Chương : 18
Mặt trời dần ngả về tây, Nhược Hi ngồi trên tảng đá, lưng tựa vào thân cây liễu, mắt lim dim nhìn đôi bướm rập rờn trong bụi hoa trước mặt. Những đóa diên vĩ tím xen lẫn trắng đang tàn dần, không còn mang vẻ đáng yêu như khi nở rộ nữa. Song nhờ đôi bướm sặc sỡ thoắt bay thoắt đậu giữa hoa, quấn quýt xuống lên trông nhu tình vô hạn dưới tịch dương, người ta lại cảm thấy cảnh tượng này thật là diễm lệ.
Bỗng một giọng non nớt vang lên lanh lảnh:
- Ngươi làm gì thế? Sao bất động vậy?
Nhược Hi ngoảnh ra nhìn, thấy một thằng bé mũm mĩm dễ thương chừng sáu, bảy tuổi, phục sức tỏ rõ là con nhà quyền quý. Nhược Hi trỏ tay về trước:
- Ngắm hồ điệp!
Thằng bé bước đến gần nàng, liếc đôi bướm:
- Có gì hay mà ngắm, bắt lấy mới vui.
Nhược Hi mỉm cười không đáp. Thằng bé hỏi tiếp:
- Ngươi là người cung nào?
Vẫn theo dõi đôi bướm, Nhược Hi hững hờ hỏi ngược lại:
- Ngươi thì là người ở đâu?
Thằng bé phản đối:
- Ta hỏi ngươi trước cơ mà.
Nhược Hi không trả lời, tiếp tục quan sát đôi bướm, chúng đuổi theo nhau, lần lượt bay đi xa. Giá ta cũng được bay đi thế kia thì hay biết bao nhiêu! Thằng bé đợi một chốc, thấy Nhược Hi không đếm xỉa đến mình, đành nói:
- Ta là Ái Tân Giác La Hoằng Thời.
Nhược Hi giật mình, vội ngoảnh lại nhìn kỹ. Hoằng Thời là đứa con về sau bị Ung Chính biếm làm thứ dân đây mà! Nhìn nó một chốc, nàng uể oải quay mặt đi.
- Ngươi không cúi chào ta à? – Hoằng Thời hỏi.
Nhược Hi ngoảnh ra nhìn thằng bé, tự nhủ, mới bằng ngần này đã học đòi phân biệt chủ tớ. Nàng tủm tỉm bảo:
- Bây giờ thì chưa đâu, đợi ngươi lớn lên rồi ta sẽ cúi chào.
Hoằng Thời nghiêng đầu nhìn Nhược Hi:
- Các cung nữ khác giờ đã cúi chào ta rồi đấy.
Nhược Hi mỉm cười, lại hỏi:
- Ai dẫn ngươi vào cung? Sao chỉ đi có một mình thế này?
Hoằng Thời không trả lời, cứ khăng khăng:
- Ngươi là ai?
Nhược Hi ngẩn ra, chưa kịp đáp thì thằng bé đã ré lên lần nữa:
- Ngươi là ai?
Nhược Hi ngoảnh đi, nhìn bụi hoa lạc lõng tịch mịch dưới tà huy, lẩm bẩm: "Ta là ai?" Là Mã Nhi Thái Nhược Hi hay Trương Tiểu Văn? Là cung nữ nhà Thanh hay nhân viên văn phòng hiện đại? Nhất thời ruột rối như tơ.
- Ừ nhỉ! Ta là ai đây? Ta cũng không biết mình là ai nữa – Trông thằng bé ngơ ngác, Nhược Hi nghiêng đầu cười – Ta không biết ta là ai cả.
Chừng hơi hoảng vì kiểu cười của Nhược Hi, Hoằng Thời thuỗn mặt ra nhìn nàng.
Trông thái độ thằng nhỏ, Nhược Hi bừng tỉnh, vội nặn ra một nụ cười thân thiện, định dỗ dành nó đôi câu. Đằng nào cũng không nên để con trẻ hết hồn vì một phút thất thố của mình. Đúng lúc ấy một thái giám hớt hải chạy đến:
- Ối chao! Chủ tử, nô tài tìm người mãi! Làm sao mà thoáng một cái đã chạy xa thế này?
Nhược Hi nhìn sang, thấy Tứ a ca đang rảo chân tới phía sau thái giám, bèn đứng ngay dậy hành lễ. Tứ a ca lại gần, liếc Hoằng Thời, lạnh lùng hỏi:
- Sao đây?
Hoằng Thời chừng hơi sợ, lí nhí đáp:
- Con nói chuyện với cô này một lát thôi – Bỗng như sực nhớ, nó cao giọng – A ma, cô ta không chịu chào con, còn nói không biết bản thân là ai.
Nhược Hi nghe tố, chỉ muốn ngất xỉu. Cái đồ ngồi lê đôi mách, chả trách bị người ta ghét! Không biết nên phản ứng thế nào, đành chọn cách không phản ứng, nàng cứ đứng im.
Tứ a ca bảo thái giám:
- Đưa Hoằng Thời sang chỗ nương nương đi!
Thái giám lĩnh mệnh, vội ngồi nhón gót để Hoằng Thời trèo lên lưng. Trước khi đi, thằng bé liếc Nhược Hi như định nói điều gì, nhưng ngó phụ thân thấy sắc mặt lạnh lùng quá, cuối cùng nó không hó hé câu nào, ngoan ngoãn theo thái giám rời đi.
Nhược Hi những tưởng Dận Chân sẽ đi luôn với ông con, không ngờ chàng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cho rằng có xin rút lui cũng chưa chắc được như nguyện, Nhược Hi bèn quyết định nán lại nghe xem Tứ a ca định nói gì. Nàng đứng lặng, cúi đầu nhìn bóng đổ của cây liễu đang bị kéo dài ra dưới nắng chiều.
Tứ a ca trầm ngâm một lát, rồi lãnh đạm bảo:
- Bận sau, nếu còn muốn biết thêm thông tin riêng tư nào về ta thì cứ hỏi thẳng.
Nhược Hi thót tim, thầm oán Thập Tam. Cớ sao nhờ gã tìm hiểu vài việc về Tứ a ca, gã chẳng giải đáp được mấy câu nên hồn, ngược lại còn để lộ ra với chàng thế này! Sớm biết thì đã không nhờ. Bây giờ làm thế nào cho phải đây?
Thấy Nhược Hi không trả lời cũng không giải thích, Tứ a ca đưa tay nhấc vạt áo, buông mình xuống tảng đá Nhược Hi ngồi lúc nãy, him mắt ngắm bụi hoa trước mặt, giọng đều đều:
- Trà ta thích uống nhất là Thái bình hầu khôi. Đồ ăn vặt ta thích nhất là bánh nướng đậu khấu. Màu ta yêu thích nhất là da trời xanh ngắt sau mưa. Kiểu dáng đồ sứ mà ta thích dùng nhất là men trắng in hình hoa bướm. Ta thích chó, ghét mèo, thích ăn cay, không ưa uống quá nhiều rượu… – Chàng lưỡng lự, ngẫm nghĩ rồi tiếp – Những điều này chắc Thập Tam đệ đã thuật lại với cô cả. Nhưng câu hỏi cô đặt ra nhiều quá, bây giờ ta chỉ nhớ được chừng ấy thôi. Còn muốn biết gì thì hỏi luôn đi!
Nhược Hi đứng ngây đuỗn, không biết ăn làm sao nói làm sao. Thái độ của Tứ a ca là nhằm mục đích gì đây? Nàng có cần quỳ xuống nhận tội xin được tha bổng không? Hay nên nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng? Thực ra suy nghĩ của Nhược Hi rất đơn giản, nàng xác định trong cung có hai người tuyệt đối không được làm mếch lòng, một là Khang Hy, hai là Dận Chân. Khang Hy thích gì ghét gì, các thầy truyền nghề đều đã dặn dò kỹ càng, nhưng Dận Chân thích gì ghét gì, thì chẳng ai biết cả. Thấy Thập Tam thân với Tứ a ca, đoán chừng gã biết, Nhược Hi bèn đem thắc mắc ra hỏi. Thập Tam kinh ngạc nói:
- Ta đường đường một đại trượng phu, để ý đâu những điều vặt vãnh ấy?
Nhược Hi ăn vạ:
- Kệ! Anh phải giúp tôi tìm hiểu xem.
Và nàng cẩn thận dặn thêm là tìm hiểu kín đáo thôi, không được cho ai biết. Kết quả? Kết quả tên Mười ba đã làm mọi chuyện bung bét thế này! Ôi!
Nghĩ tới đây, Nhược Hi cảm thấy đằng nào sự cũng đã rồi, cứ dứt khoát thẳng thắn một lần cho xong, dẫu sao mọi việc cũng không thể tai hại hơn được nữa.Vậy là nàng lầm lì hỏi:
- Màu ghét nhất?
Tứ a ca ngẩn ra, chắc không ngờ Nhược Hi lại dám hỏi thật. Chàng ngoảnh mặt sang, chăm chú nhìn nàng một lúc, cuối cùng quay lên phía trước như cũ, vẫn giọng đều đều:
- Đen.
Nhược Hi gật đầu, tiếp tục:
- Mùi ghét nhất?
Tứ a ca đáp ngay:
- Dành dành.
- Hoa thích nhất?
- Mộc lan nước.
- Quả thích nhất?
- Nho.
- Trời thế nào thì vui vẻ nhất?
- Mưa phùn.
- Trời thế nào thì khó chịu nhất?
- Nắng gắt.
…
Nhược Hi cũng không hiểu mình nghĩ gì nữa, chắc xem lý lịch trích ngang của các thần tượng hiện đại nhiều quá nên càng hỏi càng có nhiều câu để hỏi, về sau còn bắt đầu lan man đến nơi muốn đi nhất, kỷ niệm vui vẻ nhất lúc nhỏ, tình huống khó xử nhất vân vân… Mà Tứ a ca trả lời chẳng thiếu câu nào, cuối cùng Nhược Hi cảm thấy đầu óc ngồn ngộn một đống thông tin, không biết liệu có ghi nhớ hết không nữa. Đến khi đã cạn thắc mắc để hỏi, nàng bặm môi ngừng lại.
Bấy giờ trời đã nhá nhem, hai người im lặng một hồi, rồi Nhược Hi phục xuống hành lễ:
- Những điều muốn biết, nô tỳ đều đã hỏi cả. Nếu Bối lặc gia không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo lui.
Tứ a ca đứng lên, nhìn cô gái đang nhún gối trước mình, ngẫm nghĩ một chốc, lãnh đạm bảo:
- Đi đi!
Nhược Hi bèn nhỏm dậy, đầu óc bần thần, quay người bước đi.
oOo
Đã sắp sang thu mà trời vẫn không bớt nóng, thậm chí còn hầm hập thêm. Khang Hy quyết định ra bãi săn ở biên giới, một là nghỉ mát, hai là vận động thân thể, coi như nhắc nhở con cháu đừng quên nguồn gốc người Mãn của mình. Theo sử chép thì sẽ có một biến cố xảy ra trong chuyến đi này, nhưng Nhược Hi nhớ láng máng là ngoài Thái tử và Đại a ca bị ngộ độc, những người khác chỉ một phen kinh hoảng chứ không việc gì, miễn là cẩn thận thì chắc không gặp rắc rối. Nghĩ đến thời tiết mát mẻ và cảnh đẹp nơi tái ngoại, nàng hi vọng mình sẽ được đi theo. Đương tìm kế xin Lý Đức Toàn cho đi cùng, đã thấy Vương Hỉ sang bảo chuẩn bị đồ trà để theo Hoàng đế ra biên cương, Nhược Hi thầm khen đúng là cầu được ước thấy, bèn hồ hởi đi sửa soạn hành lý. Nhân hôm nay không phải trực, nàng bèn lôi tất cả đồ đạc định mang theo ra. Đang cắm cúi gấp quần áo, nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ nhưng rành rọt, nàng vừa tiếp tục gấp vừa đáp:
- Vào đi!
Không như nàng nghĩ, cửa cứ đóng im ỉm. Nhược Hi buông quần áo xuống, nhìn cánh cửa, nhắc lại:
- Vào đi mà!
Phía kia vẫn không mảy may động tĩnh, Nhược Hi bực mình đứng dậy kéo cửa. Nắng từ ngoài ùa vào rèm mi nàng, mang theo hình dáng Bát a ca. Chàng đứng dưới gốc quế trong sân, mình vận tấm áo xanh lục, tư thái nhàn nhã, mỉm cười nhìn Nhược Hi đang vịn tay nơi cửa. Nắng lọt qua tán lá, tỏa xuống mặt, khiến nụ cười của chàng càng thêm nồng nàn, và khiến trái tim người đối diện cũng như được sưởi ấm.
Nhược Hi ngẩn ra nơi bậu cửa, đăm đăm ngó Bát a ca một lúc, chàng lặng lẽ nhìn lại. Lát sau, chừng như choàng tỉnh, Nhược Hi vội tiến đến thỉnh an. Bát a ca mỉm cười bảo:
- Đây là lần đầu tiên đến thăm nơi ở của em. Yên tĩnh đấy nhỉ!
Giọng Nhược Hi có phần tự hào:
- Xấu tốt gì giờ em cũng là nữ quan, không thể ở chỗ úi xùi quá được.
Bát a ca cúi mặt cười khẽ, Nhược Hi không nhịn được, cũng bật cười theo. Một lúc sau, nàng nói:
- Em ở chung với Ngọc Đàn, nhưng hôm nay chị ấy đi trực.
Nói xong, cảm thấy như mình đang ngụ ý điều gì, Nhược Hi bất giác đỏ bừng cả mặt. Bát a ca cười đáp:
- Ta biết.
Nhược Hi "ừm" khẽ, lòng càng ngượng thêm, giả cách lơ đãng nhặt một chiếc lá rụng dưới đất lên nghịch. Nhớ tới thái độ phớt lờ của Thập Tứ mấy ngày qua, lại trông vẻ mặt ôn hòa như thường của Bát a ca, nàng chỉ muốn nhân đây hỏi xem chàng nghĩ thế nào. Nhưng được ở bên chàng, trong một lúc hiếm hoi có riêng hai người với nhau, lại thêm nắng hè khiến người uể oải dễ chịu, nàng thật chẳng muốn bận lòng chi cho nhiều.
Bát a ca nói:
- Dịp đi săn này, ta phải ở lại kinh thành.
Nhược Hi "ừ" khẽ, Bát a ca dặn:
- Đây là lần đầu tiên em theo Hoàng a ma đi xa, lại đi lâu, nhớ cẩn thận mọi bề.
Nhược Hi "ừ" tiếp, nghĩ ngợi một lúc, nàng ngẩng lên nghiêm trang nói:
- Bối lặc gia yên tâm! Em ở trong cung đã ba năm, không còn là tiểu a đầu mới vào cái gì cũng bỡ ngỡ cái gì cũng cần dạy dỗ nữa. Điều nên làm và không nên làm, em nhớ cả mà.
Bát a ca nhìn vào mắt Nhược Hi, mỉm cười gật đầu, rồi đưa ánh mắt đi xa hơn, dõi ra phía sau nàng:
- Mấy năm nay, những việc em làm xuất sắc hơn ta tưởng nhiều. Ta chưa bao giờ ngờ rằng có lúc Hoàng a ma và Lý Đức Toàn lại coi trọng em đến vậy – Ngừng một lát, chàng thu ánh mắt về, dừng ở nàng, cười bảo – Nhưng ta vẫn lo lắng lắm. Lo một ngày nào đó em lại nổi tính ương.
Nhược Hi nín lặng một hồi, đoạn thở dài:
- Làm tốt thì mới thu hoạch nhiều – Nàng nhoẻn cười – Chừng nửa năm trước mà anh lại, em làm gì đã được ở đây, làm gì được đứng thảnh thơi mà nói chuyện thế này.
Bát a ca mỉm cười, buông một câu:
- Muốn có gặt hái, thì phải gắng công.
Tim nảy lên, Nhược Hi chỉ chực hỏi xem chàng muốn gặt hái thứ gì, và định gắng công thế nào. Nhưng nhìn nét cười của chàng, nàng không hỏi nữa, cũng mỉm cười cùng chàng.
Hai người đương nhìn nhau cười thì một tên thái giám lấp ló ở cổng, gọi: "Bát gia!" Gọi xong, hắn chẳng chờ nghe chủ hỏi han, đã trở gót đi luôn. Bát a ca bảo:
- Ta phải về đây!
Nhược Hi gật đầu, không nói không rằng. Bát a ca nhìn sâu vào mắt nàng, rồi quay mình rời đi.
Nhược Hi đưa mắt nhìn theo bóng chàng biến dần ngoài cổng, đoạn lùi lại mấy bước, tựa đầu vào thân cây, lặng lẽ thở dài. Phải, ngay bản thân nàng cũng không ngờ rằng vào cung, nàng lại xốc vác năng động đến thế. Lúc mới tới, vì ghi nhớ ti vi và lịch sử liên tục nhấn mạnh hoàng cung là một nơi đáng sợ, nàng ôm đầy một bụng dè dặt thận trọng. Những điều trông thấy, những chuyện nghe thấy đều nhắc nhở nàng không được phạm sai lầm, tuyệt đối không được. Thoạt tiên, nàng tâm tâm niệm niệm rằng đừng bao giờ mắc lỗi, nhưng dần dần cảm thấy nếu muốn sống cho dễ thở thì phải làm sao để số người sai phái giám sát được mình càng ít càng tốt, như thế mới có đôi chút tự do. Quyết định vậy rồi, nàng gắng sức phấn đấu cho bản thân, gắng sức giành lấy tự chủ và tôn nghiêm ở mức cao nhất giữa bộn bề ngặt nghèo quy củ.
Đang trầm tư mặc tưởng, chợt nghe tiếng Vân Hương: "Cô nương cát tường!", Nhược Hi bèn đứng thẳng dậy. Vân Hương không hiểu đã vào sân tự khi nào, đang nhún mình thỉnh an. Nhược Hi vội cho cô đứng lên. Vân Hương cười tươi:
- Hành lý của tôi gọn nhẹ, đã sửa soạn xong rồi. Vì thế tôi sang xem chị có cần giúp đỡ gì không?
Nhược Hi mỉm cười mời cô vào nhà:
- Tôi cũng chỉ mang theo vài ba món thôi, nhưng chị đến rất đúng lúc, giúp tôi soát xem có sót thứ nào không.