Chương : 19
Các a ca tùy giá lần này là Thái tử gia, Đại a ca, Tứ a ca và Thập Tam a ca, đều là những tay cưỡi hay bắn giỏi. Đến thảo nguyên "trời bát ngát đất mênh mang", mới hay dòng máu du mục vẫn chảy trong huyết quản họ. Nhìn các a ca thúc ngựa xông xáo trên đồng cỏ, Nhược Hi cảm thấy mái nhà thực sự của họ chính là đây. Kỳ thực trong cốt tủy những người này hằng tồn tại một thứ khoáng hoạt hoang dã, chỉ hiềm thường ngày đều bị Tử Cấm thành lớp lớp tường cao kiềm chế lại rồi.
Nhược Hi đang say mê theo dõi thì Ngọc Đàn bước đến bên hỏi:
- Chị thích cưỡi ngựa lắm à?
Nhược Hi vẫn chong mắt ra xa:
- Ừ! Thích lắm, cảm thấy cưỡi ngựa giống như bay trong gió ấy – Nàng thở dài – Nhưng tôi không biết cưỡi.
Ngọc Đàn mỉm cười:
- Tôi cũng vậy. Ở đây cả ngày đều nhìn thấy ngựa, mà tiếc thay không có dịp nào để học.
Nhược Hi vừa nghĩ "muôn sự tại người", vừa ngoái đầu lại hỏi:
- Mọi thứ sắp xếp ổn chưa?
Ngọc Đàn đáp:
- Chị yên tâm! Kiểm xong rồi, mà sắp xếp cũng ổn rồi.
Nghĩ thế nào, Nhược Hi lại hỏi:
- Tôi có dặn làm đá, đã ai đưa đến chưa?
Ngọc Đàn đáp:
- Vừa sai tiểu thái giám xuống giục.
Nhược Hi gật đầu, ngoảnh ra nhìn những bóng người phi như bay giữa cỏ xanh trời biếc, đoạn quay mình đi vào phòng trà. Đám thái giám đang lúi húi công việc trông thấy nàng đều dừng lại hành lễ. Nhược Hi bảo bọn họ tiếp tục, rồi đến xem qua hoa quả các loại đương bày trên án.
Liếc dãy hoa quả, Ngọc Đàn cười hỏi:
- Chị định làm chè trái cây ướp lạnh phải không?
Nhược Hi nhoẻn cười:
- Phải, mà cũng không phải.
Hai người xắn áo, rửa sạch tay, bấy giờ đá cây cũng được đưa tới. Nhược Hi bảo thái giám đem bào bào mỏng đá ra, xúc vào bát đĩa các loại đã chuẩn bị, xong đặt cả lên trên đá cây để giữ lạnh. Kế đó, nàng sai bọn họ mang các thứ nước quả đã dùng vải mịn vắt lúc trước, rót vào bát theo cách phối màu nghĩ sẵn. Cuối cùng lại nhón những cánh hoa khô vừa ngâm nước ấm cho nở, khéo léo xếp vào từng bát một.
Nhược Hi đang cặm cụi làm thì Vương Hỉ chạy xuống báo:
- Vạn tuế gia và các a ca về đấy nhé!
Nhược Hi không ngẩng đầu, chỉ đáp:
- Sang bây giờ đây.
Khi nàng hoàn thành, Ngọc Đàn cũng vừa pha trà xong, bèn lại ngó nghiêng, khen:
- Tinh tế đẹp mắt quá! Nhìn qua đã thấy mát rượi cả người.
Nhược Hi ngẩng đầu lên cười, sai thái giám bưng khay và Ngọc Đàn bưng trà cùng mình vào trướng.
Chưa tới nơi đã nghe tiếng cười vọng ra, xem chừng hôm nay Khang Hy khá vui vẻ. Nhược Hi tiến vào, thấy Khang Hy ngồi chính giữa, các a ca ngồi hai bên. Nhược Hi hành lễ trước Khang Hy, dâng trà, đoạn cười hỏi:
- Nghĩ chắc Hoàng thượng phi ngựa sẽ nóng người, nô tỳ có chuẩn bị ít nước trái cây ướp lạnh. Chẳng rõ Hoàng thượng có muốn thử xem tay nghề của nô tỳ không?
Khang Hi cười đáp:
- Thì cứ đưa lên đây. Khéo sẽ có thưởng, vụng phải phạt!
Thấy Khang Hy cao hứng, Lý Đức Toàn liền tiến tới đón lấy bộ bát và đĩa Nhược Hi đang cầm, chuyển xuống bàn nhà vua.
Đĩa hình lá cúc, màu xanh lục, bát thì có dáng một đóa cúc nở vàng tươi, nước lê trong mờ nằm xâm xấp lưng chừng bát, dập dềnh mấy lát đá bào, trên cùng điểm xuyết vài cánh hoa cúc vàng óng. Khang Hy ngó xuống, nhận xét:
- Mất nhiều công sức ghê!
Nhược Hi đưa hai chiếc thìa bạc cho Lý Đức Toàn. Hắn nếm một miếng trước, rồi nhấc đĩa lên đưa cho chủ nhân. Khang Hy hớp một ngụm, gật đầu nói:
- Chưa bao giờ ăn kiểu này – và ngoảnh sang bảo Lý Đức Toàn – Đưa Nhược Hi theo là đúng.
Lý Đức Toàn vội gật đầu đáp phải.
Thấy Khang Hy vừa ý, Nhược Hi mới quay lại dâng hầu các a ca. Dành cho Tứ a ca là bộ đĩa màu hồ thủy và bát trắng hình mộc lan, đĩa gợi liên tưởng đến sóng xanh, còn bát vừa khéo lại là một đóa bạch mộc lan tươi tắn nổi trên sóng ấy; bát đựng nước nho xanh lục, điểm thêm mấy cánh lài trắng. Tứ a ca nhìn đĩa bát, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng trong mắt thoáng nét cười. Chàng liếc nàng, rồi cầm thìa bạc lên.
Khang Hy trông những thức uống dọn ra, thấy mỗi bàn một khác: thái tử là mẫu đơn, Đại a ca là tường vi, Tứ a ca là mộc lan, ông lấy làm thích thú, vừa cười vừa ngóng đến bàn Thập Tam:
- Để xem xem ngươi dùng chiêu gì ở đây?
Nhược Hi nhún gối đáp:
- Miễn là Vạn tuế gia vui, thì dẫu không có chiêu gì cũng phải nghĩ ra bằng được.
Nói đoạn, nàng quay lại cái khay thái giám đang bưng đằng sau, nhấc lên một bộ bạch tuyết hồng mai cho Thập Tam a ca. Đĩa có hình bông tuyết lung linh, bát là đóa mai thắm kiêu hãnh, trong bát cũng đựng nước lê, bên trên thả nhẹ mấy cánh mai đỏ. Thập Tam a ca gật đầu với Nhược Hi, rồi cầm thìa bạc.
Khang Hy cười hỏi:
- Sao chưa nhìn thấy mớ bát đĩa này bao giờ nhỉ?
Nhược Hi ngó Lý Đức Toàn, đang định trả lời thì hắn đã khom lưng đáp thay:
- Đĩa bát này là năm ngoái Nhược Hi vẽ kiểu dáng, nô tài thấy cũng mới mẻ thú vị, bèn bảo thái giám lo việc mua bán cầm mẫu đi lò gốm chiếu theo thế mà làm.
Khang Hy lại hỏi:
- Làm tất cả mấy loại?
- Tất cả ba mươi sáu loại – Nhược Hi đáp – Nhưng chuyến này đi chỉ mang vài bộ đây thôi.
Khang Hy cười bảo:
- Khi nào tiện trẫm phải ngó đám còn lại xem có những hoa cỏ gì – Ông gật gù – Mất công ngươi quá, ngươi muốn trẫm thưởng thế nào?
Nhược Hi khom mình đáp:
- Đây tuy là chủ ý của nô tỳ, nhưng những người khác cũng giúp rập không ít. Nô tỳ không dám một mình nhận công lĩnh thưởng.
- Thế thì thưởng hết.
Nhược Hi liền quỳ xuống tạ ơn, Ngọc Đàn và thái giám đứng đằng sau cũng quỳ xuống tạ ơn, vẻ hân hoan.
Khang Hy hỏi:
- Giờ nói xem ngươi muốn thưởng gì?
Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi thưa:
- Nô tỳ trông dáng vẻ hiên ngang dẻo dai trên lưng ngựa của Vạn tuế gia, lòng vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy muốn học cưỡi ngựa. Chẳng dám mơ đạt được một phần vạn của người, chỉ mong cưỡi được là mãn nguyện lắm rồi, thế mới không uổng bản sắc của nữ nhi Mãn tộc.
Nói xong, Nhược Hi thầm chê trách bản thân trước nhất, các a ca ngồi hai bên đều cười vang, ngay cả Tứ a ca ngày thường mặt lạnh như tiền giờ cũng nhếch mép. Khang Hy cười nói:
- Ngọt ngào đủ điều như vậy, trẫm không bằng lòng cũng không được. Chuẩn y!
Nhược Hi dập đầu tạ ơn, rồi dẫn Ngọc Đàn và thái giám bưng khay lui ra. Trên đường về, hai người luôn mồm cảm ơn Nhược Hi.
- Tiền bạc đáng kể gì, thể diện mới quan trọng. Đây là phần thưởng Vạn tuế gia đích thân ban mà – Thái giám cười nói – Lát nữa bọn dưới kia biết được, thể nào cũng vui đến nổ trời. Tôi vào cung từ nhỏ, hôm nay mới là lần đầu được Vạn tuế gia thưởng công.
Nói xong hắn cứ cảm ơn lia lịa. Nhược Hi nghĩ thầm, không chia sẻ với các ngươi chút lợi ích, làm sao các ngươi tận tâm giúp việc ta? Nàng đã thấm thía chân lý này từ hồi còn ganh đua đấu đá ở công ty, về đây càng bắt buộc phải tiếp tục phát huy. Tuy không thể đảm bảo ai cũng là bạn mình, nhưng chí ít cũng giảm bớt được thù địch.
oOo
Nhược Hi đang ngồi hóng gió ngoài lán thì thấy Vương Hỉ và Ngọc Đàn hớn hở chạy lại, bèn hỏi:
- Được thưởng gì mà vui thế này?
Hai người tủm tỉm cúi chào:
- Chúng tôi mà có được thưởng thì cũng không dám tỏ ra vênh vang trước mặt chị. Chuyện là vương gia Mông Cổ yết kiến Hoàng thượng, đem dâng hai con bảo mã, nghe đồn quý giá lắm. Hoàng thượng đẹp lòng, bèn dặn tối nay mở tiệc.
Nhược Hi nghe vậy, đứng lên cười nói:
- Đáng để vui thật, người nơi biên tái hào sảng nhiệt tình, lại giỏi ca vũ, tối nay chắc sôi động lắm đây!
Ngọc Đàn vỗ tay cười:
- Tôi biết thể nào chị cũng thích mà.
oOo
Đèn lồng thắp sáng, rượu ngon bày ra, tiếng cười tiếng ca tiếng chuyện trò rộn rã, mùi thịt nướng quyện hương rượu nồng lãng đãng lan xa dưới trời sao chi chít. Nhược Hi và Ngọc Đàn vô cùng hào hứng. Yến ẩm thế này hay ho hơn nhiều những bữa tiệc nghiêm cẩn lễ quân thần trong Tử Cấm thành.
Đêm nay Khang Hy uống rượu là chính, vì vậy Nhược Hi chỉ cắt một tiểu thái giám ở gần trông lò để lúc nào cũng sẵn nước dùng, và dặn Vân Hương chuẩn bị bộ đồ trà để hễ Vạn tuế gia muốn uống là dâng hầu ngay. Những việc khác Lý Đức Toàn đã lo liệu hết, Nhược Hi cứ thảnh thơi chơi.
Một thiếu nữ đẹp vận bộ váy áo Mông Cổ hoa lệ màu đá đỏ đang bưng bát rượu, nhún gối trước bàn thái tử, hát bài Chúc tửu ca. Nhược Hi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy nồng nàn du dương khó tả, thái tử thì vừa lúng túng vừa vui vẻ, chăm chú lắng nghe. Khúc hát kết thúc, thái tử đón lấy bát rượu, uống một hơi cạn ráo, xung quanh rộ lên tiếng cười và khen ngợi. Khang Hy ngồi ghế trên, tươi tỉnh ngoảnh sang nói gì đó với vị vương gia Mông Cổ ngồi chếch bên dưới. Vương gia lập tức nâng bát đứng dậy cúi chào Khang Hy theo kiểu Mông Cổ, rồi ngửa cổ uống cạn cả bát.
Bấy giờ thiếu nữ xinh đẹp nọ đã tiến đến bên bàn Tứ a ca, cất tiếng hát khúc ca rung động, lại còn uốn hông nhảy một điệu vũ đơn giản trước mặt chàng. Nhược Hi cảm thấy buồn cười quá sức, đợi xem con người lúc nào cũng lạnh lùng ấy sẽ chống cưỡng ra sao trước nhiệt tình cháy bỏng này. Nàng vừa chăm chú theo dõi, vừa nhỏ giọng nhờ Ngọc Đàn:
- Chị đi hỏi hộ xem cô nương kia là ai?
Thật chẳng ngờ, thái độ của Tứ a ca y hệt núi tuyết trắng toát ngàn năm không tan trên cao nguyên Thanh Tạng. Vẻ mặt như thường, chàng lãnh đạm nghe một đoạn rồi đứng lên đón bát rượu, người ta chưa hát xong chàng đã uống cạn sạch, chẳng mảy may xúc cảm. Nhược Hi lắc đầu thầm nhủ, tôi phục ông rồi!
Khi đưa trả cái bát cho thiếu nữ, Tứ a ca nhận ra Nhược Hi đang nhìn mình, bèn mỉm cười lắc lắc đầu, mắt thoáng qua một tia giễu cợt, liếc nàng rồi ngồi xuống.
Thiếu nữ Mông Cổ lại chuyển sang bàn Thập Tam, vẫn cất tiếng hát, tay ngay ngắn nâng rượu, mặt vừa tươi tắn vừa kiêu hãnh. Ngọc Đàn mau mắn chạy trở lại, ghé tai Nhược Hi bảo:
- Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Mẫn Mẫn, con gái của vương gia Mông Cổ, một mỹ nữ nổi tiếng trên thảo nguyên.
Thảo nào, Nhược Hi nghĩ bụng, được chúc rượu các a ca. Đúng lúc ấy, nàng trông thấy Thập Tam đã đứng lên, tươi cười đón rượu cạn một hơi. Uống xong, gã không trả bát cho Mẫn Mẫn như các a ca khác, mà vẫy tay gọi tên hầu gần đấy rót đầy rượu vào bát cho mình. Gã trân trọng nâng bát, tủm tỉm cao giọng hát bài chúc rượu Mẫn Mẫn cách cách. Hành động bất ngờ này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều dừng chuyện. Nhược Hi chẳng biết Thập Tam hát tiếng Mông hay tiếng Mãn, đằng nào nàng cũng không hiểu, nhưng ngôn ngữ không hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ trong giọng ca của gã.
Thập Tam a ca: tư thái đĩnh đạc, khuôn mặt sáng sủa, nụ cười nồng nhiệt thoáng phần phóng túng, tiếng hát trầm lắng mà vang dội lan đi xa trong trời đêm tịch mịch, tưởng chừng đây là âm thanh duy nhất từ xưa tới nay trên thảo nguyên. Gã cũng như ngựa trời trong truyền thuyết nơi này, vừa hiện ra, chỉ hai cú nhảy đã khiến tất cả bàng hoàng chấn động. Mọi người vốn dĩ đã chú ý xem Mẫn Mẫn cách cách chúc rượu, bây giờ thì ai nấy càng trố mắt nhìn, dỏng tai lên nghe. Nhược Hi nở từng khúc ruột, mặt mày sung sướng, thầm khen, Thập Tam, giỏi lắm!
Mẫn Mẫn cách cách hơi đỏ mặt, lại hơi kinh ngạc nữa, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tủm tỉm, nghe hát một lúc thì nụ cười nở ra rạng rỡ, cô chìa tay đón bát, cũng ngửa mặt uống cạn. Thập Tam cười vang, vỗ tay lộp bộp.
Hòa theo tiếng cười và tiếng vỗ tay của Thập Tam a ca, tất cả những người có mặt cũng cười phá lên, lẫn với tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi. Nhược Hi cũng vỗ tay lia lịa, cảm thán:
- Đúng là nữ nhi của đại thảo nguyên!
Mẫn Mẫn uống xong, tiện tay đưa bát cho một người hầu đứng đấy, đoạn quay về phía Khang Hy, quỳ xuống cất giọng rành rọt:
- Mong bệ hạ cho phép Mẫn Mẫn dâng một điệu vũ.
Khang Hy mỉm cười chuẩn y.
Mẫn Mẫn đứng lên, hơi cúi mình xuống, tạo tư thế như phi ngựa, lặng lẽ đứng yên. Mọi người im bặt theo dõi. Mẫn Mẫn vỗ hai tay vào nhau. Cùng với tiếng vỗ tay giòn giã, vũ khúc thảo nguyên phấn khích hân hoan trỗi dậy. Mẫn Mẫn bắt đầu chuyển động. Cúi xuống, ngửa lên, quay nghiêng, xoay tròn, búng chân, ưỡn hông, dùng hết những tư thế tự do mãnh liệt để thể hiện phong cách riêng có của nhi nữ thảo nguyên. Họ là hùng ưng, là tuấn mã, là con gái của đất trời này. Những người Mông Cổ đang có mặt bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu, có người còn cất tiếng hát theo giai điệu, dần dần, tiếng vỗ tay càng lúc càng vang, bọn họ đều rạo rực vì ngọn lửa đỏ đang nhảy múa giữa bãi. Khi Mẫn Mẫn xoáy người qua bàn thái tử, y hơi ngớ ra, rồi cũng vỗ tay theo nhạc. Mẫn Mẫn lướt tới bàn nào, là thắp lên ngọn lửa ở bàn ấy, trừ Tứ a ca. Lúc cô đảo qua bàn, chàng có vỗ tay vài cái, nhưng mặt vẫn một vẻ dửng dưng.
Điệu vũ kết thúc, tiếng hoan hô dậy lên như sấm. Mẫn Mẫn mỉm cười nhìn quanh một vòng, ánh mắt hơi dừng ở Thập Tam a ca, rồi quay về phía Khang Hy, đặt tay phải lên ngực, hành lễ với ông. Khang Hy vừa chìa tay ra cho bình thân, vừa gật đầu cười nói với vương gia Mông Cổ. Xem đến đây, Nhược Hi thầm thở dài, dặn Ngọc Đàn:
- Tôi hơi mệt, về trước đây. Tuy đã có Vân Hương đợi hầu Hoàng thượng, nhưng chị cũng nên chú ý một tí nhé.
Ngọc Đàn cười đáp:
- Chị cứ yên tâm. Đảm bảo không để xảy ra sai sót.
Nhược Hi gật đầu rồi chen ra khỏi đám đông.
Nàng đi ra xa, tiếng cười nói chìm dần lại đằng sau. Đám binh sĩ đi tuần gặp nàng đều đứng tránh sang nhường đường. Lòng Nhược Hi đang cồn cào, nên chẳng để ý đến ai, cứ lẳng lặng đi.
Nàng cũng có lần trải qua cảm giác lay động bao người bằng một điệu vũ. Nàng lớn lên ở Tân Cương, múa điệu múa của tộc Duy Ngô Nhĩ không hề thua kém những thiếu nữ Duy Ngô Nhĩ giỏi ca vũ nhất, song vẫn không mấy nổi trội vì ở Tân Cương người biết nhảy múa rất nhiều. Lúc Tiểu Văn lên trung học, cha nàng kiếm được một chân giảng dạy ở Bắc Kinh, bèn đưa cả nhà dời đến đây. Vào đêm liên hoan cắm trại của năm, Tiểu Văn khoác lên mình trang phục Duy Ngô Nhĩ, say sưa múa một điệu, tất cả những người có mặt đều vỗ tay reo hò. Người ấy thực sự chú ý đến nàng chắc chính là vào lúc này, tuy trước đấy vì thi thoảng nàng giành mất ngôi đầu của hắn, hắn cũng có liếc mắt trông khi hai bên đi ngang qua nhau. Cha mẹ nàng và cha mẹ hắn đều nổi giận vì các con yêu đương quá sớm, không hiểu làm sao mà hai học sinh ưu tú lại phá hoại khuôn khổ tới mức ấy, công nhiên nắm tay nhau đi trong trường, ăn cơm vẫn tay cầm tay (để làm được thế hắn mau chóng luyện ăn bằng tay trái). Đằm thắm đến vậy, rồi thế nào? Cuối cùng hắn bỏ Tiểu Văn lại, vượt đại dương đi xa, còn nàng, chỉ có nước rời Bắc Kinh để tìm quên lãng.
Nhược Hi nằm trên thảm cỏ dốc, ngắm trời sao rủ thấp, tự nhủ hóa ra mình còn nhớ hết. Những tưởng tất cả đã là chuyện kiếp trước, thì đêm nay chỉ một điệu múa cũng đủ khơi nguồn cho mọi sự ùa về. Nhược Hi bấu chặt hai tay vào cỏ, nước mắt từ từ lăn sang hai bên. Nếu biết cuộc đời thành ra thế này, nàng sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ rời xa cha mẹ. Giá trong thời gian ba năm ấy nàng cứ ở cùng họ, có khi ngày nay nàng sẽ bớt hối tiếc nhiều. Chỉ vì một chút buồn bã của bản thân, lại đi gây tổn thương ghê gớm cho những người tha thiết yêu mình.
Nhược Hi khóc một hồi, tâm trạng dần dần yên ổn lại. Nàng thở dài thườn thượt, ngồi dậy, quỳ trên đất, lòng thầm nguyện cầu: Trời ơi, bất kể ông bạc đãi tôi ra sao, cũng mong ông nhân từ với cha mẹ tôi. Anh trai và chị dâu, em trông cậy cả vào anh chị! Khấn xong, Nhược Hi cúi mình khấu đầu ba cái, lại thẫn thờ quỳ thêm một lúc rồi mới chậm chạp đứng lên.
Khi quay mình lại, nàng trông thấy Tứ a ca và Thập Tam a ca lặng lẽ đứng gần đấy. Màn đêm bao trùm, không nhìn rõ vẻ mặt họ ra sao, Nhược Hi hơi lúng túng, cúi mình thỉnh an xong, nhất thời ba người cùng nín lặng. Thập Tam bước nhanh tới. Đến trước mặt Nhược Hi, gã nhẹ nhàng hỏi:
- Có việc gì khó khăn à?
Tứ a ca cũng chậm rãi tiến lại, đứng bên Thập Tam. Nhược Hi gượng cười:
- Chỉ là nhớ cha mẹ, trong lòng nghẹn ngào quá!
Thập Tam nghe vậy, vẻ mặt u ám, không hỏi nữa. Tứ a ca nhìn em, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng gã.
Nhược Hi nói lảng đi:
- Sao hai người lại ra đây?
Thập a ca lấy lại vẻ mặt bình thường:
- Vừa uống rượu liền tù tì, nên ra ngoài dạo quanh cho tỉnh.
Nhược Hi "Ồ" một tiếng:
- Mấy cái hũ chìm Mông Cổ ấy cũng bằng lòng để hai người đi à?
Thập Tam cười nói:
- Người ta có ba cái mót, không bằng lòng cũng không được.
Nhược Hi bĩu môi phì cười, không nói gì nữa. Im lặng một lát, nàng bảo:
- Ra ngoài cũng lâu rồi, tôi phải về thôi.
Thập Tam nhìn Tứ a ca, nói:
- Chúng ta cũng về.
Thế là ba người cùng quay lại khu trại. Trên đường đi, Thập Tam bỗng hỏi:
- Hôm ấy, sao cô lại chọn mai đỏ cho ta?
Nhược Hi nghĩ bụng, vì mai đây anh sẽ bị giam cầm mười năm, nhưng sau đó lại được hưởng vinh hoa phú quý, chẳng phải rất giống hoa mai nở rộ từ giá rét đấy ư? Nhưng ngoài miệng, nàng chỉ đáp:
- Mai là một trong tứ quân tử, anh không thích à?
Thập Tam cười nói:
- Tại thấy cô cho Tứ ca hoa mộc lan, là thứ hoa anh ấy yêu thích nhất, nên ta tiện thể hỏi vậy thôi.
Gã không động đến còn đỡ, gã động đến, Nhược Hi lại nộ khí xung thiên, bèn buột miệng:
- Lúc đầu hỏi thì anh mít đặc, giờ cái gì cũng biết tuốt – Nàng lẩm bẩm – Làm việc không đáng tin cậy chút nào.
Thập Tam lúng túng nhìn Nhược Hi, rồi lại nhìn Tứ a ca, cười lấy lòng:
- Chính vì ta gắng công gắng sức hỏi han giúp cô, nên mới bị Tứ ca phát giác ra đấy.
Nhược Hi lạnh lùng hừ mũi, không nói không rằng. Thập Tam cười toe:
- Hôm nay nhân có mặt anh Tư, cô thử nói xem, vì sao cô lại tìm hiểu những… những…
Gã nghĩ chán chê, chừng như không tìm thấy từ diễn tả thích hợp, nên không nói nốt, đưa mắt nhìn xéo Nhược Hi. Nàng ngó lều trại xung quanh, bảo:
- Thôi, tôi về lán nghỉ đây. Ngài mau đi uống rượu tiếp đi! Nô tỳ xin cáo lui.
Nói đoạn, không đợi Thập Tam trả lời, nàng nhún gối chào Tứ a ca rồi rảo chân rẽ sang phải, còn nghe sau lưng Thập Tam cười khẽ và xì xào gì đó với anh trai.