Chương 17
17. Bí mật LNER
Chú đang nói gì cơ, vừa thẳng đuột vừa trái với vị thế mình tới vậy. Đồng Ngôn ngơ ngác.
Trông anh lo lắng tợn. Đồng Ngôn dừng bước nắm tay anh ngay: "Chắc chắn sẽ tìm được mà," hắn chẳng biết hai má mình hồng thế nào, cũng chẳng biết trong mắt Yên Hồi Nam, mình là con thỏ nhỏ đang giơ hai chân trước mềm mụp quặp tay anh.
Hắn thì thầm: "Nếu không liên lạc được, chú cũng biết tôi sống ở đâu rồi đấy."
"Ồ," Yên Hồi Nam thủng thẳng nắm tay dẫn hắn đi. Anh cười nhẹ, "Nhỡ đâu em không có nhà?"
Đồng Ngôn cứ thế đi tót theo mạch suy nghĩ ấy. Hắn tự khai tuốt tuột về mình khi nghĩ đến tin nhắn bỏ ngỏ chưa đọc: "Vậy anh có thể đến trường tìm tôi, khoa Thương mại dễ tìm lắm. Giảng viên chủ nhiệm của tôi là..."
Yên Hồi Nam sững lại, hỏi: "Khoa Thương mại?"
Đồng Ngôn gật đầu. "Ừm," vào giây phút sống còn đó, chính vì danh tiếng của khoa Thương mại Đại học E mà Đồng Sĩ Hoa mới bằng lòng cho hắn ra nước ngoài.
"Tôi ngỡ em học khoa Văn," Yên Hồi Nam nhíu mày. Anh sực nhận ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ Đồng Ngôn chưa hề có ý đeo khuyên lại. Có vẻ...
Hắn giúp anh gạch bỏ đoạn "có vẻ" đó.
"Tôi thường đến học lỏm khoa Văn, cũng có mối quan hệ khá tốt với các giảng viên ở đó. Nếu không theo Thương mại thì Văn học chính là sự lựa chọn hàng đầu của tôi," mắt hắn ôm niềm khát khao nóng rẫy.
Yên Hồi Nam cười. "Có lẽ ở đó sẽ dễ tìm thấy em hơn," anh chợt nghĩ ra một ẩn dụ thú vị. Dựa vào sở thích của Đồng Ngôn, phỏng chừng không cần mồi nhử mà chỉ bằng "ôm cây" trước cổng khoa Văn cũng sẽ "đợi" được "thỏ".
Yên Hồi Nam đích thân lái xe đưa hắn về nhà.
Đồng Ngôn thắt dây an toàn, nghe anh hỏi: "Khi nào em về Anh?"
"Mai mốt," hắn đáp. "Sau Quốc Khánh cũng là lúc tôi bắt đầu học kỳ mới."
"Có cần tôi giúp em đặt chuyến bay thẳng đến Edinburgh không?"
Đồng Ngôn mím môi, nói rất khẽ: "Tôi muốn đến London và bắt LNER ở đó. Dọc đường còn có thể ngắm biển."
"Biển?" Do hôm rồi quyết định đột xuất nên Chang không đặt kịp vé máy bay, anh và y phải ngồi LNER sáu giờ đồng hồ, chặng đường đó chán hết chỗ nói. Họ khởi hành khi trời sáng choang và chẳng trông thấy một mẩu biển nào.
Đồng Ngôn gật gù, khi bắt gặp anh kinh ngạc. Hắn dựa vào ghế phụ và xoè tay ra đếm: "Liên hoan văn hoá nghệ thuật ở Princes Street Gardens, hoàng hôn ở đồi Calton và Harry Potter được sinh ra ở quán cafe Elephant. Đây là những địa điểm mà hướng dẫn viên sẽ giới thiệu cho chú. Họ cứ chăm chăm vào đích đến của chuyến tàu mà đã bỏ lỡ cảnh đẹp dọc đường. Chú biết không, có rất ít người biết bí mật LNER."
"Là gì vậy?" Yên Hồi Nam tò mò.
"Trên chuyến tàu đi Edinburgh, ta phải ngồi bên phải mới có thể nhìn thấy biển."
Đèn đỏ. Yên Hồi Nam dừng lại.
Ánh chiều tà len qua mặt kính hôn lên má Đồng Ngôn. Bờ mi hắn đỡ những rặng mây hồng nặng trĩu. Hắn tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ màu táo chín, đầy cám dỗ.
"Bây giờ chúng ta đã cùng chia sẻ một bí mật rồi."
Yên Hồi Nam choàng tỉnh giữa tiếng còi buốt óc. Đèn xanh. Và anh rất ít khi tự cắt đứt cuộc chuyện phiếm.
Dưới lớp vỏ "tĩnh", anh thấy được mình chật vật với hai cẳng tê rần, với động tác bẻ lái được thực hiện bởi trí nhớ cơ bắp. Phải đi khuất con phố này, anh mới đủ sẵn sàng nhìn thẳng vào ý đồ mình vừa nung nấu: Em đang quyến rũ mày đấy. Và mày nên hôn em ngay đi.
Dưới ánh mặt trời, Đồng Ngôn buồn ngủ díu mắt.
Yên Hồi Nam gấp gọn bao chật vật dưới lòng, khẽ bảo: "Ngủ một lát đi em."
"Hmm..." Hắn thiếp đi với cái đầu nghiêng dần về trái; và tỉnh lại là khi bác tài ở nhà đang giúp di chuyển đồ đạc.
Yên Hồi Nam tháo dây an toàn ra: "Về tới nhà rồi, bạn nhỏ."
Đồng Cẩn từ ngoài sân ra đón, hẳn nhiên cũng nhìn thấy cơ man là quà.
Đồng Ngôn giật mình: "Chú chuẩn bị từ hồi nào thế?" Thật ngại quá, khi món quà tôi tặng chú vỏn vẹn là tấm bưu thiếp và ly trà sữa - dù rằng chú đã khui nhưng so ra vẫn có vẻ hời hợt và xoàng xĩnh.
"Đây là lễ nghi phép tắc tôi phải tuân theo. Em chớ để trong lòng," Yên Hồi Nam đi sau hắn nửa bước. Anh giao trả người hoàn chỉnh cho Đồng Cẩn, như đưa bạn nhỏ về tay phụ huynh sau giờ học.
Lịch sự từ chối lời mời dùng bữa, anh xoa đầu Đồng Ngôn: "Trong cốp xe còn một hộp bánh, em mang theo vào nhà ăn cùng chị nhé."
Đoạn anh gật đầu, đưa ra lời giải thích muộn màng về chuyện ba năm trước khi Đồng Ngôn đi lấy bánh: "Cô Đồng, chuyện xảy ra ba năm trước là do cha tôi tự ý quyết định. Mãi đến giờ mới có cơ hội gặp mặt xin lỗi, là tôi sơ suất. Hy vọng nó không gây phiền toái gì đến cô."
Đồng Cẩn xua tay: "Chuyện đã qua. Mong ngài Yên đừng lo lắng." Là chị cả, cô không thể không nhắc. "Mong ngài sẽ đối xử thật tốt với thằng bé."
"Cô Đồng yên tâm," nhắc đến Đồng Ngôn, anh nở nụ cười rạng rỡ. "Tôi thích Ngôn Ngôn, thích em ấy lắm."
Với những gì đương có, ngài Yên không nhất thiết phải lá mặt lá trái vờ rằng mình thích thằng bé. Cô sẵn lòng tin tưởng anh.
Yên Hồi Nam báo một tiếng với Đồng Ngôn, trước khi lái xe đi: "Tôi có việc cần xử lý ở London vào cuối tháng này. Hẹn gặp em ở Edinburgh vào cuối tháng nhé."
Đồng Ngôn cầm hộp bánh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác rõ mình đã đang có hôn ước.
Hắn đứng trước cửa, làm một người bạn đời đủ tiêu chuẩn, trông theo xe Yên Hồi Nam.
Một con đường trải nhựa với những hàng quà chất đống kéo dài từ hiên đến tận phòng khách. Bác Tú men theo nó, bưng bát thuốc sắc ra cho Đồng Cẩn.
Cô sợ lạnh, nên ấm thuốc luôn túc trực khi tiết trời chuyển từ hạ sang thu.
Bác Tú đặt bát xuống, rồi bật thốt khi nhìn thấy hộp bánh mà Đồng Ngôn đang cầm: "Ôi, tiệm này nổi tiếng lắm, còn chảnh choẹ nữa cơ! Muốn ăn phải đặt trước đấy, thưa cậu. Đợt rồi ông già nhà bác định mua, đến hỏi mới biết, hoá ra người ta đặt chỗ trước hơn nửa tháng."
"Lâu vậy sao," Đồng Cẩn nhìn bát thuốc chằm chằm, lơ đãng nói.
Bác Tú tánh cởi mở, hỏi gì đáp nấy: "Phải quen biết mới mua được đấy, thưa cô."
Đồng Ngôn mở hộp ra. Mùi hoa quế ngào ngạt chen chúc với hương thuốc bắc bùng lên trong không gian một tấc vuông. Hắn đẩy nó tới trước mặt Đồng Cẩn, bảo bác Cầm cùng dùng thử và lấy một mẩu lên lầu.
Với vị thoang thoảng của hoa quế và mật ong, so với lớp kem phô mai đặc béo ngậy của các món tráng miệng phương Tây, bánh ngọt Á Đông những hàm súc và tinh tế là vậy.
Con điện thoại được giải phóng nằm im lìm trên bàn trà. Đồng Ngôn nghĩ, mỗi một hộp bánh cũng phải đặt trước nửa tháng, chẳng lẽ mới sáng ra ai đó đã đánh tiếng "đi cửa sau" vì mình ư?
Một loạt thông báo xếp lớp trên màn hình khoá, bao gồm cả cuộc gọi nhỡ của Uncle và Chị. Nhóm chat ba người đỏ choét với 99+, Hyman về và mang quà lưu niệm cho họ, hỏi Đồng Ngôn à khi nào cậu về thế, đặng tôi và Aisa còn ra nhà ga đón nữa.
Hắn trả lời, rồi nhìn thấy tin Yên Hồi Nam gửi hôm qua. Một câu hỏi chưa được hồi âm nằm lẻ loi trong giao diện trò chuyện.
Đồng Ngôn nhấp vào khung soạn thảo, tuy đã lỡ nhưng chưa bao giờ gọi là quá muộn: Rảnh.
Vẫn còn kha khá tin nhắn trong A Letter. Đồng Ngôn bấm Xoá, cụm thông báo phía dưới là những tin nhắn riêng hiếm thấy trên mạng Twitter.
Hắn nhướng mi. Twitter dùng để chia sẻ cuộc sống hàng ngày với Đồng Cẩn, ngoại trừ Aisa và Hyman, hắn chỉ theo dõi một vài nhà văn. Tin nhắn riêng này từ đâu đến?
Ra là cậu ta. Hắn nhìn chòng chọc giao diện, cùng cái tên dài ngoằng với hậu tố là "Funk".
Funk gửi, à không, spam vào hộp thư hắn.
Funk: Sao anh cho tôi tài khoản Twitter vậy? Tôi không thể cài chế độ riêng cho anh. Anh bấm theo dõi ban nhạc của tôi đi.
Funk: A, tôi hiểu rồi! Anh nghĩ tôi không có Twitter chứ gì! Đừng đùa, ban nhạc của tôi xịn lắm đấy!
Funk: Anh đang du học ở Anh à?
Funk: Anh đẹp giai ơi, trả lời tin nhắn tôi đi mà. Tôi có thể thêm WeChat của anh không? Tôi xin hứa sẽ không làm phiền anh đâu!
Funk: Chú đó là bạn của anh thật sao? Hoá ra anh thích tuýp người như vầy. Trông chú ta cũng rất gì và này nọ đấy...
Hừm, định nghĩa về làm phiền của cậu có vẻ hơi khác so với tôi nhỉ. Hắn thường chiếu lệ với quý cô cậu muốn ve vãn mình bằng tài khoản Twitter. Vì dù gây rối thế nào chăng nữa, hắn phớt lờ thì sau một thời gian ngắn họ cũng hậm hực bỏ đi.
Hắn thực sự không thiết tha gì với cái cậu tên Funk này.
Yên Hồi Nam gửi tin nhắn đến. Đó là một nhãn dán hình con thỏ với dấu chấm hỏi trên đầu.
Có lẽ vì đêm qua, vì hộp bánh hoa quế và vì hết thảy mọi chuyện, hắn hôm nay như nạp đầy năng lượng.
Sao nhỉ, có thể nói... cảm xúc là axit cacbonic trào ra từ chai soda, gói theo những tâm tư thầm kín khó mà nén giữ. Hắn không chặn Funk, còn nghiêm túc trả lời cho câu nghi vấn cuối cùng.
No taboos: Chú ấy là chồng sắp cưới của tôi.
Sau cú sốc bật ngửa đến từ phía bên kia điện thoại, Funk đã khôn ngoan mà bày tỏ rằng tôi thực sự chỉ muốn làm bạn với anh thôi, tôi cũng ở đây cam đoan rằng sẽ không làm phiền anh nữa cho đến khi chúng ta trao đổi WeChat với nhau.
Như ý nguyện của Funk, họ thêm WeChat.
Nhưng thêm hay không cũng vậy. Nhìn trang cá nhân trống huơ hoác, Funk hỏi: Anh cài chế độ cấm xem với tôi hả?
Xin lỗi chứ tôi không rảnh vậy. Nếu không phải Đồng Sĩ Hoa kiểm soát quá độ với hắn và Đồng Cẩn thì tài khoản Twitter này chưa chắc đã tồn tại.
Có tiếng vọng ra từ hành lang. Đồng Ngôn đứng bên ngoài ló đầu nhìn, khi cô đang định đóng cửa.
Cái nhìn này khiến họ nhớ đến kỳ nghỉ hè ba năm trước, một bước ngoặt lớn đối với họ, hoán đổi nhân sinh cho nhau, cũng là lần duy nhất cô mặc em trai đứng bên ngoài. Sàn gỗ lạnh, hành lang tối, vách cửa ngăn lòng, họ khóc trong cùng một thế giới. Họ khăng khít như khi còn trong bào thai của mẹ, cảm nhận được nỗi đau người kia đang mang.
Sự phản kháng ít ỏi kéo dài nội trong một đêm. Cô đã chọn cách thoả hiệp vào khi rạng đông.
Họ ngồi ru rú ngoài ban công và lên kế hoạch đăng ký tài khoản Twitter. Đó là một thế giới be bé, một chốn đào nguyên, chỉ dành cho họ và sẽ không bị Đồng Sĩ Hoa giám sát, mặc dầu nó vẫn rất bất công đối với cô.
Đồng Cẩn mở cửa. Cô luôn vậy, mở hết lòng mình với người thân yêu cách vô điều kiện. Cô hiến dâng trái tim dịu dàng của mình với thế giới đầy rẫy điêu ngoa.
Nhà họ Đồng nuôi dạy cô thành một vật tế. Song, Đồng Ngôn hy vọng cô sống vị kỷ hơn, không đi theo cuộc đời mà bậc cha chú đã sắp đặt. Hắn muốn cô đừng mải sống như quân Hậu trắng, phụ thuộc và phải cống hiến sinh mệnh cho Vua cả đời.
"Sao thế?" Cô nhẹ nhàng hỏi. Người cô thoang thoảng mùi thuốc bắc dìu dịu.
"Em sắp trở lại trường," Đồng Ngôn ôm tập thơ bước vào. "Chị đi Anh với em nhé?"
Hắn đã lắm lần hỏi cô, cũng đã lắm lần thất vọng. Nhưng hắn đinh ninh lần này sẽ khác. Hắn đang nắm trong tay một lợi thế, một lợi thế có thể khiến cô bung mình ra biển lớn. "Em đã đồng ý đính hôn với Yên Hồi Nam. Em có thể thuyết phục cha đừng can thiệp vào hôn nhân của chị. Chị còn muốn... sang Anh tìm người nọ không?"
Chú đang nói gì cơ, vừa thẳng đuột vừa trái với vị thế mình tới vậy. Đồng Ngôn ngơ ngác.
Trông anh lo lắng tợn. Đồng Ngôn dừng bước nắm tay anh ngay: "Chắc chắn sẽ tìm được mà," hắn chẳng biết hai má mình hồng thế nào, cũng chẳng biết trong mắt Yên Hồi Nam, mình là con thỏ nhỏ đang giơ hai chân trước mềm mụp quặp tay anh.
Hắn thì thầm: "Nếu không liên lạc được, chú cũng biết tôi sống ở đâu rồi đấy."
"Ồ," Yên Hồi Nam thủng thẳng nắm tay dẫn hắn đi. Anh cười nhẹ, "Nhỡ đâu em không có nhà?"
Đồng Ngôn cứ thế đi tót theo mạch suy nghĩ ấy. Hắn tự khai tuốt tuột về mình khi nghĩ đến tin nhắn bỏ ngỏ chưa đọc: "Vậy anh có thể đến trường tìm tôi, khoa Thương mại dễ tìm lắm. Giảng viên chủ nhiệm của tôi là..."
Yên Hồi Nam sững lại, hỏi: "Khoa Thương mại?"
Đồng Ngôn gật đầu. "Ừm," vào giây phút sống còn đó, chính vì danh tiếng của khoa Thương mại Đại học E mà Đồng Sĩ Hoa mới bằng lòng cho hắn ra nước ngoài.
"Tôi ngỡ em học khoa Văn," Yên Hồi Nam nhíu mày. Anh sực nhận ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ Đồng Ngôn chưa hề có ý đeo khuyên lại. Có vẻ...
Hắn giúp anh gạch bỏ đoạn "có vẻ" đó.
"Tôi thường đến học lỏm khoa Văn, cũng có mối quan hệ khá tốt với các giảng viên ở đó. Nếu không theo Thương mại thì Văn học chính là sự lựa chọn hàng đầu của tôi," mắt hắn ôm niềm khát khao nóng rẫy.
Yên Hồi Nam cười. "Có lẽ ở đó sẽ dễ tìm thấy em hơn," anh chợt nghĩ ra một ẩn dụ thú vị. Dựa vào sở thích của Đồng Ngôn, phỏng chừng không cần mồi nhử mà chỉ bằng "ôm cây" trước cổng khoa Văn cũng sẽ "đợi" được "thỏ".
Yên Hồi Nam đích thân lái xe đưa hắn về nhà.
Đồng Ngôn thắt dây an toàn, nghe anh hỏi: "Khi nào em về Anh?"
"Mai mốt," hắn đáp. "Sau Quốc Khánh cũng là lúc tôi bắt đầu học kỳ mới."
"Có cần tôi giúp em đặt chuyến bay thẳng đến Edinburgh không?"
Đồng Ngôn mím môi, nói rất khẽ: "Tôi muốn đến London và bắt LNER ở đó. Dọc đường còn có thể ngắm biển."
"Biển?" Do hôm rồi quyết định đột xuất nên Chang không đặt kịp vé máy bay, anh và y phải ngồi LNER sáu giờ đồng hồ, chặng đường đó chán hết chỗ nói. Họ khởi hành khi trời sáng choang và chẳng trông thấy một mẩu biển nào.
Đồng Ngôn gật gù, khi bắt gặp anh kinh ngạc. Hắn dựa vào ghế phụ và xoè tay ra đếm: "Liên hoan văn hoá nghệ thuật ở Princes Street Gardens, hoàng hôn ở đồi Calton và Harry Potter được sinh ra ở quán cafe Elephant. Đây là những địa điểm mà hướng dẫn viên sẽ giới thiệu cho chú. Họ cứ chăm chăm vào đích đến của chuyến tàu mà đã bỏ lỡ cảnh đẹp dọc đường. Chú biết không, có rất ít người biết bí mật LNER."
"Là gì vậy?" Yên Hồi Nam tò mò.
"Trên chuyến tàu đi Edinburgh, ta phải ngồi bên phải mới có thể nhìn thấy biển."
Đèn đỏ. Yên Hồi Nam dừng lại.
Ánh chiều tà len qua mặt kính hôn lên má Đồng Ngôn. Bờ mi hắn đỡ những rặng mây hồng nặng trĩu. Hắn tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ màu táo chín, đầy cám dỗ.
"Bây giờ chúng ta đã cùng chia sẻ một bí mật rồi."
Yên Hồi Nam choàng tỉnh giữa tiếng còi buốt óc. Đèn xanh. Và anh rất ít khi tự cắt đứt cuộc chuyện phiếm.
Dưới lớp vỏ "tĩnh", anh thấy được mình chật vật với hai cẳng tê rần, với động tác bẻ lái được thực hiện bởi trí nhớ cơ bắp. Phải đi khuất con phố này, anh mới đủ sẵn sàng nhìn thẳng vào ý đồ mình vừa nung nấu: Em đang quyến rũ mày đấy. Và mày nên hôn em ngay đi.
Dưới ánh mặt trời, Đồng Ngôn buồn ngủ díu mắt.
Yên Hồi Nam gấp gọn bao chật vật dưới lòng, khẽ bảo: "Ngủ một lát đi em."
"Hmm..." Hắn thiếp đi với cái đầu nghiêng dần về trái; và tỉnh lại là khi bác tài ở nhà đang giúp di chuyển đồ đạc.
Yên Hồi Nam tháo dây an toàn ra: "Về tới nhà rồi, bạn nhỏ."
Đồng Cẩn từ ngoài sân ra đón, hẳn nhiên cũng nhìn thấy cơ man là quà.
Đồng Ngôn giật mình: "Chú chuẩn bị từ hồi nào thế?" Thật ngại quá, khi món quà tôi tặng chú vỏn vẹn là tấm bưu thiếp và ly trà sữa - dù rằng chú đã khui nhưng so ra vẫn có vẻ hời hợt và xoàng xĩnh.
"Đây là lễ nghi phép tắc tôi phải tuân theo. Em chớ để trong lòng," Yên Hồi Nam đi sau hắn nửa bước. Anh giao trả người hoàn chỉnh cho Đồng Cẩn, như đưa bạn nhỏ về tay phụ huynh sau giờ học.
Lịch sự từ chối lời mời dùng bữa, anh xoa đầu Đồng Ngôn: "Trong cốp xe còn một hộp bánh, em mang theo vào nhà ăn cùng chị nhé."
Đoạn anh gật đầu, đưa ra lời giải thích muộn màng về chuyện ba năm trước khi Đồng Ngôn đi lấy bánh: "Cô Đồng, chuyện xảy ra ba năm trước là do cha tôi tự ý quyết định. Mãi đến giờ mới có cơ hội gặp mặt xin lỗi, là tôi sơ suất. Hy vọng nó không gây phiền toái gì đến cô."
Đồng Cẩn xua tay: "Chuyện đã qua. Mong ngài Yên đừng lo lắng." Là chị cả, cô không thể không nhắc. "Mong ngài sẽ đối xử thật tốt với thằng bé."
"Cô Đồng yên tâm," nhắc đến Đồng Ngôn, anh nở nụ cười rạng rỡ. "Tôi thích Ngôn Ngôn, thích em ấy lắm."
Với những gì đương có, ngài Yên không nhất thiết phải lá mặt lá trái vờ rằng mình thích thằng bé. Cô sẵn lòng tin tưởng anh.
Yên Hồi Nam báo một tiếng với Đồng Ngôn, trước khi lái xe đi: "Tôi có việc cần xử lý ở London vào cuối tháng này. Hẹn gặp em ở Edinburgh vào cuối tháng nhé."
Đồng Ngôn cầm hộp bánh. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác rõ mình đã đang có hôn ước.
Hắn đứng trước cửa, làm một người bạn đời đủ tiêu chuẩn, trông theo xe Yên Hồi Nam.
Một con đường trải nhựa với những hàng quà chất đống kéo dài từ hiên đến tận phòng khách. Bác Tú men theo nó, bưng bát thuốc sắc ra cho Đồng Cẩn.
Cô sợ lạnh, nên ấm thuốc luôn túc trực khi tiết trời chuyển từ hạ sang thu.
Bác Tú đặt bát xuống, rồi bật thốt khi nhìn thấy hộp bánh mà Đồng Ngôn đang cầm: "Ôi, tiệm này nổi tiếng lắm, còn chảnh choẹ nữa cơ! Muốn ăn phải đặt trước đấy, thưa cậu. Đợt rồi ông già nhà bác định mua, đến hỏi mới biết, hoá ra người ta đặt chỗ trước hơn nửa tháng."
"Lâu vậy sao," Đồng Cẩn nhìn bát thuốc chằm chằm, lơ đãng nói.
Bác Tú tánh cởi mở, hỏi gì đáp nấy: "Phải quen biết mới mua được đấy, thưa cô."
Đồng Ngôn mở hộp ra. Mùi hoa quế ngào ngạt chen chúc với hương thuốc bắc bùng lên trong không gian một tấc vuông. Hắn đẩy nó tới trước mặt Đồng Cẩn, bảo bác Cầm cùng dùng thử và lấy một mẩu lên lầu.
Với vị thoang thoảng của hoa quế và mật ong, so với lớp kem phô mai đặc béo ngậy của các món tráng miệng phương Tây, bánh ngọt Á Đông những hàm súc và tinh tế là vậy.
Con điện thoại được giải phóng nằm im lìm trên bàn trà. Đồng Ngôn nghĩ, mỗi một hộp bánh cũng phải đặt trước nửa tháng, chẳng lẽ mới sáng ra ai đó đã đánh tiếng "đi cửa sau" vì mình ư?
Một loạt thông báo xếp lớp trên màn hình khoá, bao gồm cả cuộc gọi nhỡ của Uncle và Chị. Nhóm chat ba người đỏ choét với 99+, Hyman về và mang quà lưu niệm cho họ, hỏi Đồng Ngôn à khi nào cậu về thế, đặng tôi và Aisa còn ra nhà ga đón nữa.
Hắn trả lời, rồi nhìn thấy tin Yên Hồi Nam gửi hôm qua. Một câu hỏi chưa được hồi âm nằm lẻ loi trong giao diện trò chuyện.
Đồng Ngôn nhấp vào khung soạn thảo, tuy đã lỡ nhưng chưa bao giờ gọi là quá muộn: Rảnh.
Vẫn còn kha khá tin nhắn trong A Letter. Đồng Ngôn bấm Xoá, cụm thông báo phía dưới là những tin nhắn riêng hiếm thấy trên mạng Twitter.
Hắn nhướng mi. Twitter dùng để chia sẻ cuộc sống hàng ngày với Đồng Cẩn, ngoại trừ Aisa và Hyman, hắn chỉ theo dõi một vài nhà văn. Tin nhắn riêng này từ đâu đến?
Ra là cậu ta. Hắn nhìn chòng chọc giao diện, cùng cái tên dài ngoằng với hậu tố là "Funk".
Funk gửi, à không, spam vào hộp thư hắn.
Funk: Sao anh cho tôi tài khoản Twitter vậy? Tôi không thể cài chế độ riêng cho anh. Anh bấm theo dõi ban nhạc của tôi đi.
Funk: A, tôi hiểu rồi! Anh nghĩ tôi không có Twitter chứ gì! Đừng đùa, ban nhạc của tôi xịn lắm đấy!
Funk: Anh đang du học ở Anh à?
Funk: Anh đẹp giai ơi, trả lời tin nhắn tôi đi mà. Tôi có thể thêm WeChat của anh không? Tôi xin hứa sẽ không làm phiền anh đâu!
Funk: Chú đó là bạn của anh thật sao? Hoá ra anh thích tuýp người như vầy. Trông chú ta cũng rất gì và này nọ đấy...
Hừm, định nghĩa về làm phiền của cậu có vẻ hơi khác so với tôi nhỉ. Hắn thường chiếu lệ với quý cô cậu muốn ve vãn mình bằng tài khoản Twitter. Vì dù gây rối thế nào chăng nữa, hắn phớt lờ thì sau một thời gian ngắn họ cũng hậm hực bỏ đi.
Hắn thực sự không thiết tha gì với cái cậu tên Funk này.
Yên Hồi Nam gửi tin nhắn đến. Đó là một nhãn dán hình con thỏ với dấu chấm hỏi trên đầu.
Có lẽ vì đêm qua, vì hộp bánh hoa quế và vì hết thảy mọi chuyện, hắn hôm nay như nạp đầy năng lượng.
Sao nhỉ, có thể nói... cảm xúc là axit cacbonic trào ra từ chai soda, gói theo những tâm tư thầm kín khó mà nén giữ. Hắn không chặn Funk, còn nghiêm túc trả lời cho câu nghi vấn cuối cùng.
No taboos: Chú ấy là chồng sắp cưới của tôi.
Sau cú sốc bật ngửa đến từ phía bên kia điện thoại, Funk đã khôn ngoan mà bày tỏ rằng tôi thực sự chỉ muốn làm bạn với anh thôi, tôi cũng ở đây cam đoan rằng sẽ không làm phiền anh nữa cho đến khi chúng ta trao đổi WeChat với nhau.
Như ý nguyện của Funk, họ thêm WeChat.
Nhưng thêm hay không cũng vậy. Nhìn trang cá nhân trống huơ hoác, Funk hỏi: Anh cài chế độ cấm xem với tôi hả?
Xin lỗi chứ tôi không rảnh vậy. Nếu không phải Đồng Sĩ Hoa kiểm soát quá độ với hắn và Đồng Cẩn thì tài khoản Twitter này chưa chắc đã tồn tại.
Có tiếng vọng ra từ hành lang. Đồng Ngôn đứng bên ngoài ló đầu nhìn, khi cô đang định đóng cửa.
Cái nhìn này khiến họ nhớ đến kỳ nghỉ hè ba năm trước, một bước ngoặt lớn đối với họ, hoán đổi nhân sinh cho nhau, cũng là lần duy nhất cô mặc em trai đứng bên ngoài. Sàn gỗ lạnh, hành lang tối, vách cửa ngăn lòng, họ khóc trong cùng một thế giới. Họ khăng khít như khi còn trong bào thai của mẹ, cảm nhận được nỗi đau người kia đang mang.
Sự phản kháng ít ỏi kéo dài nội trong một đêm. Cô đã chọn cách thoả hiệp vào khi rạng đông.
Họ ngồi ru rú ngoài ban công và lên kế hoạch đăng ký tài khoản Twitter. Đó là một thế giới be bé, một chốn đào nguyên, chỉ dành cho họ và sẽ không bị Đồng Sĩ Hoa giám sát, mặc dầu nó vẫn rất bất công đối với cô.
Đồng Cẩn mở cửa. Cô luôn vậy, mở hết lòng mình với người thân yêu cách vô điều kiện. Cô hiến dâng trái tim dịu dàng của mình với thế giới đầy rẫy điêu ngoa.
Nhà họ Đồng nuôi dạy cô thành một vật tế. Song, Đồng Ngôn hy vọng cô sống vị kỷ hơn, không đi theo cuộc đời mà bậc cha chú đã sắp đặt. Hắn muốn cô đừng mải sống như quân Hậu trắng, phụ thuộc và phải cống hiến sinh mệnh cho Vua cả đời.
"Sao thế?" Cô nhẹ nhàng hỏi. Người cô thoang thoảng mùi thuốc bắc dìu dịu.
"Em sắp trở lại trường," Đồng Ngôn ôm tập thơ bước vào. "Chị đi Anh với em nhé?"
Hắn đã lắm lần hỏi cô, cũng đã lắm lần thất vọng. Nhưng hắn đinh ninh lần này sẽ khác. Hắn đang nắm trong tay một lợi thế, một lợi thế có thể khiến cô bung mình ra biển lớn. "Em đã đồng ý đính hôn với Yên Hồi Nam. Em có thể thuyết phục cha đừng can thiệp vào hôn nhân của chị. Chị còn muốn... sang Anh tìm người nọ không?"