Chương 6
11
Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy Tống Thanh Nhã rất ngốc nghếch và ngọt ngào.
Có chút miệng cọp gan thỏ (*).
(*) Bản gốc 外强中干
Tôi còn nhớ một lần mẹ dẫn tôi đi chơ, một con bọ xấu xí từ đâu bay ra và đậu lên túi của Tống Thanh Nhã.
Lúc đó, bà ấy hét lên muốn bể mái nhà, sợ tái xanh mặt.
Mẹ tôi lao tới và đập chế.t con bọ đó.
Sau đó, Tống Thanh Nhã nhìn xác con bọ, lắc lư một hồi lâu rồi ngất đi hoàn toàn.
Không phải tôi đánh giá thấp chỉ số IQ hay thủ đoạn của bà ấy, chỉ là cảm thấy một người như bà ấy dường như không thể làm một việc như vậy.
Đương nhiên, không biết nhà họ Tống sau lưng bà ấy có làm hay không.
Nhà họ Từ ép bố tôi tái hôn, ông ấy đưa tôi đến gặp Tống Thanh Nhã.
Tôi thực sự không ngờ rằng bây giờ Tống Thanh Nhã lại thành ra thế này.
Giống như một đóa hoa tươi tốt bỗng nhiên thiếu nước khô héo.
Bà ấy trở nên gầy gò, uể oải, toàn thân lấm lem, hai mắt mờ đục, không còn chút hoa lệ nào.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà ấy bỗng sáng lên.
Nếu Từ Bình Nam không ngăn bà ấy lại, bà ấy sẽ lao tới ngay lập tức.
Tôi sợ hãi, còn khuôn mặt của Từ Bình Nam thì trở nên xấu xí.
Nhưng Tống Thanh Nhã đột nhiên quỳ xuống với một tiếng phịch.
"Anh Từ."
Bà ấy túm lấy quần của bố tôi, sống chế.t không chịu buông.
Trước khi Từ Bình Nam có thể rút chân ra, Tống Thanh Nhã đột nhiên mím môi, bắt đầu khóc.
"Tối nào Tĩnh Vi cũng tới tìm tôi, tôi vừa ngủ thì cô ấy liền tới."
“Cô ấy khăng khăng trách tôi, nói tôi đã bán cô ấy sang nước P."
"Cô ấy hận tôi, đêm nào cũng làm phiền tôi."
"Ba tháng qua, tôi không có đêm nào ngon giấc cả."
"Tôi cứ cầu xin cô ấy, nhưng vô ích."
"Cuối cùng cô ấy cũng mở miệng, bắt tôi thề phải chăm sóc Man Man thật tốt."
"Cô ấy nói xung quanh Man Man và anh có người xấu, cô ấy không yên tâm."
"Cô ấy nói gia đình tôi rất giàu có và quyền lực, tôi là người duy nhất cô ấy biết có xuất thân từ xã hội đen."
"Cô ấy còn nói, nếu tôi không thể bảo vệ tốt Man Man, chỉ cần khiến Man Man rụng một sợi tóc, cô ấy sẽ tới bắt tôi đi..."
Nói đến cuối, Tống Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
“Tôi thề đi thề lại cô ấy mới tin, mới chịu rời đi."
"Anh Từ, tôi xin anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa..."
Tôi chế.t lặng nhìn Tống Thanh Nhã.
Từ Bình Nam cũng nhìn bà ấy.
"Cho nên, liên hôn là chủ ý của cô?"
"Phải, là tôi đến tìm bố tôi cầu xin."
"Tống Thanh Nhã, tôi chỉ có một câu hỏi, cô có thích tôi không?"
Cái đầu nhỏ của Tống Thanh Nhã lắc như trống lắc, như thể đang nhìn thấy một tai họa nào đó, liên tục xua tay.
"Tôi không thích anh, Từ Bình Nam, có chế.t cũng không dám thích anh."
Từ Bình Nam chạm vào chuỗi tràng hạt: "Kết hôn tuyệt đối không thể, nhưng cô có thể chuyển đến nhà nhà họ Từ làm vị hôn thê của tôi, chăm sóc Man Man."
Tống Thanh Nhã vui mừng khôn xiết.
Từ Bình Nam nói tiếp: "Chỉ một năm."
Khi nói điều này, ông ấy không nhìn Tống Thanh Nhã mà nhìn tôi.
Sau đó, ông ấy chạm vào mặt tôi: “Man Man, hãy tin tưởng bố, cùng lắm thì đợi một năm thôi.”
Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy Tống Thanh Nhã rất ngốc nghếch và ngọt ngào.
Có chút miệng cọp gan thỏ (*).
(*) Bản gốc 外强中干
Tôi còn nhớ một lần mẹ dẫn tôi đi chơ, một con bọ xấu xí từ đâu bay ra và đậu lên túi của Tống Thanh Nhã.
Lúc đó, bà ấy hét lên muốn bể mái nhà, sợ tái xanh mặt.
Mẹ tôi lao tới và đập chế.t con bọ đó.
Sau đó, Tống Thanh Nhã nhìn xác con bọ, lắc lư một hồi lâu rồi ngất đi hoàn toàn.
Không phải tôi đánh giá thấp chỉ số IQ hay thủ đoạn của bà ấy, chỉ là cảm thấy một người như bà ấy dường như không thể làm một việc như vậy.
Đương nhiên, không biết nhà họ Tống sau lưng bà ấy có làm hay không.
Nhà họ Từ ép bố tôi tái hôn, ông ấy đưa tôi đến gặp Tống Thanh Nhã.
Tôi thực sự không ngờ rằng bây giờ Tống Thanh Nhã lại thành ra thế này.
Giống như một đóa hoa tươi tốt bỗng nhiên thiếu nước khô héo.
Bà ấy trở nên gầy gò, uể oải, toàn thân lấm lem, hai mắt mờ đục, không còn chút hoa lệ nào.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà ấy bỗng sáng lên.
Nếu Từ Bình Nam không ngăn bà ấy lại, bà ấy sẽ lao tới ngay lập tức.
Tôi sợ hãi, còn khuôn mặt của Từ Bình Nam thì trở nên xấu xí.
Nhưng Tống Thanh Nhã đột nhiên quỳ xuống với một tiếng phịch.
"Anh Từ."
Bà ấy túm lấy quần của bố tôi, sống chế.t không chịu buông.
Trước khi Từ Bình Nam có thể rút chân ra, Tống Thanh Nhã đột nhiên mím môi, bắt đầu khóc.
"Tối nào Tĩnh Vi cũng tới tìm tôi, tôi vừa ngủ thì cô ấy liền tới."
“Cô ấy khăng khăng trách tôi, nói tôi đã bán cô ấy sang nước P."
"Cô ấy hận tôi, đêm nào cũng làm phiền tôi."
"Ba tháng qua, tôi không có đêm nào ngon giấc cả."
"Tôi cứ cầu xin cô ấy, nhưng vô ích."
"Cuối cùng cô ấy cũng mở miệng, bắt tôi thề phải chăm sóc Man Man thật tốt."
"Cô ấy nói xung quanh Man Man và anh có người xấu, cô ấy không yên tâm."
"Cô ấy nói gia đình tôi rất giàu có và quyền lực, tôi là người duy nhất cô ấy biết có xuất thân từ xã hội đen."
"Cô ấy còn nói, nếu tôi không thể bảo vệ tốt Man Man, chỉ cần khiến Man Man rụng một sợi tóc, cô ấy sẽ tới bắt tôi đi..."
Nói đến cuối, Tống Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
“Tôi thề đi thề lại cô ấy mới tin, mới chịu rời đi."
"Anh Từ, tôi xin anh, tôi thật sự chịu không nổi nữa..."
Tôi chế.t lặng nhìn Tống Thanh Nhã.
Từ Bình Nam cũng nhìn bà ấy.
"Cho nên, liên hôn là chủ ý của cô?"
"Phải, là tôi đến tìm bố tôi cầu xin."
"Tống Thanh Nhã, tôi chỉ có một câu hỏi, cô có thích tôi không?"
Cái đầu nhỏ của Tống Thanh Nhã lắc như trống lắc, như thể đang nhìn thấy một tai họa nào đó, liên tục xua tay.
"Tôi không thích anh, Từ Bình Nam, có chế.t cũng không dám thích anh."
Từ Bình Nam chạm vào chuỗi tràng hạt: "Kết hôn tuyệt đối không thể, nhưng cô có thể chuyển đến nhà nhà họ Từ làm vị hôn thê của tôi, chăm sóc Man Man."
Tống Thanh Nhã vui mừng khôn xiết.
Từ Bình Nam nói tiếp: "Chỉ một năm."
Khi nói điều này, ông ấy không nhìn Tống Thanh Nhã mà nhìn tôi.
Sau đó, ông ấy chạm vào mặt tôi: “Man Man, hãy tin tưởng bố, cùng lắm thì đợi một năm thôi.”