Chương 18
18. Phong cảnh dọc đường
Ba năm trước, Đồng Cẩn đem lòng thích một người.
Dù rất ủng hộ cô giữ bí mật nhưng hắn vẫn biết in ít về nó. Như họ đã quen nhau nhiều năm, tâm sự đủ thứ, còn hẹn ước ở Anh trong chuyến du học sắp tới. Có điều hắn phá hỏng nó rồi. Ít nhất đó là những gì hắn nghĩ trong ba năm qua. Hắn nỗ lực đấu tranh cho mình nên người cuối cùng ra nước ngoài là hắn.
Bao suy sụp của Đồng Cẩn kéo dài vỏn vẹn một đêm. Cô còn an ủi ngược lại cho hắn vơi đi mặc cảm. Mà khốn nỗi hắn biết, trong thâm tâm hắn biết rằng liên lạc giữa chị và người nọ cũng mất dần đi sau đó.
Một lời hẹn ước không thành. Một đại dương nghìn trùng ngăn cách. Thứ hắn hy sinh chính là tình yêu chưa nảy mầm của chị. Hắn cực tin vào chủ nghĩa lãng mạn. Hắn tin rằng thời gian và ngay cả thế tục cũng không thể cưỡng lại được chân ái. Hắn từng không hiểu tại sao Đồng Cẩn đơn phương cắt đứt liên lạc với người nọ trong ba năm qua.
Hắn không hiểu, cho đến đêm hắn trở về.
Một hợp đồng hôn nhân có hiệu lực bất cứ lúc nào đã xáo trộn cuộc đời cô. Ba năm, nỗi bất an dai dẳng trong ba năm làm xói mòi những nghị lực và niềm tin vào tình yêu mà cô hằng theo đuổi.
Đồng Cẩn lắc đầu, cười: "Anh ấy đã không liên lạc với chị nửa năm rồi, có lẽ không còn ở Anh nữa."
Vậy chị còn thích anh ta không. Đồng Ngôn mím môi. Hắn và Yên Hồi Nam quá đáng thật, lãng phí mất ba năm đẹp nhất của Đồng Cẩn.
Nhận ra lòng hắn chùng xuống, Đồng Cẩn như thường lệ viện cớ: "Đang chuyển mùa, nửa tháng này chị phải uống thuốc thường xuyên, đi cùng em cũng không tiện."
Hắn không muốn ép cô. Đồng Cẩn gần như cứng đầu mà tránh né trong chuyện này.
Hắn thấy giữa mình và Đồng Sĩ Hoa chẳng khác gì nhau. Họ, đàn ông trong cái gia đình này, nợ phụ nữ quá nhiều. Họ hút đi trái tim trinh nguyên của cô, bòn rút giá trị cô, và trả giá từ từ bắt đầu bằng mạng sống của mẹ. Cuộc đời này buộc hắn phải chấp nhận số phận thế.
Nghiệt ngã là hắn không kế thừa sự thờ ơ của cha. Lương tâm hắn luôn chịu giày vò bởi tư tưởng gia trưởng.
Hắn cạy miếng băng dán. Chất liệu thô ráp làm hắn nhớ đến Yên Hồi Nam, nhớ mình phải giữ bình tĩnh.
Đồng Ngôn mở tập thơ đến trang được đánh dấu bằng phiến lá. Đoạn đầu bài thơ nói:
Tôi bướng bỉnh nghĩ rằng mình phải sống xa một thời gian
Nếu tôi biến mất, ngựa kia sẽ theo mùi đến với tôi
Tôi đã cho phép mình được sống như thế đến cuối đời
Người ta chỉ thấy những gì muốn thấy, nghe những gì muốn nghe, tin những gì muốn là sự thật. Ngôn từ cũng vậy.
Họ cùng nhau đọc tập thơ này trong kỳ nghỉ hè ba năm trước. Đồng Ngôn, kẻ đang hào hứng với kế hoạch đào tẩu, đã "nhìn thấy" câu đầu tiên trong đoạn đầu bài thơ; ý nghĩ nổi loạn được củng cố, hắn sống với kế hoạch vô tiền khoáng hậu của mình. Đồng Cẩn lại "nhìn" dòng thứ ba; để rồi cô tiếp tục sống với từng lần sắp đặt, chấp nhận dâng hiến và sự bất công, chấp nhận sống gần với thế giới bên ngoài thay vì gần lại với chính bên trong mình.
Họ chưa từng nhìn đến cuối bài thơ. Họ đã hiểu sai thông điệp mà tác giả truyền tải. Trang thơ này là vết sẹo họ che đậy suốt ba năm và chưa một lần dám giở lại.
Cô cúi đầu, dừng mắt ở đoạn cuối:
Hãy nắm giữ vùng thời gian tươi đẹp nhất
Tôi biết mình đi xa, sẽ có lúc trở về
Để được sống gần lại với chính tôi hơn.
Hắn nói, thận trọng tìm từ: "Chị à, có lẽ người đó vẫn đang chờ chị."
Cô chống tay lên mặt bàn. Trang thơ hằn vết năm tháng.
Nắng chiều vàng ruộm lay tấm màn mỏng.
Đồng Sĩ Hoa quả thật không về. Chú Lưu cũng đến nhà xưởng, bác tài là người đưa hắn ra sân bay.
Đồng Cẩn vẫn chẳng nêu cái nhìn của mình về chuyến sang Anh cùng hắn. Hai ngày nay cô rất thường ngẩn ngơ, nhốt mình trong phòng. Một hôm nọ khi đi trả sách, hắn nhìn thấy những lá thư chất đống bừa bộn trên bàn. Hắn biết, rằng có điều gì trong cô đã thay đổi.
Về có mỗi một túi, khi đi cơ man là vali lớn nhỏ. Vừa có nước xốt gia truyền của bác Tú, vừa có một ít thực phẩm khô được hút chân không mà chẳng ở đâu mua được.
Đồng Ngôn chụp một tấm gửi vào nhóm ba người trước khi ký gửi, Aisa và Hyman đang ngủ nên chưa hồi âm ngay. Hắn cũng gửi một tin cho Yên Hồi Nam, người đang đi công tác, sau nhiều bận đắn đo: Tôi về trường đây.
Chuyến bay đường dài trong cabin tối đèn, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ngáy khe khẽ. Hắn ngủ không được bèn giở cuốn tự truyện của một nhà văn ra đọc. Anh ta kể lại những trải nghiệm thú vị trong chuyến nghỉ phép của mình, lối viết hài hước đã vơi đi ít nhiều sự chán ngán khi bay đường dài.
Đến London là bốn giờ chiều. Mặt trời bên đây lười nhác, giờ ở quốc nội hẳn phải sáng rồi.
Đồng Ngôn mở điện thoại nhắn một tin cho chị, em đến rồi, khi vừa lên xe trung chuyển. Aisa và Hyman đang thi nhau spam Chinese food muôn năm. Yên Hồi Nam hỏi thăm, và nói thứ lỗi vì tôi không thể tiễn em ra sân bay.
Hắn mới rời Anh chừng tuần lễ, ấy mà ngoài gia đình và bạn bè, trong đời hắn xuất hiện thêm một người cần báo đã tới đã về. Quả kỳ diệu.
Dòng người chuyển từ da vàng sang da trắng ở ga đến. Hắn có một thoáng lạc lõng. Hắn thực sự không muốn nghĩ đến những khác biệt. Có một câu trong sách hắn vừa đọc nói thế này, "I want nothing to do with spirit", hắn quyết định theo đuổi loại dí dỏm ấy.
Hắn thả vali sang một bên. Cậu bé tóc vàng đang ngấu nghiến bánh sừng bò cuống cuồng gọi lại khi thấy hắn dợm bước. Mẹ cậu đang hối hả với con điện thoại trong tay.
Cậu lắc lư cái chân: "Anh đừng đặt vali ở đấy, kẻo ai trộm mất."
Đồng Ngôn cười, nhún vai: "Just food."
Dù tỏ ý bất cần nhưng đi được vài bước hắn đã ngoái đầu nhìn lại, cậu bé trượt khỏi ghế và đứng gác cạnh chiếc vali chỉ thấp hơn mình vài xen-ti. Cậu vận cái áo khoác màu xanh sẫm có cổ màu biển, là "trinh sát viên thời vụ" cho hắn.
Đồng Ngôn ở cửa hàng tiện lợi mua hộp sữa và gói thuốc. Hắn đứng trước quầy tính tiền và thấy hộp bật lửa màu kẹo, bốn màu, nhưng không có vàng tươi. Hắn chọn chiếc xanh nước biển, rất gần với nước xăm của hắn.
Cậu bé trở lại chỗ ngoảnh mặt đi, khi thấy hắn ra khỏi cửa hàng.
Bánh sừng bò còn lại một nửa. Bàn tay dính dầu mỡ bóng nhẫy. Hắn mở nắp sữa đưa cho cậu bé thay cho lời cảm ơn vì đã trông hộ vali.
Cậu bé nhìn mẹ, tự hỏi liệu con có nên nhận không.
Người phụ nữ gật đầu, vẻ biết ơn. Cô ta mau chóng trở lại với guồng quay công việc bên kia điện thoại.
Nhóc này, em khát rồi nhỉ. Hắn biết, vì hắn cũng từng như vậy hàng tá lần. Hắn không bao giờ gặp được người thứ hai đưa sữa cho mình nữa. Yên Hồi Nam đã là đầu tiên và duy nhất của hắn.
Tàu sắp đến, hắn ở sân ga gọi một cú cho Hyman. Aisa gào vào loa điện thoại chờ đó chờ đó, để tôi lái xe tới đón cậu.
Đồng Ngôn rít hơi thuốc dài. Mùi bạc hà mát lạnh làm vực dậy tinh thần. Hắn cười cười nói nói với hai người bạn mình.
Gió lên, hắn nghiêng đầu. Cô gái người Anh đứng ở hướng gió nhăn mũi, đôi mắt màu lam nhìn hắn chằm chằm. Đồng Ngôn nói xin lỗi, xua khói cho cô. Và để lời xin lỗi có thành ý hơn, hắn giúp cô xách vali lên tàu trước khi về chỗ.
Hắn bắt được ngọn lửa trong mắt cô. Dầu gì Aisa, cô nàng người Anh đỏng đảnh này, đã nói yêu hắn suốt những ba năm liền.
Không lâu sau khi tàu khởi hành, cô gái người Anh nọ cầm điện thoại đến tìm hắn. Cô xuống tàu ở York và ra chiều thất vọng khi biết Đồng Ngôn đến Edinburgh. Ngọn lửa màu lam nóng bỏng, đại biểu cho tính cởi mở của người dân phương Tây. Cô bảo nếu anh sẵn lòng, tôi có thể bù vé đến Edinburgh vì một đêm cuồng nhiệt của chúng ta.
Họ thẳng thắn thừa nhận về cái ham muốn tình dục. Họ chưa từng và cũng không hề có ý định chối bỏ nó. Chủ nghĩa nhân văn mà họ thấm nhuần khuyến khích họ dũng cảm theo đuổi tình yêu và dựa trên sự tự do tuyệt đối. Đối với họ, tình yêu là phải ham muốn thể xác của nhau; và bắt đầu của tình yêu không gì khác là những cuộc tao ngộ bất ngờ, đôi bên chẳng cần chịu trách nhiệm.
Nhưng tự do của Đồng Ngôn nằm ở đầu bên kia thang đo.
Hắn khát khao chủ nghĩa tự do thuần tuý; và tin rằng tình yêu nằm trên ván cờ với phe còn lại là ý chí tự do. Những tư tưởng phương Đông bám rễ trong phần còn lại mách rằng nếu gật đầu thì chẳng khác nào mày bất trung với lời hứa ước.
Hắn cười nhẹ, từ chối cô một cách uyển chuyển: "Đôi mắt em rất đẹp, tôi mong sẽ có một chàng trai khác hết lòng quý mến nó."
Đó là sự lãng mạn của Đồng Ngôn.
Cô cười, không thấy đâu vẻ khó chịu: "Đôi mắt anh cũng đẹp lắm, rất trong rất sáng. Không biết phải là người như thế nào mới được nó hết lòng quý mến đây."
Hắn nhớ đến đôi mắt của Yên Hồi Nam. Anh ít khi gạt bỏ những cảm xúc trần trụi trong mắt. Nó nhắc hắn nhớ tới động vật họ mèo với khả năng săn mồi đỉnh cao, khiến hắn lắm lúc e dè và cảnh giác. Nhưng Yên Hồi Nam chẳng làm gì. Dưới cái nhìn đó, anh vẫn giữ phong thái quân tử và sự khắc kỷ của con người Á Đông, làm hắn đôi khi hổ thẹn vì đã suy bụng ta ra bụng người.
Hắn không hiểu hết được Yên Hồi Nam. Nhưng hắn mê đắm cảm giác bí ẩn và mập mờ giữa họ.
Hoàng hôn đến, đoàn tàu chạy dọc bờ biển. Mặt trời mấp mé ngay mực nước, đổ thuốc nhuộm màu vỏ quýt lên đại dương. Biển trong lành bao la êm ả.
Những người ngồi ghế bên phải gác lại công việc dở dang trên tay để mà ngắm nhìn cho trọn lễ vật thiên nhiên ban tặng này.
Đồng Ngôn bật camera lên, chụp vài tấm phong cảnh dọc đường. Mặt trời lặn sâu và toàn bộ bức ảnh mang màu sắc phong phú như những bức Phù thế(1).
(1) Phù thế, hay tranh ukiyo-e, là một loại tranh được lưu truyền trên khắp Nhật Bản từ giữa thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20, chủ đề xoay quanh đời sống sinh hoạt của con người đương thời cũng như những câu chuyện, sự vật, phong cảnh mà họ "tai nghe mắt thấy".
Hắn không nên giấu riêng cho mình vùng biển này. Hắn đã chia sẻ bí mật đó với anh mà.
Đồng Ngôn nhấp vào WeChat, đăng bức ảnh lên trang cá nhân phủ bụi của mình. Đó chỉ là một bức phong cảnh không hơn không kém, Đồng Sĩ Hoa có thấy cũng chẳng nói được gì.
Hắn hồi hộp bấm đăng và... hắn lại lo nữa rồi.
Đồng Ngôn cầm con bật lửa xanh biển lên. Bật rồi tắt, tắt rồi bật, hắn lặp lại ti tỉ lần. Hắn biết quốc nội đã khuya, Yên Hồi Nam hẳn đã ngủ.
Điện thoại rung. Hắn lật đật mở màn hình lên.
Funk: Tôi biết lắm mà. Anh đặt chế độ ẩn cho mình tôi đúng không!
Đồng Ngôn chiếu lệ với cậu bằng một nhãn dán cảm xúc. Hắn trở lại giao diện chính, và phát hiện chấm đỏ thông báo có tin nhắn mới vẫn còn nguyên.
Lại Funk nữa ư. Hắn thở ra bấm vào hộp thoại, cái tên chễm chệ ngay đầu đã thay bằng...
Uncle: Quả thật rất đẹp.
Biển hay gì khác đây. Đồng Ngôn cắn môi, trả lời: Cái gì 'quả thật rất đẹp' cơ?
Uncle: Bí mật của tôi và em.
Ngọn lửa màu cam tắt phụt. Mặt trời lặn hẳn rồi.
Biển lùi lại, Đồng Ngôn dành năm giờ nghĩ về Yên Hồi Nam.
Lời tác giả:
"Tôi bướng bỉnh nghĩ rằng mình phải sống xa một thời gian
Nếu tôi biến mất, ngựa kia sẽ theo mùi đến với tôi
Tôi đã cho phép mình được sống như thế đến cuối đời
Hãy nắm giữ vùng thời gian tươi đẹp nhất
Tôi biết mình đi xa, sẽ có lúc trở về
Để được sống gần lại với chính tôi hơn."
- trích trong Thế giới ngả nghiêng của Dư Tú Hoa.
"I want nothing to do with spirit", trích trong A Guest at the Spa (1924) của Hermann Hesse.
Ba năm trước, Đồng Cẩn đem lòng thích một người.
Dù rất ủng hộ cô giữ bí mật nhưng hắn vẫn biết in ít về nó. Như họ đã quen nhau nhiều năm, tâm sự đủ thứ, còn hẹn ước ở Anh trong chuyến du học sắp tới. Có điều hắn phá hỏng nó rồi. Ít nhất đó là những gì hắn nghĩ trong ba năm qua. Hắn nỗ lực đấu tranh cho mình nên người cuối cùng ra nước ngoài là hắn.
Bao suy sụp của Đồng Cẩn kéo dài vỏn vẹn một đêm. Cô còn an ủi ngược lại cho hắn vơi đi mặc cảm. Mà khốn nỗi hắn biết, trong thâm tâm hắn biết rằng liên lạc giữa chị và người nọ cũng mất dần đi sau đó.
Một lời hẹn ước không thành. Một đại dương nghìn trùng ngăn cách. Thứ hắn hy sinh chính là tình yêu chưa nảy mầm của chị. Hắn cực tin vào chủ nghĩa lãng mạn. Hắn tin rằng thời gian và ngay cả thế tục cũng không thể cưỡng lại được chân ái. Hắn từng không hiểu tại sao Đồng Cẩn đơn phương cắt đứt liên lạc với người nọ trong ba năm qua.
Hắn không hiểu, cho đến đêm hắn trở về.
Một hợp đồng hôn nhân có hiệu lực bất cứ lúc nào đã xáo trộn cuộc đời cô. Ba năm, nỗi bất an dai dẳng trong ba năm làm xói mòi những nghị lực và niềm tin vào tình yêu mà cô hằng theo đuổi.
Đồng Cẩn lắc đầu, cười: "Anh ấy đã không liên lạc với chị nửa năm rồi, có lẽ không còn ở Anh nữa."
Vậy chị còn thích anh ta không. Đồng Ngôn mím môi. Hắn và Yên Hồi Nam quá đáng thật, lãng phí mất ba năm đẹp nhất của Đồng Cẩn.
Nhận ra lòng hắn chùng xuống, Đồng Cẩn như thường lệ viện cớ: "Đang chuyển mùa, nửa tháng này chị phải uống thuốc thường xuyên, đi cùng em cũng không tiện."
Hắn không muốn ép cô. Đồng Cẩn gần như cứng đầu mà tránh né trong chuyện này.
Hắn thấy giữa mình và Đồng Sĩ Hoa chẳng khác gì nhau. Họ, đàn ông trong cái gia đình này, nợ phụ nữ quá nhiều. Họ hút đi trái tim trinh nguyên của cô, bòn rút giá trị cô, và trả giá từ từ bắt đầu bằng mạng sống của mẹ. Cuộc đời này buộc hắn phải chấp nhận số phận thế.
Nghiệt ngã là hắn không kế thừa sự thờ ơ của cha. Lương tâm hắn luôn chịu giày vò bởi tư tưởng gia trưởng.
Hắn cạy miếng băng dán. Chất liệu thô ráp làm hắn nhớ đến Yên Hồi Nam, nhớ mình phải giữ bình tĩnh.
Đồng Ngôn mở tập thơ đến trang được đánh dấu bằng phiến lá. Đoạn đầu bài thơ nói:
Tôi bướng bỉnh nghĩ rằng mình phải sống xa một thời gian
Nếu tôi biến mất, ngựa kia sẽ theo mùi đến với tôi
Tôi đã cho phép mình được sống như thế đến cuối đời
Người ta chỉ thấy những gì muốn thấy, nghe những gì muốn nghe, tin những gì muốn là sự thật. Ngôn từ cũng vậy.
Họ cùng nhau đọc tập thơ này trong kỳ nghỉ hè ba năm trước. Đồng Ngôn, kẻ đang hào hứng với kế hoạch đào tẩu, đã "nhìn thấy" câu đầu tiên trong đoạn đầu bài thơ; ý nghĩ nổi loạn được củng cố, hắn sống với kế hoạch vô tiền khoáng hậu của mình. Đồng Cẩn lại "nhìn" dòng thứ ba; để rồi cô tiếp tục sống với từng lần sắp đặt, chấp nhận dâng hiến và sự bất công, chấp nhận sống gần với thế giới bên ngoài thay vì gần lại với chính bên trong mình.
Họ chưa từng nhìn đến cuối bài thơ. Họ đã hiểu sai thông điệp mà tác giả truyền tải. Trang thơ này là vết sẹo họ che đậy suốt ba năm và chưa một lần dám giở lại.
Cô cúi đầu, dừng mắt ở đoạn cuối:
Hãy nắm giữ vùng thời gian tươi đẹp nhất
Tôi biết mình đi xa, sẽ có lúc trở về
Để được sống gần lại với chính tôi hơn.
Hắn nói, thận trọng tìm từ: "Chị à, có lẽ người đó vẫn đang chờ chị."
Cô chống tay lên mặt bàn. Trang thơ hằn vết năm tháng.
Nắng chiều vàng ruộm lay tấm màn mỏng.
Đồng Sĩ Hoa quả thật không về. Chú Lưu cũng đến nhà xưởng, bác tài là người đưa hắn ra sân bay.
Đồng Cẩn vẫn chẳng nêu cái nhìn của mình về chuyến sang Anh cùng hắn. Hai ngày nay cô rất thường ngẩn ngơ, nhốt mình trong phòng. Một hôm nọ khi đi trả sách, hắn nhìn thấy những lá thư chất đống bừa bộn trên bàn. Hắn biết, rằng có điều gì trong cô đã thay đổi.
Về có mỗi một túi, khi đi cơ man là vali lớn nhỏ. Vừa có nước xốt gia truyền của bác Tú, vừa có một ít thực phẩm khô được hút chân không mà chẳng ở đâu mua được.
Đồng Ngôn chụp một tấm gửi vào nhóm ba người trước khi ký gửi, Aisa và Hyman đang ngủ nên chưa hồi âm ngay. Hắn cũng gửi một tin cho Yên Hồi Nam, người đang đi công tác, sau nhiều bận đắn đo: Tôi về trường đây.
Chuyến bay đường dài trong cabin tối đèn, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ngáy khe khẽ. Hắn ngủ không được bèn giở cuốn tự truyện của một nhà văn ra đọc. Anh ta kể lại những trải nghiệm thú vị trong chuyến nghỉ phép của mình, lối viết hài hước đã vơi đi ít nhiều sự chán ngán khi bay đường dài.
Đến London là bốn giờ chiều. Mặt trời bên đây lười nhác, giờ ở quốc nội hẳn phải sáng rồi.
Đồng Ngôn mở điện thoại nhắn một tin cho chị, em đến rồi, khi vừa lên xe trung chuyển. Aisa và Hyman đang thi nhau spam Chinese food muôn năm. Yên Hồi Nam hỏi thăm, và nói thứ lỗi vì tôi không thể tiễn em ra sân bay.
Hắn mới rời Anh chừng tuần lễ, ấy mà ngoài gia đình và bạn bè, trong đời hắn xuất hiện thêm một người cần báo đã tới đã về. Quả kỳ diệu.
Dòng người chuyển từ da vàng sang da trắng ở ga đến. Hắn có một thoáng lạc lõng. Hắn thực sự không muốn nghĩ đến những khác biệt. Có một câu trong sách hắn vừa đọc nói thế này, "I want nothing to do with spirit", hắn quyết định theo đuổi loại dí dỏm ấy.
Hắn thả vali sang một bên. Cậu bé tóc vàng đang ngấu nghiến bánh sừng bò cuống cuồng gọi lại khi thấy hắn dợm bước. Mẹ cậu đang hối hả với con điện thoại trong tay.
Cậu lắc lư cái chân: "Anh đừng đặt vali ở đấy, kẻo ai trộm mất."
Đồng Ngôn cười, nhún vai: "Just food."
Dù tỏ ý bất cần nhưng đi được vài bước hắn đã ngoái đầu nhìn lại, cậu bé trượt khỏi ghế và đứng gác cạnh chiếc vali chỉ thấp hơn mình vài xen-ti. Cậu vận cái áo khoác màu xanh sẫm có cổ màu biển, là "trinh sát viên thời vụ" cho hắn.
Đồng Ngôn ở cửa hàng tiện lợi mua hộp sữa và gói thuốc. Hắn đứng trước quầy tính tiền và thấy hộp bật lửa màu kẹo, bốn màu, nhưng không có vàng tươi. Hắn chọn chiếc xanh nước biển, rất gần với nước xăm của hắn.
Cậu bé trở lại chỗ ngoảnh mặt đi, khi thấy hắn ra khỏi cửa hàng.
Bánh sừng bò còn lại một nửa. Bàn tay dính dầu mỡ bóng nhẫy. Hắn mở nắp sữa đưa cho cậu bé thay cho lời cảm ơn vì đã trông hộ vali.
Cậu bé nhìn mẹ, tự hỏi liệu con có nên nhận không.
Người phụ nữ gật đầu, vẻ biết ơn. Cô ta mau chóng trở lại với guồng quay công việc bên kia điện thoại.
Nhóc này, em khát rồi nhỉ. Hắn biết, vì hắn cũng từng như vậy hàng tá lần. Hắn không bao giờ gặp được người thứ hai đưa sữa cho mình nữa. Yên Hồi Nam đã là đầu tiên và duy nhất của hắn.
Tàu sắp đến, hắn ở sân ga gọi một cú cho Hyman. Aisa gào vào loa điện thoại chờ đó chờ đó, để tôi lái xe tới đón cậu.
Đồng Ngôn rít hơi thuốc dài. Mùi bạc hà mát lạnh làm vực dậy tinh thần. Hắn cười cười nói nói với hai người bạn mình.
Gió lên, hắn nghiêng đầu. Cô gái người Anh đứng ở hướng gió nhăn mũi, đôi mắt màu lam nhìn hắn chằm chằm. Đồng Ngôn nói xin lỗi, xua khói cho cô. Và để lời xin lỗi có thành ý hơn, hắn giúp cô xách vali lên tàu trước khi về chỗ.
Hắn bắt được ngọn lửa trong mắt cô. Dầu gì Aisa, cô nàng người Anh đỏng đảnh này, đã nói yêu hắn suốt những ba năm liền.
Không lâu sau khi tàu khởi hành, cô gái người Anh nọ cầm điện thoại đến tìm hắn. Cô xuống tàu ở York và ra chiều thất vọng khi biết Đồng Ngôn đến Edinburgh. Ngọn lửa màu lam nóng bỏng, đại biểu cho tính cởi mở của người dân phương Tây. Cô bảo nếu anh sẵn lòng, tôi có thể bù vé đến Edinburgh vì một đêm cuồng nhiệt của chúng ta.
Họ thẳng thắn thừa nhận về cái ham muốn tình dục. Họ chưa từng và cũng không hề có ý định chối bỏ nó. Chủ nghĩa nhân văn mà họ thấm nhuần khuyến khích họ dũng cảm theo đuổi tình yêu và dựa trên sự tự do tuyệt đối. Đối với họ, tình yêu là phải ham muốn thể xác của nhau; và bắt đầu của tình yêu không gì khác là những cuộc tao ngộ bất ngờ, đôi bên chẳng cần chịu trách nhiệm.
Nhưng tự do của Đồng Ngôn nằm ở đầu bên kia thang đo.
Hắn khát khao chủ nghĩa tự do thuần tuý; và tin rằng tình yêu nằm trên ván cờ với phe còn lại là ý chí tự do. Những tư tưởng phương Đông bám rễ trong phần còn lại mách rằng nếu gật đầu thì chẳng khác nào mày bất trung với lời hứa ước.
Hắn cười nhẹ, từ chối cô một cách uyển chuyển: "Đôi mắt em rất đẹp, tôi mong sẽ có một chàng trai khác hết lòng quý mến nó."
Đó là sự lãng mạn của Đồng Ngôn.
Cô cười, không thấy đâu vẻ khó chịu: "Đôi mắt anh cũng đẹp lắm, rất trong rất sáng. Không biết phải là người như thế nào mới được nó hết lòng quý mến đây."
Hắn nhớ đến đôi mắt của Yên Hồi Nam. Anh ít khi gạt bỏ những cảm xúc trần trụi trong mắt. Nó nhắc hắn nhớ tới động vật họ mèo với khả năng săn mồi đỉnh cao, khiến hắn lắm lúc e dè và cảnh giác. Nhưng Yên Hồi Nam chẳng làm gì. Dưới cái nhìn đó, anh vẫn giữ phong thái quân tử và sự khắc kỷ của con người Á Đông, làm hắn đôi khi hổ thẹn vì đã suy bụng ta ra bụng người.
Hắn không hiểu hết được Yên Hồi Nam. Nhưng hắn mê đắm cảm giác bí ẩn và mập mờ giữa họ.
Hoàng hôn đến, đoàn tàu chạy dọc bờ biển. Mặt trời mấp mé ngay mực nước, đổ thuốc nhuộm màu vỏ quýt lên đại dương. Biển trong lành bao la êm ả.
Những người ngồi ghế bên phải gác lại công việc dở dang trên tay để mà ngắm nhìn cho trọn lễ vật thiên nhiên ban tặng này.
Đồng Ngôn bật camera lên, chụp vài tấm phong cảnh dọc đường. Mặt trời lặn sâu và toàn bộ bức ảnh mang màu sắc phong phú như những bức Phù thế(1).
(1) Phù thế, hay tranh ukiyo-e, là một loại tranh được lưu truyền trên khắp Nhật Bản từ giữa thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20, chủ đề xoay quanh đời sống sinh hoạt của con người đương thời cũng như những câu chuyện, sự vật, phong cảnh mà họ "tai nghe mắt thấy".
Hắn không nên giấu riêng cho mình vùng biển này. Hắn đã chia sẻ bí mật đó với anh mà.
Đồng Ngôn nhấp vào WeChat, đăng bức ảnh lên trang cá nhân phủ bụi của mình. Đó chỉ là một bức phong cảnh không hơn không kém, Đồng Sĩ Hoa có thấy cũng chẳng nói được gì.
Hắn hồi hộp bấm đăng và... hắn lại lo nữa rồi.
Đồng Ngôn cầm con bật lửa xanh biển lên. Bật rồi tắt, tắt rồi bật, hắn lặp lại ti tỉ lần. Hắn biết quốc nội đã khuya, Yên Hồi Nam hẳn đã ngủ.
Điện thoại rung. Hắn lật đật mở màn hình lên.
Funk: Tôi biết lắm mà. Anh đặt chế độ ẩn cho mình tôi đúng không!
Đồng Ngôn chiếu lệ với cậu bằng một nhãn dán cảm xúc. Hắn trở lại giao diện chính, và phát hiện chấm đỏ thông báo có tin nhắn mới vẫn còn nguyên.
Lại Funk nữa ư. Hắn thở ra bấm vào hộp thoại, cái tên chễm chệ ngay đầu đã thay bằng...
Uncle: Quả thật rất đẹp.
Biển hay gì khác đây. Đồng Ngôn cắn môi, trả lời: Cái gì 'quả thật rất đẹp' cơ?
Uncle: Bí mật của tôi và em.
Ngọn lửa màu cam tắt phụt. Mặt trời lặn hẳn rồi.
Biển lùi lại, Đồng Ngôn dành năm giờ nghĩ về Yên Hồi Nam.
Lời tác giả:
"Tôi bướng bỉnh nghĩ rằng mình phải sống xa một thời gian
Nếu tôi biến mất, ngựa kia sẽ theo mùi đến với tôi
Tôi đã cho phép mình được sống như thế đến cuối đời
Hãy nắm giữ vùng thời gian tươi đẹp nhất
Tôi biết mình đi xa, sẽ có lúc trở về
Để được sống gần lại với chính tôi hơn."
- trích trong Thế giới ngả nghiêng của Dư Tú Hoa.
"I want nothing to do with spirit", trích trong A Guest at the Spa (1924) của Hermann Hesse.