Chương 5
9
Dì tôi và Trương Nam sống trong hòa bình trong ba ngày.
Cuối cùng không nhin được lại cãi nhau ầm lên.
Kết thúc cuộc cãi vã, hai người vật nhau như quả bóng.
Dì tôi bị đứt một nhúm tóc, còn khuôn mặt của Trương Nam bị trầy xước.
Tôi lại “bị dọa sợ”, trốn trong tủ không chịu ra.
Từ Bình Nam mất bình tĩnh, cả dì và Trương Nam đều bị đuổi ra ngoài.
Bởi vì cả hai đều đến để "chăm sóc" tôi, kết quả lại làm cho bệnh tôi nặng hơn.
Ông ngoại cũng không dám nói nhiều nữa.
Trương Nam biết mình đã sai nên tạm thời an phận lại.
10
Ba tháng sau khi mẹ tôi mất.
Những người lớn tuổi trong nhà họ Từ bắt đầu ra lệnh cho Từ Bình Nam cưới vợ và sinh con.
"Anh kết hôn không phải chỉ vì anh, mà còn vì anh trai anh, còn vì cả nhà họ Từ."
"Con cái đương nhiên càng nhiều càng tốt, ít nhất phải có ba đứa con trai, đứa lớn nhất sẽ được anh trai anh nhận làm con nuôi."
"Tôi thương anh trai anh, bệnh tật đầy mình, nhưng bản thân lương thiện, không muốn trì hoãn hạnh phúc của con gái nhà người khác, nhất quyết không chịu lấy vợ, nhưng là trưởng bối, tôi không thể nhìn hắn không có người kế vị được."
"Nhà họ Tống không ghét bỏ quá khứ của anh, cũng không chán ghét sự tồn tại của Man Man, vẫn nguyện ý gả con gái cho anh."
"Chọn một ngày định hôn đi."
Để cưới mẹ, ông ấy đã quỳ ba ngày ba đêm.
Nhà họ Từ có một người con trai cả ốm yếu, sợ rằng người con trai út mới tìm được về mà sảy ra chuyện gì thì hương khói của nhà họ Từ sẽ bị cắt đứt, đành bóp mũi đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng mẹ tôi đã chế.t.
Bây giờ nếu Tống Thanh Nhã vẫn chưa từ bỏ, bà ấy sẽ gả qua đây và trở thành mẹ kế của tôi.
Đột nhiên, tôi mơ hồ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Tống Thanh Nhã là một công chúa nhỏ ngạo nghễ.
Bà ấy quen biết mẹ tôi thông qua Tần Như.
Như thể muốn kết bạn với mẹ tôi vậy.
Mẹ tôi là người tâm địa lương thiện, không có chút phòng bị nào đối với người khác.
Bà và Tống Thanh Nhã dần trở nên thân thiết, còn thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Một đêm nọ, Tống Thanh Nhã không nhịn được ngả bài với mẹ tôi.
Lúc đầu, bà ấy kiên nhẫn thuyết phục mẹ tôi chia tay.
Sau đó, mẹ tôi có chế.t cũng không đồng ý, bà ấy bắt đầu nói gay gắt hơn.
“Thẩm Tĩnh Vi, cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
"Tớ nói cho cậu biết, đối với những người bình thường như cậu, tớ có thể giế.t chế.t mười người như cậu chỉ bằng một cái tát!"
"Nếu như cậu không chia tay với anh Nam, tớ sẽ bán anh sang nước P (*)!"
(*) Tên nước đã được viết tắt.
"Tớ nói cho cậu biết, bọn buôn người bên đó rất ma.n r.ợ, có thể mo.i nộ.i tạ.ng của cậu ra đấy!"
Tôi mơ hồ nhớ lại vẻ hung dữ của Tống Thanh Nhã khi đó.
Nhưng mẹ tôi không có vẻ sợ hãi gì cả, bà vẫn cười khúc khích.
Dì tôi và Trương Nam sống trong hòa bình trong ba ngày.
Cuối cùng không nhin được lại cãi nhau ầm lên.
Kết thúc cuộc cãi vã, hai người vật nhau như quả bóng.
Dì tôi bị đứt một nhúm tóc, còn khuôn mặt của Trương Nam bị trầy xước.
Tôi lại “bị dọa sợ”, trốn trong tủ không chịu ra.
Từ Bình Nam mất bình tĩnh, cả dì và Trương Nam đều bị đuổi ra ngoài.
Bởi vì cả hai đều đến để "chăm sóc" tôi, kết quả lại làm cho bệnh tôi nặng hơn.
Ông ngoại cũng không dám nói nhiều nữa.
Trương Nam biết mình đã sai nên tạm thời an phận lại.
10
Ba tháng sau khi mẹ tôi mất.
Những người lớn tuổi trong nhà họ Từ bắt đầu ra lệnh cho Từ Bình Nam cưới vợ và sinh con.
"Anh kết hôn không phải chỉ vì anh, mà còn vì anh trai anh, còn vì cả nhà họ Từ."
"Con cái đương nhiên càng nhiều càng tốt, ít nhất phải có ba đứa con trai, đứa lớn nhất sẽ được anh trai anh nhận làm con nuôi."
"Tôi thương anh trai anh, bệnh tật đầy mình, nhưng bản thân lương thiện, không muốn trì hoãn hạnh phúc của con gái nhà người khác, nhất quyết không chịu lấy vợ, nhưng là trưởng bối, tôi không thể nhìn hắn không có người kế vị được."
"Nhà họ Tống không ghét bỏ quá khứ của anh, cũng không chán ghét sự tồn tại của Man Man, vẫn nguyện ý gả con gái cho anh."
"Chọn một ngày định hôn đi."
Để cưới mẹ, ông ấy đã quỳ ba ngày ba đêm.
Nhà họ Từ có một người con trai cả ốm yếu, sợ rằng người con trai út mới tìm được về mà sảy ra chuyện gì thì hương khói của nhà họ Từ sẽ bị cắt đứt, đành bóp mũi đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng mẹ tôi đã chế.t.
Bây giờ nếu Tống Thanh Nhã vẫn chưa từ bỏ, bà ấy sẽ gả qua đây và trở thành mẹ kế của tôi.
Đột nhiên, tôi mơ hồ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.
Tống Thanh Nhã là một công chúa nhỏ ngạo nghễ.
Bà ấy quen biết mẹ tôi thông qua Tần Như.
Như thể muốn kết bạn với mẹ tôi vậy.
Mẹ tôi là người tâm địa lương thiện, không có chút phòng bị nào đối với người khác.
Bà và Tống Thanh Nhã dần trở nên thân thiết, còn thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Một đêm nọ, Tống Thanh Nhã không nhịn được ngả bài với mẹ tôi.
Lúc đầu, bà ấy kiên nhẫn thuyết phục mẹ tôi chia tay.
Sau đó, mẹ tôi có chế.t cũng không đồng ý, bà ấy bắt đầu nói gay gắt hơn.
“Thẩm Tĩnh Vi, cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
"Tớ nói cho cậu biết, đối với những người bình thường như cậu, tớ có thể giế.t chế.t mười người như cậu chỉ bằng một cái tát!"
"Nếu như cậu không chia tay với anh Nam, tớ sẽ bán anh sang nước P (*)!"
(*) Tên nước đã được viết tắt.
"Tớ nói cho cậu biết, bọn buôn người bên đó rất ma.n r.ợ, có thể mo.i nộ.i tạ.ng của cậu ra đấy!"
Tôi mơ hồ nhớ lại vẻ hung dữ của Tống Thanh Nhã khi đó.
Nhưng mẹ tôi không có vẻ sợ hãi gì cả, bà vẫn cười khúc khích.