ sở mà bọn chú học trước đây đã được sáp nhập với trường trung học thực nghiệm số 3, sao chú có thể tìm lại được hồ sơ từ bốn mươi năm trước đây?"
"Vậy là không còn gì nữa sao?" Giang Dã vẫn không chịu bỏ cuộc.
Sĩ quan Hoàng lục soát trí nhớ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra điều gì đó nên dẫn Giang Dã về nhà mình.
"Chú là một ông già độc thân, nhà có hơi bừa bộn, cháu đừng bận tâm." Sĩ quan Hoàng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn ở một mình, thường xuyên ở lại đồn cảnh sát nên rất ít ở nhà.
"Không sao đâu." Giang Dã không quan tâm đến điều này.
Ông dẫn Giang Dã đến tủ quần áo trong phòng ngủ, đứng lên một chiếc ghế đẩu rồi nói: "Chắc nó ở trong chiếc hộp trên kia, chú sẽ tìm lại."
"Cảm ơn chú." Giang Dã kiên nhẫn đứng sang một bên, đợi sĩ quan Hoàng lấy chiếc hộp ra.
Phía trên tủ chất đầy các loại đồ lặt vặt, ông đứng trên chiếc ghế đẩu lục lọi mấy lần mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng chỉ vào một chiếc hộp ở mép tủ nói: “Chắc là cái này rồi."
Nhưng vừa cầm vào sĩ quan Hoàng đã vô tình làm rơi.
Giang Dã vội vàng giơ tay đỡ lấy nhưng nó quá nặng nên khiến cánh tay hắn tê rần.
Cảnh sát Hoàng lo lắng nói: "Thằng nhóc này, mau thả nó xuống đi, dù sao thì máy quay cũng hỏng rồi."
"Tay cháu không sao chứ?"
Giang Dã rít lên đau đớn nhưng khóe miệng lại mỉm cười vui vẻ: "Cháu không sao đâu, lỡ đánh rơi nó hỏng luôn thì sao?”
Như vậy khả năng Yến Hoa nhìn thấy mẹ mình chẳng phải sẽ thấp hơn à?
Cảnh sát Hoàng cũng bước xuống ghế, nhìn thấy cẳng tay của Giang Dã bị va đập đỏ lên: “Nhớ bôi một ít dầu vào nếu không ban đêm sẽ đau.”
Giang Dã lại nghĩ hắn sẽ không thấy đau vì hắn được ngủ chung với Yến Hoa, đầu DVD lại không bị gãy nên hắn làm sao có thể đau đớn, hắn vui mừng còn không kịp.
Cả hai lôi ra một chiếc đầu DVD cũ kỹ lỗi thời từ trong hộp.
"Nhưng cái đầu DVD này đã bị đập vỡ, thẻ nhớ bên trong cũng bị hỏng rồi, nếu sửa được thì chắc chắn có thể xem được đoạn video của mẹ Tiểu Hoa."
Vẻ mặt Giang Dã đầy cảm kích nói: “Cám ơn chú.”
“Trong video này là cái gì vậy?”
Vẻ mặt sĩ quan Hoàng trở nên ôn hòa hơn, “Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, có lần chú đã quay lại trường để chụp ảnh tốt nghiệp cho các đàn em cũ của mình, sau đó chú đã gặp lại mẹ của Tiểu Hoa đang mang bầu đi trên đường, có lẽ cảm thấy chiếc máy quay này khá mới lạ nên cô ấy muốn ghi lại một đoạn để sau này Tiểu Hoa lớn lên có thể xem được."
Giang Dã nhìn đầu DVD trong tay.
Ông tiếp tục nói: "Cháu cứ thử sửa xem, nếu sửa được thì tốt, còn không được thì đừng nói với Tiểu Hoa trước, tránh cho việc làm nó thất vọng."
"Cháu nhất đính có thể sửa được." Ánh mắt Giang Dã nghiêm túc hơn bao giờ hết, như thể thứ hắn cầm trong tay không phải máy quay DVD mà chính là một bảo bối độc nhất vô nhị.
Giang Dã chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Nhân tiện chú Hoàng này, chú còn nhớ vụ anh Kiều bị bắt cóc trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không?"
"Người phụ trách lúc đó là ai vậy?"
Sĩ quan Hoàng sửng sốt một lát, “Vụ bắt cóc nào?”
Giang Dã im lặng hai giây lại hỏi: “Chú không biết sao?”
Sĩ quan Hoàng cảnh sát đột nhiên không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng lặp lại: “Tiểu Hoa không tham dự kỳ thi tuyển sinh cấp ba vì bị bắt cóc?"
Giang Dã kể lại ngắn gọn tình huống năm đó, sĩ quan Hoàng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ông không ngừng tự trách mình: "Tất cả là lỗi của chú, khi ấy chú chỉ hỏi Tiểu Hoa mấy câu vì sao không học cấp ba, nếu biết thì chú đã tìm cho nó một trường học tư, có lẽ bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học rồi."
"Lúc đó anh Kiều đã nói gì với chú?"
"Nó chỉ nói là không muốn học và không nói gì với chú nữa."
Sĩ quan Hoàng rơi vào tình trạng tự trách sâu sắc, "Chú phải đi công tác ở ngoại thành trong vài tháng vào khi ấy, khi chú trở về thì Tiểu Hoa đã không học nữa, thật là, nó không chịu nói gì cả, thằng nhóc này từ nhỏ đã như vậy rồi."
Giang Dã cụp mắt nhìn về phía đầu DVD: "Chú có thể tìm được hồ sơ của vụ án bắt cóc năm ấy không?"
"Nếu như cháu hỏi về vụ án năm đó thì chú khẳng định vụ việc này thậm chí còn không được khởi tố vào thời điểm đó, Bùi gia khi ấy đang ở đỉnh cao quyền lực tại Nam Giang, đối phó với một đứa trẻ như Tiểu Hoa thì vô cùng dễ dàng."
Đầu ngón tay cầm đầu đĩa của Giang Dã trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không thể nguôi ngoai.
Đúng vậy, đối phó với Yến Hoa mười lăm tuổi rất dễ dàng.
_
Đêm mùng 1 tháng Giêng âm lịch, ven đường không có quá nhiều người, vừa rồi Yến Hoa chỉ ăn một ít bánh bao do anh không có nhiều khẩu vị, ngày hôm nay anh đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu không có Giang Dã ở bên cạnh thì anh không biết phải trải qua như thế nào.
“Anh còn muốn xem quà sinh nhật không?” Giang Dã lên tiếng xoa dịu bầu không khí giữa hai người.
"Vẫn chưa quá nửa đêm, chưa qua sinh nhật của Kiều Kiều."
Yến Hoa tò mò hỏi: "Không phải em đã đưa cho anh rồi sao?"
"Đó là thứ mẹ đưa cho anh, còn anh vẫn chưa nhìn thấy thứ em định đưa cho anh đâu."
Yến Hoa có chút bối rối, cảm thấy có lỗi nói: “Không phải đã hủy bỏ rồi sao?”
“Chừng nào chưa đến giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật thì em sẽ không từ bỏ.” Giang Dã cười nói.
“Lỡ như anh đột nhiên đổi ý muốn xem thì sao?”
“Vậy bây giờ anh muốn xem rồi.”
Yến Hoa có thể đưa ra bất kì quyết định nào, nhưng chỉ cần quay đầu thì sẽ luôn nhìn thấy Giang Dã ở phía sau.
“Quà gì vậy?” Yến Hoa thật sự rất tò mò về món quà đó.
Giang Dã thần bí nói: “Sau này chúng ta sẽ biết.”
Hắn nắm tay Yến Hoa chạy nhanh về phía trước, trên đường không có ai, tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy bọn họ tay trong tay chạy trên con đường vắng.
Mãi cho đến khi hai người đi đến cầu Nam Giang, Giang Dã mới dừng lại, gửi tin nhắn nói: “Sắp bắt đầu rồi.”
“Còn mười giây nữa.”
“Anh nhìn lên bầu trời đi.”
Khoảnh khắc Yến Hoa ngẩng đầu, bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.
Sau đó, hàng loạt pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời, tạo thành con số 26 tràn ngập màu sắc.
Tiếp đến là một vòng pháo hoa hình vòm rực rỡ bay lên trên bầu trời, pháo hoa tuyệt đẹp chiếu sáng toàn bộ cây cầu Nam Giang, đồng thời chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoa, pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt anh, khung cảnh rực rỡ và lãng mạn không chỉ đọng lại trong mắt mà còn vương vấn trong lòng.
Giang Dã nhìn Yến Hoa nói lớn: "Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật thứ hai mươi sáu."
Giọng nói của Giang Dã truyền vào tai Yến Hoa còn rõ ràng hơn cả tiếng pháo nổ.
Yến Hoa ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó nở nụ cười còn đẹp hơn cả pháo hoa, cũng lớn tiếng đáp lại: “Cảm ơn Tiểu Dã.”
Trên cây cầu Nam Giang không còn ai ngoại trừ xe cộ qua lại, vậy nên Yến Hoa đã duỗi tay ôm lấy Giang Dã.
Dù cho có người ở đây thì anh vẫn muốn ôm người ấy.
Giang Dã choáng váng trong giây lát trước hành động của Yến Hoa, nhưng nhanh chóng phản ứng lại ôm chặt Yến Hoa hơn.
Biển pháo hoa ngập trời ở trong lòng Giang Dã vĩnh viễn cũng không thể sánh với người trước mặt.
Nhưng hắn muốn biết liệu Yến Hoa có thích nó không.
“Anh thích.” Yến Hoa đáp, ngước mắt nhìn pháo hoa vô tận phía chân trời.
"Em đã tự mình thiết kế nó, thực ra em rất lo anh sẽ không thích bởi vì mắt thẩm mỹ kém cỏi của em." Giang Dã kỳ thực rất khẩn trương, lo lắng hỏi rất nhiều chuyên gia pháo hoa rằng liệu những hoa văn này có ổn không, toàn bộ trình tự lập trình đều do hắn viết.
“Anh rất thích.” Yến Hoa chân thành trả lời.
Giang Dã hài lòng ôm Yến Hoa nói: “Anh thích là tốt rồi.”
Hắn chưa từng tiếp xúc với lập trình pháo hoa nên đã bắt đầu học mọi thứ từ đầu, ngoại trừ thuốc súng không phải do hắn chế tạo ra thì hắn đã làm tất cả mọi thứ, để pháo hoa bày tỏ nỗi lòng của mình.
"Khi anh nói không muốn quà, em thực sự đã rất buồn." Giang Dã lại bắt đầu làm nũng.
Nhưng hắn thật sự không nói dối, khi Yến Hoa nói không muốn quà gì, hắn gần như đã khóc, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nửa năm, khi hai người chia tay trong kỳ nghỉ hè và bỏ lỡ thời điểm bắt đầu buổi trình diễn pháo hoa, hắn quyết định bồi thường cho Yến Hoa một màn trình diễn pháo hoa chỉ thuộc về riêng anh, nhưng Yến Hoa thậm chí còn không muốn hỏi quà của hắn là gì.
Yến Hoa hứa: “Về sau sẽ không thế nữa.”
Pháo hoa kéo dài tổng cộng 26 phút mới kết thúc.
Hai người đứng dưới pháo hoa vẫn ôm nhau không rời.
Giang Dã nhìn bầu trời tối đen rồi nói: "Kiều Kiều, pháo hoa chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng tình yêu của em thì không."
"Em sẽ luôn yêu anh, bây giờ anh không cần phải tin em, nhưng em sẽ dùng cả đời để chứng minh cho anh thấy."
"Được." Yến Hoa đáp lại, giờ phút này, anh thật sự muốn tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu.
Anh cũng sẽ luôn yêu hắn.
Giang Dã xoa xoa má Yến Hoa, trìu mến nói: “Có phải lúc đó anh đã đoán được em sẽ nhân cơ hội để bày tỏ tình cảm với anh không? Vì không biết từ chối em thế nào nên anh đã nói không muốn quà, phải không?”
Suy nghĩ của Yến Hoa đã bị Giang Dã đoán được.
"Không đâu, ý nghĩa của món quà chỉ là để khiến ai đó vui vẻ, nếu như trong lúc đó em làm ra sự tình gì khiến anh khó xử thì món quà đó sẽ mất đi ý nghĩa."
Giang Dã trịnh trọng nói: "Vậy thì từ nay trở đi anh hãy cứ thoải mái nhận quà của em, anh chỉ cần nói cho em biết anh có thích hay không."
"Đừng lo lắng về bất cứ điều gì khác, anh nhé?"
Yến Hoa gật đầu, "Anh hiểu."
Hắn gọi: "Kiều Kiều."
"Ừ."
"Em không thể đoán được chính xác những gì anh đang nghĩ, vì vậy anh có thể nói cho em biết được không?"
"Đừng giữ nó cho riêng mình."
"Được rồi." Từ lâu Yến Hoa đã quen với việc gánh vác mọi thứ một mình.
Giang Dã tiếp tục nói: "Em biết chuyện này không thể thay đổi trong một lần, nhưng chúng ta có thể thực hiện từng bước một."
"Ví dụ như hiện tại anh có thể nói cho em biết anh đang nghĩ gì không?"
Yến Hoa yên lặng lắng nghe Giang Dã, đột nhiên ngước mắt lên nói: “Anh muốn đi gặp mẹ.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Giang Dã ủng hộ bất cứ điều gì Yến Hoa muốn làm.
Mười giờ tối ngày mùng 1 Tết Nguyên đán, Yến Hoa và Giang Dã đứng cạnh nhau trước mộ cô Yến trong nghĩa trang, nhìn vào bức ảnh của Yến Nghi Lệ.
Trong đêm tối, mặt trăng trên trời phát ra một tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên đôi mắt của cô Yến, rất giống với Yến Hoa.
Gió lạnh quất vào tai, anh đã đứng đó không biết bao lâu, tiếng gió rít cuốn theo giọng nói hơi khàn khàn nhưng vô cùng kiên định của Yến Hoa.
"Mẹ, con rất thích cái tên Yến Hoa, dù là Kiều Kiều hay Yến Hoa thì con cũng rất thích."
"Cảm ơn mẹ."
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã cho con một cái tên hay.
Lời vừa dứt, một cơn gió đêm nổi lên trước bia mộ, nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt, chạm vào mái tóc và đôi mắt sưng đỏ của Yến Hoa.
Yến Hoa xúc động nhìn bức ảnh của mẹ mình, vượt qua khoảng cách sinh tử, hai người đã nhìn nhau và cảm nhận được tình yêu vượt thời gian và không gian trong mắt.
Yến Hoa cụp mắt xuống nhìn mẹ mình, nhưng lại không nói những lời còn lại.
Mẹ, con và Giang Dã sẽ ở bên nhau, không chỉ là tình thân mà còn là tình nhân.
Con không biết quyết định này có đúng hay không, con cũng không muốn tìm hiểu xem liệu nó có đúng hay không.
Con yêu Giang Dã, luôn luôn là như vậy.
Con không biết liệu mẹ có thể chấp nhận con như thế này hay không, nhưng con vẫn tham lam hy vọng mối quan hệ của con và Giang Dã có thể được mẹ chấp thuận.
Con có một cái tên con thích, và con cũng muốn một người mà con yêu.
Im lặng hồi lâu, Giang Dã nhắc nhở: "Kiều Kiều, anh muốn quay về chưa?"
Yến Hoa lắc đầu nhìn Giang Dã, "Em không nói với bố mẹ em chuyện chúng ta ở cùng nhau sao?"
"Bây giờ?"
"Đi đi."
Yến Hoa không muốn nói cho người sống biết chuyện giữa anh và Giang Dã, anh chỉ muốn nói với những người cha mẹ đã khuất này.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh điểm, Yến Hoa và Giang Dã đã đến thăm ba nghĩa trang trong một đêm, có một vài nghĩa trang đóng cửa vào ban đêm nên bọn họ đã trèo tường để vào.
Vào đêm mùng 1 Tết Nguyên đán năm 2009, có hai người trèo tường vào nghĩa trang để thông báo với người thân rằng họ đã ở bên nhau.
Yến Hoa và Giang Dã cũng đến thăm cô Uông Phù Dung hàng năm.
So với việc đứng trước bia mộ của mẹ mình, Yến Hoa có hơi căng thẳng khi đứng trước mộ bà Uông, không biết đặt tay chân như thế nào.
"Kiều Kiều đừng lo lắng, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của em, mẹ nhất định sẽ đồng ý để chúng ta ở bên nhau." Giang Dã vuốt ve ảnh của mẹ, an ủi người yêu.
“Thật sao?” Yến Hoa đặt lòng bàn tay lên ngực nắm chặt bùa bình an.
Giang Dã khẳng định: "Là thật."
Bất kể sự thật là đúng hay sai, Giang Dã cũng sẽ cho Yến Hoa một câu trả lời chắc chắn.
Không ai có thể ngăn cản hắn ở bên Yến Hoa.
Hơn nữa, dựa trên sự hiểu biết của hắn về mẹ mình, bà sẽ đồng ý. Người mẹ lúc đó còn quan tâm đến ý kiến của Yến Hoa hơn cả Giang Dã, người mẹ đã chuẩn bị bùa bình an cho Yến Hoa.
So với việc lo lắng trước mặt hai bà mẹ, Yến Hoa và Giang Dã không có nhiều cảm giác kiềm chế về mặt đạo đức trước mặt Chu Lệ Vi và Giang Thành.
Họ không phải là những người cha có tư cách, Yến Hoa và Giang Dã cũng không muốn trở thành những đứa con có tư cách.
Nhưng khi đối mặt với Chu Lệ Vi, Giang Dã hiếm khi giữ im lặng một lúc.
Tình cảm của hắn dành cho Chu Lệ Vi rất phức tạp, nếu như Chu Lệ Vi không che chở cho hắn trong vụ tai nạn thì dù không chết, hắn cũng sẽ bị tàn tật.
Nhưng hắn không thể không oán hận khi nghĩ tới những tổn hại mà Chu Lê Vi đã gây ra cho Yến Hoa.
Yến Hoa nhìn thấu suy nghĩ của Giang Dã, ngồi xuống cạnh bia mộ của Chu Lệ Vi, bình tĩnh nói: “Cả đời Chu Lệ Vi trong chưa từng dành cho anh mấy điều tốt đẹp.”
“Nhưng có một điều anh phải cảm ơn ông ấy, đó là việc ông ấy đã cứu mạng em trong vụ tai nạn năm đó."
"Vậy nên đừng cảm thấy có lỗi với anh."
"Em không làm gì sai cả."
"Đừng tự trách mình."
Giang Dã đứng trước mặt bia mộ chăm chú nhìn Yến Hoa, rõ ràng anh chính là người bị Chu Lệ Vi làm tổn thương, nhưng anh vẫn khuyên hắn đừng tự trách mình.
Nếu đổi ngược lại là hắn, Giang Dã sẽ không bao giờ có thể giống như Yến Hoa, nếu như phải chịu đựng nỗi đau tương tự, hắn chắc chắn sẽ sống tàn ác với tất cả mọi người chứ đừng nói đến việc nuôi dưỡng một đứa em trai không có quan hệ huyết thống với mình.
Bởi vì hắn đen tối và đáng khinh nên hắn muốn sở hữu ánh mặt trời.
Bất kể là thân phận, địa điểm hay thời gian nào, chỉ cần gặp được Yến Hoa, kết cục sẽ đều giống nhau, hắn sẽ yêu Yến Hoa mà không chút do dự.
Cuối cùng hai người đến gặp Giang Thành.
“Nếu bố em biết chúng ta ở cùng nhau thì sao?”
Yến Hoa nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đột nhiên hỏi.
Giang Dã nói mà không cần suy nghĩ: "Ông ta có thể nói cái gì? Chỉ là mấy câu chửi bới mà thôi, nếu như ông ta còn sống thì chắc là sẽ tức điên."
Yến Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Cũng đúng."
Dù sao thì anh cũng không quan tâm đến ý kiến của Giang Thành lắm mặc cho ông ta đã mắng anh nhiều lần trong mơ, nhưng thực tế thì ông ta có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.
So với Yến Hoa nhẹ nhõm, Giang Dã lại nghiêm túc hy vọng những người đã khuất đừng trách Yến Hoa mà hãy trách hắn. Mỗi ngày ám hắn trong giấc mơ cũng không sao, nhưng đừng quấy rầy Yến Hoa, tất cả đều là do hắn ép buộc Yến Hoa.
Một đêm trong đầu hắn lặp đi lặp lại những lời tương tự tận bốn lần, bất kể là ở trước mặt phụ huynh nào, Giang Dã đều cực kì nghiêm túc với lời cầu nguyện của mình.
Ngay cả trước mặt Giang Thành khó chịu nhất, hắn cũng bỏ xuống sự ghê tởm trong lòng và chân thành cầu nguyện ông ta đừng tới làm phiền Yến Hoa.
Nếu có ai phải gánh chịu nỗi đau trong mối quan hệ này thì người đó phải là hắn.
Yến Hoa không làm gì sai, đừng trách anh ấy.
Sau khi hai người về đến nhà, Giang Dã dùng bút đánh dấu một vòng tròn màu đỏ vào ngày 5 tháng Giêng âm lịch, Yến Hoa nhìn qua rồi hỏi: “Mùng 5 có chuyện gì sao?"
"Đó là một ngày tốt lành.”
“Hả? Hôm nay em sao vậy? Chọn ngày lành tháng tốt à?” Yến Hoa cười hỏi.
Giang Dã gật đầu: "Ừm."
"Em định làm gì thế, không lẽ chọn ngày để mở cửa hàng?" Yến Hoa không thể nghĩ ra vì sao Giang Dã lại tốn nhiều thời gian để chọn ngày.
Giang Dã đặt bút xuống, ghé vào tai Yến Hoa, hưng phấn thì thầm: “Mùng 5 Tết thích hợp để làm tình.”
_
Sau khi tạm biệt sĩ quan Hoàng, hai người sóng vai nhau đi về nhà.
Sĩ quan nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Dã, hắn đang nghiêng đầu không biết đang nói chuyện gì với Yến Hoa, ông chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với hắn vào mùng 2 tháng Giêng lần trước.
Khi đang thảo luận chi tiết về vụ án của Lục Cửu thì đột nhiên Giang Dã hỏi: "Sĩ quan Hoàng, trước đây chú và mẹ của Kiều có phải là bạn của nhau không?"
Sĩ quan Hoàng không ngờ đã gần ba mươi năm trôi qua, ông sẽ nghe được câu hỏi này từ miệng một thiếu niên hai mươi tuổi.
Im lặng một lúc, ông mới nói: “Ừ, mẹ của Yến Hoa và chú là bạn học cấp hai.”
Giang Dã không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Vậy chú có ảnh nào của mẹ anh Kiều không?"
"Sắp đến sinh nhật của anh Kiều nên cháu muốn cho anh ấy nhìn thấy mẹ mình."
Sĩ quan Hoàng thì thầm: "Ảnh chụp cũng chỉ còn vài bức chân dung."
"Còn bức ảnh khác thì sao ạ? Trước đây chú học trường cấp hai nào, chú có thể có tìm thấy bức ảnh nào khác của dì ấy hay không?"
Sĩ quan Hoàng lắc đầu, "Trường trung học cơ sở mà bọn chú học trước đây đã được sáp nhập với trường trung học thực nghiệm số 3, sao chú có thể tìm lại được hồ sơ từ bốn mươi năm trước đây?"
"Vậy là không còn gì nữa sao?" Giang Dã vẫn không chịu bỏ cuộc.
Sĩ quan Hoàng lục soát trí nhớ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra điều gì đó nên dẫn Giang Dã về nhà mình.
"Chú là một ông già độc thân, nhà có hơi bừa bộn, cháu đừng bận tâm." Sĩ quan Hoàng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn ở một mình, thường xuyên ở lại đồn cảnh sát nên rất ít ở nhà.
"Không sao đâu." Giang Dã không quan tâm đến điều này.
Ông dẫn Giang Dã đến tủ quần áo trong phòng ngủ, đứng lên một chiếc ghế đẩu rồi nói: "Chắc nó ở trong chiếc hộp trên kia, chú sẽ tìm lại."
"Cảm ơn chú." Giang Dã kiên nhẫn đứng sang một bên, đợi sĩ quan Hoàng lấy chiếc hộp ra.
Phía trên tủ chất đầy các loại đồ lặt vặt, ông đứng trên chiếc ghế đẩu lục lọi mấy lần mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng chỉ vào một chiếc hộp ở mép tủ nói: “Chắc là cái này rồi."
Nhưng vừa cầm vào sĩ quan Hoàng đã vô tình làm rơi.
Giang Dã vội vàng giơ tay đỡ lấy nhưng nó quá nặng nên khiến cánh tay hắn tê rần.
Cảnh sát Hoàng lo lắng nói: "Thằng nhóc này, mau thả nó xuống đi, dù sao thì máy quay cũng hỏng rồi."
"Tay cháu không sao chứ?"
Giang Dã rít lên đau đớn nhưng khóe miệng lại mỉm cười vui vẻ: "Cháu không sao đâu, lỡ đánh rơi nó hỏng luôn thì sao?”
Như vậy khả năng Yến Hoa nhìn thấy mẹ mình chẳng phải sẽ thấp hơn à?
Cảnh sát Hoàng cũng bước xuống ghế, nhìn thấy cẳng tay của Giang Dã bị va đập đỏ lên: “Nhớ bôi một ít dầu vào nếu không ban đêm sẽ đau.”
Giang Dã lại nghĩ hắn sẽ không thấy đau vì hắn được ngủ chung với Yến Hoa, đầu DVD lại không bị gãy nên hắn làm sao có thể đau đớn, hắn vui mừng còn không kịp.
Cả hai lôi ra một chiếc đầu DVD cũ kỹ lỗi thời từ trong hộp.
"Nhưng cái đầu DVD này đã bị đập vỡ, thẻ nhớ bên trong cũng bị hỏng rồi, nếu sửa được thì chắc chắn có thể xem được đoạn video của mẹ Tiểu Hoa."
Vẻ mặt Giang Dã đầy cảm kích nói: “Cám ơn chú.”
“Trong video này là cái gì vậy?”
Vẻ mặt sĩ quan Hoàng trở nên ôn hòa hơn, “Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, có lần chú đã quay lại trường để chụp ảnh tốt nghiệp cho các đàn em cũ của mình, sau đó chú đã gặp lại mẹ của Tiểu Hoa đang mang bầu đi trên đường, có lẽ cảm thấy chiếc máy quay này khá mới lạ nên cô ấy muốn ghi lại một đoạn để sau này Tiểu Hoa lớn lên có thể xem được."
Giang Dã nhìn đầu DVD trong tay.
Ông tiếp tục nói: "Cháu cứ thử sửa xem, nếu sửa được thì tốt, còn không được thì đừng nói với Tiểu Hoa trước, tránh cho việc làm nó thất vọng."
"Cháu nhất đính có thể sửa được." Ánh mắt Giang Dã nghiêm túc hơn bao giờ hết, như thể thứ hắn cầm trong tay không phải máy quay DVD mà chính là một bảo bối độc nhất vô nhị.
Giang Dã chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Nhân tiện chú Hoàng này, chú còn nhớ vụ anh Kiều bị bắt cóc trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không?"
"Người phụ trách lúc đó là ai vậy?"
Sĩ quan Hoàng sửng sốt một lát, “Vụ bắt cóc nào?”
Giang Dã im lặng hai giây lại hỏi: “Chú không biết sao?”
Sĩ quan Hoàng cảnh sát đột nhiên không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng lặp lại: “Tiểu Hoa không tham dự kỳ thi tuyển sinh cấp ba vì bị bắt cóc?"
Giang Dã kể lại ngắn gọn tình huống năm đó, sĩ quan Hoàng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ông không ngừng tự trách mình: "Tất cả là lỗi của chú, khi ấy chú chỉ hỏi Tiểu Hoa mấy câu vì sao không học cấp ba, nếu biết thì chú đã tìm cho nó một trường học tư, có lẽ bây giờ nó đã tốt nghiệp đại học rồi."
"Lúc đó anh Kiều đã nói gì với chú?"
"Nó chỉ nói là không muốn học và không nói gì với chú nữa."
Sĩ quan Hoàng rơi vào tình trạng tự trách sâu sắc, "Chú phải đi công tác ở ngoại thành trong vài tháng vào khi ấy, khi chú trở về thì Tiểu Hoa đã không học nữa, thật là, nó không chịu nói gì cả, thằng nhóc này từ nhỏ đã như vậy rồi."
Giang Dã cụp mắt nhìn về phía đầu DVD: "Chú có thể tìm được hồ sơ của vụ án bắt cóc năm ấy không?"
"Nếu như cháu hỏi về vụ án năm đó thì chú khẳng định vụ việc này thậm chí còn không được khởi tố vào thời điểm đó, Bùi gia khi ấy đang ở đỉnh cao quyền lực tại Nam Giang, đối phó với một đứa trẻ như Tiểu Hoa thì vô cùng dễ dàng."
Đầu ngón tay cầm đầu đĩa của Giang Dã trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên một tia đau đớn không thể nguôi ngoai.
Đúng vậy, đối phó với Yến Hoa mười lăm tuổi rất dễ dàng.
_
Đêm mùng 1 tháng Giêng âm lịch, ven đường không có quá nhiều người, vừa rồi Yến Hoa chỉ ăn một ít bánh bao do anh không có nhiều khẩu vị, ngày hôm nay anh đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu không có Giang Dã ở bên cạnh thì anh không biết phải trải qua như thế nào.
“Anh còn muốn xem quà sinh nhật không?” Giang Dã lên tiếng xoa dịu bầu không khí giữa hai người.
"Vẫn chưa quá nửa đêm, chưa qua sinh nhật của Kiều Kiều."
Yến Hoa tò mò hỏi: "Không phải em đã đưa cho anh rồi sao?"
"Đó là thứ mẹ đưa cho anh, còn anh vẫn chưa nhìn thấy thứ em định đưa cho anh đâu."
Yến Hoa có chút bối rối, cảm thấy có lỗi nói: “Không phải đã hủy bỏ rồi sao?”
“Chừng nào chưa đến giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật thì em sẽ không từ bỏ.” Giang Dã cười nói.
“Lỡ như anh đột nhiên đổi ý muốn xem thì sao?”
“Vậy bây giờ anh muốn xem rồi.”
Yến Hoa có thể đưa ra bất kì quyết định nào, nhưng chỉ cần quay đầu thì sẽ luôn nhìn thấy Giang Dã ở phía sau.
“Quà gì vậy?” Yến Hoa thật sự rất tò mò về món quà đó.
Giang Dã thần bí nói: “Sau này chúng ta sẽ biết.”
Hắn nắm tay Yến Hoa chạy nhanh về phía trước, trên đường không có ai, tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy bọn họ tay trong tay chạy trên con đường vắng.
Mãi cho đến khi hai người đi đến cầu Nam Giang, Giang Dã mới dừng lại, gửi tin nhắn nói: “Sắp bắt đầu rồi.”
“Còn mười giây nữa.”
“Anh nhìn lên bầu trời đi.”
Khoảnh khắc Yến Hoa ngẩng đầu, bầu trời đêm bỗng nhiên bừng sáng.
Sau đó, hàng loạt pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời, tạo thành con số 26 tràn ngập màu sắc.
Tiếp đến là một vòng pháo hoa hình vòm rực rỡ bay lên trên bầu trời, pháo hoa tuyệt đẹp chiếu sáng toàn bộ cây cầu Nam Giang, đồng thời chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Yến Hoa, pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt anh, khung cảnh rực rỡ và lãng mạn không chỉ đọng lại trong mắt mà còn vương vấn trong lòng.
Giang Dã nhìn Yến Hoa nói lớn: "Kiều Kiều, chúc mừng sinh nhật thứ hai mươi sáu."
Giọng nói của Giang Dã truyền vào tai Yến Hoa còn rõ ràng hơn cả tiếng pháo nổ.
Yến Hoa ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó nở nụ cười còn đẹp hơn cả pháo hoa, cũng lớn tiếng đáp lại: “Cảm ơn Tiểu Dã.”
Trên cây cầu Nam Giang không còn ai ngoại trừ xe cộ qua lại, vậy nên Yến Hoa đã duỗi tay ôm lấy Giang Dã.
Dù cho có người ở đây thì anh vẫn muốn ôm người ấy.
Giang Dã choáng váng trong giây lát trước hành động của Yến Hoa, nhưng nhanh chóng phản ứng lại ôm chặt Yến Hoa hơn.
Biển pháo hoa ngập trời ở trong lòng Giang Dã vĩnh viễn cũng không thể sánh với người trước mặt.
Nhưng hắn muốn biết liệu Yến Hoa có thích nó không.
“Anh thích.” Yến Hoa đáp, ngước mắt nhìn pháo hoa vô tận phía chân trời.
"Em đã tự mình thiết kế nó, thực ra em rất lo anh sẽ không thích bởi vì mắt thẩm mỹ kém cỏi của em." Giang Dã kỳ thực rất khẩn trương, lo lắng hỏi rất nhiều chuyên gia pháo hoa rằng liệu những hoa văn này có ổn không, toàn bộ trình tự lập trình đều do hắn viết.
“Anh rất thích.” Yến Hoa chân thành trả lời.
Giang Dã hài lòng ôm Yến Hoa nói: “Anh thích là tốt rồi.”
Hắn chưa từng tiếp xúc với lập trình pháo hoa nên đã bắt đầu học mọi thứ từ đầu, ngoại trừ thuốc súng không phải do hắn chế tạo ra thì hắn đã làm tất cả mọi thứ, để pháo hoa bày tỏ nỗi lòng của mình.
"Khi anh nói không muốn quà, em thực sự đã rất buồn." Giang Dã lại bắt đầu làm nũng.
Nhưng hắn thật sự không nói dối, khi Yến Hoa nói không muốn quà gì, hắn gần như đã khóc, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nửa năm, khi hai người chia tay trong kỳ nghỉ hè và bỏ lỡ thời điểm bắt đầu buổi trình diễn pháo hoa, hắn quyết định bồi thường cho Yến Hoa một màn trình diễn pháo hoa chỉ thuộc về riêng anh, nhưng Yến Hoa thậm chí còn không muốn hỏi quà của hắn là gì.
Yến Hoa hứa: “Về sau sẽ không thế nữa.”
Pháo hoa kéo dài tổng cộng 26 phút mới kết thúc.
Hai người đứng dưới pháo hoa vẫn ôm nhau không rời.
Giang Dã nhìn bầu trời tối đen rồi nói: "Kiều Kiều, pháo hoa chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng tình yêu của em thì không."
"Em sẽ luôn yêu anh, bây giờ anh không cần phải tin em, nhưng em sẽ dùng cả đời để chứng minh cho anh thấy."
"Được." Yến Hoa đáp lại, giờ phút này, anh thật sự muốn tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu.
Anh cũng sẽ luôn yêu hắn.
Giang Dã xoa xoa má Yến Hoa, trìu mến nói: “Có phải lúc đó anh đã đoán được em sẽ nhân cơ hội để bày tỏ tình cảm với anh không? Vì không biết từ chối em thế nào nên anh đã nói không muốn quà, phải không?”
Suy nghĩ của Yến Hoa đã bị Giang Dã đoán được.
"Không đâu, ý nghĩa của món quà chỉ là để khiến ai đó vui vẻ, nếu như trong lúc đó em làm ra sự tình gì khiến anh khó xử thì món quà đó sẽ mất đi ý nghĩa."
Giang Dã trịnh trọng nói: "Vậy thì từ nay trở đi anh hãy cứ thoải mái nhận quà của em, anh chỉ cần nói cho em biết anh có thích hay không."
"Đừng lo lắng về bất cứ điều gì khác, anh nhé?"
Yến Hoa gật đầu, "Anh hiểu."
Hắn gọi: "Kiều Kiều."
"Ừ."
"Em không thể đoán được chính xác những gì anh đang nghĩ, vì vậy anh có thể nói cho em biết được không?"
"Đừng giữ nó cho riêng mình."
"Được rồi." Từ lâu Yến Hoa đã quen với việc gánh vác mọi thứ một mình.
Giang Dã tiếp tục nói: "Em biết chuyện này không thể thay đổi trong một lần, nhưng chúng ta có thể thực hiện từng bước một."
"Ví dụ như hiện tại anh có thể nói cho em biết anh đang nghĩ gì không?"
Yến Hoa yên lặng lắng nghe Giang Dã, đột nhiên ngước mắt lên nói: “Anh muốn đi gặp mẹ.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Vậy đi thôi.” Giang Dã ủng hộ bất cứ điều gì Yến Hoa muốn làm.
Mười giờ tối ngày mùng 1 Tết Nguyên đán, Yến Hoa và Giang Dã đứng cạnh nhau trước mộ cô Yến trong nghĩa trang, nhìn vào bức ảnh của Yến Nghi Lệ.
Trong đêm tối, mặt trăng trên trời phát ra một tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu lên đôi mắt của cô Yến, rất giống với Yến Hoa.
Gió lạnh quất vào tai, anh đã đứng đó không biết bao lâu, tiếng gió rít cuốn theo giọng nói hơi khàn khàn nhưng vô cùng kiên định của Yến Hoa.
"Mẹ, con rất thích cái tên Yến Hoa, dù là Kiều Kiều hay Yến Hoa thì con cũng rất thích."
"Cảm ơn mẹ."
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã cho con một cái tên hay.
Lời vừa dứt, một cơn gió đêm nổi lên trước bia mộ, nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt, chạm vào mái tóc và đôi mắt sưng đỏ của Yến Hoa.
Yến Hoa xúc động nhìn bức ảnh của mẹ mình, vượt qua khoảng cách sinh tử, hai người đã nhìn nhau và cảm nhận được tình yêu vượt thời gian và không gian trong mắt.
Yến Hoa cụp mắt xuống nhìn mẹ mình, nhưng lại không nói những lời còn lại.
Mẹ, con và Giang Dã sẽ ở bên nhau, không chỉ là tình thân mà còn là tình nhân.
Con không biết quyết định này có đúng hay không, con cũng không muốn tìm hiểu xem liệu nó có đúng hay không.
Con yêu Giang Dã, luôn luôn là như vậy.
Con không biết liệu mẹ có thể chấp nhận con như thế này hay không, nhưng con vẫn tham lam hy vọng mối quan hệ của con và Giang Dã có thể được mẹ chấp thuận.
Con có một cái tên con thích, và con cũng muốn một người mà con yêu.
Im lặng hồi lâu, Giang Dã nhắc nhở: "Kiều Kiều, anh muốn quay về chưa?"
Yến Hoa lắc đầu nhìn Giang Dã, "Em không nói với bố mẹ em chuyện chúng ta ở cùng nhau sao?"
"Bây giờ?"
"Đi đi."
Yến Hoa không muốn nói cho người sống biết chuyện giữa anh và Giang Dã, anh chỉ muốn nói với những người cha mẹ đã khuất này.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh điểm, Yến Hoa và Giang Dã đã đến thăm ba nghĩa trang trong một đêm, có một vài nghĩa trang đóng cửa vào ban đêm nên bọn họ đã trèo tường để vào.
Vào đêm mùng 1 Tết Nguyên đán năm 2009, có hai người trèo tường vào nghĩa trang để thông báo với người thân rằng họ đã ở bên nhau.
Yến Hoa và Giang Dã cũng đến thăm cô Uông Phù Dung hàng năm.
So với việc đứng trước bia mộ của mẹ mình, Yến Hoa có hơi căng thẳng khi đứng trước mộ bà Uông, không biết đặt tay chân như thế nào.
"Kiều Kiều đừng lo lắng, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của em, mẹ nhất định sẽ đồng ý để chúng ta ở bên nhau." Giang Dã vuốt ve ảnh của mẹ, an ủi người yêu.
“Thật sao?” Yến Hoa đặt lòng bàn tay lên ngực nắm chặt bùa bình an.
Giang Dã khẳng định: "Là thật."
Bất kể sự thật là đúng hay sai, Giang Dã cũng sẽ cho Yến Hoa một câu trả lời chắc chắn.
Không ai có thể ngăn cản hắn ở bên Yến Hoa.
Hơn nữa, dựa trên sự hiểu biết của hắn về mẹ mình, bà sẽ đồng ý. Người mẹ lúc đó còn quan tâm đến ý kiến của Yến Hoa hơn cả Giang Dã, người mẹ đã chuẩn bị bùa bình an cho Yến Hoa.
So với việc lo lắng trước mặt hai bà mẹ, Yến Hoa và Giang Dã không có nhiều cảm giác kiềm chế về mặt đạo đức trước mặt Chu Lệ Vi và Giang Thành.
Họ không phải là những người cha có tư cách, Yến Hoa và Giang Dã cũng không muốn trở thành những đứa con có tư cách.
Nhưng khi đối mặt với Chu Lệ Vi, Giang Dã hiếm khi giữ im lặng một lúc.
Tình cảm của hắn dành cho Chu Lệ Vi rất phức tạp, nếu như Chu Lệ Vi không che chở cho hắn trong vụ tai nạn thì dù không chết, hắn cũng sẽ bị tàn tật.
Nhưng hắn không thể không oán hận khi nghĩ tới những tổn hại mà Chu Lê Vi đã gây ra cho Yến Hoa.
Yến Hoa nhìn thấu suy nghĩ của Giang Dã, ngồi xuống cạnh bia mộ của Chu Lệ Vi, bình tĩnh nói: “Cả đời Chu Lệ Vi trong chưa từng dành cho anh mấy điều tốt đẹp.”
“Nhưng có một điều anh phải cảm ơn ông ấy, đó là việc ông ấy đã cứu mạng em trong vụ tai nạn năm đó."
"Vậy nên đừng cảm thấy có lỗi với anh."
"Em không làm gì sai cả."
"Đừng tự trách mình."
Giang Dã đứng trước mặt bia mộ chăm chú nhìn Yến Hoa, rõ ràng anh chính là người bị Chu Lệ Vi làm tổn thương, nhưng anh vẫn khuyên hắn đừng tự trách mình.
Nếu đổi ngược lại là hắn, Giang Dã sẽ không bao giờ có thể giống như Yến Hoa, nếu như phải chịu đựng nỗi đau tương tự, hắn chắc chắn sẽ sống tàn ác với tất cả mọi người chứ đừng nói đến việc nuôi dưỡng một đứa em trai không có quan hệ huyết thống với mình.
Bởi vì hắn đen tối và đáng khinh nên hắn muốn sở hữu ánh mặt trời.
Bất kể là thân phận, địa điểm hay thời gian nào, chỉ cần gặp được Yến Hoa, kết cục sẽ đều giống nhau, hắn sẽ yêu Yến Hoa mà không chút do dự.
Cuối cùng hai người đến gặp Giang Thành.
“Nếu bố em biết chúng ta ở cùng nhau thì sao?”
Yến Hoa nhìn tấm ảnh trên bia mộ, đột nhiên hỏi.
Giang Dã nói mà không cần suy nghĩ: "Ông ta có thể nói cái gì? Chỉ là mấy câu chửi bới mà thôi, nếu như ông ta còn sống thì chắc là sẽ tức điên."
Yến Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Cũng đúng."
Dù sao thì anh cũng không quan tâm đến ý kiến của Giang Thành lắm mặc cho ông ta đã mắng anh nhiều lần trong mơ, nhưng thực tế thì ông ta có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.
So với Yến Hoa nhẹ nhõm, Giang Dã lại nghiêm túc hy vọng những người đã khuất đừng trách Yến Hoa mà hãy trách hắn. Mỗi ngày ám hắn trong giấc mơ cũng không sao, nhưng đừng quấy rầy Yến Hoa, tất cả đều là do hắn ép buộc Yến Hoa.
Một đêm trong đầu hắn lặp đi lặp lại những lời tương tự tận bốn lần, bất kể là ở trước mặt phụ huynh nào, Giang Dã đều cực kì nghiêm túc với lời cầu nguyện của mình.
Ngay cả trước mặt Giang Thành khó chịu nhất, hắn cũng bỏ xuống sự ghê tởm trong lòng và chân thành cầu nguyện ông ta đừng tới làm phiền Yến Hoa.
Nếu có ai phải gánh chịu nỗi đau trong mối quan hệ này thì người đó phải là hắn.
Yến Hoa không làm gì sai, đừng trách anh ấy.
Sau khi hai người về đến nhà, Giang Dã dùng bút đánh dấu một vòng tròn màu đỏ vào ngày 5 tháng Giêng âm lịch, Yến Hoa nhìn qua rồi hỏi: “Mùng 5 có chuyện gì sao?"
"Đó là một ngày tốt lành.”
“Hả? Hôm nay em sao vậy? Chọn ngày lành tháng tốt à?” Yến Hoa cười hỏi.
Giang Dã gật đầu: "Ừm."
"Em định làm gì thế, không lẽ chọn ngày để mở cửa hàng?" Yến Hoa không thể nghĩ ra vì sao Giang Dã lại tốn nhiều thời gian để chọn ngày.
Giang Dã đặt bút xuống, ghé vào tai Yến Hoa, hưng phấn thì thầm: “Mùng 5 Tết thích hợp để làm tình.”